Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 163: Dẫn kiến
Chu Tử Dương cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn Tề Quốc Viễn, chỉ vào điện thoại, ra hiệu Dương Phàm đang nói.
- Ha ha, lão Tề cũng tới, mày có thể lên đây không?
Dương Phàm nghe thấy thế, biết không lên không được, liền cười nói:
- Nói địa điểm, em lập tức đến.
- khách sạn Thiên Nam, 408.
Dập máy, Dương Phàm suy nghĩ một chút, rồi gọi điện cho Hạ Tiểu Bình. Bởi vì mai còn có hai cuộc họp, Dương Phàm sợ không về kịp, xin nghỉ trước.
Hạ Tiểu Bình nghe là đi tiếp khách, không hề do dự:
- Tiếp khách là công vụ, cậu cứ đi. Tôi sẽ nói với bí thư Hồng.
Dương Phàm bảo Lâm Đốn và Tiểu Vương tự về nhà, một mình lái xe đi. Đến nơi hai bên gặp nhau, Chu Tử Dương cười nói:
- Công tác cải tạo cựu thành Uyển Lăng đã được hội nghị thường ủy thông qua, quy mô công trình không nhỏ đâu.
Chu Tử Dương nói xong, Dương Phàm liền hiểu ý hai người này đến Uyển Lăng, suy nghĩ một chút:
- Chuyện này em cũng không rõ lắm, tìm người biết chuyện này hỏi đã.
Vừa nói, Dương Phàm có ý gọi cho Chu Phàm, suy nghĩ một chút vẫn gọi.
Nhận được điện của Dương Phàm, Chu Phàm có chút ngạc nhiên. Bởi vì chuyện đó khiến Quý Vân Lâm bây giờ chỉ là cái đuôi cho người. Chu Phàm thuộc hệ Quý Vân Lâm, mặc dù đến huyện Sơn Thành làm chủ tịch nhưng Lão Đại bên trên không ổn, hắn cũng chịu ảnh hưởng lớn.
Dương Phàm gọi điện tới cần phải có dũng khí. Chu Phàm nhìn số máy, không khỏi cười cười:
- Phó bí thư Dương, sao lại gọi điện cho tôi? Bây giờ có rất nhiều người trốn tôi con không kịp.
Dương Phàm cười nói:
- Vô nghĩa, tôi và anh có quan hệ gì? Mấy kẻ đó, tính toán với chúng làm gì? Tối nay cùng nhau ăn cơm, giới thiệu hai người bạn cho anh quen.
Chu Phàm không hề do dự, lập tức đáp ứng:
- Không thành vấn đề, cậu nói địa điểm.
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Trích Tiên Cư.
Trích Tiên Cư là một nhà hàng dưới chân núi, danh như ý nghĩa, nhà hàng này dựa vào ý tưởng của Lý Bạch. Nhà hàng này là của Lưu Thiết, mặc dù hơi xa nhưng làm ăn cũng được. Đầu tiên gọi cho Lưu Thiết lấy một phòng, Dương Phàm dẫn hai người này đến đó.
Dương Phàm thủy chung không cho rằng Quý Vân Lâm sẽ bị điều đi. Nguyên nhân rất đơn giản, Quý Vân Lâm muốn thỏa hiệp với Lý Thụ Đường. Nếu Quý Vân Lâm bị điều đi, như vậy Lý Thụ Đường sẽ phải đối mặt với các phái có thực lực như Tào Dĩnh Nguyên, đến lúc đó giữa ủy ban và đảng ủy sẽ lại tiến hành tranh đấu.
Quý Vân Lâm chỉ cần lưu lại. Lý Thụ Đường nắm quyền lực trong tay, hắn muốn đối phó với thế lực bản địa, như vậy sẽ không làm khó Quý Vân Lâm quá đáng. Nghĩ đến điểm này, Dương Phàm cảm thấy quan hệ với Chu Phàm là bình thường. Hơn nữa Dương Phàm cũng không cảm thấy Lý Thụ Đường có gì đáng sợ.
Chu Phàm đến Trích Tiên Cư trước, đứng bên ngoài chờ mọi người. Thấy Chu Tử Dương, hai người này đã quen nhau ở trường đảng, giới thiệu Tề Quốc Viễn một chút, mọi người cùng nhau đi vào.
Vào phòng ngồi, Chu Phàm mỉm cười nói:
- Chu huynh đến chơi, hôm nay tôi mời khách.
Dương Phàm xua tay nói:
- Tính ai không quan trọng. Chu đại ca và ông chủ Tề lần này đến đây là vì sửa chữa cựu thành.
Dương Phàm quyết định nói rõ mọi chuyện ra, Chu Phàm nghe xong cười khổ nói:
- mặc dù tôi đang là chủ tịch huyện Sơn Thành, nhưng tình cảnh của tôi cậu cũng biết. Đối với bên dưới tôi còn có quyền lên tiếng, nhưng chuyện ở đó, chủ tịch Quý bây giờ cũng không thể nói gì nhiều.
Dương Phàm hiểu rõ nỗi băn khoăn của Chu Phàm, suy nghĩ thật nhanh, cười cười đầy ẩn ý:
- Chủ tịch Quý trong mấy năm nay sẽ không được điều đi, chủ tịch Chu đừng nên bi quan.
Lúc này đồ ăn đã được mang lên, Chu Phàm nhân cơ hội chuyển đề tài, đồng thời nháy mắt với Dương Phàm. Dương Phàm lập tức không đề cập đến chuyện đó nữa, trên bàn rượu bắt đầu nói các chuyện, trở nên náo nhiệt.
Không lâu sau, Lưu Thiết đẩy cửa đi vào, cười hì hì nói:
- Xin lỗi, tôi đến muộn, tối nay để tôi mời khách. Ngoài ra, bố trí mấy cô em uống rượu cùng mọi người.
Phía sau Lưu Thiết là bốn cô nữ sinh, nhìn tuổi cũng không nhiều. Sau khi mời rượu mọi người, Lưu Thiết không ở lại, để bốn nữ sinh lại uống rượu cùng.
Mấy nữ sinh mặc dù không lớn nhưng không hề làm ảnh hưởng đến không khí, ngược lại luôn miệng làm không khí tốt hơn. Dương Phàm nghĩ Chu Phàm có lời muốn nói, liền đứng dậy đi toilet để lấy cớ.
Chu Phàm quả nhiên cũng đứng lên nói:
- Cùng đi.
Ra khỏi phòng, Chu Phàm vội vàng nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, cậu không coi tôi là người ngoài, tôi cũng không khách khí. Cậu trả lời một câu với tôi, hai người này có phải định chơi không thủ đạo?
Dương Phàm sửng sốt một chút, không khỏi dừng lại hỏi:
- Có ý gì?
Chu Phàm vừa đi vừa Thượng Hải:
- Liên quan đến việc này, có mấy người đã móc tiền trong túi ra tạo quan hệ với lãnh đạo, sau đó thông qua ngân hàng để vay tiền khởi động. Sợ nhất là bắt được công trình rồi bán cái. Nếu là loại người này thì không cần nhắc đến.
Dương Phàm thầm nói trong lòng cũng đúng. Nếu thực sự Tề Quốc Viễn làm như vậy, chẳng may trong quá trình xảy ra chuyện gì đó, mình không phải làm hại Chu Phàm sao?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm cảm thấy mình quá nóng nảy, không kinh nghiệm, chỉ nghĩ trả ân tình cho Tề Quốc Viễn, nên mới lập tức đi làm. Nghĩ đến đây, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho Du Nhã Ny.
- Con sói con đáng chết, đột nhiên từ bi à mà lại gọi cho chị? Nhớ nên gọi điện cho chị à?
Giọng Du Nhã Ny vẫn đầy sức hấp dẫn. Có đôi khi làm Dương Phàm chỉ nghĩ đến giọng của Du Nhã Ny đã trở nên hưng phấn.
Dương Phàm nói chuyện cải tạo cựu thành ra với ý muốn hỏi. Du Nhã Ny nghe xong không khỏi cười nói:
- Em hồ đồ quá. Chuyện này, công ty xây dựng là quan trọng nhất. Em không hỏi thăm rõ ràng mới đề cập, khó trách người ta lo lắng. Như vậy đi, chị lập tức đến Uyển Lăng, đi cũng mất khoảng hai tiếng mà thôi. Chuyện này chị muốn xen vào.
Du Nhã Ny vội vàng dập máy, Dương Phàm dở khóc dở cười, mấy người kinh doanh này, thấy mùi tiền lập tức lao tới. Du Nhã Ny cũng như thế. Công trình cải tạo cựu thành này, từ trên xuống dưới liên lụy đến bao nhiêu người, bao nhiêu ngành?
Chu Phàm lúc này đã đi ra, gõ gõ Dương Phàm:
- Về đi, ra khá lâu rồi đó.
Dương Phàm gật đầu, về thì thấy Tề Quốc Viễn và Chu Tử Dương không hề nóng nảy, đang cười cười nói nói với mấy cô bé. Dương Phàm có chút bực mình. Chu Tử Dương lúc này cười cười với Dương Phàm, hất hất hàm ra cửa.
Dương Phàm lại cười khổ trong lòng, rút điện thoại di động ra, vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau Chu Tử Dương cười hì hì đi ra.
- Dương Phàm, chuyện này sao có thể gấp. Mày đừng làm Chu Phàm sợ chạy đó.
Chu Tử Dương nhỏ giọng trêu chọc. Dương Phàm thầm kêu xấu hổ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ:
- Em cũng chỉ muốn mau trả lại ân tình cho lão Tề mà thôi.
Chu Tử Dương cười nói:
- Mày có thể giới thiệu hắn với mấy người, điểm tới là được, tiếp theo là do hắn, mày việc mẹ gì phải bận tâm?
Lời này làm Dương Phàm có chút xấu hổ, cảm kích nhìn Chu Tử Dương:
- Thực lực lão Tề như thế nào?
Chu Tử Dương không trực tiếp trả lời, mà chỉ khẽ cười nói:
- Mày cần biết thực lực của hắn làm gì? Lần này hắn xuống có thể bắt được một hai công trình đã đủ để cười trộm. Sửa chữa cựu thành có bao nhiêu thịt béo? Có bao nhiêu cặp mắt nhìn vào? Chuyện này mày chỉ cần giới thiệu mấy người có thể nói chuyện, những thứ khác mày không cần quan tâm. Tao nếu là mày, tối nay chơi cho sướng, mai về làm việc.
Lời Chu Tử Dương khiến Dương Phàm cảm thấy mình không khóe đưa đẩy.
Phòng rất lớn, các trò giải trí đều có đủ, sau khi ăn xong, bát đĩa được dọn đi. Tqk kéo Chu Phàm hát, Dương Phàm và Chu Tử Dương ngồi ở ghế, tiếp tục uống bia.
Những cuộc giao tiếp này, Chu Tử Dương rõ ràng đi nhiều hơn Dương Phàm, một tay véo ngực cô em. Một tay giơ chén lên, không để ý vẻ mặt nhăn nhó của cô bé nữ sinh, đưa mặt sát gần Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Mai tao về, lần này chẳng qua chỉ là dẫn đường cho lão Tề mà thôi.
Dương Phàm hiểu rõ ý Chu Tử Dương, gật đầu nhỏ giọng nói:
- Lão Tề lúc ở Vu Thành, anh đối phó như thế nào? Nói nghe xem nào.
Chu Tử Dương chậc chậc hai tiếng:
- Hoàn cảnh ở Vu Thành càng phức tạp hơn, trên tỉnh điều xuống rất nhiều người. Lúc ấy làm ông già rất buồn, bây giờ nhớ đến cũng mặt mày khó coi. Lão Tề bắt lấy thị trường hoa quả, thấy lão Tề biết cách làm người, tao quả thực cũng nói giúp mấy câu.
Dương Phàm nói:
- Lão Tề đúng là biết làm người, lần trước chơi ở tỉnh.. chậc chậc.
Chu Tử Dương cười nói:
- Cái đó tính gì? Lúc trước khi ở Vu Thành, ngứa mắt mấy thằng, lão Tề liền an bài hai em trẻ tuổi, chơi đùa đám súc sinh đó. Mấy thằng này bị bắt ngay trong phòng, hắc hắc.
Dương Phàm sửng sốt một chút:
- Cái gì?
Chu Tử Dương bĩu môi nói:
- Giả vờ thuần khiết hả?
Dương Phàm hiểu ra, cảm thấy máu đang bốc lên đầu. Nhìn em nữ sinh đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu, mười bảy, Dương Phàm không muốn hiểu cũng khó.
Chu Tử Dương lại nói tiếp:
- đương nhiên những thứ này chỉ để chơi cho vui mà thôi. Thấy sự thực phía sau rồi, mày đừng đi học mấy thứ này.
Dương Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này ở trước mặt Tề Quốc Viễn và Chu Phàm đang nói chuyện rất hợp. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ với năng lực quan hệ của Tề Quốc Viễn, đối phó Chu Phàm có lẽ không khó khăn gì. Sau đó thông qua Chu Phàm đi con đường khác, đây không phải chuyện hắn cần quan tâm.
Lúc này Chu Tử Dương đột nhiên trở nên không yên phận. Dương Phàm không khỏi kinh ngạc nhìn, lúc này mới phát hiện bên dưới bàn, tay cô bé đang động. Dương Phàm không khỏi cười khổ một chút, chỉ vào cửa bên cạnh nói:
- Trong đó có phòng nghỉ.
Chu Tử Dương dẫn cô bé rời đi. Tề Quốc Viễn lưu lại hai cô bé hát với Chu Phàm, lảo đảo ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, ân tình này, tôi nhớ.
Dương Phàm đương nhiên hiểu Tề Quốc Viễn nói gì, cười khổ nói:
- Chuyện này, tôi chỉ giới thiệu mà thôi, thực ra không giúp gì được nhiều.
Tề Quốc Viễn mỉm cười nói:
- Phó bí thư Dương khiêm tốn rồi, năng lực của anh tôi hiểu rõ trong lòng. Chẳng qua ở vào vị trí của anh, làm như vậy đã rất được.
Tề Quốc Viễn hơi hiểu lầm, tưởng Dương Phàm gây áp lực cho Chu Phàm. Dương Phàm không hiểu rõ nhưng trên mặt không lộ ra, chỉ cười cười thản nhiên:
- Tối các người cứ chơi vui vẻ, muốn mang về thì mang về.
Tề Quốc Viễn nhíu mày nói:
- Mấy thứ này tôi không cần. Để hai cô cho Chu Phàm đi. Chúng ta ra ngoài một chút, lưu lại nơi này cho bọn họ.
Vừa nói Tề Quốc Viễn nói với nữ sinh ngồi cạnh Dương Phàm:
- Đi đi, vào trong phòng nghỉ kia hỗ trợ.
Hai người đi ra, ở bên cạnh có nơi nghỉ ngơi, hai người đi tới, ngồi xuống. Nhân viên phục vụ mang nước lên, Tề Quốc Viễn lúc này mới nói:
- Có thể thấy phó bí thư Dương không quá coi trọng nữ sắc. Anh nếu muốn xen vào chuyện này, tôi cho anh mười phần trăm.
Dương Phàm giật mình, Tề Quốc Viễn ra tay đúng là hào phóng, nhẹ nhàng cầm chén trà lên khẽ thổi, uống một ngụm. Dương Phàm đã nghĩ được cách ứng phó, cười nói:
- Tôi không phải không thích nữ sắc, mà phụ nữ bên cạnh tôi quá nhiều. Về phần tiền, tôi cũng không thiếu. Tôi chỉ coi trọng bạn bè, ở trong khả năng nếu có thể giúp thì giúp.
Tề Quốc Viễn kinh ngạc một chút, hình như câu trả lời của Dương Phàm làm hắn hơi ngạc nhiên, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói:
- Ha ha, thời gian còn nhiều.
Dương Phàm nghĩ Du Nhã Ny sắp đến, đứng lên cười nói:
- Tối tôi còn phải gặp một người bạn. Tôi đi sắp xếp một chút, lập tức trở lại.
Dương Phàm không cho Tề Quốc Viễn cơ hội nói, vội vàng đi ra, tìm được Lưu Thiết đang gọi điện ở trong phòng làm việc.
- Bà cô của tôi, chuyện của Dương Phàm sao tôi biết được? Hắn là Lão Đại, tôi là kẻ hầu. Sao chị không tự mình gọi cho hắn? Chị nói gì? Được rồi, được rồi, tôi còn có chuyện, dập máy đây.
Thấy Dương Phàm đi vào, Lưu Thiết vẻ mặt đau khổ nói:
- Con bà nó, cô nàng Hiểu Vân này nhớ mày đến điên rồi, tối không thấy mày về, gọi điện cho tao hỏi hành tung của mày.
Trong lòng Dương Phàm chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Hiểu Vân mà thôi, không nghĩ đến chuyện lên giường. Nhìn vẻ mặt của Lưu Thiết, không khỏi cười nói:
- Sao? Động tình à?
Lưu Thiết thở dài một tiếng:
- Tôi, có mày là châu báu ở trước mặt, cô ấy sao coi trọng tao.
Dương Phàm nghe xong không khỏi buồn cười, đấm cho Lưu Thiết một cú:
- Ồ, thay đổi à nghe. Nếu coi trọng thì theo đuổi, tao đảm bảo không ngăn cản.
Lưu Thiết có chút buồn bã, lắc đầu:
- Không thèm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Dương Phàm cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này, chỉ ra ngoài nói:
- Chiêu đãi tốt bọn họ, tao đi trước.
Nói xong Dương Phàm đi ra, nói một câu với Tề Quốc Viễn rồi cười ha hả rời đi. Xuống lầu lấy xe, tìm một khách sạn, Dương Phàm nằm trên giường hút thuốc, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lên nhìn, nói:
- Điện thoại XX, 302, chị trực tiếp đến đây.
Không đến mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa, Du Nhã Ny cười cười tiến vào. Dương Phàm lười biếng nằm lên giường:
- Sao chỉ có một mình chị đến?
Du Nhã Ny vừa thấy bộ dạng của Dương Phàm như vậy, không khỏi cười cười:
- Sao? Bị đả kích?
Dương Phàm gật đầu, thở dài một tiếng. Du Nhã Ny cười cười ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, cầm tay hắn nói:
- Đừng ủ rũ, em bây giờ coi như miễn cưỡng đi được đến cửa. Đáng lẽ chị mới là người tức giận. Người của ban kỷ luật thị ủy Uyển Lăng chạy đến chỗ chị, hỏi có phải chị mua rất nhiều thuốc lá xịn cho em?
Dương Phàm cười khổ, ra vẻ sức cùng lực kiệt nói:
- Chị nói như thế nào?
Du Nhã Ny cười đắc ý:
- Chị nhíu mày, hỏi lại bọn họ, chị mua thuốc lá cho em nuôi cũng phạm pháp sao? Bọn họ lúc ấy không còn gì để nói.
Dương Phàm nằm ngửa trên giường, nhỏ giọng nói:
- Mẹ kiếp, mệt thật. Thật hối hận đã đi lên con đường này, có đôi khi thực sự không muốn làm.
Du Nhã Ny cười cười, không nói tiếp, đứng lên đi vào trong toilet, nhìn vào bên trong, không khỏi nhíu mày:
- Em tìm khách sạn gì thế này? Trong toilet không có bồn tắm?
Dương Phàm cười cười:
- khách sạn kiểu này có bồn tắm, chị có dám tắm không?
Du Nhã Ny lập tức nghĩ ra, cả người không dám run lên:
- Đúng thế, quả thực không dám ngâm mình vào đó, có lẽ ngay cả đi toilet, chị cũng phải dùng khăn tay.
Vừa nói Du Nhã Ny đi về, mở vali ra, lấy quần áo, nhanh nhẹn bọc tóc lại, sau đó cười nói với Dương Phàm:
- Chị tắm đây, em có muốn tắm cùng không?
Giọng nói của người phụ nữ này đúng là câu hồn người, Dương Phàm nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra vẻ mặt của Du Nhã Ny lúc này, một mùi thơm phả vào mặt, Dương Phàm mở mắt ra, thấy một khuôn mặt tươi cười, một khe rãnh thật sâu hiện ra trước mặt.
- Em dậy cho chị, con sói đáng chết.
Du Nhã Ny ôm lấy cổ Dương Phàm, túm dậy, sau đó nhỏ giọng nói:
- Tắm đi, thối chết được.
Vừa nói Du Nhã Ny đã ra tay, cởi quần áo cho Dương Phàm.
Hai cơ thể *** bắt đầu dây dưa trong toilet, sau đó chuyển lên giường, đôi chân thon dài quấn chặt lấy thắt lưng, mãi cho đến khi người phụ nữ phát ra tiếng hét dài, lúc này coi như mới tạm thời ngừng lại.
Dương Phàm cũng không biết làm như thế nào mà nửa tiếng không ra, thể lực cũng tiêu hao nhiều, muốn xoay người thì bị Du Nhã Ny kẹp lại:
- Đừng nhúc nhích, cứ như vậy.
Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế này, nằm trên thịt người đúng là rất thoải mái. Du Nhã Ny trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói:
- Có muốn chị đổi chỗ khác cho em không?
Dương Phàm lắc đầu:
- Em mệt rồi, muốn ngủ.
Du Nhã Ny cười cười, buông chân ra:
- Vậy em ngủ đi.
Dương Phàm xoay người lăn xuống, bịch một tiếng, nhắm mắt lại, không buồn đi lau. Du Nhã Ny thật ra đứng dậy, một lát sau đi về, Dương Phàm thấy *** ấm áp. Du Nhã Ny đang cầm khăn lông ấm lau sạch cho Dương Phàm.
Cảm giác này thật thoải mái, Dương Phàm hừ một tiếng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, lặng lẽ vén rèm cửa sổ lên, bên ngoài vẫn tối đen, cầm điện thoại di động ở đầu giường xem giờ, là bốn giờ sáng. Dương Phàm chuồn xuống giường, rửa mặt, lặng lẽ đi về.
Tách một tiếng, đèn sáng lên, Du Nhã Ny bừng tỉnh, cả người trần truồng bật dậy. Thấy Dương Phàm đang quấn trong khăn tắm cười với mình, lúc này mới thở dài một hơi.
- Con sói đáng chết, chỉ biết hành hạ người ta. Có gì cần nói thì lát nữa hãy nói.
Du Nhã Ny cứ như vậy lõa lồ đi vào toilet, cửa cũng không đóng. Dương Phàm nằm trên giường nghe thấy tiếng nước chảy, không khỏi lại ngóc đầu dậy.
Du Nhã Ny về giường, quan sát Dương Phàm, đưa tay kéo chăn ra, cười hì hì nói:
- Chị biết mà.
Vừa nói liền bò lên giường, cưỡi lên trên, thoải mái hừ một tiếng:
- Cảm giác này thích thật, có gì muốn hỏi em mau nói đi, không lát nữa chị tới, đừng có mà lộn xộn.
Người phụ nữ này rất khôn khéo, làm Dương Phàm cảm thấy không thể né tránh, không khỏi đưa tay lên cầm lấy hai núm vú, vân vê:
- Nói xem nào, chị có suy nghĩ gì về cải tạo cựu thành.
Du Nhã Ny hừ một tiếng:
- Cải tạo cựu thành, bên trong có rất nhiều vấn đề. Tất cả công tác đều phải bỏ tiền ra, phía ủy ban không bỏ ra bao nhiêu tiền. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, quan trọng là phải xem em vận hành như thế nào.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Nếu chị là người vận hành, chị sẽ làm như thế nào?
Du Nhã Ny giật mình nhìn Dương Phàm:
- Cái này còn cần chị dạy sao? Đầu tiên nhất định sẽ phải đả thông các khớp xương, nắm được khu vực ngon lành một chút. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tìm đúng người. Về việc này, em phải giúp chị, giới thiệu chị với phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng.
- Ha ha, lão Tề cũng tới, mày có thể lên đây không?
Dương Phàm nghe thấy thế, biết không lên không được, liền cười nói:
- Nói địa điểm, em lập tức đến.
- khách sạn Thiên Nam, 408.
Dập máy, Dương Phàm suy nghĩ một chút, rồi gọi điện cho Hạ Tiểu Bình. Bởi vì mai còn có hai cuộc họp, Dương Phàm sợ không về kịp, xin nghỉ trước.
Hạ Tiểu Bình nghe là đi tiếp khách, không hề do dự:
- Tiếp khách là công vụ, cậu cứ đi. Tôi sẽ nói với bí thư Hồng.
Dương Phàm bảo Lâm Đốn và Tiểu Vương tự về nhà, một mình lái xe đi. Đến nơi hai bên gặp nhau, Chu Tử Dương cười nói:
- Công tác cải tạo cựu thành Uyển Lăng đã được hội nghị thường ủy thông qua, quy mô công trình không nhỏ đâu.
Chu Tử Dương nói xong, Dương Phàm liền hiểu ý hai người này đến Uyển Lăng, suy nghĩ một chút:
- Chuyện này em cũng không rõ lắm, tìm người biết chuyện này hỏi đã.
Vừa nói, Dương Phàm có ý gọi cho Chu Phàm, suy nghĩ một chút vẫn gọi.
Nhận được điện của Dương Phàm, Chu Phàm có chút ngạc nhiên. Bởi vì chuyện đó khiến Quý Vân Lâm bây giờ chỉ là cái đuôi cho người. Chu Phàm thuộc hệ Quý Vân Lâm, mặc dù đến huyện Sơn Thành làm chủ tịch nhưng Lão Đại bên trên không ổn, hắn cũng chịu ảnh hưởng lớn.
Dương Phàm gọi điện tới cần phải có dũng khí. Chu Phàm nhìn số máy, không khỏi cười cười:
- Phó bí thư Dương, sao lại gọi điện cho tôi? Bây giờ có rất nhiều người trốn tôi con không kịp.
Dương Phàm cười nói:
- Vô nghĩa, tôi và anh có quan hệ gì? Mấy kẻ đó, tính toán với chúng làm gì? Tối nay cùng nhau ăn cơm, giới thiệu hai người bạn cho anh quen.
Chu Phàm không hề do dự, lập tức đáp ứng:
- Không thành vấn đề, cậu nói địa điểm.
Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Trích Tiên Cư.
Trích Tiên Cư là một nhà hàng dưới chân núi, danh như ý nghĩa, nhà hàng này dựa vào ý tưởng của Lý Bạch. Nhà hàng này là của Lưu Thiết, mặc dù hơi xa nhưng làm ăn cũng được. Đầu tiên gọi cho Lưu Thiết lấy một phòng, Dương Phàm dẫn hai người này đến đó.
Dương Phàm thủy chung không cho rằng Quý Vân Lâm sẽ bị điều đi. Nguyên nhân rất đơn giản, Quý Vân Lâm muốn thỏa hiệp với Lý Thụ Đường. Nếu Quý Vân Lâm bị điều đi, như vậy Lý Thụ Đường sẽ phải đối mặt với các phái có thực lực như Tào Dĩnh Nguyên, đến lúc đó giữa ủy ban và đảng ủy sẽ lại tiến hành tranh đấu.
Quý Vân Lâm chỉ cần lưu lại. Lý Thụ Đường nắm quyền lực trong tay, hắn muốn đối phó với thế lực bản địa, như vậy sẽ không làm khó Quý Vân Lâm quá đáng. Nghĩ đến điểm này, Dương Phàm cảm thấy quan hệ với Chu Phàm là bình thường. Hơn nữa Dương Phàm cũng không cảm thấy Lý Thụ Đường có gì đáng sợ.
Chu Phàm đến Trích Tiên Cư trước, đứng bên ngoài chờ mọi người. Thấy Chu Tử Dương, hai người này đã quen nhau ở trường đảng, giới thiệu Tề Quốc Viễn một chút, mọi người cùng nhau đi vào.
Vào phòng ngồi, Chu Phàm mỉm cười nói:
- Chu huynh đến chơi, hôm nay tôi mời khách.
Dương Phàm xua tay nói:
- Tính ai không quan trọng. Chu đại ca và ông chủ Tề lần này đến đây là vì sửa chữa cựu thành.
Dương Phàm quyết định nói rõ mọi chuyện ra, Chu Phàm nghe xong cười khổ nói:
- mặc dù tôi đang là chủ tịch huyện Sơn Thành, nhưng tình cảnh của tôi cậu cũng biết. Đối với bên dưới tôi còn có quyền lên tiếng, nhưng chuyện ở đó, chủ tịch Quý bây giờ cũng không thể nói gì nhiều.
Dương Phàm hiểu rõ nỗi băn khoăn của Chu Phàm, suy nghĩ thật nhanh, cười cười đầy ẩn ý:
- Chủ tịch Quý trong mấy năm nay sẽ không được điều đi, chủ tịch Chu đừng nên bi quan.
Lúc này đồ ăn đã được mang lên, Chu Phàm nhân cơ hội chuyển đề tài, đồng thời nháy mắt với Dương Phàm. Dương Phàm lập tức không đề cập đến chuyện đó nữa, trên bàn rượu bắt đầu nói các chuyện, trở nên náo nhiệt.
Không lâu sau, Lưu Thiết đẩy cửa đi vào, cười hì hì nói:
- Xin lỗi, tôi đến muộn, tối nay để tôi mời khách. Ngoài ra, bố trí mấy cô em uống rượu cùng mọi người.
Phía sau Lưu Thiết là bốn cô nữ sinh, nhìn tuổi cũng không nhiều. Sau khi mời rượu mọi người, Lưu Thiết không ở lại, để bốn nữ sinh lại uống rượu cùng.
Mấy nữ sinh mặc dù không lớn nhưng không hề làm ảnh hưởng đến không khí, ngược lại luôn miệng làm không khí tốt hơn. Dương Phàm nghĩ Chu Phàm có lời muốn nói, liền đứng dậy đi toilet để lấy cớ.
Chu Phàm quả nhiên cũng đứng lên nói:
- Cùng đi.
Ra khỏi phòng, Chu Phàm vội vàng nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, cậu không coi tôi là người ngoài, tôi cũng không khách khí. Cậu trả lời một câu với tôi, hai người này có phải định chơi không thủ đạo?
Dương Phàm sửng sốt một chút, không khỏi dừng lại hỏi:
- Có ý gì?
Chu Phàm vừa đi vừa Thượng Hải:
- Liên quan đến việc này, có mấy người đã móc tiền trong túi ra tạo quan hệ với lãnh đạo, sau đó thông qua ngân hàng để vay tiền khởi động. Sợ nhất là bắt được công trình rồi bán cái. Nếu là loại người này thì không cần nhắc đến.
Dương Phàm thầm nói trong lòng cũng đúng. Nếu thực sự Tề Quốc Viễn làm như vậy, chẳng may trong quá trình xảy ra chuyện gì đó, mình không phải làm hại Chu Phàm sao?
Nghĩ đến đây, Dương Phàm cảm thấy mình quá nóng nảy, không kinh nghiệm, chỉ nghĩ trả ân tình cho Tề Quốc Viễn, nên mới lập tức đi làm. Nghĩ đến đây, Dương Phàm rút điện thoại di động ra, gọi cho Du Nhã Ny.
- Con sói con đáng chết, đột nhiên từ bi à mà lại gọi cho chị? Nhớ nên gọi điện cho chị à?
Giọng Du Nhã Ny vẫn đầy sức hấp dẫn. Có đôi khi làm Dương Phàm chỉ nghĩ đến giọng của Du Nhã Ny đã trở nên hưng phấn.
Dương Phàm nói chuyện cải tạo cựu thành ra với ý muốn hỏi. Du Nhã Ny nghe xong không khỏi cười nói:
- Em hồ đồ quá. Chuyện này, công ty xây dựng là quan trọng nhất. Em không hỏi thăm rõ ràng mới đề cập, khó trách người ta lo lắng. Như vậy đi, chị lập tức đến Uyển Lăng, đi cũng mất khoảng hai tiếng mà thôi. Chuyện này chị muốn xen vào.
Du Nhã Ny vội vàng dập máy, Dương Phàm dở khóc dở cười, mấy người kinh doanh này, thấy mùi tiền lập tức lao tới. Du Nhã Ny cũng như thế. Công trình cải tạo cựu thành này, từ trên xuống dưới liên lụy đến bao nhiêu người, bao nhiêu ngành?
Chu Phàm lúc này đã đi ra, gõ gõ Dương Phàm:
- Về đi, ra khá lâu rồi đó.
Dương Phàm gật đầu, về thì thấy Tề Quốc Viễn và Chu Tử Dương không hề nóng nảy, đang cười cười nói nói với mấy cô bé. Dương Phàm có chút bực mình. Chu Tử Dương lúc này cười cười với Dương Phàm, hất hất hàm ra cửa.
Dương Phàm lại cười khổ trong lòng, rút điện thoại di động ra, vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau Chu Tử Dương cười hì hì đi ra.
- Dương Phàm, chuyện này sao có thể gấp. Mày đừng làm Chu Phàm sợ chạy đó.
Chu Tử Dương nhỏ giọng trêu chọc. Dương Phàm thầm kêu xấu hổ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ:
- Em cũng chỉ muốn mau trả lại ân tình cho lão Tề mà thôi.
Chu Tử Dương cười nói:
- Mày có thể giới thiệu hắn với mấy người, điểm tới là được, tiếp theo là do hắn, mày việc mẹ gì phải bận tâm?
Lời này làm Dương Phàm có chút xấu hổ, cảm kích nhìn Chu Tử Dương:
- Thực lực lão Tề như thế nào?
Chu Tử Dương không trực tiếp trả lời, mà chỉ khẽ cười nói:
- Mày cần biết thực lực của hắn làm gì? Lần này hắn xuống có thể bắt được một hai công trình đã đủ để cười trộm. Sửa chữa cựu thành có bao nhiêu thịt béo? Có bao nhiêu cặp mắt nhìn vào? Chuyện này mày chỉ cần giới thiệu mấy người có thể nói chuyện, những thứ khác mày không cần quan tâm. Tao nếu là mày, tối nay chơi cho sướng, mai về làm việc.
Lời Chu Tử Dương khiến Dương Phàm cảm thấy mình không khóe đưa đẩy.
Phòng rất lớn, các trò giải trí đều có đủ, sau khi ăn xong, bát đĩa được dọn đi. Tqk kéo Chu Phàm hát, Dương Phàm và Chu Tử Dương ngồi ở ghế, tiếp tục uống bia.
Những cuộc giao tiếp này, Chu Tử Dương rõ ràng đi nhiều hơn Dương Phàm, một tay véo ngực cô em. Một tay giơ chén lên, không để ý vẻ mặt nhăn nhó của cô bé nữ sinh, đưa mặt sát gần Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Mai tao về, lần này chẳng qua chỉ là dẫn đường cho lão Tề mà thôi.
Dương Phàm hiểu rõ ý Chu Tử Dương, gật đầu nhỏ giọng nói:
- Lão Tề lúc ở Vu Thành, anh đối phó như thế nào? Nói nghe xem nào.
Chu Tử Dương chậc chậc hai tiếng:
- Hoàn cảnh ở Vu Thành càng phức tạp hơn, trên tỉnh điều xuống rất nhiều người. Lúc ấy làm ông già rất buồn, bây giờ nhớ đến cũng mặt mày khó coi. Lão Tề bắt lấy thị trường hoa quả, thấy lão Tề biết cách làm người, tao quả thực cũng nói giúp mấy câu.
Dương Phàm nói:
- Lão Tề đúng là biết làm người, lần trước chơi ở tỉnh.. chậc chậc.
Chu Tử Dương cười nói:
- Cái đó tính gì? Lúc trước khi ở Vu Thành, ngứa mắt mấy thằng, lão Tề liền an bài hai em trẻ tuổi, chơi đùa đám súc sinh đó. Mấy thằng này bị bắt ngay trong phòng, hắc hắc.
Dương Phàm sửng sốt một chút:
- Cái gì?
Chu Tử Dương bĩu môi nói:
- Giả vờ thuần khiết hả?
Dương Phàm hiểu ra, cảm thấy máu đang bốc lên đầu. Nhìn em nữ sinh đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, thoạt nhìn cũng chỉ mười sáu, mười bảy, Dương Phàm không muốn hiểu cũng khó.
Chu Tử Dương lại nói tiếp:
- đương nhiên những thứ này chỉ để chơi cho vui mà thôi. Thấy sự thực phía sau rồi, mày đừng đi học mấy thứ này.
Dương Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này ở trước mặt Tề Quốc Viễn và Chu Phàm đang nói chuyện rất hợp. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ với năng lực quan hệ của Tề Quốc Viễn, đối phó Chu Phàm có lẽ không khó khăn gì. Sau đó thông qua Chu Phàm đi con đường khác, đây không phải chuyện hắn cần quan tâm.
Lúc này Chu Tử Dương đột nhiên trở nên không yên phận. Dương Phàm không khỏi kinh ngạc nhìn, lúc này mới phát hiện bên dưới bàn, tay cô bé đang động. Dương Phàm không khỏi cười khổ một chút, chỉ vào cửa bên cạnh nói:
- Trong đó có phòng nghỉ.
Chu Tử Dương dẫn cô bé rời đi. Tề Quốc Viễn lưu lại hai cô bé hát với Chu Phàm, lảo đảo ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm.
- Phó bí thư Dương, ân tình này, tôi nhớ.
Dương Phàm đương nhiên hiểu Tề Quốc Viễn nói gì, cười khổ nói:
- Chuyện này, tôi chỉ giới thiệu mà thôi, thực ra không giúp gì được nhiều.
Tề Quốc Viễn mỉm cười nói:
- Phó bí thư Dương khiêm tốn rồi, năng lực của anh tôi hiểu rõ trong lòng. Chẳng qua ở vào vị trí của anh, làm như vậy đã rất được.
Tề Quốc Viễn hơi hiểu lầm, tưởng Dương Phàm gây áp lực cho Chu Phàm. Dương Phàm không hiểu rõ nhưng trên mặt không lộ ra, chỉ cười cười thản nhiên:
- Tối các người cứ chơi vui vẻ, muốn mang về thì mang về.
Tề Quốc Viễn nhíu mày nói:
- Mấy thứ này tôi không cần. Để hai cô cho Chu Phàm đi. Chúng ta ra ngoài một chút, lưu lại nơi này cho bọn họ.
Vừa nói Tề Quốc Viễn nói với nữ sinh ngồi cạnh Dương Phàm:
- Đi đi, vào trong phòng nghỉ kia hỗ trợ.
Hai người đi ra, ở bên cạnh có nơi nghỉ ngơi, hai người đi tới, ngồi xuống. Nhân viên phục vụ mang nước lên, Tề Quốc Viễn lúc này mới nói:
- Có thể thấy phó bí thư Dương không quá coi trọng nữ sắc. Anh nếu muốn xen vào chuyện này, tôi cho anh mười phần trăm.
Dương Phàm giật mình, Tề Quốc Viễn ra tay đúng là hào phóng, nhẹ nhàng cầm chén trà lên khẽ thổi, uống một ngụm. Dương Phàm đã nghĩ được cách ứng phó, cười nói:
- Tôi không phải không thích nữ sắc, mà phụ nữ bên cạnh tôi quá nhiều. Về phần tiền, tôi cũng không thiếu. Tôi chỉ coi trọng bạn bè, ở trong khả năng nếu có thể giúp thì giúp.
Tề Quốc Viễn kinh ngạc một chút, hình như câu trả lời của Dương Phàm làm hắn hơi ngạc nhiên, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói:
- Ha ha, thời gian còn nhiều.
Dương Phàm nghĩ Du Nhã Ny sắp đến, đứng lên cười nói:
- Tối tôi còn phải gặp một người bạn. Tôi đi sắp xếp một chút, lập tức trở lại.
Dương Phàm không cho Tề Quốc Viễn cơ hội nói, vội vàng đi ra, tìm được Lưu Thiết đang gọi điện ở trong phòng làm việc.
- Bà cô của tôi, chuyện của Dương Phàm sao tôi biết được? Hắn là Lão Đại, tôi là kẻ hầu. Sao chị không tự mình gọi cho hắn? Chị nói gì? Được rồi, được rồi, tôi còn có chuyện, dập máy đây.
Thấy Dương Phàm đi vào, Lưu Thiết vẻ mặt đau khổ nói:
- Con bà nó, cô nàng Hiểu Vân này nhớ mày đến điên rồi, tối không thấy mày về, gọi điện cho tao hỏi hành tung của mày.
Trong lòng Dương Phàm chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Hiểu Vân mà thôi, không nghĩ đến chuyện lên giường. Nhìn vẻ mặt của Lưu Thiết, không khỏi cười nói:
- Sao? Động tình à?
Lưu Thiết thở dài một tiếng:
- Tôi, có mày là châu báu ở trước mặt, cô ấy sao coi trọng tao.
Dương Phàm nghe xong không khỏi buồn cười, đấm cho Lưu Thiết một cú:
- Ồ, thay đổi à nghe. Nếu coi trọng thì theo đuổi, tao đảm bảo không ngăn cản.
Lưu Thiết có chút buồn bã, lắc đầu:
- Không thèm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Dương Phàm cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này, chỉ ra ngoài nói:
- Chiêu đãi tốt bọn họ, tao đi trước.
Nói xong Dương Phàm đi ra, nói một câu với Tề Quốc Viễn rồi cười ha hả rời đi. Xuống lầu lấy xe, tìm một khách sạn, Dương Phàm nằm trên giường hút thuốc, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, điện thoại di động vang lên, Dương Phàm cầm lên nhìn, nói:
- Điện thoại XX, 302, chị trực tiếp đến đây.
Không đến mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa, Du Nhã Ny cười cười tiến vào. Dương Phàm lười biếng nằm lên giường:
- Sao chỉ có một mình chị đến?
Du Nhã Ny vừa thấy bộ dạng của Dương Phàm như vậy, không khỏi cười cười:
- Sao? Bị đả kích?
Dương Phàm gật đầu, thở dài một tiếng. Du Nhã Ny cười cười ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, cầm tay hắn nói:
- Đừng ủ rũ, em bây giờ coi như miễn cưỡng đi được đến cửa. Đáng lẽ chị mới là người tức giận. Người của ban kỷ luật thị ủy Uyển Lăng chạy đến chỗ chị, hỏi có phải chị mua rất nhiều thuốc lá xịn cho em?
Dương Phàm cười khổ, ra vẻ sức cùng lực kiệt nói:
- Chị nói như thế nào?
Du Nhã Ny cười đắc ý:
- Chị nhíu mày, hỏi lại bọn họ, chị mua thuốc lá cho em nuôi cũng phạm pháp sao? Bọn họ lúc ấy không còn gì để nói.
Dương Phàm nằm ngửa trên giường, nhỏ giọng nói:
- Mẹ kiếp, mệt thật. Thật hối hận đã đi lên con đường này, có đôi khi thực sự không muốn làm.
Du Nhã Ny cười cười, không nói tiếp, đứng lên đi vào trong toilet, nhìn vào bên trong, không khỏi nhíu mày:
- Em tìm khách sạn gì thế này? Trong toilet không có bồn tắm?
Dương Phàm cười cười:
- khách sạn kiểu này có bồn tắm, chị có dám tắm không?
Du Nhã Ny lập tức nghĩ ra, cả người không dám run lên:
- Đúng thế, quả thực không dám ngâm mình vào đó, có lẽ ngay cả đi toilet, chị cũng phải dùng khăn tay.
Vừa nói Du Nhã Ny đi về, mở vali ra, lấy quần áo, nhanh nhẹn bọc tóc lại, sau đó cười nói với Dương Phàm:
- Chị tắm đây, em có muốn tắm cùng không?
Giọng nói của người phụ nữ này đúng là câu hồn người, Dương Phàm nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra vẻ mặt của Du Nhã Ny lúc này, một mùi thơm phả vào mặt, Dương Phàm mở mắt ra, thấy một khuôn mặt tươi cười, một khe rãnh thật sâu hiện ra trước mặt.
- Em dậy cho chị, con sói đáng chết.
Du Nhã Ny ôm lấy cổ Dương Phàm, túm dậy, sau đó nhỏ giọng nói:
- Tắm đi, thối chết được.
Vừa nói Du Nhã Ny đã ra tay, cởi quần áo cho Dương Phàm.
Hai cơ thể *** bắt đầu dây dưa trong toilet, sau đó chuyển lên giường, đôi chân thon dài quấn chặt lấy thắt lưng, mãi cho đến khi người phụ nữ phát ra tiếng hét dài, lúc này coi như mới tạm thời ngừng lại.
Dương Phàm cũng không biết làm như thế nào mà nửa tiếng không ra, thể lực cũng tiêu hao nhiều, muốn xoay người thì bị Du Nhã Ny kẹp lại:
- Đừng nhúc nhích, cứ như vậy.
Dương Phàm không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế này, nằm trên thịt người đúng là rất thoải mái. Du Nhã Ny trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói:
- Có muốn chị đổi chỗ khác cho em không?
Dương Phàm lắc đầu:
- Em mệt rồi, muốn ngủ.
Du Nhã Ny cười cười, buông chân ra:
- Vậy em ngủ đi.
Dương Phàm xoay người lăn xuống, bịch một tiếng, nhắm mắt lại, không buồn đi lau. Du Nhã Ny thật ra đứng dậy, một lát sau đi về, Dương Phàm thấy *** ấm áp. Du Nhã Ny đang cầm khăn lông ấm lau sạch cho Dương Phàm.
Cảm giác này thật thoải mái, Dương Phàm hừ một tiếng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại, lặng lẽ vén rèm cửa sổ lên, bên ngoài vẫn tối đen, cầm điện thoại di động ở đầu giường xem giờ, là bốn giờ sáng. Dương Phàm chuồn xuống giường, rửa mặt, lặng lẽ đi về.
Tách một tiếng, đèn sáng lên, Du Nhã Ny bừng tỉnh, cả người trần truồng bật dậy. Thấy Dương Phàm đang quấn trong khăn tắm cười với mình, lúc này mới thở dài một hơi.
- Con sói đáng chết, chỉ biết hành hạ người ta. Có gì cần nói thì lát nữa hãy nói.
Du Nhã Ny cứ như vậy lõa lồ đi vào toilet, cửa cũng không đóng. Dương Phàm nằm trên giường nghe thấy tiếng nước chảy, không khỏi lại ngóc đầu dậy.
Du Nhã Ny về giường, quan sát Dương Phàm, đưa tay kéo chăn ra, cười hì hì nói:
- Chị biết mà.
Vừa nói liền bò lên giường, cưỡi lên trên, thoải mái hừ một tiếng:
- Cảm giác này thích thật, có gì muốn hỏi em mau nói đi, không lát nữa chị tới, đừng có mà lộn xộn.
Người phụ nữ này rất khôn khéo, làm Dương Phàm cảm thấy không thể né tránh, không khỏi đưa tay lên cầm lấy hai núm vú, vân vê:
- Nói xem nào, chị có suy nghĩ gì về cải tạo cựu thành.
Du Nhã Ny hừ một tiếng:
- Cải tạo cựu thành, bên trong có rất nhiều vấn đề. Tất cả công tác đều phải bỏ tiền ra, phía ủy ban không bỏ ra bao nhiêu tiền. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, quan trọng là phải xem em vận hành như thế nào.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Nếu chị là người vận hành, chị sẽ làm như thế nào?
Du Nhã Ny giật mình nhìn Dương Phàm:
- Cái này còn cần chị dạy sao? Đầu tiên nhất định sẽ phải đả thông các khớp xương, nắm được khu vực ngon lành một chút. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tìm đúng người. Về việc này, em phải giúp chị, giới thiệu chị với phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng.
Bình luận truyện