Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 178: Lợi ích thúc đẩy
Hiểu Vân hoảng hốt bỏ chạy làm Dương Phàm rất thích thú. Tắm một lát cho người thoải mái, dựa vào ghế, đặt máy tính xách tay lên đùi, đọc báo một chút. Hiếm khi được rảnh rỗi, Dương Phàm hy vọng cứ được nhàn nhã như thế này. Đáng tiếc hy vọng chỉ là hy vọng, không đến nửa tiếng sau, cà phê còn chưa lạnh, cửa đã vang lên tiếng cốc cốc.
- Ai đó?
Thở dài một tiếng, lẩm bẩm một câu, ngồi dậy ra mở cửa. Lâm Đốn và Võ Cương đang đứng trước cửa:
- Mau vào, mau vào.
Gọi nhân viên phục vụ, lấy nước cho hai người. Dương Phàm nhìn thấy hai người đang khá phấn chấn, không khỏi cười nói:
- Sao? Thu hoạch thế nào?
- Hắc hắc, tổng cộng 533 người đăng ký, đài truyền hình còn đến phỏng vấn. Võ Cương hưng phấn nói. Lâm Đốn vội vàng bật Tv lên, đang thời sự. Hai người cũng không biết có tin này hay không, đều khẩn trương ngồi, thi thoảng lại lắc lư.
- Đồng chí Điền Trọng – thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh trưa nay đi đến trung tâm trao đổi nhân tài.
Trên Tv xuất hiện tin tức này, Võ Cương và Lâm Đốn đều khẩn trương nắm tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tv, sợ mất đi một cảnh nào đó. Điền Trọng trên Tv nhiệt tình bắt tay ba nhân viên công tác lâu năm, sau một phen chào hỏi, Điền Trọng nói vào micro:
- Đây là một suy nghĩ táo bạo, phù hợp với chỉ thị tinh thần của trung ương. Tỉnh Giang Nam chúng ta đang ở phía sau so với các tỉnh anh em. Nhưng chúng ta tự tin sẽ vượt lên, ngày đó sẽ không xa.
Tin tức không dài, không đến một phút, nhưng sau khi xem xong mắt Lâm Đốn và Võ Cương đều sáng rực lên, đầu đầy mồ hôi.
- May quá, may quá, mình không ***
Lâm Đốn lau mồ hôi, sợ hãi nói.
- Phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng đến rất đột nhiên, chúng tôi không chuẩn bị một chút nào.
Võ Cương trong lòng vẫn sợ hãi nói. Lúc đó đúng là rất đột nhiên. Điền Trọng đột nhiên đến làm hai người không kịp ứng phó. Cũng may trước đấy đã chuẩn bị đầy đủ nên coi như làm tuyên truyền.
Dương Phàm thật ra không nghĩ đến Điền Trọng lại nhanh như vậy. Xem ra tỉnh ủy sẽ đẩy mạnh việc này chỉ trong ngày một ngày hai.
Lý Thụ Đường mỗi ngày chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ xem tin tức trên đài tỉnh. Hôm nay Lý Thụ Đường đang rảnh rỗi, ngồi ở nhà xem Tv. Lặng lẽ ngồi trên Tv, trên màn hình xuất hiện tin tức Điền Trọng đến trung tâm nhân tài, Lý Thụ Đường ngồi bật dậy như lò xo.
Sau khi tin tức kết thúc, Lý Thụ Đường không còn tâm trạng nghe các tin tức tiếp theo nữa, đứng dậy từ từ đi đi lại lại, sau đó đi ra cửa, lắc lư trong sân.
Đi bộ chưa được bao lâu, vợ ở trong đã gọi:
- Lão Lý, điện thoại.
Lý Thụ Đường sửng sốt một chút, đi tới bên cạnh thì thấy vợ nhỏ giọng nói:
- Hình như là bí thư tỉnh ủy Chúc.
Lý Thụ Đường lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng đi đến trước điện thoại, cầm lên, cung kính nói:
- Kính chào bí thư Chúc.
- Đồng chí Lý Thụ Đường. Ha ha, đã xem thời sự không? Tôi cũng thế, vừa xem thời sự, lúc này mới không nhịn được gọi cho đồng chí. Bộ máy huyện ủy Vĩ Huyền làm rất tốt. Điểm này không thể không có sự chỉ đạo chính xác của đồng chí – bí thư thị ủy. Xem ra lúc trước chuyển đồng chí đến Uyển Lăng công tác là rất đúng, chẳng những làm thay đổi tình hình kinh tế Uyển Lăng, còn rất nhanh biến Vĩ Huyền vốn là một huyện lạc hậu vượt lên, đi đầu trong cả tình về nhiều mặt. Đồng chí Lý Thụ Đường, tỉnh ủy muốn cảm ơn đồng chí.
Lời này của Chúc Đông Phong không chỉ là ca ngợi, mà là tán dương cao độ. Đánh giá này làm cho mặt Lý Thụ Đường trong nháy mắt đỏ lên, cả người khẽ run lên, trong miệng càng thêm cung kính, khiêm tốn nói:
- Thị ủy Uyển Lăng đạt được thành tích hoàn toàn là dựa vào chỉ dẫn đúng đắn của trung ương, dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo tỉnh ủy, tất cả lãnh đạo và cán bộ Uyển Lăng cố gắng, qua đó mới đạt được kết quả. Bản thân tôi chỉ là một phần trong đó mà thôi.
Chúc Đông Phong chờ Lý Thụ Đường nói xong, bình tĩnh nói:
- Đồng chí Lý Thụ Đường, khách quan mà nói, huyện Vĩ Huyền đạt được thành tích là nhờ sự dùng người đúng đắn của đồng chí. Báo cáo của thị ủy Uyển Lăng về Vĩ Huyền, tôi đã xem, lập trường của đồng chí rất rõ ràng. Chúng ta cần phải sử dụng các cán bộ trẻ tuổi, thử các cách làm mới. Hội nghị thường ủy tỉnh ủy đã có quyết định, tiến hành thí điểm về chế độ ở Vĩ Huyền, đồng thời cũng là thí điểm về việc thu hút sinh viên về nông thôn trong toàn tỉnh. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Dập máy, Lý Thụ Đường cảm thấy mình như đang nằm mơ. Lý Thụ Đường đã năm mươi tuổi, làm quan đến trình độ này, muốn tiến thêm một bước đã rất khó. Cùng lắm trước khi rút lui sẽ được tăng một cấp lên tỉnh dưỡng già. Sau khi Chúc Đông Phong gọi điện tới, tâm tư của Lý Thụ Đường liền sống dậy. Cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Chúc Đông Phong, Lý Thụ Đường mơ hồ cảm thấy câu nói quan trọng nhất của Chúc Đông Phong chính là "sử dụng cán bộ trẻ" kết hợp với chế độ thu hút sinh viên về nông thôn trong toàn tỉnh, lại liên hệ đến tình hình thực tế ở huyện Vĩ Huyền, Lý Thụ Đường cảm thấy mình đã có câu trả lời.
Trên quan trường quan trọng nhất chính là lĩnh ngộ được ý của lãnh đạo, nhưng đây cũng là việc khó khăn nhất. Làm quan, quan trọng nhất chính là làm cho cấp trên hài lòng.
Trên Tv lại xuất hiện hình ảnh Trang Tiểu Điệp. Nàng cầm micro, vẻ xinh đẹp trẻ tuổi làm mắt Lý Thụ Đường hoa lên. Lý Thụ Đường khó khăn nuốt nước miếng, bối cảnh của người phụ nữ này hình như là lãnh đạo nào đó ở sở văn hóa. Lý Thụ Đường không khỏi thở dài một tiếng, không biết chừng là hàng đã có chủ, tâm trạng đang xao động cũng bình tĩnh hơn.
Trang Tiểu Điệp trên Tv hiển nhiên không thể biết có một người đàn ông đang ngồi trước Tv lại động tâm với mình như vậy. Trang Tiểu Điệp lúc này đang ngồi trên giường trong căn nhà nàng thuê, nhìn mình trong Tv, bóp cặp chân thon dài đang đau nhức vì đi cả ngày. Tin tức Vĩ Huyền không xuất hiện Dương Phàm, Trang Tiểu Điệp có chút nuối tiếc. Rất nhiều thứ sau khi mất đi mới cảm thấy nó quý giá.
Tiễn Lâm Đốn và Võ Cương, cho bọn họ nghỉ phép nửa ngày, Dương Phàm không nói cho bọn họ biết ý của tỉnh ủy. Tiết lộ ý của cấp trên quá sớm không phải thói quen tốt. Mặc dù là lĩnh ngộ ra nhưng không được nói ra, như vậy là tội chết. Dương Phàm hiểu rõ. Đạo lý này từ nhỏ Dương Phàm đã ghi nhớ nằm lòng.
Yên tĩnh lại, châm điếu thuốc hút, lẳng lặng suy nghĩ, Dương Phàm nghĩ đến một chuyện. Thu hút sinh viên về nông thôn, trên tỉnh chắc chắn sẽ nhúng tay, như vậy sẽ chậm một chút để đợi các huyện khác theo kịp. Vậy thí điểm Vĩ Huyền về chế độ kia mới là điều quan trọng nhất hiện nay.
Vấn đề kinh tế Vĩ Huyền do hắn phụ trách đã áp đảo tất cả. Dương Phàm không thể làm được mỗi ngày đều có thành tích, nhưng hàng tuần hàng tháng đưa ra chút thành tích nhỏ thì có thể.
Chuông cửa lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm, hắn có chút bất mãn ra mở cửa, ánh mắt sắc lạnh làm cô bé phục vụ đứng trước cửa rụt lại vì sợ.
- Phó bí thư Dương, em đến cầm quần áo của ngài đi giặt.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không làm khó cô bé này, thu lại vẻ không hài lòng, thay vào đó là nụ cười.
- Tự vào lấy.
Dương Phàm cười cười về phòng, ngồi lên ghế salon. Cô bé rón rén đi vào, vội vàng cầm quần áo hắn thay ra trong toilet, như kẻ trộm chạy ra ngoài. Sau khi đi ra, đóng cửa lại, cô bé dựa vào tường thở hổn hển, ngực phập phồng, một tay đặt lên ngực rồi từ từ về quầy lễ tân. Đến đây, người cầm quần áo đi giặt cũng là một cô bé xinh đẹp, thấy vẻ mặt của đồng nghiệp liền không nhịn được hỏi:
- Sao thế Tiểu Diệp?
- Không có gì, chỉ khẩn trương chút thôi.
- Phì, ở nông thôn ra đúng là nông dân. Nếu là tôi, tôi sẽ tìm cơ hội lao tới quấn lấy anh ta. Đẹp trai, làm quan to, anh ta mà chú ý bà thì phát tài rồi.
- Muốn chết thì bà tự mình đi làm đi.
- Mình cũng muốn mà. Nhưng giám đốc đã nói ngoại trừ bà, người khác không thể vào phòng phó bí thư Dương. Bà là nhân viên phục vụ riêng cho phó bí thư Dương. Theo mình thấy, giám đốc là nhìn trúng phó bí thư Dương...
- Bà muốn chết à, bị giám đốc nghe được sẽ đuổi việc bà.
Hai cô bé ở bên ngoài nói chuyện với nhau, Dương Phàm đã được đóng cửa phòng không nghe thấy, cho dù nghe thấy các nàng nói chuyện cũng không có tâm trí mà nghe. Mở tài liệu trong máy tính xách tay, Dương Phàm bắt đầu đọc quy chế, cẩn thận xem có chỗ nào sơ hở không.
Bận đến tận tối mịt, Dương Phàm cảm thấy đói bụng, mở cửa đi đến quầy lễ tân, Tiểu Diệp đang nằm trên mặt bàn mà ngủ ngật, nghe thấy tiếng bước chân giật mình tỉnh dậy.
- Phó bí thư Dương, có gì cần phục vụ không?
Dương Phàm xua tay nói:
- Không cần, tôi ra ngoài ăn.
Đi ra khỏi cửa khách sạn, Dương Phàm liếc mắt là thấy Hiểu Vân đang đi bộ trong bãi đỗ xe. Người phụ nữ này cả ngày như u linh đi quanh khách sạn, đối với những người làm ở đây đúng là có tác dụng chấn nhiếp.
Đang định vòng qua Hiểu Vân mà chạy, Dương Phàm đi rất nhẹ. Không ngờ lỗ tai Hiểu Vân rất thính, quay đầu lại thấy Dương Phàm đi ra, liền cười cười đi tới.
- Phó bí thư Dương, đã muộn như thế này còn đi đâu?
Dương Phàm chỉ có thể dừng lại, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện mình đứng ở chỗ mà đèn đường chiếu thẳng vào, lúc này mới cười nói:
- Đói bụng, đi kiếm gì ăn.
Hiểu Vân cười cười nói:
- Đừng ra ngoài, Vĩ Huyền không giống nội thành Uyển Lăng, không có chỗ ăn đêm. Tôi bảo người làm đưa lên cho cậu.
Dương Phàm sửng sốt một chút, gật đầu không từ chối, trong lòng thầm quyết định, mai phải mua ít lương khô. Nếu không lúc nửa đêm người phụ nữ này đưa đồ ăn tới, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Về phòng, nhàm chán xem Tv một lát, chuông cửa vang lên, Dương Phàm mở cửa ra, Hiểu Vân bưng một khay nhỏ đi vào, bên trên có hai bát mì nóng hổi.
- Vừa lúc tôi cũng đói, cùng nhau ăn.
Hiểu Vân giải thích một câu. Hiểu Vân hơi nhướng mày lên.
Dương Phàm không khách khí, cầm bát lên ăn. Hiểu Vân từ từ ăn từng miếng nhỏ một, ăn trông đẹp mắt hơn Dương Phàm nhiều. Ăn hai miếng bỏ đũa xuống, Hiểu Vân nói:
- Ông chủ, cậu lâu như vậy ***, sẽ rất không tốt cho thân thể. Ông nội tôi có một bài thuốc bổ, mỗi ngày tôi sẽ nấu cho cậu uống.
Dương Phàm đã ăn xong, bỏ đũa xuống nói:
- Tôi việc gì phải uống thuốc bổ?
Vừa nói Dương Phàm cầm chén trà lên, uống một ngụm. Hiểu Vân nói:
- Đương nhiên là bổ thận. Tôi có thể thấy, cậu rất khổ cực.
Phì một tiếng, nước trà bắn vào ngực, vào mặt Hiểu Vân. Dương Phàm rất xấu hổ, vì sao mỗi lần ở bên người phụ nữ này, kiểu gì cũng có vấn đề chứ? Vội vàng lấy khăn tay trên giường, đưa cho Hiểu Vân:
- Tự lau đi, tôi lau không tiện.
Hiểu Vân cúi đầu nhìn ngực mình, áo ướt đẫm nên hằn rõ hình hai quả đào. Chẳng qua Dương Phàm đã quay đầu đi, Hiểu Vân cảm thấy phổi như muốn nổ ra. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lau lau, Hiểu Vân bưng khay lên nói:
- Tôi về đây, không lại ảnh hưởng đến danh dự của cậu.
Lời này có chút oán giận, Dương Phàm nghe xong chỉ có thể hừ một tiếng, thầm nói mình chưa nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì. Thực ra Dương Phàm chẳng những nghe thấy còn nhìn thấy. Nhưng Dương Phàm không dám cho mình cơ hội, sức chống cự của một thanh niên hai ba tuổi khí huyết cường tráng là rất kém.
Một ngày mới lại bắt đầu, buổi sáng Dương Phàm tham gia cuộc họp, đây là phòng vệ sinh môi trường đưa ra phương pháp giải quyết liên quan đến vấn đề mà Dương Phàm chỉ. Phương án này cần sự phối hợp thống nhất của các ngành liên quan, đưa vào phạm vi quản lý của nội thành. Cứ như vậy, phòng vệ sinh môi trường sẽ danh chính ngôn thuận. Các ngành liên quan đều có trách nhiệm. Phương pháp này còn phải đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, phó chủ tịch Biện Vĩ Cường quản lý việc này không phải thường ủy.
Cuộc họp kết thúc, Biện Vĩ Cường vội vàng đi theo Dương Phàm, lớn tiếng nói:
- Phó bí thư Dương.
Dương Phàm dừng lại, cười cười quay đầu lại:
- Phó chủ tịch Biện có chuyện gì?
- Trong cuộc họp hôm nay anh không tỏ thái độ rõ ràng, tôi hơi lo lắng.
Biện Vĩ Cường cười hì hì nói, trong ánh mắt không giấu được sự vui mừng.
Dương Phàm đoán người này chắc chắn có việc vui. Mời hắn một điếu thuốc, nói:
- Tôi cũng không dám chạy quá phạm vi. Báo cáo thì anh trình lên cho chủ tịch Hạ, đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận. Việc này liên quan đến rất nhiều phòng ban, phải hỏi ý kiến các lãnh đạo chủ quản.
Đạo lý này Biện Vĩ Cường đương nhiên là hiểu, dòng người tan họp đi ngang qua hai người, thi thoảng truyền đến câu chào hỏi:
- Phó bí thư Dương, phó chủ tịch Biện.
Đám người đi hết, bốn phía không có ai, Biện Vĩ Cường mới nhỏ giọng nói:
- Có chuyện, tôi và Dư Phượng Hà đi đăng ký.
Lúc này Dương Phàm mới nhớ đến khi Dư Phượng Hà bị mời đi uống trà, chồng nàng đưa ra ý ly hôn, lúc ấy Dư Phượng Hà đã ký tên. Cẩn thận suy nghĩ, cuộc đời đúng là băng lạnh, vợ chồng vốn là chim cùng tổ, lúc gặp nạn thì mạnh con nào con đó bay đi.
- Chồng cũ cô ấy muốn làm lại. Hắc hắc, Dư Phượng Hà từ chối. Biện Vĩ Cường giải thích một câu. Dương Phàm cười cười, nhắc một câu:
- Cẩn thận lời ra tiếng vào.
Biện Vĩ Cường cười lạnh một tiếng:
- Sợ ai chứ. Chồng cũ cô ta là một đội trưởng phòng thuế. Dư Phượng Hà chân trước đi vào khách sạn Vân Lĩnh, hắn đã cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi *** hắn muốn làm lại với Dư Phượng Hà không phải vì mấy mỏ quặng sao?
Nhắc đến mỏ quặng, Dương Phàm không khỏi tỉnh ra, ánh mắt trở nên sắc bén. Dương Phàm nhìn Biện Vĩ Cường nghiêm túc nói:
- Có chuyện gì? Các mỏ quặng không phải được chấn chỉnh rồi sao? Sao còn có người có ý đồ?
Biện Vĩ Cường cười lạnh một tiếng:
- Còn không phải vì lợi sao? Có những người ở xã Thỏ Lĩnh cứ vài ngày là chạy đến chỗ bí thư Hồng, chính là hy vọng có thể đánh động bình thường Hồng, thả lỏng chính sách, một lần nữa phê chuẩn các thủ tục liên quan đến mỏ quặng....
Dương Phàm cả kinh, mỏ quặng lợi nhuận kinh người, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo đó. Cả huyện chỉ có bốn mỏ quặng hợp pháp. Tam Ma Tử có hai chỗ, nhưng hắn ám sát mình rồi bỏ chạy, ủy ban đã thu hồi các thủ tục liên quan đến mỏ quặng. Dương Phàm từ lợi ích bản thân đương nhiên kiên quyết phản đối đề nghị hợp pháp hóa các mỏ quặng khác.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Hồng có ý gì?
Biện Vĩ Cường cả kinh, thầm nói thái độ này của Dương Phàm có thể xem như là không coi Hồng Thành Cương vào trong mắt, thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:
- Bí thư Hồng không tỏ thái độ, có lẽ muốn đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận. Chẳng qua gần đây trong nhà bí thư Hồng có không ít khách.
- Các mỏ quặng nhỏ đó đã ảnh hưởng đến tài nguyên khoáng sản của quốc gia, phá hủy hoàn cảnh sinh thái, lỗ hổng này tuyệt đối không thể mở lại. Chuyện này trên hội nghị thường ủy tôi sẽ kiên quyết phản đối, nếu không được sẽ báo lên thị ủy.
Thái độ của Dương Phàm rất kiên quyết, chẳng khác gì báo hiệu cho Biện Vĩ Cường, có những người ở Thỏ Lĩnh đang hợp sức lại gây áp lực cho Dư Phượng Hà, Dư Phượng Hà nhất định là thông qua Biện Vĩ Cường để mong Dương Phàm ủng hộ.
- Chuyện này vẫn là điểm khó xử của Phượng Hà, vẫn cố gắng chịu đựng áp lực. Bây giờ có những lời này của anh, Phượng Hà sẽ yên tâm hơn. Tóm lại báo cáo mong mở lại các mỏ quặng, đảng ủy xã Thỏ Lĩnh tuyệt đối không chủ động đưa lên.
Sau khi Biện Vĩ Cường tỏ thái độ, vẻ mặt Dương Phàm mới bình tĩnh lại.
- Chuyện của hai người định bao giờ thì tổ chức?
Dương Phàm cười cười nói. Biện Vĩ Cường cười hắc hắc nói:
- Hai người đã kết hôn, giờ lấy nhau, cũng chỉ là đăng ký mà thôi. Ý của Phượng hà chính là mọi người đều bận bịu, chờ kỳ nghỉ quốc khánh, làm mấy bàn trong nhà, mời chút bạn bè thân thích đến ăn một bữa là được, không định tổ chức rộng rãi.
Biện Vĩ Cường nói thật đúng. Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Ha ha, chú ý sức khỏe.
Biện Vĩ Cường đương nhiên hiểu Dương Phàm đang ám chỉ cái gì, không khỏi cười hắc hắc nói:
- Đừng nhìn cô ấy ba mươi như lang, tôi vẫn có thể thu thập cô ấy như thường. Hắc hắc.
Biện Vĩ Cường nở nụ cười hạnh phúc, Dương Phàm ít nhiều có thể hiểu cảm giác này. Đối với việc Biện Vĩ Cường không quên tình cũ, trong lòng càng hiểu thêm mấy phần, đây là một đại hán trọng tình trọng nghĩa.
Về phòng làm việc, Dương Phàm dựa theo kế hoạch trước đó, gọi Lâm Đốn vào, bảo hắn chuẩn bị một chút, mai đến mấy xã quan sát một chút, xem tiến độ của các cơ sở trồng dược liệu, cùng với hợp đồng thu mua hoa quả đang tiến hành như thế nào.
Dương Phàm vừa dặn Lâm Đốn xong, Hạ Tiểu Bình đã gọi điện tới, giọng rất nghiêm túc:
- Phó bí thư Dương, gần đây Vĩ Huyền lại xuất hiện một dấu hiệu không tốt, có người muốn mở lại các mỏ quặng lậu. Đã có người đến nhà của tôi thuyết phục, hy vọng tôi có thể ủng hộ ý kiến này trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm suy nghĩ một chút. Hạ Tiểu Bình không phải Biện Vĩ Cường, lời nói và thái độ phải khác nhau. Trầm ngâm một chút, Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Về chuyện liên quan đến các mỏ quặng lậu, đề nghị tham khảo một chút chính sách của quốc gia, trước kia đã xảy ra sai lầm, thay đổi là bình thường, tuyệt đối không thể vì đám ruồi nhặng chỉ biết đến lợi lộc mà ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.
Dương Phàm nói rất kiên quyết, ý cũng rất rõ. Hạ Tiểu Bình chỉ gọi một cuộc điện thử mà htooi, coi như đạt được mục đích.
Bận rộn cả ngày, lúc về khách sạn khi đi ngang qua quầy lễ tân, cô bé Tiểu Diệp vội vàng nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, có người tìm ngài. Em nói ngài không có ở đây, hắn liền bỏ lại thứ này, nói tối sẽ quay lại.
Dương Phàm giật mình, ánh mắt sắc như đao, hỏi:
- Thứ gì?
Tiểu Diệp bị dọa giật mình, sợ hãi nhìn Dương Phàm, vội vàng cúi đầu, lí nhí nói:
- Em để trong phòng, hắn nói là chút tâm ý, tối còn tới nữa.
- Ai cho cô quyền nhận các thứ giúp tôi? Giám đốc Hiểu dậy cô như thế nào? Cô đúng là...
Dương Phàm cố nhịn chữ *** lại, hừ một tiếng đi về phòng, cầm lấy túi quà trên bàn lên, không thèm nhìn, cầm ra đặt lên quầy lễ tân.
- Đồ này của ai, đợi hắn đến cô trả lại. Xử lý không tốt, tôi tìm giám đốc Hiểu.
Dương Phàm tức giận về phòng. Cô bé ngồi trong quầy lễ tân, bị dọa đến mặt mũi tái nhợt, nước mắt chực rơi xuống. Hiểu Vân xuất hiện cũng không nhận ra.
- Ai đó?
Thở dài một tiếng, lẩm bẩm một câu, ngồi dậy ra mở cửa. Lâm Đốn và Võ Cương đang đứng trước cửa:
- Mau vào, mau vào.
Gọi nhân viên phục vụ, lấy nước cho hai người. Dương Phàm nhìn thấy hai người đang khá phấn chấn, không khỏi cười nói:
- Sao? Thu hoạch thế nào?
- Hắc hắc, tổng cộng 533 người đăng ký, đài truyền hình còn đến phỏng vấn. Võ Cương hưng phấn nói. Lâm Đốn vội vàng bật Tv lên, đang thời sự. Hai người cũng không biết có tin này hay không, đều khẩn trương ngồi, thi thoảng lại lắc lư.
- Đồng chí Điền Trọng – thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh trưa nay đi đến trung tâm trao đổi nhân tài.
Trên Tv xuất hiện tin tức này, Võ Cương và Lâm Đốn đều khẩn trương nắm tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tv, sợ mất đi một cảnh nào đó. Điền Trọng trên Tv nhiệt tình bắt tay ba nhân viên công tác lâu năm, sau một phen chào hỏi, Điền Trọng nói vào micro:
- Đây là một suy nghĩ táo bạo, phù hợp với chỉ thị tinh thần của trung ương. Tỉnh Giang Nam chúng ta đang ở phía sau so với các tỉnh anh em. Nhưng chúng ta tự tin sẽ vượt lên, ngày đó sẽ không xa.
Tin tức không dài, không đến một phút, nhưng sau khi xem xong mắt Lâm Đốn và Võ Cương đều sáng rực lên, đầu đầy mồ hôi.
- May quá, may quá, mình không ***
Lâm Đốn lau mồ hôi, sợ hãi nói.
- Phó chủ tịch tỉnh Điền Trọng đến rất đột nhiên, chúng tôi không chuẩn bị một chút nào.
Võ Cương trong lòng vẫn sợ hãi nói. Lúc đó đúng là rất đột nhiên. Điền Trọng đột nhiên đến làm hai người không kịp ứng phó. Cũng may trước đấy đã chuẩn bị đầy đủ nên coi như làm tuyên truyền.
Dương Phàm thật ra không nghĩ đến Điền Trọng lại nhanh như vậy. Xem ra tỉnh ủy sẽ đẩy mạnh việc này chỉ trong ngày một ngày hai.
Lý Thụ Đường mỗi ngày chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ xem tin tức trên đài tỉnh. Hôm nay Lý Thụ Đường đang rảnh rỗi, ngồi ở nhà xem Tv. Lặng lẽ ngồi trên Tv, trên màn hình xuất hiện tin tức Điền Trọng đến trung tâm nhân tài, Lý Thụ Đường ngồi bật dậy như lò xo.
Sau khi tin tức kết thúc, Lý Thụ Đường không còn tâm trạng nghe các tin tức tiếp theo nữa, đứng dậy từ từ đi đi lại lại, sau đó đi ra cửa, lắc lư trong sân.
Đi bộ chưa được bao lâu, vợ ở trong đã gọi:
- Lão Lý, điện thoại.
Lý Thụ Đường sửng sốt một chút, đi tới bên cạnh thì thấy vợ nhỏ giọng nói:
- Hình như là bí thư tỉnh ủy Chúc.
Lý Thụ Đường lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng đi đến trước điện thoại, cầm lên, cung kính nói:
- Kính chào bí thư Chúc.
- Đồng chí Lý Thụ Đường. Ha ha, đã xem thời sự không? Tôi cũng thế, vừa xem thời sự, lúc này mới không nhịn được gọi cho đồng chí. Bộ máy huyện ủy Vĩ Huyền làm rất tốt. Điểm này không thể không có sự chỉ đạo chính xác của đồng chí – bí thư thị ủy. Xem ra lúc trước chuyển đồng chí đến Uyển Lăng công tác là rất đúng, chẳng những làm thay đổi tình hình kinh tế Uyển Lăng, còn rất nhanh biến Vĩ Huyền vốn là một huyện lạc hậu vượt lên, đi đầu trong cả tình về nhiều mặt. Đồng chí Lý Thụ Đường, tỉnh ủy muốn cảm ơn đồng chí.
Lời này của Chúc Đông Phong không chỉ là ca ngợi, mà là tán dương cao độ. Đánh giá này làm cho mặt Lý Thụ Đường trong nháy mắt đỏ lên, cả người khẽ run lên, trong miệng càng thêm cung kính, khiêm tốn nói:
- Thị ủy Uyển Lăng đạt được thành tích hoàn toàn là dựa vào chỉ dẫn đúng đắn của trung ương, dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo tỉnh ủy, tất cả lãnh đạo và cán bộ Uyển Lăng cố gắng, qua đó mới đạt được kết quả. Bản thân tôi chỉ là một phần trong đó mà thôi.
Chúc Đông Phong chờ Lý Thụ Đường nói xong, bình tĩnh nói:
- Đồng chí Lý Thụ Đường, khách quan mà nói, huyện Vĩ Huyền đạt được thành tích là nhờ sự dùng người đúng đắn của đồng chí. Báo cáo của thị ủy Uyển Lăng về Vĩ Huyền, tôi đã xem, lập trường của đồng chí rất rõ ràng. Chúng ta cần phải sử dụng các cán bộ trẻ tuổi, thử các cách làm mới. Hội nghị thường ủy tỉnh ủy đã có quyết định, tiến hành thí điểm về chế độ ở Vĩ Huyền, đồng thời cũng là thí điểm về việc thu hút sinh viên về nông thôn trong toàn tỉnh. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Dập máy, Lý Thụ Đường cảm thấy mình như đang nằm mơ. Lý Thụ Đường đã năm mươi tuổi, làm quan đến trình độ này, muốn tiến thêm một bước đã rất khó. Cùng lắm trước khi rút lui sẽ được tăng một cấp lên tỉnh dưỡng già. Sau khi Chúc Đông Phong gọi điện tới, tâm tư của Lý Thụ Đường liền sống dậy. Cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Chúc Đông Phong, Lý Thụ Đường mơ hồ cảm thấy câu nói quan trọng nhất của Chúc Đông Phong chính là "sử dụng cán bộ trẻ" kết hợp với chế độ thu hút sinh viên về nông thôn trong toàn tỉnh, lại liên hệ đến tình hình thực tế ở huyện Vĩ Huyền, Lý Thụ Đường cảm thấy mình đã có câu trả lời.
Trên quan trường quan trọng nhất chính là lĩnh ngộ được ý của lãnh đạo, nhưng đây cũng là việc khó khăn nhất. Làm quan, quan trọng nhất chính là làm cho cấp trên hài lòng.
Trên Tv lại xuất hiện hình ảnh Trang Tiểu Điệp. Nàng cầm micro, vẻ xinh đẹp trẻ tuổi làm mắt Lý Thụ Đường hoa lên. Lý Thụ Đường khó khăn nuốt nước miếng, bối cảnh của người phụ nữ này hình như là lãnh đạo nào đó ở sở văn hóa. Lý Thụ Đường không khỏi thở dài một tiếng, không biết chừng là hàng đã có chủ, tâm trạng đang xao động cũng bình tĩnh hơn.
Trang Tiểu Điệp trên Tv hiển nhiên không thể biết có một người đàn ông đang ngồi trước Tv lại động tâm với mình như vậy. Trang Tiểu Điệp lúc này đang ngồi trên giường trong căn nhà nàng thuê, nhìn mình trong Tv, bóp cặp chân thon dài đang đau nhức vì đi cả ngày. Tin tức Vĩ Huyền không xuất hiện Dương Phàm, Trang Tiểu Điệp có chút nuối tiếc. Rất nhiều thứ sau khi mất đi mới cảm thấy nó quý giá.
Tiễn Lâm Đốn và Võ Cương, cho bọn họ nghỉ phép nửa ngày, Dương Phàm không nói cho bọn họ biết ý của tỉnh ủy. Tiết lộ ý của cấp trên quá sớm không phải thói quen tốt. Mặc dù là lĩnh ngộ ra nhưng không được nói ra, như vậy là tội chết. Dương Phàm hiểu rõ. Đạo lý này từ nhỏ Dương Phàm đã ghi nhớ nằm lòng.
Yên tĩnh lại, châm điếu thuốc hút, lẳng lặng suy nghĩ, Dương Phàm nghĩ đến một chuyện. Thu hút sinh viên về nông thôn, trên tỉnh chắc chắn sẽ nhúng tay, như vậy sẽ chậm một chút để đợi các huyện khác theo kịp. Vậy thí điểm Vĩ Huyền về chế độ kia mới là điều quan trọng nhất hiện nay.
Vấn đề kinh tế Vĩ Huyền do hắn phụ trách đã áp đảo tất cả. Dương Phàm không thể làm được mỗi ngày đều có thành tích, nhưng hàng tuần hàng tháng đưa ra chút thành tích nhỏ thì có thể.
Chuông cửa lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Phàm, hắn có chút bất mãn ra mở cửa, ánh mắt sắc lạnh làm cô bé phục vụ đứng trước cửa rụt lại vì sợ.
- Phó bí thư Dương, em đến cầm quần áo của ngài đi giặt.
Dương Phàm tự nhiên sẽ không làm khó cô bé này, thu lại vẻ không hài lòng, thay vào đó là nụ cười.
- Tự vào lấy.
Dương Phàm cười cười về phòng, ngồi lên ghế salon. Cô bé rón rén đi vào, vội vàng cầm quần áo hắn thay ra trong toilet, như kẻ trộm chạy ra ngoài. Sau khi đi ra, đóng cửa lại, cô bé dựa vào tường thở hổn hển, ngực phập phồng, một tay đặt lên ngực rồi từ từ về quầy lễ tân. Đến đây, người cầm quần áo đi giặt cũng là một cô bé xinh đẹp, thấy vẻ mặt của đồng nghiệp liền không nhịn được hỏi:
- Sao thế Tiểu Diệp?
- Không có gì, chỉ khẩn trương chút thôi.
- Phì, ở nông thôn ra đúng là nông dân. Nếu là tôi, tôi sẽ tìm cơ hội lao tới quấn lấy anh ta. Đẹp trai, làm quan to, anh ta mà chú ý bà thì phát tài rồi.
- Muốn chết thì bà tự mình đi làm đi.
- Mình cũng muốn mà. Nhưng giám đốc đã nói ngoại trừ bà, người khác không thể vào phòng phó bí thư Dương. Bà là nhân viên phục vụ riêng cho phó bí thư Dương. Theo mình thấy, giám đốc là nhìn trúng phó bí thư Dương...
- Bà muốn chết à, bị giám đốc nghe được sẽ đuổi việc bà.
Hai cô bé ở bên ngoài nói chuyện với nhau, Dương Phàm đã được đóng cửa phòng không nghe thấy, cho dù nghe thấy các nàng nói chuyện cũng không có tâm trí mà nghe. Mở tài liệu trong máy tính xách tay, Dương Phàm bắt đầu đọc quy chế, cẩn thận xem có chỗ nào sơ hở không.
Bận đến tận tối mịt, Dương Phàm cảm thấy đói bụng, mở cửa đi đến quầy lễ tân, Tiểu Diệp đang nằm trên mặt bàn mà ngủ ngật, nghe thấy tiếng bước chân giật mình tỉnh dậy.
- Phó bí thư Dương, có gì cần phục vụ không?
Dương Phàm xua tay nói:
- Không cần, tôi ra ngoài ăn.
Đi ra khỏi cửa khách sạn, Dương Phàm liếc mắt là thấy Hiểu Vân đang đi bộ trong bãi đỗ xe. Người phụ nữ này cả ngày như u linh đi quanh khách sạn, đối với những người làm ở đây đúng là có tác dụng chấn nhiếp.
Đang định vòng qua Hiểu Vân mà chạy, Dương Phàm đi rất nhẹ. Không ngờ lỗ tai Hiểu Vân rất thính, quay đầu lại thấy Dương Phàm đi ra, liền cười cười đi tới.
- Phó bí thư Dương, đã muộn như thế này còn đi đâu?
Dương Phàm chỉ có thể dừng lại, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện mình đứng ở chỗ mà đèn đường chiếu thẳng vào, lúc này mới cười nói:
- Đói bụng, đi kiếm gì ăn.
Hiểu Vân cười cười nói:
- Đừng ra ngoài, Vĩ Huyền không giống nội thành Uyển Lăng, không có chỗ ăn đêm. Tôi bảo người làm đưa lên cho cậu.
Dương Phàm sửng sốt một chút, gật đầu không từ chối, trong lòng thầm quyết định, mai phải mua ít lương khô. Nếu không lúc nửa đêm người phụ nữ này đưa đồ ăn tới, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Về phòng, nhàm chán xem Tv một lát, chuông cửa vang lên, Dương Phàm mở cửa ra, Hiểu Vân bưng một khay nhỏ đi vào, bên trên có hai bát mì nóng hổi.
- Vừa lúc tôi cũng đói, cùng nhau ăn.
Hiểu Vân giải thích một câu. Hiểu Vân hơi nhướng mày lên.
Dương Phàm không khách khí, cầm bát lên ăn. Hiểu Vân từ từ ăn từng miếng nhỏ một, ăn trông đẹp mắt hơn Dương Phàm nhiều. Ăn hai miếng bỏ đũa xuống, Hiểu Vân nói:
- Ông chủ, cậu lâu như vậy ***, sẽ rất không tốt cho thân thể. Ông nội tôi có một bài thuốc bổ, mỗi ngày tôi sẽ nấu cho cậu uống.
Dương Phàm đã ăn xong, bỏ đũa xuống nói:
- Tôi việc gì phải uống thuốc bổ?
Vừa nói Dương Phàm cầm chén trà lên, uống một ngụm. Hiểu Vân nói:
- Đương nhiên là bổ thận. Tôi có thể thấy, cậu rất khổ cực.
Phì một tiếng, nước trà bắn vào ngực, vào mặt Hiểu Vân. Dương Phàm rất xấu hổ, vì sao mỗi lần ở bên người phụ nữ này, kiểu gì cũng có vấn đề chứ? Vội vàng lấy khăn tay trên giường, đưa cho Hiểu Vân:
- Tự lau đi, tôi lau không tiện.
Hiểu Vân cúi đầu nhìn ngực mình, áo ướt đẫm nên hằn rõ hình hai quả đào. Chẳng qua Dương Phàm đã quay đầu đi, Hiểu Vân cảm thấy phổi như muốn nổ ra. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lau lau, Hiểu Vân bưng khay lên nói:
- Tôi về đây, không lại ảnh hưởng đến danh dự của cậu.
Lời này có chút oán giận, Dương Phàm nghe xong chỉ có thể hừ một tiếng, thầm nói mình chưa nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì. Thực ra Dương Phàm chẳng những nghe thấy còn nhìn thấy. Nhưng Dương Phàm không dám cho mình cơ hội, sức chống cự của một thanh niên hai ba tuổi khí huyết cường tráng là rất kém.
Một ngày mới lại bắt đầu, buổi sáng Dương Phàm tham gia cuộc họp, đây là phòng vệ sinh môi trường đưa ra phương pháp giải quyết liên quan đến vấn đề mà Dương Phàm chỉ. Phương án này cần sự phối hợp thống nhất của các ngành liên quan, đưa vào phạm vi quản lý của nội thành. Cứ như vậy, phòng vệ sinh môi trường sẽ danh chính ngôn thuận. Các ngành liên quan đều có trách nhiệm. Phương pháp này còn phải đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, phó chủ tịch Biện Vĩ Cường quản lý việc này không phải thường ủy.
Cuộc họp kết thúc, Biện Vĩ Cường vội vàng đi theo Dương Phàm, lớn tiếng nói:
- Phó bí thư Dương.
Dương Phàm dừng lại, cười cười quay đầu lại:
- Phó chủ tịch Biện có chuyện gì?
- Trong cuộc họp hôm nay anh không tỏ thái độ rõ ràng, tôi hơi lo lắng.
Biện Vĩ Cường cười hì hì nói, trong ánh mắt không giấu được sự vui mừng.
Dương Phàm đoán người này chắc chắn có việc vui. Mời hắn một điếu thuốc, nói:
- Tôi cũng không dám chạy quá phạm vi. Báo cáo thì anh trình lên cho chủ tịch Hạ, đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận. Việc này liên quan đến rất nhiều phòng ban, phải hỏi ý kiến các lãnh đạo chủ quản.
Đạo lý này Biện Vĩ Cường đương nhiên là hiểu, dòng người tan họp đi ngang qua hai người, thi thoảng truyền đến câu chào hỏi:
- Phó bí thư Dương, phó chủ tịch Biện.
Đám người đi hết, bốn phía không có ai, Biện Vĩ Cường mới nhỏ giọng nói:
- Có chuyện, tôi và Dư Phượng Hà đi đăng ký.
Lúc này Dương Phàm mới nhớ đến khi Dư Phượng Hà bị mời đi uống trà, chồng nàng đưa ra ý ly hôn, lúc ấy Dư Phượng Hà đã ký tên. Cẩn thận suy nghĩ, cuộc đời đúng là băng lạnh, vợ chồng vốn là chim cùng tổ, lúc gặp nạn thì mạnh con nào con đó bay đi.
- Chồng cũ cô ấy muốn làm lại. Hắc hắc, Dư Phượng Hà từ chối. Biện Vĩ Cường giải thích một câu. Dương Phàm cười cười, nhắc một câu:
- Cẩn thận lời ra tiếng vào.
Biện Vĩ Cường cười lạnh một tiếng:
- Sợ ai chứ. Chồng cũ cô ta là một đội trưởng phòng thuế. Dư Phượng Hà chân trước đi vào khách sạn Vân Lĩnh, hắn đã cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi *** hắn muốn làm lại với Dư Phượng Hà không phải vì mấy mỏ quặng sao?
Nhắc đến mỏ quặng, Dương Phàm không khỏi tỉnh ra, ánh mắt trở nên sắc bén. Dương Phàm nhìn Biện Vĩ Cường nghiêm túc nói:
- Có chuyện gì? Các mỏ quặng không phải được chấn chỉnh rồi sao? Sao còn có người có ý đồ?
Biện Vĩ Cường cười lạnh một tiếng:
- Còn không phải vì lợi sao? Có những người ở xã Thỏ Lĩnh cứ vài ngày là chạy đến chỗ bí thư Hồng, chính là hy vọng có thể đánh động bình thường Hồng, thả lỏng chính sách, một lần nữa phê chuẩn các thủ tục liên quan đến mỏ quặng....
Dương Phàm cả kinh, mỏ quặng lợi nhuận kinh người, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo đó. Cả huyện chỉ có bốn mỏ quặng hợp pháp. Tam Ma Tử có hai chỗ, nhưng hắn ám sát mình rồi bỏ chạy, ủy ban đã thu hồi các thủ tục liên quan đến mỏ quặng. Dương Phàm từ lợi ích bản thân đương nhiên kiên quyết phản đối đề nghị hợp pháp hóa các mỏ quặng khác.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Hồng có ý gì?
Biện Vĩ Cường cả kinh, thầm nói thái độ này của Dương Phàm có thể xem như là không coi Hồng Thành Cương vào trong mắt, thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:
- Bí thư Hồng không tỏ thái độ, có lẽ muốn đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận. Chẳng qua gần đây trong nhà bí thư Hồng có không ít khách.
- Các mỏ quặng nhỏ đó đã ảnh hưởng đến tài nguyên khoáng sản của quốc gia, phá hủy hoàn cảnh sinh thái, lỗ hổng này tuyệt đối không thể mở lại. Chuyện này trên hội nghị thường ủy tôi sẽ kiên quyết phản đối, nếu không được sẽ báo lên thị ủy.
Thái độ của Dương Phàm rất kiên quyết, chẳng khác gì báo hiệu cho Biện Vĩ Cường, có những người ở Thỏ Lĩnh đang hợp sức lại gây áp lực cho Dư Phượng Hà, Dư Phượng Hà nhất định là thông qua Biện Vĩ Cường để mong Dương Phàm ủng hộ.
- Chuyện này vẫn là điểm khó xử của Phượng Hà, vẫn cố gắng chịu đựng áp lực. Bây giờ có những lời này của anh, Phượng Hà sẽ yên tâm hơn. Tóm lại báo cáo mong mở lại các mỏ quặng, đảng ủy xã Thỏ Lĩnh tuyệt đối không chủ động đưa lên.
Sau khi Biện Vĩ Cường tỏ thái độ, vẻ mặt Dương Phàm mới bình tĩnh lại.
- Chuyện của hai người định bao giờ thì tổ chức?
Dương Phàm cười cười nói. Biện Vĩ Cường cười hắc hắc nói:
- Hai người đã kết hôn, giờ lấy nhau, cũng chỉ là đăng ký mà thôi. Ý của Phượng hà chính là mọi người đều bận bịu, chờ kỳ nghỉ quốc khánh, làm mấy bàn trong nhà, mời chút bạn bè thân thích đến ăn một bữa là được, không định tổ chức rộng rãi.
Biện Vĩ Cường nói thật đúng. Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Ha ha, chú ý sức khỏe.
Biện Vĩ Cường đương nhiên hiểu Dương Phàm đang ám chỉ cái gì, không khỏi cười hắc hắc nói:
- Đừng nhìn cô ấy ba mươi như lang, tôi vẫn có thể thu thập cô ấy như thường. Hắc hắc.
Biện Vĩ Cường nở nụ cười hạnh phúc, Dương Phàm ít nhiều có thể hiểu cảm giác này. Đối với việc Biện Vĩ Cường không quên tình cũ, trong lòng càng hiểu thêm mấy phần, đây là một đại hán trọng tình trọng nghĩa.
Về phòng làm việc, Dương Phàm dựa theo kế hoạch trước đó, gọi Lâm Đốn vào, bảo hắn chuẩn bị một chút, mai đến mấy xã quan sát một chút, xem tiến độ của các cơ sở trồng dược liệu, cùng với hợp đồng thu mua hoa quả đang tiến hành như thế nào.
Dương Phàm vừa dặn Lâm Đốn xong, Hạ Tiểu Bình đã gọi điện tới, giọng rất nghiêm túc:
- Phó bí thư Dương, gần đây Vĩ Huyền lại xuất hiện một dấu hiệu không tốt, có người muốn mở lại các mỏ quặng lậu. Đã có người đến nhà của tôi thuyết phục, hy vọng tôi có thể ủng hộ ý kiến này trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm suy nghĩ một chút. Hạ Tiểu Bình không phải Biện Vĩ Cường, lời nói và thái độ phải khác nhau. Trầm ngâm một chút, Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Về chuyện liên quan đến các mỏ quặng lậu, đề nghị tham khảo một chút chính sách của quốc gia, trước kia đã xảy ra sai lầm, thay đổi là bình thường, tuyệt đối không thể vì đám ruồi nhặng chỉ biết đến lợi lộc mà ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.
Dương Phàm nói rất kiên quyết, ý cũng rất rõ. Hạ Tiểu Bình chỉ gọi một cuộc điện thử mà htooi, coi như đạt được mục đích.
Bận rộn cả ngày, lúc về khách sạn khi đi ngang qua quầy lễ tân, cô bé Tiểu Diệp vội vàng nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, có người tìm ngài. Em nói ngài không có ở đây, hắn liền bỏ lại thứ này, nói tối sẽ quay lại.
Dương Phàm giật mình, ánh mắt sắc như đao, hỏi:
- Thứ gì?
Tiểu Diệp bị dọa giật mình, sợ hãi nhìn Dương Phàm, vội vàng cúi đầu, lí nhí nói:
- Em để trong phòng, hắn nói là chút tâm ý, tối còn tới nữa.
- Ai cho cô quyền nhận các thứ giúp tôi? Giám đốc Hiểu dậy cô như thế nào? Cô đúng là...
Dương Phàm cố nhịn chữ *** lại, hừ một tiếng đi về phòng, cầm lấy túi quà trên bàn lên, không thèm nhìn, cầm ra đặt lên quầy lễ tân.
- Đồ này của ai, đợi hắn đến cô trả lại. Xử lý không tốt, tôi tìm giám đốc Hiểu.
Dương Phàm tức giận về phòng. Cô bé ngồi trong quầy lễ tân, bị dọa đến mặt mũi tái nhợt, nước mắt chực rơi xuống. Hiểu Vân xuất hiện cũng không nhận ra.
Bình luận truyện