Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 194: Đừng nói không nhắc nhở anh



Cục Du lịch không giàu có, so với tài chính, giao thông, công an và các cục khác thì thuộc lại khó khăn. Nhưng đều là đơn vị ăn cơm quốc gia, mọi so sánh đều chỉ là tương đối. Về mặt tài vụ sổ sách thì không có tiền, không có nghĩa là cục trưởng Tương không có tiền để dùng.
Không biết là ai phát minh ra "quỹ đen", tuy rằng trung ương đã rất nhiều lần ra lệnh cấm nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, các đơn vị đều có các loại biện pháp để tìm kế thiết lập quỹ đen. Ví dụ như hiện tại có một khoản tài chính trên danh nghĩa là quỹ bảo hộ để khai phá tài nguyên du lịch, trên thực tế chính là quỹ đen của cục Du lịch.
Tác dụng của quỹ đen cực kỳ rộng lớn, ví dụ như tiếp đãi các cán bộ cấp trên, ăn nhậu, xông hơi, mát xa, hát hò, rồi một nữ sinh đang sống ở phòng 708 tiểu khu Lâm Lục, mỗi tháng tiêu mất 5000 tệ tiền sinh hoạt phí cũng đều từ đó mà ra.
Rõ ràng, sửa chữa ô tô là việc quang minh chính đại như vậy, Tương Bình sẽ không dùng tới một xu trong quỹ đen. Vấn đề là, cục Tài chính hiện tại bắt chờ vài ngày, hiện tượng này rất không bình thường. Giữa hai bên không có ân oán gì, chẳng lẽ gần đây mình đắc tội với người nào đó không thể động chạm tới sao? Tương Bình cẩn thận điểm lại những người tiếp xúc gần đây nhưng không hề phát hiện có gì khác thường, sau đó lại liên hệ tới một số sự việc phát sinh trong cục gần đây, cũng không phát hiện ra gì cả. Chẳng lẽ đúng như cục Tài chính nói là không có tiền? Hay là thực sự không tiện?
Tương Bình cảm thấy rất muốn làm rõ ràng vấn đề này, người quan trường đôi khi chỉ nói sai một câu đã có thể đắc tội với người khác. Trời mới biết chính mình gần đây có lúc nào uống quá chén, nói điều gì không nên hay không, hoặc là một số cán bộ trong cục đắc tội người nào đó hay không. Sau đó Tương Bình điện thoại cho Mẫn Kiến, Mẫn Kiến nói rất khó xử đối với cục Du lịch.
Vì tỏ vẻ thành ý, Tương Bình quyết tâm dậy sớm, tự mình tìm đến cục Tài chính gặp Mẫn Kiến. Khi đến bãi đỗ xe, Tương Bình đứng lại, ngẫm nghĩ một chút, lại trở về phòng làm việc, lấy khăn lau cái đầu đầy mồ hôi, tìm số điện thoại của cục trưởng cục Tài chính rồi bấm số.
- Vâng, ai đấy?
Hiện giờ điện thoại đều hiện số gọi đến, Mẫn Kiến vừa nhìn thấy dãy số hơi lạ liền tỏ thái độ thản nhiên, trong giọng nói mang theo một chút uy nghiêm.
- Ha ha, có phải cục trưởng Mẫn không? Tôi là lão Tương ở cục Du lịch đây, ngài có bận không?
Lại nói tiếp. Tương Bình và Mẫn Kiến tuy cùng là cục trưởng nhưng cục Tài chính và cục Du lịch cách biệt nhau một trời một vực. Trong thị có bao nhiêu đơn vị nhận tiền từ ngân sách nhà nước, ai nhìn thấy Mẫn Kiến mà chẳng phải mỉm cười khách khí chứ? Đương nhiên, giữa các đơn vị anh em đi lại với nhau, nếu Tương Bình đến đơn vị khác, người ta cũng sẽ chiêu đãi lịch sự, nhưng cấp bậc đãi ngộ vẫn có sự chênh lệch.
Cùng là cục trưởng, khi Tương Bình hỏi thăm thì phải dùng tới chữ "ngài", còn Mẫn Kiến ở bên kia chỉ thản nhiên trả lời:
- Ồ, lão Tương hả, có chuyện gì không? Nếu tiện thì nói luôn trong điện thoại đi, tôi còn phải xuống đơn vị kiểm tra.
Nếu Dương Phàm nghe thấy Mẫn Kiến nói chuyện, chắc chắn sẽ cười mắng:
- Anh thì kiểm tra cái rắm gì. Đi xuống ăn chơi nhảy múa thì có.
Tương Bình cũng nghe thấy được ý hời hợt trong câu trả lời này nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể tiếp tục cười xòa nói:
- Ha ha, thế này, có chút việc không rõ, tính hỏi anh một chút. Trưa nay có rảnh không, xin mời anh cùng đi ăn trưa?
Có thể nói, thái độ của Tương Bình là khá chân thành, ở bên này, Mẫn Kiến thản nhiên cười nói:
- Để sau đi, tôi sợ không có thời gian.
Tương Bình nghe thấy giọng điệu này, trong lòng biết ngay là có thể có chuyện xấu, vội vàng cười nói:
- Dù bận rộn cũng chỉ là bữa cơm mà thôi, cục Du lịch chúng tôi chỉ là cơ quan nhỏ bé, bình thường vẫn được anh chiếu cố không ít, vẫn không có cơ hội bày tỏ.
Mẫn Kiến nói với giọng điệu rất khó xử:
- Thế này đi, anh cứ gọi lại sau nhé, để tôi xem lúc đó có thời gian hay không. Đầu tiên phải nói thật, bên này tôi bận lắm. Thế nhé.
Mẫn Kiến không cho Tương Bình cơ hội, trực tiếp cắt điện thoại.
Cuộc điện thoại cứ thế cắt cụp một cách lạnh lẽo, mồ hôi bắt đầu toát ra trên đầu Tương Bình, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Hiện giờ thì thằng ngốc cũng biết, cục Du lịch chắc chắn là đã đắc tội với ai đó, người đó liền mượn tay Mẫn Kiến thu thập cục Du lịch. Cục Tài chính muốn thu thập đơn vị như cục Du lịch thật sự là rất dễ dàng. Tôi không thể lấy của anh nhưng những khoản tiền khác thì sao? Bất kể khoản tiền gì cũng phải mười ngày nửa tháng, tôi không nói không cho anh, chỉ kéo cho anh thở không ra hơi, khiến anh phải chờ tới lúc đói sắp chết. Cho dù lúc đó anh tìm một cán bộ lãnh đạo để giải quyết vấn đề, vậy tiếp theo thì sao? Nếu lúc nào cũng phiền toái lãnh đạo, vậy lãnh đạo chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về anh, vì sao cục Tài chính lại có chuyện với cục Du lịch? Chẳng chịu làm tốt công tác quan hệ giữa các đồng chí gì cả, mấy việc lặt vặt như thế mà cũng phiền toái lãnh đạo.
Tương Bình là lão già thành tinh, đương nhiên đã quá quen thuộc với đường đi lối lại trên quan trường, hiện tại xảy ra vấn đề, đầu tiên là phải làm rõ ràng xem đã đắc tội ai, hay là trong cục có người đắc tội với ai. Từ giọng điệu của Mẫn Kiến, dường như việc đắc tội với người đó không quan hệ với mình. Như vậy chỉ có thể là cấp dưới, vậy thì là ai? Trong lúc nhất thời, Tương Bình đúng là nghĩ không ra nổi, cũng không thể đi hỏi từng cấp dưới được.
Biện pháp giải quyết tốt nhất chính là thu phục Mẫn Kiến. Nhưng thu phục như thế nào? Tương Bình do dự một hồi, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới một người. Ai vậy? Chính là nữ sinh đang sống ở phòng 708 tiểu khu Lâm Lục, mỗi tháng tiêu mất 5000 tệ tiền sinh hoạt phí để bao dưỡng đó. Ồ, hiện giờ đã tốt nghiệp được hai năm, giờ đang nằm chơi ở nhà không đi làm.
Tương Bình cầm lấy điện thoại, bấm số, sau đó hạ giọng cực kỳ tình cảm cười nói:
- Này bảo bối, có nhớ anh không?
Nếu vợ của Tương Bình mà nghe thấy giọng nói này, khẳng định sẽ tức giận mắng:
- Lão là đồ khốn khiếp, năm đó lừa bà đây lên giường, sao không thấy lão dịu dàng như vậy chứ?
Trước khi tan hết giờ làm buổi trưa chừng nửa giờ, điện thoại trong phòng làm việc của Mẫn Kiến lại vang lên. Mẫn Kiến không nghe ngay lập tức mà chờ cho chuông đổ sáu tiếng mới cầm lấy điện thoại, vẫn hỏi với giọng uy nghiêm:
- Ừ, ai đấy?
- Cục trưởng Mẫn phải không? Tôi là Tương Bình ở cục Du lịch đây. Sáng nay nói chuyện với ngài, ngài có tiện không?
Tương Bình hoàn toàn có thể xác định, Mẫn Kiến chẳng hề rời khỏi phòng, lời nói của Mẫn Kiến lúc sáng cũng không nói quá khắc nghiệt, chính là để lại một con đường sống, chính là muốn xem Tương Bình ngươi có biết ứng xử hay không.
Tương Bình lại mời mọc lần nữa, Mẫn Kiến vẫn nói với giọng điệu phi thường khó xử:
- Lão Tương à, chiều nay thực sự là tôi bận công việc. Tôi thấy chuyện này thôi nha, còn nhiều thời gian mà.
Trong lòng Tương Bình càng quyết định, cười nói:
- Dù bận cũng chỉ là ăn chút cơm thôi mà, chỉ là chút cơm rau dưa thôi.
Mẫn Kiến không có ý xé rách mặt mũi nhau, chỉ đơn giản ám chỉ một chút, làm người trung gian mà thôi. Nói đến đây cũng là tới chừng rồi, Mẫn Kiến miễn cưỡng nói:
- Vậy được rồi, anh nói địa điểm đi.
Ngắt điện thoại của Tương Bình, Mẫn Kiến cười cười, gọi di động cho Dương Phàm. Sau khi thăm hỏi với Dương Phàm xong, hắn cười nói:
- Người anh em, trưa nay lão Tương của cục Du lịch mời khách, cậu xem anh nên làm gì bây giờ?
Nghe thấy Mẫn Kiến nói vậy, Dương Phàm lập tức hiểu rằng đồng bọn của mình đã ra tay, không khỏi âm thầm bội phục người này. Dương Phàm cũng không thể khiến Mẫn Kiến hỗ trợ không công bèn mỉm cười nói:
- Cũng không có gì, lúc gặp mặt, cục trưởng Mẫn cứ xem xét xử lý là được rồi.
Mẫn Kiến cười cười nói:
- Như vậy, hôm nào tôi nói lão Tương tổ chức một chút để tỏ vẻ, được chứ?
Dương Phàm cảm thấy như vậy cũng là được rồi, liền gật gật đầu cười nói:
- OK, cứ như vậy đi. Còn có một chuyện. Ở đây tôi có một đoàn làm phim, chính là phim truyền hình. Người phụ trách là bạn học cũ của tôi. Chờ vài ngày nữa bọn họ xong việc rồi, gọi vài nữ diễn viên tới, mọi người cùng chơi một chút.
Mẫn Kiến này có hai ham muốn lớn, một là thăng tiến, hai là đàn bà. Đàn bà bình thường đối với đàn ông thì tốt rồi, nhưng nữ diễn viên thì hoàn toàn khác. Đừng nhìn Mẫn Kiến ở Uyển Lăng hô mưa gọi gió, nếu hắn muốn tìm một nữ diễn viên để chơi bời thì rất khó khăn, càng không nói tới đoàn làm phim ở Bắc Kinh tới thế này.
- Ha hả, người anh em hay đó. OK, tôi biết nên làm thế nào rồi.
Mẫn Kiến tâm tình vui vẻ cắt điện thoại.
Dương Phàm thản nhiên cười, suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Trần Xương Khoa
- Ha ha ha, hiếm có nhỉ. Không ngờ chú chủ động gọi điện cho anh, cũng xem như là có chút vẻ người nhà rồi đó.
Trong điện thoại, Trần Xương Khoa có vẻ hơi kích động, lúc này hắn đang ở Bắc Kinh. Đoàn làm phim không cần hắn đi theo, hơn nữa mục đích của hắn cũng đã đạt được rồi.
Dương Phàm cười cười nói:
- Có hai việc cần sự hỗ trợ của anh.
Trần Xương Khoa cao hứng vỗ đùi nói:
- Chú nói đi.
Dương Phàm nói:
- Về Tần Hinh, sau này đừng cho người ta động chạm tới cô ta nữa, hơi chiếu cố cô ta một chút. Mặc khác, tôi cần hai nữ diễn viên, loại cởi mở một chút ấy, đó cũng là một chút nhân tình với người khác.
Trần Xương Khoa vừa nghe hai chuyện như vậy, không khỏi cười nói:
- Trời ạ, chỉ là chút việc nhỏ như vậy mà chú cũng phải gọi điện cho anh. Tìm Trang Tiểu Lục nói một câu, hắn dám không ngoan ngoãn nghe lời sao?
Dương Phàm cười nói:
- Người của anh, tôi cũng không tiện nhúng tay vào.
Trần Xương Khoa cười khổ nói:
- Quên đi, anh đã nói với chú rồi mà. Đúng rồi, chị của chú về nước được mấy ngày, nói muốn đi gặp chú trong vòng hai ngày tới. Mặt khác có một chuyện, đừng nói anh không nhắc nhở chú, cô bé Chu Dĩnh kia sống chết cứ đòi bay cùng chị cậu xuống đó. Anh thật sự lo lắng, nếu cô ta và Trương Tư Tề va chạm nhau sẽ xảy ra chuyện gì. Tự cầu phúc đi người anh em.
Gần đây Dương Phàm rất bận rộn, thấy kỳ nghỉ hè sắp trôi qua, vốn còn tưởng rằng cô bé Chu Dĩnh này có chút lương tâm, không tới tìm mình gây phiền toái, không ngờ vẫn cứ tới.
Theo địa điểm mà Tương Bình nói, Mẫn Kiến đi tới một nhà hàng ở ngoại ô. Gần đây, các nhà hàng mọc lên như nấm sau mưa. Ở đây địa điểm khá bình thường, hẻo lánh, lại rất yên tĩnh. Mỗi nhà hàng này đều có nhiều nhất là bốn, năm phòng riêng, trong mỗi phòng đều có khá đầy đủ phương tiện, không gian cũng khá rộng.
Thấy bên người Tương Bình có một cô gái trẻ trung da thịt trắng nõn, Mẫn Kiến không khỏi hấp háy mắt. Cô gái này tên là Từ Vi, xét về tướng mạo cũng ở tầm trên, nhưng được ưu điểm là làn da cực kỳ trắng, vòng eo rất nhỏ, khuôn mặt như trẻ con.
Trong phòng không có người nào khác. Sau khi đồ ăn được đặt xuống bàn, Tương Bình rót cho Mẫn Kiến một chén rượu rồi cười ha hả nói:
- Cục trưởng Mẫn, ngài nể mặt tôi, tôi cũng không phải là người không biết thức thời. Toàn bộ cục Du lịch chúng tôi có gì không đúng, xin cứ phê bình và chỉ ra sai sót. Xem như cho chúng tôi một cơ hội sửa chữa sai lầm.
Mẫn Kiến cười ha hả, giơ chén lên nói:
- Uống cái đã.
Hai người cạn chén. Từ Vị vội vàng rót cho hai người đầy một lượt, khi rót rượu, bộ ngực cố ý cọ cọ trên vai Mẫn Kiến.
Mẫn Kiến nhìn Tương Bình đầy thâm ý, từ từ nói:
- Phê bình chỉ ra chỗ sai thì không dám nhận, tuy nhiên nữ chánh văn phòng của các anh làm việc có chút không ổn. Tự mình ra tay còn chưa tính, lại còn khuyến khích người của cục Văn vật cũng nhúng tay xuống. Chuyện này đừng nói tôi không nhắc nhở lão huynh, Uyển Lăng có rất nhiều người mà cục Du lịch các anh không thể trêu chọc được. Hiện tại Tào Dĩnh Nguyên cũng không phải sống an ổn đâu. Cho là Tào Dĩnh Nguyên, nếu người ta muốn thu thập thì cũng chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.
Mẫn Kiến vừa mở miệng đã nói mạnh như vậy, toàn thân Tương Bình lập tức toát mồ hôi đầm đìa, chiếc điều hòa lớn trong phòng giờ chỉ như đồ làm cảnh. Lau mồ hôi mặt, Tương Bình xem như bình tĩnh trở lại, hạ giọng hỏi:
- Cục trưởng Mẫn, ngài có thể nói cụ thể một chút được không?
Mẫn Kiến nhíu mày, làm như rất khó xử. Tương Bình lập tức nháy mắt với Từ Vi. Từ Vi căm giận trừng mắt nhìn Tương Bình rồi cười kéo tay Mẫn Kiến, dí chặt vào ngực mình, ưỡn ẹo nói:
- Cục trưởng Mẫn, ngài nói đi thôi, ngài không nói thì cơm này ăn chẳng còn hương vị gì nữa.
Gần đây Từ Vi thích một chiếc vòng cổ, cũng không quá đắt, chỉ hơn 8000 tệ.
Mẫn Kiến buông đũa, thở dài nói:
- Lão Tương, mọi người quen nhau đã lâu, hôm nay tôi có thể đến ăn cơm chính là nể tình quen biết lâu năm.
Tương Bình liên tục gật đầu nói:
- Tôi biết, tôi nhớ kỹ nhân tình này mà.
Mẫn Kiến gật gật đầu nói:
- Phó bí thư Vĩ Huyền là Dương Phàm điện thoại cho tôi, nói trong điện thoại với giọng rất gay gắt, rằng cục Du lịch khốn khiếp, dám làm khó xử hắn. Hắn hỏi tôi, Mẫn ca có người quen ở cục Du lịch không, bảo tránh ra xa kẻo bị ngộ thương thì khổ.
Tương Bình nghe đến đó, xem như hiểu được đã đắc tội ai. Đã là người nhà nước, đừng nghĩ cơ quan không danh giá, tin tức ở đâu cũng đều rất linh thông, vừa nghe thấy tên Dương Phàm, Tương Bình không khỏi ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Có phải cậu thanh niên đánh Cát Kính Tùng ở tòa nhà Thị ủy không? Cậu ta lên chức phó bí thư rồi à? Tôi chăm chỉ làm việc ở đây đã bao lâu, vậy mà…
Nói tới đây, Tương Bình vội vàng lau mồ hôi, hạ giọng hỏi:
- Cục trưởng Mẫn, ngài trả lời cậu ta thế nào?
Mẫn Kiến cười khổ một tiếng nói:
- Còn có thể nói như thế nào? Tôi nói cho hắn, lão Tương ở cục Du lịch là người quen biết đã lâu, quan hệ cũng không tệ lắm. Sự tình tốt nhất không cần làm căng quá, hiện giờ giữ lại một đường, sau này gặp lại còn dễ ăn nói. Khuyên bảo nửa ngày, hắn mới xem như bình tĩnh lại một chút, tuy nhiên vẫn nói là sẽ không buông tha chuyện này. Nếu muốn chuyện này yên ổn, có lẽ cục Du lịch các anh cần phải tỏ rõ thái độ. Người trẻ tuổi luôn sĩ diện. Lần này văn phòng của các anh khiến hắn mất mặt nên trong lòng rất bực tức.
Tương Bình nghe đến đó, tức giận vỗ đùi nói:
- Cung Thúy Trân này vớ vẩn thật, khi báo cáo tôi lại không nói tới phó bí thư Dương Phàm mà chỉ nói là xã tự tính toán tài chính, muốn làm điểm du lịch gì đó. Tôi nghĩ thầm, dù chỉ là một đơn vị, cho cho dù là bí thư huyện ủy, chỉ cần không phải thị ủy thường ủy, cũng là cùng cấp, bình thường cũng sẽ không vì chút việc nhỏ này mà làm khó nhau, vì vậy liền đáp ứng. Kỳ thật cũng không muốn nhiều ít, tuy tiện thế nào cũng được mà.
Mẫn Kiến chỉ vào Tương Bình nói:
- Tôi nói lão Tương này, lão cũng giỏi đấy nhỉ! Trước khi hỏi tiền của bên dưới, sao lão không hỏi thăm một chút? Người như Dương Phàm xuống dưới đó là vì cái gì? Vì thành tích đó. Tôi nói thật cho lão, cái gọi là xã tự tính toán tài chính đều là Dương Phàm tự ra mặt làm, cục Du lịch của các anh trên này muốn lấy tiền ở đó, chẳng phải là dùng dao cắt lấy máu người ta sao?
Tương Bình lập tức âm thầm kêu xui, tự nhủ lần này bị Cung Thúy Trân hại chết, chẳng hiểu thế nào mà lại gặp phải loại người như Dương Phàm này. Theo giọng điệu của Mẫn Kiến thì người ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Mẫn Kiến liền ngoan ngoãn nể tình giúp đỡ. Đến Mẫn Kiến còn phải để ý như vậy, bản thân mình tuyệt đối không thể đắc tội với người ta được.
- Cục trưởng Mẫn, việc này anh xem có thể vãn hồi được hay không? Tôi tổ chức một bữa để mọi người xin lỗi cậu ấy, sau đó có một chút tâm ý được không?
Mẫn Kiến đương nhiên hiểu được ý tứ của Tương Bình, suy nghĩ một chút, lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Lão Tương à, anh nên suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ Dương Phàm về đây để được lợi lộc gì? Người ta là tới để lấy thành tích, sau này còn hướng lên trên.
Tương Bình vỗ đùi nói:
- Đúng vậy, có thể làm hạng mục xã Thỏ Lĩnh heo hút này thành dự án trọng điểm của năm nay, nếu làm thật tốt không chừng còn có thể được thơm lây.
Lúc này Mẫn Kiến không nói gì cả, giơ ngón tay cái lên với Tương Bình. Tương Bình lập tức hiểu được gật gật đầu, bưng chén rượu lên nói:
- Cũng không biết nói gì với cục trưởng Mẫn, Tương tôi xin ghi nhớ ân đức của ngài. Tôi xin uống trước ba chén để cảm tạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Uống liên tiếp ba chén xong, Tương Bình cười nói:
- Việc này không nên chậm trễ, tôi phải trở về bố trí ngay. Tiểu Từ à, vất vả một chút, phục vụ cục trưởng Mẫn cho tốt nha.
Mẫn Kiến đương nhiên phải tỏ vẻ một chút, nhưng Tương Bình sao có thể ở lại nữa, vội vàng bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Mẫn Kiến và Từ Vi. Từ Vi khinh miệt nhìn ra cửa, quay đầu cười với Mẫn Kiến:
- Cục trưởng Mẫn, em uống với anh nhé. Annh cứ yên tâm, toàn bộ hai phòng ở lầu ba này đều đã được bao rồi, có uống say cũng không ai đến quấy rầy đâu.
Khi nói chuyện, một tay Từ Vi nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi Mẫn Kiến. Đương nhiên là Mẫn Kiến hiểu ý. Khi gặp dịp thì tất cả mọi người đều cùng chơi vui vẻ, khi đã chơi thì đừng làm trò là được. Mẫn Kiến cũng không khách khí, lập tức ôm lấy cái eo nhỏ của Từ Vi, nâng cằm lên hỏi:
- Vậy em tính uống cùng anh như thế nào?
Từ Vi nhẹ nhàng nháy mắt, cầm chén lên, ngậm một ngụm rượu, chu mỏ lên trước mặt Mẫn Kiến. Chỉ một lát sau, hai người đã lăn lộn trên chiếc đi văng. Toàn bộ thân trên của Từ Vi bị cởi sạch sẽ, váy cũng vén lên, ngồi lắc lư trên người Mẫn Kiến.
Tiếng thở dốc dần dần bình ổn xuống, Mẫn Kiến thấp giọng cười hỏi:
- Từ gia muội tử, đại ca so với lão Tương thế nào?
Từ Vi cười nói:
- Lão ta á, không bằng một phần mười của anh, chẳng bao giờ quá mười phút cả.
Dương Phàm vừa mới tan tầm, khi trở về khách sạn đã thấy Trang Tiểu Lục đứng ưỡn ẹo ở cửa khách sạn. Thấy xe của Dương Phàm mở cửa, Trang Tiểu Lục vội vàng chạy tới đón.
Dương Phàm vừa mới xuống xe, Trang Tiểu Lục cũng đã cúi đầu khom lưng cười nói:
- Phó bí thư Dương, ông chủ điện thoại cho tôi, nói là anh cần hai diễn viên để làm công tác tiếp đãi?
Dương Phàm hừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Ừ, có chuyện này. Như thế nào? Xử lý không được à?
Trang Tiểu Lục lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói:
- Đã là việc của anh thì tuyệt đối không có gì không thể. Thế này nhé, tôi đã mang người tới cho anh rồi, ngay trong phòng của tôi, ngài thích ai thì cứ nói.
Sắc mặt Dương Phàm hơi giãn ra, thản nhiên nói:
- Mang tôi đi xem.
Trang Tiểu Lục hơi khom lưng nói:
- Mời anh, anh cẩn thận bậc thang một chút.
Khi tới một căn phòng ở lầu ba, hắn mở cửa đi vào.
Bên trong tổng cộng có bốn cô gái, thấy có người tiến vào, cùng nhau khẩn trương đứng lên. Dương Phàm đánh giá một chút, mấy cô gái này thực sự là hình thức không tồi, tuổi có vẻ cũng không lớn.
- Phó bí thư Dương, anh thấy bốn cô này thế nào? Lớn nhất là 21 tuổi, đều là mới tới đoàn.
Trang Tiểu Lục này vừa nói, Dương Phàm tùy tiện nhìn lướt qua, mấy cô gái này đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt mong đợi.
Dương Phàm không có lập tức tỏ thái độ, mà nhìn Trang Tiểu Lục nói:
- Đoàn của các anh còn bao nhiêu đoạn phim cần làm? Mấy diễn viên này có được phân vai nhiều hay không?
Trang Tiểu Lục thật không ngờ Dương Phàm lại hỏi cái này, sửng sốt một chút bèn thành thật trả lời:
- Phân vai diễn cũng không nhiều, chỉ là sắm mấy vai phụ nha hoàn kỹ nữ thôi.
Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Để tính xem. Nếu đến lúc đó biểu hiện tốt, sau khi xong việc thì cho người ta vai diễn nhiều lên một chút, không thể để người ta làm không công được.
Trang Tiểu Lục vội vàng cười nói:
- Anh nói thế nào thì làm thế đó.
Dương Phàm vỗ vỗ vai Trang Tiểu Lục nói:
- Còn Tần Hinh nữa, chiếu cố nhiều hơn một chút.
Trang Tiểu Lục lập tức cười tít mắt:
- Nhất định, nhất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện