Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 201: Quá sai lầm



Dương Phàm cười lạnh nói:
- Còn có cả kết bè kết đảng nữa chứ?
Trần Chính Hòa không thèm để ý, nhướng mày nói:
- Con nói rất đúng, hơn nữa con bây giờ không phải đã luyện quen rồi sao?
Giờ phút này, Dương Phàm đột nhiên phát hiện trước mặt ông già mình, có những mặt mình quá kém.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, nghĩ lại những gì mà mình đã làm ở Uyển Lăng. Tất cả giống như một thước phim, từng quá trình, từng quá trình một. Dương Phàm không khỏi tức cười, trong những quá trình này có rất nhiều chuyện mà hắn hy vọng có thể đi ngược lại, nhưng mình lại làm như vậy.
- Con có phải đang hối hận?
Trần Chính Hòa như biết Dương Phàm đang suy nghĩ gì, cười cười hỏi một câu. Dương Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không có hối hận, chỉ là thầm than vòng luẩn quẩn xấu xí này nằm ngoài đoán trước của mình. Chẳng qua tôi sẽ không lùi bước. Bởi vì những việc tôi muốn làm không thể rời xa vòng luẩn quẩn này.
Trần Chính Hòa lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Tốt lắm, con đã trưởng thành. Bây giờ quyết định rồi chứ, có lên chức không?
Dương Phàm từ tốn châm một điếu thuốc, qua làn khói thấy Trần Chính Hòa rất mông lung. Hắn đang đấu tranh tư tưởng, với tuổi đời của hắn, nếu là đề bạt bình thường sẽ không đến lượt mình. Như vậy ý của Trần Chính Hòa là gì?
- Ý của ông là rời khỏi Vĩ Huyền, rời khỏi Uyển Lăng?
Dương Phàm cảm thấy mình đã suy nghĩ cẩn thận. Trần Chính Hòa mặt không chút biểu cảm, gật đầu nói:
- Lên tỉnh đoàn hoặc sở Văn hóa quá độ một thời gian. Nói thật hoàn cảnh ở Vĩ Huyền và cả Uyển Lăng bây giờ không thích hợp con phát triển quá nhanh.
Trong nháy mắt Dương Phàm nghĩ đến rất nhiều, nghĩ đến đám Trầm Ninh, Lưu Thiết đứng cùng chiến tuyến với mình. Cuối cùng Dương Phàm khẽ lắc đầu nói:
- Tôi không đi, tôi muốn trụ cột thật tốt rồi mới tính.
Trần Chính Hòa ngửa đầu ra sau, một lúc không nói gì. Khi nhìn Dương Phàm, trên mặt Trần Chính Hòa đã không còn vẻ tươi cười, thay vào đó là sự nghiêm túc.
- Nếu bố không đoán sai, vừa nãy con nhất định đang nghĩ đến nếu con cứ như vậy mà rời đi, vậy đám người đi theo con sẽ như thế nào. Nói thật con có thể suy nghĩ như vậy, bố rất vui. Điều này cho thấy con không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa. Đây là ưu điểm của con, con tự chọn con đường của mình. Nhưng lúc ở Bắc Kinh, Chu lão và ông nội con đã tính đến việc con sẽ từ chối.
Nói đến đây, mắt Trần Chính Hòa đột nhiên trở nên nghiêm khắc, nhìn chằm chằm Dương Phàm:
- Nhớ lời của bố, tuyệt đối không được biến ưu điểm của mình thành nhược điểm chết người. Nói cách khác, khi phải buông, con nhất định phải tàn nhẫn, vung đao cắt đứt tất cả những người và chuyện gây nguy hiểm đến địa vị của con. Nếu như lúc đó con mà do dự, con sẽ rơi vào tình trạng chết không chỗ chôn.
Dương Phàm hình như không bị lời của Trần Chính Hòa dọa sợ. Suy nghĩ một chút, đột nhiên cười cười, giọng nói vẫn rất thản nhiên:
- Mấy hôm trước, Điền thúc nói chuyện được mất với tôi. Hôm nay ông cũng không nói khác mấy, nhưng điểm sâu hơn. Tôi sẽ nhớ kỹ.
Thấy vẻ mặt của Dương Phàm lúc này, Trần Chính Hòa liền cười, cảm khái nói:
- Con rất bình tĩnh, đây là thiên phú, không ai có thể bồi dưỡng ra được. Trái tim con nhất định lớn hơn người bình thường.
Dương Phàm không nói tiếp chuyện này, cười nói:
- Tôi còn chưa ăn, đi kiếm gì ăn đã.
Trần Chính Hòa không khỏi ngẩn ra, lập tức cười lớn.
Một bát mì, Dương Phàm ngồi ăn rất ngon. Dương Phàm thấy ánh mắt yêu thương của mẹ, nên cố gắng khống chế mình không được kêu đói. Nhưng hắn thực sự rất đói.
Ăn hết mì, uống hết nước vào bụng, Dương Phàm lấy giấy lau miệng, sau đó nói:
- Tôi muốn ra ngoài.
Trần Chính Hòa cười nói:
- Vì chuyện của cô tiếp viên hàng không kia hả?
Dương Phàm gật đầu:
- Tôi thua cô ta, phải đi trả lại, coi như kết thúc.
Trần Chính Hòa do dự một chút:
- Chuyện này, con định xử lý như thế nào?
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Còn có thể xử lý như thế nào? Ông bảo mẹ tôi ra mặt, không phải đã nói rõ thái độ của ông sao.
Trần Chính Hòa thở dài một tiếng:
- Con có thể hiểu là được. Vòng tròn này quá phức tạp, lợi ích dính líu rất nhiều người, rất nhiều lúc bố cũng chỉ có thể để im.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tôi biết, cũng không có ý ép ông. Chỉ cần xử lý thích đáng những người gây chuyện là được.
Trần Chính Hòa nói:
- Hai người, một là trưởng khoa Tạ kia, còn lại phó phân cục trưởng phân cục kia chính là kẻ nói muốn đánh con khiến mẹ con không nhận ra, coi như hết. Tiền viện phí, tiền chăm sóc của Trì Dũng kia sẽ có người chi trả. Cụ thể ai bỏ tiền, con cũng không cần quản.
Dương Phàm đứng dậy, cười nói:
- Mọi người không ai mất mặt quá là được.
Dương Phàm nói xong liền đi ra ngoài. Lúc đến cửa, Dương Phàm đột nhiên quay đầu lại nói:
- Tối tôi có thể không vệ.
Dương Phàm nói theo:
- Mẹ bảo lái xe đưa con đi.
Nhìn Dương Phàm rời đi, Trần Chính Hòa cười cười quái dị, cầm máy điện thoại di động lên, do dự một chút rồi gọi.
- Dương Phàm ở chỗ con, không biết nói gì.
Trần Chính Hòa nói một câu như vậy rồi không nói gì thêm. Đầu bên kia điện thoại trầm ngâm một chút, sau đó truyền đến giọng nói của ông lão:
- Quá thuận lợi cũng không phải chuyện hay. Chịu khổ hai năm cũng tốt.
Giống như bình thường, đã đến tối.
Chiếc xe đi trong dòng xe, Dương Phàm ngồi ghế sau, vẻ mặt trầm ngâm, không nói gì. Hắn đưa mắt nhìn những ánh đèn ngoài phố. Thành phố về đêm thật đẹp, những ngọn đèn chiếu rọi mọi kiến trúc trong thành phố. Nếu người trong thành phố muốn tránh khỏi lưới điện, như vậy phải đến một nơi khác, bóng đêm.
Xe đến bệnh viện, Dương Phàm bảo lái xe trở về. Khi đến cửa phòng bệnh, Dương Phàm đưa mắt nhìn vào trong thông qua cửa sổ. Trì Dũng đang được bó bột ngồi trên giường đọc sách. Bạn gái bên cạnh đang bóc cam. Cảnh này trông rất ***, nhưng rất hiếm có. Dương Phàm thấy cảnh này không khí có chút cảm động. Có thể tương lai cô gái này sẽ hối hận, nhưng lúc này cô ta đã tình nguyện lựa chọn như vậy.
Dương Phàm không đành lòng quấy rầy bọn họ, đứng ở bên ngoài châm điếu thuốc hút, lặng lẽ nhìn vào trong.
- Anh đến là để gặp lại em sao?
Phía sau truyền đến giọng ai oán của Trì Ảnh. Dương Phàm cứng đờ lại, một lát sau mới lấy lại bình thường. Dương Phàm không quay đầu lại, cười nói:
- Anh còn nợ em hai mươi tiếng, anh đã thua cuộc, không bao giờ bùng.
Trì Ảnh cười cười, lau nước mắt, nhỏ giọng nói:
- Không nói chuyện này, đi vào thôi.
Đi vào không thích hợp chút nào, bởi vì cô bé đang hôn lên mặt Trì Dũng. Không biết vừa nãy hai người nói cái gì, chắc là đã đánh động trái tim của cô gái này.
Thấy hai người đi vào, Trì Dũng hốt hoảng đến đỏ mặt, nhưng cô gái lại thoáng hơn, cười nói với hai người:
- Buổi tối để em chiếu cố Trì Dũng, anh chị đi cả ngày rồi, lại bận như vậy, anh chị đi ngủ sớm đi.
Dương Phàm quay đầu lại, cười khổ nói với Trì Ảnh:
- Thấy chưa, nghĩ chúng ta vướng bận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Lúc này cô bé mới đỏ mặt. Trì Dũng lộ ra vẻ hâm mộ, lén giơ ngón tay cái lên với Dương Phàm. Trì Ảnh đi vào, vỗ vỗ vai cô bé, sau đó nói nhỏ mấy câu, hai người gật đầu.
Dương Phàm nói mấy câu với Trì Dũng, Trì Ảnh đi tới, kéo Dương Phàm:
- Chúng ta đi thôi.
Ra đến cửa bệnh viện, Trì Ảnh cầm tay Dương Phàm nói:
- Cảm ơn.
Dương Phàm cười cười, lắc đầu nói:
- Em nhìn những ánh đèn trong thành phố xem, có sáng, có tối. Rất nhiều nơi không có ánh đèn chiếu vào, cho nên anh cũng bất lực.
Trì Ảnh giữ lấy tay Dương Phàm, giống như buông tay thì Dương Phàm sẽ biến mất vậy.
- Bây giờ đối với em mà nói, em chỉ quan tâm một việc đó là gần 20 tiếng sắp tới, anh thuộc về em.
Buổi tối, trong khách sạn, Trì Ảnh không điên cuồng như lần trước, chỉ cởi hết quần áo sau đó lặng lẽ nằm trong lòng Dương Phàm, muốn cảm nhận sự gần gũi của 2 cơ thể.
Trong bóng tối, Trì Ảnh quay lưng về phía Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Ôm em từ phía sau.
Dương Phàm làm theo lời nàng, Trì Ảnh hơi xoay eo, mông khẽ chạm chạm vào bảo bối Dương Phàm, nhịp điệu rất êm ái, giống như đang nhảy vậy. Trong phòng rất im ắng, bóng đèn ngủ yếu ớt chiếu vào hai cơ thể đang ôm lấy nhau, giống như không ai muốn phá vỡ cảm giác này.
- Anh làm gì thế?
Trì Ảnh đột nhiên nói một câu, Dương Phàm không trả lời mà dùng hai tay véo véo hai đầu vú. Trì Ảnh run lên.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Trì Ảnh nhỏ giọng nói:
- Còn 12 tiếng.
Đang lúc nói chuyện, Trì Ảnh hừ một tiếng, thở dài một hơi. Trong nháy khi *** trở nên ướt đẫm, trong lúc nàng nhúc nhích mông, vừa vặn cho bảo bối của Dương Phàm tiến vào.
- Thật đầy, thật tuyệt.
Trì Ảnh cười cười, nhỏ giọng nói.
Dương Phàm hình như kiên nhẫn hơn Trì Ảnh, từ đầu đến cuối không nói gì, cũng không động.
- A, anh là một kẻ bại hoại.
Trì Ảnh rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu lắc lư nhanh hơn, một lúc sau thấy Dương Phàm không có động tác gì, Trì Ảnh như muốn khóc:
- Xin anh, động đi.
Dương Phàm ở tỉnh ba ngày, sau đó bắt buộc phải về Giang Nam. Máy bay mới cất cánh, Dương Phàm cúi đầu nhìn thấy thành phố nhỏ nhỏ bên dưới, cuối cùng thành phố biến mất trong tầm mắt. Trì Ảnh nói nàng là người tin vào duyên phân. Duyên phận cũ kết thúc, chính là duyên phận mới bắt đầu.
Dương Phàm cảm thấy duyên phận chỉ là lừa mình dối người. Những thứ thuộc về mình chỉ có thể do mình đoạt lấy, bao gồm cả tình cảm.
Ra khỏi sân bay, Dương Phàm coi như thấy một cảnh không muốn thấy. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đang đứng cạnh nhau, phía sau các nàng là một người phụ nữ khoảng 25, 26 tuổi, trông khá giống Dương Phàm.
Dương Phàm thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy. Nhưng cuối cùng Dương Phàm vẫn kiên trì đi tới, cười cười với ba người.
Lúc ở Bắc Kinh, Chu Dĩnh không thể nghi ngờ là người quấn quít Dương Phàm nhiều nhất. Lúc ở Bắc Kinh, Chu Dĩnh mới có 16 tuổi, có thể là do con gái dậy thì sớm, Chu Dĩnh từng thế:
- Dương Phàm, em muốn anh là người đàn ông của em.
"Ngươi đàn ông" mà không phải "Bạn trai" điểm khác nhau trong đó, Dương Phàm hiểu rất rõ. Cho nên lúc ấy Dương Phàm trả lời đầy nghiêm túc:
- Chờ em trưởng thành rồi nói.
Chu Dĩnh lúc ấy không chịu bỏ qua, nói:
- Vậy anh phải đảm bảo luôn đối tốt với em.
Chữ "tốt" quá nhiều nghĩa, nên Dương Phàm miễn cưỡng chấp nhận cách nói của Chu Dĩnh. Trên thực tế Dương Phàm luôn coi Chu Dĩnh chỉ là cô em gái.
- Đồ lừa đảo. Anh đã đồng ý đối tốt với em.
Chu Dĩnh trông như búp bê, da trắng nõn, trông nàng giống búp bê Châu u, chu miệng lên, trông nàng rất đáng yêu.
Dương Phàm cười hì hì véo má Chu Dĩnh:
- Anh cũng không nói không tốt với em mà?
Chu Dĩnh chỉ về phía Trương Tư Tề:
- Chị ấy nói với em, nói anh là bạn trai chị ấy. Các người còn hôn nhau.
Dương Phàm rất muốn nói:
- Đâu chỉ có hôn, thiếu mỗi bước cuối mà thôi.
Chẳng qua ở đây không thích hợp nói như vậy, cho nên Dương Phàm cười nói:
- Cô ấy không nói sai, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến anh đối tốt với em mà.
Chu Dĩnh thở hổn hển, Trương Tư Tề đi lên, Dương Phàm giang tay ra, ôm lấy nàng. Lúc buông ra, Dương Phàm đi đến trước mặt Trần Tuyết Oánh:
- Là chị à? Ôm một cái nào.
Dương Phàm gọi rất tự nhiên, điều này làm Trần Tuyết Oánh khá ngạc nhiên, chẳng qua dòng máu trong cơ thể là không thể thay đổi. Trong nháy mắt khi hai người thấy nhau, một cảm giác thân thiết đã dâng lên trong lòng.
Ôm nhau một chút, Trần Tuyết Oánh cười cười nhìn Dương Phàm:
- Em còn ưu tú hơn trong tưởng tượng của chị.
Dương Phàm cười nói:
- Hiển nhiên.
Chu Dĩnh ở phía sau kéo áo Dương Phàm, bất mãn nói:
- Anh không ôm em.
Dương Phàm không khỏi cười ha hả, Chu Dĩnh vẫn là Chu Dĩnh. Trên thực tế Dương Phàm có thể đoán được Chu Dĩnh không còn là một cô bé không biết gì nữa. Đại học rèn luyện cho người ta rất nhiều.
Lên xe Trương Tư Tề, Dương Phàm sáng suốt ngồi ở vị trí lái xe, Trương Tư Tề ngồi ở ghế trên. Chu Dĩnh rất bất mãn ngồi ở ghế sau.
- Sao các người lại gặp nhau?
Dương Phàm vừa lái xe, cười cười hỏi.
Trương Tư Tề cười cười không nói gì, trông rất giống nữ chủ nhân. Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Đều là quen biết đã lâu, gặp phải nhau là chuyện bình thường. Tỉnh Giang Nam này cũng không quen ai khác.
- Nước Mỹ tốt không?
Dương Phàm cười nói:
- Không tốt, sinh hoạt không quen, lấy được thẻ xanh cũng không phải nhập quốc tịch nước Mỹ. Kết quả bị ông mắng cho một trận. Bây giờ không ở đấy được nữa, đành phải chạy về.
Chu Dĩnh nói:
- Đừng nghe chị ấy lừa. Chị ấy bây giờ rất được. Có một công ty lớn ở đó đấy.
Chu Dĩnh nói như vậy đã làm Dương Phàm chú ý, cười hỏi một câu:
- Lĩnh vực gì?
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Lĩnh vực điện tử. Chẳng qua em đừng mong đợi quá cao, người nước Mỹ không đồng ý đầu tư lĩnh vực này vào Trung Quốc đâu. Hơn nữa đây là một lĩnh vực rất mẫn cảm. Đầu tư ở Trung Quốc chỉ là biến Trung Quốc thành một xưởng gia công mà thôi.
Trương Tư Tề lúc này mới cười nói:
- Chẳng có gì ký quái cả. Người nước Mỹ vốn có thói quen như vậy. Trung Quốc càng ngày càng cường đại, thể chế chính trị lại ngược lại với nước Mỹ, bọn họ tự nhiên hy vọng hạn chế sự phát triển của nước chúng ta.
Dương Phàm đột nhiên đổi giọng nói, nghiêm túc nói:
- Chị, chị còn trẻ như vậy mà đã làm CEO, có phải là do gia đình?
Trần Tuyết Oánh có chút kinh ngạc, lập tức Tào Dĩnh Nguyên:
- Đúng, nước Mỹ là nước rất thực tế, theo lãnh đạo công ty thấy chị có lợi cho sự phát triển của công ty. Chẳng qua chị vẫn phải từ chức, ông mắng chị là tay sai cho nước Mỹ.
Bốn người trong xe cười cười. Dương Phàm thản nhiên nói:
- Không có gì lạ. Ông năm đó ở Triều Tiên, đã từng đánh nhau với người Mỹ. Trong mắt ông, chủ nghĩa đế quốc của nước Mỹ chính là một con hổ giấy.
Trần Tuyết Oánh cười nói:
- Nghĩ như em là lầm rồi. Lúc còn nhỏ ông nói với chị. Máy bay, pháo của nước Mỹ rất lợi hại, công nghiệp quân sự của Trung Quốc lạc hậu hơn nước Mỹ mấy chục năm.
Lúc này Trương Tư Tề cười nói:
- Tối nay ăn gì? Tự làm hay ra ngoài ăn?
Ba người phụ nữ này nhìn Dương Phàm. Dương Phàm có chút ngạc nhiên, trong bốn người, mình mơ hồ đã thành trung tâm.
- Ưu tiên phụ nữ, mấy người chọn đi.
Dương Phàm ở tỉnh thành ba ngày. Ngày thứ ba Trần Tuyết Oánh về Bắc Kinh. Lần gặp nhau này hai người đã thân thiết hơn. Lúc ở nhà Trương Tư Tề, cứ có thời gian là nói chuyện với nhau. Trần Tuyết Oánh hình như không có thói quen đi mua sắm, điểm này rất phù hợp với Dương Phàm. Chu Dĩnh biết Trương Tư Tề làm việc trên tỉnh, liền quyết định ở lại tỉnh thành. Nhưng lại đưa yêu cầu phải được ở cùng Trương Tư Tề.
Quyết định này thật đáng ghét. Điều này làm lúc Dương Phàm và Trương Tư Tề muốn thân thiết, chỉ có thể vụng trộm.
Chu Dĩnh đi mua ít đồ nên hôm nay là một buổi tối yên tĩnh hiếm hoi. Dương Phàm rất thích xách ghế ra ngồi ở ban công ngắm cảnh hoàng hôn.
Trương Tư Tề cũng là một cô gái thích yên tĩnh. Mỗi lúc như vậy, nàng thường lấy một chiếc ghế thấp, đợi Dương Phàm ngồi xuống liền áp mặt vào đùi Dương Phàm. Hai người thường xuyên ngồi hơn nửa tiếng như vậy.
Sau khi trời tối đen, Dương Phàm thở dài một tiếng:
- Ghế salon đáng chết.
Trương Tư Tề bật cười, ba tối rồi Dương Phàm phải ngủ trên ghế sô pha.
Dương Phàm đi về phòng khách, nằm xuống ghế:
- Tối nay ăn gì?
- Tối anh lên phòng ngủ đi, dù sao chị anh cũng đi rồi.
Trương Tư Tề hỏi một câu. Chu Dĩnh đang mở cửa đi vào đột nhiên nghe thấy, nghe thấy thế không khỏi tức giận nói:
- Em còn ở đây đó.
Trương Tư Tề nhìn nàng một cái, ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, cười nói:
- Chị có thể coi em không tồn tại.
Đả kích, đả kích quá mạnh.
Chu Dĩnh hừ một tiếng bỏ các thứ lên bàn, chen vào giữa hai người:
- Tối em ngủ với chị, không mấy người lại làm kẻ trộm gà trộm chó.
Dương Phàm không biết nói gì, ngậm miệng coi như mình không hề tồn tại. Trương Tư Tề cười cười nhìn Chu Dĩnh:
- Em bé, em không ngại thì ba chúng ta ngủ chung. Chị thì không sao. Dù sao giường cũng lớn.
Dương Phàm đột nhiên cảm thấy mình đã sai, quá sai lầm. Vốn tưởng rằng chuyện không nghiêm trọng như mình nghĩ. Bây giờ lại phát hiện nghiêm trọng hơn mấy chục lần. Dương Phàm phát hiện Trương Tư Tề mặc dù là người rất thích lặng lẽ, nhưng nếu muốn tranh cãi thì mười Dương Phàm cũng không phải đối thủ, chứ đừng nói cô bé Chu Dĩnh.
Lời nói ngay sau đó của Chu Dĩnh làm Dương Phàm phát hiện mình lại sai, quá sai lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện