Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 204: Thanh niên ưu tú



Lên phòng Trường Chính Dương, Trường Chính Dương đang gọi điện. Thấy Dương Phàm đi vào, Trường Chính Dương cười cười, ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Dương Phàm lấy thuốc ra, mời Trường Chính Dương một điếu, châm lửa cho hắn và mình.
Đừng nhìn Trường Chính Dương đang cười hì hì với Dương Phàm mà nghĩ là thân thiết. Người ta hôm nay là thư ký trưởng của bí thư thị ủy, cũng đã tiến vào thường ủy Thị ủy, có thể nói hơn xa ngày xưa. Khách khí với Dương Phàm là vì có bối cảnh ở bên trên, không phải kẻ dễ bắt nạt.
- Ừ, sao lại làm như vậy? Các đồng chí...
Trường Chính Dương lên giọng nói, có thể thấy người trong điện thoại đầu đầy mồ hôi.
Trường Chính Dương coi như đã gọi điện xong, quay đầu lại cười nói với Dương Phàm:
- Nghe nói Tề Quốc Viễn là bạn của cậu?
Dương Phàm ngờ Trường Chính Dương lại hỏi điều này, không khỏi ngẩn ra, gật đầu nói:
- Quan hệ cũng được, là Chu Tử Dương ở Vu Thành giới thiệu. Sao thư ký Trường lại hỏi đến chuyện này?
Trường Chính Dương cười hắc hắc, ra cửa nhìn xung quanh thấy rất vắng vẻ, vội vàng đóng cửa lại rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi nghe nói hắn có một nơi vui chơi rất tốt?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, trong lòng không khỏi thầm chửi: "Tên lưu manh này, nhớ gái Nhật hả. Không biết tại sao hắn lại nghe được chuyện này" Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ, chuyện này có lẽ không đơn giản. Không biết chừng đang gài mình.
- Chỗ hay thì có, sao? Hà Tiểu Mai có hứng thú không?
Dương Phàm không biểu hiện gì, cười nói, giống như không hề suy nghĩ. Trường Chính Dương nhìn ra ngoài hành lang, nhỏ giọng nói như sợ người ta nghe thấy:
- Hắc hắc, tôi muốn cậu mời khách, đương nhiên phải chọn nơi thật tốt. Phó bí thư Tiểu Dương, trước hết nói tin vui với cậu.
Dương Phàm thật sự rất khó hiểu, không khỏi cười khổ nói:
- Anh nói rõ ra đi, tin vui từ đâu đến? Về phần mời khách, anh cứ gọi điện, tôi chỉ cần không bận sẽ theo hầu.
Trường Chính Dương vẫn nhỏ giọng nói:
- Hai chuyện. Thứ nhất chính là tuyển chọn thanh niên ưu tú xuất sắc trong toàn tỉnh. Uyển Lăng chúng ta đề cử mình cậu. Chuyện thứ hai, Hồng Thành Cương có lẽ sẽ bị điều khỏi Vĩ Huyền.
Dương Phàm nghe xong giật mình. Chuyện đầu là tốt, nhưng chuyện thứ hai không dễ nói. Hồng Thành Cương bây giờ đang rất thành thật, nếu có một tên bí thư khác điều đến, hắn lại không nghe lới. Như vậy không phải phiền phức sao?
- bí thư Hồng sẽ chuyển đi? Sao lại vậy?
Dương Phàm giả vờ không biết gì hết, nói. Trường Chính Dương chậc chậc hai tiếng, nói:
- Lão Hồng vì chuyển đi nên không ngừng chạy đến chỗ bí thư Lý. Tôi cũng mới nghe nói.
Vẻ mặt của Trường Chính Dương khi nói lời này chính là phó bí thư Dương, Hồng Thành Cương bị điều đi, không phải do mày chèn ép sao? Dương Phàm ra vẻ vô tội, cười nói:
- Bí thư Hồng đang làm rất tốt mà, sao lại muốn chuyển đi?
Trường Chính Dương trợn mắt há mồm nhìn Dương Phàm, một lúc sau mới lắc đầu nói:
- Ai. Cậu muốn nói gì thì nói. Tôi nói tin tức với cậu là xong việc. Giữa trưa cậu bố trí đi, chiều vừa lúc không có chuyện gì. Cậu đi gặp bí thư Lý.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Được, tôi ra ngoài trước, đến lúc đó gọi cho anh.
Ra khỏi phòng làm việc của Trường Chính Dương, Dương Phàm đến phòng làm việc của Lý Thụ Đường, gõ cửa đi vào. Lý Thụ Đường đang khá vui vẻ, đang cười ha hả nói chuyện điện thoại với ai đó. Nghe thấy Dương Phàm gõ cửa, Lý Thụ Đường che ống nói, hỏi thư ký:
- Là ai?
Thư ký nói Dương Phàm, Lý Thụ Đường vội vàng nói mấy câu vào điện thoại, bỏ máy xuống, đứng lên.
- Đồng chí Dương Phàm đến rồi à, ngồi đi.
Lý Thụ Đường nhiệt tình mời ngồi, đợi thư ký mang nước lên, lúc này mới ra vẻ muốn nói chuyện. Lý Thụ Đường đứng lên đón, làm Dương Phàm cười cười ngạc nhiên. Bí thư Lý, ngoại trừ đối với chủ tịch Quý Vân Lâm, thấy ai đều ngồi vững như núi Thái Sơn.
- Nghe nói bí thư Lý muốn gặp tôi?
Dương Phàm chủ động hỏi một câu. Lý Thụ Đường cười nói:
- ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy muốn nhân rộng chế độ kiểm soát cán bộ ở Vĩ Huyền ra toàn tỉnh. Bí thư Chúc rất hài lòng với chuyện này, đã điểm danh khen ngợi Uyển Lăng trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, thầm nói thì ra lão già này vui vẻ vì chuyện này.
- Đây là kết quả do sự lãnh đạo chính xác của bí thư Lý, nếu như không có ngài toàn lực ủng hộ, chuyện này chúng tôi cũng không thể làm tốt.
Dương Phàm khiêm tốn một câu, Lý Thụ Đường càng thêm vui hơn/
- Đồng chí Dương Phàm, khiêm tốn cẩn thận là tốt, phải duy trì. Điển hình thanh niên ưu tú trong toàn tỉnh năm nay, Uyển Lăng chúng ta đề cử một mình cậu. Đây là do tổ chức coi trọng thành tích công việc của đồng chí, sau này cố gắng phát huy, làm tốt công tác mà nhân dân giao phó.
Lý Thụ Đường cười hì hì, đột nhiên đổi sang chuyện khác:
- Hôm qua đồng chí Hồng Thành Cương lên chỗ tôi, đưa ra đề xuất chuyển đi, chuyện này không biết có nguyên nhân gì khác không?
Lúc Lý Thụ Đường nói lời này, mắt như đao nhìn Dương Phàm. Dương Phàm mặt không đổi sắc, cười nói:
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Gần đây tôi rất bận.
Dương Phàm không nhận tội, Lý Thụ Đường cũng không có biện pháp gì với hắn. Hiện nay trên tỉnh có rất nhiều người chú ý đến Dương Phàm, Lý Thụ Đường mặc dù không thích cục diện Vĩ Huyền lúc này, nhưng cũng không tiện ngay mặt nói chuyện.
Thấy Dương Phàm bình tĩnh như vậy, giống như chuyện này đúng là không có chút quan hệ gì với hắn. Nhưng Diệp Minh Vũ là người Lý Thụ Đường phái xuống, Vĩ Huyền xảy ra chuyện này, Lý Thụ Đường sao có thể không biết? Huống chi Hồng Thành Cương không có việc gì lại chạy lên kể khổ, nói Dương Phàm là phó bí thư mà ép mình quá đáng.
- Đồng chí Dương Phàm, phải chú ý đoàn kết với các đồng chí khác.
Lý Thụ Đường nói rất nghiêm túc, coi như gõ đầu Dương Phàm một chút. Dương Phàm ra vẻ thụ giáo:
- Tôi xin ghi nhớ.
- Được, đồng chí về đi.
Lý Thụ Đường vốn định gõ cho Dương Phàm một chút, nhưng thằng ranh này mềm nắn không sợ, bên trên lại có người. Lý Thụ Đường chỉ có thể thầm hận Hồng Thành Cương đúng là ngu dốt. Ra khỏi phòng làm việc của Lý Thụ Đường, Dương Phàm ra khỏi trụ sở Thị ủy, ngồi trong lòng đang thầm nghĩ tại sao Trường Chính Dương lại để ý đến Tề Quốc Viễn? Nhất định không chỉ là để chơi. Nghĩ đến đây Dương Phàm liền gọi điện cho Tề Quốc Viễn.
- Lão Tề à? Tôi là Dương Phàm.
- Ha ha, tôi biết là anh. Sao lại gọi điện cho tôi?
Dương Phàm cười nói:
- Anh làm chuyện trời không dung, đất không tha gì vậy? Sao khiến thư ký Liễu của chúng tôi nhìn chằm chằm anh?
Tề Quốc Viễn sợ hãi, vội vàng hỏi:
- Người anh em, thật hay giả? Anh đừng làm tôi sợ. Tôi không động chạm gì đến Trường Chính Dương cả, mà vẫn không có cửa động tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Việc đó tiến hành đến đâu rồi?
Dương Phàm hỏi một câu, Tề Quốc Viễn nói:
- Sắp rồi. Một hai câu không thể nói rõ, anh đến chỗ tôi, chúng ta gặp mặt rồi nói.
Tề Quốc Viễn muốn gặp mặt ở biệt thự lần trước. Dương Phàm lái xe tới, mấy cô gái Nhật Bản vẫn còn ở đó, vội vàng đi ra nghênh tiếp. Dương Phàm thay dép đi vào, Tề Quốc Viễn đang đứng ở cửa chào, mời Dương Phàm vào trong.
- Anh biết Hà Tiểu Mai không?
Tề Quốc Viễn vội vàng hỏi. Dương Phàm chần chờ một lát rồi nói:
- Biết, còn gặp cô ta rồi. Chẳng qua tôi ra vẻ không biết cô ta.
Tề Quốc Viễn lắc đầu nói:
- Con đàn bà này rất khó nói chuyện. Con mẹ nó, Thiên Hằng bên kia không biết làm như thế nào mà một lão già tai to mặt lớn đứng ra nói chuyện, ủng hộ Thiên Hằng. Con đàn bà này đến chỗ tôi, bắt tôi nhổ năm trăm mét đường.
Dương Phàm cười nói:
- Anh đáp ứng cô ta?
Tề Quốc Viễn cười lạnh nói:
- Con đàn bà đó là cái mẹ gì.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, liền cười nói:
- Cô ta có định gây sức ép gì với anh không?
Tề Quốc Viễn nói:
- Tạm thời thì chưa, chỉ nói mấy câu đe dọa, bảo tôi dè chừng chút. Con mẹ nó, tưởng tôi sợ sao.
Tề Quốc Viễn khinh thường nói. Dương Phàm thầm nghĩ Tề Quốc Viễn có phải có người bên trên không? Nếu không sẽ không tự tin như vậy.
- Sao, anh muốn đấu với cô ta? Xem ra, anh có người bên trên hả?
Dương Phàm cười hì hì hỏi. Tề Quốc Viễn thở dài nói:
- Một lãnh đạo trên trung ương là đồng hương với tôi. Chuyện này không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không tìm hắn. Không nói chuyện này, anh nói xem Trường Chính Dương là sao? Đừng có nói hắn muốn nhảy vào ***?
Dương Phàm nói ý của Trường Chính Dương ra, Tề Quốc Viễn cân nhắc một chút rồi nói:
- Ý của thằng này chắc muốn kiếm chỗ tốt từ tôi. Việc này tôi không sợ, tôi sợ hắn không cần gì, chỉ muốn gây khó dễ.
- Buổi trưa dò xét là biết nước sâu hay nông.
Tề Quốc Viễn cau mày, đột nhiên vỗ đầu nói:
- Tôi nhớ ra rồi, lần trước nghe Dương Phàm nói, bên ủy ban và Thị ủy đều có kế hoạch chuyển địa điểm. Có phải là Trường Chính Dương biết vị trí cụ thể, nhân cơ hội kiếm một chút?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể là như vậy. Hắn không tiện ra mặt mua đất, người thân trong nhà cũng không tiện. Anh là công ty xây dựng, địa ốc, mua thoải mái.
Tề Quốc Viễn gật đầu nói:
- Tám phần là chuyện này. Thằng này muốn tiền, vậy dễ làm.
Thấy không còn sớm, Dương Phàm cảm thấy mình không nên bị quấn vào chuyện này. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói với Tề Quốc Viễn:
- Vĩ Huyền còn có việc, trưa anh đi với tôi đến đón Trường Chính Dương, sau đó tôi phải về.
Dương Phàm lấy cớ đầy xác đáng. Lúc trưa khi đi đón Trường Chính Dương, mặc dù Trường Chính Dương và Tề Quốc Viễn đều hiểu Dương Phàm không muốn bị cuốn vào, cũng không tiện ép Dương Phàm ở lại.
Trên đường về Vĩ Huyền, Dương Phàm đang có rất nhiều suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện