Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 224
- Tôi làm cho ai xem?
Vừa nói Dương Phàm nhìn Trần Chí Quốc, lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Sau đó hắn đứng lên, nói:
- Trần lão, hôm nay nói đến đây thôi, tôi còn có chuyện khác phải làm.
Dương Phàm như đang dùng hành động để truyền tin. Đó chính là hắn cảm thấy đối phương không có thành ý, hoặc là nói thái độ không được. Nếu với thái độ này mà đến đàm phán, như vậy Dương Phàm sẽ dùng hành động đáp trả không có gì để nói.
Trên thực tế Trần Chí Quốc có chút mùi vị từ trên cao nhìn xuống. Đây là khí thế được hình thành sau bao năm là người lãnh đạo của một tập đoàn khổng lồ trong nước. Phải nói Trần Chí Quốc thể hiện rất mờ nhạt, nhưng Dương Phàm vẫn có thể nhận ra.
Trần Chí Quốc không ngờ Dương Phàm lại có phản ứng mạnh như vậy, lão sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả đưa tay ra nói:
- Không kiêu không vội, anh bạn trẻ, ngồi xuống, ngồi xuống.
Dương Phàm không có nhận bậc thang mà Trần Chí Quốc đưa ra, thản nhiên nói:
- Xin lỗi, tôi đúng là có việc.
Vừa nói Dương Phàm khẽ gật đầu, từ từ đi ra ngoài, để Trần Chí Quốc và thư ký Tiểu Lưu tại chỗ. Lúc này thư ký Tiểu Lưu đã không nhịn được. Lúc trước đều là Trần Chí Quốc về trước, hôm nay Trần lão mặc dù không còn ngồi trên vị trí cũ, nhưng có sức ảnh hưởng rất lớn đối với quyết định của tập đoàn. Theo thư ký Tiểu Lưu thấy, Dương Phàm là một phó bí thư Huyện ủy tuyệt đối không được phép đối đãi với Trần Chí Quốc như vậy.
- Anh quá kiêu ngạo.
Thư ký Tiểu Lưu lao tới. Thực ra hắn cũng không nhỏ, đã hơn 30 tuổi. Dương Phàm không hề rung động, nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Xin tự trọng.
Trần Chí Quốc ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho thư ký Tiểu Lưu, thư ký Tiểu Lưu tức giận ngồi xuống. Dương Phàm gật đầu chào hai người, nghênh ngang đi ra ngoài.
Sau khi Dương Phàm rời đi, Trần Chí Quốc cười cười nói với thư ký Tiểu Lưu:
- Tiểu Lưu, học khí độ của người ta.
Thư ký Tiểu Lưu nghe xong không khỏi xấu hổ nói:
- Trần lão, hắn không tôn trọng ngài.
Trần Chí Quốc cười cười, lắc đầu nói:
- Cậu sai rồi, tôn trọng và không tôn trọng là do cả hai bên. Không cần biết đối phương là ai, nếu như cậu không tôn trọng đối phương, dù bề ngoài đối phương tỏ vẻ với cậu như thế nào nhưng trong lòng hắn cũng không tôn trọng cậu.
Trần Chí Quốc nói làm thư ký Tiểu Lưu không biết nói gì nữa. Dường như đang thừa nhận mình đúng là chẳng tôn trọng gì Dương Phàm.
- Hắn chỉ là một tên cấp huyện. Nếu tính về cấp bậc hành chính thì hắn cũng kém Trần lão rất nhiều.
Thư ký Tiểu Lưu vẫn không hài lòng nhỏ giọng nói. Trần lão Cười cười một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Thư ký Tiểu Lưu vội vàng đuổi theo, Trần Chí Quốc đứng lại nói:
- Thông báo phòng Kinh doanh của tập đoàn, chuyện này nhất định phải đàm phán được, chỉ được thành công, không được thất bại. Điều kiện chỉ có một, cần phải có cổ phần của nhà máy luyện than , đồng thời cũng phải có một số cổ phần nhất định của các công trình liên quan.
Lúc Trần Chí Quốc nói ra lời này, trên người lão phát ra một khí thế vô cùng mãnh liệt.
Dương Phàm về khách sạn, trong lòng có chút bất an. Lúc trước vốn có tâm lý nhận sự đối xử lạnh nhạt nên dễ dàng đối mặt. Nhưng hôm nay cơ hội lại rất nhiều, Dương Phàm lại cảm thấy bất an. Đứng trước cửa phòng, Dương Phàm cười tự giễu mình.
Cửa phòng được mở ra, bên trong truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt. Dương Phàm ngạc nhiên đứng ngoài cửa nhìn Bộ Yên. Bộ Yên chỉ chỉ vào bên trong, chu miệng nói:
- Đang tranh cãi về điểm mấu chốt khi đàm phán.
Lâm Đốn và Hứa Phi đều là người có tài. Hai người xảy ra tranh cãi, như vậy nhất định là về vấn đề nào đó quan trọng. Dương Phàm kiên nhẫn lắng nghe một chút, hai người đang tranh cãi về quyền khống chế cổ phần khu công nghiệp. Hứa Phi cho rằng, tất cả công ty đều phải có cổ phần cứ như vậy mới có thể đảm bảo khoa học kỹ thuật về sau. Nếu không một những công ty tham lam rất có thể vì lợi nhuận mà phá vỡ hoàn cảnh.
Lâm Đốn thì cho rằng quyền khống chế cổ phần không quan trọng. Quan trọng chính là các công ty đến Vĩ Huyền, cho nên có khống chế cổ phần hay không cũng không quan trọng. Hai người có sự khác nhau nguyên nhân chính là thân phận và địa vị của hai người.
Hứa Phi là người làm kỹ thuật, hắn coi trọng vấn đề bảo vệ môi trường của khu công nghiệp sau này. Lâm Đốn hiển nhiên lại khác, hắn chỉ cần Dương Phàm làm ra chiến tích, mình sẽ nước lên thuyền lên.
- Thực ra giải quyết vấn đề này cũng không khó, tìm một chế độ hợp tác là có thể giải quyết được vấn đề. Có chế độ giám sát, sự khác nhau giữa hai người sẽ lập tức được giải tỏa.
Dương Phàm cười cười nói một câu. Lâm Đốn lập tức đứng lên:
- Phó bí thư Dương đúng là có tầm nhìn xa, thấy được bản chất của vấn đề.
Hứa Phi lại không cho là đúng:
- Chế độ ở trong nước đều bị người ta phá vỡ.
Dương Phàm có chút cảm khái giữa biểu hiện giữa Lâm Đốn và Hứa Phi. Điểm này làm cho Dương Phàm thấy được một điều, một lãnh đạo có thể nghe ý kiến của bên dưới hay không là điều rất quan trọng.
- Hứa Phi nói rất có lý. Trong thực tế có rất nhiều chế độ, nhưng lại bị người vốn có chức trách duy trì chế độ phá vỡ. Thực ra nguyên nhân chính là chút lợi ích của bản thân, cho nên chúng ta là những cán bộ liêm khiết càng có trách nhiệm nhiều hơn.
Dương Phàm nói rất nghiêm túc. Hứa Phi nhìn Dương Phàm, lắc đầu, không thèm nói nữa.
Bởi vì có Dương Phàm và Bộ Yên tiến vào, trọng tâm cuộc nói chuyện liền thay đổi, chủ yếu nói về quá trình tiếp xúc sẽ xuất hiện những chi tiết gì. Dương Phàm cuối cùng đưa ra tổng kết sau:
- Không kiêu ngạo, không nịnh nọt, giữ lễ.
Tổng kết với mấy chữ này, Hứa Phi cười nói:
- Dương Phàm, anh càng lúc càng giống một quan chức.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Trong chốn quan trường, có những thứ phải làm theo.
Thuê tạm phòng họp của khách sạn, đây là địa điểm tiếp xúc đầu tiên của huyện Vĩ Huyền và các địa biểu đầu tư. Hẹn 9 giờ gặp mặt, Dương Phàm vì tỏ ý coi trọng nên đã đến phòng họp đợi trước 2 phút.
Đúng 9 giờ, một người phụ nữ trông khá cao, mặc một bộ váy công sở, ưỡn ngực đi vào. Theo sau là một nam một nữ trẻ tuổi.
Người phụ nữ này thoạt nhìn cũng không quá đẹp, nhưng trên mặt thể hiện ra vẻ mãnh liệt và hài hòa. Nói trắng ra đó chính là trên cơ thể của người phụ nữ này có một khí chất làm người ta dễ thân cận.
Dương Phàm đứng ở cửa, cười cười, đưa tay ra chào:
- Tôi là Dương Phàm – phó bí thư huyện ủy Vĩ Huyền. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Người phụ nữ cười cười, bắt tay:
- Phạm Huyên, trưởng phòng Kinh doanh tập đoàn thép Bắc Kinh.
Trưởng phòng Kinh doanh đều là những người giỏi tiếp xúc. Chẳng qua Dương Phàm không cảm nhận được loại mùi này trên cơ thể cô ta. Ngược lại có thể mơ hồ cảm thấy được ý muốn làm chủ của cô ta.
Dương Phàm lại nghĩ đến câu: "Phụ nữ không bình thường"
Nói mấy câu khách sáo, hai bên ngồi xuống. Không đợi Phạm Huyên nói chuyện, nữ thư ký phía sau đã nhíu mày nhìn quanh một vòng, cười lạnh nói:
- Vĩ Huyền nghèo như vậy sao? Đàm phán ở chúng tôi tại nơi như thế này, xin hỏi có thành ý không vậy?
Lời này đầy mùi thuốc nổ, Bộ Yên ngồi bên cạnh Dương Phàm khẽ mỉm cười nhìn hắn. Thấy Dương Phàm gật đầu, Bộ Yên mới cười cười đứng lên, nói:
- Lời này là có ý gì, địa điểm có thể quan hệ gì với thành ý? Huyện ủy Vĩ Huyền chúng tôi không phải như Sơn Tây, chúng tôi muốn chính là kế hoạch cụ thể và chi tiết. Còn có, nếu cô cho rằng thành ý là dựa vào địa điểm gặp mặt sang trọng, như vậy tôi thấy không cần phải tiếp tục đàm phán nữa. Phó bí thư Dương của chúng tôi rất bận, không có thời gian thảo luận vấn đề địa điểm với các người.
Người gây sự nói một câu lại bị Bộ Yên nói cho như vậy, xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Bị người mắng còn không thể mở miệng nói trả, đúng là rất xấu hổ.
Dương Phàm cười nói:
- Bộ Yên, ngồi xuống, chú ý thái độ, đừng có không biết lớn nhỏ. Không người ta lại nói tôi không biết chỉ huy cấp dưới.
Lời nói của Dương Phàm đúng là có ý châm dầu vào lửa. Phạm Huyên lúc này cũng có hơi sợ.
Chiêu này đã được bàn bạc từ trước, ý định là cho Dương Phàm biết cái thế của mình. Chiêu này trong cuộc đàm phán thường có hiệu quả khá tốt. Đương nhiên chiêu số mỗi lần là khác nhau. Chẳng qua bởi tập đoàn thép Bắc Kinh rất mạnh, nên chiêu này thường có hiệu quả.
Trước khi đến đây, Phạm Huyên cho rằng huyện Vĩ Huyền này quá vô danh. Cái khác không nói, chỉ riêng tiếng tăm tập đoàn thép Bắc Kinh đã đủ để dọa bọn họ. Không ngờ vừa mới định áp chế một chút đã bị người ta đâm cho một đao. Điều này làm Phạm Huyên có chút ngạc nhiên. Các chính quyền cấp huyện bình thường, lãnh đạo muốn thành tích nên thường rất vội vã, nhẫn nhịn với chiêu này. Hôm nay gặp một phó bí thư trẻ tuổi không ngờ lại biểu hiện mạnh đến như vậy.
Phạm Huyên đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà bỏ đi ý khống chế quyền chủ động, cho nên cười nói:
- Phó bí thư Dương tuổi trẻ, cấp dưới đều lợi hại như vậy. Nghe nói các người đã tiếp xúc với một công ty bản địa nên mới mạnh mẽ như vậy? Phải biết rằng trước khi ký hợp đồng, không ai dám nói chắc.
Dương Phàm thực ra vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Phạm Huyên. Phát hiện người phụ nữ này trông rất được, đúng là loại phụ nữ càng nhìn càng thấy được. Từng bộ phận trên mặt người phụ nữ này rất bình thường, nhưng nếu nhìn tổng thể lại thấy rất được.
Với câu hỏi đầy ẩn ý này của Phạm Huyên, Dương Phàm thầm đoán người phụ nữ này nhất định có tin tức tình báo, cho nên biết mình đã đàm phán với Trần Chí Quốc, cho nên ám chỉ mình. Nhưng mà mình đâu có nói gì đặc biệt với Bảo Cương đâu?
Vừa nói Dương Phàm nhìn Trần Chí Quốc, lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Sau đó hắn đứng lên, nói:
- Trần lão, hôm nay nói đến đây thôi, tôi còn có chuyện khác phải làm.
Dương Phàm như đang dùng hành động để truyền tin. Đó chính là hắn cảm thấy đối phương không có thành ý, hoặc là nói thái độ không được. Nếu với thái độ này mà đến đàm phán, như vậy Dương Phàm sẽ dùng hành động đáp trả không có gì để nói.
Trên thực tế Trần Chí Quốc có chút mùi vị từ trên cao nhìn xuống. Đây là khí thế được hình thành sau bao năm là người lãnh đạo của một tập đoàn khổng lồ trong nước. Phải nói Trần Chí Quốc thể hiện rất mờ nhạt, nhưng Dương Phàm vẫn có thể nhận ra.
Trần Chí Quốc không ngờ Dương Phàm lại có phản ứng mạnh như vậy, lão sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả đưa tay ra nói:
- Không kiêu không vội, anh bạn trẻ, ngồi xuống, ngồi xuống.
Dương Phàm không có nhận bậc thang mà Trần Chí Quốc đưa ra, thản nhiên nói:
- Xin lỗi, tôi đúng là có việc.
Vừa nói Dương Phàm khẽ gật đầu, từ từ đi ra ngoài, để Trần Chí Quốc và thư ký Tiểu Lưu tại chỗ. Lúc này thư ký Tiểu Lưu đã không nhịn được. Lúc trước đều là Trần Chí Quốc về trước, hôm nay Trần lão mặc dù không còn ngồi trên vị trí cũ, nhưng có sức ảnh hưởng rất lớn đối với quyết định của tập đoàn. Theo thư ký Tiểu Lưu thấy, Dương Phàm là một phó bí thư Huyện ủy tuyệt đối không được phép đối đãi với Trần Chí Quốc như vậy.
- Anh quá kiêu ngạo.
Thư ký Tiểu Lưu lao tới. Thực ra hắn cũng không nhỏ, đã hơn 30 tuổi. Dương Phàm không hề rung động, nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Xin tự trọng.
Trần Chí Quốc ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho thư ký Tiểu Lưu, thư ký Tiểu Lưu tức giận ngồi xuống. Dương Phàm gật đầu chào hai người, nghênh ngang đi ra ngoài.
Sau khi Dương Phàm rời đi, Trần Chí Quốc cười cười nói với thư ký Tiểu Lưu:
- Tiểu Lưu, học khí độ của người ta.
Thư ký Tiểu Lưu nghe xong không khỏi xấu hổ nói:
- Trần lão, hắn không tôn trọng ngài.
Trần Chí Quốc cười cười, lắc đầu nói:
- Cậu sai rồi, tôn trọng và không tôn trọng là do cả hai bên. Không cần biết đối phương là ai, nếu như cậu không tôn trọng đối phương, dù bề ngoài đối phương tỏ vẻ với cậu như thế nào nhưng trong lòng hắn cũng không tôn trọng cậu.
Trần Chí Quốc nói làm thư ký Tiểu Lưu không biết nói gì nữa. Dường như đang thừa nhận mình đúng là chẳng tôn trọng gì Dương Phàm.
- Hắn chỉ là một tên cấp huyện. Nếu tính về cấp bậc hành chính thì hắn cũng kém Trần lão rất nhiều.
Thư ký Tiểu Lưu vẫn không hài lòng nhỏ giọng nói. Trần lão Cười cười một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Thư ký Tiểu Lưu vội vàng đuổi theo, Trần Chí Quốc đứng lại nói:
- Thông báo phòng Kinh doanh của tập đoàn, chuyện này nhất định phải đàm phán được, chỉ được thành công, không được thất bại. Điều kiện chỉ có một, cần phải có cổ phần của nhà máy luyện than , đồng thời cũng phải có một số cổ phần nhất định của các công trình liên quan.
Lúc Trần Chí Quốc nói ra lời này, trên người lão phát ra một khí thế vô cùng mãnh liệt.
Dương Phàm về khách sạn, trong lòng có chút bất an. Lúc trước vốn có tâm lý nhận sự đối xử lạnh nhạt nên dễ dàng đối mặt. Nhưng hôm nay cơ hội lại rất nhiều, Dương Phàm lại cảm thấy bất an. Đứng trước cửa phòng, Dương Phàm cười tự giễu mình.
Cửa phòng được mở ra, bên trong truyền đến tiếng tranh cãi kịch liệt. Dương Phàm ngạc nhiên đứng ngoài cửa nhìn Bộ Yên. Bộ Yên chỉ chỉ vào bên trong, chu miệng nói:
- Đang tranh cãi về điểm mấu chốt khi đàm phán.
Lâm Đốn và Hứa Phi đều là người có tài. Hai người xảy ra tranh cãi, như vậy nhất định là về vấn đề nào đó quan trọng. Dương Phàm kiên nhẫn lắng nghe một chút, hai người đang tranh cãi về quyền khống chế cổ phần khu công nghiệp. Hứa Phi cho rằng, tất cả công ty đều phải có cổ phần cứ như vậy mới có thể đảm bảo khoa học kỹ thuật về sau. Nếu không một những công ty tham lam rất có thể vì lợi nhuận mà phá vỡ hoàn cảnh.
Lâm Đốn thì cho rằng quyền khống chế cổ phần không quan trọng. Quan trọng chính là các công ty đến Vĩ Huyền, cho nên có khống chế cổ phần hay không cũng không quan trọng. Hai người có sự khác nhau nguyên nhân chính là thân phận và địa vị của hai người.
Hứa Phi là người làm kỹ thuật, hắn coi trọng vấn đề bảo vệ môi trường của khu công nghiệp sau này. Lâm Đốn hiển nhiên lại khác, hắn chỉ cần Dương Phàm làm ra chiến tích, mình sẽ nước lên thuyền lên.
- Thực ra giải quyết vấn đề này cũng không khó, tìm một chế độ hợp tác là có thể giải quyết được vấn đề. Có chế độ giám sát, sự khác nhau giữa hai người sẽ lập tức được giải tỏa.
Dương Phàm cười cười nói một câu. Lâm Đốn lập tức đứng lên:
- Phó bí thư Dương đúng là có tầm nhìn xa, thấy được bản chất của vấn đề.
Hứa Phi lại không cho là đúng:
- Chế độ ở trong nước đều bị người ta phá vỡ.
Dương Phàm có chút cảm khái giữa biểu hiện giữa Lâm Đốn và Hứa Phi. Điểm này làm cho Dương Phàm thấy được một điều, một lãnh đạo có thể nghe ý kiến của bên dưới hay không là điều rất quan trọng.
- Hứa Phi nói rất có lý. Trong thực tế có rất nhiều chế độ, nhưng lại bị người vốn có chức trách duy trì chế độ phá vỡ. Thực ra nguyên nhân chính là chút lợi ích của bản thân, cho nên chúng ta là những cán bộ liêm khiết càng có trách nhiệm nhiều hơn.
Dương Phàm nói rất nghiêm túc. Hứa Phi nhìn Dương Phàm, lắc đầu, không thèm nói nữa.
Bởi vì có Dương Phàm và Bộ Yên tiến vào, trọng tâm cuộc nói chuyện liền thay đổi, chủ yếu nói về quá trình tiếp xúc sẽ xuất hiện những chi tiết gì. Dương Phàm cuối cùng đưa ra tổng kết sau:
- Không kiêu ngạo, không nịnh nọt, giữ lễ.
Tổng kết với mấy chữ này, Hứa Phi cười nói:
- Dương Phàm, anh càng lúc càng giống một quan chức.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Trong chốn quan trường, có những thứ phải làm theo.
Thuê tạm phòng họp của khách sạn, đây là địa điểm tiếp xúc đầu tiên của huyện Vĩ Huyền và các địa biểu đầu tư. Hẹn 9 giờ gặp mặt, Dương Phàm vì tỏ ý coi trọng nên đã đến phòng họp đợi trước 2 phút.
Đúng 9 giờ, một người phụ nữ trông khá cao, mặc một bộ váy công sở, ưỡn ngực đi vào. Theo sau là một nam một nữ trẻ tuổi.
Người phụ nữ này thoạt nhìn cũng không quá đẹp, nhưng trên mặt thể hiện ra vẻ mãnh liệt và hài hòa. Nói trắng ra đó chính là trên cơ thể của người phụ nữ này có một khí chất làm người ta dễ thân cận.
Dương Phàm đứng ở cửa, cười cười, đưa tay ra chào:
- Tôi là Dương Phàm – phó bí thư huyện ủy Vĩ Huyền. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Người phụ nữ cười cười, bắt tay:
- Phạm Huyên, trưởng phòng Kinh doanh tập đoàn thép Bắc Kinh.
Trưởng phòng Kinh doanh đều là những người giỏi tiếp xúc. Chẳng qua Dương Phàm không cảm nhận được loại mùi này trên cơ thể cô ta. Ngược lại có thể mơ hồ cảm thấy được ý muốn làm chủ của cô ta.
Dương Phàm lại nghĩ đến câu: "Phụ nữ không bình thường"
Nói mấy câu khách sáo, hai bên ngồi xuống. Không đợi Phạm Huyên nói chuyện, nữ thư ký phía sau đã nhíu mày nhìn quanh một vòng, cười lạnh nói:
- Vĩ Huyền nghèo như vậy sao? Đàm phán ở chúng tôi tại nơi như thế này, xin hỏi có thành ý không vậy?
Lời này đầy mùi thuốc nổ, Bộ Yên ngồi bên cạnh Dương Phàm khẽ mỉm cười nhìn hắn. Thấy Dương Phàm gật đầu, Bộ Yên mới cười cười đứng lên, nói:
- Lời này là có ý gì, địa điểm có thể quan hệ gì với thành ý? Huyện ủy Vĩ Huyền chúng tôi không phải như Sơn Tây, chúng tôi muốn chính là kế hoạch cụ thể và chi tiết. Còn có, nếu cô cho rằng thành ý là dựa vào địa điểm gặp mặt sang trọng, như vậy tôi thấy không cần phải tiếp tục đàm phán nữa. Phó bí thư Dương của chúng tôi rất bận, không có thời gian thảo luận vấn đề địa điểm với các người.
Người gây sự nói một câu lại bị Bộ Yên nói cho như vậy, xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Bị người mắng còn không thể mở miệng nói trả, đúng là rất xấu hổ.
Dương Phàm cười nói:
- Bộ Yên, ngồi xuống, chú ý thái độ, đừng có không biết lớn nhỏ. Không người ta lại nói tôi không biết chỉ huy cấp dưới.
Lời nói của Dương Phàm đúng là có ý châm dầu vào lửa. Phạm Huyên lúc này cũng có hơi sợ.
Chiêu này đã được bàn bạc từ trước, ý định là cho Dương Phàm biết cái thế của mình. Chiêu này trong cuộc đàm phán thường có hiệu quả khá tốt. Đương nhiên chiêu số mỗi lần là khác nhau. Chẳng qua bởi tập đoàn thép Bắc Kinh rất mạnh, nên chiêu này thường có hiệu quả.
Trước khi đến đây, Phạm Huyên cho rằng huyện Vĩ Huyền này quá vô danh. Cái khác không nói, chỉ riêng tiếng tăm tập đoàn thép Bắc Kinh đã đủ để dọa bọn họ. Không ngờ vừa mới định áp chế một chút đã bị người ta đâm cho một đao. Điều này làm Phạm Huyên có chút ngạc nhiên. Các chính quyền cấp huyện bình thường, lãnh đạo muốn thành tích nên thường rất vội vã, nhẫn nhịn với chiêu này. Hôm nay gặp một phó bí thư trẻ tuổi không ngờ lại biểu hiện mạnh đến như vậy.
Phạm Huyên đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà bỏ đi ý khống chế quyền chủ động, cho nên cười nói:
- Phó bí thư Dương tuổi trẻ, cấp dưới đều lợi hại như vậy. Nghe nói các người đã tiếp xúc với một công ty bản địa nên mới mạnh mẽ như vậy? Phải biết rằng trước khi ký hợp đồng, không ai dám nói chắc.
Dương Phàm thực ra vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Phạm Huyên. Phát hiện người phụ nữ này trông rất được, đúng là loại phụ nữ càng nhìn càng thấy được. Từng bộ phận trên mặt người phụ nữ này rất bình thường, nhưng nếu nhìn tổng thể lại thấy rất được.
Với câu hỏi đầy ẩn ý này của Phạm Huyên, Dương Phàm thầm đoán người phụ nữ này nhất định có tin tức tình báo, cho nên biết mình đã đàm phán với Trần Chí Quốc, cho nên ám chỉ mình. Nhưng mà mình đâu có nói gì đặc biệt với Bảo Cương đâu?
Bình luận truyện