Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 255: Một cục đá hạ ba con chim
Nguyên Chấn cảm thấy không thể đợi được nữa, đợi thêm chút nữa sẽ đẩy Dương Phàm sang phía đối lập với mình.
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.
Không đợi Nguyên Chấn nói, bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng Hầu Đại Dũng đã tỏ thái độ trước. Nguyên Chấn ngẩn ra, phát hiện vẻ mặt Hầu Đại Dũng rất bình tĩnh. Nguyên Chấn cảm thấy mình biết được nguyên nhân, Hầu Đại Dũng sợ chuyện lan đến mình. Dù sao nếu truy cứu trách nhiệm, Hầu Đại Dũng là bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng cục Công an cũng khó trốn thoát.
Lý Quân – trưởng ban Tổ chức cán bộ lúc này giơ tay lên, rất nghiêm túc nói:
- Tăng cường giáo dục cán bộ và đảng viên chính là một trong những công tác trường kỳ và hàng đầu của Đảng ta. Có vấn đề, nhất định phải truy cứu, đáng phê bình thì phê bình, đáng xử phải xử. Xuất phát từ góc độ bảo vệ cán bộ Đảng viên, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.
Lý Quân vẫn giữ vững phong cách, đã không nói thì thôi, nhưng phát biểu không ai có thể bắt được chút sơ hở nào trong đó.
Có hai người này nói, Đổng Trung Hoa biết chuyện hôm nay không thể nào đi theo hướng mình mong muốn. Chẳng qua đáng mừng chính là, mấy người này nói chuyện chỉ là đẩy vụ việc ra xa khỏi mình, không hề có ý tiếp cận.
Đổng Trung Hoa đầu tiên là nhìn Triệu Đức Minh, kết quả Triệu Đức Minh không hề tỏ thái độ, cúi đầu nhìn quyển sổ trước mặt. Hình như trên đó có con số trúng được năm triệu vậy. Nhìn một vòng, chuyện này không thể làm lợi cho Nguyên Chấn. Nhất định phải khích cho Nguyên Chấn ghen ghét Dương Phàm. Đổng Trung Hoa cuối cùng nhìn vào Dương Phàm.
- Phó thị trưởng Dương, nếu tất cả mọi người đồng ý với ý kiến của đồng chí, đồng chí cảm thấy chuyện này do ai phụ trách xử lý là thích hợp nhất?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, trong lòng hơi ngứa ngáy khó chịu. Đổng Trung Hoa là tên đáng chết, Dương Phàm đây là muốn đẩy mình vào hố mà. Cũng may mình sớm tính đến chuyện hắn sẽ dùng chiêu thức hạ lưu này.
Đổng Trung Hoa hy vọng nhất chính là thấy Dương Phàm chủ động nhận việc này. Dù không chủ động, Đổng Trung Hoa cũng chuẩn bị đẩy cho Dương Phàm.
Dương Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cười nói:
- Vấn đề cán bộ, đương nhiên sẽ do các cơ quan chuyên môn ra mặt xử lý. Bí thư Đổng sao lại có thể hỏi như vậy? Vấn đề này rất rõ ràng mà, Ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra, do bí thư Đổng phụ trách. Đây là trình tự bình thường mà.
Dương Phàm thầm nói, tôi chỉ là một cấp phó, đừng có mang tôi ra làm chuột bạch.
Chiêu này đã đẩy trả quả bóng vào chân Đổng Trung Hoa. Lúc này chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Thần giơ tay lên:
- Đồng chí Dương Phàm nói rất đúng. Ủy ban kỷ luật nhất định phải tham gia vào chuyện này. Các đồng chí có vấn đề gì hay không, phải điều tra mới có thể biết.
Hầu Đại Dũng lúc này nhấc tay nói:
- Căn cứ theo các đồng chí bên dưới báo cáo, Hạ Lĩnh sau khi rời khỏi hiện trường đã chủ động đi tự thú. Theo người này nói là do uống rượu không làm chủ được đầu óc, lúc này mới cho người đánh. Tôi đã xem lời khai của Hạ Lĩnh, phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Trong vòng nửa năm qua, chỉ riêng các vụ ẩu đả, Hạ Lĩnh đã dính đến năm vụ. Cho nên Đảng ủy công an Uyển Lăng đã thảo luận, quyết định tiến hành điều tra Hạ Lĩnh, xem còn có các vụ án nào khác liên quan đến Hạ Lĩnh hay không.
Hầu Đại Dũng thấy Dương Phàm muốn làm khó Hạ Hiểu Đông, mặc dù không biết là vì sao. Nhưng nếu mọi người đã chung một chiến hào, tự nhiên phải ra tay giúp đỡ. Hơn nữa chính là lấy việc nói việc, nói việc không nói người, là người có ai là không có bệnh tật. Hơn nữa bên phía công an Uyển Lăng cũng đang đợi mình chuẩn bị đoạt lấy hết, có thể nói là một công đôi việc, sao có thể không làm?
Chuyện nên xử lý như thế nào, lúc này coi như đã được xác định. Trong thường vụ Uyển Lăng không có nhân vật nào một lời áp chế được tất cả, nên không thể nào thay đổi chuyện này. Dương Phàm thấy mục đích đã đạt được, cúi đầu ra vẻ không lên tiếng nữa.
Quyết định cuối cùng chính là do Đổng Trung Hoa làm. Điều này phù hợp với nguyên tắc tập trung dân chủ. Nguồn: https://truyenbathu.net
Tan hội nghị, Dương Phàm vừa mới ra khỏi phòng họp, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Thần đã gọi trước mặt mọi người:
- Phó thị trưởng Dương, chờ một chút.
Dương Phàm dừng lại, trong lòng có chút khó hiểu. Điều này không phù hợp với phong cách của Vương Thần mà. Vương Thần đi tới, cười nói:
- Tôi muốn tìm các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh để hỏi về tình hình. Phiền đồng chí cho biết cách liên lạc.
Phải lấy cớ chứ, Dương Phàm gật đầu, nói tiếp:
- Tôi để ở trong phòng làm việc, cùng về phòng tôi lấy.
Đến phòng làm việc Dương Phàm, mời Vương Thần ngồi xuống, Dương Phàm mời Vương Thần một điếu thuốc, cười cười hỏi:
- Chủ nhiệm Vương có chỉ thị gì?
Vương Thần nghe thấy thế liền cười, thản nhiên nói:
- Hội nghị hôm nay rất thành công.
Câu ám chỉ này, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ, trong lòng cũng có chút đắc ý. Nhưng ngoài mặt hắn không có chút biểu hiện gì:
- Chủ yếu là do sự lãnh đạo của bí thư Đổng. Các đồng chí cũng giữ vững nguyên tắc của Đảng.
Vương Thần nhìn Dương Phàm một cái, nói đầy ẩn ý:
- Cục diện hỗn loạn, mọi người phải rất cẩn thận, tôi cũng nên về.
Vừa nói Vương Thần cười cười đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Vương Thần rời đi, không khỏi thầm cười trong lòng. Thầm nói cậu bé này sau mấy năm tôi luyện rốt cuộc đã bắt đầu trưởng thành. Hội nghị hôm nay là như vậy, cắt ngang ý tưởng của Nguyên Chấn, còn treo Đổng Trung Hoa lên vỉ nướng. Từ bề ngoài thì chuyện này là do Ủy ban kỷ luật xử lý. Nhưng câu cuối cùng của Dương Phàm chính là bí thư phụ trách, Ủy ban kỷ luật điều tra, chính là bàn tay đẩy người vào đống lửa.
Về vấn đề này, mặc kệ Đổng Trung Hoa xử lý như thế nào, mặc kệ kết quả là như thế nào, tóm lại thế lực Tào hệ lại bắt đầu chần chờ quan sát. Hạ Hiểu Đông chính là một ví dụ tiêu biểu, có ai mà không lo lắng dẫm vào vết xe đổ này chứ. Nếu Đổng Trung Hoa dám che chở cho Hạ Hiểu Đông về vấn đề này, như vậy những người trong hội nghị thường ủy nhất định sẽ không bỏ qua. Nhất là Nguyên Chấn.
Điều quan trọng nhất chính là ở vấn đề này Dương Phàm đã hoàn toàn kéo mình ra ngoài. Có thể nói là một hòn đá hạ ba con chim.
Dương Phàm trưởng thành làm Vương Thần cảm thấy vui mừng. Đồng chí Vương Thần từ trong lời nói của Dương Phàm cũng đã có được một đáp án. Hầu Đại Dũng và Lý Quân coi như đã cùng một mạng lưới với Dương Phàm. Nếu không Dương Phàm sẽ không nói cái câu không đầu không đuôi kia. "Các đồng chí cũng giữ vững nguyên tắc của Đảng"
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, hai người nhìn như không nói gì, nhưng trên thực tế đã nói rõ hết với nhau. Cho nên Vương Thần mới cảm thấy Dương Phàm đã trưởng thành.
Vương Thần vừa rời đi, Hầu Đại Dũng đã gọi điện tới, vừa mở miệng đã cười nói;
- Phó thị trưởng Dương, vấn đề Hạ Lĩnh, anh xem tối nay chúng ta có nên cùng nhau ăn cơm, nghiên cứu vấn đề này?
Dương Phàm cười nói:
- Được đó.
Hầu Đại Dũng có chút tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc cục trưởng Mẫn không phải thường vụ, không thấy cái vẻ như rùa rụt cổ của Triệu Đức Minh. Theo tôi được biết, con gái Triệu Đức Minh là Triệu Lệ cũng có cổ phần ở nhà hàng đó.
Dương Phàm lúc này mới hiểu vì sao Hầu Đại Dũng lại chú ý đến chuyện Hạ Lĩnh như vậy. Trong lòng cũng hiểu rõ, Hầu Đại Dũng nói thẳng thắn như vậy chính là sợ mình có suy nghĩ gì đó.
- Điện thoại trao đổi vấn đề này không tiện. Tối gọi cục trưởng Mẫn cùng ăn cơm rồi nói.
Hầu Đại Dũng lúc này cười hì hì nói:
- Có nên gọi cả trưởng ban Lý không?
Câu nói này làm cho Dương Phàm có chút khó chịu, thầm nói Lý Quân sao có thể quan hệ với anh, đây là đầu mối của tôi.
- Trưởng ban Lý không thích mấy cái này, thôi đi.
Dương Phàm thản nhiên nói, không nhẹ nhàng vuốt mặt Hầu Đại Dũng một chút. Hầu Đại Dũng nghe thấy sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ mình đã nói sai, cao hứng quá nên mắc tội.
- Ha ha, là tôi nghĩ sai rồi. Cứ quyết định như vậy đi, tối nay gặp mặt...
Cuối cùng nói một câu nhận lỗi coi như cứu lại một chút.
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm cười lạnh trong lòng, xem ra tên Hầu Đại Dũng này vẫn còn có dã tâm.
Triệu Đức Minh về phòng làm việc, lập tức gọi điện cho con gái Triệu Lệ, cẩn thận hỏi nó về quan hệ với Hạ Lĩnh. Triệu Lệ và Hạ Lĩnh quen nhau ở quán rượu, là nhóm bạn hay đi uống rượu, nhảy nhót với Thu Vũ Yến. Nghe nói Triệu Lệ là con gái Triệu Đức Minh, Hạ Lĩnh liền động tâm, tốn rất nhiều công sức, hai người thân quen, sau đó bắt đầu cùng làm ăn. Hạ Lĩnh trông khá đẹp trai, miệng lại ngọt, Triệu Lệ bị hắn lừa nên động tâm, sau cuộc nhậu nhẹt, hai người lên giường. Chẳng qua tất cả mọi người không coi chuyện này là thật, chỉ là chơi đùa mà thôi.
Triệu Lệ không dám nói với Triệu Đức Minh về chuyện đã lên giường với Hạ Lĩnh. Chẳng qua chuyện cùng làm ăn mở nhà hàng với Hạ Lĩnh thì lại thừa nhận.
Trữ Vũ biết rất rõ ân oán giữa Hầu Đại Dũng và Triệu Đức Minh. Hầu Đại Dũng sao có thể giấu gì được Trữ Vũ. Dựa vào Hầu Đại Dũng, Trữ Vũ cũng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người. Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ và đàn ông, đứng cạnh nhau, ở bên nhau đều là vì có chỗ tốt. Trên thế giới này hàng ngày có hàng ngàn hàng vạn cuộc giao dịch như vậy, khác nhau chỉ là hai bên giao dịch cái gì mà thôi.
Chẳng qua chỉ là hợp tác, nhưng Triệu Lệ không bỏ tiền đã chiếm được 10% cổ phần của nhà hàng. Triệu Lệ muốn làm chính là kéo khách tới, sau đó hàng tháng được 20 đến 30 ngàn tiền lãi.
Triệu Đức Minh lập tức nói chuyện của Hạ Lĩnh ra với Triệu Lệ, bảo Triệu Lệ bắt đầu từ bây giờ cắt đứt quan hệ với Hạ Lĩnh.
Chẳng qua chuyện không đơn giản như Triệu Đức Minh nghĩ. Cắt đứt quan hệ thì có thể giải quyết được chuyện này. Hạ Lĩnh vào trong công an Uyển Lăng, miệng rất kín, một mực nói mình uống rượu say nên mới làm như vậy, chết cũng không thừa nhận. chẳng qua thằng đã đen thì uống nước cũng mắc răng. Cảnh sát vào trong phòng làm việc của Hạ Lĩnh ở nhà hàng, phát hiện một ít bức ảnh giấu rất kín.
Niếp Vân Lam vào phòng làm việc của Nguyên Chấn, trong lòng có chút oán hận. Chẳng qua từ bề ngoài thì thấy Dương Phàm không có ý nhắm vào mình. Nói thật lòng, biểu hiện này làm Niếp Vân Lam rất bất an, lo lắng. Trong chốn quan trường, chuyện mười năm báo thù không muộn còn ít sao? Dương Phàm chẳng may là kẻ có tâm cơ sâu xa, sau này mình phải rất cẩn thận.
Niếp Vân Lam là do Lý Thụ Đường một tay đề bạt lên, lưu lại cho Nguyên Chấn sử dụng. Niếp Vân Lam cũng không phải là kẻ có nhiều dã tâm như Triệu Đức Minh và Hầu Đại Dũng, là người an phận thủ thường, dễ nghe lời. Có thể được làm thường vụ thị ủy, Niếp Vân Lam đã rất hài lòng. Chẳng qua chuyện hôm nay làm cho ả rất bất mãn. Trước đó Nguyên Chấn đã nói chuyện với Dương Phàm. Sao đến lúc đó lại không như vậy, tên Dương Phàm đó lại kéo mình ra ngoài.
Nhận được điện của Nguyên Chấn, Niếp Vân Lam không hề suy nghĩ đi đến, phải nhịn cơn khó chịu vào trong lòng.
- Chuyện hôm nay là do tôi sơ sót, không ngờ Dương Phàm lại có suy nghĩ như vậy. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng hắn không nói gì chính là đồng ý.
Nguyên Chấn giải thích như vậy mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng coi như nói xong. Trong chốn quan trường chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngay mặt đáp ứng, nhưng lúc có chuyện không ít người cầm đao đâm cho mình một cái.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Nguyên Chấn, Niếp Vân Lam hơi tin vào lời Nguyên Chấn nói. Niếp Vân Lam gật đầu nói:
- Tôi đã biết, sau này phải chú ý cẩn thận.
Trấn an Niếp Vân Lam, mặt Nguyên Chấn xanh mét. Hôm nay coi như một cú ngã không mạnh không nhẹ. Chuyện mình đã chuẩn bị công phu như vậy mà Dương Phàm chỉ nói hai câu đã chặt đứt. Nghĩ đến lại không cam lòng, nhưng lại không thể tránh. Bây giờ nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay. Nguyên Chấn vẫn không rõ Dương Phàm rốt cuộc muốn gì? Đổng Trung Hoa mặc dù có tâm địa độc ác, nhưng đã đẩy cơ hội hợp nhất thế lực Tào hệ cho Dương Phàm, vì sao Dương Phàm lại nhẹ nhàng đẩy trả lại cho Đổng Trung Hoa?
Không sai, chuyện này Đổng Trung Hoa cũng rất bực bội. Nhưng cơ hội này nếu một thanh niên bình thường sẽ không bao giờ bỏ qua như vậy? Nguyên Chấn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, bực bội. Nhưng Nguyên Chấn lại không có biện pháp hận Dương Phàm. Dù sao cũng là do mình đào hầm trước, người ta không nhảy vào, sau đó còn để lại cái hố cho mình.
- Hy vọng sau chuyện này không nên đắc tội với hắn.
Nguyên Chấn thở dài một tiếng, trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Hồ Lam Lam gần đây bị Triệu Đức Minh ép rất chặt, lão già này gần đây hơi biến thái, lúc làm chuyện đó thường thích cắn người. Mấy hôm trước còn túm một nhúm lông chỗ kín của Hồ Lam Lam, làm Hồ Lam Lam đau đến độ thiếu chút nữa gọi cha gọi mẹ.
Hồ Lam Lam hiểu rõ đây là Triệu Đức Minh đang ám chỉ, chuyện mày đáp ứng tao, sao bây giờ không đụng đến hả?
Đứng trước cổng trường, Hồ Lam Lam nhìn xung quanh, nháy nháy mắt với một thày giáo trung niên, đi tới hỏi lớp học của Hiểu Nguyệt. Thầy giáo đâu phải đối thủ của Hồ Lam Lam, nói mấy câu đã hưng phấn dẫn Hồ Lam Lam đến lớp của Hiểu Nguyệt, đến nơi không có lý do để lưu lại, lúc này mới lưu luyến nhìn cái mông to của Hồ Lam Lam, đi được một bước lại quay đầu mà nhìn.
Hiểu Nguyệt không nghĩ đến Hồ Lam Lam sẽ đến trường tìm mình, có chút khó chịu. Nhưng người phụ nữ này dù sao cũng là mẹ mình, Hiểu Nguyệt không thể làm gì khác là xin phép thầy giáo đi ra ngoài.
- Sao bà lại tìm tới đây? Tôi đang học.
Hiểu Nguyệt bất mãn nói. Hồ Lam Lam vội vàng cười nói:
- là như thế này, thứ sáu này là sinh nhật mẹ. Mẹ muốn cùng ăn cơm với con. Mẹ sợ mẹ gọi điện con sẽ không đồng ý, lại trốn đi không gặp mẹ. Mẹ không thể làm gì khác hơn là đến trường tìm con.
Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng mềm lòng, nhìn vẻ mặt quan tâm của Hồ Lam Lam. Hồ Lam Lam ra vẻ đau khổ nói:
- Mẹ biết phó thị trưởng Dương yêu thương con, mẹ rất sợ phó thị trưởng Dương, nên không dám đến nhà tìm con.
Hiểu Nguyệt trong lòng thực ra rất khó xử, dù sao người phụ nữ này cũng đã sinh ra mình. Có đứa con nào không hy vọng có tình yêu của mẹ? Bây giờ Hồ Lam Lam như vậy, hiển nhiên đã đánh động được Hiểu Nguyệt.
- Ừ, tôi biết rồi, về tôi sẽ hỏi anh hai, anh ấy đồng ý, tôi sẽ đi.
Hồ Lam Lam thầm kêu khổ trong lòng, chẳng qua nghĩ đến làm xong chuyện này, bắt được gót chân của Triệu Đức Minh, không sợ hắn không ngoan ngoãn nghe lời. Trên thực tế Hồ Lam Lam mấy lần trước đã định bố trí để túm tóc Triệu Đức Minh. Nhưng Triệu Đức Minh quá giảo hoạt, mỗi lần đều tìm địa điểm khác nhau, hình như đều là đột nhiên nghĩ ra. Lần này Hồ Lam Lam quyết định dùng Hiểu Nguyệt làm mồi nhử, nhất định túm được lão già lưu manh Triệu Đức Minh này. Chỉ cần bắt được Triệu Đức Minh, phó bí thư thường trực không có lý nào lại sợ một phó thị trưởng chứ?
Hầu Đại Dũng đã đến nhà hàng Tạ Thiếu từ hơn hai tiếng trước. Hầu Đại Dũng đến sớm, Trữ Vũ hiểu rõ người đàn ông này có chuyện muốn làm. Trữ Vũ dẫn Hầu Đại Dũng vào phòng làm việc trên tầng đỉnh, tầng này bình thường chỉ có mình Trữ Vũ ở.
Sau khi đóng cửa lại, Hầu Đại Dũng mới đắc ý nói:
- Cưng, anh cho em xem cái này hay lắm.
Vừa nói, Hầu Đại Dũng rút một phong bì trong cặp ra, đổ mấy tấm ảnh lên bàn.
Trữ Vũ cầm ảnh lên xem, lập tức đỏ mặt. Mặc dù là người từng trải, nhưng thấy mấy đôi nam nữ ở trong phòng làm chuyện đó, đây là lần đầu tiên Trữ Vũ được xem.
- Xấu hổ chết đi được, thanh niên bây giờ sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Trữ Vũ nhỏ giọng nói, nhưng mắt không rời khỏi mấy bức ảnh. Hầu Đại Dũng từ phía sau ôm lấy Trữ Vũ, đặt lên đùi. Một tay tiến vào cổ áo, túm lấy cặp vú, một tay tìm tìm mấy bức ảnh đặc sắc ra.
- Em xem bức ảnh này đi, thấy người phụ nữ trong này không?
Hầu Đại Dũng vô cùng đắc ý nói. Trữ Vũ cẩn thận nhìn một phen, khó hiểu hỏi:
- Trông khá quen. Hình như họ Triệu thì phải, tên gì em không nghĩ ra. Cô ta nhất định đã đến đây ăn cơm.
- Triệu Lệ, con gái yy. Em đoán xem, anh tìm được thứ gì trong phòng làm việc của Hạ Lĩnh?
Trữ Vũ cảm thấy bảo bối của Hầu Đại Dũng đã ngóc đầu lên, mông giãy dụa càng nhanh hơn, tăng sức hơn, nhỏ giọng nói:
- Tìm được gì?
Vừa nói vừa quay đầu lại, nhìn Hầu Đại Dũng đầy quyến rũ, một tay vuốt ve ngực Hầu Đại Dũng, tỏ vẻ mình muốn.
Hầu Đại Dũng cười hắc hắc nói:
- Tìm được mười mấy viên thuốc. Chỉ bằng thứ này ít nhất có thể phán ba đến năm năm tù. Anh còn đang cho người tra hỏi, chỉ cần có thể dính dáng đến Triệu Lệ, ông đây sẽ không tha cho nhà nó.
Vừa nói, Hầu Đại Dũng vỗ vỗ mông Trữ Vũ, Trữ Vũ lập tức nằm xuống bàn, nghếch mông lên.
- Lão Hầu, hôm nay mạnh thật.
Giọng nói của Trữ Vũ như từ dưới đất vang lên, quyến rũ làm đàn ông nhũn ra, tiếng nói ngọt ngào làm chết người. Hầu Đại Dũng vừa ra sức dấn mạnh, phát ra tiếng óc ách không ngừng. Trong lòng thầm than, viên thuốc kia uống vào đúng là có tác dụng.
Trước khi hết giờ, Lâm Đốn cười cười đi vào phòng làm việc của Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, sắp hết giờ rồi, hôm nay không cần làm thêm chứ?
Dương Phàm dọn đồ, cười nói:
- Không cần, tối có chút việc.
Lâm Đốn lúc này mới cười nói:
- Tối nay tôi về sớm một chút. Lần trước đã lấy được chìa khóa căn hộ, đang lắp đặt một số thiết bị. Vợ tôi nói đã lắp đặt xong thì chuyển đến, nhất định phải mời anh đến nhà, cô ấy làm mấy món ăn cảm ơn.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Vậy cũng được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.
Lâm Đốn đạt được mục đích liền cười cười đi ra ngoài. Nhắc đến chuyện căn hộ, Dương Phàm cảm thấy mình chắc phải đổi chỗ ở. Lần trước cảnh sát đến, người ở khu nhà biết mình đang dần tăng lên. Mỗi ngày có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào con xe BMW của mình.
Nghĩ như vậy, Dương Phàm cầm điện thoại gọi cho Tề Quốc Viễn. Tề Quốc Viễn ở đầu bên kia nói đang tận Vu Thành, đang ngồi cùng Chu Tử Dương. Thấy Dương Phàm gọi tới liền nghe điện.
- Phó thị trưởng Dương sao lại điện cho tôi vậy? Đoán xem tôi đang ngồi cùng ai? Ha ha.
Nói như vậy, Dương Phàm không cần đoán cũng biết Tề Quốc Viễn có lẽ mới kiếm được vụ làm ăn nào đó, đang cùng chúc mừng với Chu Tử Dương.
- Cái này cũng cần đoán sao? Ha ha, nói chuyện chính đã, trong tay anh có khu nhà nào hẻo lánh một chút không?
Dương Phàm vừa hỏi như vậy, Tề Quốc Viễn ngẩn ra một chút rồi nói:
- Các khu nhà của tôi đều trong nội thành. Nhưng tôi biết Thiên Mỹ có một ít biệt thự ngay dưới chân núi Kính Đình.
Nhắc đến Thiên Mỹ, Dương Phàm liền nghĩ đến Thu Vũ Yến. Cô gái này gần đây rất ngoan ngoãn. Chẳng qua vụ quyên góp lần trước cũng đã làm nổi danh Thiên Mỹ. Riêng lều bạt đã quyên góp đến 100. Hành động này làm Dương Phàm cảm thấy vui vẻ.
- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.
Không đợi Nguyên Chấn nói, bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng Hầu Đại Dũng đã tỏ thái độ trước. Nguyên Chấn ngẩn ra, phát hiện vẻ mặt Hầu Đại Dũng rất bình tĩnh. Nguyên Chấn cảm thấy mình biết được nguyên nhân, Hầu Đại Dũng sợ chuyện lan đến mình. Dù sao nếu truy cứu trách nhiệm, Hầu Đại Dũng là bí thư đảng ủy kiêm cục trưởng cục Công an cũng khó trốn thoát.
Lý Quân – trưởng ban Tổ chức cán bộ lúc này giơ tay lên, rất nghiêm túc nói:
- Tăng cường giáo dục cán bộ và đảng viên chính là một trong những công tác trường kỳ và hàng đầu của Đảng ta. Có vấn đề, nhất định phải truy cứu, đáng phê bình thì phê bình, đáng xử phải xử. Xuất phát từ góc độ bảo vệ cán bộ Đảng viên, tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Dương Phàm.
Lý Quân vẫn giữ vững phong cách, đã không nói thì thôi, nhưng phát biểu không ai có thể bắt được chút sơ hở nào trong đó.
Có hai người này nói, Đổng Trung Hoa biết chuyện hôm nay không thể nào đi theo hướng mình mong muốn. Chẳng qua đáng mừng chính là, mấy người này nói chuyện chỉ là đẩy vụ việc ra xa khỏi mình, không hề có ý tiếp cận.
Đổng Trung Hoa đầu tiên là nhìn Triệu Đức Minh, kết quả Triệu Đức Minh không hề tỏ thái độ, cúi đầu nhìn quyển sổ trước mặt. Hình như trên đó có con số trúng được năm triệu vậy. Nhìn một vòng, chuyện này không thể làm lợi cho Nguyên Chấn. Nhất định phải khích cho Nguyên Chấn ghen ghét Dương Phàm. Đổng Trung Hoa cuối cùng nhìn vào Dương Phàm.
- Phó thị trưởng Dương, nếu tất cả mọi người đồng ý với ý kiến của đồng chí, đồng chí cảm thấy chuyện này do ai phụ trách xử lý là thích hợp nhất?
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, trong lòng hơi ngứa ngáy khó chịu. Đổng Trung Hoa là tên đáng chết, Dương Phàm đây là muốn đẩy mình vào hố mà. Cũng may mình sớm tính đến chuyện hắn sẽ dùng chiêu thức hạ lưu này.
Đổng Trung Hoa hy vọng nhất chính là thấy Dương Phàm chủ động nhận việc này. Dù không chủ động, Đổng Trung Hoa cũng chuẩn bị đẩy cho Dương Phàm.
Dương Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó cười nói:
- Vấn đề cán bộ, đương nhiên sẽ do các cơ quan chuyên môn ra mặt xử lý. Bí thư Đổng sao lại có thể hỏi như vậy? Vấn đề này rất rõ ràng mà, Ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra, do bí thư Đổng phụ trách. Đây là trình tự bình thường mà.
Dương Phàm thầm nói, tôi chỉ là một cấp phó, đừng có mang tôi ra làm chuột bạch.
Chiêu này đã đẩy trả quả bóng vào chân Đổng Trung Hoa. Lúc này chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Thần giơ tay lên:
- Đồng chí Dương Phàm nói rất đúng. Ủy ban kỷ luật nhất định phải tham gia vào chuyện này. Các đồng chí có vấn đề gì hay không, phải điều tra mới có thể biết.
Hầu Đại Dũng lúc này nhấc tay nói:
- Căn cứ theo các đồng chí bên dưới báo cáo, Hạ Lĩnh sau khi rời khỏi hiện trường đã chủ động đi tự thú. Theo người này nói là do uống rượu không làm chủ được đầu óc, lúc này mới cho người đánh. Tôi đã xem lời khai của Hạ Lĩnh, phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Trong vòng nửa năm qua, chỉ riêng các vụ ẩu đả, Hạ Lĩnh đã dính đến năm vụ. Cho nên Đảng ủy công an Uyển Lăng đã thảo luận, quyết định tiến hành điều tra Hạ Lĩnh, xem còn có các vụ án nào khác liên quan đến Hạ Lĩnh hay không.
Hầu Đại Dũng thấy Dương Phàm muốn làm khó Hạ Hiểu Đông, mặc dù không biết là vì sao. Nhưng nếu mọi người đã chung một chiến hào, tự nhiên phải ra tay giúp đỡ. Hơn nữa chính là lấy việc nói việc, nói việc không nói người, là người có ai là không có bệnh tật. Hơn nữa bên phía công an Uyển Lăng cũng đang đợi mình chuẩn bị đoạt lấy hết, có thể nói là một công đôi việc, sao có thể không làm?
Chuyện nên xử lý như thế nào, lúc này coi như đã được xác định. Trong thường vụ Uyển Lăng không có nhân vật nào một lời áp chế được tất cả, nên không thể nào thay đổi chuyện này. Dương Phàm thấy mục đích đã đạt được, cúi đầu ra vẻ không lên tiếng nữa.
Quyết định cuối cùng chính là do Đổng Trung Hoa làm. Điều này phù hợp với nguyên tắc tập trung dân chủ. Nguồn: https://truyenbathu.net
Tan hội nghị, Dương Phàm vừa mới ra khỏi phòng họp, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Thần đã gọi trước mặt mọi người:
- Phó thị trưởng Dương, chờ một chút.
Dương Phàm dừng lại, trong lòng có chút khó hiểu. Điều này không phù hợp với phong cách của Vương Thần mà. Vương Thần đi tới, cười nói:
- Tôi muốn tìm các đồng chí phóng viên đài truyền hình tỉnh để hỏi về tình hình. Phiền đồng chí cho biết cách liên lạc.
Phải lấy cớ chứ, Dương Phàm gật đầu, nói tiếp:
- Tôi để ở trong phòng làm việc, cùng về phòng tôi lấy.
Đến phòng làm việc Dương Phàm, mời Vương Thần ngồi xuống, Dương Phàm mời Vương Thần một điếu thuốc, cười cười hỏi:
- Chủ nhiệm Vương có chỉ thị gì?
Vương Thần nghe thấy thế liền cười, thản nhiên nói:
- Hội nghị hôm nay rất thành công.
Câu ám chỉ này, Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ, trong lòng cũng có chút đắc ý. Nhưng ngoài mặt hắn không có chút biểu hiện gì:
- Chủ yếu là do sự lãnh đạo của bí thư Đổng. Các đồng chí cũng giữ vững nguyên tắc của Đảng.
Vương Thần nhìn Dương Phàm một cái, nói đầy ẩn ý:
- Cục diện hỗn loạn, mọi người phải rất cẩn thận, tôi cũng nên về.
Vừa nói Vương Thần cười cười đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Vương Thần rời đi, không khỏi thầm cười trong lòng. Thầm nói cậu bé này sau mấy năm tôi luyện rốt cuộc đã bắt đầu trưởng thành. Hội nghị hôm nay là như vậy, cắt ngang ý tưởng của Nguyên Chấn, còn treo Đổng Trung Hoa lên vỉ nướng. Từ bề ngoài thì chuyện này là do Ủy ban kỷ luật xử lý. Nhưng câu cuối cùng của Dương Phàm chính là bí thư phụ trách, Ủy ban kỷ luật điều tra, chính là bàn tay đẩy người vào đống lửa.
Về vấn đề này, mặc kệ Đổng Trung Hoa xử lý như thế nào, mặc kệ kết quả là như thế nào, tóm lại thế lực Tào hệ lại bắt đầu chần chờ quan sát. Hạ Hiểu Đông chính là một ví dụ tiêu biểu, có ai mà không lo lắng dẫm vào vết xe đổ này chứ. Nếu Đổng Trung Hoa dám che chở cho Hạ Hiểu Đông về vấn đề này, như vậy những người trong hội nghị thường ủy nhất định sẽ không bỏ qua. Nhất là Nguyên Chấn.
Điều quan trọng nhất chính là ở vấn đề này Dương Phàm đã hoàn toàn kéo mình ra ngoài. Có thể nói là một hòn đá hạ ba con chim.
Dương Phàm trưởng thành làm Vương Thần cảm thấy vui mừng. Đồng chí Vương Thần từ trong lời nói của Dương Phàm cũng đã có được một đáp án. Hầu Đại Dũng và Lý Quân coi như đã cùng một mạng lưới với Dương Phàm. Nếu không Dương Phàm sẽ không nói cái câu không đầu không đuôi kia. "Các đồng chí cũng giữ vững nguyên tắc của Đảng"
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, hai người nhìn như không nói gì, nhưng trên thực tế đã nói rõ hết với nhau. Cho nên Vương Thần mới cảm thấy Dương Phàm đã trưởng thành.
Vương Thần vừa rời đi, Hầu Đại Dũng đã gọi điện tới, vừa mở miệng đã cười nói;
- Phó thị trưởng Dương, vấn đề Hạ Lĩnh, anh xem tối nay chúng ta có nên cùng nhau ăn cơm, nghiên cứu vấn đề này?
Dương Phàm cười nói:
- Được đó.
Hầu Đại Dũng có chút tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc cục trưởng Mẫn không phải thường vụ, không thấy cái vẻ như rùa rụt cổ của Triệu Đức Minh. Theo tôi được biết, con gái Triệu Đức Minh là Triệu Lệ cũng có cổ phần ở nhà hàng đó.
Dương Phàm lúc này mới hiểu vì sao Hầu Đại Dũng lại chú ý đến chuyện Hạ Lĩnh như vậy. Trong lòng cũng hiểu rõ, Hầu Đại Dũng nói thẳng thắn như vậy chính là sợ mình có suy nghĩ gì đó.
- Điện thoại trao đổi vấn đề này không tiện. Tối gọi cục trưởng Mẫn cùng ăn cơm rồi nói.
Hầu Đại Dũng lúc này cười hì hì nói:
- Có nên gọi cả trưởng ban Lý không?
Câu nói này làm cho Dương Phàm có chút khó chịu, thầm nói Lý Quân sao có thể quan hệ với anh, đây là đầu mối của tôi.
- Trưởng ban Lý không thích mấy cái này, thôi đi.
Dương Phàm thản nhiên nói, không nhẹ nhàng vuốt mặt Hầu Đại Dũng một chút. Hầu Đại Dũng nghe thấy sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ mình đã nói sai, cao hứng quá nên mắc tội.
- Ha ha, là tôi nghĩ sai rồi. Cứ quyết định như vậy đi, tối nay gặp mặt...
Cuối cùng nói một câu nhận lỗi coi như cứu lại một chút.
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm cười lạnh trong lòng, xem ra tên Hầu Đại Dũng này vẫn còn có dã tâm.
Triệu Đức Minh về phòng làm việc, lập tức gọi điện cho con gái Triệu Lệ, cẩn thận hỏi nó về quan hệ với Hạ Lĩnh. Triệu Lệ và Hạ Lĩnh quen nhau ở quán rượu, là nhóm bạn hay đi uống rượu, nhảy nhót với Thu Vũ Yến. Nghe nói Triệu Lệ là con gái Triệu Đức Minh, Hạ Lĩnh liền động tâm, tốn rất nhiều công sức, hai người thân quen, sau đó bắt đầu cùng làm ăn. Hạ Lĩnh trông khá đẹp trai, miệng lại ngọt, Triệu Lệ bị hắn lừa nên động tâm, sau cuộc nhậu nhẹt, hai người lên giường. Chẳng qua tất cả mọi người không coi chuyện này là thật, chỉ là chơi đùa mà thôi.
Triệu Lệ không dám nói với Triệu Đức Minh về chuyện đã lên giường với Hạ Lĩnh. Chẳng qua chuyện cùng làm ăn mở nhà hàng với Hạ Lĩnh thì lại thừa nhận.
Trữ Vũ biết rất rõ ân oán giữa Hầu Đại Dũng và Triệu Đức Minh. Hầu Đại Dũng sao có thể giấu gì được Trữ Vũ. Dựa vào Hầu Đại Dũng, Trữ Vũ cũng không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người. Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ và đàn ông, đứng cạnh nhau, ở bên nhau đều là vì có chỗ tốt. Trên thế giới này hàng ngày có hàng ngàn hàng vạn cuộc giao dịch như vậy, khác nhau chỉ là hai bên giao dịch cái gì mà thôi.
Chẳng qua chỉ là hợp tác, nhưng Triệu Lệ không bỏ tiền đã chiếm được 10% cổ phần của nhà hàng. Triệu Lệ muốn làm chính là kéo khách tới, sau đó hàng tháng được 20 đến 30 ngàn tiền lãi.
Triệu Đức Minh lập tức nói chuyện của Hạ Lĩnh ra với Triệu Lệ, bảo Triệu Lệ bắt đầu từ bây giờ cắt đứt quan hệ với Hạ Lĩnh.
Chẳng qua chuyện không đơn giản như Triệu Đức Minh nghĩ. Cắt đứt quan hệ thì có thể giải quyết được chuyện này. Hạ Lĩnh vào trong công an Uyển Lăng, miệng rất kín, một mực nói mình uống rượu say nên mới làm như vậy, chết cũng không thừa nhận. chẳng qua thằng đã đen thì uống nước cũng mắc răng. Cảnh sát vào trong phòng làm việc của Hạ Lĩnh ở nhà hàng, phát hiện một ít bức ảnh giấu rất kín.
Niếp Vân Lam vào phòng làm việc của Nguyên Chấn, trong lòng có chút oán hận. Chẳng qua từ bề ngoài thì thấy Dương Phàm không có ý nhắm vào mình. Nói thật lòng, biểu hiện này làm Niếp Vân Lam rất bất an, lo lắng. Trong chốn quan trường, chuyện mười năm báo thù không muộn còn ít sao? Dương Phàm chẳng may là kẻ có tâm cơ sâu xa, sau này mình phải rất cẩn thận.
Niếp Vân Lam là do Lý Thụ Đường một tay đề bạt lên, lưu lại cho Nguyên Chấn sử dụng. Niếp Vân Lam cũng không phải là kẻ có nhiều dã tâm như Triệu Đức Minh và Hầu Đại Dũng, là người an phận thủ thường, dễ nghe lời. Có thể được làm thường vụ thị ủy, Niếp Vân Lam đã rất hài lòng. Chẳng qua chuyện hôm nay làm cho ả rất bất mãn. Trước đó Nguyên Chấn đã nói chuyện với Dương Phàm. Sao đến lúc đó lại không như vậy, tên Dương Phàm đó lại kéo mình ra ngoài.
Nhận được điện của Nguyên Chấn, Niếp Vân Lam không hề suy nghĩ đi đến, phải nhịn cơn khó chịu vào trong lòng.
- Chuyện hôm nay là do tôi sơ sót, không ngờ Dương Phàm lại có suy nghĩ như vậy. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng hắn không nói gì chính là đồng ý.
Nguyên Chấn giải thích như vậy mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng coi như nói xong. Trong chốn quan trường chuyện gì cũng có thể xảy ra, ngay mặt đáp ứng, nhưng lúc có chuyện không ít người cầm đao đâm cho mình một cái.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của Nguyên Chấn, Niếp Vân Lam hơi tin vào lời Nguyên Chấn nói. Niếp Vân Lam gật đầu nói:
- Tôi đã biết, sau này phải chú ý cẩn thận.
Trấn an Niếp Vân Lam, mặt Nguyên Chấn xanh mét. Hôm nay coi như một cú ngã không mạnh không nhẹ. Chuyện mình đã chuẩn bị công phu như vậy mà Dương Phàm chỉ nói hai câu đã chặt đứt. Nghĩ đến lại không cam lòng, nhưng lại không thể tránh. Bây giờ nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay. Nguyên Chấn vẫn không rõ Dương Phàm rốt cuộc muốn gì? Đổng Trung Hoa mặc dù có tâm địa độc ác, nhưng đã đẩy cơ hội hợp nhất thế lực Tào hệ cho Dương Phàm, vì sao Dương Phàm lại nhẹ nhàng đẩy trả lại cho Đổng Trung Hoa?
Không sai, chuyện này Đổng Trung Hoa cũng rất bực bội. Nhưng cơ hội này nếu một thanh niên bình thường sẽ không bao giờ bỏ qua như vậy? Nguyên Chấn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, bực bội. Nhưng Nguyên Chấn lại không có biện pháp hận Dương Phàm. Dù sao cũng là do mình đào hầm trước, người ta không nhảy vào, sau đó còn để lại cái hố cho mình.
- Hy vọng sau chuyện này không nên đắc tội với hắn.
Nguyên Chấn thở dài một tiếng, trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
Hồ Lam Lam gần đây bị Triệu Đức Minh ép rất chặt, lão già này gần đây hơi biến thái, lúc làm chuyện đó thường thích cắn người. Mấy hôm trước còn túm một nhúm lông chỗ kín của Hồ Lam Lam, làm Hồ Lam Lam đau đến độ thiếu chút nữa gọi cha gọi mẹ.
Hồ Lam Lam hiểu rõ đây là Triệu Đức Minh đang ám chỉ, chuyện mày đáp ứng tao, sao bây giờ không đụng đến hả?
Đứng trước cổng trường, Hồ Lam Lam nhìn xung quanh, nháy nháy mắt với một thày giáo trung niên, đi tới hỏi lớp học của Hiểu Nguyệt. Thầy giáo đâu phải đối thủ của Hồ Lam Lam, nói mấy câu đã hưng phấn dẫn Hồ Lam Lam đến lớp của Hiểu Nguyệt, đến nơi không có lý do để lưu lại, lúc này mới lưu luyến nhìn cái mông to của Hồ Lam Lam, đi được một bước lại quay đầu mà nhìn.
Hiểu Nguyệt không nghĩ đến Hồ Lam Lam sẽ đến trường tìm mình, có chút khó chịu. Nhưng người phụ nữ này dù sao cũng là mẹ mình, Hiểu Nguyệt không thể làm gì khác là xin phép thầy giáo đi ra ngoài.
- Sao bà lại tìm tới đây? Tôi đang học.
Hiểu Nguyệt bất mãn nói. Hồ Lam Lam vội vàng cười nói:
- là như thế này, thứ sáu này là sinh nhật mẹ. Mẹ muốn cùng ăn cơm với con. Mẹ sợ mẹ gọi điện con sẽ không đồng ý, lại trốn đi không gặp mẹ. Mẹ không thể làm gì khác hơn là đến trường tìm con.
Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng mềm lòng, nhìn vẻ mặt quan tâm của Hồ Lam Lam. Hồ Lam Lam ra vẻ đau khổ nói:
- Mẹ biết phó thị trưởng Dương yêu thương con, mẹ rất sợ phó thị trưởng Dương, nên không dám đến nhà tìm con.
Hiểu Nguyệt trong lòng thực ra rất khó xử, dù sao người phụ nữ này cũng đã sinh ra mình. Có đứa con nào không hy vọng có tình yêu của mẹ? Bây giờ Hồ Lam Lam như vậy, hiển nhiên đã đánh động được Hiểu Nguyệt.
- Ừ, tôi biết rồi, về tôi sẽ hỏi anh hai, anh ấy đồng ý, tôi sẽ đi.
Hồ Lam Lam thầm kêu khổ trong lòng, chẳng qua nghĩ đến làm xong chuyện này, bắt được gót chân của Triệu Đức Minh, không sợ hắn không ngoan ngoãn nghe lời. Trên thực tế Hồ Lam Lam mấy lần trước đã định bố trí để túm tóc Triệu Đức Minh. Nhưng Triệu Đức Minh quá giảo hoạt, mỗi lần đều tìm địa điểm khác nhau, hình như đều là đột nhiên nghĩ ra. Lần này Hồ Lam Lam quyết định dùng Hiểu Nguyệt làm mồi nhử, nhất định túm được lão già lưu manh Triệu Đức Minh này. Chỉ cần bắt được Triệu Đức Minh, phó bí thư thường trực không có lý nào lại sợ một phó thị trưởng chứ?
Hầu Đại Dũng đã đến nhà hàng Tạ Thiếu từ hơn hai tiếng trước. Hầu Đại Dũng đến sớm, Trữ Vũ hiểu rõ người đàn ông này có chuyện muốn làm. Trữ Vũ dẫn Hầu Đại Dũng vào phòng làm việc trên tầng đỉnh, tầng này bình thường chỉ có mình Trữ Vũ ở.
Sau khi đóng cửa lại, Hầu Đại Dũng mới đắc ý nói:
- Cưng, anh cho em xem cái này hay lắm.
Vừa nói, Hầu Đại Dũng rút một phong bì trong cặp ra, đổ mấy tấm ảnh lên bàn.
Trữ Vũ cầm ảnh lên xem, lập tức đỏ mặt. Mặc dù là người từng trải, nhưng thấy mấy đôi nam nữ ở trong phòng làm chuyện đó, đây là lần đầu tiên Trữ Vũ được xem.
- Xấu hổ chết đi được, thanh niên bây giờ sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Trữ Vũ nhỏ giọng nói, nhưng mắt không rời khỏi mấy bức ảnh. Hầu Đại Dũng từ phía sau ôm lấy Trữ Vũ, đặt lên đùi. Một tay tiến vào cổ áo, túm lấy cặp vú, một tay tìm tìm mấy bức ảnh đặc sắc ra.
- Em xem bức ảnh này đi, thấy người phụ nữ trong này không?
Hầu Đại Dũng vô cùng đắc ý nói. Trữ Vũ cẩn thận nhìn một phen, khó hiểu hỏi:
- Trông khá quen. Hình như họ Triệu thì phải, tên gì em không nghĩ ra. Cô ta nhất định đã đến đây ăn cơm.
- Triệu Lệ, con gái yy. Em đoán xem, anh tìm được thứ gì trong phòng làm việc của Hạ Lĩnh?
Trữ Vũ cảm thấy bảo bối của Hầu Đại Dũng đã ngóc đầu lên, mông giãy dụa càng nhanh hơn, tăng sức hơn, nhỏ giọng nói:
- Tìm được gì?
Vừa nói vừa quay đầu lại, nhìn Hầu Đại Dũng đầy quyến rũ, một tay vuốt ve ngực Hầu Đại Dũng, tỏ vẻ mình muốn.
Hầu Đại Dũng cười hắc hắc nói:
- Tìm được mười mấy viên thuốc. Chỉ bằng thứ này ít nhất có thể phán ba đến năm năm tù. Anh còn đang cho người tra hỏi, chỉ cần có thể dính dáng đến Triệu Lệ, ông đây sẽ không tha cho nhà nó.
Vừa nói, Hầu Đại Dũng vỗ vỗ mông Trữ Vũ, Trữ Vũ lập tức nằm xuống bàn, nghếch mông lên.
- Lão Hầu, hôm nay mạnh thật.
Giọng nói của Trữ Vũ như từ dưới đất vang lên, quyến rũ làm đàn ông nhũn ra, tiếng nói ngọt ngào làm chết người. Hầu Đại Dũng vừa ra sức dấn mạnh, phát ra tiếng óc ách không ngừng. Trong lòng thầm than, viên thuốc kia uống vào đúng là có tác dụng.
Trước khi hết giờ, Lâm Đốn cười cười đi vào phòng làm việc của Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, sắp hết giờ rồi, hôm nay không cần làm thêm chứ?
Dương Phàm dọn đồ, cười nói:
- Không cần, tối có chút việc.
Lâm Đốn lúc này mới cười nói:
- Tối nay tôi về sớm một chút. Lần trước đã lấy được chìa khóa căn hộ, đang lắp đặt một số thiết bị. Vợ tôi nói đã lắp đặt xong thì chuyển đến, nhất định phải mời anh đến nhà, cô ấy làm mấy món ăn cảm ơn.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Vậy cũng được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi.
Lâm Đốn đạt được mục đích liền cười cười đi ra ngoài. Nhắc đến chuyện căn hộ, Dương Phàm cảm thấy mình chắc phải đổi chỗ ở. Lần trước cảnh sát đến, người ở khu nhà biết mình đang dần tăng lên. Mỗi ngày có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào con xe BMW của mình.
Nghĩ như vậy, Dương Phàm cầm điện thoại gọi cho Tề Quốc Viễn. Tề Quốc Viễn ở đầu bên kia nói đang tận Vu Thành, đang ngồi cùng Chu Tử Dương. Thấy Dương Phàm gọi tới liền nghe điện.
- Phó thị trưởng Dương sao lại điện cho tôi vậy? Đoán xem tôi đang ngồi cùng ai? Ha ha.
Nói như vậy, Dương Phàm không cần đoán cũng biết Tề Quốc Viễn có lẽ mới kiếm được vụ làm ăn nào đó, đang cùng chúc mừng với Chu Tử Dương.
- Cái này cũng cần đoán sao? Ha ha, nói chuyện chính đã, trong tay anh có khu nhà nào hẻo lánh một chút không?
Dương Phàm vừa hỏi như vậy, Tề Quốc Viễn ngẩn ra một chút rồi nói:
- Các khu nhà của tôi đều trong nội thành. Nhưng tôi biết Thiên Mỹ có một ít biệt thự ngay dưới chân núi Kính Đình.
Nhắc đến Thiên Mỹ, Dương Phàm liền nghĩ đến Thu Vũ Yến. Cô gái này gần đây rất ngoan ngoãn. Chẳng qua vụ quyên góp lần trước cũng đã làm nổi danh Thiên Mỹ. Riêng lều bạt đã quyên góp đến 100. Hành động này làm Dương Phàm cảm thấy vui vẻ.
Bình luận truyện