Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 312: Nuốt câu nói lại cho tao



Ra phòng khách, Trần Chính Hòa thấy xung quanh vắng lặng đột nhiên đưa tay lên gõ gõ đầu Dương Phàm, sau đó nghiêm mặt nói:
- To gan nhỉ, ngay cả bụng con gái Chúc Đông Phong cũng dám làm to lên. Nếu bị Trương lão biết, con biết hậu quả gì không?
Thì ra là chuyện này, Dương Phàm lại thấy yên tâm.
- Trên thế giới này, chị là một trong những người tốt với con nhất. Yêu cầu của chị ấy, con không thể từ chối.
Dương Phàm bình tĩnh nói, vẻ mặt Trần Chính Hòa lúc này coi như đã biến mất.
- Làm bậy. Một cấp trưởng đến công ty nhà nước, con thiếu chút nữa làm lão Chúc hộc máu.
Dương Phàm vừa định giải thích thì Trần Chính Hòa đã xua tay nói:
- Cút. Còn chuyện như vậy nữa, bố đánh gãy chân.
Trông rất có khí thế của ông bố. Chẳng qua khí thế này chỉ ở bên ngoài, vừa vào nhà liền biến mất.
Đến bãi đỗ xe, hai anh em kia đã lái xe đến trước mặt, cười cười như kẻ trộm.
- Tam thúc sao vậy? Mặt đen xì, có phải chú làm chuyện gì không?
- Còn phải đoán nữa sao? Nhất định là làm hại con gái nhà ai, người ta đến kiện chú ba.
Hai người câu này câu nọ, Dương Phàm muốn giải thích cũng không được. Biện pháp tốt nhất là không thèm để ý. Vì thế Dương Phàm đi đến trước xe Audi của mình rồi nói:
- Tôi đến đại học B một chuyến, lát nữa gọi.
Hai anh em kia lên xe, Dương Phàm cười nói:
- Sau này đừng lợi dụng tôi, đây là lần cuối cùng, không muốn thì đừng tới.
Xe Audi ra khỏi cửa, hai anh em Trần Xương Khoa nhìn nhau cười khổ, thầm nói thằng này thật đáng ghét. Bỏ đi, nó vẫn tốt hơn trước kia rồi, làm người phải biết thế nào là đủ.
Hai anh em cùng nói:
- Thằng ranh đó ngoài lạnh trong nóng.
Thực ra hai người hiểu rõ lăn lộn trong vòng tròn đó rất mệt mỏi, nếu không cũng không cố gắng lao ra ngoài. Bọn họ đang sống rất sung sướng, tự tại.
Đại học B đối với Dương Phàm mà nói thực ra là nơi ghi dấu rất nhiều kỷ niệm. Dương Phàm ở đây bốn năm chính là thời gian nhẹ nhàng nhất trong đời. Bởi vì còn trẻ nên đơn giản, bởi vì đơn giản nên ít buồn phiền.
Đáng tiếc là lúc sắp tốt nghiệp đám sinh viên hay cặp kè với nhau. Dương Phàm đứng ngoài không khỏi thầm than thở không thôi.
Dương Phàm đứng ngoài cửa một lúc, sau đó mới tiến vào cổng đại học B.
Hiểu Nguyệt học khoa tiếng Trung, lúc trước nàng nói để sau khi tốt nghiệp sẽ làm thư ký cho Dương Phàm. Đáng tiếc Dương Phàm có chính sách không thể dùng nữ thư ký. Lúc ấy không định đả kích Hiểu Nguyệt nên Dương Phàm không nói ra.
Quen thuộc lái xe đến dưới ký túc xá nữ. Bác gái trông cửa nhìn chằm chằm vào Dương Phàm như quan sát kẻ thù. Xem ý tứ chính là đàn ông và chó không được vào. Dương Phàm không thể làm gì khác là đứng ở bên dưới, rút điện thoại di động ra.
5 phút sau Hiểu Nguyệt như một con sóc chạy xuống, ôm chặt lấy Dương Phàm. Nguồn: https://truyenbathu.net
- Không sợ người khác thấy sao?
Dương Phàm cảm thấy rất ấm áp, đưa tay ra sờ sờ đầu Hiểu Nguyệt.
- Em không sợ người ta nhìn, anh là anh em mà.
Mấy nữ sinh khác xuất hiện lao tới vây quanh đồng chí phó bí thư thị ủy.
- Hiểu Nguyệt, đây là anh hai mà bạn luôn nhắc đến sao?
- Hiểu Nguyệt, bạn không được à nghe. Giấu anh hai đẹp trai như vậy. Sao không đưa ra cho mọi người gặp từ trước.
Một, hai, ba, bốn, năm. Xem ra đây là các cô cùng phòng ký túc với Hiểu Nguyệt.
- Chào các em, anh là Dương Phàm, trước đây học ở trường này. Anh là anh hai của Hiểu Nguyệt. Vì cảm ơn mọi người đã đối tốt với Hiểu Nguyệt, trưa nay anh mời mọi người dùng cơm.
Đối phó mấy cô bé này, Dương Phàm có thể nói quá dễ dàng.
- Không được, không được, ăn một bữa sao đủ, ít nhất là hai bữa.
- Ngu thế, ăn xong đi hát.
Chênh lệch tuổi tác và kinh nghiệm lập tức lộ ra. Dương Phàm không ngờ các cô gái bây giờ lại như thế này, không hề có ý khách khí. Hình như ở trong trụ sở thị ủy Uyển Lăng, mấy cô gái mới tốt nghiệp không ai dám như vậy trước mặt Dương Phàm.
Thấy xe Audi của Dương Phàm, một cô gái hình như biết hàng đi lên nhẹ nhàng nói:
- Mọi người đừng làm loạn.
Vừa nói cô gái liền đi tới cẩn thận quan sát chiếc xe rồi cười hì hì đi đến trước mặt Dương Phàm:
- Anh hai Hiểu Nguyệt, anh nói xem nên cảm ơn bọn em như thế nào?
Vừa nói cô ả dùng tay nhẹ nhàng gõ vào xe Audi. Đại học B không phải ai cũng có thể lái xe vào tận trong này, anh ngoan ngoãn chờ bị thịt đi.
Dương Phàm bây giờ có gì mà chưa gặp qua. Hành vi này của cô bé sao thoát khỏi mắt của Dương Phàm.
- Người của Bắc Kinh, em nói địa điểm, anh mời. Chẳng qua mai anh có việc, tối không về muộn được.
- Trưa nay đến quán Toàn Đức ăn vịt nước, sau đó bọn em tha cho anh em anh đoàn tụ. Tối thì gần đây có nhà hàng Bách Phúc ăn rất ngon. Sau khi ăn xong sẽ đi hát một chút ở câu lạc bộ Thiên Hào.
Cô gái từ tốn nói, nói xong làm mấy cô gái xung quanh đều biến sắc. Hai bữa cơm còn đỡ, cùng lắm mấy ngàn tệ mà thôi. Nhưng câu lạc bộ Thiên Hào nghe nói là nơi dành cho người giàu. Đám người này đi vào không có mấy chục ngàn tệ thì đừng mong đi ra.
Cô gái hình như định làm khó Dương Phàm. Đừng thấy xe này oai phong lắm, người thanh niên như vậy có lẽ làm thư ký cho lãnh đạo nào đó ở Bắc Kinh, chuyện này rất nhiều. Nếu không xe này nhất định là mượn để đi. Mấy chục ngàn tệ có lẽ đủ để ứa máu mấy tháng.
Nơi mà cô ả nói, ngoại trừ Tụ Đức là Dương Phàm biết, còn đâu hắn chẳng biết chỗ nào. Hơn nữa Dương Phàm bây giờ không có khái niệm đối với tiền. Tiền bây giờ gần như không dùng. Bời vì thuốc được chị cung cấp theo tháng, tiền xăng xe không phải trả.
Dương Phàm đến thăm Hiểu Nguyệt nên không thể làm Hiểu Nguyệt mất mặt. Mặc dù có thể dễ dàng thấy vẻ ác ý trên mặt cô gái kia nhưng hắn vẫn không hề do dự gật đầu nói:
- Không vấn đề gì. Anh làm anh, mặt mũi em gái đương nhiên phải giữ.
Nói là một chuyện nhưng làm lại là chuyện khác. Cô gái này chỉ là muốn làm khó Dương Phàm một chút, nhưng lại không ngờ Dương Phàm không thèm nhăn mày đã gật đầu đồng ý. Mấy chục ngàn thoạt nhìn không nhiều nhưng một sinh viên mới tốt một năm cũng kiếm được từng mà thôi.
Hiểu Nguyệt lại không biết chỗ đó tốn nhiều tiền, trong lòng luôn cảm thấy Dương Phàm không gì không thể làm, không phải chỉ là ăn và đi hát sao? Anh hai luôn nghĩ cho mình, Hiểu Nguyệt đương nhiên rất vui vẻ, nàng gật đầu.
Lúc này cô gái kia có chút xấu hổ cười nói:
- Anh Dương, em tên Trương Học Lệ, vừa nãy em chỉ nói đùa thôi, anh đừng cho là thật.
- Sao lại không phải là thật? Sợ anh không có tiền mời mấy đứa sao?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu, xoay người đi mở cửa xe.
Mấy người bạn học của Hiểu Nguyệt nếu nói về thân hình cũng rất bình thường, chỉ có Hiểu Nguyệt và Trương Học Lệ là đẹp. Hơn nữa Trương Học Lệ là người Bắc Kinh, có vẻ như là chị cả trong mấy cô gái này.
Thấy Dương Phàm đi lên xe, Trương Học Lệ khẩn trương đi đến cười nói:
- Anh, bây giờ đến Tụ Đức chưa chắc đã có chỗ? Hay là trưa nay ra ngoài tìm chỗ nào đó ăn sau đó đặt địa điểm cho buổi tối.
Lần này coi như bản tính của con người đã hiện ra, Dương Phàm cảm thấy cô bé này mặc dù thích trêu người nhưng tính cách không xấu. Trong lòng cũng cảm thấy yên tâm vì Hiểu Nguyệt có những người bạn như thế này.
Cười cười với Trương Học Lệ, Dương Phàm rút điện thoại di động ra gọi cho La Thành.
Trương Học Lệ lúc này rất tò mò, kéo Hiểu Nguyệt sang bên tra hỏi:
- Anh hai bạn rốt cuộc làm gì?
Hiểu Nguyệt đã được Dương Phàm nhắc nên lắc đầu nói:
- Không thể nói.
Trương Học Lệ tức giận dậm chân:
- Không nói hả, hôm nay mọi người ăn cho nghèo anh hai bạn thì thôi.
Cô bé ghi nhớ biển số xe của Dương Phàm, đợi lát nữa gọi cho đội cảnh sát giao thông hỏi.
La Thành có quan hệ rất rộng ở đất Bắc Kinh này. Dương Phàm nói chuyện này ra, La Thành liền cười nói:
- Người anh em, chuyện này cậu tìm đúng người rồi. Cái khác không nói, hôm nay cậu mang em gái đi ăn, trong vòng nửa giờ tôi sẽ bố trí xong. Đến lúc đó sẽ nhắn tin cho cậu. Cậu đi đi, đến nơi báo tên của tôi.
Dương Phàm dập máy rồi bảo mọi người đi. Xe của Dương Phàm không thể nào chở hết nên đành bắt thêm hai xe taxi.
Đến quán báo tên của La Thành với nhân viên phục vụ, quả nhiên đã có phòng.
Sau khi đi vào Dương Phàm cũng không gọi đồ ăn mà chỉ cười nói với mọi người:
- Muốn ăn gì thì gọi, cứ coi anh là một người mới trúng sổ xố.
Trước mặt Hiểu Nguyệt, Dương Phàm không hề ra vẻ quan chức, chỉ là một ông anh yêu thương em gái mà thôi. Điểm này làm các cô gái rất hâm mộ, có lẽ nếu không cảm thấy không xứng đã dán lên rồi.
Các cô gái líu ríu chọn món ăn, cửa phòng được mở ra. Ngoài cửa có một người vừa lúc nhìn lướt qua thì thấy Dương Phàm ngồi bên trong, hắn lập tức đi vào.
- Không phải phó bí thư Dương sao? Người đi vào chính là Lạc Vạn Thắng, người chuyên môi giới chứng khoán. Chẳng qua người này ăn mặc cũng được, giống như một người rất thành công. Cả người mặc dù không chói mắt nhưng nếu người không biết cũng rất hâm mộ hắn.
- Ồ là Lạc tổng sao?
Dương Phàm cười cười đứng lên bắt tay, khách khí nói một câu.
Lạc Vạn Thắng thấy mấy cô bé trong phòng, có cả những cô trông rất bình thường nếu là hắn cũng không thèm để ý, Dương Phàm chắc không lừa mấy cô bé này rồi. Vì thế Lạc Vạn Thắng liền cười nói:
- Phó bí thư Dương sao lại đến đây vậy?
Mặc dù không thích người này lắm nhưng đây là do người ta đến chào mình, Dương Phàm vẫn khách khí nói:
- Tôi dẫn em gái và bạn học của nó đi ăn cơm.
- Phó bí thư Dương cho tôi mặt mũi nhé, bữa cơm này tôi xin thanh toán. Ngài cứ dùng, tôi không quấy rầy.
Người như Lạc Vạn Thắng có một đặc điểm lớn nhất đó là hai mắt rất độc, suy nghĩ linh hoạt. Đừng nhìn đây là Bắc Kinh, các cán bộ cấp sở đầy như lông trâu, nhưng năng lực mỗi người lại khác nhau. Trương Uy, Vương Siêu đâu phải người bình thường, bọn họ rất thân thiết với Dương Phàm. Lạc Vạn Thắng chạy khắp nơi để môi giới kiếm chút tiền, muốn tạo quan hệ ư, không phải. Nhiều nhất chỉ mong người ta có thể nhớ mình, tương lai không biết chừng có thể nghe được một hai câu đáng giá.
Có tâm trạng lấy lòng như vậy nên Lạc Vạn Thắng không dám ở lâu, miễn cho người ta ghét bỏ. Không đợi Dương Phàm từ chối, Lạc Vạn Thắng đã xoay người rời đi. Đúng là đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện