Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 324: Hành Hạ
- Bí thư Đổng, thị trưởng Nguyên, các đồng chí về đi, còn có rất nhiều công việc phải làm.
Dương Phàm rốt cuộc đã đứng lên bắt tay rồi đuổi hai người này đi. Chỉ cần Dương Phàm chưa mở miệng nói, hai người này sẽ không dám đi. Bình thường thì không sao, bây giờ Dương Phàm đang ở tình hình này, cho hai người mười lá gan cũng không dám làm loạn.
Hai vị lãnh đạo khách khí mấy câu rồi rời đi. Trương Khải Đức nhìn theo bọn họ, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Việc gì phải khách khí với bọn họ.
Dương Phàm nhìn Trương Khải Đức với vẻ xin lỗi, nhẹ nhàng nói:
- Anh, xin lỗi. Vừa nãy em không cố ý như vậy.
Trương Khải Đức mỉm cười nói:
- Không sao hết, anh đến đây là làm chân chạy cho chú. Để cho đám con cháu kia biết uy phong của hai nhà Trần Trương. Lúc ông cụ gọi điện thoại đã nói chú muốn làm gì thì làm, làm long trời lở đất cũng không vấn đề gì.
Dương Phàm nhắm mắt lại rồi mới ngửa đầu lên thở dài một tiếng. Khi hắn mở mắt ra một lần nữa, trên mặt mới lộ ra vẻ lạnh lùng:
- Em đoán có lẽ trên tỉnh đã loạn. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Hác Nam sống cũng không tốt gì.
Mới nói xong thì điện thoại di động trong túi quần Dương Phàm vang lên.
- Muốn làm thế nào thì làm như vậy, nhưng nhất định phải phong tỏa tin tức. Không sợ áp lực, mấy lão già này còn chưa chết.
Đây là lần đầu tiên Trần lão dùng giọng này nói chuyện với Dương Phàm. Trần lão đang cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng mình.
Chu Minh Đạo ở bên cạnh nghe thấy thế lập tức đoạt lấy điện thoại, lớn tiếng nói:
- Dương Phàm à, em nghe thầy nói. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là em phải tỉnh táo, tuyệt đối không được làm ra chuyện gì quá đáng. Món nợ phải trả nhưng phải xem nên trả như thế nào. Uyển Lăng lên tỉnh một chuyến trao đổi ý kiến với lãnh đạo tỉnh ủy. Phải tôn trọng lãnh đạo tỉnh ủy, không được ra vẻ, không được tức giận. Về việc khác không cần e ngại.
Chu Minh Đạo bỏ điện thoại xuống rồi nói với Trần lão:
- Lão già này có phải mất khống chế không?
Trần lão hừ một tiếng nói:
- Hắn nói như thế nào?
Chu Minh Đạo một cái nói:
- Cục diện yên ổn của tỉnh Giang Nam tự nhiên là phải giữ cho tốt. Nhưng nếu muốn giữ được cục diện này thì phải có những người hạ xuống, có người đi lên, nhượng bộ đã rất lớn.
Trần lão gật đầu nói:
- Vậy còn bên kia?
Chu Minh Đạo lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nếu cháu của lão ta cũng bị người ám sát, lão ta còn nhảy cao hơn lão. Bây giờ lão ta cũng chỉ có thể khịt khịt mũi làm con cháu mà thôi.
- Tâm trạng của Dương Phàm thế nào?
- Tư Tề và Khải Đức cũng đã tới, bây giờ tâm trạng của Dương Phàm coi như ổn định. Cô gái kia nếu có thể cứu sống thì còn tốt, nếu không cứu được thì với tính cách của Dương Phàm, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Chu Minh Đạo vừa mới nói xong, Trần lão đã ném chén trà ra ngoài, giống như muốn phát tiết cơn lửa giận trong lòng ra vậy. Bịch một tiếng, Trần lão đứng dậy lạnh nhạt nói:
- Có người dám làm mồng một, tôi còn không thể làm mười lăm sao? Nực cười.
Danh tiếng của Trần lão vừa nhắc đến đã làm rất nhiều người run lên. Năm đó đám quan chức được Trần lão mời đi uống trà không đến trăm cũng là tám mươi. Kết quả của những kẻ này không ai là tốt. Hôm nay Trần lão mặc dù đã lui về tuyến hai nhưng nếu tức giận vẫn đủ để làm cả Trung Quốc chấn động.
Bốn tiếng chờ đợi dài dằng dặc giống như 40 năm hoặc lâu hơn. Khi đèn của phòng cấp cứu phụt tắt, trái tim Dương Phàm thắt lại. Bác sĩ với vẻ mặt mệt mỏi đi tới, thấy Dương Phàm liền cúi đầu xuống, sợ hãi nói:
- Phó bí thư Dương, xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.
Dương Phàm hơi lảo đảo một chút, mặt không chút biểu cảm. Hắn xoay người nói với Trương Tư Tề và Trương Khải Đức:
- Về nhà thôi, tắm rửa thay quần áo.
Trong phòng vệ sinh mơ hồ truyền ra tiếng khóc xé lòng người. Trương Tư Tề ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau. Nàng định đứng dậy thì Trương Khải Đức đã nhẹ nhàng nói:
- Đừng đi. Chờ Dương Phàm đi ra.
- Cô gái kia là mối tình đầu của anh ấy.
Trương Tư Tề nhỏ giọng giải thích một câu. Trương Khải Đức lại ra vẻ đã hiểu, gật đầu nói:
- Khó trách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Vừa nói Trương Khải Đức liền thở dài một tiếng:
- Em rể anh đúng là quá kiên cường, không ngờ có thể chịu đựng và bình tĩnh như vậy. Nếu là anh sẽ không làm được.
Hai anh em đang nói chuyện thì Dương Phàm đã thay quần áo, cạo râu đi ra. Ngoại trừ hai mắt hơi đỏ, tất cả đều raatsbt.
- Tư Tề, em về đi làm đi, anh hai đưa anh đến cục Công an.
Trong phòng làm việc của ngươi, Chu Phàm ngồi ở vị trí của Trầm Ninh, trên mặt đất là chiếc chén vỡ. Gần một tiếng qua, cảnh sát ngoại trừ tìm được chiếc xe Jetta giấu trong một góc còn đâu không có bất cứ kết quả nào.
- Sức chiến đấu của đội cảnh sát hình sự, tôi thấy phải tăng lên.
Chu Phàm lạnh lùng nói một câu. Người cảnh sát trung tuổi ngồi đối diện hơi nhăn nhó mặt mày nhưng không dám nói gì.
Trầm Ninh lúc này từ từ đi đến trước mặt Chu Phàm, trầm giọng nói:
- Đừng kích động, hung thủ rất chuyên nghiệp, từ dấu hiệu có thể thấy đã chuẩn bị từ trước. Các đồng chí đội cảnh sát hình sự đã cố hết sức.
Chu Phàm cười khổ một tiếng nói:
- Phó cục trưởng Trầm, tôi biết giải thích với Phó bí thư Dương như thế nào?
Trầm Ninh hạ giọng đủ để ba người ngồi trước mặt nghe thấy, từ từ nói:
- Phiền toái rồi, phó thị trưởng Chu.
Chu Phàm thở dài một tiếng, lắc đầu đi ra ngoài. Vừa ra ngoài thì ba cảnh sát đứng lên nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn phó bí thư Trầm.
Xe quân sự dừng lại trong sân cục Công an, một tiếng phanh chói tai vang lên, có thể thấy tốc độ xe đi như thế nào. Các cảnh sát lầu trên lầu dưới có nhiều người thò đầu ra xem. Nhưng khi thấy rõ chiếc xe và người trên xe đi xuống liền ngoan ngoãn lui về phòng.
Không nhận ra người cũng không sao, nhận ra biển số xe là được rồi. Chứ đừng nói người ngồi ở tay lái là tứng quân một hoa. Ở cả nước này chắc không có ai dám đóng giả tướng quân đi vào cục Công an chứ.
Vừa lúc Chu Phàm từ trên lầu đi xuống, vội vàng đi lên. Chu Phàm bắt tay Dương Phàm rồi có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, trước mắt chưa tìm được bất cứ đầu mối nào.
Dương Phàm lắc đầu:
- Trong dự đoán, không trách các anh.
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy sự bình tĩnh này quá quỷ dị, giống như cơn yên tĩnh trước bão tố. Dương Phàm đang cố khống chế tâm trạng của mình, lúc nào sẽ phát tiết đây.
- Phó bí thư Dương, cục Công an đã điều động tất cả lực lượng, tuyệt đối sẽ không để hung thủ chạy khỏi Uyển Lăng.
Dương Phàm nghe xong không tỏ vẻ gì cả mà gật đầu lạnh nhạt nói:
- Hết sức là được.
Nói xong Dương Phàm xoay người lên xe và nói với Trương Khải Đức:
- Đến thị ủy.
Trong nhà Cố Tiên Lễ trên tỉnh thành. Tạ Thúy Lâm ngồi trên sô pha không ngừng nhỏ giọng nức nở. Cố Tiên Lễ ngồi đối diện lại như một tảng thịt, ngơ ngơ ngác ngác hút thuốc lá.
- Tiểu Cố, chịu thiệt thôi, lấy đại cục làm trọng.
Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng đã trôi theo dòng nước sau một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh đến.
- Tiểu Đồng bây giờ đang ở đâu?
Cố Tiên Lễ khó khăn lắm mới hỏi một câu như vậy. Tạ Thúy Lâm không khỏi hoảng sợ, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố Tiên Lễ, lớn tiếng khóc:
- Ông không thể, lão Cố, đây là con trai duy nhất của ông. Hơn nữa sao ông biết là do Tiểu Đồng làm?
Cố Tiên Lễ đau đớn nhắm mắt lại, cố gắng lắc đầu hét lớn:
- người ta bây giờ còn cần chứng cứ với bà sao? Không cần chứng cứ vẫn có thể làm cả nhà ta chết. Nghe rõ chưa, cả nhà đó.
Tạ Thúy Lâm liền ngây ra như phỗng, rồi nói:
- Con trai, sao con lại đâm thủng trời như vậy.
Dứt câu Tạ Thúy Lâm lại gào khóc.
Trong nhà trưởng ban thư ký tỉnh ủy Giản Phương Đạt, Thạch Vận như một mụ bán hàng ngồi bệt trên mặt đất vừa khóc vừa gây loạn. Tất cả những kỹ năng trong Đoàn ca múa nhạc được phát huy tối đa, khóc rất hay.
- Em mặc kệ, em dù chết cũng không thể để con trai đi tự thú.
Giản Phương Đạt vẫn luôn nho nhã đột nhiên nhảy dựng lên lao tới trước mặt Thạch Vận. Túm đầu Thạch Vận lên, bốp bốp bốp, tát năm sáu cái.
Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của chồng, Thạch Vận liền im lại không dám khóc, không dám làm loạn. Chỉ đưa tay ôm mặt ra vẻ sợ hãi. Nhìn vẻ mặt như quỷ dữ của ông chồng mà run lên. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Thạch Vận bị ông xã đánh. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên thấy Giản Phương Đạt có bộ mặt này.
Như vứt thứ đồ rác rưởi đẩy mạnh Thạch Vận xuống, Giản Phương Đạt tức giận trừng mắt nhìn Thạch Vận:
- Ông vất vả cả đời đã bị hủy trong tay mẹ con mày. Bảo thằng Giản Minh đi tự thú, ông còn có thể ngồi ở bên Mặt trận tổ quốc. Nếu không thì mau thu dọn đồ đạc cút đi cho ông. Nếu có thể chịu được sự cô đơn thì ở lại, sau này vào tù đưa cơm cho ông.
Dương Phàm rốt cuộc đã đứng lên bắt tay rồi đuổi hai người này đi. Chỉ cần Dương Phàm chưa mở miệng nói, hai người này sẽ không dám đi. Bình thường thì không sao, bây giờ Dương Phàm đang ở tình hình này, cho hai người mười lá gan cũng không dám làm loạn.
Hai vị lãnh đạo khách khí mấy câu rồi rời đi. Trương Khải Đức nhìn theo bọn họ, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Việc gì phải khách khí với bọn họ.
Dương Phàm nhìn Trương Khải Đức với vẻ xin lỗi, nhẹ nhàng nói:
- Anh, xin lỗi. Vừa nãy em không cố ý như vậy.
Trương Khải Đức mỉm cười nói:
- Không sao hết, anh đến đây là làm chân chạy cho chú. Để cho đám con cháu kia biết uy phong của hai nhà Trần Trương. Lúc ông cụ gọi điện thoại đã nói chú muốn làm gì thì làm, làm long trời lở đất cũng không vấn đề gì.
Dương Phàm nhắm mắt lại rồi mới ngửa đầu lên thở dài một tiếng. Khi hắn mở mắt ra một lần nữa, trên mặt mới lộ ra vẻ lạnh lùng:
- Em đoán có lẽ trên tỉnh đã loạn. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Hác Nam sống cũng không tốt gì.
Mới nói xong thì điện thoại di động trong túi quần Dương Phàm vang lên.
- Muốn làm thế nào thì làm như vậy, nhưng nhất định phải phong tỏa tin tức. Không sợ áp lực, mấy lão già này còn chưa chết.
Đây là lần đầu tiên Trần lão dùng giọng này nói chuyện với Dương Phàm. Trần lão đang cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng mình.
Chu Minh Đạo ở bên cạnh nghe thấy thế lập tức đoạt lấy điện thoại, lớn tiếng nói:
- Dương Phàm à, em nghe thầy nói. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là em phải tỉnh táo, tuyệt đối không được làm ra chuyện gì quá đáng. Món nợ phải trả nhưng phải xem nên trả như thế nào. Uyển Lăng lên tỉnh một chuyến trao đổi ý kiến với lãnh đạo tỉnh ủy. Phải tôn trọng lãnh đạo tỉnh ủy, không được ra vẻ, không được tức giận. Về việc khác không cần e ngại.
Chu Minh Đạo bỏ điện thoại xuống rồi nói với Trần lão:
- Lão già này có phải mất khống chế không?
Trần lão hừ một tiếng nói:
- Hắn nói như thế nào?
Chu Minh Đạo một cái nói:
- Cục diện yên ổn của tỉnh Giang Nam tự nhiên là phải giữ cho tốt. Nhưng nếu muốn giữ được cục diện này thì phải có những người hạ xuống, có người đi lên, nhượng bộ đã rất lớn.
Trần lão gật đầu nói:
- Vậy còn bên kia?
Chu Minh Đạo lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nếu cháu của lão ta cũng bị người ám sát, lão ta còn nhảy cao hơn lão. Bây giờ lão ta cũng chỉ có thể khịt khịt mũi làm con cháu mà thôi.
- Tâm trạng của Dương Phàm thế nào?
- Tư Tề và Khải Đức cũng đã tới, bây giờ tâm trạng của Dương Phàm coi như ổn định. Cô gái kia nếu có thể cứu sống thì còn tốt, nếu không cứu được thì với tính cách của Dương Phàm, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Chu Minh Đạo vừa mới nói xong, Trần lão đã ném chén trà ra ngoài, giống như muốn phát tiết cơn lửa giận trong lòng ra vậy. Bịch một tiếng, Trần lão đứng dậy lạnh nhạt nói:
- Có người dám làm mồng một, tôi còn không thể làm mười lăm sao? Nực cười.
Danh tiếng của Trần lão vừa nhắc đến đã làm rất nhiều người run lên. Năm đó đám quan chức được Trần lão mời đi uống trà không đến trăm cũng là tám mươi. Kết quả của những kẻ này không ai là tốt. Hôm nay Trần lão mặc dù đã lui về tuyến hai nhưng nếu tức giận vẫn đủ để làm cả Trung Quốc chấn động.
Bốn tiếng chờ đợi dài dằng dặc giống như 40 năm hoặc lâu hơn. Khi đèn của phòng cấp cứu phụt tắt, trái tim Dương Phàm thắt lại. Bác sĩ với vẻ mặt mệt mỏi đi tới, thấy Dương Phàm liền cúi đầu xuống, sợ hãi nói:
- Phó bí thư Dương, xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.
Dương Phàm hơi lảo đảo một chút, mặt không chút biểu cảm. Hắn xoay người nói với Trương Tư Tề và Trương Khải Đức:
- Về nhà thôi, tắm rửa thay quần áo.
Trong phòng vệ sinh mơ hồ truyền ra tiếng khóc xé lòng người. Trương Tư Tề ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau. Nàng định đứng dậy thì Trương Khải Đức đã nhẹ nhàng nói:
- Đừng đi. Chờ Dương Phàm đi ra.
- Cô gái kia là mối tình đầu của anh ấy.
Trương Tư Tề nhỏ giọng giải thích một câu. Trương Khải Đức lại ra vẻ đã hiểu, gật đầu nói:
- Khó trách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Vừa nói Trương Khải Đức liền thở dài một tiếng:
- Em rể anh đúng là quá kiên cường, không ngờ có thể chịu đựng và bình tĩnh như vậy. Nếu là anh sẽ không làm được.
Hai anh em đang nói chuyện thì Dương Phàm đã thay quần áo, cạo râu đi ra. Ngoại trừ hai mắt hơi đỏ, tất cả đều raatsbt.
- Tư Tề, em về đi làm đi, anh hai đưa anh đến cục Công an.
Trong phòng làm việc của ngươi, Chu Phàm ngồi ở vị trí của Trầm Ninh, trên mặt đất là chiếc chén vỡ. Gần một tiếng qua, cảnh sát ngoại trừ tìm được chiếc xe Jetta giấu trong một góc còn đâu không có bất cứ kết quả nào.
- Sức chiến đấu của đội cảnh sát hình sự, tôi thấy phải tăng lên.
Chu Phàm lạnh lùng nói một câu. Người cảnh sát trung tuổi ngồi đối diện hơi nhăn nhó mặt mày nhưng không dám nói gì.
Trầm Ninh lúc này từ từ đi đến trước mặt Chu Phàm, trầm giọng nói:
- Đừng kích động, hung thủ rất chuyên nghiệp, từ dấu hiệu có thể thấy đã chuẩn bị từ trước. Các đồng chí đội cảnh sát hình sự đã cố hết sức.
Chu Phàm cười khổ một tiếng nói:
- Phó cục trưởng Trầm, tôi biết giải thích với Phó bí thư Dương như thế nào?
Trầm Ninh hạ giọng đủ để ba người ngồi trước mặt nghe thấy, từ từ nói:
- Phiền toái rồi, phó thị trưởng Chu.
Chu Phàm thở dài một tiếng, lắc đầu đi ra ngoài. Vừa ra ngoài thì ba cảnh sát đứng lên nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn phó bí thư Trầm.
Xe quân sự dừng lại trong sân cục Công an, một tiếng phanh chói tai vang lên, có thể thấy tốc độ xe đi như thế nào. Các cảnh sát lầu trên lầu dưới có nhiều người thò đầu ra xem. Nhưng khi thấy rõ chiếc xe và người trên xe đi xuống liền ngoan ngoãn lui về phòng.
Không nhận ra người cũng không sao, nhận ra biển số xe là được rồi. Chứ đừng nói người ngồi ở tay lái là tứng quân một hoa. Ở cả nước này chắc không có ai dám đóng giả tướng quân đi vào cục Công an chứ.
Vừa lúc Chu Phàm từ trên lầu đi xuống, vội vàng đi lên. Chu Phàm bắt tay Dương Phàm rồi có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, trước mắt chưa tìm được bất cứ đầu mối nào.
Dương Phàm lắc đầu:
- Trong dự đoán, không trách các anh.
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy sự bình tĩnh này quá quỷ dị, giống như cơn yên tĩnh trước bão tố. Dương Phàm đang cố khống chế tâm trạng của mình, lúc nào sẽ phát tiết đây.
- Phó bí thư Dương, cục Công an đã điều động tất cả lực lượng, tuyệt đối sẽ không để hung thủ chạy khỏi Uyển Lăng.
Dương Phàm nghe xong không tỏ vẻ gì cả mà gật đầu lạnh nhạt nói:
- Hết sức là được.
Nói xong Dương Phàm xoay người lên xe và nói với Trương Khải Đức:
- Đến thị ủy.
Trong nhà Cố Tiên Lễ trên tỉnh thành. Tạ Thúy Lâm ngồi trên sô pha không ngừng nhỏ giọng nức nở. Cố Tiên Lễ ngồi đối diện lại như một tảng thịt, ngơ ngơ ngác ngác hút thuốc lá.
- Tiểu Cố, chịu thiệt thôi, lấy đại cục làm trọng.
Cọng cỏ cứu mạng cuối cùng đã trôi theo dòng nước sau một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh đến.
- Tiểu Đồng bây giờ đang ở đâu?
Cố Tiên Lễ khó khăn lắm mới hỏi một câu như vậy. Tạ Thúy Lâm không khỏi hoảng sợ, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cố Tiên Lễ, lớn tiếng khóc:
- Ông không thể, lão Cố, đây là con trai duy nhất của ông. Hơn nữa sao ông biết là do Tiểu Đồng làm?
Cố Tiên Lễ đau đớn nhắm mắt lại, cố gắng lắc đầu hét lớn:
- người ta bây giờ còn cần chứng cứ với bà sao? Không cần chứng cứ vẫn có thể làm cả nhà ta chết. Nghe rõ chưa, cả nhà đó.
Tạ Thúy Lâm liền ngây ra như phỗng, rồi nói:
- Con trai, sao con lại đâm thủng trời như vậy.
Dứt câu Tạ Thúy Lâm lại gào khóc.
Trong nhà trưởng ban thư ký tỉnh ủy Giản Phương Đạt, Thạch Vận như một mụ bán hàng ngồi bệt trên mặt đất vừa khóc vừa gây loạn. Tất cả những kỹ năng trong Đoàn ca múa nhạc được phát huy tối đa, khóc rất hay.
- Em mặc kệ, em dù chết cũng không thể để con trai đi tự thú.
Giản Phương Đạt vẫn luôn nho nhã đột nhiên nhảy dựng lên lao tới trước mặt Thạch Vận. Túm đầu Thạch Vận lên, bốp bốp bốp, tát năm sáu cái.
Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của chồng, Thạch Vận liền im lại không dám khóc, không dám làm loạn. Chỉ đưa tay ôm mặt ra vẻ sợ hãi. Nhìn vẻ mặt như quỷ dữ của ông chồng mà run lên. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Thạch Vận bị ông xã đánh. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên thấy Giản Phương Đạt có bộ mặt này.
Như vứt thứ đồ rác rưởi đẩy mạnh Thạch Vận xuống, Giản Phương Đạt tức giận trừng mắt nhìn Thạch Vận:
- Ông vất vả cả đời đã bị hủy trong tay mẹ con mày. Bảo thằng Giản Minh đi tự thú, ông còn có thể ngồi ở bên Mặt trận tổ quốc. Nếu không thì mau thu dọn đồ đạc cút đi cho ông. Nếu có thể chịu được sự cô đơn thì ở lại, sau này vào tù đưa cơm cho ông.
Bình luận truyện