Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 335: Lời thật sau tiệc rượu



Nguyễn Tú Tú không đưa ba người tới bệnh viện lớn, mà lại đưa thẳng vào một bệnh viện nhỏ, sau khi xuống xe liền cười giải thích:
- Đây là chỗ của tiền bối Trung y Ngô tiên sinh, trước kia từng đảm nhiệm giảng dạy tại học viện trung y của tỉnh, luận theo trình độ Trung y, toàn bộ tỉnh Thiên Nhai mà Ngô lão xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Không đợi Nguyễn Tú Tú gõ cửa, cửa đã mở ra, một ông cụ tóc hoa râm từ bên trong bước ra, vóc người không cao nhưng tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời có thần. Thấy Nguyễn Tú Tú liền cười nói:
- Cô bé này, có phải lại thổi phồng ở sau lưng không thế?
Sau một lúc giới thiệu, ông cụ không hề kinh ngạc bởi vì chức vụ của Dương Phàm, bảo mọi người đi vào, rồi lập tức bắt mạch cho Trương Tư Tề. Sau khi bắt mạch, lão tiên sinh cười nói:
- Cô gái, cô không có bệnh, đây chỉ là nôn ọe thôi.
Dương Phàm và Trương Tư Tề vẫn chưa nghe hiểu, vẻ mặt ngạc nhiên, lão tiên sinh lúc này mới nói tiếp:
- Gần đây có phải rất hay buồn ngủ đúng không?
Trương Tư Tề gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngày hôm qua đã ngủ một mạch ở trên máy bay, về tới nhà vẫn muốn ngủ tiếp.
Lão tiên sinh nói:
- Vậy là phải rồi, cái thai trong bụng cô đã hơn hai tháng tuổi, vốn cũng không có phản ứng sớm như vậy, chỉ là do đi đường mệt nhọc, thân thể hư nhược nên sinh ra phản ứng. Bệnh này không cần uống thuốc, cứ quay về nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đầy đủ là được.
Trương Tư Tề đầu tiên là mừng như điện, lập tức quay lại ôm Dương Phàm bật khóc. Kết hôn được hai năm rồi, gà mái không đẻ trứng, vấn đề này rất nghiêm trọng đó. Kỳ thật chủ yếu vẫn là do công việc của Dương Phàm bận bịu, khi làm chuyện đó lại không theo thời gian.
Trương Tư Tề bên này vui quá mà khóc, Ngô lão tiên sinh nói tiếp:
- Đừng có cao hứng quá, đưa tay trái cho tôi xem nào.
Trương Tư Tề vội vàng cọ cọ trong lòng Dương Phàm, chìa tay trái ra. Ngô lão tiên sinh xem mạch một lúc cười dài nói:
- Chúc mừng cô, đây là long phượng thai.
- Hả.
Dương Phàm không nhịn được thốt lên, lòng thầm nói lão tiên sinh này quả là lợi hại, vậy mà cũng có thể xem được sao?
Bữa tiệc chiêu đãi Dương Phàm tự nhiên không thể mang theo người nhà. Dương Phàm đưa Trương Tư Tề và Chu Dĩnh về khách sạn. Lúc này Dương Phàm thấy mang Chu Dĩnh theo cũng không phải chuyện xấu. Có người ở bên bên Trương Tư Tề, mình sẽ yên tâm hơn.
Đi đi về về khách sạn đã đến thời gian, Dương Phàm trực tiếp đi theo Nguyễn Tú Tú đến phòng ở nhà khách tỉnh ủy. Nguyễn Tú Tú bố trí như vậy rất có chủ ý. Nguyên nhân tự nhiên là vì bí thư tỉnh ủy Triệu sẽ có mặt, nếu sắp xếp ở bên ngoài sẽ không tiện.
Nguyễn Tú Tú và bốn cấp dưới đến nơi. Sau khi giới thiệu một chút, mọi người làm quen với nhau. Rất rõ ràng Nguyễn Tú Tú mang theo cấp dưới đi cùng cũng là có mục đích. Chẳng qua Dương Phàm bây giờ nhìn không ra. Hắn không biết Triệu Việt sẽ đến.
Mấy người vừa lên phòng, Nguyễn Tú Tú đứng ở cửa hết nhìn đông lại nhìn tây, điều này làm Dương Phàm có chút buồn bực. Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng cười từ bên ngoài truyền vào, sau đó là Nguyễn Tú Tú cung kính nói:
- Hai vị lãnh đạo đã tới rồi?
Dương Phàm lập tức hiểu rõ tình hình, vội vàng đứng lên đi ra cửa. Lúc này thấy Triệu Việt cùng một người đàn ông đeo kính đi vào.
- Lão Giang, đây là đồng hương của chúng ta.
Triệu Việt thấy Dương Phàm liền khách khí giới thiệu. Lúc này mấy tên cấp dưới của Nguyễn Tú Tú đứng bật dậy. Hai vị lãnh đạo tỉnh ủy cùng đến đã làm mấy người này hoảng sợ. Dương Phàm suy nghĩ thật nhanh trong đầu, lén nhìn Nguyễn Tú Tú một cái, thầm nói người phụ nữ này chơi trò đây, giỏi cho chiêu thuận nước đẩy thuyền. Thứ nhất giúp Dương Phàm chấn nhiếp mấy cán bộ của ban Tổ chức cán bộ. Hai là cho đám cấp dưới thấy rõ chị ta có thể nói chuyện với lãnh đạo tỉnh ủy.
Trước khi đến đây Dương Phàm đã hiểu một chút về tình hình của lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh ủy. Nhìn thấy người đàn ông đeo kính và nho nhã kia, Dương Phàm tự nhiên biết lão là phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân. Đừng nhìn vị phó bí thư tỉnh ủy này trông khá hiền hậu, dễ gần, nhưng lão ta trước đây là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy. Vụ án ở thành phố Hải Tân là do một tay lão tra ra, một phát đá bay hai ban bệ thành phố Hải Tân. Hình như lão cũng mới giữ chức phó bí thư tỉnh ủy được nửa tháng thì phải.
Dương Phàm đi tới, bắt tay với Triệu Việt trước:
- Kính chào bí thư Triệu.
Sau đó Dương Phàm bắt tay chào hỏi Giang Thượng Vân.
Lúc Giang Thượng Vân bắt tay Dương Phàm, trên mặt lão khẽ nở nụ cười và hơi dùng sức bắt tay một chút. Giang Thượng Vân không xa không gần nói:
- Bí thư Triệu đúng là rất giỏi, cán bộ trẻ tuổi như vậy mà cũng có thể kéo từ tỉnh Giang Nam về đây.
Giang Thượng Vân là phó bí thư tỉnh ủy phụ trách Đảng, quần chúng và ý thức cán bộ. Cho nên lão đã đọc kỹ tài liệu liên quan đến Dương Phàm – bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Sau khi được Cát Vân thông báo, Giang Thượng Vân càng cẩn thận đọc lại một lần, vừa mở miệng đã nói ra một câu trấn áp.
Mặc dù nói Hác Nam chủ động đề cử Dương Phàm, nhưng cụ thể lại là do Triệu Việt lên tận Bắc Kinh xin người. Nhân cơ hội đó Triệu Việt coi như có quan hệ với Chu Minh Đạo. Tính ra Dương Phàm có thể đến tỉnh Thiên Nhai thì tác dụng chủ yếu là do hoạt động của Triệu Việt. Rất hiểu nhiên Giang Thượng Vân nói thế là để tâng bốc Triệu Việt một chút.
Triệu Việt đang khá vui vẻ vì chiêu tâng bốc nịnh nọt có chừng mực này của Giang Thượng Vân. Triệu Việt cười cười bắt tay người của ban Tổ chức cán bộ. Điều này làm cho mấy người đó tay đầy mồ hôi. Trước khi bắt tay còn giấu giấu đưa xuống lau tay vào ống quần. Sau một phen khách khí mọi người ngồi xuống. Trong lòng Giang Thượng Vân còn đang suy nghĩ, Dương Phàm này thật thú vị. Hai lãnh đạo tỉnh ủy đến chiêu đãi, vậy mà trên mặt vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra chút kích động nào. Chỉ có ánh mắt hơi lóe lên, đúng là người hay gặp chuyện lớn, nhân vật lớn.
Khả năng khống chế của Dương Phàm bây giờ đã hơi thành công một chút. Nhất là trải qua mấy ngày ông cụ dạy bảo, yêu cầu đọc "Từ Quang Khải truyện" Từ Quang Khải không đơn giản là một học giả, mà còn là một chính khách thành công, là cao thủ trong việc quan hệ giữa Trung Quốc và các nước phương Tây. Hơn nữa đi tới tỉnh Thiên Nhai một nơi hoàn toàn xa lạ này, ông cụ đã từng nhắc nhở và ám chỉ cho Dương Phàm, lúc ở tỉnh Thiên Nhai nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng có ý dùng ngoại lực. Từ một góc độ khác thì thấy đây là cách để kiểm tra năng lực của Dương Phàm.
Bởi vì có Triệu Việt ở đây nên trung tâm bữa tiệc đương nhiên là lão. Các chủ đề nói chuyện cũng đều là do Triệu Việt đưa ra. Dương Phàm một bên lặng lẽ lắng nghe, thi thoảng nói vào một câu. Một bên Dương Phàm âm thầm quan sát người trên bàn tiệc. Bốn người Nguyễn Tú Tú mang tới rất đáng chú ý. Hai nam, hai nữ. Nữ xinh đẹp trẻ tuổi được bố trí ngồi bên cạnh hai vị lãnh đạo. Nam thì ngồi với thư ký của hai lãnh đạo. Nguyễn Tú Tú ngồi bên cạnh Dương Phàm. Sắp xếp như vậy thật biết cách, qua đó có thể thấy tâm tư khéo léo của người phụ nữ này.
Khi uống rượu, đám người đều liên tục mời Dương Phàm. Có lẽ cho mấy tên này trăm lá gan cũng không dám mời rượu bí thư tỉnh ủy. Dương Phàm nhận ra ánh mắt đánh giá mình của hai vị bí thư tỉnh ủy và phó bí thư tỉnh ủy. Thầm nói bữa tiệc này mình phải uống nhiều rồi, trốn tránh thì sẽ làm lãnh đạo có ấn tượng xấu với mình.
Cầm chén rượu lên, Dương Phàm cười cười đứng lên mà nói:
- Bí thư Triệu, phó bí thư Giang, các vị, đầu tiên cảm ơn hai vị lãnh đạo đã quan tâm, sau đó cảm ơn các đồng chí nhiệt tình tiếp đón. Chén rượu này tôi xin cạn, mọi người tùy ý.
Nói xong Dương Phàm một hơi uống cạn. Hai vị lãnh đạo lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, cùng giơ chén lên mà nói:
- Chén này phải cạn.
Không khí lập tức trở nên thoải mái và náo nhiệt hơn. Sau khi Dương Phàm một mình mời hai vị lãnh đạo một chén, mấy người còn lại bắt đầu vây công. Dương Phàm lúc này cũng không có đường lui, ai đến cũng không từ chối. Hắn uống cũng không nhiều lắm, chỉ có một chai vào bụng mà thôi. Trên khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ lên. Nguyễn Tú Tú ngồi bên không khỏi thầm than một tiếng, trong lòng hơi có chút lo lắng sợ lãnh đạo mất hứng. Chẳng qua thấy hai vị lãnh đạo đang cười cười nhìn. Hai thư ký của lãnh đạo cũng đi lên mời rượu Dương, cho nên Nguyễn Tú Tú ngoan ngoãn ngậm miệng không nói gì. Bữa cơm này ăn khá lâu, uống hết hơn cân Ngũ Lương Dịch. Dương Phàm uống khá nhiều rượu nhưng lại không nói gì nhiều, ngôn ngữ cử chỉ rất có chừng mực. Điều này làm Triệu Việt và Giang Thượng Vân rất kỳ quái. Đây là do Dương Phàm uống quá giỏi, nếu không là tâm cơ quá sâu.
Thấy Dương Phàm uống đã đến độ, Triệu Việt đưa mắt nhìn Giang Thượng Vân. Giang Thượng Vân liền lạnh nhạt nói:
- Được rồi, đừng để cho người ta nói cán bộ tỉnh Thiên Nhai chúng ta không biết chừng mực.
Vừa nói Giang Thượng Vân liền nháy mắt với Nguyễn Tú Tú. Nguyễn Tú Tú vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Dương uống nhiều rồi, tôi đưa Bí thư Dương đi uống trà và nghỉ ngơi.
Nguyễn Tú Tú vừa nói như vậy, Triệu Việt liền nói:
- Lão Giang, anh phụ trách Đảng, có công việc gì thì anh nói chuyện với đồng chí Dương Phàm. Tôi còn có chút việc phải xử lý.
Lãnh đạo lên tiếng, mọi người liền nói theo, tiễn bước.
Vào trong một căn phòng, Dương Phàm ngả người xuống ghế sô pha. Bây giờ đã là mức chịu đựng lớn nhất của hắn, nếu không phải khống chế tốt thì Dương Phàm đã mất mặt.
Nguyễn Tú Tú cầm một chiếc khăn ấm đi tới, cười nói:
- Bí thư Dương uống tốt thật.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, lau mặt rồi lắc đầu nói:
- Không thể từ chối nên chỉ có thể cố mà thôi.
Lúc này Giang Thượng Vân cười cười đi vào. Thấy Dương Phàm, lão liền cười nói:
- Sao? Còn chịu được không?
Dương Phàm giãy dụa đứng lên, chân hơi run lên một chút. Cũng may Nguyễn Tú Tú kịp thời giúp đỡ. Giang Thượng Vân thấy như vậy liền biết Dương Phàm không phải giả vờ, khá hài lòng.
- Ngồi xuống, ngồi xuống.
Nguyễn Tú Tú biết ý đi ra ngoài. Giang Thượng Vân chờ Dương Phàm đỡ hơn chút liền lắc đầu nói:
- Đồng chí Dương Phàm, trong lòng chắc cảm thấy thiệt thòi vì bố trí công tác phải không?
Lời này của Giang Thượng Vân có ý gì? Tim Dương Phàm hơi nhảy lên một chút, nhưng đầu óc lúc này hơi mơ hồ, không tỉnh táo cho mấy, thầm kêu không ổn rồi.
Thở dài một tiếng, Dương Phàm cố gắng ngồi thẳng dậy rồi nói:
- Phó bí thư Giang, nói không thiệt thòi là không phải. Tôi đang làm rất tốt ở thành phố Uyển Lăng, nói là điều là điều đi. Nhưng tôi có thể nói gì được chứ? Tức giận với tổ chức sao? Cẩn thận suy nghĩ, tôi cũng hiểu lý do trong đó. Tính cách con người tôi đôi khi quá quật cường, khó trách bí thư Hác không thích. Bí thư Triệu có thể đưa tôi đến đây, lời cảm ơn tôi không nói. Con người tôi thích dùng hành động để chứng minh. Về những cái khác, lúc ở thành phố Uyển Lăng tôi chỉ là một phó bí thư. Bí thư Triệu cho tôi làm bí thư thị ủy thành phố Hải Tân, trong lòng tôi thực ra chẳng có oán giận gì.
Nói xong những lời này Dương Phàm không chịu đựng được nữa, ngã xuống sô pha, mắt đã nhắm lại.
Giang Thượng Vân cười cười một tiếng, từ từ đứng lên đi ra ngoài. Vừa đi vừa thầm tính toán những lời này của Dương Phàm có bao nhiêu phần trăm là thật.
Nguyễn Tú Tú không đi xa mà đứng ở cửa đợi. Lúc này Nguyễn Tú Tú đang nói chuyện với thư ký của Giang Thượng Vân. Thấy Giang Thượng Vân đi ra, Nguyễn Tú Tú vội vàng đi lên đón. Giang Thượng Vân cười nói với Nguyễn Tú Tú:
- Đồng chí Dương Phàm có lẽ đã ngủ rồi, bảo người chiếu cố một chút.
Nguyễn Tú Tú tiễn Giang Thượng Vân ra xe rồi quay lại nhìn Dương Phàm đang nằm trên sô pha mà ngủ. Mặt Dương Phàm lúc này đỏ ửng, trong lòng Nguyễn Tú Tú hơi giật mình một chút. Nguyễn Tú Tú vội vàng gọi một cô gái đến giúp, kéo một chiếc sô pha khác tới đây, đặt chân Dương Phàm lên.
Giang Thượng Vân tìm đến chỗ Triệu Việt, 2 người ngồi xuống.
Triệu Việt vừa mở miệng đã cười nói:
- Thế nào?
Giang Thượng Vân thản nhiên nói:
- Sau khi uống rượu người ta thường nói thật. Cậu ta rất có thái độ với lão Hác, điểm này không có gì là khó hiểu. Nhưng cậu ta nói từ một phó bí thư, bây giờ được làm bí thư thị ủy, trong lòng rất cảm ơn ngài.
Triệu Việt nghe xong thở dài một tiếng rồi nói:
- Đây là do vấn đề dùng người. Lão Chúc nhìn người rất chuẩn, lần này cũng không nhìn lầm. Tư liệu về cậu ta, anh cũng xem rồi đó. Rất nhiều chiến tích, đặt ở bất cứ một tỉnh nào cũng là xuất sắc. Chỉ riêng việc hai năm trước đào được tập đoàn Thiên Mỹ về thành phố Uyển Lăng đã đủ để nâng cậu ta lên một bậc. Lão Hác này, nói lão ta không biết nhìn người cũng không quá đáng. Nói lão ta bụng dạ hẹp hòi cũng không oan uổng.
Giang Thượng Vân nghe xong mỉm cười nói:
- Bây giờ thành phố Hải Tân đang rất loạn. Dương Phàm là bí thư thị ủy mới đến nhận chức, nếu muốn mở được cục diện sẽ rất khó khăn. Quan trọng là tôi nghe nói Tào Dĩnh Nguyên kia từng có chút mâu thuẫn với Dương Phàm.
Triệu Việt không khỏi cảm thấy khiếp sợ, vỗ bàn nói:
- Còn có chuyện này sao?
Giang Thượng Vân gật đầu, thản nhiên nói:
- Tôi cũng mới được biết mà thôi. Sáng nay một đồng hương gọi điện tới nói chuyện này. Vì thế tôi chưa kịp báo cáo với ngài.
Mặt Triệu Việt lập tức sa sầm lại rồi nói:
- Hác Nam này làm cái gì không biết? Dám tính kế trên địa bàn của tôi, thật quá đáng.
Giang Thượng Vân cười cười khuyên một câu:
- Lãnh đạo bớt giận. Hác Nam làm vậy rất đúng với lời bình của lão Chu mà. Mà lãnh đạo thấy có cần phải điều chỉnh một chút không?
Triệu Việt hừ lạnh một tiếng rồi lấy lại vẻ mặt bình tĩnh. Triệu Việt trầm ngâm một chút rồi nói:
- Không cần. Dương Phàm tuyệt đối có năng lực xử lý tốt vấn đề này. Chúng ta nếu nhúng tay vào cậu ta chưa chắc đã cao hứng. Ngược lại còn cảm thấy bị chúng ta coi thường.
Lời này Triệu Việt nói có đủ lý do. Nhớ năm đó Dương Phàm trong lúc tức giận còn ép cho hai thường vụ tỉnh ủy mất chức. Huống hồ là một Tào Dĩnh Nguyên nhỏ nhoi.
Dương Phàm ngủ một lúc lâu đến tận hơn 3h chiều mới tỉnh. Nhìn ghế sô pha trước mặt, Dương Phàm không khỏi thầm cảm kích. Dương Phàm tự nhiên biết là do ai làm.
Cửa lúc này được mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi vào. Thấy Dương Phàm đã tỉnh liền cười nói:
- Lãnh đạo đã tỉnh.
Vừa nói liền nhanh nhẹn lấy nước rửa mặt, bộ bàn chải đánh răng mới và một chiếc khăn mặt.
Sau khi Dương Phàm rửa mặt xong, cô gái nói:
- phó trưởng ban Nguyễn đã bố trí xe chờ ở bên ngoài. Ngài muốn đi đâu để tôi bảo lái xe.
Dương Phàm tất nhiên sẽ về khách sạn, trên đường đi không khỏi thầm tính toán trong lòng. Nguyễn Tú Tú này rất biết cách làm người. Nghĩ đến cách làm của trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Hiếu Nghĩa, kết hợp với chuyện trên bàn tiệc hôm nay, Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng. Hắn đã nhìn ra gì đó.
Về đến khách sạn, cầm lấy thẻ mở phòng, bên trong có tiếng cười truyền ra. Đi vào bên trong mà nhìn thì thấy Nguyễn Tú Tú đang nói chuyện với Trương Tư Tề và Chu Dĩnh. Điều này làm Dương Phàm có chút kinh ngạc.
- phó trưởng ban Nguyễn cũng ở đây sao?
Dương Phàm khách khí nói một câu. Nguyễn Tú Tú cười cười đứng lên:
- Chuyện của Tư Tề tôi đã báo cáo với bí thư tỉnh ủy Triệu. Lãnh đạo chỉ thị tôi đại biểu đến thăm một chút. Vừa lúc thuận đường đến trao đổi với ngài một chút về chuyện ngày mai xuống thành phố Hải Tân nhận chức.
Nguyễn Tú Tú cẩn thận tỉ mỉ đến mức này, trong lòng Dương Phàm không muốn bội phục cũng khó. Sau khi trao đổi một lát, Nguyễn Tú Tú rất tự nhiên đứng dậy chào đi về.
Trương Tư Tề chờ Dương Phàm đưa người ra khỏi cửa, quay lại liền cười nói:
- Người phụ nữ này có phải là quá ân cần không?
Dương Phàm cười cười ấn Trương Tư Tề xuống ghế. Chu Dĩnh ở bên cạnh đưa miếng dưa lê cho Trương Tư Tề rồi nói:
- Không có việc gì mà cũng ân cần.
- Hai người nghi ngờ cũng có lý. Chẳng qua Nguyễn Tú Tú không phải đơn giản chỉ là muốn quan hệ tốt với anh. Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa có lẽ không phải người của bí thư tỉnh ủy Triệu, chuyện này cũng không mới gì. Mâu thuẫn giữa hai ban bệ từ trước đến nay luôn tồn tại, chuyện này không thể tránh khỏi. Nguyễn Tú Tú nhân chuyện tiếp đón anh, ân cần như vậy không phải là muốn lấy lòng hai vị lãnh đạo tỉnh ủy sao. Người thích đi lên cao, nước chảy xuống chỗ thất, tâm trạng này chúng ta phải hiểu. Chỉ cần chị ta không gây bất lợi cho anh, anh làm một người đứng ngoài xem thì sao chứ? Trong các công tác sau này nhất định có không ít quan hệ với ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Có thêm một con đường là tốt nhất. Xa không nói, người ta vừa giúp mình, mọi người không được qua sông chặt cầu chứ.
Nhắc đến chuyện ban sáng, Trương Tư Tề liền cảm thấy vui vẻ, nhận không thể hát bài "Nông nô xoay người thành lãnh đạo"
- Em đây chỉ là muốn hiểu rõ mà thôi. Em đâu có ghen.
Trương Tư Tề dứt lời liền cắn miếng dưa, nàng cười rất vui vẻ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
Chu Dĩnh ở bên lại có vẻ ghen tuông trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Người phụ nữ này không đơn giản.
Dương Phàm rất đau đầu. Trong lòng cô bé Chu Dĩnh này rốt cuộc đang tính toán cái gì cơ chứ. Dương Phàm liếc nhìn Chu Dĩnh một cái, trong lòng thầm kêu khổ. Hắn quyết định để cho hai người phụ nữ nói chuyện, mình chuồn đi bật máy tính xách tay lên mạng.
Mở ra trang web chính quyền thành phố Hải Tân, sau khi xem một lát, Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện trên trang web chính quyền thành phố Hải Tân không ngờ có giới thiệu về các quan chức chính quyền. Tìm tòi một lát lại không thấy giới thiệu về những quan chức bên thị ủy.
Tào Dĩnh Nguyên này trong lòng chắc vẫn còn rất khó chịu với mình. Dương Phàm thầm nói với mình như vậy, không khỏi suy nghĩ một chút. Vừa nãy Dương Phàm còn nói quan hệ giữa đảng ủy và chính quyền chưa bao giờ tốt cả. Bây giờ mình lại phải đối mặt với chuyện này. Chút tâm tư này của Hác Nam, Dương Phàm sao lại không nhìn ra chứ? Chẳng qua cho dù thị trưởng không phải là Tào Dĩnh Nguyên thì kết quả cũng chẳng khác gì.
Nên xử lý quan hệ với Tào Dĩnh Nguyên như thế nào? Còn có làm như thế nào để mau chóng tạo dựng uy tín của bí thư thị ủy. Đây là vấn đề mà Dương Phàm luôn đặt câu hỏi. Tình hình ở thành phố Hải Tân khá đặc biệt, lòng người đang náo động.
Sau một phen suy nghĩ, Dương Phàm cảm thấy không có đầu mối gì, hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ tiếp tục lên mạng. Khi vào trang web chính quyền tỉnh Thiên Nhai, Dương Phàm đọc thấy chữ trường Đảng, không khỏi trầm ngâm một chút. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Dương Phàm cẩn thận tính toán rồi nở nụ cười một chút.
- Cười cái gì thế? Trông anh giống con chồn hôi trộm được gà vậy?
Trương Tư Tề ở phía sau cười hì hì hỏi một câu. Nàng đưa tay lên bóp vai Dương Phàm.
Dương Phàm trong lúc nhất thời quên Chu Dĩnh cũng ở đây, nên giống như bình thường quay đầu lại vùi mặt vào giữa hai vú của Trương Tư Tề, trong miệng còn cười nói:
- Anh chính là con chồn, trộm con gà con là em đó.
Trương Tư Tề bình thường sợ nhất là cái này. Dương Phàm vừa mới đẩy đẩy vào ngực một chút cả người nàng đã ngứa ngáy, hai chân như nhũn ra. Nếu là bình thường Dương Phàm có hành động này, Trương Tư Tề đều để cho hắn làm tới. Không biết chừng sẽ mút mút vú một phen, sau đó làm chuyện quan hệ vợ chồng. Nhưng lúc này còn có Chu Dĩnh ở đây mà.
- Muốn chết à. Cô bé Chu Dĩnh đang ở đây.
Vung tay đánh nhẹ vào vai Dương Phàm một cái. Lúc này Dương Phàm coi như lấy lại tinh thần, rất khó chịu cười khổ một tiếng. Nếu là bình thường, Dương Phàm sẽ có một cơn thú tính dâng lên:
- Con thỏ trắng, anh là sói, anh tới đây.
Hôm nay dù da mặt dày đến đâu cũng không thể nói.
Trương Tư Tề có chút xấu hổ cười cười một tiếng. Nàng đẩy Dương Phàm ra mà nói:
- Anh đi nghỉ đi, chuẩn bị ngày mai nhận chức. Em và Chu Dĩnh ra ngoài đi dạo một chút, tìm cửa hàng sách mua mấy cuốn.
- Mua sách gì cơ? Sách anh mang theo còn ít sao? Có thấy em đọc bao giờ đâu.
Dương Phàm trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng. Trương Tư Tề tức giận vung tay đánh vào vai hắn:
- Đáng ghét. Người ta mua sách đương nhiên là có việc mà.
Dương Phàm còn đang mơ hồ thì Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đã cùng nhau ra ngoài. Phải một lúc sau Dương Phàm mới lấy lại tinh thần, đưa tay lên vỗ đầu mình mà nói "Mình thật hồ đồ"
Tự mắng mình xong, mắt Dương Phàm một lần nữa nhìn vào trang web chính quyền thành phố Hải Tân. Tào Dĩnh Nguyên đang mỉm cười nhìn Dương Phàm.
Thành phố Hải Tân là một thành phố về du lịch, tự nhiên đã ban cho thành phố này một bãi biển rất dài với làn nước trong vắt. Sau khi có chính sách cải cách và mở cửa đã khiến thành phố này từ một vùng chài lưới bình thường biến thành một thành phố xa hoa như ngày hôm nay. Lần theo lịch sử, trong trí nhớ của những người thế hệ trước vẫn nhớ đường phố ở đây rất nhỏ bé, trên đường có thể thấy được phân gia súc ở khắp mọi nơi.
Cái tên Lữ Ngọc Phương nghe qua thì thấy giống phụ nữ, đáng tiếc đó lại là một người đàn ông. Lữ Ngọc Phương cao một mét bảy, da dẻ ngăm đen chẳng có chút gì liên quan đến tên của mình cả.
Đi lại trong trụ sở ủy ban, phó thị trưởng thường trực Lữ Ngọc Phương chẳng có chút biểu cảm gì. Nhưng trong lòng hắn đang có một ngọn lửa giận khó có thể áp chế. Bởi vì do ngôn ngữ và khu vực nên trong chốn quan trường thành phố Hải Tân này người địa phương rất đoàn kết với nhau. Lữ Ngọc Phương là người gốc thành phố Hải Tân. Hắn leo từ chức phó bí thư tỉnh đoàn đến chức phó bí thư thường trực thành phố Hải Tân, trong đó nhất định phải có bối cảnh mới làm được. Nếu không thành phố Hải Tân đứng thứ hai trong cả tỉnh Thiên Nhai, vị trí phó thị trưởng thường trực đâu thể đến lượt một người mới 40 tuổi đầu như Lữ Ngọc Phương.
Cơn tức giận trong lòng Lữ Ngọc Phương không vì cái gì khác, chính là vì cục trưởng cục Công an Trầm Ninh. Sáng sớm hôm nay tên Trầm Ninh chết tiệt cưỡi xe cảnh sát chạy loạn. Không biết như thế nào Trầm Ninh lại chạy vào trong trụ sở cục Giao thông. Kết quả có chút buồn cười, hai chiếc xe trong cục Giao thông lại bị Trầm Ninh nhìn trúng.
Trầm Ninh lúc ấy liền dùng bộ đàm gọi người đến mang xe đi. Hơn nữa còn tuyên bố hai xe này nếu hắn không tự mình ký tên, ai dám trả xe người đó chịu trách nhiệm.
Tỉnh Thiên Nhai bốn mùa như mùa xuân, nhờ vị trí địa lý đặc biệt nên sinh hoạt về đêm rất phong phú. Có một câu nói, thành phố Hải Tân khi mặt trời lặn mới là lúc náo nhiệt nhất của một ngày. Đêm hôm qua Lữ Ngọc Phương chơi rất muộn. Hắn đánh mạt chược với mấy tên cấp dưới đến tận 3 giờ sáng.
Cục Giao thông là do Lữ Ngọc Phương phụ trách quản lý. Cục trưởng cục Giao thông Tân Cầu Quân hiển nhiên cũng là người địa phương, thuộc về một trong những người sống sót trong vụ động đất lớn ở thành phố Hải Tân vừa rồi. Thành phố Hải Tân phải mau chóng ổn định tình hình, vì thế phải mau chóng tiêu trừ dư âm của cơn động đất này, cố gắng làm nhạt chuyện này và trấn an lòng dân. Kết quả người tạm thời chủ trì thị ủy và ủy ban chính là phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng Tào Dĩnh Nguyên. Trong hội nghị thường ủy Tào Dĩnh Nguyên đã không khách khí ám chỉ sự thiếu sót trong công tác của bộ máy cũ. Ý của thị trưởng Tào chính là tất cả các đơn vị phải nâng cao việc chống tham nhũng, tổ chức học tập tinh thần chỉ thị của tỉnh ủy trong việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện