Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 337: Rắc rối ở bờ biển



Dương Phàm ngẩn ra một chút, lắc đầu nói:
- Chuyện của Tào Ny Ny có quan hệ mẹ gì với tao, đừng nói vô ích. Mày mau nhân cơ hội lên chức đi. Nói thật lòng tao hy vọng mày ngồi vào vị trí bí thư đảng ủy cục Công an thành phố Hải Tân. Nhưng mày phải may tạo uy tín trong cục Công an đi, như vậy tao mới dễ nói với cấp trên.
Trầm Ninh ngẩn ra một chút rồi nói:
- Tao làm bí thư đảng ủy cục Công an? Có khó khăn không? Lãnh đạo tỉnh ủy có thể đồng ý không?
Ba câu hỏi cùng một lúc, Dương Phàm gật đầu lạnh nhạt nói:
- Chuyện tại người mà.
Nhưng trong lòng Dương Phàm còn một câu không nói ra: "Trên tỉnh ủy còn nợ tao một thường vụ, tiện nghi cho mày"
Trầm Ninh lập tức suy nghĩ một chút, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Vậy cục trưởng sẽ do ai làm?
Dương Phàm thoải mãi ưỡn ưỡn lưng, uống một ngụm nước rồi mới nói:
- Đó là chuyện của mày, mày phải lộ ra chút sát khí khống chế toàn cục. Nếu không đưa ra một người tuyệt đối đáng tin thay thế vị trí của mày, thì mày tiếp tục ngồi ở vị trí cục trưởng cục Công an cho tao.
Trầm Ninh vẫn có chút không tin, im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Được rồi. Tao cũng không muốn mày khó xử. Tao làm hai năm đã, cái khác nói sau.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn Trầm Ninh một cái. Cho Trầm Ninh làm bí thư đảng ủy cục Công an tuy có 70, 80 % chắc chắn nhưng cũng phải nỗ lực không ít. Dương Phàm thật ra không ngờ được Trầm Ninh có thể lo lắng cho mình mà lựa chọn buông tha. Từ ý nghĩa này mà nói có thể thấy được tình nghĩa anh em.
Ba người phụ nữ ở xa xa chơi rất vui vẻ. Dương Phàm cười cười nhìn Trầm Ninh, khi thằng ranh này có vẻ hốt hoảng, Dương Phàm mời cười khổ nói:
- Trầm Ninh, tao và Tào Dĩnh Nguyên đã đạt thành hiệp định.
- Hợp tác sao?
Trầm Ninh giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn Dương Phàm mà nói:
- Không có khả năng.
- Mẹ nó. Đó là tao nể mặt lão ta.
Dương Phàm cười cười nói một câu. Lúc này Trương Tư Tề đang cười hì hì đi về.
- Sao không chơi nữa?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Trương Tư Tề ngồi ở ghế mà Dương Phàm nhường cho mình, mệt mỏi cười nói:
- Em không được khỏe. Chơi một lát mà vợ anh Trầm Ninh còn nói muốn xuống biển bơi. Em không tham gia được trò chơi này.
Trương Tư Tề đang lo cho đứa bé trong bụng nên không thể nào chơi nhiều với Hứa Khiết và Chu Dĩnh. Chu Dĩnh và Hứa Khiết không biết đi đâu lấy được đồ bơi đang chuẩn bị đi thay. Trầm Ninh thấy hai vợ chồng Dương Phàm thân mật liền lắc lắc mông chạy đi mua nước.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Sau đó nghe thấy Chu Dĩnh lớn tiếng mắng:
- Đồ lưu manh. Muốn chết à.
Dương Phàm và Trương Tư Tề nghe xong không khỏi kinh hãi vội vàng quay đầu lại nhìn quanh. Chỉ thấy Chu Dĩnh đang che trước mặt Hứa Khiết. Hai người đang giằng co với mấy thằng đàn ông.
- Đi tới xem một chút.
Dương Phàm không ngờ giữa ban ngày mà còn có chuyện. Hai người đi đến nơi thì thấy ba thằng đàn ông gầy gò mặt đen đang cười lạnh nói với Chu Dĩnh.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Dương Phàm đi tới nơi, Chu Dĩnh nhìn thấy Dương Phàm liền tức giận nói:
- Mầy thằng này chụp ảnh lúc bọn em thay quần áo. Cũng may lúc đó em phát hiện ra kịp.
- Em bé không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, nếu không đừng trách anh không khách khí. Tưởng rằng có người giúp thì bọn anh sợ à.
Một thằng đen gầy cầm cameras khinh thường nói.
Dương Phàm ngăn Chu Dĩnh đang muốn đánh người lại, nhìn chằm chằm vào thằng kia mà nói:
- Có phải anh chụp ảnh hay không thì báo cảnh sát là biết.
Ba tên kia vừa nghe thấy liền cười cười.
- Được đó, báo cảnh sát đi.
Thằng này không thèm để ý. Lúc này Trầm Ninh đang cầm hai chai nước đằng đằng sát khí đi tới. Dương Phàm lập tức lắc đầu với Trầm Ninh.
Trương Tư Tề rất nhanh lấy điện thoại di động ra gọi điện báo cảnh sát, ba thằng kia đứng bên cười hì hì hơn nữa còn không ngừng đảo tới đảo lui trên người Trương Tư Tề và Chu Dĩnh. Dương Phàm thấy thế chỉ muốn móc mắt bọn chúng ra.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, điều này đúng là làm cho người ta ngạc nhiên. Chẳng qua cảnh sát vừa từ trên xe đi xuống thấy ba người đàn ông kia liền cười cười vui vẻ.
- Lâm tổng, là các ngài báo cảnh sát sao?
Trong ba người cảnh sát đến đây có một người thượng úy là chỉ huy. Người này cười hì hì hỏi tên đàn ông cao đen.
- Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy chứ. Báo cảnh sát không phải làm các anh đến ăn uống không của tôi sao? Là ba em gái xinh đẹp và một thằng đẹp trai báo cảnh sát. Nói chúng tôi chụp ảnh mấy cô ả đang thay quần áo. Anh nói tôi có rảnh rỗi như vậy không?
Tên Lâm tổng cao đen ra vẻ đứng đắn nói.
- Là các người báo cảnh sát? Có lầm không hả? Lâm tổng có công ty lớn ở thành phố Hải Tân, Lâm tổng muốn chụp ảnh phụ nữ còn cần chụp trộm sao?
Tên cảnh sát như vậy làm Dương Phàm chẳng buồn tức giận, nhìn kỹ số hiệu của hắn rồi nói:
- Tôi nhớ rõ phù hiệu của anh.
Người bình thường khi thấy cảnh sát đều có chút sợ hãi. Người trấn tĩnh như Dương Phàm thật hiếm có. Tên cảnh sát ngẩn ra. Hai thằng đàn ông bên cạnh Lâm tổng lập tức mở miệng chửi:
- MD, Lâm tổng bọn tao cần gái thì đầy con xếp hàng.
Vừa nói một thằng còn không sợ chết đi đến trước mặt Chu Dĩnh, cười hì hì nhìn chằm chằm Chu Dĩnh mà nói:
- Em gái bao, một đêm bao nhiêu tiền.
- Tát vào miệng
Dương Phàm lạnh lùng nói một câu. Chu Dĩnh sớm không nhịn được liền vung tay tát mạnh. Tát cho thằng ranh kia quay một vòng 360 độ. Chu Dĩnh còn chưa hết giận, vung tay tát thêm ba cái. Miệng thằng ranh này liền chảy máu, đặt mông ngồi bệt xuống đất mà ngất đi.
Mấy tên cảnh sát liền ngây ra, lập tức vây đám người Dương Phàm lại. Tên thượng úy coi như tỉnh táo nói với Dương Phàm:
- Người của anh sao lại ra tay đánh người. Lấy giấy chứng minh của anh ra cho tôi kiểm tra.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Giấy chứng minh thư của tôi, anh còn chưa có tư cách xem. Anh xem của người này đi.
Vừa nói Dương Phàm chỉ vào Trầm Ninh. Trầm Ninh đang đứng bên xem trò hay liền đi tới.
- Đồng chí ở phân cục nào? Các người chấp pháp như vậy sao? Đồng chí không cảm thấy xấu hổ với quốc huy trên đầu sao?
Ba câu hỏi làm tên thượng úy không đáp được câu nào. Lúc này tên Lâm tổng thấy không đúng nên định lén chuồn đi.
Dương Phàm lập tức cười nói:
- Lâm tổng, anh nếu lui về sau một bước, tôi đảm bảo chân của anh sẽ gãy.
Chu Dĩnh rất phối hợp cầm lấy chai nước, ngón cái ấn mạnh một chút, chiếc chai vỡ ra.
- Các người rốt cuộc là ai?
Tên thượng úy hoảng hốt. Trầm Ninh lúc này mới lấy thẻ công tác ra đưa cho hắn, rồi nói:
- Tôi đã tận mắt nhìn thấy ba người này chụp trộm vợ tôi và bạn đang thay đồ. Sau khi bị bắt còn dám mở miệng làm nhục người khác. Các anh đưa người về cho tôi.
- Cục... cục trưởng Trầm.
Trầm Ninh chắp tay sau lưng từ từ đi đến trước mặt ba tên cảnh sát. Sau đó khoát tay ngăn lại tên thượng úy mà nói:
- Các người về viết một bản báo cáo hợp lý cho tôi. Mấy tên lưu manh này nếu không được tôi ký, ai thả ra người đó phụ trách. Ngoài ra lưu một người lại lấy lời khai.
Nơi này là địa điểm công cộng nên Trầm Ninh không tiện làm lớn chuyện ở đây. Hơn nữa Dương Phàm cũng đang ở đây nên càng không tiện làm lớn. Dù sao lần này coi như đã túm được nhược điểm của bọn chúng. Dù như thế nào cũng có thể xử lý nghiêm khắc, lãnh đạo chủ yếu cũng không trốn được trách nhiệm. Cho dù không có trách nhiệm cũng phải chụp mũ lên đầu hắn.
- Các người làm gì, tôi là ủy viên ... tôi là chủ doanh nghiệp. Các người bắt tôi sẽ phải suy nghĩ đến hậu quả. Lúc Lâm tổng bị hai cảnh sát mời lên xe còn lớn tiếng quát. Nhưng dù sao có Trầm Ninh ở đây, hai tên cảnh sát sao dám không nghe lệnh của cục trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Sau khi người được đưa lên xe, hai cảnh sát hét lên với đám người vây xem:
- Tản đi, tản đi, đừng đứng ở đây làm loạn.
Dương Phàm thầm nói các người làm như vậy mới là làm loạn? Hôm nay nếu không phải Trầm Ninh là cục trưởng cục Công an, như vậy đâu có thể dễ dàng bỏ qua cho các người.
Lúc này tên thượng úy đi đến trước mặt Trầm Ninh, nhỏ giọng nói:
- Cục trưởng Trầm, Lâm tổng là em họ của phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim, cài này làm khó chúng tôi.
Trầm Ninh vừa nghe thấy thế cũng sửng sốt một chút. Vì thế Trầm Ninh đi tới nói tình hình với Dương Phàm. Dương Phàm sa sầm mặt nói:
- Mày là cục trưởng, mày tự quyết định.
Trầm Ninh hiểu rõ tính cách của Dương Phàm. Vừa nhìn bộ mặt này của Dương Phàm, Trầm Ninh biết Dương Phàm đang tức giận nên tự nhiên không cần biết phó bí thư thị ủy gì hết. Nhưng đúng lúc này điện thoại di động của Trầm Ninh vang lên.
- Cục trưởng Trầm sao? Tôi là Ngô Địa Kim. Nghe nói em họ tôi có chút xung đột với anh. Có thể nể mặt tôi mà nương tay không?
Ngô Địa Kim nói rất khách khí. Trầm Ninh vừa nhìn thấy vẻ mặt của Dương Phàm, mắt hắn đảo đảo rồi ôm ý định xấu xa đi ra ngoài.
- Phó bí thư Ngô, không phải tôi không tôn trọng lãnh đạo. Tình hình thực tế tôi cũng không tiện nói rõ. Tôi cũng không thể làm chủ được. Nếu không tin tự phó bí thư đến xem là hiểu.
Trầm Ninh nói xong liền dập máy, sau đó bảo mấy tên cảnh sát không đưa người đi vội, chờ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện