Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 345: Dòng chảy ngầm mãnh liệt



Khang Hà lộ ra nụ cười khiêm tốn từ từ đi đến trước bàn Thu Vũ Yến, hơi khom lưng rồi nói:
- Đây là giám đốc Chu sở Du lịch tỉnh sao, tôi là chủ quán này – Khang Hà.
Chu Kiến Khang nhìn thoáng qua Khang Hà, nhớ đến kỳ thi siêu mẫu ở đây. Chu Kiến Khang sẽ tham gia vào hôm khai mạc. Đơn vị tổ chức đều được khách sạn này miễn phí. Nghĩ đến chuyện Hồng Lực ở đây, Chu Kiến Khang liền hiểu rõ tình hình.
- Là tôi, thì ra là ông chủ Khang, cảm ơn anh đã ủng hộ công việc của sở Du lịch chúng tôi.
Chu Kiến Khang tự nhiên rất khách khí với nhà tài trợ. Cuộc thi người mẫu mỗi năm tổ chức một lần, sở Du lịch tỉnh đứng ra tổ chức, hình như trong ấn tượng của Chu Kiến Khang thì năm nào khách sạn Khang Long cũng tài trợ.
Khang Hà mỉm cười bắt tay với Chu Kiến Khang:
- Nên làm, nên làm mà, quý cô đây là là?
Người làm kinh doanh luôn nói hòa khí sinh tiền tài, điểm này Thu Vũ Yến nắm rất tốt. Khang Hà khiêm tốn như vậy đã đổi lại nụ cười tự nhiên của Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến bắt tay rồi nói:
- Không dám. Thu Vũ Yến.
Khang Hà bị nụ cười của Thu Vũ Yến làm cho ngây ra, chẳng qua rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần:
- Cô Thu, một nụ cười của cô đúng là nghiêng nước nghiêng thành, tôi cũng cảm thấy mơ hồ. Ha ha, tôi đã nghĩ ra cô là ai, CEO của tập đoàn Thiên Mỹ. Thật sự là khách quý có mời cũng không mời được. Khó trách buổi sáng lúc tôi mới thức dậy thì cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt, tâm trạng cũng rất thoải mái. Thì ra giám đốc Chu và giám đốc Thu đến.
- Giám đốc Khang đúng là giỏi ăn nói.
Thu Vũ Yến lễ phép cười cười rồi ngồi xuống ghế. Khang Hà không khỏi thở dài một tiếng trong lòng, phụ nữ như thế này gặp được một lần đã thỏa mãn rồi.
Chu Kiến Khang lúc này cũng khách khí nói:
- Giám đốc Thu có cần gì không, tôi sẽ đi bố trí.
Hai người này tại sao lại ân cần như vậy, Thu Vũ Yến đương nhiên biết là vì tiền của mình. Chẳng qua Thu Vũ Yến đến tỉnh Thiên Nhai là vì báo đáp ơn của Dương Phàm với tập đoàn Thiên Mỹ, ngay cả bản thân mình cũng có thể giao cho Dương Phàm, tiền đáng gì chứ?
Lúc Khang Hà và Chu Kiến Khang đi ra ngoài, Khang Hà thấy tên đàn em A Bình vội vàng đi vào, tim hắn không khỏi thắt lại. Khang Hà thầm nói vẻ mặt A Bình không đúng, chẳng lẽ phán đoán của mình có vấn đề?
Khang Hà cười cười với Chu Kiến Khang rồi cùng đi với đối phương ra đại sảnh. Khi thấy người của sở Du lịch đang làm thủ tục, Khang Hà liền đi tới nói với quầy lễ tân:
- Nhanh một chút.
Nói xong Khang Hà liền cười cười xin lỗi Chu Kiến Khang:
- Giám đốc Chu, tôi có chút việc cần xử lý.
Khang Hà nói xong liền trực tiếp đi vào trong phòng làm việc, A Bình rất nhanh đi theo.
- Giám đốc Khang, không ổn rồi. Cục Công an thành phố đột nhiên dùng biện pháp mạnh, tôi có mấy tên đàn em bị bắt rồi.
Khang Hà không khỏi sợ hãi, mặt biến sắc kêu lên:
- Sao có thể chứ, nhiều người như vậy mà cũng dám ra tay sao?
A Bình kể rõ chi tiết ra một lần, trong đầu Khang Hà hiện lên hình ảnh tên cục trưởng Trầm Ninh béo ú kia. Trong ấn tượng của Khang Hà, tên béo này cả ngày lái xe chạy loạn không làm chuyện gì đứng đắn nghiêm túc cả. Bình thường đều luôn nở nụ cười, Khang Hà từng muốn mời Trầm Ninh ăn cơm nhưng lại bị từ chối.
Quả nhiên người không thể dựa vào hình dạng bên ngoài. Tên cục trưởng mập mạp này không ngờ còn dám hạ lệnh mạnh mẽ dẹp tan đám người này, còn bắt hơn trăm người về.
- Bên phía lão Tôn nói như thế nào?
Khang Hà cố gắng lấy tỉnh táo nói một câu. A Bình thấp giọng nói:
- Lão Tôn gọi điện tới, bí thư thị ủy mới là cấp trên cũ của Trầm Ninh. Có lẽ thằng ranh Trầm Ninh đột nhiên trở nên mạnh mẽ là có quan hệ này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Khang Hà trầm ngâm một chút giơ tay lên vẫy vẫy A Bình đến gần, nhỏ giọng nói vào tai:
- Mày liên lạc với bên kia một chút, tạm thời đừng có gấp chuyển hàng. Lát nữa mày đi bố trí một chút, như thế này ...
A Bình vâng một tiếng rồi rời đi. Vẻ mặt Khang Hà trở nên nặng nề và sa sầm lại. Khang Hà rút điện thoại di động ra tìm một phen, sau đó gọi số điện thoại.
- Phó thị trưởng Lữ sao? Đang bận gì thế?
Lữ Ngọc Phương vô cùng mệt mỏi sau khi xử lý chuyện ở xã Dương Mã. Hắn cúi đầu mặt sa sầm mặt về đến nội thành. Cầm điện thoại lên nhìn số máy, Lữ Ngọc Phương liền tươi cười nói:
- Giám đốc Khang à. Nghĩ thế nào mà quan tâm công tác của tôi như vậy?
Sau khi dặn dò Lâm Đốn xong, Dương Phàm muốn ăn gì đó. Hắn cầm bát mì ăn từ từ rồi cau mày suy nghĩ vấn đề gì đó. Điều này làm Trương Tư Tề ngồi đối diện đau lòng nói:
- Ăn uống không có giờ giấc thì thôi, nhưng lúc ăn cơm còn nghĩ nhiều như vậy, anh có để ý đến sức khỏe của mình hay không? Sớm biết như vậy em đã xin ông nội để anh không đến đây chịu tội. Mông chưa ngồi ấm chỗ đã không ngừng có chuyện xảy ra.
Dương Phàm không khỏi có chút xấu hổ cười cười, cắm đầu ăn cơm. Sau khi Dương Phàm bỏ bát xuống Trương Tư Tề liền lấy khăn tay lau miệng cho hắn. Cánh tay trắng nõn làm Dương Phàm không khỏi động tâm. Dương Phàm há mồm hôn nhẹ lên đó một chút. Trương Tư Tề yêu kiều cười nói:
- Đừng nhúc nhích. Miệng anh toàn mỡ.
Vợ lộ ra vẻ mặt như vậy làm cơn lửa nóng trong người Dương Phàm bốc lên trên đầu, đưa tay ra ôm nàng vào lòng. Trương Tư Tề thuận tay ôm cổ Dương Phàm, trong miệng thổi mùi thơm như lan nhỏ giọng nói:
- Gần đây phải nhịn mệt lắm đúng không?
Câu nói nhẹ nhàng và quan tâm này làm cho Dương Phàm cố gắng áp chế bay thành bọt nước, của quý cứng ngắc lên đẩy đẩy vào giữa hai mông.
Vị trí mẫn cảm nhất của Trương Tư Tề bị đẩy như vậy khiến hơi ngứa ngáy, ánh mắt mê li. Nàng không nhịn được há mồm vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vào tai Dương Phàm.
Dương Phàm bị kích động như vậy liền không nhịn được đưa tay vén áo cộc của nàng lên, đáng chết chính là lúc này có tiếng gõ cửa. "Shit" Dương Phàm nhỏ giọng mắng một câu rồi thở dài bất đắc dĩ chạm nhẹ vào ngực Trương Tư Tề dù vẫn còn cách quần áo, Trương Tư Tề đỏ mặt cười cười cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai hắn:
- Ngoan ngoãn. Tối em sẽ tiếp anh.
Vừa nói nàng liền lắc lắc mông nẩy nở đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay đầu lại lộ ra nụ cười giết người.
Dương Phàm thầm than một tiếng "Hôm nay đúng là khó sống". Hắn ngồi thẳng dậy. Tào Dĩnh Nguyên và trưởng ban Tuyên giáo u Trung Chương đã tới.
u Trung Chương, giới tính nam, dân tộc Hán, 46 tuổi. Trong đầu Dương Phàm liền hiện ra lý lịch của trưởng ban Tuyên giáo này, từ bên trong lý lịch không nhìn ra được nhiều thứ lắm. Điều Dương Phàm có thể thấy đó là vị trưởng ban u tốc độ thăng chức mặc dù không cao nhưng gần như 4 năm tăng một chức. Sau thời gian 16 năm đã hoàn thành quá trình từ trưởng phòng trở thành trưởng ban Tuyên giáo kiêm thường vụ thị ủy thành phố Hải Tân.
Từ một bản lý lịch của người nào đó mà để nhìn được bối cảnh của hắn cần phải có đầu óc. Người có chút kinh nghiệm không khỏi nhìn ra u Trung Chương một mực bò lên ở thành phố Hải Tân này. Bởi vậy có thể thấy được mặc dù u Trung Chương có chút bối cảnh, chẳng qua chỉ là một vị lãnh đạo nào đó trong tỉnh thưởng thức hắn mà thôi, tuyệt đối không phải loại hai năm lên một chức, sau đó chạy quanh mấy tỉnh gần Bắc Kinh, 40 tuổi sẽ làm lãnh đạo cấp bộ. Dương Phàm thầm nghĩ mình là loại người phía sau.
- Đều đến rồi à, ngồi xuống đi.
Dương Phàm từ từ đứng lên, chờ hai người kia đến chủ động bắt tay rồi ngồi xuống. Tuy giữ tư cách lãnh đạo rất mệt mỏi nhất định phải giữ. Nếu không đám quan chức bên dưới sẽ khinh thường, cảm thấy mày không đủ quan uy.
Tào Dĩnh Nguyên lúc này có tâm trạng rất phức tạp và không hiểu rõ tại sao lần này Dương Phàm lại làm như vậy. Chuyện lần này đáng lẽ là do ủy ban thành phố ra mặt giải quyết. Nhưng sau khi mình hơi tỏ vẻ do dự một chút, Dương Phàm liền không hề khách khí tát cho một cái, trực tiếp hạ lệnh công an trấn áp. Từ hiệu quả bây giờ có thể thấy quyết định cứng rắn của Dương Phàm đã tạo được tác dụng lớn. Nhưng sau đó có còn dư âm khác hay không thì không biết. Lúc này trong lòng Tào Dĩnh Nguyên đang ở một trạng thái kỳ diệu. Từ trước đều là đảng quyết định mọi chuyện. Từ một ý nghĩa nào đó Dương Phàm hạ lệnh trấn áp công an cũng không coi như đoạt quyền của Tào Dĩnh Nguyên.
Một điểm quan trọng chính là Tào Dĩnh Nguyên vẫn muốn dựa vào chính sách rút củi đáy nồi của Dương Phàm để đạt được mục đích nhanh chóng điều chỉnh tất cả các cơ quan nhà nước. Trong lòng Tào Dĩnh Nguyên rất mâu thuẫn, bí thư thị ủy và thị trưởng xuất hiện một trạng thái rất vi diệu, nhưng hầu hết thời gian là phải giữ cân bằng. Nhưng Tào Dĩnh Nguyên hiện nay rất khó giữ được cân bằng, bởi vì hai cơ quan khác liên quan đến thị ủy là Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân (1) (tương đương Mặt trận tổ quốc bên mình) và Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc, thái độ của bọn họ Tào Dĩnh Nguyên vẫn không rõ ràng lắm. Từ lúc Tào Dĩnh Nguyên đến ủy ban nhận chức đến nay thấy hình như cũng không tốt cho lắm.
1. Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc , gọi tắt là Chính hiệp nhân dân là tổ chức mặt trận thống nhất yêu nước nhân dân Trung Quốc, là cơ quan quan trọng hợp tác đa đảng phái và hiệp thương chính trị dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản Trung Quốc, là hình thức quan trọng tuyên dương dân chủ xã hội chủ nghĩa trong đời sống chính trị Trung Quốc. Đoàn kết và nhân chủ là hai chủ đề lớn của Chính hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện