Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 353: Tiểu nhân



Hồ Gia Anh thở dài nói:
- Hiện giờ hoa tàn bướm tã, muốn tìm một người đàn ông để cưới, kết quả là hai lần ly hôn đã khiến em quá sợ rồi, quyết định chỉ sống độc thân thôi. Thực sự lắm lúc bức xúc, chỉ có thể tự xử.
- Tôi sợ cô rồi. Khẩn trương gọi người đưa đồ ăn lên, tôi đi nhà vệ sinh đã.
Tùng Lệ Lệ vội chạy trốn, không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ám muội của Hồ Gia Anh.
Tùng Lệ Lệ bị dọa bỏ chạy khiến Dương Phàm hơi đắc ý, thầm nói chẳng phải cô rất thông minh sao? Tôi chỉ nói một câu với cô để rung cây dọa khỉ, về sau cô thành thật một chút là hơn. Dương Phàm không mang theo thư ký Lê Quý, vẫn cần phải khảo sát một thời gian. Điều này khiến Dương Phàm hơi bất đắc dĩ, tự nhủ đừng để cho người phụ nữ này say là được. Phụ nữ vốn bẩm sinh không có tửu lượng cao cho lắm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Hồ Gia Anh tự mình bưng bát đĩa đi vào, theo sau còn bốn món nữa, vừa vào cửa liền cười nói:
- Bí thư Dương, không có nhiều người, tôi tùy tiện bày mấy món thức ăn, nếu không hợp thì ngài cứ nói một tiếng.
Bàn ăn thoạt nhìn rất đơn giản với bốn món. Ngay từ món đầu tiên Dương Phàm đã không biết là món gì. Tuy nhiên khi bày món, Hồ Gia Anh giới thiệu:
- Thịt hươu rán, cá Thạch Ban hấp, thịt công kho tàu, long hổ đấu, canh cá.
Bốn món đồ ăn này có lẽ không ít tiền nhỉ. Dương Phàm không hề lộ vẻ bất mãn, chỉ thản nhiên cười nói:
- Đầu tiên phải nói trước xem có đủ tiền mua không đã. Nếu không phải để Tùng học tỷ lại rửa bát gán nợ mất.
Không hề tỏ vẻ gì quan cách, đây có lẽ là một người khá biết điều. Trong lòng Hồ Gia Anh cảm thấy hơi ấm áp, cảm giác Dương Phàm là một người rất không tồi, ít nhất sau khi nghe nói là bạn học cùng trường cũ, thái độ trở nên rất thoải mái.
Tùng Lệ Lệ rửa tay trở về, vào cửa liền cười nói:
- Uống chút rượu gì nhỉ?
Sớm có tư tưởng chuẩn ứng phó nên Dương Phàm lập tức nói:
- Buổi chiều còn phải đi làm, uống chút bia là được.
Hồ Gia Anh hơi cắn môi, tươi cười nói:
- Học đệ, đây là cậu không đúng rồi. Mọi người tốt xấu gì cũng là học cùng trường, bao nhiêu năm qua mới có dịp biết nhau, sao không tổ chức mừng long trọng một chút chứ? Hơn nữa tôi còn phải nịnh ngài cho tốt, sau này ngài còn chiếu cố cho việc làm ăn của tôi mà.
Dương Phàm biết sẽ có việc này, cười khổ nói:
- Vậy chị đừng tìm tôi, cứ tìm Tùng học tỷ và chánh văn phòng Lâm Đốn. Buổi chiều quả thật có việc, tôi vừa mới nhận chức, thật sự bận vắt chân lên cổ mà chạy.
Nghe thấy lời cự tuyệt rất lịch sự nhưng không hề xa lạ trước lời đề nghị của Hồ Gia Anh, Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh cười nói tiếp:
- Gia Anh, đừng làm khó dễ người ta. Đây là sợ chúng ta cho thuốc vào rượu mà.
Nói như vậy hy vọng lấp liếm được chút hiềm nghi lúc trước của Dương Phàm.
- Ai nha.
Hồ Gia Anh giơ tay che miệng, bộ dạng kinh ngạc nói:
- Sao học tỷ không nói sớm để chuẩn bị. Hiện giờ chuẩn bị cũng không kịp nữa rồi.
Hai người phụ nữ kẻ xướng người hoạ khiến Dương Phàm bị ép tới mức vẻ mặt đau khổ nói:
- Tốt, dám chọc ghẹo bí thư thị ủy, chốc nữa một kẻ mất chức, một niêm phong cửa hàng.
Những lời này khiến không khí rất sinh động, ba người lập tức cười ha hả.
Bận rộn một ngày, Dương Phàm trở lại nhà khách, vừa mới ngồi xuống thì Trương Tư Tề đã đi tới cười hỏi:
- Anh đã làm chuyện thương thiên hại lí gì mà khiến cô bé Chu Dĩnh tức giận tới mức đập vỡ ba chén trà thế? Có phải là ăn vụng sau lưng em không đấy?
Không đề cập tới việc này còn tốt, nhắc tới liền khiến Dương Phàm cảm thấy khó chịu. Mấy ngày nay đang bức xúc mà không có chỗ giải quyết, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Trương Tư Tề, bên ngoài là áo ngủ, bên trong không có gì, Dương Phàm lập tức có phản ứng.
- Bà xã, có cần mặc như thế không vậy? Đây là em đang câu dẫn anh phạm tội đó.
Trương Tư Tề hơi đỏ hai má, sóng mắt lưu chuyển, hạ giọng nói:
- Có muốn em giúp anh giải quyết theo cách khác thường không?
Dương Phàm cảnh giác nhìn cửa, hạ giọng hỏi:
- Chu Dĩnh sẽ không đột nhiên vào chứ?
Trương Tư Tề cười lắc đầu nói:
- Chắc là không. Cô ấy đang đi ra ngoài.
- Vậy em nhanh lên.
Dương Phàm có chút vội vã không nhịn nổi, liền giơ tay thò vào trong áo, ra sức nhào nặn bộ phận rất đàn hồi đó. Trương Tư Tề hơi rên lên một tiếng, quỳ gối trước mặt Dương Phàm, đưa tay kéo khóa quần xuống.
Khang Hà có một tật xấu là thích nhìn người ta làm tình. Ngược lại Trữ Kiếm Nam lại thích khi làm tình có đồng bạn cùng xem. Hai người xem như có sở thích khá gần nhau, hơn nữa hay đi lại trong kinh doanh, hiện giờ cùng trong một đường dây nên coi như là bạn bè.
Khang Hà không thích bóng tối nên bật đèn trong phòng lên. Sau khi hít một hơi thuốc trên bàn, Trữ Kiếm Nam rất nhanh trở nên hưng phấn, nắm lấy một người mẫu, miệng ngậm ống hút, đang nằm sấp như chó bên cạnh. Dưới ánh đèn sáng choang, dưới chiếc váy không hề có gì nữa cả, cặp đùi dài trắng nõn lộ ra toàn bộ. Trữ Kiếm Nam thậm chí lười cởi thắt lưng, kéo khóa quần xuống hung hăng đâm vào từ phía sau cô gái người mẫu đang phê thuốc.
Khang Hà không dính vào loại độc dược này bởi vì hắn đã thấy rất nhiều người thê thảm thế nào khi dính vào thứ đó. Thông qua ma túy, Khang Hà có thể khống chế được rất nhiều người có giá trị lợi dụng. Đáng tiếc tên Long Cương kia không nể tình, ngay cả Trữ Kiếm Nam mời đều cự tuyệt.
Văn Phong bưng chén rượu cau mày đi tới ngồi xuống bên cạnh Khang Hà. Khang Hà cười hỏi:
- Sao không cùng chơi thế?
Văn Phong bĩu môi nói:
- Chơi một lần, hôm sau cực kỳ đau. Ba ngày sau đi tiểu vẫn còn đau. Từ nay về sau sẽ không dính vào thứ đó nữa. Tôi đã tra xét một số tài liệu, thứ đó là dùng để kích thích cho súc vật. Tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.
Khang Hà thở dài nói:
- Tôi cũng đã khuyên nhủ bọn họ, kết quả là họ không nghe.
Văn Phong nhìn lướt qua Trữ Kiếm Nam và Hồng Lực đang lăn lộn với đám đàn bà, âm trầm thở dài nói:
- Gần đây tôi có dự cảm không tốt. Hôm qua gặp Lữ Ngọc Phương, thấy thằng ranh đó có vẻ tâm tình không được tốt, nghe nói thị trưởng mới không thích hắn.
Ánh mắt Khang Hà không hề rời khỏi đám nam nữ đang lăn lộn kia, vẻ hưng phấn trong mắt lập tức bị câu nói này của Văn Phong cắt đứt, bất mãn nói nhỏ:
- Thằng đó chẳng dám quyết gì cả, vừa nhát gan vừa tham lam, thậm chí đánh mạt chược cũng không hề muốn thua.
Văn Phong cười cười nói:
- Tham một chút là tốt, tôi chỉ sợ hắn không tham. Anh tập trung làm nhanh một chút. Tôi có mấy việc bận ở trên tỉnh. Thành phố Hải Tân này phải trông vào anh, nhất định phải nắm lấy mấy mảnh đất đó nhanh một chút. Là bán trao tay hay là do anh tự khai phá thì đó là việc của anh. Tôi chỉ để ý hỗ trợ chút tài chính và công văn phê duyệt, việc còn lại chính là chia hoa hồng.
Tình cảnh trước mặt càng lúc càng náo nhiệt. Trữ Kiếm Nam và Hồng Lực đã dùng thuốc nên rung giật như phát cuồng, tiếng thở hổn hển nặng nề của cả đàn ông và đàn bà khiến Khang Hà hưng phấn không ngừng, quay đầu sang ứng phó với Văn Phong:
- Tôi biết rồi, giờ giải trí một chút.
Nói xong hắn bấm một cái nút trên bàn. Cửa mở, hai cô bé trạc 14, 15 tuổi rụt rè tiến vào.
- Củ chuối!
Văn Phong mắng một tiếng, đứng lên rời khỏi căn phòng, trước khi đi còn nhìn lướt qua bức tường được làm bằng thủy tinh, bên trong có thể nhìn được bên ngoài mà bên ngoài không thể nhìn được vào trong. Lại đâm tiếp! Văn Phong liếc nhìn thấy váy của một cô gái bị xé rách, lộ ra bắp chân, khóe miệng hơi co giật, liền đi ra ngoài.
Gục đầu vào bồn rửa, Trương Tư Tề nôn ọe liên tục. Dương Phàm thương tâm đứng bên cạnh ân cần vỗ lưng hỗ trợ. Nhìn bộ dạng khổ sở của Trương Tư Tề, Dương Phàm lập tức chặt đứt tâm tư muốn ăn vụng trong đầu.
Sau khi nôn xong, Trương Tư Tề quay đầu lại nói vẻ hối lỗi:
- Ông xã, rất xin lỗi.
Dương Phàm liên tục nói không sao, sau đó đỡ Trương Tư Tề lên giường nghỉ ngơi. Dương Phàm ngủ không được liền ra phòng ngoài lên mạng. Một lát sau Trương Tư Tề từ phòng trong ra dò hỏi:
- Ông xã, em đói, muốn ăn cháo thịt băm.
Không nói được, Dương Phàm lập tức đi ra ngoài mua! Chăm sóc tới nửa đêm, xem như Trương Tư Tề mới ngủ được. Lúc này Dương Phàm mệt chết khiếp, chẳng còn tâm tư làm gì nữa, lúc nằm trên giường lại nhớ tới ánh mắt mờ ám của Tùng Lệ Lệ sau khi ăn trưa.
"Tốt nhất là giữ khoảng cách mới được!" Dương Phàm âm thầm tự nhủ, lại liếc nhìn Trương Tư Tề đang nằm ngủ có vẻ rất ngon lành, trên mặt hiện ra nụ cười thỏa mãn.
Mới sáng sớm mà cửa cục Công an đã tụ tập một đống người. Đây không phải việc thường ngày. Trầm Ninh hơi tức giận tắt máy xuống xe, thầm nhủ có cái trò gì vậy. Kết quả vừa mới xuống xe đã thấy một đám đàn bà khóc lóc nỉ non trước cửa cục Công an liền vội vàng đi tới nghe ngóng. Hóa ra là người nhà của mười mấy người bị bắt đang tới đây náo loạn.
Trương Hạc mặt mũi đầy vết xây xước từ trong đám người vọt ra, lao tới trước mặt Trầm Ninh tố khổ:
- Cục trưởng Trầm, khẩn trương đi mau, đám đàn bà đó đều điên rồi.
Trầm Ninh thầm nói tình hình ở đây không nhỏ nhỉ, ước chừng có tới hơn một trăm phụ nữ, toàn là phụ nữ bản địa, đều là những người ít văn hóa, làm sao có thể tổ chức được như thế này? Nhất định là sau lưng có người kích động.
- Đừng có gấp, trước hết hãy nói tình huống đi.
Trầm Ninh kéo Trương Hạc qua một bên, đưa cho hắn một điếu thuốc.
Trương Hạc châm thuốc, hút một hơi rồi thở phì phì nói:
- Tôi cũng mới đến đây một lát. Cảnh sát trực ban nói sáng sớm nay đám đàn bà đó liền tụ tập ở cửa khóc lóc om sòm.
Muốn ra tay đuổi đi thì lại sợ làm họ bị thương. Tôi hảo tâm ra khuyên, kết quả bị đám đàn bà đó như nổi điên, xúm lại vừa mắng chửi vừa cào cấu tôi, mười mấy người cùng xông lên. Nếu bên cạnh không có mấy cảnh sát xông tới, tôi đã không thể trốn thoát.
Trầm Ninh vừa nghe vậy cũng thở dốc. Hôm qua vừa mới ngon lành được một tí thì hôm nay lại xảy ra việc này.
- Anh lập tức tổ chức cho cảnh sát tới khuyên bảo, tôi tới văn phòng thị trưởng.
Sau khi dặn dò, Trầm Ninh vội vàng chạy tới chỗ Tào Dĩnh Nguyên.
Vừa mới kể lại sự tình, Tào Dĩnh Nguyên liền cảm thấy kinh ngạc. Đám đàn bà này chẳng lẽ to gan vậy sao? Không ngờ dám ngang nhiên vây lấy cục công an, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ.
Tào Dĩnh Nguyên suy nghĩ một chút nói:
- Cục trưởng Trầm chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại, để hai người của xã Dương Mã ra đây, cho họ khuyên bảo đám đàn bà đó rời đi.
Trầm Ninh vừa nghe vậy lập tức kinh ngạc nhìn Tào Dĩnh Nguyên nói:
- thị trưởng Tào, chuyện này không thể được. Tôi nhận định chuyện này khẳng định là có người giật dây sau lưng.
Tào Dĩnh Nguyên hơi phục hồi tinh thần lại, rùng mình nói:
- Bọn người đó quá kiêu ngạo!
Tiếp đó, Tào Dĩnh Nguyên hơi suy nghĩ rồi hỏi:
- Vậy anh nói nên làm gì bây giờ?
Câu hỏi như vậy khiến trong lòng Trầm Ninh cực kỳ khinh bỉ, thầm nhủ đường đường là một thị trưởng, sao chẳng hề có chút trách nhiệm gì vậy? Nghĩ tới đó, Trầm Ninh lười biếng liếc nhìn Tào Dĩnh Nguyên một cái nói:
- Dám ngang nhiên phá hỏng trật tự của cơ quan chính phủ, lại còn là cục Công an, việc này có ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, tôi không cần phải nói nữa. Tôi đi về trước, thị trưởng Tào cứ suy nghĩ kỹ rồi quyết định.
Nói xong Trầm Ninh vội vàng đi ra ngoài, Tào Dĩnh Nguyên nhìn bóng dáng Trầm Ninh, trong lòng nhiều ít hơi xấu hổ và giận dữ. Gần đây Tào Dĩnh Nguyên vẫn bận rộn việc chỉnh đốn bộ máy chính quyền nên vừa rồi không hạ quyết tâm, chính là vì không muốn nhiều chuyện.
Tào Dĩnh Nguyên đập bàn thật mạnh rồi vội vàng đuổi theo Trầm Ninh hô to:
- Cục trưởng Trầm, đồng chí chờ tôi một chút.
Khi đuổi kịp Trầm Ninh, Tào Dĩnh Nguyên kiên quyết nói:
- Sau khi đồng chí trở về, việc đầu tiên là điều động cảnh sát địa phương khuyên bảo họ rời đi, đồng thời điều động cảnh sát có vũ trang tới, nếu thực sự không được thì bắt người.
Trầm Ninh thật sự không ngờ Tào Dĩnh Nguyên cũng có lúc dữ tợn như vậy. Vốn Trầm Ninh đã định tự mình xử lý, nhưng nếu đã có lãnh đạo lên tiếng, vậy cần gì phải nói nữa.
Trầm Ninh vội vàng trở về cục Công an, đi vào từ cửa sau. Sau khi bố trí một hồi, Trầm Ninh cho người đặt một chiếc loa lớn trên đầu tường, tiếp đó bật công tắc, cầm micro hô to:
- Tất cả người bên ngoài nghe đây, tôi là cục trưởng cục Công an Trầm Ninh. Những gì các người hiện đang làm đã vi phạm pháp luật. Hạn cho các người năm phút đồng hồ để rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ ra lệnh cho người cưỡng chế.
Vừa chấm dứt kêu gọi giải tán, người của đội phòng chống bạo lực đã giơ lá chắn lên ép tới từ hai bên. Đàn bà rốt cục vẫn là đàn bà, từ khi bắt đầu khuyên nhủ tới khi đội phòng chống bạo lực xuất hiện, trước sau kiên trì không đến mười phút, lúc ban đầu là một người đàn bà ôm con bỏ chạy, tiếp theo càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người kiên trì. Chờ khi họ muốn bỏ đi thì đã không còn kịp nữa, một đám cảnh sát xông lên, bắt toàn bộ vào trong cục.
Trước sau thẩm tra xử lí không đến năm phút đồng hồ, kết quả là có người trả tiền để cổ động họ tới gây rối.
Trong phòng hội nghị Tôn Trường Bình lập tức đứng lên nói:
- Tôi mang đội đi bắt tên A Đông cổ động gây rối đó.
Trầm Ninh khoát tay nói:
- Quên đi, đừng lãng phí tiền xăng. Chắc chắn hắn đã sớm chạy rồi. Trước hết thả đám đàn bà đó đi, giữ ở đây còn phải tốn tiền cơm
Vừa nghe nói như vậy, Tôn Trường Bình cũng không nhụt chí, khăng khăng nói:
- Tôi cam đoan sẽ bắt được tên đó.
- Khốn khiếp, công an trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào thế?
A Bình đứng trước mặt Khang Hà, quát mắng rất không cam lòng.
Khang Hà sắc mặt ngưng trọng đứng ngồi không yên, đi đi lại lại vài vòng, cuối cùng đứng trước cửa sổ nhìn ra phía biển rộng xa xa, cũng không quay đầu lại nói:
- A Bình, lập tức cho mọi người trên núi dừng sản xuất. Tập trung nhân viên lại không được chạy loạn, cất giấu kỹ các thiết bị. Không thể đi theo con đường xã Dương Mã được nữa, hàng hóa đi theo tuyến phía tây lên bờ. Dặn dò người của anh cẩn thận một chút. Tôi có dự cảm mãnh liệt, sắp sửa xảy ra chuyện đó.
Lần đầu tiên A Bình nhìn thấy Khang Hà nghiêm túc như vậy. A Bình liên tục gật đầu nói:
- Em biết rồi, sẽ đi bố trí ngay. A Đông làm sao bây giờ? Đưa tiền cho hắn trốn đi à?
Khang Hà trừng mắt nhìn A Bình một cái nói:
- Uổng công mày đi theo tao nhiều năm như vậy, chút việc đó còn không biết nên làm thế nào à? Công an thả đám đàn bà đó khẳng định là đã hỏi ra được A Đông, thả người ra là để mê hoặc đồ ngu chúng mày đó!
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Khang Hà lộ ra một đạo sát khí âm lạnh. A Bình thầm run lên trong lòng, liên tục gật đầu nói:
- Em biết nên làm thế nào rồi.
Khang Hà lúc này mới vừa lòng gật gật đầu nói:
- Hành động bí mật một chút!
A Bình vừa mới đi ra ngoài, khuôn mặt âm trầm của Khang Hà mới lộ ra vẻ tươi cười, thấp giọng lầu bầu:
- Lần này chơi hay đây.
Khang Hà thở dài một tiếng, đi ra khỏi văn phòng, đi ra cổng khách sạn, tới hướng một cái ô ở cách đó không xa.
- Giám đốc Chu, đây là kế hoạch thư của Tập đoàn Thiên Mỹ định đầu tư vào mảng du lịch trong tỉnh Thiên Nhai, phiền ngài xem qua một chút.
Vương Siêu cười tủm tỉm nói với Chu Kiến Khang ở đối diện.
Nhận lấy tập tài liệu, Chu Kiến Khang âm thầm mừng rỡ trong lòng, xem ra vất vả đi theo cả ngày giờ cũng thu được kết quả.
Khang Hà đến gần hai người, còn cách ngoài năm bước thì mỉm cười chào hỏi:
- Giám đốc Chu, Phó chủ tịch Vương, hai người lại có mưu đồ bí mật gì đó?
Chu Kiến Khang vốn có ấn tượng khá tốt đối với doanh nghiệp địa phương hào phóng này, lập tức cười đứng lên nói:
- Phó chủ tịch Vương và chủ tịch Thu đã quyết định đầu tư vào mảng du lịch ở tỉnh Thiên Nhai, trước hết là lên kế hoạch xây dựng một khách sạn và một cao ốc Thiên Mỹ.
Nói thật Chu Kiến Khang nhanh miệng như vậy khiến trong lòng Vương Siêu hơi bất mãn. Cũng may bản kế hoạch thư này mới chỉ là chút sơ bộ, nếu không bị lộ bí mật kinh doanh quả là không thể nào chấp nhận nổi. Người ta là lãnh đạo, mày còn có thể nói gì chứ?
Lặng lẽ thu lại bản kế hoạch, lúc này Vương Siêu mới mỉm cười đứng lên, khách khí chào hỏi Khang Hà:
- Tổng giám đốc Khang, Thiên Mỹ muốn tới thành phố Hải Tân phát triển, ngài là thổ địa ở đây, phải chiếu cố nhiều hơn nha.
Khang Hà tỏ vẻ khiêm tốn nói:
- Phó chủ tịch Vương nói giỡn với tôi sao? Có cây đại thụ là Bí thư Dương làm chỗ dựa cho ngài, ngài còn sợ không làm ăn được ở thành phố Hải Tân này sao?
Dứt lời, Khang Hà liếc Chu Kiến Khang một chút, phát hiện trên mặt Chu Kiến Khang hơi co giật, trong lòng không kìm nổi âm thầm đắc ý.
Câu nói này đã kích thích Chu Kiến Khang ít nhiều. Quả thật Chu Kiến Khang đã gây nên cho Chu Kiến Khang một đả kích không thể nói thành lời. Tên khốn Hồng Lực còn khiến sở Du lịch tỉnh mất hết mặt mũi. Mấu chốt là tập đoàn Thiên Mỹ này muốn đầu tư ở thành phố Hải Tân, tuy rằng không thể thiếu một phần công lao của sở Du lịch tỉnh nhưng trong lòng Chu Kiến Khang vẫn rất bất mãn. Người là do sở Du lịch tỉnh tiếp đãi, nhưng tiện nghi lại thuộc về Dương Phàm.
Tâm tính của người trong quan trường đều kỳ lạ như vậy, có thể nói bất cứ ai cũng thế. Đứng trước lợi ích, Chu Kiến Khang đã quên hết thảy thái độ của hai ông trùm tập đoàn Thiên Mỹ khi đứng trước mặt Dương Phàm.
- Phó chủ tịch Vương, tập đoàn Thiên Mỹ ủng hộ công tác của sở Du lịch tỉnh như vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi quyết định dẫn ngài và tổng giám đốc Thu tới gặp chủ tịch tỉnh Hầu.
Chu Kiến Khang đưa ra cây đại thụ Hầu Tiếu Thiên này, thầm nhủ thế này chẳng lẽ mày không động tâm sao?
Trên đời này làm gì có chuyện cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống thế chứ? Vương Siêu vừa thoáng nghĩ một chút đã đoán được Chu Kiến Khang muốn làm gì. Đây chính là muốn cướp công. Nghĩ vậy, Vương Siêu thầm cười lạnh nhưng ngoài miệng vẫn cười nói rất khách khí:
- Đa tạ giám đốc Chu, tuy nhiên sắp tới có thể sẽ không đi được. Ở thành phố Hải Tân hiện giờ có rất nhiều công tác chuẩn bị cần phải làm.
Vương Siêu nói như vậy là tính toán có thời gian hòa hoãn, đủ để trưng cầu ý kiến Dương Phàm một chút. Làm người không thể vong bản, chưa cần nói tới đạo lý đó mà chỉ cần đắc tội Dương Phàm, tập đoàn Thiên Mỹ sẽ chẳng thể nào sung sướng nổi.
Chu Kiến Khang thấy Vương Siêu nói đáp ứng, trong lòng cảm thấy đắc ý, nghĩ rằng đã có Hầu Tiếu Thiên làm chỗ dựa, tập đoàn Thiên Mỹ còn có thể để ý tới một bí thư thị ủy sao? Vương Siêu thì đang nghĩ rằng nếu sớm biết như vậy đã không gửi bản kế hoạch chính cho loại tiểu nhân như Chu Kiến Khang. Sau khi tùy tiện ứng phó mấy câu, Vương Siêu lấy cớ bận việc phải về khách sạn trước.
Về tới phòng, thấy Thu Vũ Yến đang đọc tài liệu, Vương Siêu kể lại sự tình vừa rồi. Nghe xong, Thu Vũ Yến tức giận ném bộp tập tài liệu xuống bàn, gằn giọng:
- Vô sỉ!
Vương Siêu cũng cười lạnh nói:
- Đã được tiện nghi còn thích khoe mẽ. Nếu không phải lo lắng sẽ mang thêm phiền toái cho Bí thư Dương, chú đã nghĩ phải cho hắn một cái tát ngay tại chỗ. Đúng là đồ khốn khiếp!
Thu Vũ Yến trong lòng hơi động, lập tức đứng lên nói:
- Không được. Loại tiểu nhân này đang tính kế Dương Phàm, cháu phải đi nhắc nhở anh ấy một chút, tiện thể đưa kế hoạch đầu tư của Thiên Mỹ tới cho anh ấy.
Thu Vũ Yến nói xong vội vàng đi luôn. Hai nhân viên bảo vệ do tỉnh phái tới lập tức đi ra từ căn phòng đối diện. Vừa nhìn thấy hai người này, Thu Vũ Yến đã cảm thấy trong lòng không thoải mái. Hai người này là do Chu Kiến Khang bố trí, chút nữa phải nói với bố cho người đến thay mới được.
Trầm Ninh xử lý xong chuyện bên kia, cho Tôn Trường Bình tới báo cáo chính quyền thành phố còn tự mình đi tới thị ủy. Sau khi tìm tới phòng làm việc của Dương Phàm, Trầm Ninh kể lại sự tình buổi sáng cho Dương Phàm nghe. Nghe xong, Dương Phàm cũng phi thường giật mình.
Chuyện này dù kẻ ngu cũng hiểu được rằng cực kỳ có vấn đề. Kẻ chi tiền kích động đám đàn bà đó gây rối khẳng định là có tâm tư gì đó. Sau một phen suy tư, Dương Phàm vẫn có điểm không rõ, làm như vậy rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của công an, còn bản thân chúng sẽ làm việc khác. Nhưng việc khác đó là gì?
Dương Phàm rất tự nhiên liên hệ tới hiện tượng thuyền đánh cá buôn lậu cực kỳ phổ biến ở xã Dương Mã, trong lòng lập tức có chủ ý, vội vàng nói với Trầm Ninh:
- Mày tới chính quyền thành phố một chút, nói Tào Dĩnh Nguyên ra mặt phối hợp với biên phòng, để bọn họ khống chế mặt biển nghiêm ngặt một chút. Tao cảm thấy chuyện sáng nay có liên quan tới việc buôn lậu.
Trầm Ninh vừa mới đi ra, Thu Vũ Yến đã tới. Khi Thu Vũ Yến còn đang đứng ở cửa thì bị Lê Quý ngăn lại. Lần đầu tiên nhìn thấy Thu Vũ Yến, ánh mắt Lê Quý không kìm nổi lay động, tuy nhiên hắn trấn định rất nhanh, hỏi:
- Cô tới tìm ai?
Thu Vũ Yến không dám có nửa điểm coi thường những người bên cạnh Dương Phàm, lập tức thu hồi vẻ mặt lạnh như băng, mỉm cười nói:
- Bí thư Dương có đây không? Phiền anh thông báo một tiếng, nói Thu Vũ Yến tới chơi.
Dương Phàm ở bên trong nghe thấy giọng Thu Vũ Yến liền mỉm cười đi ra đón:
- Vào đi. Lê Quý, lần sau bất cứ khi nào tổng giám đốc Thu tới thì đều có thể cho vào gặp tôi.
Chỉ một câu nói với giọng điệu rất bình tĩnh nhưng Thu Vũ Yến nghe vậy liền cảm thấy rất ấm áp, ánh mắt nhìn Dương Phàm càng rạng rỡ hơn. Dương Phàm cũng cảm nhận được điều này, trong lòng không kìm nổi cười khổ, thầm nhủ: "Mặc kệ cô ta vậy!"
Vì đi vội vàng nên Thu Vũ Yến mặc rất tùy ý, một chiếc dây buộc tóc màu trắng, một bộ váy rất bình thường, nhìn có vẻ rất nghiêm túc. Đây chính là cách ăn mặc của các nhân viên khi làm việc.
Dương Phàm thấy Thu Vũ Yến có vẻ rất cao hứng, chỉ có thể cố gắng tách bạch công việc và tình cảm tư nhân ra, mời Thu Vũ Yến ngồi xuống, cười nói:
- Giám đốc Thu, có việc gì gấp sao?
Dương Phàm hỏi như vậy rất vừa phải, không quá căng, không quá mềm. Từ xưa tới nay, Thu Vũ Yến vẫn là người kiêu ngạo từ tận trong cốt tủy, đã tới đây chắc chắn phải có lý do. Theo tình hình chung trước đây, mỗi khi Thu Vũ Yến mời cơm Dương Phàm đều dùng phương thức liên hệ là điện thoại.
- Sự tình cũng không tính là rất gấp, tuy nhiên em cảm thấy cần phải báo cáo với anh một chút.
Khi xưng hô, Thu Vũ Yến cố ý tránh dùng chữ "ngài". Dương Phàm có thể nhìn ra ngay được chút tâm ý đó. Thu Vũ Yến nói xong còn không quên thoáng liếc xuống ngực áo mình một chút, thấy khá kín đáo, không hề có vẻ gì ám muội, lúc này mới an tâm.
Sau khi đại khái nghe được rằng khả năng là Chu Kiến Khang muốn làm chuyện gì đó, Dương Phàm không khỏi bật cười nói:
- Cô quá căng thẳng rồi. Đây đâu phải chuyện gì quan trọng chứ? Tặng chiến tích thu hút đầu tư về du lịch cho hắn ta thì sao nào? Lại nói tiếp, nếu các cô mà kết nối được với Hầu Tiếu Thiên là một chuyện tốt. Chu Kiến Khang nghĩ thế nào kệ hắn. Chỉ cần hắn không đề cập tới việc hạ giá phòng ở thành phố Hải Tân này thì cứ mặc kệ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện