Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 443: Vòng tròn tiến cử
Sau khi cuộc báo cáo ngắn ngủi kết thúc, cả đoàn chậm rãi đi ra sân bay. Cả đoàn xe trực tiếp đi thẳng vào sân bay.
Ba ngày sau, tổ khảo sát trở về, kết thúc quá trình khảo sát lâm thời. Sau náo nhiệt lại là bình tĩnh. Một buổi sáng, Dương Phàm lên máy bay tới Bắc Kinh. Sáng mai, Trần lão sẽ vào phòng giải phẫu. Sau khi xử lý xong toàn bộ việc ở thành phố Hải Tân, tuy rằng tổ phỏng vấn của CCTV vẫn chưa đi nhưng Dương Phàm cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Lúc này quay về Bắc Kinh với quy mô không nhỏ, Dương Lệ Ảnh, Chu Dĩnh, Trương Tư Tề cùng nhau tới Bắc Kinh. Trong đó Chu Dĩnh có lẽ phải năm sau mới có thể quay về thành phố Hải Tân. Trương Tư Tề thì phải ở lại Bắc Kinh chờ đẻ.
Ở sân bay đã sớm có thư ký Tiểu Tưởng đưa xe tới đón. Xe đi thẳng tới trại an dưỡng mà Trần lão đang nghỉ ngơi. Thấy ông cụ tinh thần không tồi đang đứng ở cửa chờ mình lần đầu tiên, trong lòng Dương Phàm không kìm nổi sinh ra cảm giác tự hào, nhớ tới một câu nói của Tô Tần "Sống trên đời này, tuyệt đối không thể thiếu được địa vị phú quý!"
Rất yên tĩnh! Trà rất thơm! Ba bố con phân theo vai vế ngồi vây quanh bàn trà tạo thành thế chân vạc. Trên mặt Dương Phàm thể hiện rất rõ sự tự tin và trầm tĩnh. Mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng có những người khi thay đổi thì khí chất cũng thay đổi theo.
Trên TV đang chiếu một chương trình tọa đàm. Tào Dĩnh Nguyên, phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng thành phố Hải Tân đang từ tốn nói. Định vị thành phố. Một thành phố lớn về du lịch quốc tế. "Dưới sự chỉ đạo đầy khoa học và sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai. Thành phố Hải Tân……."
Phụt một tiếng. TV bị tắt.
Đặt điều khiển TV xuống, Trần lão gia nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm nói:
- Làm không tệ. Rất tỉnh táo! Dưới tình huống như thế mà còn có thể chủ động lui ra phía sau, đem ích lợi của bản thân và ích lợi của Triệu Việt buộc chặt vào với nhau. Đây là điểm sáng lớn nhất.
Ông cụ khen một câu. Dương Phàm khó nén nổi kích động trong lòng. Mí mắt hơi cụp một chút, thở dài ra một hơi. Ông cụ đã lăn lộn trên chính trường mấy chục năm. Kết luận của ông chắc chắn là phần thưởng tốt nhất.
- Con thấy sự ủng hộ của Chúc Đông Phong với con như thế nào?
Trần Chính Hòa mỉm cười nói, ánh mắt vui mừng hướng sang bên cạnh.
- Lợi ích! Chúc Đông Phong cần sự ủng hộ của Trần gia. Cần một sự phát triển liên tục trong tương lai. Còn con chắc chắn là người được chọn tốt nhất cho 2 bên. Về phần tình cảm cá nhân giữa con và Chúc Vũ Hàm thì Chúc Đông Phong còn không dám gây chiến như thế.
Dương Phàm sau khi suy tư liền đưa ra một đáp án đã suy tính cặn kẽ. Kỳ thật vấn đề này Dương Phàm đã nghĩ từ lâu. Đáp án bị tuyển chọn đã có 3, 4 lần. Đến khi Trần Chính Hòa đưa ra câu hỏi Dương Phàm mới quyết đoán nói.
- Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nói với Chính Hòa. Thằng bé này có hai ưu điểm. Một là tuyệt đại đa số thời điểm đều có thể giữ được tâm tính bình tĩnh một cách khách quan. Hai là cháu có một dã tâm được khống chế rất tốt.
Lời nói của ông cụ sắc bén như dao, ánh mắt sắc sảo như có thể xuyên thấu qua cơ thể Dương Phàm. Dương Phàm không tự chủ được phải hơi hơi ưỡn ngực lên. Sự sắc sảo trong ánh mắt liền biến mất, bình tĩnh chờ câu nói tiếp theo của ông cụ.
- Đây là nguyên nhân ông chọn cháu. Dù sao lúc ấy cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Thậm chí ông đã từng suy xét. Vứt bỏ đời thứ ba!
Nói tới đây ông cụ thu ánh mắt trở về. Lặng lẽ nhìn chén trà trước mặt. Một hồi lâu mới cười lạnh hừ hừ hai tiếng nói:
- Cháu là một tên tiểu tử thối. Năm xưa mà gặp một cán bộ như cháu. Chắc chắn ông sẽ tống cháu vào ngục!
Nói xong ông cụ từ từ đứng lên. Bộ dạng nghiêm túc nhìn hai cha con với ánh mắt phức tạp. Lắc đầu bước chậm lên lầu.
- Không ngờ ông lại nói như vậy!
Trần Chính Hòa chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của ông cụ, lúc này mới bật cười nói ra một câu như vậy. Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Thế giới này có vô số những cám dỗ muôn hình vạn trạng. Có khả năng là liên quan đến hoàn cảnh cuộc sống trước đây. Nhìn thấy một người phụ nữ cao cao tại thượng thì ta sẽ sinh ra kích thích muốn đặt người đó xuống dưới. Vừa nãy ông dùng tuyệt đại đa số thời gian để miêu tả có thể coi như là điểm quan trong nhất trong cuộc nói chuyện. Tuy nhiên con không hối hận. Luật rừng (1) là quy luật tồn tại vĩnh hằng của tiến hóa xã hội. Và đối với nam nhân có dã tâm, có bản lĩnh, thì cái luật rừng chẳng là cái gì hết.
Trần Chính Hòa sau một lúc trầm mặc thở dài nói:
- Tín ngưỡng đã phai nhạt rồi. Trong vài thập niên gần đây quốc gia này đã xảy ra nhiều biến hóa lắm. Khi bố ở tỉnh Tương đã từng nghe qua một lời bình như này. Lãnh đạo cao cấp tán gái thì gọi là cơ thể khỏe mạnh, tinh lực dư thừa. Lãnh đạo trung tầng tán gái gọi là sinh hoạt lệch lạc. Cán bộ cơ sở tạm gọi là tác phong thì chỉ cần một câu đơn giản, đó là bại hoại. Tuy rằng không hoàn toàn như hẳn vậy, nhưng ở mức độ nhất định nào đó, thì nó phản ánh ra cái hiện thực xã hội này
- Nếu bố thường xuyên lên mạng thì sẽ thấy nhiều hơn nữa.
Dương Phàm nói xong yên lặng châm một điếu thuốc. Sau khi rít một hơi liền đứng dậy nhìn những ngôi sao trong đêm đen ngoài cửa sổ nói:
- Đây là hiện thực xã hội. Theo đuổi chính trị đối với con mà nói thì đó là một loại ép buộc dã tâm. Làm những chuyện có ích cho nhân dân.
- Bệnh của ông không nghiêm trọng như con nghĩ đâu. Sống mười năm nữa cũng không thành vấn đề!
Nói ra những lời này, Trần Chính Hòa cười đứng lên. Chờ sau khi Dương Phàm quay đầu lại thản nhiên nói:
- Ngày mai ông làm phẫu thuật. Ngày kia con bắt đầu bận bịu, mặt khác Trương đại tướng cũng muốn dẫn con đi gặp một số người. Chu lão cũng sẽ dẫn con đi dự họp mấy nơi.
- ???
Dương Phàm cười hỏi Trần Chính Hòa….khóe miệng hơi vểnh lên. Lầm bầm nói:
- Cái đã biết thì nên để trong lòng. Không nói ra sẽ không chết.
Cuộc phẫu thuật của Trần lão gia rất thành công. Căn cứ theo lời của chuyên gia:
- Bảo đảm sống vui vẻ trong năm năm!
Trương đại tướng sau khi về hưu vẫn ru rú trong nhà. Bình thường trong nhà cũng không có khách khứa gì. Bỗng một ngày kia có phần khác biệt. Ngoài cổng có 8 chiếc xe mang biển quân đội dừng ở đó. Mỗi chiếc xe đều đỗ ở vị trí tương đối độc lập. Người sáng suốt nhìn thấy cũng biết ai ngồi trên xe?
Bầu không khí trong phòng khách rất sôi nổi. Ngồi ở vị trí bên tay trái Trương đại tướng là Dương Phàm gần như không nói gì. Người nào hỏi một câu thì đáp một câu. Từ đầu đến cuối trên mặt vẫn duy trì mỉm cười. Có tổng cộng tám người tới. Bên trong có hai thượng tướng còn lại tất cả đều là trung tướng. Còn có thiếu tướng Trương Khải Đức ngồi ở một góc trông đến tội nghiệp, liên tục kín đáo nháy mắt với Dương Phàm.
- Hôm nay mời mọi người tới đây chính là để làm quen với một người. Sau này thằng bé này sẽ dựa vào sự dìu dắt của mọi người. Ta già rồi, không thể chạy chỗ này chỗ kia được.
Ý tứ duy nhất của Trương đại tướng chính là ở câu nói này.
Bữa cơm trưa mãi cũng chưa thấy bố trí. Đám người liên quan cũng chỉ đành giậm chân bất lực vì cái tính keo kiệt dường như đã thành thói quen của Trương đại tướng. Cuối cùng người tiễn ra tận cổng đó chính là Trương Khải Đức và Dương Phàm. Đến khi bắt tay lần lượt từng người thì một trung tướng hơi dừng lại một chút. Dương Phàm mỉm cười cảm kích.
Đám xe cộ liên quan đều tự tán đi. Quay đầu lại đã không còn thấy Trương đại tướng. Trên lầu vang lên giọng nói nũng nịu của một đứa bé. Lão gia này đang chơi đùa với cháu trai. Chỉ có từ việc này mới nghe được tiếng cười hí hửng của Trương đại tướng.
- Cái tên vừa rồi họ Trữ. Là chú của Trữ Kiếm Nam.
Trương Khải Đức cười vỗ vỗ bả vai của Dương Phàm tỏ vẻ khen ngợi một chút.
- Em biết. Lúc mới gặp nhau vừa nhắc tới tên là em đã biết rồi.
Dương Phàm cười cười bình tĩnh nói. Trương Khải Đức chép miệng, chậc lưỡi nói:
- Chẳng có thú vị gì cả. Vốn đang bắt chẹt chú một bữa ngon. Hiếm khi được một lần trở về. Năm sau tôi phải đi sang phía Tây.
Phía Tây? Đôi mắt của Dương Phàm hơi híp lại. Thôi mỉm cười, vẻ mặt chăm chú nói:
- Phía Tây không phải rất thái bình à!
- Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Bộ đội cho dù huấn luyện tốt đến đâu mà không kéo ra ngoài thấy máu thì không thể gọi là quân nhân chân chính được.
Sau khi nghe xong, Dương Phàm lấy di động ra cầm lấy giấy bút trên bàn viết một dãy số rồi nói:
- Đây là số di động của La Thành. Anh liên hệ với hắn rồi vui chơi vài ngày cho sướng. Gần đây em rất bận nên không có thời gian đi chơi với anh.
Trương Khải Đức cười hì hì nhét vào túi áo rồi thở dài một cái nói:
- Ở trong bộ đội chú không biết chứ, chị dâu chú quản rất nghiêm. Bình thường khó mà mượn cớ ra ngoài chơi đùa.
- Chuyện của Trữ Kiếm Nam xử lý như thế nào?
Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu như vậy. Trương Khải Đức nghe xong nhướng mày nói:
- Quay về địa phương rồi. Hình như đang làm phó tổng một công ty sản xuất gì đó. Cụ thể thì anh cũng không rõ. Thằng nhãi này xem như là may mắn. Không ngờ Trữ gia cũng có người như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Người khác sẽ không có vận may tốt như vậy, không tốn một chút hơi sức ra khỏi tòa án quân sự. Lớn nhất là đại tá. Một quyết định không kỳ hạn.
Ba ngày sau, tổ khảo sát trở về, kết thúc quá trình khảo sát lâm thời. Sau náo nhiệt lại là bình tĩnh. Một buổi sáng, Dương Phàm lên máy bay tới Bắc Kinh. Sáng mai, Trần lão sẽ vào phòng giải phẫu. Sau khi xử lý xong toàn bộ việc ở thành phố Hải Tân, tuy rằng tổ phỏng vấn của CCTV vẫn chưa đi nhưng Dương Phàm cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Lúc này quay về Bắc Kinh với quy mô không nhỏ, Dương Lệ Ảnh, Chu Dĩnh, Trương Tư Tề cùng nhau tới Bắc Kinh. Trong đó Chu Dĩnh có lẽ phải năm sau mới có thể quay về thành phố Hải Tân. Trương Tư Tề thì phải ở lại Bắc Kinh chờ đẻ.
Ở sân bay đã sớm có thư ký Tiểu Tưởng đưa xe tới đón. Xe đi thẳng tới trại an dưỡng mà Trần lão đang nghỉ ngơi. Thấy ông cụ tinh thần không tồi đang đứng ở cửa chờ mình lần đầu tiên, trong lòng Dương Phàm không kìm nổi sinh ra cảm giác tự hào, nhớ tới một câu nói của Tô Tần "Sống trên đời này, tuyệt đối không thể thiếu được địa vị phú quý!"
Rất yên tĩnh! Trà rất thơm! Ba bố con phân theo vai vế ngồi vây quanh bàn trà tạo thành thế chân vạc. Trên mặt Dương Phàm thể hiện rất rõ sự tự tin và trầm tĩnh. Mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng có những người khi thay đổi thì khí chất cũng thay đổi theo.
Trên TV đang chiếu một chương trình tọa đàm. Tào Dĩnh Nguyên, phó bí thư thị ủy kiêm thị trưởng thành phố Hải Tân đang từ tốn nói. Định vị thành phố. Một thành phố lớn về du lịch quốc tế. "Dưới sự chỉ đạo đầy khoa học và sự lãnh đạo chính xác của Tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai. Thành phố Hải Tân……."
Phụt một tiếng. TV bị tắt.
Đặt điều khiển TV xuống, Trần lão gia nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm nói:
- Làm không tệ. Rất tỉnh táo! Dưới tình huống như thế mà còn có thể chủ động lui ra phía sau, đem ích lợi của bản thân và ích lợi của Triệu Việt buộc chặt vào với nhau. Đây là điểm sáng lớn nhất.
Ông cụ khen một câu. Dương Phàm khó nén nổi kích động trong lòng. Mí mắt hơi cụp một chút, thở dài ra một hơi. Ông cụ đã lăn lộn trên chính trường mấy chục năm. Kết luận của ông chắc chắn là phần thưởng tốt nhất.
- Con thấy sự ủng hộ của Chúc Đông Phong với con như thế nào?
Trần Chính Hòa mỉm cười nói, ánh mắt vui mừng hướng sang bên cạnh.
- Lợi ích! Chúc Đông Phong cần sự ủng hộ của Trần gia. Cần một sự phát triển liên tục trong tương lai. Còn con chắc chắn là người được chọn tốt nhất cho 2 bên. Về phần tình cảm cá nhân giữa con và Chúc Vũ Hàm thì Chúc Đông Phong còn không dám gây chiến như thế.
Dương Phàm sau khi suy tư liền đưa ra một đáp án đã suy tính cặn kẽ. Kỳ thật vấn đề này Dương Phàm đã nghĩ từ lâu. Đáp án bị tuyển chọn đã có 3, 4 lần. Đến khi Trần Chính Hòa đưa ra câu hỏi Dương Phàm mới quyết đoán nói.
- Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nói với Chính Hòa. Thằng bé này có hai ưu điểm. Một là tuyệt đại đa số thời điểm đều có thể giữ được tâm tính bình tĩnh một cách khách quan. Hai là cháu có một dã tâm được khống chế rất tốt.
Lời nói của ông cụ sắc bén như dao, ánh mắt sắc sảo như có thể xuyên thấu qua cơ thể Dương Phàm. Dương Phàm không tự chủ được phải hơi hơi ưỡn ngực lên. Sự sắc sảo trong ánh mắt liền biến mất, bình tĩnh chờ câu nói tiếp theo của ông cụ.
- Đây là nguyên nhân ông chọn cháu. Dù sao lúc ấy cũng không có lựa chọn nào tốt hơn. Thậm chí ông đã từng suy xét. Vứt bỏ đời thứ ba!
Nói tới đây ông cụ thu ánh mắt trở về. Lặng lẽ nhìn chén trà trước mặt. Một hồi lâu mới cười lạnh hừ hừ hai tiếng nói:
- Cháu là một tên tiểu tử thối. Năm xưa mà gặp một cán bộ như cháu. Chắc chắn ông sẽ tống cháu vào ngục!
Nói xong ông cụ từ từ đứng lên. Bộ dạng nghiêm túc nhìn hai cha con với ánh mắt phức tạp. Lắc đầu bước chậm lên lầu.
- Không ngờ ông lại nói như vậy!
Trần Chính Hòa chờ đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của ông cụ, lúc này mới bật cười nói ra một câu như vậy. Dương Phàm cười khổ lắc đầu nói:
- Thế giới này có vô số những cám dỗ muôn hình vạn trạng. Có khả năng là liên quan đến hoàn cảnh cuộc sống trước đây. Nhìn thấy một người phụ nữ cao cao tại thượng thì ta sẽ sinh ra kích thích muốn đặt người đó xuống dưới. Vừa nãy ông dùng tuyệt đại đa số thời gian để miêu tả có thể coi như là điểm quan trong nhất trong cuộc nói chuyện. Tuy nhiên con không hối hận. Luật rừng (1) là quy luật tồn tại vĩnh hằng của tiến hóa xã hội. Và đối với nam nhân có dã tâm, có bản lĩnh, thì cái luật rừng chẳng là cái gì hết.
Trần Chính Hòa sau một lúc trầm mặc thở dài nói:
- Tín ngưỡng đã phai nhạt rồi. Trong vài thập niên gần đây quốc gia này đã xảy ra nhiều biến hóa lắm. Khi bố ở tỉnh Tương đã từng nghe qua một lời bình như này. Lãnh đạo cao cấp tán gái thì gọi là cơ thể khỏe mạnh, tinh lực dư thừa. Lãnh đạo trung tầng tán gái gọi là sinh hoạt lệch lạc. Cán bộ cơ sở tạm gọi là tác phong thì chỉ cần một câu đơn giản, đó là bại hoại. Tuy rằng không hoàn toàn như hẳn vậy, nhưng ở mức độ nhất định nào đó, thì nó phản ánh ra cái hiện thực xã hội này
- Nếu bố thường xuyên lên mạng thì sẽ thấy nhiều hơn nữa.
Dương Phàm nói xong yên lặng châm một điếu thuốc. Sau khi rít một hơi liền đứng dậy nhìn những ngôi sao trong đêm đen ngoài cửa sổ nói:
- Đây là hiện thực xã hội. Theo đuổi chính trị đối với con mà nói thì đó là một loại ép buộc dã tâm. Làm những chuyện có ích cho nhân dân.
- Bệnh của ông không nghiêm trọng như con nghĩ đâu. Sống mười năm nữa cũng không thành vấn đề!
Nói ra những lời này, Trần Chính Hòa cười đứng lên. Chờ sau khi Dương Phàm quay đầu lại thản nhiên nói:
- Ngày mai ông làm phẫu thuật. Ngày kia con bắt đầu bận bịu, mặt khác Trương đại tướng cũng muốn dẫn con đi gặp một số người. Chu lão cũng sẽ dẫn con đi dự họp mấy nơi.
- ???
Dương Phàm cười hỏi Trần Chính Hòa….khóe miệng hơi vểnh lên. Lầm bầm nói:
- Cái đã biết thì nên để trong lòng. Không nói ra sẽ không chết.
Cuộc phẫu thuật của Trần lão gia rất thành công. Căn cứ theo lời của chuyên gia:
- Bảo đảm sống vui vẻ trong năm năm!
Trương đại tướng sau khi về hưu vẫn ru rú trong nhà. Bình thường trong nhà cũng không có khách khứa gì. Bỗng một ngày kia có phần khác biệt. Ngoài cổng có 8 chiếc xe mang biển quân đội dừng ở đó. Mỗi chiếc xe đều đỗ ở vị trí tương đối độc lập. Người sáng suốt nhìn thấy cũng biết ai ngồi trên xe?
Bầu không khí trong phòng khách rất sôi nổi. Ngồi ở vị trí bên tay trái Trương đại tướng là Dương Phàm gần như không nói gì. Người nào hỏi một câu thì đáp một câu. Từ đầu đến cuối trên mặt vẫn duy trì mỉm cười. Có tổng cộng tám người tới. Bên trong có hai thượng tướng còn lại tất cả đều là trung tướng. Còn có thiếu tướng Trương Khải Đức ngồi ở một góc trông đến tội nghiệp, liên tục kín đáo nháy mắt với Dương Phàm.
- Hôm nay mời mọi người tới đây chính là để làm quen với một người. Sau này thằng bé này sẽ dựa vào sự dìu dắt của mọi người. Ta già rồi, không thể chạy chỗ này chỗ kia được.
Ý tứ duy nhất của Trương đại tướng chính là ở câu nói này.
Bữa cơm trưa mãi cũng chưa thấy bố trí. Đám người liên quan cũng chỉ đành giậm chân bất lực vì cái tính keo kiệt dường như đã thành thói quen của Trương đại tướng. Cuối cùng người tiễn ra tận cổng đó chính là Trương Khải Đức và Dương Phàm. Đến khi bắt tay lần lượt từng người thì một trung tướng hơi dừng lại một chút. Dương Phàm mỉm cười cảm kích.
Đám xe cộ liên quan đều tự tán đi. Quay đầu lại đã không còn thấy Trương đại tướng. Trên lầu vang lên giọng nói nũng nịu của một đứa bé. Lão gia này đang chơi đùa với cháu trai. Chỉ có từ việc này mới nghe được tiếng cười hí hửng của Trương đại tướng.
- Cái tên vừa rồi họ Trữ. Là chú của Trữ Kiếm Nam.
Trương Khải Đức cười vỗ vỗ bả vai của Dương Phàm tỏ vẻ khen ngợi một chút.
- Em biết. Lúc mới gặp nhau vừa nhắc tới tên là em đã biết rồi.
Dương Phàm cười cười bình tĩnh nói. Trương Khải Đức chép miệng, chậc lưỡi nói:
- Chẳng có thú vị gì cả. Vốn đang bắt chẹt chú một bữa ngon. Hiếm khi được một lần trở về. Năm sau tôi phải đi sang phía Tây.
Phía Tây? Đôi mắt của Dương Phàm hơi híp lại. Thôi mỉm cười, vẻ mặt chăm chú nói:
- Phía Tây không phải rất thái bình à!
- Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Bộ đội cho dù huấn luyện tốt đến đâu mà không kéo ra ngoài thấy máu thì không thể gọi là quân nhân chân chính được.
Sau khi nghe xong, Dương Phàm lấy di động ra cầm lấy giấy bút trên bàn viết một dãy số rồi nói:
- Đây là số di động của La Thành. Anh liên hệ với hắn rồi vui chơi vài ngày cho sướng. Gần đây em rất bận nên không có thời gian đi chơi với anh.
Trương Khải Đức cười hì hì nhét vào túi áo rồi thở dài một cái nói:
- Ở trong bộ đội chú không biết chứ, chị dâu chú quản rất nghiêm. Bình thường khó mà mượn cớ ra ngoài chơi đùa.
- Chuyện của Trữ Kiếm Nam xử lý như thế nào?
Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu như vậy. Trương Khải Đức nghe xong nhướng mày nói:
- Quay về địa phương rồi. Hình như đang làm phó tổng một công ty sản xuất gì đó. Cụ thể thì anh cũng không rõ. Thằng nhãi này xem như là may mắn. Không ngờ Trữ gia cũng có người như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - https://truyenbathu.net
Người khác sẽ không có vận may tốt như vậy, không tốn một chút hơi sức ra khỏi tòa án quân sự. Lớn nhất là đại tá. Một quyết định không kỳ hạn.
Bình luận truyện