Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 464: Khác nhau



Trong đầu Giang Thượng Vân cũng không phải là đầu đồng não thép, nếu thực sự như vậy thì đừng mong ngồi tới vị trí này. Lời Tào Dĩnh Nguyên nói mang theo ý của Dương Phàm, Giang Thượng Vân coi như nghe ra. Thị ủy, đương nhiên là đại biểu ý của Dương Phàm. Thành phố Hải Tân bây giờ do ai định đoạt, trong lòng Giang Thượng Vân hiểu rất rõ. Còn về động tác Dương Phàm thông qua Tào Dĩnh Nguyên truyền lời, trong tận đáy lòng Giang Thượng Vân thực ra rất bội phục bí thư thị ủy trẻ tuổi này. Không thể vì gì khác, chính là vì ở trước mặt mình mà Dương Phàm lại đưa ra cành ô liu. Giang Thượng Vân không tin Dương Phàm lại có lòng tốt như vậy. Tín hiệu tốt này có lẽ về bản chất là trao đổi lợi ích với nhau.
Dương Phàm gọi điện xong không thể hiện gì hết, cười nói với Đinh Duệ:
- Ăn cơm, ăn cơm thôi. Tối nay không uống rượu. Hầu Phương Minh tìm tôi nói chuyện.
Đinh Duệ bị lời này của Dương Phàm làm cho cảm động một chút. Loại chuyện này cũng có thể nói ra, như vậy nói rất rõ vấn đề. Lúc này ở trên địa bàn tỉnh Thiên Nhai, nói dễ nghe một chút là Đinh Duệ và Dương Phàm ở trên cùng một chiếc thuyền, nói khó nghe một chút là cá mè một lứa. Có cùng lợi ích, vì làm sâu sắc quan hệ, Dương Phàm không ngại tiết một một chút chuyện.
Về phần bên phía Giang Thượng Vân, Dương Phàm tin tưởng Giang Thượng Vân không có sự lựa chọn nào khác. Hai bên lần này coi như hợp tác trên phạm vi nhỏ, đương nhiên không thể xem như hiệp định hòa bình. Giang Thượng Vân làm chuyện này, trong lòng Dương Phàm ít nhiều là do biết Giang gia có quan hệ bại hoại, nhưng hắn không nói ra. Chuyện lần này trôi qua, sau này mọi người còn có cơ hội tỏ vẻ thân thiết. Đồng thời Giang Thượng Vân đối với Dương Phàm coi như khắc cốt ghi tâm, thằng ranh Dương Phàm này đã kinh doanh thành phố Hải Tân như nồi đồng cối đá. Thật vất vả đưa xuống hai người, kết quả lại là loại nói chuyện không ai nể mặt.
Mặc kệ dù có thù mới hận cũ như thế nào, hai người bây giờ vẫn là phải giúp đỡ lẫn nhau. Phó bí thư Giang gần đây khá buồn bực muốn một cơ hội thể hiện mình một chút, để cho toàn bộ cán bộ trong tỉnh Thiên Nhai biết phó bí thư Giang vẫn là một nhân vật đứng đầu. Dương Phàm lại muốn một người tạm thời khống chế Khương Thanh Bình. Chờ qua giai đoạn quan trọng này, mọi người cần làm gì thì tiếp tục làm như vậy. Nếu không có giác ngộ, hai người có lẽ đã sớm ăn sạch đối phương không còn chút cặn bã nào.
- Hầu Phương Minh tìm cậu có thể có chuyện gì tốt? Tôi thấy cậu nên chú ý một chút. Bí thư Triệu kiêng kỵ nhất là chuyện này.
Đinh Duệ cười cười nhắc nhở một chút. Dương Phàm nghe xong gật đầu, chăm chú ăn hết hai bát cơm liền cười lạnh một tiếng:
- Người này cho đến bây giờ chưa bao giờ có ý tốt. Chẳng qua ai bảo ông già hắn ta là Hầu Tiếu Thiên chứ. Tôi còn hy vọng hắn ta giúp tôi gọi vài tiếng, lúc quan trong có thể dọa mấy kẻ có ý đồ xấu xa. Bên phía bí thư Triệu, lúc cần báo cáo tôi tự nhiên sẽ báo cáo.
Theo ý của Lâm Sơ Ảnh, Hầu Phương Minh tốt nhất là tìm một nơi bên ngoài mà chiêu đãi Dương Phàm. Nhưng Hầu Phương Minh khi cầm điện thoại di động gọi nghe thấy Dương Phàm "ừ" một tiếng, hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Dương lão đệ, trực tiếp đến nhà tôi đi.
Hầu Phương Minh vừa nói như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Sơ Ảnh liền mở to ra, rất nhanh cười khổ một tiếng. Thầm nói chút kỹ xảo này mà cũng không biết xấu hổ bày ra. Trong lòng không khỏi có chút thất vọng, Lâm Sơ Ảnh khẽ lắc đầu đi vào trong toilet.
Dương Phàm bây giờ chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt Hầu Phương Minh. Mọi người ở bên ngoài quan hệ quan hệ thì thôi, mình đến nhà hắn làm gì chứ? Thằng ranh này cũng không phải bí thư tỉnh ủy. Bí thư tỉnh ủy cũng không phải ông già nhà hắn, làm cho mình đến nhà hắn, hắn nghĩ mình là ai chứ? Nói về giao tình, chúng ta đã tốt đến mức đến nhà chơi chưa? Hay là mình có ý cầu hắn? Con mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ là gì. Lúc này không ngờ muốn nhân lúc cháy nhà định hôi của sao? Làm như mình đến nhà hắn, để hắn đi thể hiện với ông già Hầu Tiếu Thiên của hắn sao?
- Thôi, hôm nay không tiện nói chuyện, lần sau có cơ hội rồi nói.
Dương Phàm không hề do dự dập máy. Mặt Dương Phàm lúc này đầy tức giận, cười lạnh một tiếng rồi lẩm bẩm nói:
- Thằng ranh Hầu Phương Minh này thật đúng là nghĩ mình là nhân vật nào chứ, không ngờ lúc này còn bảo mình đến nhà hắn. Đến nhà hắn làm gì? Cho hắn mọc sừng sao?
Đinh Duệ không ngờ Dương Phàm nho nhã như vậy mà khi tức giận lại nói năng đến mức này. Không ngờ trực tiếp tỏ vẻ không ngại cho Hầu Phương Minh mọc sừng. Lời này Dương Phàm nói ra làm Đinh Duệ không nhịn được cười lớn một trận.
- Hầu Tiếu Thiên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trái, làm đến chủ tịch tỉnh có thể nói là anh minh hào kiệt nhất thời. Đáng tiếc lại không giáo dục con cho tốt.
Đinh Duệ khinh thường nói một câu. Dương Phàm lúc này đã bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói:
- Quá ngu.
Lâm Sơ Ảnh từ trong toilet đi ra thấy Hầu Phương Minh đang trợn mắt há mồm ngồi ngây ra đó, trong lòng lại mềm nhũn lại. Lâm Sơ Ảnh thở dài một tiếng đi tới gần Hầu Phương Minh rồi nhỏ giọng nói:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Sơ Ảnh nói vậy vốn chỉ muốn an ủi Hầu Phương Minh một chút. Lời này thực ra Lâm Sơ Ảnh thấy rất có chừng mực. Nhưng bây giờ Hầu Phương Minh lại thẹn quá hóa giận. Lâm Sơ Ảnh có ý tốt khuyên bảo, kết quả lại đổi thành Hầu Phương Minh trừng mắt nhìn mình:
- Muốn cười tôi thì nói thẳng ra, đừng có mà giả vờ giả vịt. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Lâm Sơ Ảnh bị Hầu Phương Minh hét lên như vậy đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười cầm ghế ngồi xuống trước mặt Hầu Phương Minh, thản nhiên nói:
- Được, bình thường anh trách em không quan tâm đến chuyện của anh. Hôm nay em sẽ phân tích với anh một chút.
Hầu Phương Minh hiếm khi thấy Lâm Sơ Ảnh chăm chú nói chuyện như vậy, lại nhìn nụ cười đầy quyến rũ của Lâm Sơ Ảnh, không có vẻ gì là thích làm cho mình tức giận cả. Hầu Phương Minh có chút không yên lòng. Hầu Phương Minh biết bà xã của mình rất thông minh, càng đừng nói hiếm khi nói với mình như thế này.
- Ừ, em nói xem.
Hầu Phương Minh từ từ tỉnh táo lại.
- Đầu tiên em sẽ phân tích tính cách giữa hai người các anh. Anh là chồng em, em hiểu rõ về anh một chút. Anh bề ngoài thì kiêu ngạo, nhưng trong lòng lại rất tự ti. Anh không nên vội vàng chối bỏ, đầu tiên nghe em nói đã.
Hầu Phương Minh đang định há mồm liền bị câu nói này của Lâm Sơ Ảnh làm cho im bặt, không thể làm gì khác hơn là yên lặng lắng nghe.
- Tự ti của anh nguyên nhân là có một người bố quá xuất sắc. Thực ra có lẽ chính anh cũng không biết từ nhỏ anh rất sùng bái bố mình, hy vọng có thể như bố. Đáng tiếc bố anh lại là một người nghiêm khắc, từ nhỏ đã yêu cầu anh rất nghiêm khắc. Một khi anh làm việc gì đó không tốt, nhất định sẽ bị quát mắng. Sau một thời gian dài, anh dần dần cảm thấy mình không làm được như bố, dần dần sâu trong lòng anh có một cảm giác tự ti, anh cũng buông tha lý tưởng khi còn bé. Kết luận cuối cùng là anh bề ngoài ra vẻ kiêu ngạo thực ra chỉ vì che giấu tự ti của mình mà thôi. Ngược lại với anh, Dương Phàm giấu kiêu ngạo ở trong lòng. Em cũng không hiểu nhiều chuyện của anh ta, nhưng từ lần đầu tiên khi anh nhắc đến các việc mà Dương Phàm đã làm, ngay khi nghiên cứu người đàn ông đó, mãi cho đến khi được gặp mặt một lần, em từ trong cặp mắt thâm thúy kia của anh ta mà nhận ra sự kiêu ngạo và mạnh mẽ ẩn chứa ở trong lòng.
Nói đến đây Lâm Sơ Ảnh ngừng lại, không chút hoang mang cười cười nhìn Hầu Phương Minh, ý chính là anh nếu không đồng ý thì có thể nói ra.
Hầu Phương Minh thừ mặt ra, ngồi ở đó nhìn chằm chằm Lâm Sơ Ảnh không nói được lời nào. Lâm Sơ Ảnh giống như đã đoán trước được kết quả này nên từ từ nói tiếp:
- Bây giờ phân tích đến chuyện ngày hôm nay. Lúc ăn tối, anh nhắc đến việc Giang Thượng Vân và Khương Thanh Bình muốn cùng đi với đoàn Khảo sát xuống thành phố Hải Tân, kết hợp với chuyện công ty Phi Vũ lần này, anh có phải cho rằng có thể thừa cơ hội mà vào? Có phải anh cho rằng Dương Phàm có thể sẽ có việc cầu anh? Anh có phải vẫn còn nhớ thái độ cứng rắn của Dương Phàm khi hợp tác câu lạc bộ bóng đá và hải đỏ không? Thái độ cứng rắn của anh ta có phải đến tận bây giờ anh vẫn ghi nhớ trong lòng? Anh không cần phủ nhận, em có dũng khí nói trong lòng anh vẫn một mực chờ một cơ hội, chờ một cơ hội mà Dương Phàm sẽ đến cầu anh. Hôm nay anh cảm thấy cơ hội đã đến, cho nên anh yêu cầu Dương Phàm đến nhà nói chuyện.
Nói đến đây, Lâm Sơ Ảnh lại dừng một chút. Hầu Phương Minh rất muốn nói gì đó để che giấu tâm trạng của mình, kết quả mặt mày tái nhợt, môi khô khốc giật giật vài cái, yết hầu co rút nhưng không nói ra được một lời.
- Dương Phàm tại sao lại từ chối nói chuyện với anh, có lẽ em không cần phải phân tích làm gì. Vậy bây giờ bỏ qua chuyện đó, chúng ta bây giờ sẽ phân tích xem cách làm tốt nhất bây giờ là gì? Đầu tiên chúng ta phải có một phán đoán chính xác. Dương Phàm đúng là có chút phiền toái nhỏ ở chỗ Khương Thanh Bình, nhưng em cho rằng chút phiền toái này đối với Dương Phàm mà nói căn bản không quan trọng. Chút tri thức chính trị của Khương Thanh Bình trước mặt Dương Phàm đúng là không đáng nhắc đến. Thẳng thắn mà nói, nếu anh ở vị trí của Khương Thanh Bình, anh còn làm tốt hơn hắn ta.
Hơi khẳng định và thừa nhận Hầu Phương Minh một chút, Lâm Sơ Ảnh từ từ nhấp một ngụm nước, sau đó mới nói tiếp:
- Tiếp theo căn cứ phán đoán, chúng ta có thể cho ra một biện pháp xử lý vấn đề tốt nhất. Mục đích của anh là nắm được một công trình ở thành phố Hải Tân. Khi Dương Phàm gặp chút phiền phức nhỏ, trên thực tế đây là một cơ hội tốt nhất. Bây giờ chỉ có ba sự lựa chọn. Một là vợ chồng chúng ta tự mình đến chào hỏi, hạ thấp mình thì kết quả sẽ là Dương Phàm cho rằng anh đáng để quan hệ. Em dám kết luận rằng chỉ cần anh làm được như vậy, thì lợi ích lần này đạt được tuyệt đối là lớn nhất. Thứ hai, ở bên ngoài tìm một nơi thích hợp mời Dương Phàm đến đó ngồi nói chuyện, tỏ vẻ anh nguyện ý giúp hòa giải, sau đó đưa ra yêu cầu của anh. Nếu anh làm như vậy, bản chất là đang tiến hành giao dịch với Dương Phàm, mà không muốn làm một người bạn trong thời gian dài. Em đưa ý kiến ra cho anh chính là như vậy, cho nên lựa chọn đề nghị này là bởi vì lo lắng đến tính cách của anh. Vì thế em không nói một mình lựa chọn thứ nhất, như vậy sợ sẽ kích thích anh mà phản tác dụng. Lựa chọn thứ ba là kết quả anh đã thấy đó. Anh cho rằng có thể áp chế Dương Phàm, sau đó lấy tư thế mình ngồi câu cá đợi Dương Phàm đến tận nhà. Em có thể khẳng định nói cho anh, Dương Phàm từ chối anh đó là may mắn của anh. Nếu thực sự anh ta muốn tới, hơn nữa còn đáp ứng yêu cầu của anh, vậy coi như anh đã hoàn toàn đắc tội anh ta. Nếu thật sự như vậy, cả đời này anh dù là nằm mơ cũng phải mở một con mắt, lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng Dương Phàm trả thù anh. Loại trả thù này một khi tới không biết chừng làm cho cả Hầu gia bị diệt vong.
Mặt Hầu Phương Minh từ tái nhợt dần dần trở thành đỏ ửng, cái cổ đang run lên, một lúc lâu sau mới nói một câu:
- Chẳng lẽ nói là tối nay thằng Dương Phàm không đến là may mắn của anh. Hơn nữa còn là chuyện tốt?
Lâm Sơ Ảnh vẫn rất bình tĩnh nhưng trên mặt không còn nụ cười nữa, mà cô ta rất trịnh trọng khẳng định làm cho Hầu Phương Minh mới đầu nghe cũng muốn hộc máu
- Không sai, cùng với việc nói là may mắn của anh, không bằng nói là trí tuệ chính trị giữa anh và Dương Phàm thì một bên là đất, một bên là trời. Hoặc là nói anh ở trong mắt Dương Phàm căn bản không phải một đối thủ xứng tầm. Em bây giờ lo lắng hai vấn đề sau. Một là anh ta căn bản không tức giận, như vậy kết quả là anh ta sẽ nhớ đến anh. Hai là anh ta rất tức giận, nhưng lập tức nghĩ đến anh chỉ là đồ trẻ con, vì thế căn bản không để ở trong lòng. Em nghiêng về phán đoán thứ hai. Nói thật lòng em đang cảm thấy may mắn trong lòng.
Thực ra trong lòng Lâm Sơ Ảnh còn một câu chưa nói hết, một câu nói phải chôn sâu trong lòng, đó chính là:
- Nếu như anh ta nhớ đến anh, vậy đúng là không xứng làm đối tượng mà em muốn ân ái trong giấc mộng.
Hầu Phương Minh lúc này đang rơi vào trầm tư. Lâm Sơ Ảnh cũng không nói nữa mà đứng dậy rót một chén trà nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Hầu Phương Minh. Hầu Phương Minh đang thừ người ra đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Sơ Ảnh đầy nóng bỏng, hai tay cầm lấy tay Lâm Sơ Ảnh, rất cấp bách nói:
- Sơ Ảnh, em nói cho anh biết, gần đây khi quan hệ với anh, có phải em đã nghĩ anh là Dương Phàm?
Trong nháy mắt Lâm Sơ Ảnh như hóa đó, một lúc sau lộ ra khuôn mặt đầy tức giận, từ từ phất tay Hầu Phương Minh ra, lạnh lùng nói một câu:
- Em nếu là anh thì dù có nghĩ như vậy cũng sẽ không nói ra.
Lâm Sơ Ảnh nói xong liền vội vàng xoay người, lao nhanh ra khỏi phòng khách, đóng phịch cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa. Sau khi làm xong, Lâm Sơ Ảnh mệt mỏi dựa vào cửa, người từ từ tuột xuống ngồi trên sàn nhà. Lâm Sơ Ảnh khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi cơm tối xong, Dương Phàm từ chối lời mời của Đinh Duệ ra ngoài hoạt động một chút. Lý do Dương Phàm đưa ra rất đơn giản, đó là không thích đến mấy câu lạc bộ giải trí. Đinh Duệ cũng không để ý, thậm chí còn tự giễu mình khi nhớ tới lão Nhị Trần gia là ông chủ trong làng giải trí Trung Quốc. Dương Phàm muốn loại phụ nữ nào mà không được? Nơi Đinh Duệ mang đi sao có được các cô gái với thân hình đẹp như trong làng giải trí chứ?
Đinh Duệ đưa Dương Phàm về phòng rồi rời đi. Lúc tắm rửa, Dương Phàm cảm thấy trong lòng có một áp lực khó hiểu. Điều hòa trong phòng làm Dương Phàm rất khó chịu, nhìn quyển sách "Luận hành" luôn mang theo người, Dương Phàm cảm thấy rất buồn bực. Dương Phàm thấy thời gian còn sớm liền từ từ thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Lý Thắng Lợi ở phòng đối diện tai rất thính, lập tức nghe ra.
- Bí thư Dương?
- Không có việc gì, tôi ra ngoài một chút, các cậu không cần đi theo.
Dương Phàm tùy ý khoát tay. Lý Thắng Lợi thật ra lo lắng muốn đi theo, chẳng qua nghĩ đến Dương Phàm có thói quen thường xuyên hoạt động một mình, đi theo ngược lại sẽ dễ bị nghi ngờ dò xét bí mật của lãnh đạo. Lý Thắng Lợi không thể làm gì khác hơn là thôi. Lý Thắng Lợi cảm thấy làm thư ký cho Bí thư Dương hình như chỉ có điểm này là không thoải mái.
Ra khỏi khách sạn thì gặp một cơn gió núi thổi tới, Dương Phàm không khỏi cảm thấy dễ chịu. Tỉnh thành về đêm khá náo nhiệt, lúc này đang có rất nhiều người đi dạo trên đường. Đi dạo một vòng, Dương Phàm đứng trước một cửa hàng, trên cửa sổ có treo một dây đeo điện thoại di động đang hấp dẫn ánh mắt của Dương Phàm.
Dương Phàm không có ý mua, nhưng chiếc móc này làm cho Dương Phàm cảm thấy rất đau lòng.
- Anh chàng đẹp trai, nếu muốn mua thì bảo em cầm ra cho anh xem một chút, rất rẻ, chỉ 50 tệ thôi.
Cô gái bán hàng trong quán nhiệt tình chào mời, Dương Phàm lúc này mới chú ý tới cửa hàng không lớn này đang có hai ba cô gái trông như nữ sinh cấp ba bán hàng.
Dương Phàm định nói xin lỗi rồi rời đi, nhưng đưa mắt nhìn vào ánh mắt của cô bé, trong nháy mắt đó làm Dương Phàm sửng sốt một chút. Mắt, mũi của cô bé này không ngờ lại có vài phần giống với Trang Tiểu Điệp, nhất là ánh mắt mong chờ đó mơ hồ lộ ra hình bóng của Trang Tiểu Điệp. Lúc trước mỗi lần khi Trang Tiểu Điệp muốn món quà gì đều nhìn Dương Phàm như vậy.
Dương Phàm đưa tay sờ sờ túi quần không khỏi có chút xấu hổ, hắn quên không mang theo ví đi rồi. Dương Phàm quen buồn vui không lộ ra mặt lúc này không ngờ lại đỏ mặt. Dương Phàm nhún vai cười khổ một tiếng, đang định tỏ vẻ không mang tiền thì tờ 100 tệ xuất hiện trước mặt hắn.
- Anh không mang theo ví sao?
Vu Thanh Bình cười rất tươi, mặc dù đang cố trấn định nhưng trong mắt không giấu được vẻ vui mừng. Dương Phàm cười cười cầm lấy tờ 100 tệ rồi nói:
- Coi như anh nợ em.
Mua chiếc móc điện thoại di động, Dương Phàm lặng lẽ nhét vào trong túi quần. Vu Thanh Bình trêu chọc một câu:
- Sao anh không mặc cả? Em cảm thấy anh phải là cao thủ ở lĩnh vực này chứ?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Chiến trường này không thuộc về anh.
Cầm lấy tiền thừa mà cô bé bán hàng trả lại, Dương Phàm cuối cùng nhìn cô bé một chút, lúc này mới quay đầu lại nói với Vu Thanh Bình:
- Thật trùng hợp.
Vu Thanh Bình nhẹ giọng cười nói:
- Đúng là trùng hợp, tìm một chút ngồi xuống chứ?
- Tại sao không cùng đi?
Dương Phàm cười cười hỏi ngược lại. Vu Thanh Bình sửng sốt một chút, cười khổ nói:
- Em cảm thấy em không có địa vị đi cạnh bên anh.
Câu trả lời này của Vu Thanh Bình làm cho Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi khẽ nghiêng người đưa tay ra làm thế mời:
- Rất vinh hạnh.
Tư thế này của Dương Phàm làm cho Vu Thanh Bình cảm thấy rất ngạc nhiên. Vu Thanh Bình rất kích động rồi hít sâu một hơi, có chút cố gắng ưỡn bộ ngực cao vút, từ từ bước đi như con mèo tiến về phía trước, hai người cùng bước đi bên nhau.
Lặng lẽ đi một lát, Vu Thanh Bình rốt cuộc mở miệng nói trước:
- Em ly hôn rồi, không cần gì hết.
Dương Phàm đột nhiên đứng lại, Vu Thanh Bình đi tới trước một bước theo quán tính rồi dừng lại. Vu Thanh Bình quay đầu lại ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh. Vu Thanh Bình thấy vẻ mặt "áy náy" của người đàn ông, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. người đàn ông trước mặt chẳng lẽ không phải là loại người tiêu sái tùy ý vung tay, không mang theo chút đám mây vướng mắc nào sao?
- Xin lỗi.
Dương Phàm nói rất chân thành, trong lòng Vu Thanh Bình không khỏi cảm thấy chua xót. Sau khi cảm nhận được sự chân thành của Dương Phàm, Vu Thanh Bình quay đầu lại lau nước mắt đang tràn ra rồi cười nói:
- Không cần như vậy. Bây giờ nhớ đến thực ra lần trước là do em muốn. Nói ra không sợ anh cười, mấy năm gần đây giữa em và Mao Vũ, chia bình quân một tháng không đủ một lần.
- Không nói cái này. Ý của anh là khi đó anh có ý đồ bất lương. Anh muốn chỉnh Mao Vũ, lại còn muốn nắm em để tiết hận. Thực ra anh không phải một người rộng lượng gì.
Sau khi Dương Phàm nói rõ sự thật, trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều. Sở dĩ lúc này nói ra chân tướng sự việc là bởi vì Dương Phàm phát hiện quần áo trên người Vu Thanh Bình đang mặc hình như hơi cũ. Kết hợp Vu Thanh Bình nói ly hôn không lấy gì hết, Dương Phàm nghĩ đến Vu Thanh Bình vốn là một người rất thực tế.
- Vậy sao? Hì hì.
Vu Thanh Bình cười nói:
- mặc kệ nói như thế nào thì Mao Vũ là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu. Sau khi ly hôn em vẫn luôn nghĩ một vấn đề. Nếu em không lấy Mao Vũ, mà là lấy một người đàn ông bình thường một chút, không biết có thể hạnh phúc hơn hay không?
Vấn đề này Dương Phàm thật đúng là không có biện pháp đưa ra câu trả lời. Vì câu trả lời có quan hệ rất lớn đến tính cách của người phụ nữ. Vu Thanh Bình rất nhanh tự trả lời vấn đề của mình:
- Em nghĩ em cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì hạnh phúc là do dùng trái tim mà cảm nhận. Bởi vì hạnh phúc là dùng trái tim trao đổi mới có thể được. Anh nói anh ban đầu có mưu đồ bất chính, em nghĩ lúc đầu em lấy Mao Vũ cũng coi như có động cơ không lành mạnh. Nếu là như vậy, như vậy một người phụ nữ khi lựa chọn đã có động cơ thì có tư cách gì mà nhắc đến hạnh phúc.
Dương Phàm nghe xong không khỏi ngây ngẩn cả người. Dương Phàm không ngờ nghĩ đến lời nói như vậy có thể được phát ra từ miệng của Vu Thanh Bình. Một cảm giác rung động mãnh liệt làm cho Dương Phàm không thể bình tĩnh phán đoán. Người phụ nữ trước mặt có phải là cô hoa khôi trong lớp trước đây không?
- Lúc trước em đáng lẽ nên học triết học.
Dương Phàm cuối cùng coi như nói một câu an ủi mình. Một lần nữa nhìn Vu Thanh Bình, Dương Phàm phát hiện trên mặt người phụ nữ này có cảm giác siêu thoát nhàn nhạt.
- Hì hì, trước kia em sống vì vật chất, sau này em muốn cố gắng hạnh phúc mà sống. Cuộc sống vật chất dù phong phú đến mấy cũng không bằng cảm nhận trong lòng mình.
Lời nói này lại một lần nữa làm cho Dương Phàm cảm thấy rất triết học, cuộc sống đúng là Sư phụ tốt nhất. Vu Thanh Bình vừa nói vừa đưa tay lên vỗ vỗ ngực, trong lúc nhất thời trên dưới không khỏi run lên. Dương Phàm ngạc nhiên phát hiện mình ở trong một hoàn cảnh thuần khiến này không ngờ hắn con bà nó lại ngóc đầu dậy. Đúng là cầm thú. Dương Phàm không khỏi hét lớn một tiếng trong lòng, rất muốn xoay mặt rời đi ngay để khỏi lộ.
Đúng lúc quan trọng thì điện thoại di động của Vu Thanh Bình vang lên. Vu Thanh Bình cười cười xin lỗi Dương Phàm, sau đó rút điện thoại di động ra cau mày một chút, xoay người tạo thành hình chữ S về phía Dương Phàm, trong miệng còn nhỏ giọng nói:
- Hay là thôi, tôi đang đi dạo với bạn? Cùng nhau đi sao? Để tôi hỏi một chút đã.
Trong mắt hiện ra một tia giảo hoạt, Vu Thanh Bình trông như con hồ ly thấy gà con, cười hì hì rồi nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Có mấy người bạn hẹn em cùng ăn khuya, anh đi cùng em nhé.
- Anh đi? Không tiện cho lắm.
Dương Phàm theo bản năng lắc đầu từ chối. Vu Thanh Bình nhíu mày, lộ ra ánh mắt mong chờ. Dáng vẻ này của Vu Thanh Bình đúng là làm cho người ta thương tiếc. Quan trọng là trong ánh mắt mang theo một tia ai oán thản nhiên, Dương Phàm thấy thế đúng là không đành lòng từ chối.
- Được, để anh đi vậy.
Dương Phàm xúc động đáp ứng xong, hắn muốn đổi ý cũng không còn kịp. Không còn cách nào khác Dương Phàm bất đắc dĩ chép miệng, nghĩ thầm sao hôm nay mình lại mềm lòng như vậy chứ? Xem ra người làm chuyện có lỗi với lương tâm thường hay chột dạ. Vu Thanh Bình rất vui mừng vì đối phương đã đồng ý. Vu Thanh Bình cầm tay Dương Phàm bắt một chiếc taxi rồi lên xe, thuần thục khoác tay ngồi cạnh người đàn ông này.
Thực ra chuyện này cũng không đơn giản là Vu Thanh Bình đi ăn khuya với bạn. Chủ yếu là trong mấy người bạn đó có một người đàn ông đang theo đuổi Vu Thanh Bình. Người đàn ông này thật là đáng ghét cứ quấn lấy mình, quan trọng đó lại là một chồng của một người bạn tốt hồi đại học của Vu Thanh Bình.
- Ừ, mấy người bạn của em làm gì vậy?
Dương Phàm đầu tiên hỏi rõ một chút, nếu thực sự là người trong chốn quan trường, thì Dương Phàm sẽ nghĩ biện pháp sớm rời đi một chút. Vu Thanh Bình lúc này đang rất vui vẻ. Nói như thế nào nhỉ? Người đàn ông này dù ở mặt nào cũng rất xuất sắc, nhất định là có thể trấn trụ mọi người. Vấn đề quan trọng là Vu Thanh Bình rất chờ mong vào tối nay. Tình hình bây giờ xem ra việc chờ mong trong lòng rất có khả năng thành hiện thực. Nghĩ như vậy nên hai chân thon dài của Vu Thanh Bình càng dán chặt lại hơn, không tự giác cọ sát vào nhau.
- Ồ, một người bạn hồi đại học đang là công chức bình thường ở tỉnh ủy, những người khác đều là làm kinh doanh. Yên tâm, cô ấy muốn nhận ra anh thì có lẽ cũng chưa đủ tầm.
Vu Thanh Bình cười giải thích một câu. Lúc này trong lòng Dương Phàm coi như thả lỏng một chút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện