Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 517: Thay đổi
Trần Chính Hòa nói như vậy nhưng trên mặt không có nụ cười, ngược lại lộ ra một tia ngưng trọng. Dương Phàm vừa mới tỉnh lại nên có chút mệt mỏi, thở dài một tiếng rồi từ từ nói:
- Xem ra tỉnh Thiên Nhai không còn chỗ cho con dung thân nữa rồi.
Trần Chính Hòa nghe xong cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Lời này của con quá nặng rồi. Lần này lãnh đạo trung ương đã tỏ vẻ bất mãn với bộ máy tỉnh Thiên Nhai. Có lẽ muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo của tỉnh Thiên Nhai.
Dương Phàm nhắm mắt lại, dựa vào thành giường nhỏ giọng nói:
- không liên quan gì đến con. Bây giờ con chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt, cuối cùng con cũng có thể lười biếng một phen.
Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi cười dài một tiếng mà nói:
- Cũng đúng, chuyện này là do bọn chúng gieo gió gặt bão, chúng ta lại nổi tiếng. Ha ha, con nghỉ ngơi đi, bố cũng cần phải về.
Sau khi Trần Chính Hòa rời đi, Dương Phàm mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi Dương Phàm tỉnh lại thì trời đã hoàng hôn, ánh nắng cuối chiều nhiễm đỏ rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Một chậu hoa ở lan can theo ánh nắng chiều chiếu thật dài vào trong phòng.
Dương Phàm mở mắt ra nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm hôm nay vừa chạy đến đây, sau khi biết được tin Dương Phàm đã tỉnh lại, nàng rất đau khổ. Lần này gặp Chúc Đông Phong ở Dương Thành, Chúc Vũ Hàm gần như hét lên với ông bố:
- Dương Phàm là người đàn ông của con, lần này mà bố không đứng ra, con vĩnh viễn không về nhà này nữa.
Chúc Đông Phong nghe con gái nói như vậy, trong lòng cũng có chút tức giận. Mặc dù Chúc Đông Phong không rõ ràng đứng về phía Dương Phàm, nhưng trong cuộc chiến tranh đoạt danh sách các thành phố của kế hoạch Hoa Đan Liệt, Chúc Đông Phong đã giương cờ ủng hộ thành phố Hải Tân. Điểm này người hơi có chút ánh mắt là có thể thấy được. Chúc Đông Phong thực ra cảm thấy có một điểm khó hiểu đó chính là phản ứng của tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai. Chúc Đông Phong sau đó đã đưa ra một kết luận, đó là có một đám người hiểu nhầm phản ứng của Trần Lão Gia tử khi Ủy ban kỷ luật trung ương điều tra Dương Phàm. Những người này còn tưởng rằng Trần Lão Gia tử đã xuống nên sức ảnh hưởng không còn nữa, vì thế muốn khai đao với Dương Phàm.
Đương nhiên Chúc Đông Phong cũng không có ý đứng ra tuyến đầu mà làm cho người mật thiết chú ý sự phát triển. Mãi cho đến khi Chu Minh Đạo tự mình đến ngồi ở Báo thanh niên Bắc Kinh, thấy báo cáo đã được đăng lên, Chúc Đông Phong mới đồng ý cho Dương Thành tân báo phát ra tin tức về Dương Phàm. Hơn nữa cũng không đăng lên trang bìa. Chúc Vũ Hàm mặc dù có chút bất mãn với việc này, nhưng nàng hiểu rõ phong cách làm việc của bố mình, chỉ có thể thầm mắng vài câu mà thôi.
Chúc Vũ Hàm đến đây, Trương Tư Tề liền bảo nàng ở lại chăm sóc Dương Phàm. Chúc Vũ Hàm không thấy Dương Phàm tỉnh lại, vì thế liền đứng cắm hoa vào bình. Sau khi cắm xong, Chúc Vũ Hàm quay đầu lại thấy Dương Phàm đang mỉm cười với mình. Chúc Vũ Hàm lúc này mới vui mừng kêu lên:
- Em đã tỉnh lại.
Dương Phàm nói ra một câu làm cho Chúc Vũ Hàm đỏ mặt:
- Chị, mông chị sao hình như ít thịt đi thì phải, không tròn như trước nữa.
Chúc Vũ Hàm không khỏi có chút ngạc nhiên, mắt nóng lên, từ từ đi đến trước mặt Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm dịu dàng nhỏ giọng nói:
- Tên lưu manh này, em sợ chị khóc sao? Em cũng biết đó, em càng như vậy chị càng muốn khóc thật to.
Dương Phàm bị nói trúng tim đen cười khổ một tiếng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Vũ Hàm mà nói:
- Không cho khóc.
- Đáng ghét.
Chúc Vũ Hàm vừa khóc vừa cười, nhẹ nhàng đấm Dương Phàm một cái. Dương Phàm trợn to mắt lên, Chúc Vũ Hàm sợ đến độ vội vàng vuốt vuốt ngực hắn, trong miệng không ngừng nói:
- Xin lỗi, chị quên em vừa tỉnh lại.
Dương Phàm cười ha hả, mắt đảo đảo đầy giảo hoạt:
- Em không sao đâu, dọa chị thôi.
Chúc Vũ Hàm không hề tức giận, chỉ là nhìn Dương Phàm với ánh mắt vô cùng dịu dàng. Bởi vì truyền thống của Trung Quốc, Chúc Vũ Hàm không mấy khi nói nhiều, vì thế Chúc Vũ Hàm chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện tâm trạng của mình mà thôi.
- Lần này nếu như em không tỉnh lại, chị định mang con đến bên em cả đời.
Chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng Chúc Vũ Hàm đã nói một câu phù hợp với thân phận của mình.
Dương Phàm biết rõ tình của của Chúc Vũ Hàm đối với mình, không khó để nghĩ được trong thời gian mình hôn mê, Chúc Vũ Hàm rốt cuộc có tâm trạng gì. Nghĩ đến những lời mà Trần Chính Hòa nói, Dương Phàm tự nhiên hiểu rõ Chúc Vũ Hàm đóng vai trò quan trọng như thế nào trong quá trình phản kích này.
Tính cách của Chúc Đông Phong, Dương Phàm hiểu rất nhiều, rõ ràng người này làm chuyện gì đều phải xem có lợi như thế nào. Chúc Vũ Hàm có thể làm cho Chúc Đông Phong phối hợp, nhất định sẽ nói lời rất nặng.
Dương Phàm không có ý cảm ơn Chúc Vũ Hàm, giữa hai người mà nói như vậy là thừa thãi, rất nhiều lúc dùng trái tim cảm nhận mới hiểu được trên vai Chúc Vũ Hàm có áp lực lớn như thế nào.
- Con mình cao bao nhiêu rồi?
Dương Phàm cười cười, trong mắt lộ ra một tia dịu dàng. Khi nhắc đến Chúc Dương, trên mặt Chúc Vũ Hàm lộ ra một vẻ tự hào.
- Nhớ con sao? Chị cũng mang đến, mai bế đến cho em xem một chút. Con chúng ta bây giờ gọi người giỏi lắm, vừa bỏ tay là chạy loạn thôi.
Chúc Vũ Hàm cũng nhẹ nhàng nói như vậy, tình cảm ở sâu trong lòng thì người Trung Quốc có cách thể hiện càng hàm súc.
- Ha ha, lần trước gặp con, con còn không gọi em là bố.
Dương Phàm nhẹ nhàng ôm Chúc Vũ Hàm, tay khẽ vuốt ve trên khuôn mặt hơi gầy đi của người phụ nữ, thản nhiên cảm nhận được chút thương cảm bay trong không khí.
Loại không khí này làm cho Chúc Vũ Hàm cảm thấy rất thoải mái. Nếu như nói lúc đầu hai người thông qua tình dục mà thể hiện tình cảm với nhau. Như vậy bây giờ mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ đều ẩn chứa vô số thứ.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang không gian riêng của hai người. Chúc Vũ Hàm có chút xấu hổ cười cười một tiếng, nhẹ nhàng đỡ Dương Phàm nằm xuống rồi nói:
- Chị đi mở cửa, có lẽ là y tá đến kiểm tra.
Cửa mở ra không phải là y tá, mà là Trương Tư Tề cầm theo cạp lồng đi vào. Thấy trên mặt Chúc Vũ Hàm hơi đỏ, Trương Tư Tề mỉm cười liếc nhìn Dương Phàm một chút.
- Em biết anh đã dậy, canh đã nấu một ngày rồi đó.
Tốc độ hồi phục của Dương Phàm có thể nói là kinh người. Ba ngày sau hắn đã có thể xuống giường đi lại. Trong thời gian này Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm luôn ở bên hắn. Sáng sớm mới dậy, Dương Phàm được Trương Tư Tề dìu đi bộ trong sân. Nơi này nói là bệnh viện không bằng nói bằng nơi dưỡng bệnh, trước các phòng bệnh đều có sân lớn, đình đài lầu các, cây cối um tùm.
Dương Phàm đi một lát là mệt về trong đình ngồi nghỉ tạm. Lâm Chí Quốc như cái bóng đi theo cách năm bước. Từ sau khi Dương Phàm bị thương, đồng chí Lâm Chí Quốc này vốn đã ít khi tươi cười càng trở nên nặng nề.
Thấy Dương Phàm không đi nữa, Lâm Chí Quốc quay đầu lại vẫy vẫy, một y tá mang khăn nóng đi lên. Sau khi Dương Phàm dùng xong, hắn nhìn Trương Tư Tề ngồi bên cạnh, lại nhìn Lâm Chí Quốc một chút, cười cười.
Hai vợ chồng có thể nói rất hiểu nhau, Trương Tư Tề không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Em đã khuyên anh ta, nhưng anh ta không nghe. Vinh dự của quân nhân còn quan trọng hơn tính mạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Dương Phàm sau khi nghe xong Trương Tư Tề liền vẫy tay với Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc lập tức đi nhanh tới, đứng nghiêm mà nói:
- Chào thủ trưởng, ngài có gì phân phó.
Dương Phàm cười cười, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xin hỏi, nếu tôi và một quần chúng bình thường cùng gặp nguy hiểm, cậu sẽ cứu ai trước?
Lâm Chí Quốc không hề do dự lập tức lớn tiếng nói:
- Đương nhiên là bảo vệ thủ trưởng, đây là trách nhiệm của tôi.
Dương Phàm lại cười cười mà nói:
- Rất tốt, chẳng qua tôi phải nói rõ ràng cho cậu. Trách nhiệm của tôi là phục vụ quần chúng nhân dân. Cho nên cậu không nên tự trách mình vì chuyện tôi bị thương. Bởi vì tôi càng hy vọng cậu có thể giúp tôi hoàn thành trách nhiệm.
Lâm Chí Quốc sửng sốt một chút, lập tức chào rồi nói:
- Tôi đã hiểu, thưa thủ trưởng.
Ở trong lối rẽ xuất hiện hình bóng của Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo thấy Dương Phàm liền cười cười đi tới:
- Thầy đến phòng bệnh nhưng không thấy em, y tá nói em ra ngoài này.
Trương Tư Tề nhỏ giọng chào rồi rời đi. Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng, đứng dậy khẽ cúi đầu với Chu Minh Đạo, trịnh trọng nói:
- Cảm ơn thầy đã chiếu cố em.
Chu Minh Đạo lắc đầu cười nói:
- Lời này của em sai rồi, giữa em và thầy có thể nói vinh, nhục cùng nhau, tại sao lại nói là chiếu cố, đừng nói những lời khách khí như vậy. Hơn nữa có thể có một học trò như em cũng là vinh quang của thầy.
Vừa nói Chu Minh Đạo rút một tờ Nhật báo nhân dân, cười cười đưa tới cho Dương Phàm:
- Báo ngày hôm nay, em tự mình xem nội dung, ở trang hai.
Dương Phàm cầm lấy tờ báo mở ra vừa xem, không ngờ là một chuyên đề về bản thân Dương Phàm. Nội dung không nhiều lắm chỉ khoảng hơn 1000 chữ, nhưng ngòi bút của tác giả rất tốt, một bài viết ngắn lại như thuê hoa dệt gấm, viết rõ ràng về Dương Phàm làm người đọc vô cùng cảm động.
Có thể có một bài viết trên Nhật báo Nhân dân là một vinh dự rất lớn. Sau khi xem xong Dương Phàm có chút do dự, đột nhiên cười nói:
- Tạo thế cho em?
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Thai
- Xem ra tỉnh Thiên Nhai không còn chỗ cho con dung thân nữa rồi.
Trần Chính Hòa nghe xong cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Lời này của con quá nặng rồi. Lần này lãnh đạo trung ương đã tỏ vẻ bất mãn với bộ máy tỉnh Thiên Nhai. Có lẽ muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo của tỉnh Thiên Nhai.
Dương Phàm nhắm mắt lại, dựa vào thành giường nhỏ giọng nói:
- không liên quan gì đến con. Bây giờ con chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt, cuối cùng con cũng có thể lười biếng một phen.
Trần Chính Hòa nghe xong không khỏi cười dài một tiếng mà nói:
- Cũng đúng, chuyện này là do bọn chúng gieo gió gặt bão, chúng ta lại nổi tiếng. Ha ha, con nghỉ ngơi đi, bố cũng cần phải về.
Sau khi Trần Chính Hòa rời đi, Dương Phàm mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi Dương Phàm tỉnh lại thì trời đã hoàng hôn, ánh nắng cuối chiều nhiễm đỏ rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Một chậu hoa ở lan can theo ánh nắng chiều chiếu thật dài vào trong phòng.
Dương Phàm mở mắt ra nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Chúc Vũ Hàm.
Chúc Vũ Hàm hôm nay vừa chạy đến đây, sau khi biết được tin Dương Phàm đã tỉnh lại, nàng rất đau khổ. Lần này gặp Chúc Đông Phong ở Dương Thành, Chúc Vũ Hàm gần như hét lên với ông bố:
- Dương Phàm là người đàn ông của con, lần này mà bố không đứng ra, con vĩnh viễn không về nhà này nữa.
Chúc Đông Phong nghe con gái nói như vậy, trong lòng cũng có chút tức giận. Mặc dù Chúc Đông Phong không rõ ràng đứng về phía Dương Phàm, nhưng trong cuộc chiến tranh đoạt danh sách các thành phố của kế hoạch Hoa Đan Liệt, Chúc Đông Phong đã giương cờ ủng hộ thành phố Hải Tân. Điểm này người hơi có chút ánh mắt là có thể thấy được. Chúc Đông Phong thực ra cảm thấy có một điểm khó hiểu đó chính là phản ứng của tỉnh ủy tỉnh Thiên Nhai. Chúc Đông Phong sau đó đã đưa ra một kết luận, đó là có một đám người hiểu nhầm phản ứng của Trần Lão Gia tử khi Ủy ban kỷ luật trung ương điều tra Dương Phàm. Những người này còn tưởng rằng Trần Lão Gia tử đã xuống nên sức ảnh hưởng không còn nữa, vì thế muốn khai đao với Dương Phàm.
Đương nhiên Chúc Đông Phong cũng không có ý đứng ra tuyến đầu mà làm cho người mật thiết chú ý sự phát triển. Mãi cho đến khi Chu Minh Đạo tự mình đến ngồi ở Báo thanh niên Bắc Kinh, thấy báo cáo đã được đăng lên, Chúc Đông Phong mới đồng ý cho Dương Thành tân báo phát ra tin tức về Dương Phàm. Hơn nữa cũng không đăng lên trang bìa. Chúc Vũ Hàm mặc dù có chút bất mãn với việc này, nhưng nàng hiểu rõ phong cách làm việc của bố mình, chỉ có thể thầm mắng vài câu mà thôi.
Chúc Vũ Hàm đến đây, Trương Tư Tề liền bảo nàng ở lại chăm sóc Dương Phàm. Chúc Vũ Hàm không thấy Dương Phàm tỉnh lại, vì thế liền đứng cắm hoa vào bình. Sau khi cắm xong, Chúc Vũ Hàm quay đầu lại thấy Dương Phàm đang mỉm cười với mình. Chúc Vũ Hàm lúc này mới vui mừng kêu lên:
- Em đã tỉnh lại.
Dương Phàm nói ra một câu làm cho Chúc Vũ Hàm đỏ mặt:
- Chị, mông chị sao hình như ít thịt đi thì phải, không tròn như trước nữa.
Chúc Vũ Hàm không khỏi có chút ngạc nhiên, mắt nóng lên, từ từ đi đến trước mặt Dương Phàm, cầm tay Dương Phàm dịu dàng nhỏ giọng nói:
- Tên lưu manh này, em sợ chị khóc sao? Em cũng biết đó, em càng như vậy chị càng muốn khóc thật to.
Dương Phàm bị nói trúng tim đen cười khổ một tiếng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Vũ Hàm mà nói:
- Không cho khóc.
- Đáng ghét.
Chúc Vũ Hàm vừa khóc vừa cười, nhẹ nhàng đấm Dương Phàm một cái. Dương Phàm trợn to mắt lên, Chúc Vũ Hàm sợ đến độ vội vàng vuốt vuốt ngực hắn, trong miệng không ngừng nói:
- Xin lỗi, chị quên em vừa tỉnh lại.
Dương Phàm cười ha hả, mắt đảo đảo đầy giảo hoạt:
- Em không sao đâu, dọa chị thôi.
Chúc Vũ Hàm không hề tức giận, chỉ là nhìn Dương Phàm với ánh mắt vô cùng dịu dàng. Bởi vì truyền thống của Trung Quốc, Chúc Vũ Hàm không mấy khi nói nhiều, vì thế Chúc Vũ Hàm chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện tâm trạng của mình mà thôi.
- Lần này nếu như em không tỉnh lại, chị định mang con đến bên em cả đời.
Chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng Chúc Vũ Hàm đã nói một câu phù hợp với thân phận của mình.
Dương Phàm biết rõ tình của của Chúc Vũ Hàm đối với mình, không khó để nghĩ được trong thời gian mình hôn mê, Chúc Vũ Hàm rốt cuộc có tâm trạng gì. Nghĩ đến những lời mà Trần Chính Hòa nói, Dương Phàm tự nhiên hiểu rõ Chúc Vũ Hàm đóng vai trò quan trọng như thế nào trong quá trình phản kích này.
Tính cách của Chúc Đông Phong, Dương Phàm hiểu rất nhiều, rõ ràng người này làm chuyện gì đều phải xem có lợi như thế nào. Chúc Vũ Hàm có thể làm cho Chúc Đông Phong phối hợp, nhất định sẽ nói lời rất nặng.
Dương Phàm không có ý cảm ơn Chúc Vũ Hàm, giữa hai người mà nói như vậy là thừa thãi, rất nhiều lúc dùng trái tim cảm nhận mới hiểu được trên vai Chúc Vũ Hàm có áp lực lớn như thế nào.
- Con mình cao bao nhiêu rồi?
Dương Phàm cười cười, trong mắt lộ ra một tia dịu dàng. Khi nhắc đến Chúc Dương, trên mặt Chúc Vũ Hàm lộ ra một vẻ tự hào.
- Nhớ con sao? Chị cũng mang đến, mai bế đến cho em xem một chút. Con chúng ta bây giờ gọi người giỏi lắm, vừa bỏ tay là chạy loạn thôi.
Chúc Vũ Hàm cũng nhẹ nhàng nói như vậy, tình cảm ở sâu trong lòng thì người Trung Quốc có cách thể hiện càng hàm súc.
- Ha ha, lần trước gặp con, con còn không gọi em là bố.
Dương Phàm nhẹ nhàng ôm Chúc Vũ Hàm, tay khẽ vuốt ve trên khuôn mặt hơi gầy đi của người phụ nữ, thản nhiên cảm nhận được chút thương cảm bay trong không khí.
Loại không khí này làm cho Chúc Vũ Hàm cảm thấy rất thoải mái. Nếu như nói lúc đầu hai người thông qua tình dục mà thể hiện tình cảm với nhau. Như vậy bây giờ mỗi một câu nói, mỗi một cử chỉ đều ẩn chứa vô số thứ.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt ngang không gian riêng của hai người. Chúc Vũ Hàm có chút xấu hổ cười cười một tiếng, nhẹ nhàng đỡ Dương Phàm nằm xuống rồi nói:
- Chị đi mở cửa, có lẽ là y tá đến kiểm tra.
Cửa mở ra không phải là y tá, mà là Trương Tư Tề cầm theo cạp lồng đi vào. Thấy trên mặt Chúc Vũ Hàm hơi đỏ, Trương Tư Tề mỉm cười liếc nhìn Dương Phàm một chút.
- Em biết anh đã dậy, canh đã nấu một ngày rồi đó.
Tốc độ hồi phục của Dương Phàm có thể nói là kinh người. Ba ngày sau hắn đã có thể xuống giường đi lại. Trong thời gian này Trương Tư Tề và Chúc Vũ Hàm luôn ở bên hắn. Sáng sớm mới dậy, Dương Phàm được Trương Tư Tề dìu đi bộ trong sân. Nơi này nói là bệnh viện không bằng nói bằng nơi dưỡng bệnh, trước các phòng bệnh đều có sân lớn, đình đài lầu các, cây cối um tùm.
Dương Phàm đi một lát là mệt về trong đình ngồi nghỉ tạm. Lâm Chí Quốc như cái bóng đi theo cách năm bước. Từ sau khi Dương Phàm bị thương, đồng chí Lâm Chí Quốc này vốn đã ít khi tươi cười càng trở nên nặng nề.
Thấy Dương Phàm không đi nữa, Lâm Chí Quốc quay đầu lại vẫy vẫy, một y tá mang khăn nóng đi lên. Sau khi Dương Phàm dùng xong, hắn nhìn Trương Tư Tề ngồi bên cạnh, lại nhìn Lâm Chí Quốc một chút, cười cười.
Hai vợ chồng có thể nói rất hiểu nhau, Trương Tư Tề không khỏi lắc đầu cười khổ nói:
- Em đã khuyên anh ta, nhưng anh ta không nghe. Vinh dự của quân nhân còn quan trọng hơn tính mạng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Dương Phàm sau khi nghe xong Trương Tư Tề liền vẫy tay với Lâm Chí Quốc. Lâm Chí Quốc lập tức đi nhanh tới, đứng nghiêm mà nói:
- Chào thủ trưởng, ngài có gì phân phó.
Dương Phàm cười cười, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xin hỏi, nếu tôi và một quần chúng bình thường cùng gặp nguy hiểm, cậu sẽ cứu ai trước?
Lâm Chí Quốc không hề do dự lập tức lớn tiếng nói:
- Đương nhiên là bảo vệ thủ trưởng, đây là trách nhiệm của tôi.
Dương Phàm lại cười cười mà nói:
- Rất tốt, chẳng qua tôi phải nói rõ ràng cho cậu. Trách nhiệm của tôi là phục vụ quần chúng nhân dân. Cho nên cậu không nên tự trách mình vì chuyện tôi bị thương. Bởi vì tôi càng hy vọng cậu có thể giúp tôi hoàn thành trách nhiệm.
Lâm Chí Quốc sửng sốt một chút, lập tức chào rồi nói:
- Tôi đã hiểu, thưa thủ trưởng.
Ở trong lối rẽ xuất hiện hình bóng của Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo thấy Dương Phàm liền cười cười đi tới:
- Thầy đến phòng bệnh nhưng không thấy em, y tá nói em ra ngoài này.
Trương Tư Tề nhỏ giọng chào rồi rời đi. Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng, đứng dậy khẽ cúi đầu với Chu Minh Đạo, trịnh trọng nói:
- Cảm ơn thầy đã chiếu cố em.
Chu Minh Đạo lắc đầu cười nói:
- Lời này của em sai rồi, giữa em và thầy có thể nói vinh, nhục cùng nhau, tại sao lại nói là chiếu cố, đừng nói những lời khách khí như vậy. Hơn nữa có thể có một học trò như em cũng là vinh quang của thầy.
Vừa nói Chu Minh Đạo rút một tờ Nhật báo nhân dân, cười cười đưa tới cho Dương Phàm:
- Báo ngày hôm nay, em tự mình xem nội dung, ở trang hai.
Dương Phàm cầm lấy tờ báo mở ra vừa xem, không ngờ là một chuyên đề về bản thân Dương Phàm. Nội dung không nhiều lắm chỉ khoảng hơn 1000 chữ, nhưng ngòi bút của tác giả rất tốt, một bài viết ngắn lại như thuê hoa dệt gấm, viết rõ ràng về Dương Phàm làm người đọc vô cùng cảm động.
Có thể có một bài viết trên Nhật báo Nhân dân là một vinh dự rất lớn. Sau khi xem xong Dương Phàm có chút do dự, đột nhiên cười nói:
- Tạo thế cho em?
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Thai
Bình luận truyện