Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 568: Kêu oan
Giờ phút này đang là giờ đi làm, phó bí thư tỉnh ủy mới nhận chức gặp phải cảnh này rất nhanh hấp dẫn không ít người dừng lại quan sát.
- Chào chị, tôi là Dương Phàm – phó bí thư tỉnh ủy, chị có oan tình gì xin mời đứng lên rồi nói. Từ pháp luật mà nói, người và người là bình đẳng, không cần quỳ với bất cứ ai cả.
Người phụ nữ quỳ trên mặt đất nghe thấy Dương Phàm nói vậy liền ngẩng đầu lên. Người phụ nữ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn tới, lộ ra một cảm giác chua xót và bất lực mãnh liệt.
Người phụ nữ thoạt nhìn khoảng 35, 36 tuổi, trông cũng khá đẹp. Người phụ nữ này nhìn Dương Phàm một lát giống như không tin vào người trước mặt mình vậy. Lúc này cảnh sát võ trang ở cổng đi tới bên cạnh Dương Phàm, vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi Phó bí thư Dương, tôi ....
Dương Phàm xua tay chặn lại rồi nói:
- Không có chuyện của anh, về vị trí của anh đi.
Vừa nói Dương Phàm liền đưa tay ra với người phụ nữ, bình tĩnh mà thành khẩn nói:
- Chị đứng dậy đi, có tình hình gì thì nói với tôi. Trong phạm vi chức quyền của tôi, tôi sẽ không hề bỏ qua không để ý. Nếu không phải trong phạm vi chức quyền, tôi sẽ mang chị tìm ngành có liên quan.
Có thể thái độ này của Dương Phàm đã đả động người phụ nữ. Người phụ nữ từ từ bỏ tấm bảng xuống, lộ ra ánh mắt như con cá sắp chết, vịn tay Dương Phàm mà từ từ đứng lên. Vừa đứng lên người phụ nữ liền cúi đầu đầy đau đớn, tiếng khóc giống như muốn phát tiết hết oan khuất trong lòng ra vậy.
Dương Phàm nâng người phụ nữ dậy, hắn lạnh lùng liếc nhìn bốn phía. Đám người vây quanh lập tức náo động, người vây xem đều cúi đầu rời đi, sợ lưu lại ấn tượng không tốt với lãnh đạo.
Vào phòng làm việc của mình, Dương Phàm tự tay rót trà cho người phụ nữ. Dương Phàm cười cười rồi thân thiện nói:
- Có chuyện gì, bây giờ chị có thể nói ra.
Lúc nói chuyện, Dương Phàm đã đại khái quan sát một chút, người phụ nữ này ăn mặc rất được, có lẽ không phải người sinh sống ở tầng thấp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
- Bí thư Dương, tôi tên là Đào Tiểu Đào, chồng tôi là Trương Tử Hiếu – cục trưởng cục Chống tham nhũng thành phố Tam Hà. Một tháng trước sau khi ăn tối xong trên đường đi dạo thì bị đột quỵ mà mất. Lúc ấy tôi rất nghi ngờ nguyên nhân chết của chồng mình. Vì trước khi xảy ra chuyện, anh ấy rất bình thường. Nhưng cục Công an thành phố và sở Công an tỉnh cũng xuống điều tra và kết luận, nói chồng tôi đột nhiên bị đột quỵ mà chết. Tôi lúc ấy đã phản ánh trong thành phố nhưng không có phản ứng gì, sau đó lên sở Công an tỉnh, lên phòng tiếp dân tỉnh, nhưng đều không có tin tức gì. Ngày hôm qua trong lúc dọn dẹp di vật của chồng, tôi phát hiện anh ấy cất một quyển sổ bí mật, bên trong ghi chép một ít nội dung, trong đó nói đến có người uy hiếp mạng sống của anh ấy. Lúc trước tôi đã nghi ngờ chồng tôi bị người hại, bây giờ tôi càng thêm tin vào điểm này. Chồng tôi khi còn sống có nói bây giờ quyền lực trong chốn quan trường lớn hơn pháp luật, khắp nơi đều là các mạng lưới quan hệ. Tôi nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định đến tỉnh ủy kêu oan. Có lẽ cách làm của tôi không thích hợp, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi đến các ngành khác, bọn họ thấy tôi như thấy ôn thần, vừa mở miệng đã nói: Sao cô còn đến nữa vậy.
Có lẽ do thái độ của Dương Phàm tác động, người phụ nữ đã từ từ nói chuyện ra.
Dương Phàm lặng lẽ nghe Đào Tiểu Đào nói, trong lòng cảm thấy rất khiếp sợ với chuyện này. Thành phố Tam Hà là thành phố địa cấp, cục trưởng cục Chống tham nhũng bị mưu hại, ngành công an không ngờ nói là đột quỵ ngoài ý muốn mà chết, bên trong rốt cuộc có liên lụy như thế nào? Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút cảm thấy trong lòng lạnh toát. Mình vừa đến đã gặp chuyện này, có quản hay là mặc kệ, Dương Phàm đúng là có chút do dự.
Đào Tiểu Đào một mực chú ý vẻ mặt của Dương Phàm. Thấy Dương Phàm lặng lẽ lấy thuốc ra châm, trên mặt Đào Tiểu Đào không khỏi lộ ra một tia thất vọng. Chẳng qua Dương Phàm sau khi hít sâu một hơi thuốc liền nói:
- Chị mang quyển sổ của chồng đến đây không?
Những lời này của Dương Phàm làm Đào Tiểu Đào đang thất vọng lại dấy lên một tia hy vọng.
- Tôi có mang theo một bản sao chép, trước mặt ngài tôi không nói láo, quyển sổ tôi đã dấu rất tốt. Nếu như kêu oan ở tỉnh ủy không giải quyết được vấn đề, tôi sẽ đến Bắc Kinh, quỳ gối ở Trung Nam Hải mà kêu oan.
Đào Tiểu Đào vừa nói vừa lấy một bản coppy đưa tới. Dương Phàm cầm lấy nhìn lướt qua, bên trên viết một đoạn văn:
- Hôm qua họ Tạ uy hiếp mình, làm mình đừng quản mấy chuyện không liên quan, nếu không sẽ có máu đổ. Mình cười bỏ qua, rất muốn hỏi một câu, thành phố Tam Hà này còn là thiên hạ của Đảng cộng sản hay không?
Chỉ một đoạn văn như vậy đã làm Dương Phàm cảm thấy chính khí mãnh liệt.
- Họ Tạ trong đoạn văn này, chị cảm thấy là ai?
Dương Phàm xem xong hỏi một câu. Đào Tiểu Đào thấy có hy vọng ngược lại có chút khẩn trương mà nói:
- Tôi bình thường không quá quan tâm đến chuyện của chồng. Chẳng qua bí thư đảng ủy cục Công an thành phố chúng tôi họ Tạ, hơn nữa nghe nói có quan hệ với bên trên tỉnh.
- Quá trình điều tra vụ án của chồng chị như thế nào?
Dương Phàm mặt không chút thay đổi tiếp túc hỏi. Đào Tiểu Đào lại có chút thất vọng. Phó bí thư tỉnh ủy biết chuyện này không ngờ không lộ ra vẻ căm phẫn. Đào Tiểu Đào có chút lo lắng, lo lắng Dương Phàm quá bình tĩnh. Vì thế Đào Tiểu Đào cảm thấy không thể dựa vào phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này. Nếu như không phải đây là trụ sở tỉnh ủy, lại là phòng làm việc của phó bí thư tỉnh ủy, Đào Tiểu Đào còn tưởng mình gặp tên lừa đảo.
- Đầu tiên là địa phương phái cán bộ đến hiện trường, sau đó đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố cũng tới, sở Công an tỉnh cũng phái tới vài người.
Tâm trạng Đào Tiểu Đào lúc nói lời này lại có chút dao động, hai mắt đỏ lên, lại muốn bắt đầu khóc.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói với Lý Thắng Lợi:
- Thắng Lợi, cậu đến sở Công an tỉnh một chuyến, nói là tôi bảo cậu đi tìm hiểu tình hình về vụ án của Trương Tử Hiếu – cục trưởng cục Chống tham nhũng thành phố Tam Hà.
Nghe thấy lời này, mặt Đào Tiểu Đào lập tức thay đổi, lúc này biến thành cảm kích. NHìn Dương Phàm, Đào Tiểu Đào nấc lên mà nói:
- Phó Bí thư Dương, ngài thật sự sẽ quản chuyện này.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Dương Phàm lộ ra một lớp sương, trầm giọng nói:
- Nếu lời chị nói là thật. Mặc dù tôi không tự mình đi tra xét, nhưng tôi có quyền giám sát.
Lý Thắng Lợi đứng lên ứng tiếng đi ra ngoài. Dương Phàm và Đào Tiểu Đào nói chuyện một lát. Dương Phàm hỏi một chút chi tiết, Đào Tiểu Đào cũng rất phối hợp, biết gì đều nói.
- Phó bí thư Dương, thư ký Lý không có ở đây sao?
Ngoài cửa xuất hiện Na Mẫn – trưởng phòng tổng hợp một văn phòng tỉnh ủy. Na Mẫn đi vào dường như nhìn lướt qua Đào Tiểu Đào ngồi ở đối diện, trên mặt mang theo nụ cười rụt rè.
- Cậu ta ra ngoài có việc, trưởng phòng Na có việc gì sao?
Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Na Mẫn có thân phận là thư ký trước đây của Hác Nam, kiêm nhiệm chức trưởng phòng Tổng hợp 1. Vì thế Dương Phàm rất khách khí nói chuyện với đối phương.
Na Mẫn là người 40 tuổi, hơi khom lưng với Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy cấp trên thông báo, xin mời ngài đến phòng họp nhỏ trên tầng sáu.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt đau đớn của Đào Tiểu Đào, an ủi đối phương:
- Đồng chí Đào Tiểu Đào, đồng chí cứ ngồi chờ trong phòng làm việc của tôi một lát, chờ thư ký Lý về. Chị bảo cậu ta lên thông báo cho tôi. Tôi còn phải đi họp, tạm thời rời đi một chút.
Dương Phàm đi theo Na Mẫn ra khỏi phòng làm việc. Vừa ra ngoài, Na Mẫn quay đầu lại nhìn một chút, nói khẽ với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, bí thư Hác mời ngài đến phòng làm việc của bí thư Hác một chút.
Không phải họp mà là Hác Nam mời. Trước mặt Đào Tiểu Đào, Na Mẫn thể hiện rất có kỹ xảo, quả nhiên không hổ là người được bí thư tỉnh ủy Hác Nam coi trọng. Trước mặt Dương Phàm cũng rất cung kính, không tìm được một chút tật xấu nào.
- Trưởng phòng Na đã đi theo bí thư Hác được bao lâu rồi?
Khi đi lên lầu, Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu như vậy. Na Mẫn sửng sốt một chút rồi nói:
- Được hai năm.
Dương Phàm gật đầu không nói gì thêm, trực tiếp đi đến phòng làm việc của Hác Nam.
Vừa nãy Dương Phàm đã có được một tin tức, Na Mẫn là thư ký sau này của Hác Nam. Thư ký trước đây Dương Phàm đã gặp mặt. Thư ký của bí thư tỉnh ủy, trong trụ sở tỉnh ủy này có rất nhiều cặp măt nhìn chằm chằm vào. Không biết Na Mẫn như thế nào mà được Hác Nam coi trọng. Người được Hác Nam coi trọng phải là người rất khôn khéo.
Hác Nam dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút nghiêm túc, trước mặt còn có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng đó, Dương Phàm không nhận ra. Khi Dương Phàm đi vào, Hác Nam sa sầm mặt nói với người đàn ông kia:
- Anh về đi, suy nghĩ kỹ vấn đề trong công việc của mình, hôm nay nếu xe Bí thư Dương lao vào quần chúng nhân dân thì đó là sai lầm nghiêm trọng trong công việc của anh.
- Chào chị, tôi là Dương Phàm – phó bí thư tỉnh ủy, chị có oan tình gì xin mời đứng lên rồi nói. Từ pháp luật mà nói, người và người là bình đẳng, không cần quỳ với bất cứ ai cả.
Người phụ nữ quỳ trên mặt đất nghe thấy Dương Phàm nói vậy liền ngẩng đầu lên. Người phụ nữ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn tới, lộ ra một cảm giác chua xót và bất lực mãnh liệt.
Người phụ nữ thoạt nhìn khoảng 35, 36 tuổi, trông cũng khá đẹp. Người phụ nữ này nhìn Dương Phàm một lát giống như không tin vào người trước mặt mình vậy. Lúc này cảnh sát võ trang ở cổng đi tới bên cạnh Dương Phàm, vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi Phó bí thư Dương, tôi ....
Dương Phàm xua tay chặn lại rồi nói:
- Không có chuyện của anh, về vị trí của anh đi.
Vừa nói Dương Phàm liền đưa tay ra với người phụ nữ, bình tĩnh mà thành khẩn nói:
- Chị đứng dậy đi, có tình hình gì thì nói với tôi. Trong phạm vi chức quyền của tôi, tôi sẽ không hề bỏ qua không để ý. Nếu không phải trong phạm vi chức quyền, tôi sẽ mang chị tìm ngành có liên quan.
Có thể thái độ này của Dương Phàm đã đả động người phụ nữ. Người phụ nữ từ từ bỏ tấm bảng xuống, lộ ra ánh mắt như con cá sắp chết, vịn tay Dương Phàm mà từ từ đứng lên. Vừa đứng lên người phụ nữ liền cúi đầu đầy đau đớn, tiếng khóc giống như muốn phát tiết hết oan khuất trong lòng ra vậy.
Dương Phàm nâng người phụ nữ dậy, hắn lạnh lùng liếc nhìn bốn phía. Đám người vây quanh lập tức náo động, người vây xem đều cúi đầu rời đi, sợ lưu lại ấn tượng không tốt với lãnh đạo.
Vào phòng làm việc của mình, Dương Phàm tự tay rót trà cho người phụ nữ. Dương Phàm cười cười rồi thân thiện nói:
- Có chuyện gì, bây giờ chị có thể nói ra.
Lúc nói chuyện, Dương Phàm đã đại khái quan sát một chút, người phụ nữ này ăn mặc rất được, có lẽ không phải người sinh sống ở tầng thấp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
- Bí thư Dương, tôi tên là Đào Tiểu Đào, chồng tôi là Trương Tử Hiếu – cục trưởng cục Chống tham nhũng thành phố Tam Hà. Một tháng trước sau khi ăn tối xong trên đường đi dạo thì bị đột quỵ mà mất. Lúc ấy tôi rất nghi ngờ nguyên nhân chết của chồng mình. Vì trước khi xảy ra chuyện, anh ấy rất bình thường. Nhưng cục Công an thành phố và sở Công an tỉnh cũng xuống điều tra và kết luận, nói chồng tôi đột nhiên bị đột quỵ mà chết. Tôi lúc ấy đã phản ánh trong thành phố nhưng không có phản ứng gì, sau đó lên sở Công an tỉnh, lên phòng tiếp dân tỉnh, nhưng đều không có tin tức gì. Ngày hôm qua trong lúc dọn dẹp di vật của chồng, tôi phát hiện anh ấy cất một quyển sổ bí mật, bên trong ghi chép một ít nội dung, trong đó nói đến có người uy hiếp mạng sống của anh ấy. Lúc trước tôi đã nghi ngờ chồng tôi bị người hại, bây giờ tôi càng thêm tin vào điểm này. Chồng tôi khi còn sống có nói bây giờ quyền lực trong chốn quan trường lớn hơn pháp luật, khắp nơi đều là các mạng lưới quan hệ. Tôi nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định đến tỉnh ủy kêu oan. Có lẽ cách làm của tôi không thích hợp, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi đến các ngành khác, bọn họ thấy tôi như thấy ôn thần, vừa mở miệng đã nói: Sao cô còn đến nữa vậy.
Có lẽ do thái độ của Dương Phàm tác động, người phụ nữ đã từ từ nói chuyện ra.
Dương Phàm lặng lẽ nghe Đào Tiểu Đào nói, trong lòng cảm thấy rất khiếp sợ với chuyện này. Thành phố Tam Hà là thành phố địa cấp, cục trưởng cục Chống tham nhũng bị mưu hại, ngành công an không ngờ nói là đột quỵ ngoài ý muốn mà chết, bên trong rốt cuộc có liên lụy như thế nào? Dương Phàm hơi suy nghĩ một chút cảm thấy trong lòng lạnh toát. Mình vừa đến đã gặp chuyện này, có quản hay là mặc kệ, Dương Phàm đúng là có chút do dự.
Đào Tiểu Đào một mực chú ý vẻ mặt của Dương Phàm. Thấy Dương Phàm lặng lẽ lấy thuốc ra châm, trên mặt Đào Tiểu Đào không khỏi lộ ra một tia thất vọng. Chẳng qua Dương Phàm sau khi hít sâu một hơi thuốc liền nói:
- Chị mang quyển sổ của chồng đến đây không?
Những lời này của Dương Phàm làm Đào Tiểu Đào đang thất vọng lại dấy lên một tia hy vọng.
- Tôi có mang theo một bản sao chép, trước mặt ngài tôi không nói láo, quyển sổ tôi đã dấu rất tốt. Nếu như kêu oan ở tỉnh ủy không giải quyết được vấn đề, tôi sẽ đến Bắc Kinh, quỳ gối ở Trung Nam Hải mà kêu oan.
Đào Tiểu Đào vừa nói vừa lấy một bản coppy đưa tới. Dương Phàm cầm lấy nhìn lướt qua, bên trên viết một đoạn văn:
- Hôm qua họ Tạ uy hiếp mình, làm mình đừng quản mấy chuyện không liên quan, nếu không sẽ có máu đổ. Mình cười bỏ qua, rất muốn hỏi một câu, thành phố Tam Hà này còn là thiên hạ của Đảng cộng sản hay không?
Chỉ một đoạn văn như vậy đã làm Dương Phàm cảm thấy chính khí mãnh liệt.
- Họ Tạ trong đoạn văn này, chị cảm thấy là ai?
Dương Phàm xem xong hỏi một câu. Đào Tiểu Đào thấy có hy vọng ngược lại có chút khẩn trương mà nói:
- Tôi bình thường không quá quan tâm đến chuyện của chồng. Chẳng qua bí thư đảng ủy cục Công an thành phố chúng tôi họ Tạ, hơn nữa nghe nói có quan hệ với bên trên tỉnh.
- Quá trình điều tra vụ án của chồng chị như thế nào?
Dương Phàm mặt không chút thay đổi tiếp túc hỏi. Đào Tiểu Đào lại có chút thất vọng. Phó bí thư tỉnh ủy biết chuyện này không ngờ không lộ ra vẻ căm phẫn. Đào Tiểu Đào có chút lo lắng, lo lắng Dương Phàm quá bình tĩnh. Vì thế Đào Tiểu Đào cảm thấy không thể dựa vào phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này. Nếu như không phải đây là trụ sở tỉnh ủy, lại là phòng làm việc của phó bí thư tỉnh ủy, Đào Tiểu Đào còn tưởng mình gặp tên lừa đảo.
- Đầu tiên là địa phương phái cán bộ đến hiện trường, sau đó đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố cũng tới, sở Công an tỉnh cũng phái tới vài người.
Tâm trạng Đào Tiểu Đào lúc nói lời này lại có chút dao động, hai mắt đỏ lên, lại muốn bắt đầu khóc.
Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói với Lý Thắng Lợi:
- Thắng Lợi, cậu đến sở Công an tỉnh một chuyến, nói là tôi bảo cậu đi tìm hiểu tình hình về vụ án của Trương Tử Hiếu – cục trưởng cục Chống tham nhũng thành phố Tam Hà.
Nghe thấy lời này, mặt Đào Tiểu Đào lập tức thay đổi, lúc này biến thành cảm kích. NHìn Dương Phàm, Đào Tiểu Đào nấc lên mà nói:
- Phó Bí thư Dương, ngài thật sự sẽ quản chuyện này.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Dương Phàm lộ ra một lớp sương, trầm giọng nói:
- Nếu lời chị nói là thật. Mặc dù tôi không tự mình đi tra xét, nhưng tôi có quyền giám sát.
Lý Thắng Lợi đứng lên ứng tiếng đi ra ngoài. Dương Phàm và Đào Tiểu Đào nói chuyện một lát. Dương Phàm hỏi một chút chi tiết, Đào Tiểu Đào cũng rất phối hợp, biết gì đều nói.
- Phó bí thư Dương, thư ký Lý không có ở đây sao?
Ngoài cửa xuất hiện Na Mẫn – trưởng phòng tổng hợp một văn phòng tỉnh ủy. Na Mẫn đi vào dường như nhìn lướt qua Đào Tiểu Đào ngồi ở đối diện, trên mặt mang theo nụ cười rụt rè.
- Cậu ta ra ngoài có việc, trưởng phòng Na có việc gì sao?
Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Na Mẫn có thân phận là thư ký trước đây của Hác Nam, kiêm nhiệm chức trưởng phòng Tổng hợp 1. Vì thế Dương Phàm rất khách khí nói chuyện với đối phương.
Na Mẫn là người 40 tuổi, hơi khom lưng với Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Vừa nãy cấp trên thông báo, xin mời ngài đến phòng họp nhỏ trên tầng sáu.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt đau đớn của Đào Tiểu Đào, an ủi đối phương:
- Đồng chí Đào Tiểu Đào, đồng chí cứ ngồi chờ trong phòng làm việc của tôi một lát, chờ thư ký Lý về. Chị bảo cậu ta lên thông báo cho tôi. Tôi còn phải đi họp, tạm thời rời đi một chút.
Dương Phàm đi theo Na Mẫn ra khỏi phòng làm việc. Vừa ra ngoài, Na Mẫn quay đầu lại nhìn một chút, nói khẽ với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, bí thư Hác mời ngài đến phòng làm việc của bí thư Hác một chút.
Không phải họp mà là Hác Nam mời. Trước mặt Đào Tiểu Đào, Na Mẫn thể hiện rất có kỹ xảo, quả nhiên không hổ là người được bí thư tỉnh ủy Hác Nam coi trọng. Trước mặt Dương Phàm cũng rất cung kính, không tìm được một chút tật xấu nào.
- Trưởng phòng Na đã đi theo bí thư Hác được bao lâu rồi?
Khi đi lên lầu, Dương Phàm đột nhiên hỏi một câu như vậy. Na Mẫn sửng sốt một chút rồi nói:
- Được hai năm.
Dương Phàm gật đầu không nói gì thêm, trực tiếp đi đến phòng làm việc của Hác Nam.
Vừa nãy Dương Phàm đã có được một tin tức, Na Mẫn là thư ký sau này của Hác Nam. Thư ký trước đây Dương Phàm đã gặp mặt. Thư ký của bí thư tỉnh ủy, trong trụ sở tỉnh ủy này có rất nhiều cặp măt nhìn chằm chằm vào. Không biết Na Mẫn như thế nào mà được Hác Nam coi trọng. Người được Hác Nam coi trọng phải là người rất khôn khéo.
Hác Nam dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút nghiêm túc, trước mặt còn có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng đó, Dương Phàm không nhận ra. Khi Dương Phàm đi vào, Hác Nam sa sầm mặt nói với người đàn ông kia:
- Anh về đi, suy nghĩ kỹ vấn đề trong công việc của mình, hôm nay nếu xe Bí thư Dương lao vào quần chúng nhân dân thì đó là sai lầm nghiêm trọng trong công việc của anh.
Bình luận truyện