Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 601: Áp lực



Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, mặc dù Thôi Tiểu Hạo có chút khuynh hướng nhưng cũng không tỏ thái độ rõ ràng. Điều này Dương Phàm cũng đã phòng ngừa chu đáo, đến ngày nào đó thực sự cần dùng đến người thì Vạn Đại Cường có thể được dùng như vũ khí sắc bén. Đương nhiên trong lòng Vạn Đại Cường cũng rất rõ ràng, hắn làm như vậy với Thôi Tiểu Hạo thì sẽ có kết quả gì, chẳng qua có thể dựa vào Dương Phàm thì mạo hiểm một chút cũng đáng giá. Con người đều có ham muốn vươn lên, Vạn Đại Cường khổ cực làm mấy năm nay, nếu như có thể có chỗ dựa như vậy sớm một chút thì con đường tiến thân chắc chắn sẽ thuận lợi nhiều lắm.
Đương nhiên rồi, bây giờ Dương Phàm mới chỉ tỏ ra thái độ, hết thảy còn phải xem hành động sau này. Điều này vừa nãy Vạn Đại Cường cũng đã nói rất rõ ràng rồi, chính là "báo cáo Phó bí thư Dương trước tiên".
Từ phản ứng của Vạn Đại Cường, Dương Phàm cũng nhận thấy có một số người đang có ý dựa vào mình, một thế lực mới đang theo Dương Phàm từ từ xuất hiện ở tỉnh Giang Nam.
Diệp Thiếu Giang từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Dương Phàm đang tiếp Vạn Đại Cường, cười nói:
- Tôi tới không đúng lúc thì phải?
Dương Phàm đứng lên bắt tay nói:
- Sao lại nói như vậy! Tôi cũng không dám can thiệp vào công việc của Ủy ban kỷ luật!
Hai người đều nói theo kiểu cười đùa, sau khi trao đổi ánh mắt một cái, Diệp Thiếu Giang cũng không tị hiềm Vạn Đại Cường liền nói:
- Bí thư Hác đến lúc nào có thể trở về, vụ án này đã rất rõ ràng rồi, qua hai ngày là có thể đưa theo trình tự tư pháp.
Vạn Đại Cường thức thời cười nói:
- Hai người trò chuyện đi, tôi chờ ở bên ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Diệp Thiếu Giang nhìn cánh cửa cười nói:
- Tên Vạn Đại Cường này cũng rất biết ý, lúc mới gặp tôi cũng chưa từng tươi cười như thế, sao bây giờ lại có thể tự nhiên cười.
Dương Phàm chỉ vị trí đối diện nói:
- Ngồi xuống cho dễ nói chuyện đi!
- Có gì bất tiện sao?
Diệp Thiếu Giang vừa nói vừa cười cười ngồi xuống, tiếp lấy điếu thuốc Dương Phàm đưa qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Tình hình thế nào?
Dương Phàm thu hồi bộ dáng tươi cười. Diệp Thiếu Giang sau khi tiến vào liền một mực dùng lời nói ám chỉ Vạn Đại Cường rời đi, chắc là có lời riêng muốn nói, nếu không cũng không cần phải tránh Vạn Đại Cường, cho nên lời nói của Dương Phàm cũng đầy vẻ đối đáp.
- Áp lực rất lớn. Bên trên có lãnh đạo liên tục ám chỉ, hy vọng có thể lôi ra được một chút chứng cớ liên lụy tới Hác Nam!
Một câu nói đơn giản của Diệp Thiếu Giang đủ nói rõ vấn đề. Dương Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, bình tĩnh nói:
- Bí thư Hác có lẽ có vấn đề như vậy, nhưng lão tuyệt đối sẽ không có vấn đề mà người khác hy vọng.
- Hy vọng thì có thể có hiệu quả gì, cứ sự thật mà nói đi.
Diệp Thiếu Giang cười cười, khóe miệng lộ ra vẻ tự tin nhưng không có nói gì hơn nữa, chẳng qua thái độ đã rất rõ ràng.
Dương Phàm đột nhiên cảm thấy một vấn đề, mình có cần phải về Bắc Kinh một chuyến hay không? Ý định này vừa mới xuất hiện trong đầu thì lập tức trở nên vô cùng mãnh liệt. Diệp Thiếu Giang đang chịu áp lực, Hác Nam cũng đang chịu áp lực, nếu nói ngược lại thì ở Bắc Kinh không phải cũng có rất nhiều người đang chịu áp lực hay sao? Vấn đề mấu chốt là cho đến bây giờ ở Bắc Kinh vẫn không hề có truyền đến tin gì khiến cho Dương Phàm phân tâm cả. Vì thế trong lòng Dương Phàm dâng lên một tình cảm ấm áp, tựa như thấy trưởng bối nhà mình đang mỉm cười tự tin với mình vậy.
- Bên thành phố Tam Hà áp giải tới hai nhân chứng quan trọng, tôi muốn gặp họ một lần. Lúc trước vì thuyết phục hai người phụ nữ đó nên tôi có hứa hẹn một ít điều kiện.
Dương Phàm cười nhắc tới chuyện này. Diệp Thiếu Giang mỉm cười nói:
- Khi Vạn Đại Cường giao người cũng có nhắc tới chuyện này, nói là do một tay anh đã thúc đẩy Tạ Nhu và Diệp Mị tự thú, lúc đó mới có thể khiến cho vụ án này đạt được tiến triển mang tính đột phá. Hắn thật ra rất biết cách làm người, tôi thật sự là không nhìn ra đó.
Dương Phàm thầm nghĩ đây là Vạn Đại Cường phục bút mai phục sao, xem ra hắn đã hạ quyết tâm rồi. Chẳng qua Dương Phàm vẫn không rõ một chuyện, thái độ của Thôi Tiểu Hạo mặc dù hơi lệch đi chút ít nhưng nói tóm lại vẫn khá mập mờ, Vạn Đại Cường dựa vào cái gì mà bất mãn như vậy?
Dương Phàm lâm vào trầm tự, Diệp Thiếu Giang thức thời cũng ngậm miệng lại không quấy nhiễu. Một lúc sau Dương Phàm vỗ vỗ ót, lẩm bẩm cười nói:
- Mặc kệ, ha ha, tôi đi gặp mấy người Tạ Nhu một chút.
- Họ đang ở tầng 3 phòng 3013, tôi dẫn anh đi nhé.
Mấy ngày nay Tạ Nhu và Diệp Mị cũng coi như là khá ổn, bên Vạn Đại Cường cũng rất chiếu cố, không hề làm khó gì cả. Khi tới tỉnh thì cho hai người vào trong một phòng, cũng không hề có ý phòng bị gì quá mức. Hai người phụ nữ tắm rửa sạch sẽ, gột rửa hết gió bụi trên đường, mặc áo ngủ mặt đối mặt ngồi trên ghế salon hút thuốc, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cũng không ai muốn chủ động nói chuyện.
Tiền đồ và số phận bây giờ giống như ngực hoang thoát cương không bị khống chế, hy vọng duy nhất còn lại đó là hứa hẹn của Dương Phàm. Chẳng qua loại hứa hẹn này có thể thực hiện được bao nhiêu thì hai người chưa từng để trong lòng. Dù sao ở trong quan trường, chuyện trở mặt quay lưng, qua cầu rút ván có quá nhiều.
Tiếng khóa cửa vang lên làm cho hai cô gái cùng kinh ngạc, cuộc sống chờ đợi luôn khiến thần kinh con người ta khẩn trương chút ít. Hai người đều sửa sang quần áo lại một cách vô ý thức, sau khi ngẩng đầu lên thì thấy Dương Phàm đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn các nàng.
Khẽ đóng cửa lại, lúc này Dương Phàm mới mở miệng nói với hai cô gái đang ngẩn tò te kia:
- Làm sao vậy? Không nhận ra à!
- Phó bí thư Dương!
Vẻ mặt Tạ Nhu chuyển đổi từ kinh sang hỉ, luống cuống tay chân không biết phải nói gì tiếp theo cho tốt.
- Tôi đi pha trà cho ngài!
Diệp Mị thị phản ứng nhanh hơn, nhưng khác hẳn với thói quen hầu hạ người chủ.
Dương Phàm gật đầu rồi ngồi xuống ghế salon, sau đó cười nói với Tạ Nhu:
- Vẫn tốt chứ, không làm khó các cô chứ?
Tạ Nhu gật đầu nói:
- Rất tốt! Vạn Đại Cường rất chiếu cố tới chúng tôi.
Dương Phàm mở túi xách lấy ra một bản hiệp nghị đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tạ Nhu nói:
- Cô hãy xem phần luật sư hiệp nghị một chút, có câu hỏi thì cứ nói ra không thành vấn đề, về phương diện luật sư thì tôi đã mời hai người tốt nhất từ Bắc Kinh tới đây rồi.
Tạ Nhu cũng chẳng cần xem mà cầm lấy cây bút Dương Phàm đặt trên bàn ký tên luôn, lúc này Tạ Nhu cho rằng có cẩn thận cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ khiến cho Dương Phàm có thái độ khác. Sau khi ký tên, biết Dương Phàm không hề làm trái lời hứa, tâm tình Tạ Nhu hoàn toàn thả lỏng, ngả người ra sau một cái rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy, cười cười thẹn thùng với Dương Phàm. Hóa ra lúc này cô nàng mới ý thức được, do vừa mới tắm xong nên không có mặc đồ lót, tư thế vừa rồi lại càng khiến cho hai hạt anh đào càng nổi rõ.
Nếu như là còn đang ở thành phố Tam Hà thì Tạ Nhu là có lòng dụ dỗ, chỉ mong sao loại này xuất hiện, nhưng với tâm tình hiện giờ thì Tạ Nhu cảm giác được như vậy không thích hợp, ít nhất là không lễ phép với Dương Phàm, hoặc nói cách khác là khiến người ta xem thường bản thân mình.
- Tôi đi thay quần áo!
Tạ Nhu hoảng hốt muốn chạy, Dương Phàm cười cười quay mặt sang hướng khác. Động tác nhỏ này tỏ rõ sự tôn trọng rõ ràng, làm cho trong lòng Tạ Nhu sinh ra một cảm xúc khó mà nói thành lời. Vội vã quay về phòng ngủ, lúc này Tạ Nhu đã hiểu, Dương Phàm cũng không phải lần đầu tiên trông thấy cảnh như này, hành động lúc ấy chỉ đơn giản là mê hoặc được một số người. Nói cách khác, Dương Phàm có rất nhiều cơ hội chiếm được thân thể của mình, thậm chí là Diệp Mị cũng có thể. Lúc này mới làm mấy chuyện mê hoặc, quyến rũ gì đó thì mới thật sự gọi là đê tiện.
Vội vàng vào phòng ngủ thì thấy Diệp Mị đang thay quần áo, Tạ Nhu khẽ cười cười, hai người trao đổi ánh ánh mắt một cái, đều có vẻ ngượng ngùng.
Quần bò, áo T-shirt, quần áo rất đơn giản, hai người kẻ trước người sau đi ra, trên tay Diệp Mị còn bưng theo ấm trà, khẽ đặt lên trên bàn. Dương Phàm đẩy bản hiệp nghị qua, Diệp Mị cũng không hề xem mà ký tên luôn.
- Tôi sẽ tranh thủ xử lý để bảo vệ các cô trong khi chờ xét xử! Ngồi những chỗ này thật sự là áp lực.
Dương Phàm thu lại bản hiệp nghị liền cười nói, trên mặt hai người phụ nữ đồng thời hiện vẻ sáng bừng, có thể bảo vệ chờ xét xử, vấn đề nghĩ rất nghiêm trọng thậm chí rất khó khăn. Có sức ảnh hưởng cực lớn của Dương Phàm ở nơi này, tương lai có đi theo trình tự tư pháp thì quan tòa nhất định sẽ chú ý tới điểm này. Vận khí xấu thì Tạ Nhu cũng đã dự tính là 3 đến 5 năm, nếu may mắn thì có thể trì hoãn được 1, 2 năm gì đó còn tùy vào lực tác động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện