Chương 1112: Thoát khốn
- Tại sao nơi này có vũ khí Nguyên kim? Ai giấu nó ở chỗ này?
Quý Mặc Tình cầm lấy Nguyên kim đao huy vũ hai lần, cảm giác hết sức sắc bén, trong lòng hơi động, cầm lấy Nguyên kim đao dọc theo hang tiếp tục đào sâu vào bên trong.
Thanh Nguyên kim đao này so với đoản kiếm kia của nàng, tốt hơn nhiều, rất nhanh đào sâu vào trong.
Cũng không lâu lắm, mũi đao Nguyên kim đao đào được đồ vật gì, phát ra đinh một tiếng.
Quý Mặc Tình vội vàng thu hồi Nguyên kim đao, theo mũi đao vừa mới đâm vào, nhìn vào trong thấy bên trong nham thạch lộ ra một đoạn kim loại.
Quý Mặc Tình nhìn bộ phận kim loại lộ ra, đào mở nó, rất nhanh phát hiện, nó chính là một cái vỏ đao hình cây trúc.
Nắm vỏ đao kia ra, đem Nguyên kim đao cắm vào trong đó, lại kín kẽ, rõ ràng đây chính là một bộ.
- Trình độ rèn đúc Nguyên kim đao này cực cao, coi như Nguyên kim vũ khí cao cấp hiện đại nhất hiện nay, chưa chắc tốt hơn so với cây đao này, mà thoạt nhìn cây đao này khẳng định đã dùng không ít năm…
Quý Mặc Tình cầm lấy Trúc đao quan sát tỉ mỉ.
Chẳng qua nàng cũng không biết, lúc Trúc đao vào trong vỏ trong tích tắc, nguyên bản có vật gì đó giấu kỹ trong vỏ đao đã bị cắt đứt, mà trên đỉnh núi Phương Trượng sơn, phát sinh một ít biến hóa kỳ quái.
Chỗ quỷ dị nhốt Chu Văn lại, trong lòng hắn mỗi ngày yên lặng tính toán thời gian.
Nguyên bản Chu Văn cho rằng, Vương Minh Uyên làm vậy với hắn, khẳng định muốn sử dụng phương pháp giả chết, lừa mấy tên Dị thứ nguyên vương kia, chờ sự tình ổn thỏa xuống, sẽ thả hắn ra.
Nhưng Chu Văn đợi trái đợi phải, một mực mãi không thấy Vương Minh Uyên đến cứu hắn.
Đổi thành người bình thường, bị vây tại chỗ cô tịch này, chỉ sợ không bao lâu sẽ nổi điên, dù sao nơi này thật sự quá tĩnh mịch.
Nhưng Chu Văn lại nhịn xuống, hắn nếm thử đủ loại phương pháp mong muốn thoát khốn, đồng thời đang không ngừng lĩnh hội khắc hoạ mấy loại Nguyên Khí quyết khác.
Thời gian một ngày tiếp một ngày đi qua, Chu Văn ban đầu chỉ có thể chậm rãi vẽ được một Mệnh hồn, nhưng hiện tại hắn có thể đồng thời khắc họa hai Mệnh hồn, thậm chí nhiều hơn.
Nhưng thành công này không phải tình cờ, bởi căn cứ Chu Văn tính toán, hắn đã bị vây tại chỗ này gần mười năm, Vương Minh Uyên lại từ đầu đến cuối không đến cứu hắn.
- Lão sư không gặp phiền toái gì chứ? Hoặc nói Dị thứ nguyên vương phát hiện hắn giết Đế Thiên, cho nên bắt hắn rồi?
Chu Văn thầm nghĩ.
Thời gian vẫn còn tiếp tục, mỗi ngày Chu Văn không ngừng lĩnh hội, hắn đối với tám loại Nguyên Khí quyết này, trình độ lĩnh ngộ đã đến mức Hóa cảnh, chỉ cần tâm niệm vừa động có thể khắc ra Mệnh hồn trên Vận Mệnh Chi Luân, thậm chí có thể đồng thời khắc họa mấy loại Mệnh hồn.
Nhưng Chu Văn tiếp tục tính toán thời gian, hắn đã tại đây không dưới hai mươi năm.
Lúc này hắn đã không ôm hi vọng gì Vương Minh Uyên trở lại cứu hắn, chỉ có thể dựa vào bản thân nỗ lực thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Mà Chu Văn chỉ có thể bỏ công sức lên phía trên Nguyên Khí quyết của mình, hi vọng một ngày kia có thể thành công thoát khốn.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, trong tính toán của Chu Văn, thời gian hắn ở tại đây chỉ sợ đã vượt qua trăm năm, mà hình như lúc này hắn phát hiện hắn không thể thoát khốn.
Chu Văn giống như trước đó, vẫn còn tiếp tục tu hành, tuy nhiên lại đột nhiên nghe được răng rắc một tiếng, giống như có một loại khóa nào đó mở ra.
Chu Văn kinh hỉ phát hiện, thân thể của hắn dần dần có thể hoạt động, trước đó không cảm ứng được thân thể, lúc này có thể cảm ứng rõ ràng sự tồn tại của nó.
Khống chế thân thể liều mạng giãy dụa, sau đó thân thể lại đụng phải cái gì, sau đó một luồng ánh sáng theo khe hở chiếu vào bên trong, vừa vặn chiếu trên mặt của hắn.
- Cuối cùng…
Chu Văn kích động khó nói bằng lời, lại dùng sức đẩy, khe hở lập tức lớn lên, sau đó nghe thấy thanh âm tảng đá rơi xuống đất.
Ánh mắt trời chiếu trên mặt Chu Văn, khiến hắn cảm giác hơi chói mắt, đành phải cúi đầu xuống dò xét, nhìn một chút xem thứ nhốt hắn rốt cuộc là cái gì?
Lần này xem xét, Chu Văn lập tức ngẩn ngơ.
Nguyên bản Chu Văn cho rằng, đồ vật nhốt hắn là một loại không gian thu hẹp nào đó.
Nhưng hiện tại đồ vật hắn nhìn thấy, lại là một thạch lô to lớn, thạch lô khá rộng đủ cho ba người ngủ, nhưng không biết tại sao thời điểm hắn nằm bên trong, lại không cách nào động đậy.
Thoát ra khỏi thạch lô, Chu Văn phát hiện thân thể của mình hết thảy như người bình thường, càng thêm kỳ quái là, hắn cảm giác còn trẻ và khỏe mạnh hơn trước, cái này càng khiến Chu Văn không thể tưởng tượng nổi.
Thời điểm hắn bị nhốt, cơ tim một mực đập, thời gian xác thực đã qua hơn trăm năm, nhưng thân thể hắn lại không có dấu hiệu già hóa, thực sự kỳ lạ.
- Chẳng lẽ, hơn trăm năm vừa rồi của ta, kỳ thực chỉ là giấc mộng? Hay là ảo giác?
Chu Văn cảm thấy lý do này không đáng tin cậy lắm.
Nếu đây chỉ là một giấc mộng, như vậy những thứ hắn lĩnh ngộ bên trong giấc mơ sẽ không tồn tại, nhưng Chu Văn lại phát hiện, những thứ trước đó lĩnh ngộ được đều còn, căn bản không thể nào là giấc mộng.
- Chuyện này rốt cuộc thế nào? Ta rốt cuộc có bị nhốt hơn một trăm năm hay không?
Thời điểm trong lòng Chu Văn hơi nghi hoặc, đột nhiên dưới núi truyền đến tiếng đánh nhau.
Mặc dù âm thanh kia từ nơi rất xa, nhưng Chu Văn lại nghe hết sức rõ ràng, tựa như vang bên tai.
Chu Văn theo bản năng sờ lên lỗ tai, màn này làm hắn lập tức vui mừng quá đỗi, bởi vì hắn mò tới vòng tai Đế Thính biến thành.
- Đế Thính vẫn còn bên cạnh ta, lại thành lập liên hệ lần nữa đối với ta, cái này thật sự quá tốt rồi…
Chu Văn vội vàng kiểm tra lại những Phối sủng khác của mình, phát hiện chúng nó đều bình thường, mà Ma Anh tiêu hao cực lớn, hiện tại đã khôi phục như thường.
Cái này khiến hắn xác định hơn một trăm năm trước đó, tuyệt đối không phải mộng.
- Điện thoại thần bí của ta…
Lúc này Chu Văn mới nhớ tới điện thoại thần bí, sờ soạt trên người không phát hiện điện thoại thần bí, nhưng cúi đầu xem xét lại, phát hiện bên trong thạch lô còn có một cái bao nhỏ, cỏ rất nhiều thứ của Chu Văn nằm bên trong, bao quát chiếc điện thoại thần bí kia.
Mở điện thoại, sau đó vào một chút phó bản, phát hiện những phó bản kia hoàn toàn không có dị trạng, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
- Xem ra, cần tìm người hỏi rõ ràng mới được.
Chu Văn đã nghe được, dưới sườn núi có Quý Mặc Tình đang đào móc gì đó trên núi.
Có điều không chờ Chu Văn xuống hỏi Quý Mặc Tình vấn đề, đã có mấy người leo lên hòn đảo, mà rất nhanh đến trước núi, phát hiện Quý Mặc Tình đang ở giữa sườn núi.
Mấy người kia rất nhanh đuổi theo, Quý Mặc Tình bị hù liều mạng trèo lên trên, bởi vì nàng nhận ra, những người tới, có người hải ngoại tới tóm nàng.
Quý Mặc Tình liều mạng trèo lên trên, nhưng nàng thật sự không còn chút khí lực nào, chỉ chốc lát sau bị đám người kia đuổi theo.
- Quý Mặc Tình ơi, Quý Mặc Tình, bọn ta thật sự cảm tạ ngươi chạy trốn, bằng không chúng ta không có khả năng nhìn thấy Phương Trượng sơn trong truyền thuyết.
Một tên đầu lĩnh cười lớn nói.
Bình luận truyện