Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 490: Cả đời may mắn





Thời đại phát triển, đủ loại Dị thứ nguyên lĩnh vực được khai phá, thiên tài bên trong nhân loại càng ngày càng nhiều, tuổi tác Sử thi cường giả càng có xu thế trẻ hóa.

Coi như thiên tài bên trong Lục đại gia tộc bồi dưỡng, thời điểm phổ biến tầm hai ba mươi tuổi mới có thể tấn thăng Sử thi, hơn nữa yêu cầu thiên tư rất cao.

Sinh viên đại học trước mặt này vẫn còn học tập trong trường, đã tấn thắng ngưng tụ Mệnh hồn tấn thăng Sử thi, dù cho Quân Đình Ngọc, lúc này không khỏi vừa mừng vừa vừa sợ.

-Đây quả thực là kỳ tài trăm năm khó gặp, nhất định phải nghĩ biện pháp thu hắn làm môn hạ, tuyệt đối không thể bỏ qua dạng thiên tài này.

Hiện tại trong lòng Quân Đình Ngọc chỉ có một suy nghĩ, làm bất cứ thứ gì biến Phong Thu Nhạn làm nghiên cứu sinh của mình.

Dưới sự ảnh hưởng của Vô Tự bia, Phong Thu Nhạn không ngừng luyện đao, cuối cùng lĩnh ngộ, chỉ thấy toàn thân có một cỗ khí thế đang cuồng bạo trong cơ thể, không khỏi bùng nổ lực lượng chân chính, trảm một đao nghịch Thương khung.

Sau khi trảm xong, tâm tình Phong Thu Nhạn khôi phục bình tĩnh, thu tay lại, thu liễm khí tức.

-Đồng học, ta là đạo sư Đế Đô học viện Quân Đình Ngọc, ngươi tên là gì?

Lần này Quân Đình Ngọc không chờ nổi Lý Minh Xán giúp hắn giới thiệu, không kịp đợi, đồng thời lấy một tấm danh thiếp của mình đưa cho Phong Thu Nhạn.


-Phong Thu Nhạn.

Phong Thu Nhạn hơi nghi hoặc một chút, nhìn Quân Đình Ngọc, không biết tại sao Quân Đình Ngọc hỏi hắn làm gì.

-Đồng học Phong Thu Nhạn, ngươi có muốn làm nghiên cứu sinh của ta, đi Đế Đô học viện học tập không? Ta có thể xin học bổng cao cấp nhất cho ngươi, hơn nữa ngươi có thể trực tiếp công tác học tập tại phòng thí nghiệm của ta, tham dự hạng mục ta đang nghiên cứu, hơn nữa ta có thể xin cho ngươi giấy thông hành đi tất cả Dị thứ nguyên lĩnh vực trong Đế Đô học viện….

Quân Đình Ngọc không kịp chờ đợi, đem tất cả thẻ đánh bạc của mình ra, hắn thực sự muốn thu Phong Thu Nhạn làm môn hạ.

Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, người có thể tu hành trong thế giới này không thiếu, nhưng người có cơ hội chân chính trùng kích cấp độ Thần thoại lại rất ít, đã bao nhiêu năm trôi qua, người có có khả năng trùng kích Thần thoại, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Theo Quân Đình Ngọc, Phong Thu Nhạn rất có tiềm lực trùng kích Thần thoại, nếu như được hắn cẩn thận bồi dưỡng, tương lai rất có thể trở thành truyền thuyết của Liên bang.

-Thật có lỗi, ta không muốn rời khỏi Tịch Dương học viện.

Phong Thu Nhạn nói.

Sau khi trải qua việc Minh Tú cự tuyệt, tâm lý chịu đựng của Quân Đình Ngọc cơ hồ tăng lên một chút, nên sau khi bị Phong Thu Nhạn cự tuyệt, hắn kiềm chế xúc động hỏi:

-Tại sao phải cự tuyệt? Tịch Dương học viện có đãi ngộ còn lớn hơn ta cho ngươi sao?

-Ta chẳng qua là sinh viên năm nhất Tịch Dương học viện, không có đãi ngộ đặc biệt gì cả, hơn nữa ta cũng không cần đãi ngộ.

Phong Thu Nhạn nói.

-Lại là sinh viên năm nhất…

Ánh mắt Quân Đình Ngọc nhìn về phía Phong Thu Nhạn, càng thêm hừng hực, đây quả thực là tài năng ngút trời, sinh viên năm nhất, hiện tại chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi tấn thăng Sử thi, thực sự quá kinh người, coi như Lục đại gia tộc chưa chắc tìm được mấy thiên tài như thế này.

-Không được, ta nhất định phải lôi hắn đi khỏi Tịch Dương học viện, nhìn bộ dáng của hắn, không phải dạng thiếu tiền, xuất thân nhất định không tầm thường. Họ Phong, chẳng lẽ là đệ tử Phong gia kia?

Quân Đình Ngọc trầm ngâm một chút lại hỏi:

-Mặc dù họ Phong là thượng cổ đệ nhất họ, có điều hiện tại không nhiều người mang họ Phong, bây giờ gia tộc họ Phong khá nổi danh có hai chi, phân biệt tại Đế Đô và Quy Hải, ngươi thuộc chi nào?

-Quy Hải Phong gia.

Phong Thu Nhạn hồi đáp.


Quân Đình Ngọc nghe xong vui mừng quá đỗi:

-Quy Hải Phong gia Phong Bá Nhân lão gia tử, là bạn vong niên của ta, quan hệ của chúng ta rất tốt, ta cũng có hiểu biết đối với Nguyên Khí quyết của Phong gia các ngươi, nếu ngươi nguyện ý đi theo ta tới Đế Đô học viện học tập, ta có thể cung cấp đặc thù kết tinh Phong hệ cho ngươi.

Đặc thù kết tinh Phong hệ, không phải cứ có tiền đã mua được, cần phải săn giết Dị thứ nguyên sinh vật Phong hệ mới thu được, thế nhưng Dị thứ nguyên sinh vật Phong hệ tương đối thưa thớt, hơn nữa tỉ lệ rơi rớt Phong kết tinh lại ít đến thảm hại.

Nguyên Khí quyết gia truyền của Quy Hải Phong gia cần đại lượng Phong thuộc tính kết tinh, mới có thể tăng cường cảnh giới, đến mức Phong gia không ngừng săn giết Dị thứ nguyên sinh vật Phong hệ, vẫn không đủ dùng, nhất định phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên mới thu mua được. Quân Đình Ngọc đã mở điều kiện như vậy, có thể nói đầu tư một khoản lớn, hắn nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng.

Hắn thấy, Phong Thu Nhạn không có lý do cự tuyệt, Phong thuộc tính kết tinh đối người nhà họ Phong thật sự mà nói quá trọng yếu.

-Thật có lỗi, ta thật sự không muốn rời khỏi Tịch Dương học viện.

Phong Thu Nhạn lại không do dự, lần nữa cự tuyệt hắn.

Mấy người Lý Minh Xán đều nhìn Phong Thu Nhạn, thực sự không nghĩ ra lý do gì mà Phong Thu Nhạn lại cự tuyệt, Quân Đình Ngọc mở ra những điều kiện kia, đối với bất kỳ sinh viên đại học nào, chỉ sợ không do dự đi theo Quân Đình Ngọc, đừng nói sinh viên năm nhất, coi như một nghiên cứu viên danh tiếng cũng thừa sức.

Huống hồ Quân Đình Ngọc còn nguyện ý xuất ra Phong kết tinh, đây quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, nên bọn hắn không thể hiểu tại sao Phong Thu Nhạn cự tuyệt, có phải đầu óc hắn bị hư hay không?

Phong Thu Nhạn nói:

-Bởi nơi này có huấn luyện viên, mà Đế Đô học viện lại không có.

Nghe được ba chữ huấn luyện viên, trong lòng ba người Lý Minh Xán nhảy lên một cái, nghĩ thầm:

-Không thể nào?

Vẻ mặt Quân Đình Ngọc cực kỳ cổ quái, nhìn thoáng qua Chu Văn đang chơi game cách đó không xa, vừa nhìn về phía Phong Thu Nhạn hỏi:

-Huấn luyện viên của ngươi là ai?

-Hắn ở chỗ này.

Phong Thu Nhạn chỉ chỉ Chu Văn đang ngồi chơi game đằng kia.

Mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng thời điểm Phong Thu Nhạn thật sự chỉ Chu Văn, vẻ mặt đám người Quân Đình Ngọc thật sự đặc sắc.

Tâm tình Quân Đình Ngọc phức tạp cực điểm, ánh mắt nhìn về phía Chu Văn, trở nên vô cùng cổ quái.


Lý Minh Xán đã không giữ được bình tĩnh, không khỏi mở miệng hỏi:

-Phương Nhược Tích, ngươi nói hắn là đạo sư của ngươi, vậy ngươi nói cho chúng ta biết, hắn rốt cuộc là ai?

-Hắn gọi là Chu Văn, giống ta, đều là sinh viên năm nhất Tịch Dương học viện.

Phong Thu Nhạn đáp.

Quân Đình Ngọc nghe xong, giật mình:

-Lại là sinh viên năm thứ nhất?

Lý Minh Xán không hiểu, tiếp tục hỏi:

-Cùng là sinh viên năm nhất, hắn còn mạnh hơn ngươi sao?

Kỳ thật, Lý Minh Xán muốn nói, hắn có tư cách gì làm huấn luyện viên của ngươi? Có điều hắn là người giữ ý, nên không muốn nói thẳng như vậy.

Có điều trong lòng Lý Minh Xán, Phong Thu Nhạn là thiên tài trước nay hắn chưa từng gặp, người muốn làm đạo sư hay huấn luyện viên cho hắn, nhất định phải là đại cao thủ, còn cùng là sinh viên năm nhất, lại là tên gia hỏa trầm mê trong trò chơi, lại là huấn luyện viên của Phong Thu Nhạn và Minh Tú, Lý Minh Xán không thể nào tin, hắn nghĩ rất có thể Phong Thu Nhạn và Minh Tú nói chuyện qua loa, phớt lờ bọn hắn, lấy cớ không muốn đi Đế Đô học viện học tập mà thôi.

Phong Thu Nhạn thấy Lý Minh Xán nghi vấn, lập tức nghiêm túc nói:

-Dĩ nhiên huấn luyện viên mạnh hơn ta, khoảng cách của chúng ta có thể nói là một trời một vực, ta có thể đi theo huấn luyện viên tu hành, chính là điều may mắn nhất của đời ta.

Quân Đình Ngọc và Lý Minh Xán nghe xong, đều choáng váng, tầm mắt không khỏi nhìn về phía Chu Văn, nhìn Chu Văn đang trầm mê trong trò chơi, hiện tại bọn hắn không thể tìm được mối liên hệ nào với huấn luyện viên mà Phong Thu Nhạn nói đối với Chu Văn.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện