Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 495: Tại sao không dám?





- Cái này không liên quan đến ngươi.

Cổ Điển cúi đầu nói.

-Tại sao không liên quan đến ta? Nói cho cùng chúng ta không phải bạn tốt sao?

Nam sinh vỗ vỗ bả vai Cổ Điển, tiếp tục nói:

-Chẳng lẽ ngươi quên tình bạn giữa chúng ta sao? Ta vẫn luôn nhớ kỹ đấy.

Con ngươi Cổ Điển co lại, tuy nhiên không nói gì.

-Suy nghĩ thật kỹ đi, hiện tại Chu Văn, tương lai là ta.

Nam sinh nheo mắt lại nói:

-Vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân, xuất thân của ngươi đã chú định ngươi không có bằng hữu là con người, ngoại trừ người như ta, nhân loại không bao giờ tiếp nhận quái vật ngươi, bây giờ ngươi không động Chu Văn, tương lai hắn biết thân phận của ngươi, không do dự phân rõ quan hệ với ngươi, thậm chí ra tay giết ngươi.

Dừng một chút, nam sinh còn nói thêm:

-Đừng nói ngươi không biết, lão sư của hắn là Vương Minh Uyên, có kết cục gì, hiện tại hắn dám thừa nhận hắn là học sinh Vương Minh Uyên sao? Nếu như Vương Minh Uyên xuất hiện, nhất định hắn sẽ tự tay giết chết Vương Minh Uyên…


-Cái này không liên quan đến ta.

Cổ Điển nói mà không biểu cảm gì.

-Không liên quan đến ngươi? Nói như vậy, coi như tất cả mọi người biết mẹ ngươi sinh ra ngươi như thế nào, nói ra không có vấn đề gì sao?

Nam sinh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Cổ Điển nói.

Sắc mặt Cổ Điển lập tức đại biến, đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nam sinh nói:

-Lữ Khải Đức, nếu ngươi dám tiết lộ nửa câu, ta nhất định sẽ giết ngươi.

-Ta chỉ nói đùa thôi mà, đã tiết lộ đâu, hơn nữa chúng ta là bằng hữu nhanh, chuyện của ngươi ta nhất định giữ bí mật, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào biết. Có điều sự tình Chu Văn, ngươi ngươi nhất định phải giúp ta giải quyết, bằng không đến lúc đó ta sống không nổi, có một số việc…A…

Lữ Khải Đức đang nói chuyện, đột nhiên có một con Tiểu miêu, lao lên, hung hăng cào trên mặt hắn, lập tức lưu lại trên mặt hắn vài vết máu.

Chu Văn nghe nửa ngày, đã sớm tức điên người, mặc dù không hoàn toàn nghe hết câu chuyện, thế nhưng đại khái chân tướng đã rõ.

Cổ Điển không phải là nhân loại bình thường, nhưng không phải bắt nguồn từ bản thân hắn, mà bắt nguồn từ đời trước.

Lữ Khải Đức không biết dùng phương pháp gì, trở thành bằng hữu của Cổ Điển, đồng thời biết được bí mật của Cổ Điển, sau đó dùng nó uy hiếp Cổ Điển.

Hiện tại Chu Văn đã hiểu lý do Cổ Điển không phản kích, hắn giống Cổ Điển, đều không muốn người khác mang phiền phức đến mình, đặc biệt là thân nhân của mình.

Nếu chẳng qua vấn đề thân phận chỉ liên quan đến Cổ Điển, tin chắc Cổ Điển sẽ không chịu uy hiếp của hắn, đã sớm đánh hắn chết cha chết mẹ rồi.

Nhưng chuyện này còn liên quan đến danh dự của mẫu thân Cổ Điển, cho nên mặc dù Cổ Điển hết sức phẫn nộ, nhưng không dám động thủ đối với Lữ Khải Đức.

Không nghi ngời gì nữa, Lữ Khải Đức không phải kẻ ngu, trên tay hắn nhất định có chứng cứ gì, coi như hắn chết, chứng cứ vẫn có thể phát tán, chỉ như vậy, hắn mới có thể uy hiếp Cổ Điển.

Càng hiểu Cổ Điển, trong lòng Chu Văn càng khó chịu, thấy bộ dáng tiểu nhân của Lữ Khải Đức, hắn thực sự không chịu được, trực tiếp cho hắn ăn mấy phát cào.

Hiện tại tại Chu Văn chỉ hận chính mình mất đi lực lượng, bằng không thì mấy phát này của hắn, không chỉ cào xước mặt Lữ Khải Đức, đấm vỡ mồm hắn rồi.

-Con mèo đáng chết, Cổ Điển ngươi, tên hỗn đản, nuôi mấy thứ quái quỷ..

Lữ Khải Đức giận dữ, muốn động thủ Chu Văn.

Chu Văn nhanh chân chạy, nhảy lên lưng Cổ Điển.

-Dừng tay.

Cổ Điển chặn Lữ Khải Đức.


-Ngươi tránh ra, ta muốn làm thịt cái tên hỗn đản này.

Lữ Khải Đức nói xong, muốn lao đến chỗ Chu Văn, Chu Văn lại ghé vào bờ vai Cổ Điển, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, như đang cười nhạo hắn vậy.

Cổ Điển không có ý tránh, đưa tay cản Lữ Khải Đức lại.

Lữ Khải Đức tức giận dị thường, thế nhưng bị Cổ Điển ngăn đón, lại không có cách nào bắt được Chu Văn, hắn không vì thế mà từ bỏ, lui về phía sau hai bước, đột nhiên triệu hồi một đầu Phối sủng.

Phối sủng kia là mọt thanh Phi đao cổ quái, sau khi nó bay ra ngoài, lại vòng qua Cổ Điển, hướng về chỗ Chu Văn đâm tới, nhanh như tia chớp.

Trong lòng Chu Văn giật mình, kêu không tốt, hiện tại hắn chỉ là một Tiểu miêu, Phi đao nhanh như vậy, chỉ sợ khó né tránh.

Một cái đại thủ đột nhiên bắt lấy lưỡi đao ngọn Phi đao, Phi đao trong tay Cổ Điển không ngừng run rẩy, từ đầu đến cuối không thể thoát khỏi bàn tay hắn.

-Cổ Điển, buông ra.

Lữ Khải Đức phẫn nộ quát.

-Hắn chỉ là một con mèo.

Cổ Điển nắm Phi đao không thả, giữa ngón tay lại có máu tươi nhỏ xuống.

-Ta nói lần cuối, buông ra, bằng không ngày mai thông tin liên quan đến ngươi, tất cả sẽ truyền khắp toàn bộ Lạc Dương.

Lữ Khải Đức nhìn chằm chằm Cổ Điển, thô bạo nói.

Cổ Điển nắm Phi đao không thả, không nói chuyện, chẳng qua nhìn chằm chằm Lữ Khải Đức.

Lữ Khải Đức càng thêm tức giận, lại triệu hồi ra một thanh đao, bổ xuống Cổ Điển, trong miệng còn kêu:

-Tránh ra, có nghe hay không?

Cổ Điển không hề động, bị một đao Lữ Khải Đức bổ trên bờ vai, máu tươi bắn tung tóe, có điều thân thể Cổ Điển hết sức cường hãn, một đao kia chỉ làm bị thương da thịt hắn, không có khả năng chém vào xương cốt hắn.

Lữ Khải Đức vẫn không bỏ qua, một đao lại một đao bổ trên thân Cổ Điển, đem thân Cổ Điển xuất hiện từng vết chém, mắt thấy da thịt bị trảm tràn ra ngoài.

Không thể không nói, thân thể Cổ Điển xác thực cường hãn, dưới sự tấn công của Lữ Khải Đức, hắn cũng chỉ bị thương da thịt, lưỡi đao trảm trên xương cốt hắn, thậm chí nghe được tiếng kim loại va chạm.

Sở dĩ Lữ Khải Đức nổi giận như vậy, không hoàn toàn bởi Chu Văn làm bị thương hắn, mà Cổ Điển nhiều lần vi phạm mệnh lệnh của hắn, khiến hắn rất tức giận, có chủ tâm muốn đánh Cổ Điển, Chu Văn làm bị thương hắn, chỉ là cái cớ để Lữ Khải Đức phát hỏa.

-Đánh hắn…

Chu Văn thấy Cổ Điển không nhúc nhích, để Lữ Khải Đức tùy ý đánh đập, trong lòng cuống cuồng phát hỏa.


-Ngươi đem súc sinh này làm đồng loại sao? Ngươi đem tính mạng của bọn hắn còn quan trọng hơn mạng ngươi sao? Quái vật mãi là quái vật…

Lữ Khải Đức một bên trảm một bên mắng.

Chu Văn thấy Cổ Điển không nhúc nhích, thực sự nghe không nổi nữa, nhìn đúng một cái cơ hội, đột nhiên vọt ra khỏi bả vai hắn, móng vuốt nhanh chóng vũ động, trực tiếp chộp tới con mắt Lữ Khải Đức.

-A!

Lữ Khải Đức làm sao nghĩ đến, một con mèo có thể xuyên qua lưỡi đao của hắn, hơn nữa khoảng cách quá gần, bị móng vuốt của Chu Văn làm bị thương mắt trái, một tay che mắt, máu tươi lập tức theo khe hở bên trong tràn ra ngoài.

-Ta muốn giết ngươi!

Lữ Khải Đức che mắt nổi giận, đao trong tay hóa thành ánh đao đầy trời, hướng về chỗ Chu Văn.

Thực lực của người này quả thật không tệ, Chu Văn căn bản không nghe nói gì đến hắn, rõ ràng hắn không nổi danh trong học viện, nhưng hắn lại có thực lực đỉnh cấp Truyền kỳ, hiển nhiên bình thường che giấu thực lực, nhìn từ điểm này, rõ ràng hắn không phải là người bình thường, khẳng định có mưu đồ gì đó.

Cổ Điển thấy Chu Văn sắp lâm vào mảnh ánh đao, hai mắt lập tức trừng trừng, đột nhiên lực bộc phát lượng, thân thể cường hãn vọt thẳng tiến vào, một tay ôm lấy Chu Văn, tay còn lại cuồng bạo đánh ra.

Chỉ nghe thấy thanh âm mãnh liệt vang lên, ánh đao đầy trời tiêu tán, trường đao trong tay Lữ Khải Đức đứt từng khúc, người hắn cũng bị lực lượng chấn bay ra ngoài, ngã bay ra ngoài bảy tám mét, tay cầm đao đang run rẩy đổ máu.

-Cổ Điển, ngươi dám động thủ với ta?

Lữ Khải Đức trừng to mắt, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cổ Điển.

-Tại sao không dám?

Một thanh âm từ góc lầu truyền đến, thân thể Lữ Khải Đức và Cổ Điển đều run lên, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc quân trang, mang theo bao tay trắng, thoạt nhìn giống một sĩ quan trẻ tuổi, đang đi về phía này.

-Rốt cuộc đã đến.

Chu Văn thở dài nhẹ nhõm.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện