Chương 582: Bệnh khuẩn
- Bình thường người thích sạch sẽ, chắc chắn không muốn dây dưa những thứ bẩn thỉu.
Khương Nghiên nói.
Chu Văn bừng tĩnh đại ngộ:
-Ý của ngươi là, muốn đem thân thể chúng ta trở nên bẩn thỉu? Sau đó Bạch Trạch sẽ không dám đụng vào chúng ta. Tại sao ngươi không nói sớm, chuyện này không phải việc khó gì, ta đã chuẩn bị tốt, đến thời điểm cần bôi nhọ nồi hay cái gì bẩn bẩn…
-Không phải như vậy, coi như trên người chúng ta bẩn, với Bạch Trạch mà nói, không có gì khác biệt, bởi nó căn bản không cần đụng chúng ta, nó chỉ cần nói một chữ, có thể giải quyết chúng ta. Nếu chúng ta bẩn, ngược lại khiến nó khó chịu, ban đầu chẳng qua đuổi chúng ta xuống, xem chúng bẩn như vậy, nói không chừng trực tiếp ném xuống sườn núi ngã chết.
-Vậy ngươi muốn gì?
Chu Văn không nghĩ ra, Khương Nghiên rốt cuộc muốn làm gì?
-Ý của ta là, có lẽ chúng ta có thể dùng một ít biện pháp, khiến Bạch Trạch không nguyện ý liếc mắt chúng ta, thậm chí không thèm nói với chúng ta một câu.
Khương Nghiên nói.
-Cái này sao có thể? Coi như chúng ta làm bẩn như thế nào, cũng không thể để nó không thèm liếc mắt chúng ta? Coi như không liếc mắt chúng ta, nhắm mắt lại nói một chữ, cũng khiến chúng ta ăn hành ngậm mồm rồi.
Chu Văn nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này dường như không thể phát sinh.
-Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi làm theo những gì ta nói, tuyệt đối thành công.
Khương Nghiên rất có lòng tin nói.
-Làm thế nào?
Chu Văn bán tín bán nghi hỏi.
-Ngươi xem cái này sẽ biết.
Mi tâm Khương Nghiên bắn ra một tia sáng màu tím lấp lánh, thân thể hắn động nhiên di động lại, sau đó đem một quyển sách đặt trước mặt Chu Văn.
Trong thời gian tích tắc, làm xong tất cả, ánh sáng tím trên mi tâm hắn biến mất, thân thể hắn lại về trạng thái đứng im.
-Cái này ta đã chuyển thể thành nội dung truyện tranh, ngươi nhìn qua, sẽ biết nên làm thế nào.
Khương Nghiên nói.
Rõ ràng Bạch Trạch tuyệt đối tự tin, mặc dù nó nghe được cuộc hội thoại giữa Chu Văn và Khương Nghiên, cũng hiểu bọn hắn đang nói gì, nhưng nó lại không để tâm, như nhìn hai kẻ ngốc, khinh thường hai tên dở hơi kia.
Dưới cái nhìn của nó, vô luận Chu Văn cùng Khương Nghiên làm cái gì, nó chỉ cần nói một chữ, có thể giải quyết hai tên ngớ ngẩn này.
Thân thể Chu Văn không thể động, may mắn miệng của hắn vẫn nói được, thổi hơi, lật trang giấy.
Trong đây là một bộ truyện trang, không đầu không đuôi, Chu Văn bắt đầu đọc không hiểu gì, nhưng xem trong chốc lát, vẻ mặt dần dần biến cổ quái.
Nội dụng truyện tranh, thoạt nhìn rất bình thường, dường như không có cái gì đặc biệt, chẳng qua là hình ảnh, tựa như khiến người ta cảm giác không đỡ được.
Bạch Trạch gục ở chỗ này, vụng trộm mở mắt, ngắm một thoáng, thấy bức hoạ tựa hồ không có vấn đề gì, nhắm mắt lại, khoan thai tự đắc tiếp tục nghỉ ngơi.
-Ngươi nghĩ làm vậy, có thể thành công sao?
Sau khi Chu Văn xem xong, vẻ mặt cổ quái hỏi Khương Nghiên.
Khương Nghiên hết sức khẳng định nói:
-Tuyệt đối OK.
-Chúng ta làm vậy, Bạch Trạch sẽ không giết chúng ta chứ?
Chu Văn lại hỏi.
-Tuyệt đối không, máu của ngươi sẽ làm bẩn chỗ ở của nó.
Khương Nghiên nói.
-Chờ một chút, ngươi nói ta là bẩn chỗ ở của nó, là có ý gì? Không phải chúng ta sao?
Chu Văn cảm giác có chút không đúng.
-A Văn, chuyện này chỉ có thể do ngươi để hoàn thành, ta không được.
Khương Nghiên lộ vẻ chân thành nói.
-Đều là nam nhân, tại sao ta phải làm, ngươi lại không?
Chu Văn lập tức phản bác, hắn mới không tin chuyện ma quỷ của Khương Nghiên.
-Kỳ thật, ta cũng mắc bệnh sạch sẽ, trình độ nghiêm trọng không khác Bạch Trạch lắm, cho nên ta mới cần ngươi hỗ trợ, bằng không ta tự mình làm rồi, cũng không cần nhọc công mang ngươi tới đây làm gì?
Khương Nghiên thành khẩn tiếp tục nói:
-Cũng bởi ta mắc bệnh thích sạch sẽ, nên nên ta biết phương pháp này nhất định thành công.
-Ta tin ngươi cái quỷ! Muốn làm cùng nhau làm, muốn cho chính ta làm, không cửa.
Chu Văn cắn răng nói.
-Xin lỗi A Văn, ta về sau sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.
Khương Nghiên nói xong, điểm sáng màu tím trên mi tâm phát sáng, khiến hắn tạm thời thoát khỏi lực lượng của Bạch Trạch.
Một giây sau, Khương Nghiên run tay đánh ra một tờ giấy, tờ giấy vừa vặn rơi vào đỉnh đầu Chu Văn.
Làm xong hết thảy, ánh sáng trên mi tâm Khương Nghiên lại ảm đạm, lần nữa bị định thân.
-Ngươi làm gì? Trên đầu ta đây có cái quái gì vậy?
Chu Văn nghiêm mắt nhìn, nhưng không thấy thứ gì trên đỉnh đầu.
-Cái này là Sử thi Phối sủng, tên nó là Thiên Đỉnh Chỉ Nhân, chỉ cần nó rơi trên đỉnh đầu ngươi, ta có thể điều khiển thân thể của ngươi, sau đó nó làm cái gì, thân thể ngươi sẽ làm cái đó. Không cần lo lắng, Phối sủng này điều khiển thân thể ngươi, không khác điều khiển con rối lắm, thân thể của ngươi vẫn bị định trụ, thế nhưng không ảnh hưởng đến động tác ngươi làm…
Thời điểm Khương Nghiên giải thích, Thiên Đỉnh Chỉ Nhân đã tự mình đứng lên, đó là Thiên Đỉnh Chỉ Nhân được làm từ giấy vàng, không có mũi không có mắt.
Nhưng thời điểm nó đứng trên đỉnh đầu Chu Văn, thân thể Chu Văn nguyên bản không động đậy, lại chuyển động như con rối, có điều thoạt nhìn cứng đờ.
-Ngươi yên tâm, tất cả động tác, ta đã lập trình trước, nó sẽ làm một mạch, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành, ngươi nhớ kỹ lời kịch nha…
Khương Nghiên nhắm mắt lại, hắn không muốn xem, cũng không muốn mường tượng hình ảnh kia.
-Không muốn…Không muốn.
Chu Văn mở to hai mắt, tròng mắt lại nhìn xuống, trơ mắt một tay của mình, không bị khống chế hướng về dây lưng kéo tới, tựa như tia chớp.
-A Văn, ủy khuất ngươi, về sau ta sẽ đền bù tổn thất cho ngươi.
Khương Nghiên nhắm mắt lại, biểu lộ hổ thẹn.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt Khương Nghiên đại biến, đột nhiên mở mắt, con ngươi liếc xéo, lại không nhìn thấy thân ảnh Chu Văn đâu?
Ánh sáng trên mi tâm Khương Nghiên lại bùng nổ, đáng tiếc quá muộn, chỉ thấy Chu Văn đứng sau hắn, lộ ra nụ cười như ma quỷ, một tay nắm lấy Thiên Đỉnh Chỉ Nhân, Thiên Đỉnh Chỉ Nhân ở trong tay của hắn không ngừng giãy dụa, tuy nhiên lại không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.
Mà tay còn lại của Chu Văn, đã bắt lấy quần Khương Nghiên, kéo xuống, sau đó dùng một cước đá bay, đá vào mông Khương Nghiên, con ngươi Khương Nghiên lập tức co vào, một mặt cứng đờ lao về phía Bạch Trạch.
-Ha ha, Bạch Trạch lão huynh, ngươi nhìn kỹ một chút, chỗ nào tên kia lăn qua, đều bị bệnh khuẩn của hắn gây ô nhiễm… Gió thổi qua nơi đó sẽ khiến bệnh khuẩn không ngừng khuếch tán. . . Rất nhanh toàn bộ đỉnh núi đều bị bệnh khuẩn gây ô nhiễm…Ngươi tuyệt đối đừng để hắn lăn xuống núi…Nếu không những chỗ hắn lăn qua, đều bị bệnh khuẩn lây nhiễm…
Chu Văn đang đắc ý nói, đột nhiên thấy một chiếc roi da màu tím, không biết lúc nào quấn lấy chân hắn.
-Aaa?
Khương Nghiên đang lao về phía Bạch Trạch, cắn răng kéo một phát, quần Chu Văn rách tan, Chu Văn quần vỡ tan, thân thể lập tức ngã xuống đất, cũng hướng về Bạch Trạch lăn tới.
Bình luận truyện