Chương 637: Lửa đốt
- Đây là Nhu Cốt thuật, được tổng hợp từ nhiều kỹ xảo hợp thành, không đơn thuần là một loại Nguyên Khí kỹ, ngươi muốn học, chờ sau này ta sẽ dạy cho ngươi.
Lòng Lưu Vân như lửa đốt nói:
- Nhanh đưa đao cho ta.
- Tiếp lấy.
Chu Văn lấy Lan đao vứt cho Lưu Vân.
Lưu Vân tiếp được Lan đao, một bên ngưng thần chờ đợi dao găm xuất hiện lần nữa, vừa nói:
- Đây là đao gì, có đỡ được không?
- Yên tâm đi, sắc bén vô cùng, không kém hơn thanh đao của ta đâu.
Chu Văn không muốn nói cho hắn biết đây là Lan đao trong Tứ Quân tử đao, sợ hắn bị hù chết.
Hơn nữa không dám đưa Trúc đao cho hắn mượn, sợ hắn hắn bị Trúc đao ảnh hưởng, càng thêm không may, dẫn tới càng nhiều phiền phức.
Coong!
Thời điểm dao găm xuất hiện sau lưng Lưu Vân, nữa người hắn nghiêng về phía trước, thân thể đồng thời vặn vẹo, trở tay một đao, trảm phía trên dao găm kia.
Cây dao găm kia bị Lan đao trảm một nhát, bay ra ngoài đồng thời, lại biến mất không thấy.
Rõ ràng dao găm không từ bỏ ý đồ giết chết Lưu Vân, vẫn còn không ngừng xuất hiện, kết quả đều bị Lan đao trong tay Lưu Vân trảm trúng.
Liên tục bổ mười mấy đao, mạnh mẽ chặt đứt thanh dao găm. Chu Văn thấy hắn liên tục trảm mười mấy đao, lại đều trảm phía trên một vị trí, thủ pháp tinh diệu vô song, quả thực không thể coi thường.
- Đao này dùng tốt, mà ngươi vẫn còn một thanh khác, trước cho ta mượn, chờ sau khi rời khỏi đây ta trả lại ngươi, điều kiện ngươi có thể nói.
Trong tay Lưu Vân không có vũ khí, nội tâm không vững vàng, muốn lưu tạm Lan đao của Chu Văn lại.
- Ngươi muốn dùng thì cứ lấy, theo điều kiện tốt mà làm, không có điều kiện nào ngoài định mức.
Chu Văn nói.
Lưu Vân thấy Chu Văn sảng khoái như vậy, đột nhiên cảm thấy có vấn đề, dùng hiểu biết của hắn đối với Chu Văn, đây tuyệt đối không phải loại người dễ nói chuyện như vậy.
- Khẳng định có vấn đề.
Lưu Vân quan sát tỉ mỉ Lan đao trong tay, trong chốc lát, đột nhiên biến sắc:
- Cái này. . .Không phải Lan đao trong tứ Hung đao chứ?
- Sư huynh quả thật kiến thức uyên bác.
Chu Văn giơ ngón tay cái lên nói.
- Trên người ngươi mang theo đồ vật như thế, chẳng lẽ chúng ta xui xẻo như vậy, trước kia ta đã tới đại sa mạc nhiều lần như vậy đều vô sự, ngươi vừa đến đã xảy ra chuyện, nguyên lai do ngươi mang theo đồ vật tà môn như vậy, ngươi thật sự không sợ chết sao…Chờ chút.
Lưu Vân đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía Trúc đao bên hông Chu Văn, mở to hai mắt nói:
- Cái thanh đao kia, không phải Trúc đao trong Tứ hung đao chứ? Ngươi mang đồ chơi này đều là đồ thật sao?
- Ngươi nói xem?
Chu Văn cười tủm tỉm hỏi lại.
Lưu Vân kém chút nhảy dựng lên, có điều nghĩ đến hai chân rời khỏi mặt đất sẽ chết, mạnh mẽ thu lại, ngón tay chỉ Chu Văn, run giọng nói:
- Ngươi thật đúng không biết chữ "chết" viết như thế nào, Mai Lan Trúc Cúc Tứ Quân tử đao, cầm một cái đã chết không yên lành, con mẹ ngươi, một ngươi mang theo hai cái lận, ngươi sợ mính sống quá dài sao? Chính ngươi chán sống không sao, lại còn kéo ta cùng chết.
Nói xong, Lưu Vân vứt Lan đao trả lại Chu Văn, hắn không không ngừng nghĩ đến chuyện này, hắn đã khắc sâu cảm nhận được, một người không may đi cùng đáng sợ đến cỡ nào.
- Đại sư huynh, ngươi suy nghĩ kỹ, nếu không có thanh Lan đao này, nếu ngươi lại tình huống cũ, nhất định chết không nghi ngờ.
Lưu Vân lập tức khẽ giật mình, vẻ mặt biến phức tạp, mặc dù Lan đao hung danh có tiếng, nhưng hiện tại nếu trong tay hắn không có vũ khí, tỉ lệ sống sót thực sự quá thấp.
- Tiểu sư đệ, ta thật sự phục ngươi, ngươi không thèm mang một ít vũ khí bình thường, lại mang mấy thứ đồ vật lấy mạng này? Ngại mạng mình quá dài sao?
Lưu Vân buồng bực nói, có điều hắn vẫn cầm Lan đao, không vứt lại trả Chu Văn.
- Đứng nói nhảm nữa, đem các ngươi luyện thân pháp kia nói cho ta biết.
Chu Văn nói.
Lưu Vân đem mấy loại Nguyên Khí kỹ cần có để luyện loại thân pháp kia nói cho Chu Văn, sau đó còn nói thêm:
- Thứ này ta dùng chủ yếu để trộm đồ, luận tốc độ cùng tinh diệu, còn không bằng thân pháp của ngươi, ngươi học nó làm cái gì? Chẳng lẽ cũng muốn làm trộm?
- Thuần túy hứng thú.
Chu Văn không cho rằng thân pháp Lưu Vân như hắn nói vô dụng như vậy, thân pháp của hắn quỷ dị, khiến hắn có khả năng thích ứng đủ loại hoàn cảnh.
Về sau Chu Văn tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực chiến đấu, nói chung sẽ có một số loại Dị thứ nguyên lĩnh vực không đủ không gian để hắn thi triển thân pháp, nếu tại một số địa phương nhỏ hẹp gập ghềnh, thân pháp Lưu Vân đặc biệt hữu ích.
Yên lặng nhớ kỹ phương pháp của Lưu Vân, Lưu Vân thì đằng sau nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ? Còn muốn tiếp tục đi về phía trước không?
- Không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước.
Chu Văn nói xong, tiếp tục đi về trước.
Lưu Vân biết dò đường vô dụng, không tính toán đợi Chu Văn tiếp tục dò đường, cùng hội họp với Chu Văn.
Lưu Vân lại đi qua chố khối đá phiến mà Hắc giáp võ sĩ xuất hiện lúc trước, không có hiện tượng gì phát sinh, thoạt nhìn vấn đề có thể phát sinh, tựa hồ thuần túy ngẫu nhiên.
Chu Văn chưa đi được mấy bước, phiến đá lại phát sáng lên, xuất hiện chữ viết mới.
Nguyên nhân tử vong: Lửa đốt.
- Bên trong Hoàng Tuyền thành, đến cùng có bao nhiêu kiểu chết?
Chu Văn ngưng thần chú ý bốn phía, năng lực Đế Thính bị sử dụng đến cực hạn.
Thế nhưng phạm vi Đế Thính có thể nghe được, cũng chỉ giới hạn trong bán kính mười phiến đá, khoảng cách xa hơn lại hoàn toàn tĩnh mịch, không nghe được cái gì.
Chu Văn đại khái có khả năng đánh giá, đây chính là phạm vi bọn họ có thể trao đổi.
Ầm ầm!
Theo một tiếng lôi đình rung mạnh, một đầu Dị thứ nguyên sinh vật kỳ quái xuất hiện trước mặt Chu Văn, đó là một đầu sinh vật khá giống cá sấu, nhưng nó lại đứng vững, hai chân sau chạm đất, chân trước nâng lên, cái đuôi có tác dụng chống đỡ.
Có điều vì tứ chi của nó đều rất ngắn, thân thể lại vừa béo lại vừa thấp, thoạt nhìn hài hài, đầu không cao lắm, chỉ tới hông Chu Văn.
Thời điểm Chu Văn đánh về phía nó, nó lại há miệng bắn ra một đạo hỏa diễm, hướng về phía Chu Văn.
Hỏa diễm không phải loại bình thường, cũng không phải loại lửa xanh lam diễm, mà là một loại hỏa diễm màu trắng, thoạt nhìn giống băng vụ đang thiêu đốt.
Chu Văn không dám khinh thường, rút đao trảm Ma Tinh luân, huyết sắc quang đoàn phá không mà ra, như cưa điện, chém về phía hỏa diễm quỷ dị.
Lực phá hoại của Ma Tinh luân xác thực rất mạnh, xoay tròn cắt chém, chẻ đôi ngọn lửa, nhưng càng lao vào trong, tốc độ Ma Tinh luân càng chậm, đi không đến một mét nữa, hoàn toàn đứng im bất động, như bị đóng băng.
Một giây sau, Ma Tinh luân vỡ vụn trong hỏa diễm kỳ dị, hóa thành vô số mảnh vỡ, mà những mãnh vỡ kia lại nhanh chóng bùng cháy, khiến cho ngọn lửa màu trắng biến càng thêm hung mãnh, bao phủ hướng về phía Chu Văn đứng nơi đó.
Bình luận truyện