Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
Quyển 3 - Chương 33-3: Đại thiếu gia nhà giàu (7)
Editor: Senk + Dương Thùy
Beta: Cà ri
A Yên từ trên người hắn đi xuống, cười khẽ một tiếng, tiếng cười cực kỳ dễ nghe, nhưng mặt nạ da heo xấu xí như vậy, cho dù tiếng cười có hay thế nào đi chăng nữa, cũng có thể đem dọa bất kỳ người đàn ông nào mềm nhũn.
"Con mẹ nó, Angelina, cô dám chơi tôi, cô đem lão tử doạ đến phát bệnh, xem tôi sử cô như thế nào —— " Hai mắt Niếp Thắng Hòa bốc lửa, nhìn cửa đóng chặt, lớn tiếng hét: "Người đâu! Các người chết hết rồi sao? Đến —— "
A Yên vừa cười một tiếng, không chút hoang mang mặc quần áo, giọng nói tràn đầy trào phúng: "Đừng kêu, gọi rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu anh đâu —— tiểu xử nam."
Niếp Thắng Hòa sử dụng tố chất rèn luyện hàng ngày của mình, hắn dùng sức giãy dụa, đáng tiếc bị còng tay trói buộc, không thể động đậy được, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn đối phương, sau một lát, chậm rãi tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra: "Cô không phải Angelina, cô là ai?"
A Yên đứng ở bên giường, nhìn thân thể trần trụi không che đậy của hắn.
Niếp Thắng Hòa nhìn người khác quen rồi, đây là lần đầu tiên bị người nhìn chằm chằm như thế này, cảm giác mình đang bị sỉ nhục, lại như miếng thịt nằm trên thớt tùy người đánh giá —— phi, hắn mới không phải thịt.
"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy đàn ông thô to giống như lão tử à?"
A Yên khoanh tay, đánh giá hắn, mở miệng: "Ừm... Trong mười người đàn ông, thì có ba người ngắn, sáu người nhanh, còn một người thì vừa ngắn vừa nhanh, so với tưởng tượng của tôi thì càng không dùng được, cũng chỉ có mỗi gương mặt miễn cưỡng có thể nhìn. Ai, thật thiệt thòi."
Lời này nghe rất quen tai, giống như đã nghe thấy ở chỗ nào đó.
Niếp Thắng Hòa còn chưa nghĩ ra, mặt có chút hồng, tức giận nói: "Cô thối lắm! Nếu không phải cô đột nhiên mở đèn lên, lão tử bị khuôn mặt buồn nôn này của cô dọa sợ, sẽ nhanh như vậy sao?"
A Yên thở dài: "... Vừa ngắn vừa nhanh cũng thôi đi, lại còn mạnh miệng giữ mặt mũi, thật đáng thương."
Niếp Thắng Hòa chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, tức đến nỗi phát điên: "Cô có gan thì thả lão tử ra, lão tử để cô mở mang —— Mẹ, dựa vào cái gì muốn lão tử cho cái đầu heo như cô mở mang kiến thức, cô thả tôi ra, nếu không tôi cho cô biết cái gì là hối hận cả đời!"
A Yên không thèm để ý tới hắn, mặc quần áo tử tế, đi tới một bên, lấy từ trong túi để trên bàn ra một thứ cho hắn: "Tuy rằng không hài lòng lắm, nhưng vẫn phải trả phí qua đêm, quy tắc nghề nghiệp là vậy, không còn cách nào. Túi lạp xưởng nhỏ này cho anh mang về, coi như là một chút tâm ý của tôi."
"Con mẹ nó! " Cái túi lạp xưởng còn toả ra hơi lạnh của tủ lạnh, đột nhiên bị ném lên đùi hắn.
Cả người Niếp Thắng Hòa run lên, hút ngụm khí lạnh, lại mắng vài câu, cúi đầu nhìn xuống—— hạn sử dụng in trên bao bì, vừa đúng ngày mai hết hạn sử dụng.
Cả người hắn run rẩy.
A Yên đeo mặt nạ, đối diện hắn mỉm cười vặn vẹo: "Hạn sử dụng có chút ngắn, có điều rất thích hợp với anh, vừa nhỏ lại ngắn, vừa nhanh lại mềm, trở về cắt ăn đi, thiếu cái gì ăn cái đó, chúc anh nhiều may mắn."
Niếp Thắng Hòa nhìn cô rời đi, gọi khàn cả giọng lên: "Cô không được đi! Mẹ kiếp, không cho phép cô đi! —— có người hay không a! Mặc kệ người chết hay người sống, một người đến cho lão tử a —— cứu mạng!!! "
*
Tần Úc đi được nửa đường, đột nhiên lái sang lề đường, dừng xe, đi xuống.
Bên cạnh một hộp đêm.
Chiếc xe đang đỗ trước mặt kia nhìn rất quen mắt, hắn đến gần, nhìn biển số xe, không sai, chính là xe của Đới Yên.
Đới Yên không biết lái xe, trước đây thì thuê tài xế, dạo gần đi ra ngoài thường được người đại diện đến đón, chiếc xe này vì sao lại ở đây? Muộn như vậy, cô còn đến câu lạc bộ giải trí?
Tần Úc gọi điện thoại, không ai nghe máy.
Hắn không do dự, đi về phía cửa hộp đêm, vừa vặn thấy mặt cô gái từ bên trong đi ra.
A Yên bất thình lình nhìn thấy hắn, hơi kinh ngạc: "Cảnh sát Tần? Tan tầm rồi đến uống một chén?"
Tần Úc không có tâm trạng trêu đùa, nói thẳng: "Điện thoại của cô đâu?" A Yên lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, liếc mắt nhìn, nhét lại vào trong túi: "Xin lỗi, vừa nãy mở im lặng nên không nghe thấy."
Tần Úc lại hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
A Yên cười nói: "Đương nhiên là đến thả lỏng thể xác và tinh thần.
Duỗi hay cánh tay xuống, đi về hướng xe của mình, cũng không quay đầu lại nói: "A Sir, mau vào đi thôi, có người rất cần sự giúp đỡ của anh."
Tần Úc ngẩn ra, lấy lại tinh thần, đang muốn đi vào, vừa mới ngẩng đầu, thì thấy Niếp Thắng Hòa quần áo xốc xếch, lảo đảo từ bên trong vọt ra, hắn theo bản năng mà đưa tay ngăn cản.
Niếp Thắng Hòa nổi trận lôi đình: "Cút ngay! Cái thứ gì, dám cản đường của lão —— "
Tần Úc mặt không biến sắc, giọng lạnh như băng: "Niếp Thắng Hòa."
Niếp Thắng Hòa sửng sốt, thật vất vả phản ứng lại, giống như thấy cứu tinh mà nắm lấy, vội vã nói: "Cậu nhỏ, cậu tới thật đúng lúc, mau... Mau giúp cháu bắt một người, vừa nãy có một nữ đầu heo xấu xí cưỡng bức cháu, cháu phải báo cảnh —— "
Tần Úc nhìn ánh mắt thiếu tinh thần của hắn, mày cau lại: "Cậu cắn thuốc?"
Niếp Thắng Hòa vội la lên: "Là thật! Một nữ đầu heo xấu thật xấu cưỡng bức cháu, cậu nhỏ, cậu mau giúp cháu một chút!"
Tần Úc bỏ hai tay vào trong túi quần, bình tĩnh nói: "Niếp Thắng Hòa, hít sâu ba lần, sau đó đem lời của cậu lặp lại một lần, tôi mang cậu về cảnh cục làm ghi chép."
Niếp Thắng Hòa hít sâu ba lần, đang muốn mở miệng, đột nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người chung quanh dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, có mấy người nhìn quen mắt, nhìn hắn chỉ chỏ, cố gắng nhịn cười, thậm chí có người giơ điện thoại nhắm ngay hắn chụp trộm.
Hắn vừa nãy tức điên đầu, đã nói... cái gì?
Giọng nói Tần Úc không phập phồng: "Cậu nói, ai cưỡng bức cậu?"
Trên mặt Niếp Thắng Hòa lúc xanh lúc thì trắng, cuối cùng đỏ đến mức có thể nhỏ máu.
Cái mặt này... Ném bỏ.
Đột nhiên hắn nhớ tới, lời nữ đầu heo kia, hắn nghe thấy ở đâu rồi. "... mười người võng hồng thì đến chín người là lừa gạt, mặt còn không đẹp bằng tôi, dáng người ngược lại là đủ tiêu chuẩn. Coi như cũng được, cái này cũng không tính là thua thiệt."
"... mười người đàn ông, thì có ba người ngắn, sáu người nhanh, còn một người thì vừa ngắn vừa nhanh, so với tưởng tượng của tôi thì càng không dùng được, cũng chỉ có mỗi gương mặt miễn cưỡng có thể nhìn. Ai, thật thiệt thòi. "
Là người kia.
Thù này không báo không phải quân tử.
Niếp Thắng Hòa nhìn Tần Úc, cười một cái còn khó coi hơn là khóc nói: "Không, không có... là cháu uống nhiều rồi."
*
Angelina biến mất tăm hơi, không biết trốn đi chỗ nào.
Niếp Thắng Hòa nhận được một tin nhắn của cô: "Là Đới Yên bảo tôi làm vậy."
Ngón tay không cẩn thận ấn vào trình duyệt, nhảy ra tiêu đề tin tức cực kỳ chói mắt.
—— Đêm tối kỳ ba say khướt: Đệ nhất nam cặn bã lừa đảo Niếp đại thiếu say rượu hô to ta bị một nữ đầu heo cưỡng bức.
Video truyền bá quá rộng, xóa cũng xoá không hết.
Niếp Thắng Hòa tức giận đến ngày ăn không ngon, tối cũng ngủ không yên.
Đới Yên.... Được lắm.
Niếp Thắng Hòa chăm chú nhìn điện thoại rất lâu, nhìn đến lỗi hận không để đem màn hình đốt ra một cái lỗ. Cuối cùng, hắn bấm một dãy số điện thoại.
"Uy, Đới tiểu thư." Đầu bên kia không lên tiếng trả lời, Niếp Thắng Hòa tựa vào cửa sổ, qua cửa sổ nhìn đài phun nước trong hoa viên, nhàn nhạt nói: "Mấy ngày nay tâm tình cô rất tốt đi?"
"Cũng không tốt lắm." Giọng nói ôn nhu, lại bình tĩnh, có mấy phần trêu tức cùng trào phúng, quá mức quen thuộc.
Niếp Thắng Hòa nhướng mày, khóe môi cong lên, cười âm trầm: "Nga?"
"Thứ nhất, đắp mặt nạ nhiều ngột ngạt, sợ bị nổi mụn, đang lên kế hoạch trị liệu chăm sóc da. Thứ hai, có chút lo lắng cho anh."
Niếp Thắng Hòa cho rằng đối phương sợ, muốn xin tha thứ, hừ lạnh một tiếng: "Cô không cảm thấy bây giờ nói cái này, quá muộn sao?"
"Làm sao biết chứ." Giọng nói kia vẫn mềm nhẹ bình tĩnh, quá mức bình tĩnh, nói có vẻ qua loa: "Tôi sợ anh kinh hãi quá mức mà bất lực, vậy thì quá phiền phức. Tôi còn muốn ngủ với anh hai lần nữa, không muốn trước khi ngủ với anh hai lần, còn phải giúp anh chữa bệnh nam khoa, quá phiền phức."
Beta: Cà ri
A Yên từ trên người hắn đi xuống, cười khẽ một tiếng, tiếng cười cực kỳ dễ nghe, nhưng mặt nạ da heo xấu xí như vậy, cho dù tiếng cười có hay thế nào đi chăng nữa, cũng có thể đem dọa bất kỳ người đàn ông nào mềm nhũn.
"Con mẹ nó, Angelina, cô dám chơi tôi, cô đem lão tử doạ đến phát bệnh, xem tôi sử cô như thế nào —— " Hai mắt Niếp Thắng Hòa bốc lửa, nhìn cửa đóng chặt, lớn tiếng hét: "Người đâu! Các người chết hết rồi sao? Đến —— "
A Yên vừa cười một tiếng, không chút hoang mang mặc quần áo, giọng nói tràn đầy trào phúng: "Đừng kêu, gọi rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu anh đâu —— tiểu xử nam."
Niếp Thắng Hòa sử dụng tố chất rèn luyện hàng ngày của mình, hắn dùng sức giãy dụa, đáng tiếc bị còng tay trói buộc, không thể động đậy được, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn đối phương, sau một lát, chậm rãi tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra: "Cô không phải Angelina, cô là ai?"
A Yên đứng ở bên giường, nhìn thân thể trần trụi không che đậy của hắn.
Niếp Thắng Hòa nhìn người khác quen rồi, đây là lần đầu tiên bị người nhìn chằm chằm như thế này, cảm giác mình đang bị sỉ nhục, lại như miếng thịt nằm trên thớt tùy người đánh giá —— phi, hắn mới không phải thịt.
"Nhìn cái gì? Chưa từng thấy đàn ông thô to giống như lão tử à?"
A Yên khoanh tay, đánh giá hắn, mở miệng: "Ừm... Trong mười người đàn ông, thì có ba người ngắn, sáu người nhanh, còn một người thì vừa ngắn vừa nhanh, so với tưởng tượng của tôi thì càng không dùng được, cũng chỉ có mỗi gương mặt miễn cưỡng có thể nhìn. Ai, thật thiệt thòi."
Lời này nghe rất quen tai, giống như đã nghe thấy ở chỗ nào đó.
Niếp Thắng Hòa còn chưa nghĩ ra, mặt có chút hồng, tức giận nói: "Cô thối lắm! Nếu không phải cô đột nhiên mở đèn lên, lão tử bị khuôn mặt buồn nôn này của cô dọa sợ, sẽ nhanh như vậy sao?"
A Yên thở dài: "... Vừa ngắn vừa nhanh cũng thôi đi, lại còn mạnh miệng giữ mặt mũi, thật đáng thương."
Niếp Thắng Hòa chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, tức đến nỗi phát điên: "Cô có gan thì thả lão tử ra, lão tử để cô mở mang —— Mẹ, dựa vào cái gì muốn lão tử cho cái đầu heo như cô mở mang kiến thức, cô thả tôi ra, nếu không tôi cho cô biết cái gì là hối hận cả đời!"
A Yên không thèm để ý tới hắn, mặc quần áo tử tế, đi tới một bên, lấy từ trong túi để trên bàn ra một thứ cho hắn: "Tuy rằng không hài lòng lắm, nhưng vẫn phải trả phí qua đêm, quy tắc nghề nghiệp là vậy, không còn cách nào. Túi lạp xưởng nhỏ này cho anh mang về, coi như là một chút tâm ý của tôi."
"Con mẹ nó! " Cái túi lạp xưởng còn toả ra hơi lạnh của tủ lạnh, đột nhiên bị ném lên đùi hắn.
Cả người Niếp Thắng Hòa run lên, hút ngụm khí lạnh, lại mắng vài câu, cúi đầu nhìn xuống—— hạn sử dụng in trên bao bì, vừa đúng ngày mai hết hạn sử dụng.
Cả người hắn run rẩy.
A Yên đeo mặt nạ, đối diện hắn mỉm cười vặn vẹo: "Hạn sử dụng có chút ngắn, có điều rất thích hợp với anh, vừa nhỏ lại ngắn, vừa nhanh lại mềm, trở về cắt ăn đi, thiếu cái gì ăn cái đó, chúc anh nhiều may mắn."
Niếp Thắng Hòa nhìn cô rời đi, gọi khàn cả giọng lên: "Cô không được đi! Mẹ kiếp, không cho phép cô đi! —— có người hay không a! Mặc kệ người chết hay người sống, một người đến cho lão tử a —— cứu mạng!!! "
*
Tần Úc đi được nửa đường, đột nhiên lái sang lề đường, dừng xe, đi xuống.
Bên cạnh một hộp đêm.
Chiếc xe đang đỗ trước mặt kia nhìn rất quen mắt, hắn đến gần, nhìn biển số xe, không sai, chính là xe của Đới Yên.
Đới Yên không biết lái xe, trước đây thì thuê tài xế, dạo gần đi ra ngoài thường được người đại diện đến đón, chiếc xe này vì sao lại ở đây? Muộn như vậy, cô còn đến câu lạc bộ giải trí?
Tần Úc gọi điện thoại, không ai nghe máy.
Hắn không do dự, đi về phía cửa hộp đêm, vừa vặn thấy mặt cô gái từ bên trong đi ra.
A Yên bất thình lình nhìn thấy hắn, hơi kinh ngạc: "Cảnh sát Tần? Tan tầm rồi đến uống một chén?"
Tần Úc không có tâm trạng trêu đùa, nói thẳng: "Điện thoại của cô đâu?" A Yên lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, liếc mắt nhìn, nhét lại vào trong túi: "Xin lỗi, vừa nãy mở im lặng nên không nghe thấy."
Tần Úc lại hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
A Yên cười nói: "Đương nhiên là đến thả lỏng thể xác và tinh thần.
Duỗi hay cánh tay xuống, đi về hướng xe của mình, cũng không quay đầu lại nói: "A Sir, mau vào đi thôi, có người rất cần sự giúp đỡ của anh."
Tần Úc ngẩn ra, lấy lại tinh thần, đang muốn đi vào, vừa mới ngẩng đầu, thì thấy Niếp Thắng Hòa quần áo xốc xếch, lảo đảo từ bên trong vọt ra, hắn theo bản năng mà đưa tay ngăn cản.
Niếp Thắng Hòa nổi trận lôi đình: "Cút ngay! Cái thứ gì, dám cản đường của lão —— "
Tần Úc mặt không biến sắc, giọng lạnh như băng: "Niếp Thắng Hòa."
Niếp Thắng Hòa sửng sốt, thật vất vả phản ứng lại, giống như thấy cứu tinh mà nắm lấy, vội vã nói: "Cậu nhỏ, cậu tới thật đúng lúc, mau... Mau giúp cháu bắt một người, vừa nãy có một nữ đầu heo xấu xí cưỡng bức cháu, cháu phải báo cảnh —— "
Tần Úc nhìn ánh mắt thiếu tinh thần của hắn, mày cau lại: "Cậu cắn thuốc?"
Niếp Thắng Hòa vội la lên: "Là thật! Một nữ đầu heo xấu thật xấu cưỡng bức cháu, cậu nhỏ, cậu mau giúp cháu một chút!"
Tần Úc bỏ hai tay vào trong túi quần, bình tĩnh nói: "Niếp Thắng Hòa, hít sâu ba lần, sau đó đem lời của cậu lặp lại một lần, tôi mang cậu về cảnh cục làm ghi chép."
Niếp Thắng Hòa hít sâu ba lần, đang muốn mở miệng, đột nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người chung quanh dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, có mấy người nhìn quen mắt, nhìn hắn chỉ chỏ, cố gắng nhịn cười, thậm chí có người giơ điện thoại nhắm ngay hắn chụp trộm.
Hắn vừa nãy tức điên đầu, đã nói... cái gì?
Giọng nói Tần Úc không phập phồng: "Cậu nói, ai cưỡng bức cậu?"
Trên mặt Niếp Thắng Hòa lúc xanh lúc thì trắng, cuối cùng đỏ đến mức có thể nhỏ máu.
Cái mặt này... Ném bỏ.
Đột nhiên hắn nhớ tới, lời nữ đầu heo kia, hắn nghe thấy ở đâu rồi. "... mười người võng hồng thì đến chín người là lừa gạt, mặt còn không đẹp bằng tôi, dáng người ngược lại là đủ tiêu chuẩn. Coi như cũng được, cái này cũng không tính là thua thiệt."
"... mười người đàn ông, thì có ba người ngắn, sáu người nhanh, còn một người thì vừa ngắn vừa nhanh, so với tưởng tượng của tôi thì càng không dùng được, cũng chỉ có mỗi gương mặt miễn cưỡng có thể nhìn. Ai, thật thiệt thòi. "
Là người kia.
Thù này không báo không phải quân tử.
Niếp Thắng Hòa nhìn Tần Úc, cười một cái còn khó coi hơn là khóc nói: "Không, không có... là cháu uống nhiều rồi."
*
Angelina biến mất tăm hơi, không biết trốn đi chỗ nào.
Niếp Thắng Hòa nhận được một tin nhắn của cô: "Là Đới Yên bảo tôi làm vậy."
Ngón tay không cẩn thận ấn vào trình duyệt, nhảy ra tiêu đề tin tức cực kỳ chói mắt.
—— Đêm tối kỳ ba say khướt: Đệ nhất nam cặn bã lừa đảo Niếp đại thiếu say rượu hô to ta bị một nữ đầu heo cưỡng bức.
Video truyền bá quá rộng, xóa cũng xoá không hết.
Niếp Thắng Hòa tức giận đến ngày ăn không ngon, tối cũng ngủ không yên.
Đới Yên.... Được lắm.
Niếp Thắng Hòa chăm chú nhìn điện thoại rất lâu, nhìn đến lỗi hận không để đem màn hình đốt ra một cái lỗ. Cuối cùng, hắn bấm một dãy số điện thoại.
"Uy, Đới tiểu thư." Đầu bên kia không lên tiếng trả lời, Niếp Thắng Hòa tựa vào cửa sổ, qua cửa sổ nhìn đài phun nước trong hoa viên, nhàn nhạt nói: "Mấy ngày nay tâm tình cô rất tốt đi?"
"Cũng không tốt lắm." Giọng nói ôn nhu, lại bình tĩnh, có mấy phần trêu tức cùng trào phúng, quá mức quen thuộc.
Niếp Thắng Hòa nhướng mày, khóe môi cong lên, cười âm trầm: "Nga?"
"Thứ nhất, đắp mặt nạ nhiều ngột ngạt, sợ bị nổi mụn, đang lên kế hoạch trị liệu chăm sóc da. Thứ hai, có chút lo lắng cho anh."
Niếp Thắng Hòa cho rằng đối phương sợ, muốn xin tha thứ, hừ lạnh một tiếng: "Cô không cảm thấy bây giờ nói cái này, quá muộn sao?"
"Làm sao biết chứ." Giọng nói kia vẫn mềm nhẹ bình tĩnh, quá mức bình tĩnh, nói có vẻ qua loa: "Tôi sợ anh kinh hãi quá mức mà bất lực, vậy thì quá phiền phức. Tôi còn muốn ngủ với anh hai lần nữa, không muốn trước khi ngủ với anh hai lần, còn phải giúp anh chữa bệnh nam khoa, quá phiền phức."
Bình luận truyện