Ta Là Nữ Phụ! Nam Chính Sao Cứ Theo Ta Vậy!?
Chương 28: Cha con !?
Kết thúc giờ
kiểm tra ngữ văn , Băng Tuyết Linh mệt mỏi nằm lên bàn thở dài một cái . Đang lim dim tưởng sắp ngủ được một chút thì Nam Cung Nguyệt tất tưởi
chạy vào đập mạnh lên bàn cô cái rầm gần như hét lên nói vs Băng Tuyết
Linh
“ Linh Linh . Có chuyện rồi “
“ Chuyện gì !? “ Băng Tuyết Linh ngẩng đầu lên hỏi , thấy bộ dạng của Nam Cung Nguyệt cũng hơi nhíu mày
“ Lên ... Lên phòng hiệu trưởng ... Cậu lên phòng hiệu trưởng ngay đi “ Nam Cung Nguyệt thở dốc nói
“ Lên đó làm gì ? “
“ Cha cậu ... À không Vương Khánh đang ở đó , yêu cầu hiệu trưởng muốn gặp cậu nói chuyện “
Nghe xong , ánh mắt của Băng Tuyết Linh lập tức lạnh đi . Ha ! Cha sao !? Không gặp thì thôi , đã gặp thì phải giải quyết đến cùng ... Đến tìm tôi để hỏi tội vụ Vương Nhã Yên sao ?
“ Linh Linh ... Không sao chứ ? Có cần mình gọi Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam không đi cùng không ?” Nam Cung Nguyệt lo lắng hỏi . Cô lúc đó cũng nghe Mai Ngọc Vy kể về quá khứ của Băng Tuyết Linh và cô cũng biết rằng người cha Vương Khánh này chẳng phải là người tốt đẹp gì .
“ Không cần đâu . Cậu lập tức gọi cho Vy Vy để cô ấy bảo anh mình và Tịch Tịch đến học viện “
“ Ukm “
_______________ Đại chiến cha con BẮT ĐẦU _______________
Hít một hơi thật sâu , cô mở cửa bước vào phòng hiệu trưởng . Hiệu trưởng học viện không thấy đâu , trước mặt cô chỉ có một người đàn ông trung niên , có vài nét giống Băng Thiên Bảo và ' Băng Tuyết Linh ' tuy đã quá lứa nhưng cũng không khó nhận ra thời trẻ ông ta nhan sắc nổi bật đốn tim bao nhiêu phụ nữ . Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra đây chính là Vương Khánh .
“ Ông gọi tôi đến đây làm gì ? “ Không vòng vo , chào hỏi Băng Tuyết Linh nói thẳng luôn vào vấn đề .
“ Hứ ! Đó là thái độ của một người con đối với cha mình sao ? Không có giáo dục “ Vương Khánh lửa giận gần như quát lên với Băng Tuyết Linh
“ Thứ nhất ! Tôi không có cha , cha tôi đã chết từ lâu rồi . Thứ hai , không có giáo dục !? Ông căn bản không có tư cách nói câu đó “ Băng Tuyết Linh khẽ liếc Vương Khánh lạnh nhạt nói . Hứ ! Ông ta nghĩ mình là ai !?
“ Mày ... “
“ Tôi làm sao !? Tôi nghĩ ông tốt nhất nên kiềm chế lại đi nếu không cẩn thận tăng xông ' chết ' đấy “ Băng Tuyết Linh bỡn cợt nửa đùa nửa thật nói đặc biệt nhấn mạnh từ Chết .
“ Hỗn láo ! Mày dám nói với người sinh ra mày như thế hả !?” Vương Khánh đập bàn chỉ tay vào Băng Tuyết Linh hét lên
“ Người sinh ra tôi là mẹ tôi , ông ngoại trừ việc góp chút tình trùng thì làm gì !? Mang nặng 9 tháng 10 người hay cực khổ chăm lo cho tôi !? Cha con !? Buồn nôn ! Ông quên ngày ông đuổi hai anh em tôi ra khỏi nhà đã nói rằng ông cắt đứt quan hệ cha con với chúng tôi sao ? “ Băng Tuyết Linh hét lên
“ Mày ... “ Vương Khánh cạn lời . Vốn dĩ hôm nay ông đến giáo huấn Băng Tuyết Linh một trận ai ngờ bị nó bật ngược lại . Nhớ đến hôm qua Vương Nhã Yên khóc lóc thảm thiết bảo Băng Tuyết Linh vô cứ đánh nó. Làm ông xót cả lòng . Con gái bảo bối của ông cự nhiên lại bị đứa nghiệt chủng mất nết này bắt nạt ( Ta khinh , con gái bảo bối ... Lão già đó không phải con ruột lão đâu )
“ Sao !? Cạn lời à !? Cái ý niệm cha con gì gì đó vốn dĩ đã tan biến từ lâu khi ông đuổi tôi ra khỏi nhà rồi . Cha sao !? Một người bạc tình bạc nghĩ , đê tiện như ông không xứng đáng làm cha tôi “ Lời nói vừa dứt , một cú tát trời giáng lên mặt Băng Tuyết Linh .
Cô lệch mặt trợn mắt nhìn Vương Khánh . Còn Vương Khánh thì tức giận không nói lên lời .
“ Đánh tôi !? Ông đánh tiếp đi . Ông giỏi ông đánh tiếp đi ... Ông còn nhớ ngày mà mẹ tôi mất không !? Lúc đó anh tôi đã quỳ xuống hèn mọn bám vào chân ông cầu xin ông đến dự đám tang nhưng ông đã nói gì ... ' cô ta chết thì mặc cô ta ' rồi lạnh lùng bỏ đi . Anh tôi ngồi đó khóc , còn tôi chỉ biết đứng một góc mà nhìn “ Băng Tuyết Linh nói , đôi mắt phủ một từng nước , nước mắt chảy xuống trên gương mặt tinh xảo .
“ Ông còn nhớ lúc tôi gọi ông là cha không !? Ông đã đẩy tôi ra và nói rằng , ông không phải cha tôi . Lúc đó tôi đau lắm ... Tôi là con người , chứ không phải là búp bê không cảm xúc ... Lúc thấy ông đối tốt với Vương Nhã Yên tôi rất ghen tỵ ... Tôi mong ông dành một chút tình thương đó cho tôi “ Hít một hơi thật sâu cô nói tiếp
“ Ông biết hiện tại tôi có cảm xúc như thế nào đối với ông không !? Tôi hận tôi ghét ông đến cực điểm “
“ Mày ... “ Vương Khánh điên ngưồ dơ tay muốn tát Băng Tuyết Linh nhưng chưa kịp hạ xuống thì Băng Tuyết Linh đã ngất đi cả người đổ xuống , tưởng chừng sẽ tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo thì Băng Tuyết Linh rơi vào vòng tay ấm áp của một người nào đó ....
.
.
.
.
.
.
Mem mem ~ đoán xem ' người nào đó ' là ai nào ...
“ Linh Linh . Có chuyện rồi “
“ Chuyện gì !? “ Băng Tuyết Linh ngẩng đầu lên hỏi , thấy bộ dạng của Nam Cung Nguyệt cũng hơi nhíu mày
“ Lên ... Lên phòng hiệu trưởng ... Cậu lên phòng hiệu trưởng ngay đi “ Nam Cung Nguyệt thở dốc nói
“ Lên đó làm gì ? “
“ Cha cậu ... À không Vương Khánh đang ở đó , yêu cầu hiệu trưởng muốn gặp cậu nói chuyện “
Nghe xong , ánh mắt của Băng Tuyết Linh lập tức lạnh đi . Ha ! Cha sao !? Không gặp thì thôi , đã gặp thì phải giải quyết đến cùng ... Đến tìm tôi để hỏi tội vụ Vương Nhã Yên sao ?
“ Linh Linh ... Không sao chứ ? Có cần mình gọi Đông Phương Kì và Đàm Thế Nam không đi cùng không ?” Nam Cung Nguyệt lo lắng hỏi . Cô lúc đó cũng nghe Mai Ngọc Vy kể về quá khứ của Băng Tuyết Linh và cô cũng biết rằng người cha Vương Khánh này chẳng phải là người tốt đẹp gì .
“ Không cần đâu . Cậu lập tức gọi cho Vy Vy để cô ấy bảo anh mình và Tịch Tịch đến học viện “
“ Ukm “
_______________ Đại chiến cha con BẮT ĐẦU _______________
Hít một hơi thật sâu , cô mở cửa bước vào phòng hiệu trưởng . Hiệu trưởng học viện không thấy đâu , trước mặt cô chỉ có một người đàn ông trung niên , có vài nét giống Băng Thiên Bảo và ' Băng Tuyết Linh ' tuy đã quá lứa nhưng cũng không khó nhận ra thời trẻ ông ta nhan sắc nổi bật đốn tim bao nhiêu phụ nữ . Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra đây chính là Vương Khánh .
“ Ông gọi tôi đến đây làm gì ? “ Không vòng vo , chào hỏi Băng Tuyết Linh nói thẳng luôn vào vấn đề .
“ Hứ ! Đó là thái độ của một người con đối với cha mình sao ? Không có giáo dục “ Vương Khánh lửa giận gần như quát lên với Băng Tuyết Linh
“ Thứ nhất ! Tôi không có cha , cha tôi đã chết từ lâu rồi . Thứ hai , không có giáo dục !? Ông căn bản không có tư cách nói câu đó “ Băng Tuyết Linh khẽ liếc Vương Khánh lạnh nhạt nói . Hứ ! Ông ta nghĩ mình là ai !?
“ Mày ... “
“ Tôi làm sao !? Tôi nghĩ ông tốt nhất nên kiềm chế lại đi nếu không cẩn thận tăng xông ' chết ' đấy “ Băng Tuyết Linh bỡn cợt nửa đùa nửa thật nói đặc biệt nhấn mạnh từ Chết .
“ Hỗn láo ! Mày dám nói với người sinh ra mày như thế hả !?” Vương Khánh đập bàn chỉ tay vào Băng Tuyết Linh hét lên
“ Người sinh ra tôi là mẹ tôi , ông ngoại trừ việc góp chút tình trùng thì làm gì !? Mang nặng 9 tháng 10 người hay cực khổ chăm lo cho tôi !? Cha con !? Buồn nôn ! Ông quên ngày ông đuổi hai anh em tôi ra khỏi nhà đã nói rằng ông cắt đứt quan hệ cha con với chúng tôi sao ? “ Băng Tuyết Linh hét lên
“ Mày ... “ Vương Khánh cạn lời . Vốn dĩ hôm nay ông đến giáo huấn Băng Tuyết Linh một trận ai ngờ bị nó bật ngược lại . Nhớ đến hôm qua Vương Nhã Yên khóc lóc thảm thiết bảo Băng Tuyết Linh vô cứ đánh nó. Làm ông xót cả lòng . Con gái bảo bối của ông cự nhiên lại bị đứa nghiệt chủng mất nết này bắt nạt ( Ta khinh , con gái bảo bối ... Lão già đó không phải con ruột lão đâu )
“ Sao !? Cạn lời à !? Cái ý niệm cha con gì gì đó vốn dĩ đã tan biến từ lâu khi ông đuổi tôi ra khỏi nhà rồi . Cha sao !? Một người bạc tình bạc nghĩ , đê tiện như ông không xứng đáng làm cha tôi “ Lời nói vừa dứt , một cú tát trời giáng lên mặt Băng Tuyết Linh .
Cô lệch mặt trợn mắt nhìn Vương Khánh . Còn Vương Khánh thì tức giận không nói lên lời .
“ Đánh tôi !? Ông đánh tiếp đi . Ông giỏi ông đánh tiếp đi ... Ông còn nhớ ngày mà mẹ tôi mất không !? Lúc đó anh tôi đã quỳ xuống hèn mọn bám vào chân ông cầu xin ông đến dự đám tang nhưng ông đã nói gì ... ' cô ta chết thì mặc cô ta ' rồi lạnh lùng bỏ đi . Anh tôi ngồi đó khóc , còn tôi chỉ biết đứng một góc mà nhìn “ Băng Tuyết Linh nói , đôi mắt phủ một từng nước , nước mắt chảy xuống trên gương mặt tinh xảo .
“ Ông còn nhớ lúc tôi gọi ông là cha không !? Ông đã đẩy tôi ra và nói rằng , ông không phải cha tôi . Lúc đó tôi đau lắm ... Tôi là con người , chứ không phải là búp bê không cảm xúc ... Lúc thấy ông đối tốt với Vương Nhã Yên tôi rất ghen tỵ ... Tôi mong ông dành một chút tình thương đó cho tôi “ Hít một hơi thật sâu cô nói tiếp
“ Ông biết hiện tại tôi có cảm xúc như thế nào đối với ông không !? Tôi hận tôi ghét ông đến cực điểm “
“ Mày ... “ Vương Khánh điên ngưồ dơ tay muốn tát Băng Tuyết Linh nhưng chưa kịp hạ xuống thì Băng Tuyết Linh đã ngất đi cả người đổ xuống , tưởng chừng sẽ tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo thì Băng Tuyết Linh rơi vào vòng tay ấm áp của một người nào đó ....
.
.
.
.
.
.
Mem mem ~ đoán xem ' người nào đó ' là ai nào ...
Bình luận truyện