Ta là Thực Sắc
Chương 76: Tiểu đệ đệ của ngươi xiêu vẹo rồi
Tôi lôi kéo Đồng Diêu, ra dấu hình dạng đồi núi trước
ngực mình, miệng biến thành hình dáng chữ “O”
Sau đó nói nhỏ: “Ngực không chỉ là cái nắp vung thôi đâu, khi đi đánh nhau, chỉ cần nắm đầu kẻ địch, nhấn vào trên ngực của mình, đối thủ ngay lập tức sẽ bị nghẹt thở mà chết, lực sát thương rất lớn”
Bạn học Đồng Diêu đưa tay ra, sờ sờ đầu tôi, mỉm cười nhìn về phía tôi nói: “Ngoan, đừng ép ta đánh ngươi ở chỗ này”
Không muốn làm cho hắn mất mặt trước bạn bè, tôi biết điều ngậm miệng lại.
Nhưng mọi chuyện rất ít khi phát triển theo suy nghĩ của ngươi.
Rất rõ ràng, tôi nói những lời này có ý nghĩa là tôi tiếp tục làm cho Đồng Diêu mất mặt.
Bởi vì ngay sau đó, địch thủ ăn chơi trác táng của bạn học Đồng Diêu dường như đang bước tới đây.
Tôi lặng lẽ nhìn, phát hiện toàn thân người nọ đều là hàng hiệu, tóc cũng được chăm sóc quá mức tỉ mỉ, hai mắt như nhau, một cái mũi, một cái miệng, bộ phận nào cũng không thiếu, nhưng khí chất không quá ổn, so với bạn học Đồng Diêu nhà chúng ta còn kém xa. Nói hình tượng một chút, thì có điểm giống với loại nhân vật trong bộ phim Người trong giang hồ, đầu tiên là ngạo mạn xuất hiện hò hét ra khí thối, tự mình giải quyết mà nói ra một tràng dài, sau đó đập phá cửa hàng của người ta, nhưng một phút sau đã bị nam diễn viên chính đánh ngã.
Mặc dù người này chẳng ra gì nhưng người con gái bên cạnh thì thật là siêu. Dáng người kia, chỗ nào nên lồi thì ra sức lồi lên, chỗ nào nên lõm thì ra ra sức lõm xuống. Bộ ngực ít nhất cũng cỡ 34E, eo đoán chừng chỉ có một thước bảy tấc (56.64 cm)[1], còn có váy ngắn trên đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp tinh tế, làm cho đàn ông không thể tự chủ mà tưởng tượng đến cảnh chúng nó kẹp trên eo của mình
Những điều đó cũng thôi đi, chủ yếu nhất chính là gương mặt của người con gái đó còn phát triển rất cân xứng, thanh khiết. Ánh mắt trong suốt như nước, tôi còn thấy chiếc cằm nhọn đáng yêu, chiếc mũi cao khéo léo, đôi môi hồng nhạt, còn có tóc dài mềm mại, có thể làm cho đàn ông nảy sinh ham muốn bảo vệ vô tận.
Đương nhiên, bảo vệ xong sau đó bản thân mình sẽ tự chà đạp. Gương mặt thanh khiết, dáng người khiến mọi người ghen tị. Nghe nói loại con gái này được đàn ông chào đón nhất.
Ngược lại, người phụ nữ bên cạnh Đồng Diêu - kẻ hèn kém cỏi. Tôi chỉ mặc một bộ áo lót thể thao hơi trang trọng hơn áo ngủ một chút, tóc ba tháng không cắt tỉa nên rối tung, mặt chưa trang điểm - từ này dùng trên người tôi vốn không phải là ý tốt
Nói tóm lại, thật sự rất khó coi, khó coi vô cùng.
Người đàn ông kia nói với Đồng Diêu “Đồng tổng, đã lâu không gặp, còn tưởng rằng ngươi sợ ta nên không dám đến đấu chứ”
Lời nói cũng bốc mùi khí thối giống hệt vẻ ngoài của hắn, ngạo mạn hò hét giống nhau, tự mình giải quyết cũng giống nhau.
Bạn học Đồng Diêu không thèm để ý, trả lời như không có việc gì: “Đúng là có chút sợ… Mấy trận đấu năm nay, Triệu công tử vì quan tâm đến mặt mũi của ta, luôn cố ý để thua, ta thắng cũng rất xấu hổ”
Loại lời nói khen ngợi công khai châm biếm ngầm, nói bóng gió công khai đâm chọc này, kết hợp nụ cười ý vị sâu xa trên khóe miệng Đồng Diêu, lực sát thương đối với Triệu công tử và người con gái ngực 34E bên cạnh thật lớn.
Triệu công tử ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có thể kìm nén, vì thế, toàn bộ mạch máu nhỏ trên mặt nổi lên “Bùm bùm”, làm cho cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Kìm nén nửa ngày, cũng không thể nén thành một cái rắm để phát ra, vì thế, chỉ có thể đem lửa chuyển lên trên người tôi.
Đôi mắt hắn nhìn từ tóc tơ đến ngón chân xòe, lại từ ngón chân xòe quay lại sợi tóc trên đầu, cuối cùng cười cười khinh miệt, nói: “Đồng tổng đã đổi khẩu vị rồi sao? Cô gái này là vừa nhặt được trong thùng rác à?”
Triệu công tử miêu tả như vậy cũng không hề vô lý, so sánh với cô gái bên cạnh hắn tôi quả thật như thế.
Vì thế, tôi nói: “Không, là ta tự mình bò ra từ thùng rác, hắn mới nhặt được”
Phỏng chừng lúc đó, vẫn còn trong giai đoạn thất tình hỗn loạn mà tôi lại cảm thấy những lời này có phần rất buồn cười. Sau khi nói xong, tôi ôm bụng cười giòn tan. Sau khi lau nước mắt do cười chảy ra trên khóe mắt, tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi. Mà bạn học Đồng Diêu thì đã quay mông trốn về phía sau xe ngồi chồm hổm khóc
Để vãn hồi thể diện, tôi chỉ có thể tập trung hỏa lực tấn công mạnh vào tiểu kê kê của Triệu công tử.
Tôi lấy từ trong túi ra danh thiếp, đưa cho hắn, sau đó giọng nói vô cùng thành khẩn nói: “Bạn học, ngươi có thể chưa ý thức được…Tiểu đệ đệ của ngươi bị vẹo, thật sự đó, nhìn kỹ thì lệch về bên phải. Nhưng mà đừng sợ, bệnh viện chúng tôi tiến hành hoạt động chiết khấu 20% cho việc phẫu thuật làm đẹp sinh sản, ta có thể làm bác sĩ mổ chính cho ngươi”.
Sau những lời này, mặt Triệu công tử lúc nãy do bị Đồng Diêu chọc giận mà đỏ sậm, bắt đầu tái xanh đi một chút.
Lúc này, cô gái có gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ bên cạnh hắn dùng tay nhéo má, chợt hiểu ra nói: “Thì ra ngươi thật sự bị vẹo, ta còn tưởng ta uống rượu nên bị hoa mắt”.
Vì thế, mặt Triệu công tử thành công tái mét hoàn toàn.
Xung quanh đầu tiên thật yên tĩnh, sau đó đột nhiên nổi lên một tràng thanh âm cười vang rất nhỏ.
Tôi quay đầu hướng về phía bọn đàn em quần là áo lượt tiếp tục chân thành phát danh thiếp, chân thành nói: “Thật ra, mười người đàn ông thì chín người bị vẹo, vẹo là bình thường, bạn học này ngươi đừng cười, tiểu đệ đệ của ngươi bị vẹo về bên trái… Mẹ của tôi ơi, bạn học này, ngươi càng lợi hại hơn, lại có thể vẹo về phía bên trong, có cá tính, ta thích”
Kế tiếp lại là một màn yên tĩnh, mặt của tất cả bọn đàn em quần là áo lượt đều bắt đầu đồng loạt biến đổi một chút thành màu xanh.
Thoạt nhìn, người ta nghĩ ngay đến mặt đất vào mùa xuân.
Mà bạn học Đồng Diêu thì đã sớm chạy đến bờ sông để khóc.
Sau khi phát xong danh thiếp, mọi người mạnh mẽ vứt bỏ cảnh tượng vừa rồi, mạnh mẽ ra lệnh chính mình coi tôi như không tồn tại. Nhưng mà, khi đi qua trước mặt tôi, bọn họ đều nhất trí nghiêng thân thể, không muốn để cho tôi xem mệnh căn của mình, để tránh việc hỏa nhãn kim tinh của tôi nhìn ra được cái gì bất thường.
Trải qua một cuộc chiến như vậy, Triệu công tử lại quyết định đem sự bực bội trên người tôi chuyển dời đến trên người bạn học Đồng Diêu.
Thằng nhóc kê kê vẹo này tiếp tục dùng phương thức tự mình giải quyết để nói: “Đồng tổng, hôm nay chúng ta mỗi người mang theo một phụ nữ đấu với nhau một trận, người thua sẽ kêu người kia một tiếng ‘anh’, thế nào?”
Ban đầu Đồng Diêu mang tôi tới đây để tìm sự kích thích, vì thế liền đồng ý
Quy tắc chính là Triệu công tử chở cô gái gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, Đồng Diêu chở theo tôi - một cô gái nhặt được từ trong đống rác, cùng lúc đua xe, xem ai tới đích trước.
Đường đua khoảng chừng 25 km, tuy rằng mặt đường bằng phẳng, nhưng vẫn có mấy đoạn cua gấp, khá thử thách kỹ thuật. Tôi ngồi ở trong xe, đeo dây an toàn, mặt đầy vẻ khẩn trương, nghiêm chỉnh chờ đợi. Trái lại, bạn học Đồng Diêu, vẻ mặt thoải mái, ngón tay nhịp trên tay lái
Trên trán tôi chảy mồ hôi lạnh, không nhịn được hỏi: “Cuối cùng có thể thắng hay không?"
“Yên tâm, ngon lành” Bạn học Đồng Diêu hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng lệch khoe ra một nụ cười xấu xa: “Ta sẽ không để ngươi mất mặt”
Tôi muốn vỗ ngực cam đoan nói mình cũng sẽ không làm cho hắn mất mặt, nhưng lời thề này thật khó khăn, vẫn là không lên tiếng là tốt nhất.
Một cô gái mặc váy ngắn, áo lông gợi cảm bó sát người đứng ở phía trước, cầm trong tay cờ đỏ vung lên, hai chiếc xe giống như tia chớp ngay lập tức xông ra ngoài
Tôi đoán là do tốc độ quá nhanh, cho nên kéo theo không khí chung quanh chuyển động. Nói cách khác, khoảnh khắc chúng tôi chạy nhanh ra ngoài, tôi thấy, váy ngắn của cô bé giương cờ đỏ kia bị gió mạnh tốc lên
“Oa, cô gái kia mặc quần lót chữ “T”… Hơn nữa còn không có làm cỏ!” Tôi nhịn không được kêu một tiếng.
Vừa dứt lời, xe “Kít Kít” nghiêng ngả một chút
Trong mắt bạn học Đồng Diêu đầy u ám rất hăm dọa người, tôi ngậm chặt miệng của mình.
Hai chiếc xe lao đi trên con đường rộng lớn mà yên tĩnh, giống như hai con thú dữ màu đen, truy đuổi nhau gắt gao
Bởi vì lúc xuất phát tôi thét lên một tiếng, làm cho bạn học Đồng Diêu lơ đễnh, xe trợt nên rớt lại phía sau. Nhưng bạn học Đồng Diêu vẫn không hề hoang mang, rất bình tĩnh. Giờ phút này hắn vẫn rất chuyên tâm nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt giống như bầu trời cao màu đen, làm cho người ta không nhịn được suy nghĩ muốn đi vào bên trong, tiếp xúc, tìm tòi nghiên cứu.
Tôi an tâm, không biết tại sao lại rất là tin tưởng hắn. Cho nên cho dù bị rớt lại phía sau, tôi cũng thong dong duỗi thẳng eo, cuộn tròn trên ghế lái phụ
Bạn học Đồng Diêu đúng là không có làm tôi thất vọng, khi tới gần chỗ rẽ đầu tiên, hắn tăng tốc, tiếp theo tay lái thành thạo vượt lên trước chiếm con đường phía bên trong, một lần nữa chạy lên trước Triệu công tử. Sau đó, Triệu công tử luôn bị bỏ lại xa chúng tôi năm thước, không cách nào đuổi kịp.
Tôi nghiêng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ánh sáng trở thành một đường nét mảnh sáng chói, kéo dài, quét qua trước mặt tôi. Đường thật yên tĩnh, trong xe thật yên tĩnh, thế giới thật yên tĩnh. Lồng ngực của tôi, bỗng nhiên, tắc nghẽn khó chịu. Mùi rượu dâng lên, tôi… muốn ói. Nhưng suy xét đến việc đây là một trận thi đấu, hơn nữa, nếu Đồng Diêu thua sẽ phải gọi Triệu công tử mộng tiếng ‘anh’. Đây là chuyện rất mất mặt, tôi tuyệt đối không thể hại Đồng Diêu. Vì thế, tôi cố gắng kiềm chế
Tôi nhắm mắt lại, lẩm nhẩm: ta không muốn ói, ta không muốn ói, ta thật sự không muốn ói… Hàn Thực Sắc, kiềm chế, kiềm chế, kiên trì nhất định chiến thắng. Ngươi không phải từng nhịn đại tiện trong năm giờ sao? Lần này ngươi cũng có thể.
Nhưng mà vì vậy nên đầu tôi càng thêm hoa mắt, thỉnh thoảng trong dạ dày có thứ bẩn cứ trào lên, đều bị tôi kiên cường ngậm chặt miệng lại kìm nén trở lại.
Khi tôi đang muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong thì xe bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó, Đồng Diêu mở cửa xe, kéo tôi đến bên đường, nói khẽ: “Ói đi”
Tôi như nghe được thánh chỉ, ngồi xổm trên mặt đất, “Ụa” một tiếng ói ra.
Người nào chưa từng ói thì vĩnh viễn cũng không biết được sự khó chịu của nó.
Thứ bẩn trào lên làm cho tôi như muốn ngạt thở, khó chịu đến nỗi nước mắt cứ ào ào tuôn rơi.
Ói xong đợt đầu tiên, có chút thời gian nghỉ ngơi ở giữa, tôi đẩy Đồng Diêu ra, nói: “Ta ói ra thì tốt rồi, ngươi mau đuổi theo đi, nhất thiết đừng kêu Triệu công tử kia là anh”
Vừa nói xong những lời này, đợt thứ hai lại bắt đầu.
Tôi lại mạnh mẽ ói ra.
Đồng Diêu một tay giúp tôi vén tóc, một tay nhẹ vỗ vỗ lưng của tôi.
“Khóc đi”, Đồng Diêu nói: “Thức ăn không tốt thì ói ra, cảm xúc không tốt thì khóc ra”
Lời nói của hắn dường như bâng quơ, nhưng lại sâu sắc đánh vào nội tâm tôi. Nước mắt của tôi ngay lập tức giống như mưa to tầm tã rơi xuống, muốn dừng cũng không được.
Đúng vậy, sau khi Thịnh Du Kiệt bỏ đi, tôi vẫn luôn kiềm nén. Chúng tôi chia tay trong hòa bình, cho nên, tôi cho rằng tôi không nên khóc. Vì vậy, tôi để cho cảm xúc thối rữa trong lòng ăn mòn sức lực toàn thân.
Nhưng mà, nước mắt vẫn có. Vẫn luôn được tích lũy. Cho đến hôm nay, tôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội phát ra, trút hết tất cả cảm xúc.
Tôi khóc đến tê tâm liệt phế, khàn cả giọng, ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Dường như là muốn đem trái tim hư thối khóc ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, cái gì tôi cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, chỉ là muốn cố hết sức khóc một trận. Chỉ có tiếng khóc gấp gáp, thê lương của tôi không ngừng vang lên trên cả bờ sông.
Cuối cùng, tôi tựa đầu vào trong lòng ngực Đồng Diêu, khóc nấc lên, giống như là hết hơi vậy. Đồng Diêu không nói gì, chỉ vuốt đầu tôi không ngừng. Loại an ủi không tiếng động này làm cho lòng tôi từ từ bình tĩnh lại. Dần dần, tôi ngừng khóc, trong nháy mắt toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, Triệu công tử thắng cuộc đấu mang theo một đám nhân chứng tìm được chúng tôi, đắc ý nói: “Đồng tổng, thật ngại, lần này không thể để ngươi thắng, ta thắng rồi. Thua cuộc đấu thì thế nào đây, cũng nên gọi một tiếng anh đi chứ”
Đồng Diêu mỉm cười, nói: “Triệu ca… chúng ta lần sau lại tiếp tục nha”
“Yo, tiếng ‘anh’ này cũng thật thoải mái”. Triệu công tử cười đến miệng nghiêng mắt vẹo: “Được, ta chờ lần sau lại nghe ngươi gọi”
Không đợi Đồng Diêu nói, tôi đã kéo hắn lên xe, nói thầm “Thật là, cái gì mà lần sau, loại người này ngay cả kê kê cũng xiêu vẹo, chúng ta không chơi với hắn, đi, về nhà!”
Nói xong, tôi đẩy Đồng Diêu lên xe, hắn dậm chân ga, chúng tôi nghênh ngang mà đi. Nhưng mà sau khi nhìn trong kiếng, tôi mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tái xanh. Triệu công tử thật đáng thương
Tối hôm đó, sau khi trút ra hết toàn bộ cảm xúc, tôi liền phấn chấn lên. Nhất thời, lòng cũng nhẹ hơn rất nhiều. Cũng không phải bỏ xuống được Thịnh Du Kiệt, mà chỉ là khóa hắn lại tại một nơi bí mật trong lòng. Đó là hồi ức của tôi, không ai có thể chạm vào.
Đáng nhắc tới chính là, sau ngày đó, thật sự có năm đàn em quần áo lụa là tới tìm tôi để phẫu thuật chữa trị tiểu đệ đệ của bọn họ.
Vì thế, tháng đó, tiền thưởng của tôi tăng mạnh.
Thật đáng mừng.
[1] 1 xích/thước = 1/3m = 33.33cm
1 thốn/tấc = 3.33 cm
Sau đó nói nhỏ: “Ngực không chỉ là cái nắp vung thôi đâu, khi đi đánh nhau, chỉ cần nắm đầu kẻ địch, nhấn vào trên ngực của mình, đối thủ ngay lập tức sẽ bị nghẹt thở mà chết, lực sát thương rất lớn”
Bạn học Đồng Diêu đưa tay ra, sờ sờ đầu tôi, mỉm cười nhìn về phía tôi nói: “Ngoan, đừng ép ta đánh ngươi ở chỗ này”
Không muốn làm cho hắn mất mặt trước bạn bè, tôi biết điều ngậm miệng lại.
Nhưng mọi chuyện rất ít khi phát triển theo suy nghĩ của ngươi.
Rất rõ ràng, tôi nói những lời này có ý nghĩa là tôi tiếp tục làm cho Đồng Diêu mất mặt.
Bởi vì ngay sau đó, địch thủ ăn chơi trác táng của bạn học Đồng Diêu dường như đang bước tới đây.
Tôi lặng lẽ nhìn, phát hiện toàn thân người nọ đều là hàng hiệu, tóc cũng được chăm sóc quá mức tỉ mỉ, hai mắt như nhau, một cái mũi, một cái miệng, bộ phận nào cũng không thiếu, nhưng khí chất không quá ổn, so với bạn học Đồng Diêu nhà chúng ta còn kém xa. Nói hình tượng một chút, thì có điểm giống với loại nhân vật trong bộ phim Người trong giang hồ, đầu tiên là ngạo mạn xuất hiện hò hét ra khí thối, tự mình giải quyết mà nói ra một tràng dài, sau đó đập phá cửa hàng của người ta, nhưng một phút sau đã bị nam diễn viên chính đánh ngã.
Mặc dù người này chẳng ra gì nhưng người con gái bên cạnh thì thật là siêu. Dáng người kia, chỗ nào nên lồi thì ra sức lồi lên, chỗ nào nên lõm thì ra ra sức lõm xuống. Bộ ngực ít nhất cũng cỡ 34E, eo đoán chừng chỉ có một thước bảy tấc (56.64 cm)[1], còn có váy ngắn trên đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp tinh tế, làm cho đàn ông không thể tự chủ mà tưởng tượng đến cảnh chúng nó kẹp trên eo của mình
Những điều đó cũng thôi đi, chủ yếu nhất chính là gương mặt của người con gái đó còn phát triển rất cân xứng, thanh khiết. Ánh mắt trong suốt như nước, tôi còn thấy chiếc cằm nhọn đáng yêu, chiếc mũi cao khéo léo, đôi môi hồng nhạt, còn có tóc dài mềm mại, có thể làm cho đàn ông nảy sinh ham muốn bảo vệ vô tận.
Đương nhiên, bảo vệ xong sau đó bản thân mình sẽ tự chà đạp. Gương mặt thanh khiết, dáng người khiến mọi người ghen tị. Nghe nói loại con gái này được đàn ông chào đón nhất.
Ngược lại, người phụ nữ bên cạnh Đồng Diêu - kẻ hèn kém cỏi. Tôi chỉ mặc một bộ áo lót thể thao hơi trang trọng hơn áo ngủ một chút, tóc ba tháng không cắt tỉa nên rối tung, mặt chưa trang điểm - từ này dùng trên người tôi vốn không phải là ý tốt
Nói tóm lại, thật sự rất khó coi, khó coi vô cùng.
Người đàn ông kia nói với Đồng Diêu “Đồng tổng, đã lâu không gặp, còn tưởng rằng ngươi sợ ta nên không dám đến đấu chứ”
Lời nói cũng bốc mùi khí thối giống hệt vẻ ngoài của hắn, ngạo mạn hò hét giống nhau, tự mình giải quyết cũng giống nhau.
Bạn học Đồng Diêu không thèm để ý, trả lời như không có việc gì: “Đúng là có chút sợ… Mấy trận đấu năm nay, Triệu công tử vì quan tâm đến mặt mũi của ta, luôn cố ý để thua, ta thắng cũng rất xấu hổ”
Loại lời nói khen ngợi công khai châm biếm ngầm, nói bóng gió công khai đâm chọc này, kết hợp nụ cười ý vị sâu xa trên khóe miệng Đồng Diêu, lực sát thương đối với Triệu công tử và người con gái ngực 34E bên cạnh thật lớn.
Triệu công tử ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có thể kìm nén, vì thế, toàn bộ mạch máu nhỏ trên mặt nổi lên “Bùm bùm”, làm cho cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Kìm nén nửa ngày, cũng không thể nén thành một cái rắm để phát ra, vì thế, chỉ có thể đem lửa chuyển lên trên người tôi.
Đôi mắt hắn nhìn từ tóc tơ đến ngón chân xòe, lại từ ngón chân xòe quay lại sợi tóc trên đầu, cuối cùng cười cười khinh miệt, nói: “Đồng tổng đã đổi khẩu vị rồi sao? Cô gái này là vừa nhặt được trong thùng rác à?”
Triệu công tử miêu tả như vậy cũng không hề vô lý, so sánh với cô gái bên cạnh hắn tôi quả thật như thế.
Vì thế, tôi nói: “Không, là ta tự mình bò ra từ thùng rác, hắn mới nhặt được”
Phỏng chừng lúc đó, vẫn còn trong giai đoạn thất tình hỗn loạn mà tôi lại cảm thấy những lời này có phần rất buồn cười. Sau khi nói xong, tôi ôm bụng cười giòn tan. Sau khi lau nước mắt do cười chảy ra trên khóe mắt, tôi ngẩng đầu liền nhìn thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi. Mà bạn học Đồng Diêu thì đã quay mông trốn về phía sau xe ngồi chồm hổm khóc
Để vãn hồi thể diện, tôi chỉ có thể tập trung hỏa lực tấn công mạnh vào tiểu kê kê của Triệu công tử.
Tôi lấy từ trong túi ra danh thiếp, đưa cho hắn, sau đó giọng nói vô cùng thành khẩn nói: “Bạn học, ngươi có thể chưa ý thức được…Tiểu đệ đệ của ngươi bị vẹo, thật sự đó, nhìn kỹ thì lệch về bên phải. Nhưng mà đừng sợ, bệnh viện chúng tôi tiến hành hoạt động chiết khấu 20% cho việc phẫu thuật làm đẹp sinh sản, ta có thể làm bác sĩ mổ chính cho ngươi”.
Sau những lời này, mặt Triệu công tử lúc nãy do bị Đồng Diêu chọc giận mà đỏ sậm, bắt đầu tái xanh đi một chút.
Lúc này, cô gái có gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ bên cạnh hắn dùng tay nhéo má, chợt hiểu ra nói: “Thì ra ngươi thật sự bị vẹo, ta còn tưởng ta uống rượu nên bị hoa mắt”.
Vì thế, mặt Triệu công tử thành công tái mét hoàn toàn.
Xung quanh đầu tiên thật yên tĩnh, sau đó đột nhiên nổi lên một tràng thanh âm cười vang rất nhỏ.
Tôi quay đầu hướng về phía bọn đàn em quần là áo lượt tiếp tục chân thành phát danh thiếp, chân thành nói: “Thật ra, mười người đàn ông thì chín người bị vẹo, vẹo là bình thường, bạn học này ngươi đừng cười, tiểu đệ đệ của ngươi bị vẹo về bên trái… Mẹ của tôi ơi, bạn học này, ngươi càng lợi hại hơn, lại có thể vẹo về phía bên trong, có cá tính, ta thích”
Kế tiếp lại là một màn yên tĩnh, mặt của tất cả bọn đàn em quần là áo lượt đều bắt đầu đồng loạt biến đổi một chút thành màu xanh.
Thoạt nhìn, người ta nghĩ ngay đến mặt đất vào mùa xuân.
Mà bạn học Đồng Diêu thì đã sớm chạy đến bờ sông để khóc.
Sau khi phát xong danh thiếp, mọi người mạnh mẽ vứt bỏ cảnh tượng vừa rồi, mạnh mẽ ra lệnh chính mình coi tôi như không tồn tại. Nhưng mà, khi đi qua trước mặt tôi, bọn họ đều nhất trí nghiêng thân thể, không muốn để cho tôi xem mệnh căn của mình, để tránh việc hỏa nhãn kim tinh của tôi nhìn ra được cái gì bất thường.
Trải qua một cuộc chiến như vậy, Triệu công tử lại quyết định đem sự bực bội trên người tôi chuyển dời đến trên người bạn học Đồng Diêu.
Thằng nhóc kê kê vẹo này tiếp tục dùng phương thức tự mình giải quyết để nói: “Đồng tổng, hôm nay chúng ta mỗi người mang theo một phụ nữ đấu với nhau một trận, người thua sẽ kêu người kia một tiếng ‘anh’, thế nào?”
Ban đầu Đồng Diêu mang tôi tới đây để tìm sự kích thích, vì thế liền đồng ý
Quy tắc chính là Triệu công tử chở cô gái gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, Đồng Diêu chở theo tôi - một cô gái nhặt được từ trong đống rác, cùng lúc đua xe, xem ai tới đích trước.
Đường đua khoảng chừng 25 km, tuy rằng mặt đường bằng phẳng, nhưng vẫn có mấy đoạn cua gấp, khá thử thách kỹ thuật. Tôi ngồi ở trong xe, đeo dây an toàn, mặt đầy vẻ khẩn trương, nghiêm chỉnh chờ đợi. Trái lại, bạn học Đồng Diêu, vẻ mặt thoải mái, ngón tay nhịp trên tay lái
Trên trán tôi chảy mồ hôi lạnh, không nhịn được hỏi: “Cuối cùng có thể thắng hay không?"
“Yên tâm, ngon lành” Bạn học Đồng Diêu hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng lệch khoe ra một nụ cười xấu xa: “Ta sẽ không để ngươi mất mặt”
Tôi muốn vỗ ngực cam đoan nói mình cũng sẽ không làm cho hắn mất mặt, nhưng lời thề này thật khó khăn, vẫn là không lên tiếng là tốt nhất.
Một cô gái mặc váy ngắn, áo lông gợi cảm bó sát người đứng ở phía trước, cầm trong tay cờ đỏ vung lên, hai chiếc xe giống như tia chớp ngay lập tức xông ra ngoài
Tôi đoán là do tốc độ quá nhanh, cho nên kéo theo không khí chung quanh chuyển động. Nói cách khác, khoảnh khắc chúng tôi chạy nhanh ra ngoài, tôi thấy, váy ngắn của cô bé giương cờ đỏ kia bị gió mạnh tốc lên
“Oa, cô gái kia mặc quần lót chữ “T”… Hơn nữa còn không có làm cỏ!” Tôi nhịn không được kêu một tiếng.
Vừa dứt lời, xe “Kít Kít” nghiêng ngả một chút
Trong mắt bạn học Đồng Diêu đầy u ám rất hăm dọa người, tôi ngậm chặt miệng của mình.
Hai chiếc xe lao đi trên con đường rộng lớn mà yên tĩnh, giống như hai con thú dữ màu đen, truy đuổi nhau gắt gao
Bởi vì lúc xuất phát tôi thét lên một tiếng, làm cho bạn học Đồng Diêu lơ đễnh, xe trợt nên rớt lại phía sau. Nhưng bạn học Đồng Diêu vẫn không hề hoang mang, rất bình tĩnh. Giờ phút này hắn vẫn rất chuyên tâm nhìn chằm chằm về phía trước, đôi mắt giống như bầu trời cao màu đen, làm cho người ta không nhịn được suy nghĩ muốn đi vào bên trong, tiếp xúc, tìm tòi nghiên cứu.
Tôi an tâm, không biết tại sao lại rất là tin tưởng hắn. Cho nên cho dù bị rớt lại phía sau, tôi cũng thong dong duỗi thẳng eo, cuộn tròn trên ghế lái phụ
Bạn học Đồng Diêu đúng là không có làm tôi thất vọng, khi tới gần chỗ rẽ đầu tiên, hắn tăng tốc, tiếp theo tay lái thành thạo vượt lên trước chiếm con đường phía bên trong, một lần nữa chạy lên trước Triệu công tử. Sau đó, Triệu công tử luôn bị bỏ lại xa chúng tôi năm thước, không cách nào đuổi kịp.
Tôi nghiêng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ánh sáng trở thành một đường nét mảnh sáng chói, kéo dài, quét qua trước mặt tôi. Đường thật yên tĩnh, trong xe thật yên tĩnh, thế giới thật yên tĩnh. Lồng ngực của tôi, bỗng nhiên, tắc nghẽn khó chịu. Mùi rượu dâng lên, tôi… muốn ói. Nhưng suy xét đến việc đây là một trận thi đấu, hơn nữa, nếu Đồng Diêu thua sẽ phải gọi Triệu công tử mộng tiếng ‘anh’. Đây là chuyện rất mất mặt, tôi tuyệt đối không thể hại Đồng Diêu. Vì thế, tôi cố gắng kiềm chế
Tôi nhắm mắt lại, lẩm nhẩm: ta không muốn ói, ta không muốn ói, ta thật sự không muốn ói… Hàn Thực Sắc, kiềm chế, kiềm chế, kiên trì nhất định chiến thắng. Ngươi không phải từng nhịn đại tiện trong năm giờ sao? Lần này ngươi cũng có thể.
Nhưng mà vì vậy nên đầu tôi càng thêm hoa mắt, thỉnh thoảng trong dạ dày có thứ bẩn cứ trào lên, đều bị tôi kiên cường ngậm chặt miệng lại kìm nén trở lại.
Khi tôi đang muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong thì xe bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó, Đồng Diêu mở cửa xe, kéo tôi đến bên đường, nói khẽ: “Ói đi”
Tôi như nghe được thánh chỉ, ngồi xổm trên mặt đất, “Ụa” một tiếng ói ra.
Người nào chưa từng ói thì vĩnh viễn cũng không biết được sự khó chịu của nó.
Thứ bẩn trào lên làm cho tôi như muốn ngạt thở, khó chịu đến nỗi nước mắt cứ ào ào tuôn rơi.
Ói xong đợt đầu tiên, có chút thời gian nghỉ ngơi ở giữa, tôi đẩy Đồng Diêu ra, nói: “Ta ói ra thì tốt rồi, ngươi mau đuổi theo đi, nhất thiết đừng kêu Triệu công tử kia là anh”
Vừa nói xong những lời này, đợt thứ hai lại bắt đầu.
Tôi lại mạnh mẽ ói ra.
Đồng Diêu một tay giúp tôi vén tóc, một tay nhẹ vỗ vỗ lưng của tôi.
“Khóc đi”, Đồng Diêu nói: “Thức ăn không tốt thì ói ra, cảm xúc không tốt thì khóc ra”
Lời nói của hắn dường như bâng quơ, nhưng lại sâu sắc đánh vào nội tâm tôi. Nước mắt của tôi ngay lập tức giống như mưa to tầm tã rơi xuống, muốn dừng cũng không được.
Đúng vậy, sau khi Thịnh Du Kiệt bỏ đi, tôi vẫn luôn kiềm nén. Chúng tôi chia tay trong hòa bình, cho nên, tôi cho rằng tôi không nên khóc. Vì vậy, tôi để cho cảm xúc thối rữa trong lòng ăn mòn sức lực toàn thân.
Nhưng mà, nước mắt vẫn có. Vẫn luôn được tích lũy. Cho đến hôm nay, tôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội phát ra, trút hết tất cả cảm xúc.
Tôi khóc đến tê tâm liệt phế, khàn cả giọng, ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Dường như là muốn đem trái tim hư thối khóc ra ngoài.
Khoảnh khắc đó, cái gì tôi cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, chỉ là muốn cố hết sức khóc một trận. Chỉ có tiếng khóc gấp gáp, thê lương của tôi không ngừng vang lên trên cả bờ sông.
Cuối cùng, tôi tựa đầu vào trong lòng ngực Đồng Diêu, khóc nấc lên, giống như là hết hơi vậy. Đồng Diêu không nói gì, chỉ vuốt đầu tôi không ngừng. Loại an ủi không tiếng động này làm cho lòng tôi từ từ bình tĩnh lại. Dần dần, tôi ngừng khóc, trong nháy mắt toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, Triệu công tử thắng cuộc đấu mang theo một đám nhân chứng tìm được chúng tôi, đắc ý nói: “Đồng tổng, thật ngại, lần này không thể để ngươi thắng, ta thắng rồi. Thua cuộc đấu thì thế nào đây, cũng nên gọi một tiếng anh đi chứ”
Đồng Diêu mỉm cười, nói: “Triệu ca… chúng ta lần sau lại tiếp tục nha”
“Yo, tiếng ‘anh’ này cũng thật thoải mái”. Triệu công tử cười đến miệng nghiêng mắt vẹo: “Được, ta chờ lần sau lại nghe ngươi gọi”
Không đợi Đồng Diêu nói, tôi đã kéo hắn lên xe, nói thầm “Thật là, cái gì mà lần sau, loại người này ngay cả kê kê cũng xiêu vẹo, chúng ta không chơi với hắn, đi, về nhà!”
Nói xong, tôi đẩy Đồng Diêu lên xe, hắn dậm chân ga, chúng tôi nghênh ngang mà đi. Nhưng mà sau khi nhìn trong kiếng, tôi mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tái xanh. Triệu công tử thật đáng thương
Tối hôm đó, sau khi trút ra hết toàn bộ cảm xúc, tôi liền phấn chấn lên. Nhất thời, lòng cũng nhẹ hơn rất nhiều. Cũng không phải bỏ xuống được Thịnh Du Kiệt, mà chỉ là khóa hắn lại tại một nơi bí mật trong lòng. Đó là hồi ức của tôi, không ai có thể chạm vào.
Đáng nhắc tới chính là, sau ngày đó, thật sự có năm đàn em quần áo lụa là tới tìm tôi để phẫu thuật chữa trị tiểu đệ đệ của bọn họ.
Vì thế, tháng đó, tiền thưởng của tôi tăng mạnh.
Thật đáng mừng.
[1] 1 xích/thước = 1/3m = 33.33cm
1 thốn/tấc = 3.33 cm
Bình luận truyện