Ta là Thực Sắc
Chương 80: Đại tạ bát khối
Trong lòng liền nghẹn lại, vội tiến lên, nôn nóng hỏi:
"Chuyện gì xảy ra? Là bị ai đánh? Hắn ngại mạng mình quá dài hay là kê kê
quá dài, hai loại ta đều giúp hắn tiêu diệt cả thảy!"
Đồng Diêu ngẩng mạnh đầu, đôi mắt vì mất máu quá nhiều mà hơi có chút lơ mơ kia, trong khoảnh khắc đang nhìn tôi đó, thình lình bùng lên một đạo tinh quang, ngay sau đó, như là trong nháy mắt đã phóng thích hết lực lượng, nhạt tan, an bình, yên tâm.
Tôi đẩy Bông tai đệ đệ qua một bên, cẩn thận xem xét tình trạng vết thương của Đồng Diêu.
Vết thương ở chỗ đường mép tóc, một đường rách rất sâu, máu ào ạt mà ứa thẳng ra ngoài.
Bởi vì liên quan đến công việc, bình thường cũng đã quen các loại vết thương máu thịt lẫn lộn, có dữ tợn có khủng bố hơn nữa, cũng xem như bình thường.
Thế nhưng, lúc vết thương xuất hiện ở trên người mà mình quan tâm, ánh mắt của tôi vẫn có hơi hơi đau đớn.
"Sao không đi bệnh viện?" Tôi cau mày: "Chẳng lẽ muốn nhìn hắn chảy hết máu sao?"
"Kéo hắn không đi," trong giọng nói của Sài Sài mang theo buồn bực bất đắc dĩ: "Hắn nhất định phải nhìn thấy ngươi bình an đi ra mới chịu đi."
"Ta rất khỏe, đi, nhanh đi bệnh viện!" Tôi vội vàng cùng Sài Sài đỡ Đồng Diêu lên xe của Bông tai đệ đệ.
Bông tai đệ đệ cũng là người đủ nghĩa khí, dọc đường đi vô cùng lo lắng, liên tục vượt ba cái đèn đỏ, rốt cục nội trong năm phút đưa Đồng Diêu đến bệnh viện.
Cầm máu, khâu lại, tiêm phòng, lại đi chụp hình, cho tới nửa đêm, rốt cuộc xác định Đồng Diêu không có gì đáng ngại.
Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, Đồng Diêu nằm ngủ say trên giường bệnh.
Tôi tóm lỗ tai của Bông tai đệ đệ, kéo hắn ra ngoài phòng bệnh, nheo mắt tra hỏi: "Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai đánh Đồng Diêu?"
Khuyên tai đệ đệ đau đến miệng đều lệch, vội cầu xin tha thứ: "Tỷ tỷ, ngươi nhẹ chút, lỗ tai ta sắp bị kéo rớt xuống rồi."
Dù sao tác dụng của uy hiếp đã đạt được, tôi liền buông tayra.
"Sự việc là thế này," Bông tai đệ đệ xoa xoa cái lỗ tai sưng đỏ, chậm rãi mà nói: "Quán bar kia ta chỉ chiếm 50% cổ phần, mà 50% cổ phần còn lại là thuộc về Vân ca, một đại ca khu đông. Hôm nay quán bar ngày đầu tiên khai trương, hắn đương nhiên cũng mang theo thuộc hạ đến ủng hộ. Ai ngờ, Đại Đao khu tây kia cùng Vân ca trước giờ luôn giữ khoảng cách, đêm nay lại cố ý đến khiêu khích kiếm chuyện. Tỷ tỷ ngươi nhất định rất khó hiểu, quan hệ bọn họ vì sao lại cứng rắn như vậy? Nói đến chuyện này thì dài dòng lắm... A, đau!"
"Đau thì nói tới trọng điểm!" Tôi tức giận đến thiếu chút nữa vặn cái lỗ tai của hắn xuống dưới: "Ngươi là đang cố ý đùa giỡn ta phải không?"
Hoàng kim côn hạ xuất hảo nhân[2], lần này Bông tai đệ đệ đã hoàn toàn học ngoan, hắn tủi thân mà cúi cúi đầu, nói: "Tỷ tỷ, không phải ta không muốn nói với ngươi, là Đồng ca căn dặn ta không được nói với ngươi."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ làm bộ như không biết." Tôi trấn an nói.
Bông tai đệ đệ không làm sao được, chỉ có thể đem sự việc xảy ra một năm một mười[3] mà nói ra: "Sau khi ta báo cho các ngươi rời đi không bao lâu, Đại Đao khu tây liền mang theo người tới quán bar, không chỉ đập phá đồ đạc, còn động thủ đánh người, ta vội phái người đi báo cho Vân ca đến trừng trị bọn họ. Đúng lúc này, ta nhìn thấy Đồng ca vội vã đi xuống lầu, nói là ngươi đi toilet nhưng vẫn chưa trở lại, hỏi ta có thấy ngươi đi ra không. Ta nghĩ tỷ tỷ ngươi chắc chắn là lạc đường, liền đem suy đoán này nói cho Đồng ca. Đồng ca vừa nghe, lập tức xoay người nói là phải quay trở lại tìm ngươi. Nhưng lúc này, người của khu tây đã lên đến lầu trên, hai bên đang sống mái với nhau rồi, trở lên lầu quả thực chính là đi chịu chết a. Ta sống chết lôi kéo muốn nắm lấy Đồng ca, nhưng căn bản là kéo không được, một tay hắn đẩy ta ra, ba bước thành hai bước[4] liền chạy lên rồi. Kết quả, đang trên đường tìm tỷ tỷ ngươi, cùng những người kia hỗn chiến nên đã bị thương."
Tôi vừa nghe vừa ôm ngực mình, mắt đầy lệ nóng, cảm động đến rối loạn.
Đồng Diêu a Đồng Diêu, ngươi quả nhiên là đàn ông, đủ nghĩa khí!
Đêm nay nhất định là đêm không ngủ.
Tôi ở bên này vừa mới hiểu rõ tình hình, Sài Sài đã cầm di động, đi tới, nói: "Lâm Phong mời đến đồn công an cho khẩu cung."
Nghe vậy, tôi đến đầu ngón chân cũng căng thẳng, bỗng nghĩ đến mình đánh bất tỉnh bốn người ở trong gian phòng thuê kia.
Xong đời, chắc sẽ không trong một lúc xuống tay quá nặng, lấy mạng người chứ?
Kinh hồn bạt vía mà đi vào đồn công an, mới phát hiện bản thân sợ bóng sợ gió rồi.
Thì ra người Kiều bang chủ muốn tìm là Sài Sài -- năm tên côn đồ ngồi xổm dựa vào bên tường đồn công an, vết thương trên đầu chính là được Sài Sài ban tặng.
Thấy Sài Sài, năm tên côn đồ kia căm phẫn đến điên cuồng, một tên trong đó thậm chí uất ức mà chỉ vào Sài Sài khóc lên: "Chính là người này, chúng ta vốn tự mình đánh nhau đang tốt đẹp, nhưng cô ta vừa lên đến, hai lời chưa nói, trực tiếp cầm bình rượu liền đập vào đầu của chúng ta...... Chúng ta, chúng ta căn bản là không có trêu chọc cô ta!"
Kiều bang chủ vừa đặt bút ghi chép vừa nhướng mí mắt lên, liếc nhìn Sài Sài, tuy rằng lần này không lộ ra hàm răng trắng kinh điển kia, nhưng nụ cười nơi khóe miệng giống với bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu tôi lúc này, bóng loáng bóng loáng.
Sài Sài đối với nụ cười của hắn, rất là không đồng ý, nhàn rỗi giải thích: "Lúc ấy ta đã uống hơi nhiều, hơn nữa bộ dạng bọn họ không phải rất giống người tốt, cho nên mới xuống tay."
Kiều bang chủ vẫn là một câu cũng không nói, tươi cười nơi khóe miệng tiếp tục bóng loáng.
"Tùy các ngươi, cùng lắm thì giam ta mười bữa nửa tháng." Sài Sài hạ quyết tâm.
"Không đâu, không đâu, chúng ta làm sao có thể giam Sài tiểu thư chứ?" Tiểu Trần vội vàng ra hoà giải: "Bọn họ là cố ý gây sự, Sài tiểu thư ngươi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ."
Năm tên ngồi xổm ở góc tường cuồn cuộn căm hận không thôi: "Các ngươi làm sao có thể vì tình riêng mà trái pháp luật?"
Lông mày Tiểu Trần liền dựng lên: "Không phục, không phục trước tiên tự biến mình thành một mỹ nữ đi."
Năm tên cuồn cuộn không nói gì cứng họng.
Lúc này, một chú cảnh sát khác đi tới, báo cáo với Kiều bang chủ: "Lão Đại, Lý Đại Chí, Vương Minh, Nhậm Trình đã đi đến bệnh viện rồi."
"Là bị ai đánh?" Kiều bang chủ hỏi: "Nghiêm trọng không?"
"Đúng, ai làm bọn họ bị thương?" Tiểu Trần nắm chặt tay, tiểu vũ trụ trên người bùng nổ: "Người khu tây hay là người khu đông?"
"Không phải người làm bị thương, hình như là hít phải khí độc." Lúc chú cảnh sát nói cũng là có vẻ mặt không thể hiểu nổi: "Nghe nói, bọn họ mới vừa đẩy cửa một gian phòng bao ra, một luồng mùi thối dơ bẩn phả vào mặt mà đến, ba bọn họ nhất thời không phòng bị, hít một ngụm lớn liền té xỉu... Đúng rồi, nghe nói Vân Dịch Phong đại ca khu đông chính là được tìm thấy ở trong gian phòng bao đó, trên người không có thương tích gì, phỏng chừng cũng là bị chất khí kia xông bất tỉnh."
"Xem ra hiện tại giang hồ đánh nhau bắt đầu sử dụng vũ khí kiểu mới rồi." Tiểu Trần vuốt cằm trầm tư: "Hừ, sau này khi chấp hành nhiệm vụ, cần xin mặt nạ phòng độc mới được."
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, nhìn đèn huỳnh quang, nhìn cái mông vểnh của chú cảnh sát.
Không nghe thấy, cái gì tôi cũng không nghe thấy.
"Nếu đã hỏi xong, lại không bắt ta, vậy ta đi đây." Sài Sài nói xong, liền kéo tôi đi ra ngoài.
Lúc đi qua cạnh người Kiều bang chủ, tôi nghe thấy Kiều bang chủ nhẹ giọng nói: "Ngươi chú ý tên giáo sư kia một chút."
Sài Sài cúi đầu, toét miệng cười với hắn: "Người ta nên chú ý nhất là ngươi."
Nghe vậy, Kiều bang chủ ngẩng đầu, lần này không sai, đã mở miệng, hàm răng trắng lại lộ ra, ẩn a hiện: "Đúng vậy, đời này của ngươi, người nên chú ý nhất, chính là ta... Dù sao, chúng ta cũng là từng đồng sàng cộng miên [5]."
Sài Sài đáng thương, trong lời nói lại bị chiếm tiện nghi.
Sài Sài nheo mắt, trong mắt mang theo mảnh vỡ nho nhỏ.
Đồn công an đã yên tĩnh lại.
Tôi chậm rãi đi đến cạnh bàn, cầm bình nước[6], điện thoại, ống đựng bút vân vân hết thảy những vật cứng giống như gạch vụn lén lút chuyển cho Tiểu Trần, Tiểu Trần lặng lẽ nhận, lại chuyển cho Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh nhận, tiếp tục chuyển cho Tiểu Nghiêm.
Chuyện đùa, một người con gái dám một mình đấu năm tên lưu manh, ngươi cho rằng người ta không dám đánh cảnh sát?
Nhưng mà, Sài Sài là không thèm đánh.
Nó hơi ngẩng cổ, lộ ra đường cong duyên dáng, còn có chiếc cằm tinh tế.
Sau đó, nó nhấc chân, rời đi.
Tôi cùng những người khác thở ra ngụm khí thật lớn.
Ôi mẹ tôi, hai người kia còn đấu như vậy thêm nữa, tế bào trứng của những người xem như chúng tôi đây không biết phải tổn thất bao nhiêu.
Sau khi khách sáo vài câu, tôi cũng chạy ra khỏi đồn công an, đuổi theo Sài Sài.
"Này, Kiều bang chủ bảo mày chú ý tên giáo sư sư kia là ý gì?" Tôi tò mò.
"Ai biết?" Sài Sài ngáp một cái.
"Tính ra, mày cùng tên giáo sư kia cũng quen nhau gần nửa năm, rốt cuộc cảm giác thế nào a?" Tôi hỏi.
"Cũng không có nửa năm, giữa chừng hắn đi học nơi khác, thời gian chúng tao thật sự gặp mặt cũng chỉ có hai tháng."
Sài Sài rủ mắt, suy tư hồi lâu, cuối cùng nói: "Đối với tao rất chu đáo, nhưng mà... Dù sao tao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, tao cũng chẳng nói được."
"Có thể là mày đa nghi chăng?" Tôi trấn an: "Mày nghĩ xem, người trước kia mày gặp được đều là có chút không bình thường, bây giờ thật vất vả gặp được người bình thường, cho nên sẽ không quen."
"Phỏng chừng là như vậy." Sài Sài day day thái dương, đột nhiên thốt ra một câu: "Tên Lâm Phong kia thực phiền phức."
Tôi vốn muốn nói cho Sài Sài, nói Kiều bang chủ kỳ thật là rất có ý với nó, nhưng là nghĩ lại, hay là thôi đi.
Dù sao, thời gian gần đây thật nhàm chán, xem hai người bọn họ đấu qua đấu lại cũng rất vui.
Tôi thừa nhận, lòng dạ tôi đen tối.
Đồng Diêu không muốn làm ầm ĩ chuyện này, vì thế bèn giấu người trong nhà.
Cho nên, công tác chăm sóc hắn liền do tôi cùng Sài Sài gánh vác.
Nhưng bởi vì vấn đề thời gian trong công việc của Sài Sài, đến cuối cùng, biến thành một mình tôi chăm sóc Đồng Diêu.
Bạn học Đồng Diêu là bởi vì tôi mà bị thương, nghĩ đến điểm này, tôi liền cảm động không thôi, chăm sóc hắn cũng là hết sức tận tâm, ngoại trừ thỉnh thoảng cười giễu lịch sử xương bọt biển bị gãy của hắn, trên cơ bản là cũng không chọc gì hắn.
Bận rộn bên Đồng Diêu, tôi liền quên được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, sự khác thường của nhóc ăn mày buổi tối hôm đó.
Ví dụ như, ở trong gian phòng bao tôi đập vào đầu bốn người.
Ví dụ như, tôi thả cái rắm ở trên mặt của Vân Dịch Phong lão đại khu đông.
Thế nhưng không sao, ông trời có thể làm tôi nhớ rõ.
Vào ngày thứ ba sau khi sự việc phát sinh, tôi cầm cặp lồng giữ nhiệt chứa canh gà, đến bệnh viện đưa cơm cho Đồng Diêu. Bước vào thang máy, đang muốn đóng cửa, hai người chen vào.
Tôi đảo đuôi mắt qua, kẽ ngón chân ngay lập tức liền co rút lại.
Cái người trên đầu quấn băng gạc, trên tay vẽ một con rồng kia, không phải là tên hình xăm cuồn cuộn đêm đó ở trong toilet của phòng bao, bị tôi cùng phục vụ sinh xui xẻo đánh ngã sao?
Nhận ra điều này, tôi hận không thể đưa đầu đến chỗ mắt cá chân, vội nghiêng người đi, co vào trong góc.
May mắn, hình xăm cuồn cuộn kia không chú ý tới tôi, chỉ chuyên tâm mà nói chuyện cùng đồng bọn: "Ta nhớ rất rõ, nhất định là đứa con gái kia đánh Vân ca."
"Mẹ nó, một đứa con gái làm sao có thể đánh ngã ngươi cùng Vân ca chứ? Lão tử thật sự là không nghĩ ra." Đồng bọn nghi hoặc.
"Lão tử là bị đánh lén, con bé kia đặc biệt gian xảo, Vân ca không phải cũng là bị nó đánh lén sao?" Vì bảo hộ hình tượng bản thân, hình xăm cuồn cuộn vội vàng biện giải.
"Dù sao, sau khi Vân ca tỉnh lại, sắc mặt xanh mét. Thời gian ta theo hắn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy. Vân ca hạ lệnh, không tiếc bất cứ giá nào phải đào ra được con bé kia ra." Đồng bọn nói: "Cho nên, hôm nay liền tìm đến ngươi, muốn để ngươi vẽ ra dáng vẻ của nó."
"Yên tâm, lúc lão tử học tiểu học, vẽ tranh còn từng được khen thưởng hạng nhất của trường, tuyệt đối có thể vẽ đến giống như ảnh chụp." Hình xăm cuồn cuộn vỗ ngực cam đoan.
Tôi đứng ở trong thang máy, ngốc như gà gỗ.
Tên Vân Dịch Phong kia cũng đã chuyển tới bệnh viện này?
Nghe ý tứ vừa rồi của hai tên lưu manh, tên Vân Dịch Phong kia hình như là cực kì cực kì cực kì cực kì tức giận.
Rõ ràng muốn đào ba thước đất, lôi tôi ra cho bằng được, khẳng định là muốn đem tôi chặt thành tám khối.
Tương lai không lâu sau, khối thi thể của tôi sẽ xuất hiện ở trong mỗi một cái trạm rác lớn của cái thành phố này, dọa chết bà cụ nhặt phế phẩm.
Nghĩ đến đây, tôi mặt trắng ra, tay lạnh đi, chân run lên, tóc tai đều đã dựng đứng.
Bất quá, cũng may Vân Dịch Phong không nhìn thấy dáng vẻ của tôi, còn có thời gian chuyển Đồng Diêu ra ngoài.
Nghĩ đến đây, tôi vội vã xông vào trong phòng bệnh của Đồng Diêu, bình tĩnh mà bưng canh gà cho hắn, tiếp theo, lại tiếp tục bình tĩnh mà ra ngoài, sau đó, dùng tốc độ có thể so với Usain Bolt[7], vọt tới văn phòng bác sĩ, yêu cầu giải quyết thủ tục xuất viện cho Đồng Diêu.
Thế nhưng, bác sĩ lại vắng mặt, phỏng chừng là đi tuần phòng.
Lòng tôi nóng như lửa cháy, một khắc cũng không chờ được, đang chuẩn bị đi tìm bác sĩ.
Thế nhưng, ở cửa, lại phát hiện tên lưu manh xăm mình kia đang đi về phía văn phòng.
Tôi nhất thời chân tay luống cuống, lui về văn phòng, ở trong phòng xoay khắp nơi thậm chí còn ghé vào mép cửa sổ, suy nghĩ có nên nhảy xuống hay không.
[1]大卸八塊: đại tạ bát khối – vốn là một cực hình thời xưa, cùng với “ngũ mã phanh thây”. Nay chỉ việc đem một thứ đầy đủ nguyên vẹn chia thành những phần nhỏ.
[2]黄金棍下出好人: hoàng kim côn hạ xuất hảo nhân – có roi vọt mới nên người
[3]一五一十: nhất ngũ nhất thập – rõ ràng chi tiết
[4]三步两步: tam bộ lưỡng bộ - vội vàng, ba chân bốn cẳng
[5]同床共眠: đồng sàng cộng miên - cùng ngủ chung giường
[6] 太空杯: bình thái không – một loại bình đựng nước uống
[7]博尔特: Usain Bolt(sinh 21 tháng 8 năm 1986) là một vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét, 200 mét và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức. Bolt đã trở thành nam vận động viên đầu tiên đoạt huy chương vàng ở cả 3 nội dung trên tại một kỳ Thế vận hội kể từ sau vận động viên Carl Lewis tại Los Angeles năm 1984, và cũng là nam vận động viên đầu tiên trong lịch sử lập kỷ lục mới ở cả 3 nội dung cao quý này của bộ môn điền kinh tại một kỳ Thế vận hội. Do những thành tích nổi bật trong các nội dung chạy nước rút mà giới truyền thông đã đặt cho anh biệt danh "Bolt tia chớp" ("Lightning Bolt")..
Đồng Diêu ngẩng mạnh đầu, đôi mắt vì mất máu quá nhiều mà hơi có chút lơ mơ kia, trong khoảnh khắc đang nhìn tôi đó, thình lình bùng lên một đạo tinh quang, ngay sau đó, như là trong nháy mắt đã phóng thích hết lực lượng, nhạt tan, an bình, yên tâm.
Tôi đẩy Bông tai đệ đệ qua một bên, cẩn thận xem xét tình trạng vết thương của Đồng Diêu.
Vết thương ở chỗ đường mép tóc, một đường rách rất sâu, máu ào ạt mà ứa thẳng ra ngoài.
Bởi vì liên quan đến công việc, bình thường cũng đã quen các loại vết thương máu thịt lẫn lộn, có dữ tợn có khủng bố hơn nữa, cũng xem như bình thường.
Thế nhưng, lúc vết thương xuất hiện ở trên người mà mình quan tâm, ánh mắt của tôi vẫn có hơi hơi đau đớn.
"Sao không đi bệnh viện?" Tôi cau mày: "Chẳng lẽ muốn nhìn hắn chảy hết máu sao?"
"Kéo hắn không đi," trong giọng nói của Sài Sài mang theo buồn bực bất đắc dĩ: "Hắn nhất định phải nhìn thấy ngươi bình an đi ra mới chịu đi."
"Ta rất khỏe, đi, nhanh đi bệnh viện!" Tôi vội vàng cùng Sài Sài đỡ Đồng Diêu lên xe của Bông tai đệ đệ.
Bông tai đệ đệ cũng là người đủ nghĩa khí, dọc đường đi vô cùng lo lắng, liên tục vượt ba cái đèn đỏ, rốt cục nội trong năm phút đưa Đồng Diêu đến bệnh viện.
Cầm máu, khâu lại, tiêm phòng, lại đi chụp hình, cho tới nửa đêm, rốt cuộc xác định Đồng Diêu không có gì đáng ngại.
Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, Đồng Diêu nằm ngủ say trên giường bệnh.
Tôi tóm lỗ tai của Bông tai đệ đệ, kéo hắn ra ngoài phòng bệnh, nheo mắt tra hỏi: "Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai đánh Đồng Diêu?"
Khuyên tai đệ đệ đau đến miệng đều lệch, vội cầu xin tha thứ: "Tỷ tỷ, ngươi nhẹ chút, lỗ tai ta sắp bị kéo rớt xuống rồi."
Dù sao tác dụng của uy hiếp đã đạt được, tôi liền buông tayra.
"Sự việc là thế này," Bông tai đệ đệ xoa xoa cái lỗ tai sưng đỏ, chậm rãi mà nói: "Quán bar kia ta chỉ chiếm 50% cổ phần, mà 50% cổ phần còn lại là thuộc về Vân ca, một đại ca khu đông. Hôm nay quán bar ngày đầu tiên khai trương, hắn đương nhiên cũng mang theo thuộc hạ đến ủng hộ. Ai ngờ, Đại Đao khu tây kia cùng Vân ca trước giờ luôn giữ khoảng cách, đêm nay lại cố ý đến khiêu khích kiếm chuyện. Tỷ tỷ ngươi nhất định rất khó hiểu, quan hệ bọn họ vì sao lại cứng rắn như vậy? Nói đến chuyện này thì dài dòng lắm... A, đau!"
"Đau thì nói tới trọng điểm!" Tôi tức giận đến thiếu chút nữa vặn cái lỗ tai của hắn xuống dưới: "Ngươi là đang cố ý đùa giỡn ta phải không?"
Hoàng kim côn hạ xuất hảo nhân[2], lần này Bông tai đệ đệ đã hoàn toàn học ngoan, hắn tủi thân mà cúi cúi đầu, nói: "Tỷ tỷ, không phải ta không muốn nói với ngươi, là Đồng ca căn dặn ta không được nói với ngươi."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ làm bộ như không biết." Tôi trấn an nói.
Bông tai đệ đệ không làm sao được, chỉ có thể đem sự việc xảy ra một năm một mười[3] mà nói ra: "Sau khi ta báo cho các ngươi rời đi không bao lâu, Đại Đao khu tây liền mang theo người tới quán bar, không chỉ đập phá đồ đạc, còn động thủ đánh người, ta vội phái người đi báo cho Vân ca đến trừng trị bọn họ. Đúng lúc này, ta nhìn thấy Đồng ca vội vã đi xuống lầu, nói là ngươi đi toilet nhưng vẫn chưa trở lại, hỏi ta có thấy ngươi đi ra không. Ta nghĩ tỷ tỷ ngươi chắc chắn là lạc đường, liền đem suy đoán này nói cho Đồng ca. Đồng ca vừa nghe, lập tức xoay người nói là phải quay trở lại tìm ngươi. Nhưng lúc này, người của khu tây đã lên đến lầu trên, hai bên đang sống mái với nhau rồi, trở lên lầu quả thực chính là đi chịu chết a. Ta sống chết lôi kéo muốn nắm lấy Đồng ca, nhưng căn bản là kéo không được, một tay hắn đẩy ta ra, ba bước thành hai bước[4] liền chạy lên rồi. Kết quả, đang trên đường tìm tỷ tỷ ngươi, cùng những người kia hỗn chiến nên đã bị thương."
Tôi vừa nghe vừa ôm ngực mình, mắt đầy lệ nóng, cảm động đến rối loạn.
Đồng Diêu a Đồng Diêu, ngươi quả nhiên là đàn ông, đủ nghĩa khí!
Đêm nay nhất định là đêm không ngủ.
Tôi ở bên này vừa mới hiểu rõ tình hình, Sài Sài đã cầm di động, đi tới, nói: "Lâm Phong mời đến đồn công an cho khẩu cung."
Nghe vậy, tôi đến đầu ngón chân cũng căng thẳng, bỗng nghĩ đến mình đánh bất tỉnh bốn người ở trong gian phòng thuê kia.
Xong đời, chắc sẽ không trong một lúc xuống tay quá nặng, lấy mạng người chứ?
Kinh hồn bạt vía mà đi vào đồn công an, mới phát hiện bản thân sợ bóng sợ gió rồi.
Thì ra người Kiều bang chủ muốn tìm là Sài Sài -- năm tên côn đồ ngồi xổm dựa vào bên tường đồn công an, vết thương trên đầu chính là được Sài Sài ban tặng.
Thấy Sài Sài, năm tên côn đồ kia căm phẫn đến điên cuồng, một tên trong đó thậm chí uất ức mà chỉ vào Sài Sài khóc lên: "Chính là người này, chúng ta vốn tự mình đánh nhau đang tốt đẹp, nhưng cô ta vừa lên đến, hai lời chưa nói, trực tiếp cầm bình rượu liền đập vào đầu của chúng ta...... Chúng ta, chúng ta căn bản là không có trêu chọc cô ta!"
Kiều bang chủ vừa đặt bút ghi chép vừa nhướng mí mắt lên, liếc nhìn Sài Sài, tuy rằng lần này không lộ ra hàm răng trắng kinh điển kia, nhưng nụ cười nơi khóe miệng giống với bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu tôi lúc này, bóng loáng bóng loáng.
Sài Sài đối với nụ cười của hắn, rất là không đồng ý, nhàn rỗi giải thích: "Lúc ấy ta đã uống hơi nhiều, hơn nữa bộ dạng bọn họ không phải rất giống người tốt, cho nên mới xuống tay."
Kiều bang chủ vẫn là một câu cũng không nói, tươi cười nơi khóe miệng tiếp tục bóng loáng.
"Tùy các ngươi, cùng lắm thì giam ta mười bữa nửa tháng." Sài Sài hạ quyết tâm.
"Không đâu, không đâu, chúng ta làm sao có thể giam Sài tiểu thư chứ?" Tiểu Trần vội vàng ra hoà giải: "Bọn họ là cố ý gây sự, Sài tiểu thư ngươi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ."
Năm tên ngồi xổm ở góc tường cuồn cuộn căm hận không thôi: "Các ngươi làm sao có thể vì tình riêng mà trái pháp luật?"
Lông mày Tiểu Trần liền dựng lên: "Không phục, không phục trước tiên tự biến mình thành một mỹ nữ đi."
Năm tên cuồn cuộn không nói gì cứng họng.
Lúc này, một chú cảnh sát khác đi tới, báo cáo với Kiều bang chủ: "Lão Đại, Lý Đại Chí, Vương Minh, Nhậm Trình đã đi đến bệnh viện rồi."
"Là bị ai đánh?" Kiều bang chủ hỏi: "Nghiêm trọng không?"
"Đúng, ai làm bọn họ bị thương?" Tiểu Trần nắm chặt tay, tiểu vũ trụ trên người bùng nổ: "Người khu tây hay là người khu đông?"
"Không phải người làm bị thương, hình như là hít phải khí độc." Lúc chú cảnh sát nói cũng là có vẻ mặt không thể hiểu nổi: "Nghe nói, bọn họ mới vừa đẩy cửa một gian phòng bao ra, một luồng mùi thối dơ bẩn phả vào mặt mà đến, ba bọn họ nhất thời không phòng bị, hít một ngụm lớn liền té xỉu... Đúng rồi, nghe nói Vân Dịch Phong đại ca khu đông chính là được tìm thấy ở trong gian phòng bao đó, trên người không có thương tích gì, phỏng chừng cũng là bị chất khí kia xông bất tỉnh."
"Xem ra hiện tại giang hồ đánh nhau bắt đầu sử dụng vũ khí kiểu mới rồi." Tiểu Trần vuốt cằm trầm tư: "Hừ, sau này khi chấp hành nhiệm vụ, cần xin mặt nạ phòng độc mới được."
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, nhìn đèn huỳnh quang, nhìn cái mông vểnh của chú cảnh sát.
Không nghe thấy, cái gì tôi cũng không nghe thấy.
"Nếu đã hỏi xong, lại không bắt ta, vậy ta đi đây." Sài Sài nói xong, liền kéo tôi đi ra ngoài.
Lúc đi qua cạnh người Kiều bang chủ, tôi nghe thấy Kiều bang chủ nhẹ giọng nói: "Ngươi chú ý tên giáo sư kia một chút."
Sài Sài cúi đầu, toét miệng cười với hắn: "Người ta nên chú ý nhất là ngươi."
Nghe vậy, Kiều bang chủ ngẩng đầu, lần này không sai, đã mở miệng, hàm răng trắng lại lộ ra, ẩn a hiện: "Đúng vậy, đời này của ngươi, người nên chú ý nhất, chính là ta... Dù sao, chúng ta cũng là từng đồng sàng cộng miên [5]."
Sài Sài đáng thương, trong lời nói lại bị chiếm tiện nghi.
Sài Sài nheo mắt, trong mắt mang theo mảnh vỡ nho nhỏ.
Đồn công an đã yên tĩnh lại.
Tôi chậm rãi đi đến cạnh bàn, cầm bình nước[6], điện thoại, ống đựng bút vân vân hết thảy những vật cứng giống như gạch vụn lén lút chuyển cho Tiểu Trần, Tiểu Trần lặng lẽ nhận, lại chuyển cho Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh nhận, tiếp tục chuyển cho Tiểu Nghiêm.
Chuyện đùa, một người con gái dám một mình đấu năm tên lưu manh, ngươi cho rằng người ta không dám đánh cảnh sát?
Nhưng mà, Sài Sài là không thèm đánh.
Nó hơi ngẩng cổ, lộ ra đường cong duyên dáng, còn có chiếc cằm tinh tế.
Sau đó, nó nhấc chân, rời đi.
Tôi cùng những người khác thở ra ngụm khí thật lớn.
Ôi mẹ tôi, hai người kia còn đấu như vậy thêm nữa, tế bào trứng của những người xem như chúng tôi đây không biết phải tổn thất bao nhiêu.
Sau khi khách sáo vài câu, tôi cũng chạy ra khỏi đồn công an, đuổi theo Sài Sài.
"Này, Kiều bang chủ bảo mày chú ý tên giáo sư sư kia là ý gì?" Tôi tò mò.
"Ai biết?" Sài Sài ngáp một cái.
"Tính ra, mày cùng tên giáo sư kia cũng quen nhau gần nửa năm, rốt cuộc cảm giác thế nào a?" Tôi hỏi.
"Cũng không có nửa năm, giữa chừng hắn đi học nơi khác, thời gian chúng tao thật sự gặp mặt cũng chỉ có hai tháng."
Sài Sài rủ mắt, suy tư hồi lâu, cuối cùng nói: "Đối với tao rất chu đáo, nhưng mà... Dù sao tao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, tao cũng chẳng nói được."
"Có thể là mày đa nghi chăng?" Tôi trấn an: "Mày nghĩ xem, người trước kia mày gặp được đều là có chút không bình thường, bây giờ thật vất vả gặp được người bình thường, cho nên sẽ không quen."
"Phỏng chừng là như vậy." Sài Sài day day thái dương, đột nhiên thốt ra một câu: "Tên Lâm Phong kia thực phiền phức."
Tôi vốn muốn nói cho Sài Sài, nói Kiều bang chủ kỳ thật là rất có ý với nó, nhưng là nghĩ lại, hay là thôi đi.
Dù sao, thời gian gần đây thật nhàm chán, xem hai người bọn họ đấu qua đấu lại cũng rất vui.
Tôi thừa nhận, lòng dạ tôi đen tối.
Đồng Diêu không muốn làm ầm ĩ chuyện này, vì thế bèn giấu người trong nhà.
Cho nên, công tác chăm sóc hắn liền do tôi cùng Sài Sài gánh vác.
Nhưng bởi vì vấn đề thời gian trong công việc của Sài Sài, đến cuối cùng, biến thành một mình tôi chăm sóc Đồng Diêu.
Bạn học Đồng Diêu là bởi vì tôi mà bị thương, nghĩ đến điểm này, tôi liền cảm động không thôi, chăm sóc hắn cũng là hết sức tận tâm, ngoại trừ thỉnh thoảng cười giễu lịch sử xương bọt biển bị gãy của hắn, trên cơ bản là cũng không chọc gì hắn.
Bận rộn bên Đồng Diêu, tôi liền quên được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, sự khác thường của nhóc ăn mày buổi tối hôm đó.
Ví dụ như, ở trong gian phòng bao tôi đập vào đầu bốn người.
Ví dụ như, tôi thả cái rắm ở trên mặt của Vân Dịch Phong lão đại khu đông.
Thế nhưng không sao, ông trời có thể làm tôi nhớ rõ.
Vào ngày thứ ba sau khi sự việc phát sinh, tôi cầm cặp lồng giữ nhiệt chứa canh gà, đến bệnh viện đưa cơm cho Đồng Diêu. Bước vào thang máy, đang muốn đóng cửa, hai người chen vào.
Tôi đảo đuôi mắt qua, kẽ ngón chân ngay lập tức liền co rút lại.
Cái người trên đầu quấn băng gạc, trên tay vẽ một con rồng kia, không phải là tên hình xăm cuồn cuộn đêm đó ở trong toilet của phòng bao, bị tôi cùng phục vụ sinh xui xẻo đánh ngã sao?
Nhận ra điều này, tôi hận không thể đưa đầu đến chỗ mắt cá chân, vội nghiêng người đi, co vào trong góc.
May mắn, hình xăm cuồn cuộn kia không chú ý tới tôi, chỉ chuyên tâm mà nói chuyện cùng đồng bọn: "Ta nhớ rất rõ, nhất định là đứa con gái kia đánh Vân ca."
"Mẹ nó, một đứa con gái làm sao có thể đánh ngã ngươi cùng Vân ca chứ? Lão tử thật sự là không nghĩ ra." Đồng bọn nghi hoặc.
"Lão tử là bị đánh lén, con bé kia đặc biệt gian xảo, Vân ca không phải cũng là bị nó đánh lén sao?" Vì bảo hộ hình tượng bản thân, hình xăm cuồn cuộn vội vàng biện giải.
"Dù sao, sau khi Vân ca tỉnh lại, sắc mặt xanh mét. Thời gian ta theo hắn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy. Vân ca hạ lệnh, không tiếc bất cứ giá nào phải đào ra được con bé kia ra." Đồng bọn nói: "Cho nên, hôm nay liền tìm đến ngươi, muốn để ngươi vẽ ra dáng vẻ của nó."
"Yên tâm, lúc lão tử học tiểu học, vẽ tranh còn từng được khen thưởng hạng nhất của trường, tuyệt đối có thể vẽ đến giống như ảnh chụp." Hình xăm cuồn cuộn vỗ ngực cam đoan.
Tôi đứng ở trong thang máy, ngốc như gà gỗ.
Tên Vân Dịch Phong kia cũng đã chuyển tới bệnh viện này?
Nghe ý tứ vừa rồi của hai tên lưu manh, tên Vân Dịch Phong kia hình như là cực kì cực kì cực kì cực kì tức giận.
Rõ ràng muốn đào ba thước đất, lôi tôi ra cho bằng được, khẳng định là muốn đem tôi chặt thành tám khối.
Tương lai không lâu sau, khối thi thể của tôi sẽ xuất hiện ở trong mỗi một cái trạm rác lớn của cái thành phố này, dọa chết bà cụ nhặt phế phẩm.
Nghĩ đến đây, tôi mặt trắng ra, tay lạnh đi, chân run lên, tóc tai đều đã dựng đứng.
Bất quá, cũng may Vân Dịch Phong không nhìn thấy dáng vẻ của tôi, còn có thời gian chuyển Đồng Diêu ra ngoài.
Nghĩ đến đây, tôi vội vã xông vào trong phòng bệnh của Đồng Diêu, bình tĩnh mà bưng canh gà cho hắn, tiếp theo, lại tiếp tục bình tĩnh mà ra ngoài, sau đó, dùng tốc độ có thể so với Usain Bolt[7], vọt tới văn phòng bác sĩ, yêu cầu giải quyết thủ tục xuất viện cho Đồng Diêu.
Thế nhưng, bác sĩ lại vắng mặt, phỏng chừng là đi tuần phòng.
Lòng tôi nóng như lửa cháy, một khắc cũng không chờ được, đang chuẩn bị đi tìm bác sĩ.
Thế nhưng, ở cửa, lại phát hiện tên lưu manh xăm mình kia đang đi về phía văn phòng.
Tôi nhất thời chân tay luống cuống, lui về văn phòng, ở trong phòng xoay khắp nơi thậm chí còn ghé vào mép cửa sổ, suy nghĩ có nên nhảy xuống hay không.
[1]大卸八塊: đại tạ bát khối – vốn là một cực hình thời xưa, cùng với “ngũ mã phanh thây”. Nay chỉ việc đem một thứ đầy đủ nguyên vẹn chia thành những phần nhỏ.
[2]黄金棍下出好人: hoàng kim côn hạ xuất hảo nhân – có roi vọt mới nên người
[3]一五一十: nhất ngũ nhất thập – rõ ràng chi tiết
[4]三步两步: tam bộ lưỡng bộ - vội vàng, ba chân bốn cẳng
[5]同床共眠: đồng sàng cộng miên - cùng ngủ chung giường
[6] 太空杯: bình thái không – một loại bình đựng nước uống
[7]博尔特: Usain Bolt(sinh 21 tháng 8 năm 1986) là một vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét, 200 mét và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức. Bolt đã trở thành nam vận động viên đầu tiên đoạt huy chương vàng ở cả 3 nội dung trên tại một kỳ Thế vận hội kể từ sau vận động viên Carl Lewis tại Los Angeles năm 1984, và cũng là nam vận động viên đầu tiên trong lịch sử lập kỷ lục mới ở cả 3 nội dung cao quý này của bộ môn điền kinh tại một kỳ Thế vận hội. Do những thành tích nổi bật trong các nội dung chạy nước rút mà giới truyền thông đã đặt cho anh biệt danh "Bolt tia chớp" ("Lightning Bolt")..
Bình luận truyện