Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 146: 146: Một Mình Ta Cân Năm





- Tiểu huynh đệ, nếu như ngươi xuất thân từ Tử Đỉnh Sơn, vậy cho hỏi ngươi đến từ môn phái nào?
Trong đội hình Tử Đỉnh Sơn, năm Hữu Hồn Cảnh nhảy từ trên lưng phi hành Nguyên Yêu Thú của tông môn mình xuống, khách khí hỏi
Vũ Lôi Phong nhíu mày, tuy năm tên Hữu Hồn Cảnh có chút khách khí với hắn, nhưng từ sâu trong ánh mắt họ là sự ghen ghét và tham lam đến cực điểm, một nửa điểm chân thành cũng không có
- Tại hạ là tán tu, không danh không phận, không môn không phái, danh xưng Đồ Phong Vân
Vũ Lôi Phong cũng không chút khách khí, vẫn thẳng lưng dõng dạc lơ lửng trên Tiểu Na Phi Vũ, Tiểu Na Hồn Đao trong tay vẫn bừng bừng khí thế sát phạt
- Các tiền bối trong Tứ Đại Môn Phái Tử Đỉnh Sơn có đề nghị muốn để đạo hữu đến làm thân truyền đệ tử, dù sao chúng ta cũng cùng nhau xuất phát từ Tử Đỉnh Sơn, nên chung tay xây dưng Tử Đỉnh Sơn hùng mạnh
Vũ Lôi Phong nghe tên Hữu Hồn Cảnh nói, sắc mặt không chút biến hóa, nhàn nhạt hỏi
- Cái giá là gì?
Thấy Vũ Lôi Phong sảng khoái hỏi trực tiếp, tên Hữu Hồn Cảnh đi đầu cũng sảng khoái nói thẳng
- Đơn giản! Giao ra Huyết Băng Phách Lôi Liên là được, về sau địa vị của các hạ sẽ cực kỳ cao trong Tử Đỉnh Sơn
Phụt!
- Ta nhổ vào
- Nói vậy ai chả nói được
Đám đông bắt đầu trào phúng, chỉ có chút lợi tức như vậy mà đòi cướp Huyết Băng Phách Lôi Liên, đùa à?
Vũ Lôi Phong cũng chế giễu cười
- Ta thấy không bằng như vậy đi, Đồ Phong Vân ta luôn bất bại trong cùng cấp, mấy tên Kết Hồn Cảnh gà mờ này không xứng để bổn công tử khởi động.

- Vậy nên ta có đề nghị, cả năm người các ngươi từng người một lên đấu với ta, nếu bổn công tử thua một trận thì sẽ giao Huyết Băng Phách Lôi Liên cho Tử Đỉnh Sơn các ngươi! Thế nào?
Hít!
Toàn trường hít sâu một hơi, điều kiện của Vũ Lôi Phong quá vô lý, không phải vì hắn chiếm tiện nghi quá cao mà là cực kỳ ngu ngốc.

Nên nhớ hắn mới chỉ là Kết Hồn Cảnh Tam Trọng mà thôi, đám người kia toàn bộ đều là Hữu Hồn Cảnh đấy
Chênh lệch hơn 7 cấp độ, dù có là thiên tài chiến đấu vượt cấp cùng lắm chỉ vượt ba bốn cấp là đã siêu việt lắm rồi, kẻ này muốn vượt cả một đại cảnh
Mà giữa các đại cảnh sẽ có đặc trưng riêng của nó, khiến cho người ta không bao giờ nghĩ đến việc vượt đại cảnh chiến đấu

Nhập Hồn Cảnh, là cấp độ sơ khai nhất trong luyện hồn, người ta chỉ có thể dùng nó để tạo ra linh hỏa mà thôi, có thể luyện đan luyện khí
Tới cấp độ Xuất Hồn Cảnh, các Đấu Sĩ mới có thể bộc lộ ra sức mạnh của luyện hồn, ở cấp độ này, Đấu Sĩ có thể dùng được các Linh Kỹ, và có thể dùng các đòn công kích linh hồn
Ở Kết Hồn Cảnh, khi hồn anh đã ngưng tụ, cường độ linh hồn mạnh mẽ và ngưng thực hơn vô cùng nhiều so với Xuất Hồn Cảnh, nếu Xuất Hồn Cảnh linh hồn lực là thể khí, thì Kết Hồn Cảnh Linh Hồn Lực sẽ chuyển qua thể lỏng
Mà Hữu Hồn Cảnh, các Đấu Sĩ đã chuyển hoàn toàn Linh Hồn Lực và hồn anh của mình thành thể rắn, cường độ cứng chắc đến cực hạn, hơn tất cả là có thể dùng Linh Hồn Lực làm vũ khí và khiên chắn
Vậy mới biết để vượt cấp chiến đấu là điều khó khăn đến mức nào, linh hồn lực đóng vai trò vô cùng quan trọng khi chiến đấu, sự chênh lệch như trời và đất này khiến việc thi đấu vượt cấp trở nên bất khả thi
Thử nghĩ một đám chất lỏng mỏng manh sao có thể so với kim loại được chứ
Đám người ai ai cũng có suy nghĩ như vậy, ngoại trừ cả một đám cường giả Phong Vân Sơn thì chắp tay xem trò vui
- Hợp lý quá! Ta cũng muốn biết sau ba năm tiểu tử này đã tiến bộ thế nào
Đặng Vũ gật gù hứng thú quan sát, Hạ Mộng Phàm và Phong Tiểu Nhã cũng một mặt háo hức xem náo nhiệt
Vũ Lôi Vân và chúng nữ thì hờ hững quan sát, Vũ Lôi Phong bình thường vốn đã yêu nghiệt rồi, giờ còn thêm hệ Lôi và sáu quả cầu lạ lùng kia, vượt đại cảnh là chuyện bình thường
- Tiểu tử xuất khẩu cuồng ngôn, ngươi có biết mình đang nói điều gì không?
Tên đi đầu năm Hữu Hồn Cảnh Tử Đỉnh Sơn quát lạnh, muốn hắn cân năm tên Kết Hồn Cảnh đã là sỉ nhục lắm rồi, kẻ này lại đòi dùng tu vi Kết Hồn Cảnh cân năm tên Hữu Hồn Cảnh bọn hắn, thằng này bị thần kinh rồi
- Ta nói chuyện với tiểu tử ngươi bằng sự thành ý, ngươi lại không biết điều khiêu khích chúng ta, có biết hậu quả ra sao không?
Một tên Hữu Hồn Cảnh khác cũng không nhịn được gằn giọng nói
Vũ Lôi Phong chỉ tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt cất tiếng nói
- Chẳng lẽ các ngươi sợ thua à? Hữu Hồn Cảnh đánh với Kết Hồn Cảnh thôi có cần phải phản ứng quá vậy không? Nếu các ngươi sợ thua thì lăn cho bổn công tử
Năm tên Hữu Hồn Cảnh nghe vậy thì nghiến răng ken két
- Tốt! Tốt! Tốt! Vậy được, bổn đại gia chiều ý ngươi, có chết cũng đừng có hối hận
- Mời!
Vũ Lôi Phong chỉ cộc lốc đáp lại một tiếng
- Hừ! Lưu Ban.

Ngươi lên trước đi, đối phó với Kết Hồn Cảnh chỉ cần ngươi là đủ!
Tên đi đầu phất tay với đồng bạn, kẻ gọi là Lưu Ban lập tức bước ra, khí thế Hữu Hồn Cảnh Nhị Trọng nhàn nhạt hiển hiện, dường như muốn thể hiện với quần chúng tu vi của mình

- Tiểu tử ngông cuồng, ta sẽ cho ngươi biết giữa một cái linh hồn như làn nước mỏng manh của ngươi và linh hồn Hữu Hồn Cảnh cứng chắc như lợi kiếm của ta chênh lệch lớn đến mức nào!
Lưu Ban lớn giọng nói, không chút kiêng nể gì bạo phát tu vi Hữu Hồn Cảnh, Linh Hồn Lực ngưng tụ thành một lớp giáp trước mặt hắn
- Cho ngươi đánh trước, để tránh mọi người chê cười Lưu Ban ta lấy lớn bắt nạt nhỏ
Vũ Lôi Phong cũng chẳng thèm đôi co với tên này, hắn ung dung nói
- Đúng thật là giữa Kết Hồn Cảnh và Hữu Hồn Cảnh là hai khái niệm như trời và đất
- Linh Hồn Lực của ta chỉ là chất lỏng, còn của ngươi là một khối chất rắn, nếu so sánh thì quả thật ta không thể bằng ngươi….

Nhưng mà….

Vụt! Ầm!
Vũ Lôi Phong đôi chân khẽ động, Tiểu Na Phi Vũ vỗ mạnh, thân thể biến mất tại chỗ, chỉ thấy một thải hồng sắc quang mang lao thẳng về phía Lưu Ban, một đấm thuần túy mang theo Linh Hồn Lực bạo phát
- Nhưng mà nếu cả một cơn sóng thần đập vào một cục sắt gỉ ven đường thì khác, ngươi chỉ có thể bị đánh cho bay đi như một cục sắt vụn vô tri mà thôi!
Nắm đấm thu lại, Lưu Ban còn chưa kịp phản ứng đã thấy một cơn đau truyền ra từ mặt mình, cảm giác đau đớn đó càng ngày càng mãnh liệt, sau đó triệt để bạo phát
Phốc!
Một vài cái răng rơi ra ngoài, Lưu Ban bay xa hàng trăm mét vẫn không có dấu hiệu dừng lại, chấn vỡ hàng chục gốc cây đại thụ mới miễn cưỡng nện mạnh xuống đất, không biết còn sống hay đã chết
Tĩnh lặng, không khí chìm vào im ắng đến cực điểm, mọi người hít sâu một ngụm lãnh khí, nhìn về một quyền của Đồ Phong Vân kia còn có chút khói bụi bốc lên
- Thật bá đạo!
- Một quyền đánh bay Hữu Hồn Cảnh, đây là thực lực Kết Hồn Cảnh Tam Trọng sao?
- Hư cấu, chắc chắn có hiểu lầm! Diễn sâu vãi nồi!
- Phát hiện nghi vấn hack!
Cả một đám giờ mới lấy lại tinh thần, ánh mắt sợ hãi cùng thán phục nhìn về Đồ Phong Vân
- Kẻ này rốt cuộc là ai?
Một câu hỏi vang vọng trong đầu toàn bộ cường giả ở đây, không thể nào có một tán tu mạnh như vậy mà họ cũng không biết, nhất là đám người Tử Đỉnh Sơn, người ở chỗ họ sao họ không biết a?

Trợn mắt há hốc mồm nhìn Vũ Lôi Phong đang sừng sững đứng đó, đồng bạn của mình đường đường là Hữu Hồn Cảnh Nhị Trọng vậy mà bị một tên Kết Hồn Cảnh Tam Trọng đánh cho không rõ sống chết, bốn tên Hữu Hồn Cảnh còn lại khẽ nuốt một ngụm khô khốc
Chợt tên Hữu Hồn Cảnh đi đầu ánh mắt lóe sáng, oán độc nhìn Vũ Lôi Phong quát lớn
- Chết tiệt, chắc chắn là do bộ giáp đó của ngươi! Thằng chó! Chơi Nguyên Linh Khí cấp độ cao thì sao chúng ta địch lại ngươi?
Vũ Lôi Phong triệt để không nhịn được cười, hắn ôm bụng cười ha ha, cười muốn rớt nước mắt, muốn lăn ra đất giậm chân mà cười mới đã
Tên đi đầu sắc mặt đen lại có chút khó coi, hắn nói
- Ngươi cười cái gì?
Vũ Lôi Phong ngưng tấu hài, hắn lạnh lùng hỏi
- Nguyên Linh Khí không phải một phần thực lực của Đấu Sĩ sao?
- Đúng là như vậy.

Nhưng mà Nguyên Linh Khí của ngươi quá mạnh, chúng ta không đánh lại
- Vậy ý ngươi là ta không được dùng chúng khi đánh với các ngươi sao?
- Đúng vậy!
Nghe Vũ Lôi Phong và tên Hữu Hồn Cảnh nói chuyện, đám người xung quanh càng lúc càng tỏ ra xem thường đám người Tử Đỉnh Sơn, tu vi đã cao hơn người ta rồi, còn đòi người ta không được dùng vũ khí, có quá đáng lắm không vậy?
- Thế người tiếp theo lên đấu cũng không được dùng Nguyên Linh Khí với ta, thế nào?
Vũ Lôi Phong ung dung hỏi, tên đi đầu liền gật mạnh
- Ta cam đoan hắn sẽ không dùng Nguyên Linh Khí
- Tốt thôi, bổn công tử chiều ngươi
Vũ Lôi Phong nhún nhún vai, Tiểu Na Hồn Đao, Tiểu Na Hồn Giáp và Tiểu Na Phi Vũ dần dần biến mất, thu nhỏ thành sáu quả cầu bay lơ lửng sau lưng hắn, sau đó bằng một cách thần kỳ mà biến mất không thấy tung tích
Những luyện khí sư ở đây lộ ra vẻ tham lam, món Nguyên Linh Khí thần kỳ như vậy ai mà không bị cám dỗ, nhất là đám người chuyên luyện khí kia
- Mạnh Hùng, Ta tin huynh!
- Yên tâm đi, huynh sẽ đấm nó thành đầu heo
Chúng cường giả trên cao vẫn lẳng lặng quan sát không nói một lời, cả đám hứng thú nhìn náo nhiệt phía dưới, một phần vì ngại bối phận và mặt mũi nên không ra mặt
Mạnh Hùng, tên hệt như người, kẻ này cao lớn như một con gấu, bờ vai của hắn gấp đôi Vũ Lôi Phong, nhìn như là một đứa con nít khi đứng chung với Mạnh Hùng vậy.

Khiến thanh danh của hắn nổi bật ở Tử Đỉnh Sơn chính là lực lượng thân thể hắn, tên này không bao giờ dùng Nguyên Linh Khí, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để tấn công một cách mạnh mẽ và đầy bạo lực.

Kẻ này còn nắm giữ lôi thuộc tính mạnh mẽ thiên về công kích, càng như hổ thêm cánh, một khi hắn ra trận là kẻ thủ phải chìm trong sợ hãi cùng cực về sau

Vậy nên trong trường hợp chiến đấu không dùng Nguyên Linh Khí, Mạnh Hùng chắc chắn sẽ đập tên này ra bã
- Ngươi biết không! Trận này dù Đồ Phong Vân ta có thắng hay thua thì Tử Đỉnh Sơn của ngươi xem như triệt để mất hết mặt mũi rồi
Vũ Lôi Phong cười cười nói với Mạnh Hùng, đám người xung quanh cũng gật gù, một đám Hữu Hồn Cảnh đánh với Kết Hồn Cảnh mà phải dùng đến cách thức thi đấu này, chẳng phải chứng tỏ Tử Đỉnh Sơn toàn một đám vô liêm sỉ sao
- Nhưng ngươi đừng lo! Mặt mũi các ngươi sẽ còn mất nhiều hơn nữa!
Vũ Lôi Phong cười nhạt, lòng bàn tay xòe ra, hai ngọn lửa màu tím bập bùng trong không khí, chúng mang theo nhiệt độ nóng bỏng và một chút khí tức quỷ dị khó nói nên lời
- Dị Hỏa?
Cả đám người thốt lên, ở đây phần lớn là người có hiểu biết, vì vậy có thể lập tức nhận ra ngọn lửa trong tay Vũ Lôi Phong là dị hỏa chứ không phải hỏa diễm thông thường
Lúc này thì đám người Phong Vân Sơn Tứ Đại Môn Phái cũng không còn bình tĩnh được nữa rồi, cả đám đứng chết trân nhìn ngọn lửa trên tay Vũ Lôi Phong
- Lôi Phong từ bao giờ có dị hỏa?
Vũ Lôi Vân lắp bắp hỏi, nguyên một đám không tự chủ được nhìn qua Trần Lệ
- Con không biết gì hết! Từ lúc gặp mặt chàng đã dùng được ngọn lửa tím này rồi
Trần Lệ vội vàng giải thích, Vũ Lôi Phong còn chưa có kể nhiều cho nàng nghe chuyện gần đây a

Vũ Lôi Phong nâng ngọn lửa trên tay, khóe môi mỉm cười quỷ dị
- Thật giống trong game KOF biết bao, thật hồi ức a
Đám lửa màu tím này gợi lại cho Vũ Lôi Phong rất nhiều kỉ niệm ngày xưa, nhân vật “Chó Điên” gầm rú trong trạng thái bạo huyết, tay cầm lửa tím cào cấu đối thủ
Lúc này hắn cũng không khác gì cả, Vũ Lôi Phong thầm mỉm cười
- Thử một chút sức mạnh của Lệ Nhi nào
- Bán Bạo Huyết!
Vũ Lôi Phong khẽ quát, lập tức ánh mắt mọi người ở đây lần nữa lấp lóe
Mái tóc của Đồ Phong Vân trước mắt bỗng chốc hóa thành màu đỏ máu, tròng mắt của hắn cũng lóe lên huyết quang nồng đậm
- Thật sự là Bạo Huyết của Trần gia!
Phong Tiểu Nhã hơi thở dồn dập, dùng ánh mắt khó tin đánh giá Vũ Lôi Phong, lúc này nàng có thể cảm nhận được khí tức của Vũ Lôi Phong đã mạnh hơn gấp ba lần, đúng với Bán Bạo Huyết của gia tộc kia
Mà thứ không thể chối cãi nhính là mái tóc và màu mắt huyết quang kia, không phải là Bạo Huyết chứ còn có thể là gì nữa?
Vũ Lôi Phong tóc đỏ tung bay, ngọn lửa tím trên lòng bàn tay bùng phát dữ dội hơn gấp nhiều lần
- Bát Trĩ Nữ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện