Ta Là Vua Giác Đấu
Chương 7: Nhiệm Vụ Đầu Tiên
Quảng trường yên tĩnh cũng dần xuất hiện tiếng nghị luận.
- Phàm nhân a, người không thể tu luyện còn khó tìm hơn thiên phú SR nữa, quả thật là vua xui xẻo
Vũ Lôi Phong vẫn đứng lặng người nơi đó. Đám người từ từ rời đi nhưng hắn vẫn đứng thờ thẫn ra không nhúc nhích. Mãi đến khi quảng trường không còn bóng người hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn xuyên không đến đây, còn chưa nhìn thấy cường giả đỉnh cao, còn chưa từng khoanh chân tu luyện vậy mà giờ hắn đã phải đứng yên tại chỗ làm Phàm Nhân, không chút thực lực.
Vân Thủy Tiên nhìn hắn. Trong mắt ngập tràn đau thương, đứa con út này dù ngỗ ngược nhưng nàng lại thương yêu nó nhất, Giờ đây nhìn thấy nhi tử như vậy, lòng này đau thắt lại, khóe mắt bắt đầu có lệ chảy xuống.
Vũ Lôi Vân, Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh không nói gì, ánh mắt đều vô cùng ảm đạm và bất đắc dĩ.
- Để tam đệ các con một mình một đoạn thời gian. Chờ tâm tình nó bình ổn lại, khó khăn lắm nó mới thay đổi, sau chuyện này e là nó lại trở lại như xưa. Haizz
Vũ Lôi Vân nói xong biến mất tại chỗ, ba người cũng lập tức rời đi.
Trong góc tường, Linh Nhi vẫn luôn nhìn chăm chú vào tam thiếu gia. Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, trái tim nàng không hiểu sao lại đau nhói, nàng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.
- TIỂU NA!
Vũ Lôi Phong quát lớn, cơ hồ vừa quát lên trong đầu vừa thét lên bên ngoài. Người xung quanh thấy hắn như vậy nghi hoặc khó hiểu. Nhìn Vũ Lôi Phong không thể trở thành Đấu Sĩ, có người bất đắc dĩ, có người thầm mừng.
- Tiểu Na sinh ra là để yêu thương chứ không phải để ngươi thích quát là quát như vậy.
Trong đầu Vũ Lôi Phong, tiểu Na nói.
- Tại sao, tại sao ta không thể tu luyện?
- Vì ngươi không có tư chất trở thành Đấu sĩ
- Vậy thì cái hệ thống này có ích gì chứ? Ta không cần!
Vũ Lôi Phong quát, hắn không thể tu luyện, vậy cũng không cần phải sống nữa, cái hệ thống này hắn cũng không cần.
- Mau. Đưa ta về Trái Đất. MAU!
Tiểu Na im lặng một lúc, rồi cười duyên, giọng nói lại vang lên.
- Kỳ thật, người mang hệ thống KOF vốn không thể tu luyện, không thể có tư chất.
- Cái gì?
Tuấn trợn mắt
Tiểu Na cũng không nói gì nữa, còn nghe tiếng thở nhẹ như đang ngủ vậy.
Vũ Lôi Phong lững thững đi về phòng, thùng nước tắm Linh Nhi đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Nàng đứng đó, lặng yên nhìn hắn, không nói một lời, nàng biết tâm tình của hắn hiện tại đang rất tệ.
- Linh Nhi, đa tạ.
Vũ Lôi Phong nhìn cô nàng trước mắt, hắn giờ mới có thể nhìn thật rõ dung nhan kia, chợt giọng hắn run run.
- H…Hằng. Là em hả Hằng? Hằng có phải em cũng đến đây không?
Linh Nhi không hiểu chuyện gì. Nàng không biết rằng mình có bộ dạng vô cùng giống với người yêu của Tuấn nơi Trái Đất, nhưng nàng mới 14 tuổi và Tuấn chưa kịp nhìn kỹ nên chưa nhận ra.
Quá chán nản với thân phận Vũ Lôi Phong, Tuấn nhìn Linh Nhi thật sâu, mắt khẽ ướt, nỗi nhớ người yêu, nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ mọi thứ ở Trái Đất lại trỗi dậy.
Linh Nhi nhìn thấy tam thiếu gia nhìn mình như vậy gương mặt chợt đỏ như quả gấc, tim đập loạn xạ. Nàng còn chẳng biết Hằng là ai mà thiếu gia cứ gọi mãi. Nhưng ánh mắt đó cứ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng vô cùng ngại ngùng.
Vũ Lôi Phong bình tĩnh lại, hắn biết, hiện tại hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật
Trầm tư hồi lâu. Mắt hắn sáng lên.
- Ta là ai cơ chứ, ta là Vũ Lôi Phong hay là Anh Tuấn? Không! Ta là cả hai. Không thể tu luyện trở thành đấu sĩ giác đấu thì đã sao? Ta đến từ thế kỷ 21, là một con người hiện đại. Thiếu gì cách để trở nên cường đại.
Nói xong, hắn véo má Linh Nhi một cái rồi lột sạch đồ bay thẳng vào bồn tắm. Linh Nhi bị véo má đứng đơ ra như tượng. Không quan tâm có nam nhân tắm trước mặt mình. Cảnh này nàng đã thấy rất nhiều từ khi hắn và nàng còn nhỏ.
Tắm đã đời. Vũ Lôi Phong đi ra khu vực các đệ tử Phong Lôi Môn tự buôn bán, mua không ít đồ ăn. Hắn ăn một bụng no căng. Đây là cách xả stress khi hắn còn ở Trái Đất.
Mấy đệ tử Phong Lôi Môn thấy hắn tới thì hết hồn. Tên này chuyên gia ăn quỵt, mà họ lại không dám đòi tiền hắn.
- Đây cầm đi, khỏi thối. Coi như xin lỗi các ngươi thời gian trước.
Đưa tiền xong, Vũ Lôi Phong chạy thẳng về phòng. Lại nắm tóc Linh Nhi phá một hồi rồi lại bóp bóp mũi nàng vài cái rồi nhảy thẳng lên giường ngủ. Đây là bí kíp cua gái mà ngày xưa hắn áp dụng ở Trái Đất. >.<
Linh Nhi đứng nhìn hắn ngủ lăn qua lăn lại. Trong lòng vô cùng loạn.
- Chẳng lẽ … ta..
Nàng không dám nghĩ tiếp vội chạy đi về phòng mình.
...
Sáng hôm sau
Vũ Lôi Phong theo thói quen lại truy cập vào hệ thống. nhận quà hằng ngày xong. Hắn phát hiện ra cánh cửa nhiệm vụ đang phát sáng kia sáng hơn bình thường.
Bước vào cửa nhiệm vụ. Giọng nói tiểu Na giống như đang ngái ngủ vang lên:
- Hệ thống giao nhiệm vụ: Dùng tay không đập vỡ đôi hòn đá dày 10 centimet hình chữ nhật.
- Lưu ý, không được cắn thuốc, không dùng thêm bất kỳ thiết bị phụ trợ nào.
- Nhiệm vụ thành công. Thưởng 1000 kim cương 1 triệu vàng. Mở khóa hệ thống tu luyện của Đại Lục Thúy Hằng.
- Nhiệm vụ thất bại. Mãi mãi làm thường dân. Chết sau 3 tháng nếu không hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong tiểu Na lại kéo chăn lên ngủ tiếp, Vũ Lôi Phong có thể cảm nhận được. Mặc kệ hắn xan xin giảm độ khó nhiệm vụ, chửi bới, năn nỉ, nịnh hót thế nào thì tiểu Na vẫn mặc kệ hắn.
Rời khỏi hệ thống, mặt Vũ Lôi Phong méo như quả ấu. Nhưng ánh mắt hắn lại trở nên cực kỳ kiên định. Đây là cơ hội để hắn đứng đậy. Hắn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Không! Bắt buộc hắn phải hoàn thành.
- Say nằm gối mỹ nhân – Tỉnh nắm quyền thiên hạ - Núi xanh còn đó – Thắng thua chưa đủ luận anh hùng.
Vũ Lôi Phong thầm nhủ. Trước mặt hắn từ lúc nào đã có một hòn đá dày đúng 10 centimet. Thiết kế vô cùng vuông vức, được vát tròn để hắn không bị đứt tay khi đập.
Tất nhiên Vũ Lôi Phong cũng không ngu đến mức để hòn đá lên đập ngay và luôn. Hắn hiểu rõ cơ thể của tên Vũ Lôi Phong này. Vô cùng gầy yếu. Tên này chỉ thích đi uống rượu rồi chơi bời.
- May mà tiểu tử Vũ Lôi Phong ngươi không đi đá phò, không thì còn gì là mặt mũi của cháu ngoan Bác Hồ ta nữa.
Cho nên việc dùng tay không đập vỡ hòn đá trên mặt đất là điều vô lý nhất trên đời này.
Hết chương 7...
- Phàm nhân a, người không thể tu luyện còn khó tìm hơn thiên phú SR nữa, quả thật là vua xui xẻo
Vũ Lôi Phong vẫn đứng lặng người nơi đó. Đám người từ từ rời đi nhưng hắn vẫn đứng thờ thẫn ra không nhúc nhích. Mãi đến khi quảng trường không còn bóng người hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn xuyên không đến đây, còn chưa nhìn thấy cường giả đỉnh cao, còn chưa từng khoanh chân tu luyện vậy mà giờ hắn đã phải đứng yên tại chỗ làm Phàm Nhân, không chút thực lực.
Vân Thủy Tiên nhìn hắn. Trong mắt ngập tràn đau thương, đứa con út này dù ngỗ ngược nhưng nàng lại thương yêu nó nhất, Giờ đây nhìn thấy nhi tử như vậy, lòng này đau thắt lại, khóe mắt bắt đầu có lệ chảy xuống.
Vũ Lôi Vân, Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh không nói gì, ánh mắt đều vô cùng ảm đạm và bất đắc dĩ.
- Để tam đệ các con một mình một đoạn thời gian. Chờ tâm tình nó bình ổn lại, khó khăn lắm nó mới thay đổi, sau chuyện này e là nó lại trở lại như xưa. Haizz
Vũ Lôi Vân nói xong biến mất tại chỗ, ba người cũng lập tức rời đi.
Trong góc tường, Linh Nhi vẫn luôn nhìn chăm chú vào tam thiếu gia. Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, trái tim nàng không hiểu sao lại đau nhói, nàng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ.
- TIỂU NA!
Vũ Lôi Phong quát lớn, cơ hồ vừa quát lên trong đầu vừa thét lên bên ngoài. Người xung quanh thấy hắn như vậy nghi hoặc khó hiểu. Nhìn Vũ Lôi Phong không thể trở thành Đấu Sĩ, có người bất đắc dĩ, có người thầm mừng.
- Tiểu Na sinh ra là để yêu thương chứ không phải để ngươi thích quát là quát như vậy.
Trong đầu Vũ Lôi Phong, tiểu Na nói.
- Tại sao, tại sao ta không thể tu luyện?
- Vì ngươi không có tư chất trở thành Đấu sĩ
- Vậy thì cái hệ thống này có ích gì chứ? Ta không cần!
Vũ Lôi Phong quát, hắn không thể tu luyện, vậy cũng không cần phải sống nữa, cái hệ thống này hắn cũng không cần.
- Mau. Đưa ta về Trái Đất. MAU!
Tiểu Na im lặng một lúc, rồi cười duyên, giọng nói lại vang lên.
- Kỳ thật, người mang hệ thống KOF vốn không thể tu luyện, không thể có tư chất.
- Cái gì?
Tuấn trợn mắt
Tiểu Na cũng không nói gì nữa, còn nghe tiếng thở nhẹ như đang ngủ vậy.
Vũ Lôi Phong lững thững đi về phòng, thùng nước tắm Linh Nhi đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Nàng đứng đó, lặng yên nhìn hắn, không nói một lời, nàng biết tâm tình của hắn hiện tại đang rất tệ.
- Linh Nhi, đa tạ.
Vũ Lôi Phong nhìn cô nàng trước mắt, hắn giờ mới có thể nhìn thật rõ dung nhan kia, chợt giọng hắn run run.
- H…Hằng. Là em hả Hằng? Hằng có phải em cũng đến đây không?
Linh Nhi không hiểu chuyện gì. Nàng không biết rằng mình có bộ dạng vô cùng giống với người yêu của Tuấn nơi Trái Đất, nhưng nàng mới 14 tuổi và Tuấn chưa kịp nhìn kỹ nên chưa nhận ra.
Quá chán nản với thân phận Vũ Lôi Phong, Tuấn nhìn Linh Nhi thật sâu, mắt khẽ ướt, nỗi nhớ người yêu, nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ mọi thứ ở Trái Đất lại trỗi dậy.
Linh Nhi nhìn thấy tam thiếu gia nhìn mình như vậy gương mặt chợt đỏ như quả gấc, tim đập loạn xạ. Nàng còn chẳng biết Hằng là ai mà thiếu gia cứ gọi mãi. Nhưng ánh mắt đó cứ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng vô cùng ngại ngùng.
Vũ Lôi Phong bình tĩnh lại, hắn biết, hiện tại hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật
Trầm tư hồi lâu. Mắt hắn sáng lên.
- Ta là ai cơ chứ, ta là Vũ Lôi Phong hay là Anh Tuấn? Không! Ta là cả hai. Không thể tu luyện trở thành đấu sĩ giác đấu thì đã sao? Ta đến từ thế kỷ 21, là một con người hiện đại. Thiếu gì cách để trở nên cường đại.
Nói xong, hắn véo má Linh Nhi một cái rồi lột sạch đồ bay thẳng vào bồn tắm. Linh Nhi bị véo má đứng đơ ra như tượng. Không quan tâm có nam nhân tắm trước mặt mình. Cảnh này nàng đã thấy rất nhiều từ khi hắn và nàng còn nhỏ.
Tắm đã đời. Vũ Lôi Phong đi ra khu vực các đệ tử Phong Lôi Môn tự buôn bán, mua không ít đồ ăn. Hắn ăn một bụng no căng. Đây là cách xả stress khi hắn còn ở Trái Đất.
Mấy đệ tử Phong Lôi Môn thấy hắn tới thì hết hồn. Tên này chuyên gia ăn quỵt, mà họ lại không dám đòi tiền hắn.
- Đây cầm đi, khỏi thối. Coi như xin lỗi các ngươi thời gian trước.
Đưa tiền xong, Vũ Lôi Phong chạy thẳng về phòng. Lại nắm tóc Linh Nhi phá một hồi rồi lại bóp bóp mũi nàng vài cái rồi nhảy thẳng lên giường ngủ. Đây là bí kíp cua gái mà ngày xưa hắn áp dụng ở Trái Đất. >.<
Linh Nhi đứng nhìn hắn ngủ lăn qua lăn lại. Trong lòng vô cùng loạn.
- Chẳng lẽ … ta..
Nàng không dám nghĩ tiếp vội chạy đi về phòng mình.
...
Sáng hôm sau
Vũ Lôi Phong theo thói quen lại truy cập vào hệ thống. nhận quà hằng ngày xong. Hắn phát hiện ra cánh cửa nhiệm vụ đang phát sáng kia sáng hơn bình thường.
Bước vào cửa nhiệm vụ. Giọng nói tiểu Na giống như đang ngái ngủ vang lên:
- Hệ thống giao nhiệm vụ: Dùng tay không đập vỡ đôi hòn đá dày 10 centimet hình chữ nhật.
- Lưu ý, không được cắn thuốc, không dùng thêm bất kỳ thiết bị phụ trợ nào.
- Nhiệm vụ thành công. Thưởng 1000 kim cương 1 triệu vàng. Mở khóa hệ thống tu luyện của Đại Lục Thúy Hằng.
- Nhiệm vụ thất bại. Mãi mãi làm thường dân. Chết sau 3 tháng nếu không hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong tiểu Na lại kéo chăn lên ngủ tiếp, Vũ Lôi Phong có thể cảm nhận được. Mặc kệ hắn xan xin giảm độ khó nhiệm vụ, chửi bới, năn nỉ, nịnh hót thế nào thì tiểu Na vẫn mặc kệ hắn.
Rời khỏi hệ thống, mặt Vũ Lôi Phong méo như quả ấu. Nhưng ánh mắt hắn lại trở nên cực kỳ kiên định. Đây là cơ hội để hắn đứng đậy. Hắn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Không! Bắt buộc hắn phải hoàn thành.
- Say nằm gối mỹ nhân – Tỉnh nắm quyền thiên hạ - Núi xanh còn đó – Thắng thua chưa đủ luận anh hùng.
Vũ Lôi Phong thầm nhủ. Trước mặt hắn từ lúc nào đã có một hòn đá dày đúng 10 centimet. Thiết kế vô cùng vuông vức, được vát tròn để hắn không bị đứt tay khi đập.
Tất nhiên Vũ Lôi Phong cũng không ngu đến mức để hòn đá lên đập ngay và luôn. Hắn hiểu rõ cơ thể của tên Vũ Lôi Phong này. Vô cùng gầy yếu. Tên này chỉ thích đi uống rượu rồi chơi bời.
- May mà tiểu tử Vũ Lôi Phong ngươi không đi đá phò, không thì còn gì là mặt mũi của cháu ngoan Bác Hồ ta nữa.
Cho nên việc dùng tay không đập vỡ hòn đá trên mặt đất là điều vô lý nhất trên đời này.
Hết chương 7...
Bình luận truyện