Chương 10: Sự thật về Hội và Lời Nguyền(đệ tam)
Đứa con gái đó dừng bước.
Rồi nó lùi lại như thể chưa có chchuyện gì xảy ra. Gã nhìn nó lùi mà thở dài nhẹ nhõm.
Đổi lại, một đứa con gái khác bước lên.
“Bọn ta là người của Ảnh Viên.”
Đó là một giọng nói ngọt ngào tới mức, nếu gã không ở tình cảnh này thì có khi gã đã bị cưa đổ mất rồi.
“Tên ta là Alpha.”
Và ngay lập tức, gã nhận ra con bé đó đã cởi chiếc mặt nạ ra.
Dưới ánh trăng, làn da con bé tỏa ra thứ ánh sáng trắng rực rỡ.
Con bé bước tới một bước.
“....!”
Elf tóc vàng.
Đẹp nghiêng nước nghiêng thành đủ để đánh cắp trái tim gã.
Và con bé bước thêm bước nữa.
“Mục tiêu của bọn ta... là tiêu diệt tận gốc Hội Diabolos.”
Con bé vung thanh gươm màu đen không biết lấy từ đâu ra.
Màn đêm như bị xẻo mất một miếng.
Hoặc có vẻ như thanh gươm màu đen đó khiến Olba gặp ảo giác.
Áp lực gió, áp lực từ thanh gươm, từng phần của nó đều tỏa ra một mối đe dọa khủng bố tinh thần của gã.
Làm cách nào mà con bé có thể mạnh như thế ở cái độ tuổi này? Olba thấy người gã run lên vì ghen tị và sợ hãi.
Nhưng điều mà gã sốc hơn hết chính là những lời phát ra từ miệng con bé đó.
“Lũ khốn... bọn con gái chúng mày nghe được cái tên đó từ đâu?!”
Hội Diabolos. Ngay tại cơ sở này cũng chỉ có vài người là biết đến cái tên đó.
“Bọn ta biết hết. Quỷ Diabolos, Lời Nguyền Diabolos, Hậu Duệ Anh Hùng, cũng như... sự thật về Quỷ Vật nữa.”
“Sao, cái, làm thế nào...”
Nhiều thứ Alpha vừa nói gã cũng chỉ mới biết gần đây. Đó là những bí mật được giữ rất kín kẽ, không thể nào bị lọt ra ngoài được.
“Ngươi nghĩ các người là những người biết đến Lời Nguyền Diabolos à?”
“Hừ...!”
Vụ rò rỉ thông tin này không thể tha thứ được.
Nhưng giết bọn con gái để bịt đầu mối?
Gã không có đủ sức để làm thế.
Nếu thế, điều gã cần làm lúc này là... cố mà sống sót. Gã phải sống mà báo cho Trụ Sở về sự tồn tại của lũ con gái này.
Thế nên, Olba lao tới.
“Aaaaaaaaaa!”
Gã rút kiếm bằng cả sức mình, rồi chém vào người Alpha.
“Ara, liều thật.”
Alpha dễ dàng đỡ được.
Đòn phản công của cô ta còn sượt qua cằm của gã làm máu bắn tóe lên trời.
Nhưng Olba không dừng lại...
Lần nữa, rồi lại lần nữa. Gã không quan tâm gã đã chém hụt bao nhiêu lần, Olba cứ tiếp tục vung kiếm, tìm kiếm cơ hội để tháo chạy.
Nhưng con bé đó né từng đòn đánh trong gang tấc. Nó chỉ di chuyển một khoảng cách tối thiểu cho mỗi lần né, như thể nó nhìn thấu được kiếm thuật của gã và né tránh từng đòn một cách hoàn hảo.
Trái lại, gã mới chính là người bị chém. Bị chém vào tay. Bị chém vào chân. Bị chém vào bả vai.
Không có vết nào trúng vào chỗ hiểm cả.
Khi gã đã xác định được ý đồ của con bé đó không phải đến đây để giết gã, mà là để bắt và tra khảo lấy thông tin, gã cười.
Cuối cùng gã đã tìm ra cách giành chiến thắng.
Sau lần thứ n thanh kiếm của gã chém vào không khí, Olba lĩnh một vết cắt vào ngực và gã phải lùi lại.
“Có vẻ nếu còn tiếp tục như thế này nữa thì chỉ tổ làm phí thời gian.”
Olba không trả lời.
Gã quỳ xuống, hai tay bịt lấy vết thương ở ngực, và cười... rồi uống thứ gì đó.
“Ngươi làm c-... hả?!”
Đột nhiên, cơ thể Olba trở nên to lớn gấp đôi. Da gã chuyển sang màu đen tuyền, cơ bắp gã nở căng và hai đồng tử chuyển sang màu đỏ.
Và trên hết, pháp lực trong cơ thể gã đang tăng trưởng với một tốc độ kinh hoàng.
“...!”
Nhanh như cắt, lưỡi kiếm của Olba quét một đường. Alpha chặn nó lại vừa kịp lúc, nhưng cú sốc từ việc đó làm con bé nhăn nhó.
Với khả năng phán đoán nhanh nhạy, con bé tạo khoảng cách nhờ vào cú va chạm đó và nhảy lui về sau.
“Đúng là một thủ thuật thú vị.”
Alpha vỗ nhẹ đôi tay tê rần khi nghiêng đầu của nó.
“Bước sóng đó là pháp thuật biến dạng đúng không? Hừm, ngươi đang cố áp chế nó bằng sức của bản thân thôi sao?”
“Alpha, cô ổn chứ?”
Đứa con gái đằng sau cất tiếng hỏi khi thấy Alpha lùi lại lần đầu tiên trong trận đánh này.
“Không thành vấn đề đâu Beta. Chỉ là mọi chuyện trở nên hơi khó chịu một tí... hửm?”
Khi Alpha trả sự chú ý của nó về phía Olba, gã đã lặn mất tăm.
Thay vào chỗ gã vừa đứng là một cái lỗ hình vuông cùng với bậc thang dẫn xuống phía dưới. Là lối đi bí mật.
“... Hắn chuồn mất rồi.”
“Hắn chuồn rồi thì... chúng ta có nên đuổi theo không?”
Nhưng Alpha chặn đứa con gái đang chuẩn bị nhảy xuống dưới đó.
“Không cần. Ở đầu bên kia... ‘ngài ấy’ đang chờ.”
“’Ngài ấy’... Nhân tiện, lúc nãy Ảnh Nhân đã bảo ngài ấy sẽ tách khỏi nhóm và đi trước. Chẳng lẽ...?”
“Đúng thế. Ngài ấy đã không đi theo hướng mà chúng ta đã bàn nên tôi nghĩ chỉ đơn giản là ngài ấy bị lạc, nhưng...”
Alpha cười nhẹ nhàng.
“Thật không thể tin là ngài ấy đã đoán trước việc này sẽ xảy ra... Ngài ấy luôn làm người ta bất ngờ.”
Tất cả đều đang hướng ánh nhìn của mình vào cái lỗ ở dưới sàn. Mắt của bọn chúng ánh lên sự kính trọng với chủ nhân của mình.
Bình luận truyện