Chương 8: Sự thật về Hội và Lời Nguyền(đệ nhất)
Sau khi nói thế, Beta trải một chồng giấy lên mặt bàn. Trời, tôi chẳng biết làm gì với mớ này. Hơn phân nửa những thứ này được viết bằng ngôn ngữ cổ và phân nửa còn lại toàn là phương trình toán học hay cái gì đó đại loại thế. Chết tiệt, mấy người giỏi dựng chuyện ghê. Tôi thừa nhận là trình tôi thua mấy người luôn rồi đó.
Khi làm lơ lời ‘giải thích’ của Beta, tôi rút dao ra và ném vào tấm bản đồ treo trên tường.
Phập.
Với một âm điệu buồn tẻ, con dao cắm xuyên qua một điểm.
“Chỗ đó.”
“Chỗ đó? Ở đó có gì thế?”
“Nơi chị hai bị giam giữ.”
“Nhưng chỗ đó, đó là hướng bắc... không, chờ đã, có thể nào...!”
Beta nhanh nhẹn lục tung đống tài liệu cho tới khi cô ta nhận ra điều gì đó. Ừm, à nè, tôi chỉ ném đại con dao đó thôi đấy?
Nhưng trời, Beta à, cô diễn sâu thật. Tôi có thể thấy chuyện này đi tới đâu – cô sắp bảo ở vùng đó có căn cứ bí mật, đúng chứ?
“Nói tóm lại, sau khi đối chiếu qua nhiều nguồn, khả năng cao là ở chỗ ngài Ảnh Nhân vừa chỉ ra có tồn tại một hang ổ bí mật.”
Đúng ngay chóc.
“Nhưng mà, đọc qua được một lượng lớn tài liệu trong vài giây và suy ra được vị trí của hang ổ bí mật... ngài đúng như những gì chúng tôi mong đợi, thưa ngài Ảnh Nhân.”
“Beta à, cô cần phải luyện tập nhiều hơn.”
“Tôi sẽ tăng gấp đôi sự siêng năng của mình.”
Thực sự thì cô ta giỏi lắm à. Mặc dù tôi biết cổ chỉ ba xạo nãy giờ nhưng tôi vẫn cảm nhận được những sắc cảm cô ta biểu đạt. Cô biết gãi đúng chỗ ngứa của tôi đấy Beta.
“Tôi sẽ ngay tức khắc thông báo tin này cho Alpha. Chúng ta sẽ rời đi vào tối nay chứ?”
“Mmm.”
Beta cúi chào và lui ra. Hai mắt cô ta lấp lánh và trên hết tôi có thể cảm nhận được nhiều thứ, như sự tôn kính chẳng hạn. Nâng li vì tài diễn xuất hạng nhất của Beta!
Một gã đàn ông đang một mình đi qua con đường hầm tăm tối. Gã ở độ tuổi ba mươi, có một thân hình cường tráng cùng đôi mắt sắc bén. Tóc gã màu xám và được vuốt ra sau.
Chân gã dừng bước khi tới cuối đường hầm. Trước mặt gã là một cánh cửa có hai người đứng canh.
“Con bé Kagenou ở trong đó đúng không?”
“Vâng thưa ngài Olba.”
Người lính gã nói chuyện cùng liền cúi chào rồi mở cánh cửa.
“Thưa ngài, xin hãy cẩn trọng. Mặc dù đã bị trói nhưng con bé đó vẫn cực kì hung hăng.”
“Hừm, ngươi nghĩ ta là ai hả?”
“Ugh! Thần xin lỗi!”
Olba mở cửa và bước vào. Bên trong là một căn phòng giam được làm bằng đá. Ở chốn này có một cô gái lẻ loi bị xích vào tường bằng những sợi xích ma thuật.
“Ra ngươi là Claire Kaganou.”
Nghe thấy giọng của gã, cô gái tên Claire ngẩng đầu lên. Đó là một cô gái sắc nước hương trời. Vì cô ấy đã bị bắt cóc lúc đang ngủ nên cô bé vẫn còn mặc chiếc váy ngủ mỏng manh không thể che đập bộ ngực đầy đặn của mình cùng hai cặp đùi thon gọn. Với mái tóc đen mượt thẳng thớm nằm phía sau đầu, cô gái lườm gã bằng một đôi mắt cứng rắn.
“Tôi đã từng gặp ông ở kinh đô. Nếu tôi nhớ không lầm thì ông chính là Tử Tước Olba, đúng vậy không?”
“Hờ, cô là đứa con gái đi cùng Đội Vệ Binh Hoàng Gia lúc trước đây sao... À không, hay là đứa con gái ở đại hội võ thuật tại Hội Chiến Thần?”
“Là Hội Chiến Thần. Hà. Lúc đó Công Chúa Iris đã cố xẻ ông thành từng mảnh vụn.”
Claire cười khoái trá.
“Hừm, giải đấu đó giới hạn sức mạnh của đòn đánh nên nó chẳng có ý nghĩa là bao. Nếu đó là thực chiến thì con bé đó làm quái gì có cửa thắng khi đấu với ta.”
“Thực chiến hay không cũng chẳng khác gì nhau. Ôi, thưa quý ngài Olba, người đã thua ngay từ vòng gửi xe ở đại hội võ thuật.”
“Đồ ngu. Mày không biết được đặt chân vào đại hội đó đã là một vinh dự lớn rồi sao. Cái đồ không biết phải trái.”
Olba lườm Claire.
“Tôi sẽ được tham gia vào đại hội võ thuật vào năm tới đấy.”
“Quá tệ cho mày rồi, mạng mày không còn tới một năm nữa đâu.”
Sợi dây xích trói Claire kêu leng keng. Ngay sau đó, hàm răng của Claire vụt đến ngay kế bên cổ của gã. Nếu Olba không kịp giật đầu lại thì động mạnh cảnh của gã đã bị xé toạc ngay lúc đó rồi.
“Kẻ phải bỏ mạng trong vòng một năm tới – có thực sự là tôi không? Hay đó... sẽ là ông? Dám cược với tôi không?”
“Không cần phải cá cược gì cả, Claire Kagenou.”
Nắm đấm của Olba tung thẳng vào cằm của Claire, dập tắt nụ cười gan dạ của cô bé. Claire đập đầu xuống sàn đá nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi người Olba.
Gã hạ nắm đấm xuống. Gã thấy đòn vừa rồi ít bị con bé phản kháng lại.
“Ông vừa lùi bước đấy.”
Claire gan dạ mỉm cười.
“Ruồi muỗi trong phòng làm phiền ông à?”
“Hừm, có vẻ như mày không quá lạm dụng luồng pháp lực khủng khiếp đó của mày.”
“Tôi đã được chỉ dạy rằng pháp thuật không chỉ đơn thuần là về lượng, mà là về khả năng điều khiển nó.”
“Mày có được người cha giỏi đấy.”
“Tôi chưa bao giờ học được điều gì từ lão đầu hói đấy. Em trai tôi là người cho tôi biết điều đó.”
“Em trai...?”
“Đứa em trai vô dụng của tôi. Mỗi lần hai đứa tôi giao chiến, tôi luôn là người thắng. Tuy tôi luôn học được điều gì đó từ đường kiếm của nó nhưng nó chưa bao giờ học được điều gì từ đường kiếm của tôi. Đó là lí do tại sao tôi đem nó ra tập mỗi ngày.”
Claire nói với giọng khinh bỉ.
“Đúng là một đứa em trai tội nghiệp. Có khi điều đó sẽ giúp tao trở thành vị anh hùng của chính nghĩa khi cứu nó khỏi một bà chị độc tài như mày. Chung quy thì, cuộc nói chuyện vô nghĩa tới đây là chấm dứt.”
Olba hắng giọng và nhìn Claire chăm chú.
“Claire Kagenou. Gần đây mày có thấy cơ thể mày có gì kì lạ không không? Ví dụ như khả năng kiểm soát pháp thuật của mày trở nên hỗn loạn, hay sức khỏe trở nên không ổn định, hay bị những cơn đau buốt hành hạ mỗi khi sử dụng pháp thuật, hay có những chỗ trên cơ thể mày bị thối rữa và chuyển màu đen? Mày có gặp triệu chứng nào trong số đó không?”
“Ông đã vượt qua bao nhiêu rắc rối bắt cóc tôi để chơi trò bác sĩ vào lúc này à?”
Khóe môi Claire nhướn lên tạo thành một nụ cười châm chọc.
“Ta, cũng như bố mày, đã từng có một đứa con gái. Ta không muốn bạo hành một cách vô nghĩa nữa. Thành thật trả lời đi, điều đó sẽ giúp cho cả hai chúng ta đấy.”
“Ôôôôôô, đó có phải là lời đe dọa không? Xui cho ông là tính tôi dễ nổi loạn mỗi khi bị dọa nạt à nha. Cho dù đầu tôi biết rằng đó không phải là cách phản ứng hợp lí trong tình huống đó.”
“Vậy ý mày là mày không có nhã ý hợp tác?”
“Ai biết được –“
Olba và Claire lườm nhau. Người phá vỡ sự im lặng là Claire.
“Tốt thôi, chẳng có gì to tát cả. Tôi sẽ nói với ông. Ông vừa đề cập đến việc trở nên bất ổn khi sử dụng pháp thuật đúng không? Giờ thì tôi hoàn toàn chẳng bị gì hết đấy, à, ngoại trừ đống dây xích này.”
“Giờ -?”
“Đúng, giờ, lúc này, ngay bây giờ. Một năm trước là lúc tôi bị những triệu chứng mà ông vừa kể.”
“Mi vừa nói là mi không còn bị nữa sao? Chúng tự nhiên mà khỏi à?”
Bình luận truyện