Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa
Chương 27
"Anh nói quá sao?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ nhếch mép cười với anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Thẩm Kinh Diễn rũ mắt: "Ồ"
Thời Lễ: ".. Em đột nhiên lại nhớ anh dịu dàng lễ độ trước kia."
"Cái đó là giả," Thẩm Kinh Diễn đẩy mắt kính, bình tĩnh nhìn về phía cô, "Bây giờ mới là thật."
"Anh kỹ thuật diễn tốt như vậy, sao không ngụy trang thêm chút nữa?" Thời Lễ nhướng mày.
Thẩm Kinh Diễn suy tư một lát, ôn hòa cười với cô, Thời Lễ vốn cho rằng mình thật sự nhớ anh của trước kia, kết quả vừa nhìn thấy anh cười như vậy, tức khắc nổi hết da gà: "Anh vẫn nên đừng cười."
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của anh đều là giả, Thời Lễ nghĩ cũng không nghĩ tiếp.
Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn nháy mắt vô cảm, Thời Lễ nhẹ nhõm một hơi. Anh không có cảm xúc lại có chỗ tốt, anh sẽ không có cảm xúc xấu và tốt, ngay cả khi cô ngẫu nhiên nói sai điều gì đó, anh cũng sẽ không thật sự tức giận.
* * * Tuy nhiên, Thời Lễ vẫn hy vọng anh có thể hồi phục như bình thường, có thể thực sự cảm nhận được hỉ nộ ái ố.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm đôi mắt cô, sau một lát chậm rãi nói: "Em không vui vẻ." Tuy rằng anh không có cảm xúc, nhưng chỉ số thông minh vẫn rất cao, có thể phân tích chính xác tâm trạng của người trước mặt.
Thời Lễ nắm tay anh: "Đúng vậy, có chút không vui vẻ."
"Vì việc gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ giống như động vật nhỏ đem chính mình đặt trong lòng bàn tay anh: "Bởi vì muốn làm anh vui lên, muốn cho anh cảm thụ sự vui vẻ chân thực, mà không phải loại cảm xúc mông lung như bây giờ."
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, nhìn đôi mắt buồn rầu của cô, bất tri bất giác nói: "Không phải không thể."
"Hả?" Thời Lễ không nghe rõ.
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn lóe lên, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, em đói bụng chưa? Anh đưa em đi ăn cơm."
".. Mới hơn bốn giờ chiều." Thời Lễ im lặng ngồi dậy.
Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn thời gian: "Đến nơi ăn cơm cũng phải nửa tiếng, đến lúc đó đã năm giờ, vừa lúc ăn."
Khóe miệng Thời Lễ giật giật: "Cứ theo cái phương pháp này, không đợi thí nghiệm hoàn thành, em có phải hay không sẽ thừa cân?"
"Sẽ không, em tăng lên mười mấy cân* cũng không tính thừa cân." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.
Thời Lễ liếc nhìn anh, định nói gì đó, anh lại bổ sung thêm một câu: "Ăn tôm hùm đất chứ?"
".. Ăn."
Hơn nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở cửa của một nhà hàng xa hoa, Thời Lễ nhìn cánh cửa sang trọng, trong mắt hiện lên tia chần chờ: "Anh xác định là ăn ở đây sao?"
"Làm sao vậy?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ nhún vai: "Em cảm thấy ăn tôm hùm đất thì ăn ở quán ven đường sẽ có ý vị hơn."
"Anh không nếm được ý vị," Thẩm Kinh Diễn nhấc chân đi vào trong, sâu kín lưu lại một câu, "Hiển nhiên nơi này sẽ sạch sẽ hơn."
Thời Lễ giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ đi theo anh vào.
Vừa bước vào nhà hàng đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, Thời Lễ đột nhiên có cảm giác thèm ăn, đi theo Thẩm Kinh Diễn đến gian trong góc.
Nhà hàng này không có phòng riêng, chỉ có gian ngăn cách nửa tường nửa dây nho, từ mặt đất đến bức tường gạch cao gần nửa mét, hướng lên trên là những dây nho được trang trí, vừa không cản trở sự lưu thông không khí trong các gian, lại cho khách hàng môi trường riêng tư đủ tốt, mặc dù có thể lờ mờ nhìn thấy gian bên cạnh, nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Bây giờ khoảng năm giờ chiều, nhà hàng chỉ có ít bàn có khách, trong góc phòng của bọn họ chỉ có hai gian, trong đó một gian là của họ.
"Làm sao bây giờ, thứ nào nhìn cũng thấy ngon, nhưng nếu gọi hết thì chắc chắn ăn không hết." Thời Lễ buồn rầu nhìn thực đơn.
Thẩm Kinh Diễn dường như không có hứng thú với mỹ thực, nghe vậy cũng chỉ cho ra một đáp án tiêu chuẩn: "Thích thì gọi, không hết thì đóng gói lại, dù sao em về nhà cũng sẽ ăn hết."
".. Điều này cũng đúng." Thời Lễ không còn rối rắm nữa, bắt đầu nghiêm túc gọi món ăn, chờ chọn xong liền đem thực đơn cho người phục vụ, chính mình nghiêng người đến trước mặt Thẩm Kinh Diễn, xem anh chơi game.
Đúng vậy, Thẩm Kinh Diễn cũng sẽ chơi game, hơn nữa chơi cũng khá tốt. Thời Lễ lần đầu tiên nhìn thấy đã chấn kinh luôn, lại nhìn anh mặt không đổi sắc đem đối phương đánh không còn mảnh giáp, lại càng kinh ngạc hơn.
Mà Thẩm Kinh Diễn chỉ là bình tĩnh tỏ vẻ, tuy rằng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng dùng để giết thời gian cũng không tệ lắm.
Hiện tại chờ đồ ăn được dọn lên, Thẩm Kinh Diễn lại móc điện thoại ra, Thời Lễ lại nhịn không được đến xem, vừa xem vừa cùng anh nói chuyện, khi đang nói đến vui vẻ, cách vách lại truyền đến tiếng dính nhớp hừ nhẹ, hai người đồng thời ngẩng đầu, tiếp theo nhìn về phía đối phương.
"Anh nhẹ chút, đừng để người khác phát hiện." Giọng nữ cách vách vừa thẹn vừa bực.
Tiếp theo truyền đến giọng nói thở hổn hển của người đàn ông: "Không có việc gì, anh làm động tác nhỏ, em cũng đừng nói chuyện, chúng ta khẳng định không bị phát hiện."
Thời Lễ: "..."
Động tác của ngài không nhỏ chút nào đâu? Tại sao lại có những người ý thức kém làm trong gian nửa hở như vậy?
Cách vạch lại truyền đến giọng phụ nữ thở gấp, Thời Lễ cho dù là đồ ngốc, cũng biết họ đang làm gì, tức khắc xấu hổ bưng lên ly nước, nhấp một ngụm.
"Bảo bối, em giỏi quá, làm anh thật thoải mái, a.." Sau một lát yên tĩnh, giọng nói líu ríu của người đàn ông lại truyền tới.
Thời Lễ: "..."
Mắt thấy bên cạnh không có ý dừng lại, cô xấu hổ nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn: "Chúng ta đổi gian khác chứ?"
"Không cần," Thẩm Kinh Diễn nói xong, nâng cao giọng nói với gian bên cạnh, "Các người có biết hay không, mỗi gian đều có camera theo dõi?"
Âm thanh cách vách đột nhiên dừng lại, tiếp theo là tiếng ly nước rơi xuống đất, hiển nhiên là đang sợ hãi. Sau một lát, khi hai người kia xám xịt rời đi, thế giới nhanh chóng an tĩnh lại.
Thời Lễ cười gượng một tiếng: "May là có anh." Cô dù sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ trực tiếp nói ra.
"Không sao đâu." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh trả lời.
Thời Lễ liếc nhìn anh, chờ tôm hùm mang lên liền bắt đầu ăn, Thẩm Kinh Diễn nhìn cô ăn hăng say, chính mình cũng ăn nhiều hơn chút.
Hai người ăn không sai biệt lắm, Thời Lễ đột nhiên hỏi: "Anh vừa rồi nghe được những âm thanh đó, có cảm giác gì không?"
"Cái gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ khụ một tiếng: "Chính là, anh hiện tại không có cảm xúc, nên cũng không cảm thấy được vui vẻ cùng hưng phấn, về phương diện đó.. Có vấn đề gì không?"
Cô cũng là thấy Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh như vậy, mới đột nhiên nhớ tới, rốt cuộc thì một số cảm xúc kéo đến tốt, mới có thể muốn làm, nếu cảm xúc không tới thì cũng sẽ không hứng thú.. Hoặc là nói không thể làm? Thời Lễ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu chính mình đã không có cảm giác, còn có thể cùng người đàn ông khác.. Sao?
Thời Lễ nhếch mép cười với anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Thẩm Kinh Diễn rũ mắt: "Ồ"
Thời Lễ: ".. Em đột nhiên lại nhớ anh dịu dàng lễ độ trước kia."
"Cái đó là giả," Thẩm Kinh Diễn đẩy mắt kính, bình tĩnh nhìn về phía cô, "Bây giờ mới là thật."
"Anh kỹ thuật diễn tốt như vậy, sao không ngụy trang thêm chút nữa?" Thời Lễ nhướng mày.
Thẩm Kinh Diễn suy tư một lát, ôn hòa cười với cô, Thời Lễ vốn cho rằng mình thật sự nhớ anh của trước kia, kết quả vừa nhìn thấy anh cười như vậy, tức khắc nổi hết da gà: "Anh vẫn nên đừng cười."
Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của anh đều là giả, Thời Lễ nghĩ cũng không nghĩ tiếp.
Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn nháy mắt vô cảm, Thời Lễ nhẹ nhõm một hơi. Anh không có cảm xúc lại có chỗ tốt, anh sẽ không có cảm xúc xấu và tốt, ngay cả khi cô ngẫu nhiên nói sai điều gì đó, anh cũng sẽ không thật sự tức giận.
* * * Tuy nhiên, Thời Lễ vẫn hy vọng anh có thể hồi phục như bình thường, có thể thực sự cảm nhận được hỉ nộ ái ố.
Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm đôi mắt cô, sau một lát chậm rãi nói: "Em không vui vẻ." Tuy rằng anh không có cảm xúc, nhưng chỉ số thông minh vẫn rất cao, có thể phân tích chính xác tâm trạng của người trước mặt.
Thời Lễ nắm tay anh: "Đúng vậy, có chút không vui vẻ."
"Vì việc gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ giống như động vật nhỏ đem chính mình đặt trong lòng bàn tay anh: "Bởi vì muốn làm anh vui lên, muốn cho anh cảm thụ sự vui vẻ chân thực, mà không phải loại cảm xúc mông lung như bây giờ."
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, nhìn đôi mắt buồn rầu của cô, bất tri bất giác nói: "Không phải không thể."
"Hả?" Thời Lễ không nghe rõ.
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn lóe lên, nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì, em đói bụng chưa? Anh đưa em đi ăn cơm."
".. Mới hơn bốn giờ chiều." Thời Lễ im lặng ngồi dậy.
Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn thời gian: "Đến nơi ăn cơm cũng phải nửa tiếng, đến lúc đó đã năm giờ, vừa lúc ăn."
Khóe miệng Thời Lễ giật giật: "Cứ theo cái phương pháp này, không đợi thí nghiệm hoàn thành, em có phải hay không sẽ thừa cân?"
"Sẽ không, em tăng lên mười mấy cân* cũng không tính thừa cân." Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.
Thời Lễ liếc nhìn anh, định nói gì đó, anh lại bổ sung thêm một câu: "Ăn tôm hùm đất chứ?"
".. Ăn."
Hơn nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở cửa của một nhà hàng xa hoa, Thời Lễ nhìn cánh cửa sang trọng, trong mắt hiện lên tia chần chờ: "Anh xác định là ăn ở đây sao?"
"Làm sao vậy?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ nhún vai: "Em cảm thấy ăn tôm hùm đất thì ăn ở quán ven đường sẽ có ý vị hơn."
"Anh không nếm được ý vị," Thẩm Kinh Diễn nhấc chân đi vào trong, sâu kín lưu lại một câu, "Hiển nhiên nơi này sẽ sạch sẽ hơn."
Thời Lễ giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ đi theo anh vào.
Vừa bước vào nhà hàng đã ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, Thời Lễ đột nhiên có cảm giác thèm ăn, đi theo Thẩm Kinh Diễn đến gian trong góc.
Nhà hàng này không có phòng riêng, chỉ có gian ngăn cách nửa tường nửa dây nho, từ mặt đất đến bức tường gạch cao gần nửa mét, hướng lên trên là những dây nho được trang trí, vừa không cản trở sự lưu thông không khí trong các gian, lại cho khách hàng môi trường riêng tư đủ tốt, mặc dù có thể lờ mờ nhìn thấy gian bên cạnh, nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Bây giờ khoảng năm giờ chiều, nhà hàng chỉ có ít bàn có khách, trong góc phòng của bọn họ chỉ có hai gian, trong đó một gian là của họ.
"Làm sao bây giờ, thứ nào nhìn cũng thấy ngon, nhưng nếu gọi hết thì chắc chắn ăn không hết." Thời Lễ buồn rầu nhìn thực đơn.
Thẩm Kinh Diễn dường như không có hứng thú với mỹ thực, nghe vậy cũng chỉ cho ra một đáp án tiêu chuẩn: "Thích thì gọi, không hết thì đóng gói lại, dù sao em về nhà cũng sẽ ăn hết."
".. Điều này cũng đúng." Thời Lễ không còn rối rắm nữa, bắt đầu nghiêm túc gọi món ăn, chờ chọn xong liền đem thực đơn cho người phục vụ, chính mình nghiêng người đến trước mặt Thẩm Kinh Diễn, xem anh chơi game.
Đúng vậy, Thẩm Kinh Diễn cũng sẽ chơi game, hơn nữa chơi cũng khá tốt. Thời Lễ lần đầu tiên nhìn thấy đã chấn kinh luôn, lại nhìn anh mặt không đổi sắc đem đối phương đánh không còn mảnh giáp, lại càng kinh ngạc hơn.
Mà Thẩm Kinh Diễn chỉ là bình tĩnh tỏ vẻ, tuy rằng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng dùng để giết thời gian cũng không tệ lắm.
Hiện tại chờ đồ ăn được dọn lên, Thẩm Kinh Diễn lại móc điện thoại ra, Thời Lễ lại nhịn không được đến xem, vừa xem vừa cùng anh nói chuyện, khi đang nói đến vui vẻ, cách vách lại truyền đến tiếng dính nhớp hừ nhẹ, hai người đồng thời ngẩng đầu, tiếp theo nhìn về phía đối phương.
"Anh nhẹ chút, đừng để người khác phát hiện." Giọng nữ cách vách vừa thẹn vừa bực.
Tiếp theo truyền đến giọng nói thở hổn hển của người đàn ông: "Không có việc gì, anh làm động tác nhỏ, em cũng đừng nói chuyện, chúng ta khẳng định không bị phát hiện."
Thời Lễ: "..."
Động tác của ngài không nhỏ chút nào đâu? Tại sao lại có những người ý thức kém làm trong gian nửa hở như vậy?
Cách vạch lại truyền đến giọng phụ nữ thở gấp, Thời Lễ cho dù là đồ ngốc, cũng biết họ đang làm gì, tức khắc xấu hổ bưng lên ly nước, nhấp một ngụm.
"Bảo bối, em giỏi quá, làm anh thật thoải mái, a.." Sau một lát yên tĩnh, giọng nói líu ríu của người đàn ông lại truyền tới.
Thời Lễ: "..."
Mắt thấy bên cạnh không có ý dừng lại, cô xấu hổ nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn: "Chúng ta đổi gian khác chứ?"
"Không cần," Thẩm Kinh Diễn nói xong, nâng cao giọng nói với gian bên cạnh, "Các người có biết hay không, mỗi gian đều có camera theo dõi?"
Âm thanh cách vách đột nhiên dừng lại, tiếp theo là tiếng ly nước rơi xuống đất, hiển nhiên là đang sợ hãi. Sau một lát, khi hai người kia xám xịt rời đi, thế giới nhanh chóng an tĩnh lại.
Thời Lễ cười gượng một tiếng: "May là có anh." Cô dù sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ trực tiếp nói ra.
"Không sao đâu." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh trả lời.
Thời Lễ liếc nhìn anh, chờ tôm hùm mang lên liền bắt đầu ăn, Thẩm Kinh Diễn nhìn cô ăn hăng say, chính mình cũng ăn nhiều hơn chút.
Hai người ăn không sai biệt lắm, Thời Lễ đột nhiên hỏi: "Anh vừa rồi nghe được những âm thanh đó, có cảm giác gì không?"
"Cái gì?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ khụ một tiếng: "Chính là, anh hiện tại không có cảm xúc, nên cũng không cảm thấy được vui vẻ cùng hưng phấn, về phương diện đó.. Có vấn đề gì không?"
Cô cũng là thấy Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh như vậy, mới đột nhiên nhớ tới, rốt cuộc thì một số cảm xúc kéo đến tốt, mới có thể muốn làm, nếu cảm xúc không tới thì cũng sẽ không hứng thú.. Hoặc là nói không thể làm? Thời Lễ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu chính mình đã không có cảm giác, còn có thể cùng người đàn ông khác.. Sao?
Bình luận truyện