Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 323: Bị Vây





Tiềm Long Uyên theo dấu vết ba người lưu lại một đường truy kích, hoặc là không tìm được gì, hoặc là rơi vào trong sát trận dụ địch của các nàng.

Sát trận kia là tuyệt sát đại trận, một khi phát động, pháp trận dẫn tới lực lượng thiên địa đem hết thảy mọi thứ trong pháp trận đều hủy diệt, căn bản không lưu đường sống.

Tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ rơi vào trong pháp trận căn bản là không có đường sống, ngay cả tu tiên giả Hóa Thần Kỳ thậm chí Động Huyền Kỳ đều là một thân chật vật.

Để cho Tiềm Long Uyên cảm thấy phẫn nộ chính là Tiềm Long Uyên phái ra tinh thông pháp trận cao thủ tốn thời gian phá giải pháp trận, từ trong pháp trận mà biết được trận tài Khảm Đao lệnh chủ dùng để bày trận tất cả đều lấy từ yêu tu Tiềm Long Uyên bị các nàng chém giết.

Yêu tu Tiềm Long Uyên chết ở trên tay các nàng, thịt bị các nàng ăn, xương cốt, da lông, lân giáp bị Khảm Đao lệnh chủ chế thành trận tài dùng để bố trí pháp trận đối phó bọn họ.

Tiềm Long Uyên ba mươi vạn binh tướng, trong đó có hơn phân nửa đều là yêu tu, đối Khảm Đao lệnh chủ mà nói thì chẳng phải khắp nơi đều là vật liệu, chính là lấy vật liệu ngay tại chỗ sử dụng, đi đến đâu, pháp trận, cạm bẫy bố trí ở đấy, tu tiên giả chết ở trong pháp trận cơ hồ đều là thần hồn câu diệt, thi cốt vô tồn.

Xuất thủ tàn nhẫn, mỗi nơi đi qua đều dính vô số máu tươi, yêu tu tà đạo đạo phỉ trong lòng đều thẳng run lên.

Không có ai nguyện ý chết, càng không có ai muốn đi vào cạm bẫy người sắp đặt mà chịu chết.

Theo một đường truy kích, nơi xuất hiện tung tích của các nàng lại đều là nơi các nàng bày ra cạm bẫy thủ đoạn, một khi trúng chiêu, Nguyên Anh Kỳ thực lực căn bản là không có đường sống.

Các nàng thường lui tới ở mấy ngàn dặm U Giang Thủy Vực, quấy nhiễu Thiên Ma Long Kỵ Vệ cùng với trọng binh đóng ở thủy trại cùng các thành trì trọng yếu, yêu tu tuần tra trong thuỷ vực cùng với tiểu đội đóng quân ở các nơi mà gặp được các nàng căn bản không có đường sống.


Nói một cách đơn giản chính là thực lực thấp hơn hai người, không có tu tiên giả Động Huyền Kỳ tọa trấn, người của Tiềm Long Uyên đều là mục tiêu để các nàng xuống tay.

Mà một khi tao ngộ các nàng, kết cục đều cực kỳ bi thảm, nếu là nhân tộc, sau khi bị các nàng giết chết thì một cây đươc đốt thành tro, nếu là Yêu tộc – Yêu tộc Tiềm Long Uyên chỉ cần nghĩ đến đều cảm thấy không rét mà run.

Các nàng chỉ có ba người, chân đạp truyền tống trận thai, có thể trong nháy mắt độn xa đến mấy trăm dặm thậm chí mấy ngàn dặm.

Đội quân Tiềm Long Uyên hành quân thì phải chậm hơn rất nhiều.

Đại quân tiến quân, nếu là muốn truyền tống đi, phải dụng Truyền Tống Vực Môn.

Thứ đó là khi đánh thế lực chiến ở xa mới dùng, không đề cập tới khởi động một lần hao phí thật lớn, Truyền Tống Vực Môn càng không thể thể tùy thân mang theo, chỉ có trên chiến hạm cùng trong Tiềm Long Uyên mới có.

Năm ngàn "người" binh lính khiêng Truyền Tống Pháp Trận truy kích các nàng ba người? Đừng nói giỡn, chờ đem Truyền Tống Vực Môn khởi động, đội quân tiến vào Truyền Tống Vực Môn, lại chờ đội ngũ hiếu chiến từ pháp trận đi ra, các nàng sớm không biết đã chạy đi đâu.

Huống hồ, dù là dùng Truyền Tống Pháp Trận hay là Truyền Tống Vực Môn phải có tọa độ truyền tống, ai biết các nàng chạy hướng thế nào? Nếu là biết, trực tiếp chặn nơi đó là được, còn cần Truyền Tống Vực Môn? Tiềm Long Uyên hiện tại là ngay cả hành tung các nàng đều sờ không tới.

Có vết xe đổ Vọng Tiên Tông, Tiềm Long Uyên dù có tự đại, cũng không dám mặc kệ sát thần Khảm Đao lệnh chủ này nhảy nhót ở U Giang Thủy Vực.

******************************************.

Bóng đêm trầm tĩnh, một vòng trăng tròn treo trên không trung.

Ánh trăng chiếu xuống, bị bao phủ bởi một tầng mây mỏng khiến khung cảnh thêm vài phần biến ảo khó lường.

Vùng thôn bỏ hoang dưới đêm trăng yên lặng đến không một chút âm thanh.

Giữa thôn, có một gốc cây lớn cỡ năm sáu người ôm, giờ chỉ còn lại một đoạn cây khô cháy đen, trên thân cây, còn lưu lại dấu vết bị thiên lôi đánh qua.

Bên cạnh đại thụ có một cái giếng lớn cổ hương cổ sắc hình dáng bát quái, nước trong giếng đầy đến miệng, hiện ra sóng quang lăn tăn dưới ánh trăng.

Cạnh giếng nước khoảng mấy chục bước, kế bên con kênh khô cạn có một khối đá xanh dài chừng tám thước xây thành Tẩy Y Đài.

Bề mặt tảng đá xanh bị mài vô cùng trơn bóng, Bao Cốc một thân y phục trắng như tuyết thản nhiên ngồi trên tảng đá xanh Tẩy Y Đài cạnh đại thụ, nàng cầm một bầu rượu, chậm rì rì uống, nhìn Ngọc Mật đang khoanh chân ngồi ở lửa trại luyện công, cả người toả ra hoả linh lực lượn lờ xung quanh cách đó không xa, trái tim có từng luồng ngọt ngào chảy qua.

Với nàng mà nói, thành tiên, chấn hưng sư môn, đi đến thượng giới, đều là trách nhiệm nàng buộc phải gánh trên vai, chỉ có người trước mặt này mới là hết thảy khát vọng của nàng, chuyện nàng muốn nhất chỉ là cùng Ngọc Mật lẳng lặng gần nhau, tựa như như bây giờ, cái gì cũng không làm, chỉ cần im lặng bồi ở bên người Ngọc Mật, nhìn thấy nàng, vậy là đủ rồi.

Giờ phút này, không phải yên tĩnh, mà là tĩnh mịch.


Chung quanh ngay cả điểm động tĩnh nhỏ đều không có.

Đang lúc hoàng hôn, lúc các nàng vừa đi vào thôn, trong ngôi miếu đổ nát người dân trong thôn thờ phụng Hoàng Thử Lang* nhảy ra một Hoàng Thử Lang tinh Kim Đan sơ kỳ.

Hoàng Thử Lang tinh kia oạch một cái lập tức chạy đi, không qua bao lâu, động vật khắp núi tựa như sắp có thiên tai, bằng tốc độ ánh sáng mà tháo chạy.

(*Chồn)
Nàng phỏng chừng là hai ngày này các nàng giết yêu tu cùng ăn thịt yêu thú có điểm quá độc ác, các yêu thú này nhìn đến các nàng đều bỏ chạy.

Lại hoặc là, có điều gì khác đi?
Bao Cốc cảm thấy được dị động, giương mắt nhìn lên, lại cái gì cũng không nhìn thấy.

Nàng cúi đầu hoán thanh: "Sư tỷ!" Kinh ngạc nhìn về phía trên đỉnh đầu.

Trong nháy mắt, đỉnh đầu một mảnh tối đen, ánh trăng, tinh không đều bị che đậy! Cả tòa thôn đều chìm vào trong bóng tối, chỉ có lửa trại còn chút tinh quang mỏng manh.

Ngọc Mật thu công, mở mắt ra, hướng Bao Cốc nhìn lại, gặp Bao Cốc mang vẻ cảnh giác, liền cảm thấy tình huống có chút không ổn.

Nàng hỏi: "Khúc Các chủ bên kia có tin tức sao?"
Bao Cốc lắc đầu, nói: "Không có."
Ngọc Mật ngưng thần đánh giá một vòng bốn phía, hỏi: "Như thế nào lại im lặng như vậy? Bao Cốc, trước đó ngươi có cảm thấy cái gì dị thường không?"
Bao Cốc nhìn thấy tình huống này liền biết có khả năng là hành tung đã lộ ra ngoài, chỉ là có điểm không rõ, hành tung như thế nào mà lộ ra? Nàng cân nhắc hỏi: "Lúc chúng ta đến nơi đây dọa chạy một đầu chồn Kim Đan kỳ, sau đó động vật chung quanh đại chuyển nhà có tính không?" Nàng nhìn Ngọc Mật, liền thấy chột dạ.

Nếu nói về điểm này động tĩnh không tính, vậy hiện tại phát sinh loại dị thường này làm sao giải thích?
Lời của nàng vừa nói xong, liền thấy vẻ mặt Ngọc Mật tái xanh, giống như muốn ăn thịt người đang trừng mắt nhìn nàng, liền càng thêm chột dạ, hỏi: "Hay là, con chồn kia đi về phía Tiềm Long Uyên báo tin?"
Ngọc Mật nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi không biết Tiềm Long Uyên một trăm lẻ tám bộ tộc sao?" Nàng cũng không thể hoàn toàn trách cứ Bao Cốc, dù sao Bao Cốc kinh nghiệm du lịch bên ngoài thiếu đến đáng thương, đối với một ít nguy hiểm căn bản là không ý thức được, mà nàng bởi vì tu hành bị phế, phạm vi thần niệm bị thu hẹp, rất khó cảm thấy động tĩnh chung quanh.

Bao Cốc đáp một tiếng, nói: "Chúng ta hiện tại chỉ có ba người, Tiềm Long Uyên đã muốn phái ra Thiên Ma Long Kỵ Vệ, nếu đem một trăm lẻ tám bộ tộc phái ra không khỏi..."
Ngọc Mật nói: "Trước đừng nói này, ta hoài nghi chúng ta đã bị Tiềm Long Uyên bao vây! Ngươi đi trước thăm dò một chút rốt cuộc là cái gì tình hình."
Cho dù Ngọc Mật không nói, Bao Cốc cũng muốn đi ra ngoài điều tra.

Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc hướng ra ngoài bay đi, lại bảo nói: "Ẩn nấp hành tung đi! Dùng hư không độn ẩn thuật!"
Bao Cốc cũng ứng câu: "Ngươi cẩn thận một chút." Sau đó liền thi triển hư không độn ẩn thuật yên lặng hướng thôn bên ngoài mà đi.

Ngoài thôn có phòng ngự đại trận nàng lấy trận kì do Yêu Thánh cấp bày ra, trận tài Động Huyền Kỳ pháp trận, cho dù đối mặt chiến hạm oanh kích đều có thể chống đỡ một hai.

Nàng chân đạp trận vị, rất nhanh liền đụng đến ngoài thôn, đã thấy ngoài thôn một mảnh tối đen, tựa như bị miếng vải đen che khuất, nàng cái gì cũng nhìn không tới.


Trong bóng đêm, nơi nơi đều có tung tích vật còn sống lặng yên hoạt động.

Cách pháp trận không xa, truyền đến một thanh âm không kiên nhẫn: "Chỉ cần bắt được Khảm Đao lệnh chủ, bất luận chết sống đều là lập công lớn.

Lão đầu, ngươi nếu không thể phá trận, chúng ta liền vận dụng chiến hạm mạnh mẽ oanh kích nơi này, bằng không để các nàng chạy thoát, vậy rất phiền toái."
"Hừ! Gấp cái gì! Ta đã dùng đại trận đem toàn bộ thôn này đều che lại, các nàng hiện tại chính là ba ba trong hủ, chắp cánh khó thoát khỏi."
Một thanh âm nặng nề vang lên: "Nói cái gì đó?"
"Khụ, Miết* huynh, ta không phải nói ngươi, ta là ví dụ!"
(*Con baba)
"Miết huynh" hừ nói: "Ví dụ cũng đừng lấy ta ví dụ! Đáng ghét! Khảm Đao lệnh chủ này bố trận liền khó phá như vậy? Lão đầu, Khảm Đao lệnh chủ không phải là ở nơi này tuỳ thời tiện tay bố trí một chút thủ đoạn phòng ngự, ngươi lại phá lâu như vậy, ngươi có thể làm được không vậy?"
"Ngươi hiểu cái --- Miết đại soát! Nói không phải nói như vậy! Ta phỏng chừng trận này của nàng không phải là thủ bút của nàng, ngươi xem trận kì ở hướng kia như ẩn như hiện, đó là Động Huyền Kỳ pháp bảo, Tuyết Vực Yêu Thánh, nghe nói qua sao? Đó là sư phụ của Khảm Đao lệnh chủ, có thể không cấp nàng vài món bảo bối phòng thân? Trận pháp tạo nghệ của nàng, Tu Tiên Giới mọi người đều biết, thực lực Tuyết Vực Yêu Thánh lại còn hơn cả nàng, nếu phá trận này, đem trận kì này thu tới tay, nghĩ đến một bộ phòng ngự trận kì Động Huyền Kỳ do Tuyết Vực Yêu Thánh tự mình luyện chế..."
Thanh âm mở miệng lên tiếng trước tựa hồ đối trận kì do Yêu Thánh luyện chế có chút động tâm, "Hắc hắc" cười, nói: "Lão đầu, ngài an tâm phá trận, chúng ta sẽ không quấy rầy.

Bất quá, ngài thật sự đã đem nơi này phong kín? Nàng sẽ không chạy mất chứ?"
"Lão đầu" tự tin tràn đầy lại hơi có ý hung ác nói: "Nàng muốn chạy? Trừ phi mạnh mẽ phá trận ra ngoài!"
Thanh âm người đầu tiên nói chuyện kia vang lên: "Ta đây an tâm! Chúng ta bộ tộc liên thủ, một vạn đại quân đặt ở nơi này, nàng chắp cánh khó thoát khỏi!"
Lại một thanh âm vang lên: "Chúng ta bộ tộc liên thủ giải quyết nàng dư dả, tin tức nàng bị chúng ta giam cầm trong này trăm ngàn lần đừng nói với Thiên Ma Long Kỵ Vệ, để bọn họ cướp đi đại công lao hôm nay."
"Tất nhiên! Tất nhiên! Ta nghe nói Thận Long Châu của Long Thần còn ở trên tay các nàng, như thế nào có thể để cho đám rùa con Thiên Ma Long Kỵ Vệ kia đoạt đi, bình thường đều đè trên đầu chúng ta ra oai..."
"Nói cái gì đó! Kêu Quy gia gia, cút mẹ mày đi Quy nhi!"
"Hắc, lão tử ở trong này nói đại sự, ngươi cái Quy tôn tử tức giận cái gì? Thật là ngày cẩu thí*."
(*Phân chó)
"Mẹ nó! Cẩu thí? Tộc Sài Cẩu chúng ta trêu chọc gì đến ngươi?"
"Lỡ lời lỡ lời! Cẩu huynh cẩu huynh, thật có lỗi thật có lỗi...Ha ha..."
"Đừng tán gẫu những thứ này! Nói xong rồi, Khảm Đao lệnh chủ là chúng ta Hoàng bộ phát hiện, sau khi bắt được bọn họ, công lao, chúng ta phải chiếm đại đầu..."
Lời này nói đến một bên khác không phục, lập tức phản bác.

Bao Cốc không thời gian đi nghe bọn hắn tranh đoạt công lao, công lao này còn không có mò được đâu, ở đây chia cướp công lao, nhìn nàng dễ bị bắt vậy sao?
Bên ngoài bị pháp trận che đậy, Bao Cốc thấy không rõ lắm cụ thể tình huống phía ngoài, nhưng từ khoảng cách thanh âm bọn họ truyền đến vẫn đủ để cảm thấy ra bọn họ là phân tán thành bốn phía xung quanh đây.

"Lão đầu" phá trận kia còn muốn muốn đoạt trận kì Thánh di cấp cho nàng, chậc! Một tòa "Già Thiên Đại Trận" thì muốn phong kín khóa nàng ở đây, đây là coi khinh nàng hay là coi khinh Thánh di đây?
- ---.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện