Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 332: Đóng Cửa Đánh Chó 1





Ti Nhược trước đây chưa từng nghe nói về U Ảnh Thành, chỉ biết đó là tổng đường Khảm Bang, phi thường bí ẩn, đại khái là từ bốn năm trước, sau khi Khảm Bang trải qua đại nạn lại một lần nữa bắt tay vào kiến tạo.

Tính toán lại thời gian, U Ảnh Thành xây dựng ngắn ngủi chỉ trong vòng bốn năm.

Cho dù Khảm Bang tài lực hùng hậu, ngắn ngủn bốn năm có thể tạo ra thành trì như thế nào? Có thể chứa được từng ấy người ở Thương Đô Thành sao?
Ti Nhược loan giá tới trước Truyền Tống Trận bên trong hoàng cung Việt Quốc, nàng theo bản năng hướng tọa độ khắc trên Truyền Tống Trận quét tới, nhất thời sửng sốt: "Thanh Châu?" U Ảnh Thành ở Thanh Châu? Thanh Châu là cao nguyên, tuy có núi, nhưng không có đại sơn mạch, càng nhiều là thảo nguyên mênh mông bát ngát.

Một nơi không có sơn thế cùng đại long mạch dựa vào, vô luận từ phòng ngự, tính bí ẩn hay là từ độ nồng của linh khí mà nói đều không phải lựa chọn của tông môn tu tiên cùng các thế lực.

Khảm Bang cư nhiên lại ở Thanh Châu xây dựng U Ảnh Thành?
Ti Nhược trợn tròn mắt, tòa giá đã xuyên qua Truyền Tống Vực Môn, chợt một đạo ánh sáng chiếu qua khiến cho nàng khó có thể thích ứng, hơi hơi híp mắt.

Nàng từ ngai vàng bên trong loan giá đứng dậy, bước nhanh ra khỏi loan giá, giương mắt nhìn lên không trung, chỉ thấy một khoảng trời xanh không gơn chút mây, ánh sáng từ trên bầu trời chiếu thẳng xuống thảo nguyên xanh biếc.

Thảo nguyên rộng lớn đồi núi phập phồng, chỗ trũng có từng cái hồ nước màu bạc giống như gương sáng, hồ nước trong suốt thấy cả đáy, giống như bảo kính phản chiếu ảnh ngược của bầu trời.

Linh khí nơi này không nồng đậm như ở Thương Đô Thành, nhưng lại sạch sẽ quang minh, không bị huyết sát tử khí bao phủ đến không thấy cả ánh mặt trời, so về điều này, Thương Đô Thành thật không thể sánh bằng.

Chợt, Ti Nhược lại có loại ảo giác mình như vừa mới được sinh ra.

Binh tướng Việt Quốc bước ra cửa truyền tống vực môn, ai ai cũng trợn mắt há mồm nhìn quanh bốn phía, không ít người phát thét lên sung sướng!
Nhóm tu tiên giả từ trong Truyền Tống Pháp Trận đi ra vội vàng khống chế phi kiếm xông thẳng lên trời, nhìn quanh bốn phía!
Ti Nhược rất nhanh liền cảm giác được có điều không thích hợp.


U Ảnh Thành ở đâu? Chớ nói thành trì, ngay cả một cái lều cỏ, một viên gạch cũng chưa thấy! Trời xanh, mây trắng, thảo nguyên, hồ nước cùng với đại lượng tu tiên giả từ Thương Đô Thành vọt tới...!
Ti Nhược thả ra thần niệm tham đến những nơi thần niệm có thể lướt đến, nhưng lại không có phát hiện một chút tin tức gì của thành trì.

Nàng kêu lên: "Lấy địa đồ Thanh Châu lại đây!" Nàng nhớ rõ Thanh Châu không lớn như vậy!
Qua một lúc, có càng nhiều xa giá hoa lệ từ Truyền Tống Vực Môn đi ra, đứng ở xung quanh loan giá của Ti Nhược.

Một đám oanh oanh yến yến đi ra khỏi xa giá hoa lệ, hoặc là vui mừng đánh giá bốn phía, hoặc là mãn nhãn ngạc nhiên lẫn nghi hoặc.

Một nhóm Việt Quốc triều thần hướng tới Ti Nhược tụ lại, không ít đại thần hỏi: "Bệ hạ, đây là có chuyện gì? U Ảnh Thành đâu?"
Lại có đại thần hừng hực chạy đến, ôm quyền nói: "Bệ hạ, không xong rồi!"
Ti Nhược hỏi: "Chuyện gì kinh hoảng?" Thanh Châu địa đồ đâu? Còn chưa lấy đến?
Tên đại thần kia ôm quyền nói: "Khởi bẩm bệ hạ, ở đây chỉ có đại quân Việt Quốc, đại thần trong triều cùng gia quyến của họ cùng với người trong hoàng cung."
Ti Nhược hơi ngây ra, nhăn mày, hỏi: "Ngô ái khanh muốn nói cái gì?"
Tên đại thần kia ôm quyền nói: "Bệ hạ không phát hiện một cái tán tu đều không có sao?"
Ti Nhược giương mắt hướng bốn phía nhìn lại, trừ bỏ gia quyến của đại thần cũng chỉ có quân đội Việt Quốc.

Nàng ngưng thần nhìn lại, nhìn sáu tòa Truyền Tống Vực Môn đứng sừng sững ở phía sau.

Sáu tòa đó là Truyền Tống Vực Môn của triều đình Việt Quốc sử dụng.

Thấy tình hình như vậy, nàng lúc này mới hiểu được, "Dân chúng" tầm thường của Thương Đô Thành thông qua vực môn sợ là truyền tống đến một địa phương khác.

Có đại thần cấp bách hỏi: "Bệ hạ, Khảm Bang, Khảm Đao lệnh chủ đây là cái gì ý tứ?"
Ti Nhược nói: "An tâm một chút, đừng vội!" Nàng lấy ra truyền âm ngọc phù vừa muốn cùng Bao Cốc liên hệ, thần niệm bỗng nhiên tìm được chung quanh có một cỗ không gian dao động mỏng manh, nàng tập trung nhìn vào, rõ ràng nhìn đến Bao Cốc theo trong hư không đi ra.

Nàng nhoẻn miệng cười, nói: "Đang muốn cùng ngươi liên hệ." Dừng ở bên người Bao Cốc, nói: "Không thể tưởng được nơi đây một chút cũng không chịu ảnh hưởng của Bạt họa."
Bao Cốc lấy ra ba quyển ngọc giản đưa cho Ti Nhược.

Ti Nhược nhìn ngọc giản Bao Cốc đưa đến, hỏi: "Đây là cái gì?" Nàng không chối từ, tiếp lấy ngọc giản Bao Cốc đưa qua.

Bao Cốc nói: "Một quyển là trận đồ nơi đây, một quyển là địa đồ, còn có một quyển là Truyền Tống Vực Môn đồ xuất nhập nơi đây.

Nơi này là cảnh nội Thanh Châu, bất quá đã bị pháp trận phong kín, nếu không có biện pháp chính xác tiến vào nơi đây chắc chắn sẽ không tìm được đến chỗ này."
Ti Nhược trong lòng vừa động, nói: "Lên loan giá rồi nói." Khi nói chuyện, làm cái "Thỉnh" thủ thế, đem Bao Cốc thỉnh lên loan giá.

Nàng cho lui các thị tỳ bên cạnh, thỉnh Bao Cốc nhập tọa, nói: "Nơi này thực là ngoài dự kiến của ta, có thể nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra sao?"
Bao Cốc nói: "Nơi này là Thanh Châu, U Ảnh Thành là xây dựng ngay cảnh nội Thanh Châu.

U Ảnh Thành tổng cộng ở Thanh Châu tìm mười tám khối địa phương, chỗ chúng ta hiện tại chính là một trong những khối khu vực đó, địa đồ ta đưa cho ngươi có đánh dấu xác thực địa phương ngươi đang ở, trận đồ đưa cho ngươi là trận đồ của khu vực này."
Ti Nhược trừng mắt nhìn, hỏi: "Còn những cái khác ở đâu?" Nàng vừa nói chuyện vừa thả ra thần niệm xem qua trận đồ được khắc bên trong ngọc giản, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ cảm thấy hoa mắt.

Tạo nghệ pháp trận của nàng không cao, nhưng cũng đủ nhận ra trận đồ này là không gian pháp trận pha lẫn Truyền Tống Trận bố trí thành trận đồ, anh, trận trụ còn khắc cả Thái Cổ Yêu Phù! Nàng thẳng thắn nói: "Có thể thỉnh giáo trận đồ này có dụng ý đặc thù sao?"
Bao Cốc nói: "Ngươi có biết Khảm Bang xây dựng U Ảnh Thành đến bây giờ bất quá ngắn ngủi bốn năm thời gian."
Ti Nhược gật đầu, nói: "Hiểu được, xây dựng thành trì cơ nghiệp, không phải là công lao một sớm một chiều."
Bao Cốc nói: "Khảm Bang sắp xếp U Ảnh Thành ở cảnh nội Thanh Châu, nhưng Thanh Châu địa vực rộng lớn, Khảm Bang không có khả năng xây dựng một vòng tường thành vây quanh Thanh Châu biên cảnh, lại tiêu phí một lượng tài lực lớn đi xây dựng phòng ngự pháp trận."
Ti Nhược đồng ý điểm này, gật đầu nói: "Địa thế Thanh Châu rất bất lợi cho việc kiến tạo đại hình phòng ngự pháp trận, nó không có đại long mạch chống đỡ, chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi tiêu hao của đại hình phòng ngự pháp trận, địa thế tương đối bằng phẳng, khó có thể hình thành phong thuỷ đại thế.

Ngoại trừ Khảm Bang, làm gì có thế lực nào dám lựa chọn Thanh Châu làm nơi đặt chân."
Bao Cốc nói: "Phòng ngự U Ảnh Thành không phải dựa vào lực lượng đại long mạch, mà là không gian pháp trận cùng Truyền Tống Pháp Trận.


U Ảnh Thành mặc dù ở cảnh nội Thanh Châu, nhưng cũng không phải là toàn bộ Thanh Châu đều thuộc phạm vi của U Ảnh Thành."
Nàng dừng một chút, nói: "Như vậy đi, ta lấy một ví dụ.

Vị trí khu vực hiện tại của ngươi chính là dùng không gian pháp trận cùng Truyền Tống Pháp Trận phủ lên một khối khu vực, phạm vi ước chừng hơn ba nghìn dặm, chỉ có mười tọa độ có thể xuất nhập nơi này.

Nếu không có mười tọa độ này, cho dù biết đến khối khu vực này, vô luận là dùng Truyền Tống Pháp Trận hoặc Truyền Tống Vực Môn truyền tống đến đây, đều sẽ bị vây hãm ở trong không gian pháp trận cùng Truyền Tống Pháp Trận.

Nếu đi đến, tất sẽ lạc đường, quanh đi quẩn lại làm sao cũng tìm không được nơi này.

Nếu từ Truyền Tống Pháp Trận cùng Truyền Tống Vực Môn đến đây, vận khí tốt, sẽ bị dẫn vào khu vực Thanh Châu không bị pháp trận bao phủ, vận khí không tốt, sẽ..."
Ti Nhược hỏi: "Sẽ như thế nào?"
Bao Cốc nói: "Sẽ bị truyền vào trong hư không..."
Ti Nhược cả kinh hai tròng mắt trừng trừng.

Bao Cốc nói: "U Ảnh Thành có mười tám khối khu vực như vậy, nếu không có tọa độ, cho dù là đem cả Thanh Châu lật lên cũng sẽ không tìm được đến U Ảnh Thành.

Tọa độ đưa cho ngươi chính là vực môn kiến tạo đồ, trong đó có chín vực môn là cùng ngoại giới lui tới, chỉ có một là liên kết trực tiếp đến U Ảnh Thành.

Nếu muốn đi U Ảnh Thành, trước hết phải cùng U Ảnh Thành vực môn song phương liên kết, truyền tống đến bên ngoài U Ảnh Thành, sau đó mới bước vào thành."
Ti Nhược có chút đăm chiêu hỏi: "Ngươi là tính đem khối địa phương này đưa cho Việt Quốc làm nơi đặt chân?"
Bao Cốc gật đầu.

Ti Nhược ngưng thần nghĩ nghĩ, nói: "Đa tạ." Nàng lại hỏi: "Thương Đô Thành những người khác đâu? Tán tu, cùng với thần dân Thương Đô Thành, ngươi định an bài như thế nào?"
Bao Cốc nói: "Bọn họ thông qua vực môn bất đồng đã đến một địa phương bất đồng.

Một lát ngươi phái ra hộ bộ quan viên đi lianhx thần dân Việt Quốc trở về, bất quá trước đó, ta phải hảo hảo mà thanh lọc một chút."
Ti Nhược cau mày, hỏi: "Thanh lọc?"
Bao Cốc nói: "Bạt họa khởi, rất nhiều người tiến vào Thương Đô Thành, gian tế của các lộ thế lực cũng lẫn lộn trong đó không ít, người bụng dạ khó lường thiếu sao?" Nàng nhắc tới đây, mâu quang một mảnh băng lãnh.

Nàng nói: "Ti Nhược, ta vẫn cho rằng, Bạt họa trước mặt, thiên hạ tu tiên giả sẽ đoàn kết một lòng vượt qua cửa ải khó khăn, quân liên minh đã tan tác, ta không muốn bỏ đá xuống giếng, không đuổi tận giết tuyệt, thầm nghĩ cố thủ Thương Đô Thành, đem Thương Đô Thành làm phòng tuyến quan trong đối phó Bạt, vì tương lai mà chuẩn bị.

Bọn họ lại ném Truyền Tống Vực Môn vào Hoang Cổ Sơn Mạch, ý đồ hủy diệt Thương Đô Thành, lấy tai ương diệt thành để tiêu hao lực lượng của Bạt, khiến Tiểu sư thúc của ta cùng Thánh di bị trọng thương..."
Ánh mắt u lãnh của nàng nhìn về phía Ti Nhược, gằn từng tiếng nói: "Đả thương Thánh di cùng Tiểu sư thúc của ta, bọn họ nhất định phải trả giá bằng máu!"
Ti Nhược im lặng.

Kiêu Kỵ tướng Quân phủ, Dung Như Ngọc, tất cả mọi chuyện đủ để chứng minh hết thảy, Tử Vân Thù, Yêu Thánh, Ngọc Mật, các nàng chính là nghịch lân của Bao Cốc, đả thương các nàng có nghĩ là cùng Bao Cốc không chết không ngừng.

Chuyện Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh bị thương, Bao Cốc tất nhiên cũng sẽ cùng bọn họ thanh toán.

Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Bạt họa sẽ lan tràn đến Thanh Châu sao?"
Bao Cốc gật đầu.

Ti Nhược nhíu mày, hỏi: "Có thể có kế sách ứng đối?"
Bao Cốc cười lạnh một tiếng, nói: "Bạt dám đến, ta liền dám diệt nàng tại đây!" Nàng đứng lên, nói: "Ta còn có việc, trước hết cáo từ.

Về sau nơi này chính là địa bàn của ngươi, trừ phi nơi này lọt vào ngoại giới công kích, nếu không Khảm Bang sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì ở đây."
Ti Nhược cau mày, hỏi: "Ngươi đây là đem Việt Quốc nhét vào dưới cánh chim bảo hộ?"
Bao Cốc nói: "Ta nếu đã mời Việt Quốc tới đây, tự nhiên sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn.


Ta đã từng đáp ứng ngươi, Việt Quốc gặp nạn, Khảm Bang cùng ta tuyệt sẽ không ngồi yên không quản, Ti Nhược, Bao Cốc ta, nói ra tất sẽ làm, đã ứng sẽ thực hiện, lời đã nói vĩnh viễn sẽ giữ lời."
Ti Nhược nghe vậy trong lòng như là bị cái gì hung hăng đụng vào.

Nàng ngạc nhiên nhìn Bao Cốc.

Nàng chưa từng có nghĩ đến có ngày, cư nhiên sẽ có người hướng Ti Nhược nàng, đường đường là nữ hoàng Việt Quốc, nói sẽ bảo hộ nàng chu toàn, che chở nàng, che chở Việt Quốc.

Phải biết rằng Bao Cốc chiến lực xa không bằng nàng, nàng có mười phần nắm chắc trong vòng mười chiêu có thể bắt Bao Cốc.

Nhưng khi nghe Bao Cốc nói ra lời này, phần khí thế tự tin đó khiến nàng không chút nghi ngờ Bao Cốc có thể làm được.

Bao Cốc còn trẻ, rất trẻ, tuổi ngay cả số lẻ của nàng đều không bằng, rất nhiều thời điểm sẽ lơ đãng toát ra phần khí tức vô cùng trẻ tuổi đó, nhưng chính phần người trẻ khí thịnh đó, khiến nàng nhìn với cặp mắt khác.

Có chút tự cao tự đại, có chút tự phụ, lại rất tự tin.

Lại làm cho nàng sinh ra loại cảm giác một thế hệ người mới thắng người cũ.

Đặc biệt giờ phút này, loại khí diễm vì Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh mà ra mặt toát ra trên người Bao Cốc, lại khiến nàng không hiểu vì sao tâm lại động.

Nàng hỏi: "Có cái gì ta có thể giúp ngươi sao?"
Bao Cốc nói: "Ngươi trước dàn xếp tốt người Việt Quốc.

Cho ta một chút thời gian, ta cần phải đem mấy cái đinh của các thế lực trà trộn vào Thương Đô Thành nhổ ra, nếu có mạo phạm đến địa phương của Việt Quốc, hy vọng ngươi thứ lỗi."
Ti Nhược trong lòng vừa động, hỏi: "Khi trước, ai đến ngươi cũng không cự tuyệt, sẽ không là muốn đóng cửa đánh chó chứ?"
Bao Cốc chiêu hết tất cả những người muốn đi cùng Khảm Bang đều tiến vào, dùng chuyện tiến nhập U Ảnh Thành làm mồi, thông qua những Truyền Tống Vực Môn bất đồng, đem bọn họ truyền tống đến các khu vực bất đồng bị pháp trận trọng điệp phong cấm.

Người tiến vào nơi đây, bị Truyền Tống Pháp Trận cùng không gian pháp trận phong tỏa, chắc chắn không thể rời đi, lấy lực lượng càng không cách nào chống đối với vài chục vạn binh lực Khảm Bang có ưu thế sân nhà, tất sẽ lọt thanh lọc cùng thanh toán của Khảm Bang.

Duy nhất có thể cùng binh lực Khảm Bang chống đỡ chính là đại quân Việt Quốc, giờ phút này cũng bị Bao Cốc ngăn riêng ở đây.

Thậm chí Bao Cốc tự mình đi một chuyến, chạy tới cùng nàng giải thích hết thảy, bảo nàng an tâm, trấn an Việt Quốc.

Bao Cốc lạnh lùng gật đầu.

Bạt họa trước mắt, nàng không nghĩ nhân tộc tự giết lẫn nhau, nhưng quả thật có vài người, nàng phải trừ bỏ! Nàng không muốn bị người khác sử dụng như một cây thương, không muốn bị người ở sau lưng đâm một đao.

Huống chi những người đó làm tổn thương đến Thánh di cùng tiểu sư thúc của nàng, nàng há có thể để cho các nàng chịu ủy khuất, há có thể để cho các nàng bị thương mà không thay các nàng đòi lại công đạo! Môn quy của Huyền Thiên Môn còn có bốn chữ: "Trừng ác dương thiện!" Không thể để cho người tâm tồn thiện niệm làm việc thiện vừa đổ máu vừa rơi lệ! Kẻ làm ác, tất phải chịu ác trừng.

Nàng quản không được toàn bộ Tu Tiên Giới, nhưng ở địa giới Khảm Bang, tất thẩy do nàng định đoạt!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện