Tác Đồng
Chương 14
“Mặc Phong, đây là đu dây, đệ muốn chơi không? Đệ ngồi lên đi, huynh sẽ đẩy đệ.” Nhiễm Lạc Tín nói một tràng, cũng chả quan tâm Nhiễm Mặc Phong nghe hay không nghe, liền đẩy nó ngồi lên đu dây, “Mặc Phong, đệ nắm chặt dây thừng nha, huynh đẩy đây.”
Không cho tôi tớ động tay vào, Nhiễm Lạc Tín nhẹ nhàng đẩy đu dây, người ngồi trên đu dây nắm chặt dây thừng hai bên, nhìn mặt đất dưới chân chớp lên.
“Mặc Phong, huynh dùng sức nga.” Nhiễm Lạc Tín hưng trí cực cao mà đẩy mạnh đu dây, tuy khí lực của hắn không lớn, nhưng đu dây vẫn chưng từng dừng lại. Bất quá hắn cười thực vui vẻ, còn người ngồi trên đu dây lại là ánh mắt xa xăm.
Phong Nhi, phụ vương dùng sức, nắm chặt.
Phong Nhi, cao không, Phong Nhi phải bay lên thật cao a.
Ha ha, xem ra Phong Nhi chẳng chút nào sợ nhỉ? tốt lắm, phụ vương tiếp tục dùng sức.
Phong Nhi, còn muốn cao nữa không? Nắm chặt.
Đu dây cứ lắc lư lên xuống, Nhiễm Mặc Phong không nghe được Nhiễm Lạc Tín ở phía sau nói cái gì, trước mắt nó tất cả đều là hình ảnh phụ vương dẫn nó chơi đu dây. Trong viện, nơi nó ở cùng phụ vương, có một cái đu dây mà phụ vương làm riêng cho nó. Mỗi tháng, phụ vương sẽ đem đu dây sửa lại một lần, sợ nó ngồi bị ngã, và nó cũng chưa từng một lần ngã qua.
“Mặc Phong? Mặc Phong?”
Đu dây ngừng lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt đầy lo lắng, Nhiễm Mặc Phong nhảy xuống khỏi đu dây, nói: “Ta phải đi về.”
“Mặc Phong?” Nhiễm Lạc Tín cũng không cố chấp giữ lại, mà đi theo Nhiễm Mặc Phong trở về, “Đệ đang nhớ hoàng thúc sao?”
Bước chân của Nhiễm Mặc Phong dừng một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước, Nhiễm Lạc Tín hiểu rõ.
“Mặc Phong, uy danh của hoàng thúc thiên hạ đều biết, tuy nói Vệ Quốc lần này phái hai mươi vạn đại quân, nhưng huynh biết hoàng thúc nhất định sẽ đánh bại Vệ Quốc, rất nhanh trở về.” Lời nói của Nhiễm Lạc Tín làm cho Nhiễm Mặc Phong dừng lại, Vệ Quốc phái hai mươi vạn? Cộng với hai mươi vạn nguyên bản đóng tại biên quan, là bốn mươi vạn đại quân. Mà Nhân Xương chỉ có mười lăm vạn quân đội, trong đó năm vạn là nhược quân, binh lực thật sự chỉ có hai vạn.
“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu nhân mã?” Nhiễm Mặc Phong khó được mở miệng, nhưng lần mở miệng này lại làm cho Nhiễm Lạc Tín có chút giật mình.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Huynh cũng không biết, chuyện này huynh chỉ ngoại công kể lại. Mẫu phi mỗi ngày ăn chay niệm phật, hy vọng Phật tổ có thể phù hộ hoàng thúc sớm ngày đánh bại Vệ Quốc.” Tiếp theo, Nhiễm Lạc Tín nói, “Huynh có thể đi hỏi phụ hoàng, nga, thái tử ca ca nhất định cũng biết. Chúng ta còn nhỏ, loại chuyện này phụ hoàng sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.” Sau đó, hắn giữ chặt tay Nhiễm Mặc Phong, “Mặc Phong, đệ đang lo lắng cho hoàng thúc sao? Đệ đừng lo, hoàng thúc lợi hại như vậy, nhất định sẽ đánh bại vệ quân.”
Trên đời này lúc nào cũng có chuyện trùng hợp, Nhiễm Lạc Tín vừa nhắc tới thái tử, thì thái tử Nhiễm Lạc Thành vừa tan học, trên đường trở về cung liền chạm trán hai người bọn họ. Thấy Nhiễm Lạc Tín cùng Nhiễm Mặc Phong tay trong tay, hắn liền lửa giận tận trời mà bước qua.
“Nhị đệ.” Áp chế giọng mà kêu lên, Nhiễm Lạc Thành chán ghét nhìn Nhiễm Mặc Phong. Nhiễm Lạc Tín vừa thấy thái tử, lập tức hành lễ: “Thái tử ca ca, ngài vừa tan học?”
“Ân.” Đáp lời, hắn không vui mà đối với Nhiễm Lạc Tín nói, “Sao đệ lại đi chung với nó?”
Nhiễm Lạc Tín cười nói: “Phụ hoàng nói – khi đệ rảnh rỗi nên quan tâm Mặc Phong nhiều một chút, đúng lúc hôm nay đệ không có buổi học, nên nghĩ mang Mặc Phong đi dạo xung quanh hoàng cung. Mà cũng thực đúng dịp, hôm nay Mặc Phong cũng không đi học.”
“Hừ, nó đương nhiên không đi học.” Nhiễm Lạc Thành đối với người cũng đang giận trừng mắt nhìn mình, nói, “Mới sáng sớm, chẳng biết nó làm cách nào chuồn ra khỏi Vô Tam điện của phụ hoàng, làm hại trong cung gà bay chó sủa, loại người không quy củ thì chỉ biết gây phiền phức cho kẻ khác.”
Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, hai đấm tay nắm chặt.
Nhiễm Lạc Tín vẫn là cười nói: “Thái tử ca ca, Mặc Phong vẫn luôn ở biên quan, nên nhất thời chưa quen được cuộc sống trong cung cũng thực bình thường a, ngày đầu tiên đệ đi học cũng muốn bỏ chạy về phòng. Thái tử ca ca, đệ đưa Mặc Phong trở về, huynh có muốn đi cùng không?”
“Nhị đệ, đệ muốn nịnh bợ nó để cho hoàng thúc đối với đệ có thêm hảo cảm thì tùy đệ, nhưng huynh cũng không tin đệ không sợ nó, muốn đi thì đệ đi một người đi, đừng kéo huynh vào, huynh chưa đến nổi giống một kẻ tôi tớ chạy theo sau đít nó.” Kinh thường mà nhìn nhìn Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Lạc Thành va một cái thật mạnh vào bả vai của Nhiễm Mặc Phong, rồi bỏ đi rồi.
Nhiễm Lạc Tín bị đối phương chế giễu mà ủy khuất đến mức sắp khóc ra: “Mặc Phong, huynh không có......”
Ấn bả vai bị va chạm đến đau nhức, Nhiễm Mặc Phong xoay người nhìn bóng dáng thái tử rời đi, rồi mới vọt đi lên.
“Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Tín kinh sợ kêu lên, chỉ thấy thái tử bị Nhiễm Mặc Phong đẩy ngã, đập mặt xuống trên mặt đất.
“Nhiễm Mặc Phong! Ngươi là con chó dại!” Thái tử nghĩ muốn bật người dậy, lại bị Nhiễm Mặc Phong giữ chặt dưới thân, rồi ấn đầu hắn xuống đất.
“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu binh mã?” Túm lấy tóc thái tử, Nhiễm Mặc Phong cưỡi ở trên lưng hắn, hỏi.
Nhiễm Lạc Thành nghĩ đối phương là vì bị mình va chạm mới xông lên, nên mở miệng mắng chửi một hồi, rồi hét lớn: “Nhiễm Mặc Phong, ngươi cút xuống ngay cho bản thái tử! Ngươi cư nhiên dám cưỡi ở trên lưng bản thái tử ta!”
“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu binh mã?” Nhiễm Mặc Phong tăng thêm lực trên tay, Nhiễm Lạc Thành căn bản không thể động đậy, cổ bị người giữ chặt, không thở nổi.
“Ngươi điên...... sao?” Nhiễm Lạc Thành nghiến răng nghiến lợi.
“Bao nhiêu binh mã?” mắt phải của Nhiễm Mặc Phong biến thành đỏ sẫm như máu.
Nhiễm Lạc Thành gần tắt thở, hắn gian nan nói, “Mười...... Mười vạn......” Nói xong, bàn tay túm chặt cổ được lấy ra, hắn khôi phục hơi thở liền mắng to, “Nhiễm Mặc Phong, ngươi lập tức cút xuống cho bản thái tử! Ngươi là con chó dại!”
Rất nhanh theo trên người Nhiễm Lạc Thành nhảy xuống, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi nhanh. Nhiễm Lạc Thành nằm úp sấp dưới đất, vội vàng bật người dậy, muốn đánh lại, thì thấy đối phương đã đi xa hơn mười thước.
Thái tử mặt mũi bầm dập chạy đuổi theo: “Nhiễm Mặc Phong! Ngươi đứng lại cho bản thái tử!” Mà Nhiễm Mặc Phong làm sao nghe được lời hắn nói, nó cứ cắm đầu chạy, chỉ chớp mắt người đã biến mất. Nhiễm Lạc Thành tức giận đến giơ chân, nhưng cũng không dám thật sự đuổi theo đánh người, nhớ đến phụ hoàng cực kỳ thiên vị con chó dại đó, hắn càng thêm hận Nhiễm Mặc Phong.
“Hồi cung!” Hướng nô tài hầu hạ mình rống giận, Nhiễm Lạc Thành phất tay áo bỏ đi, cũng không để ý đến Nhiễm Lạc Tín đang đứng ở ven đường.
Khi chung quanh không còn ai, Nhiễm Lạc Tín bịt miệng ngồi xổm xuống: “Xém chết.... Mẫu phi... Con xém chết... Thật đáng sợ, thật đáng sợ... ” Cặp mắt kia thật đáng sợ.
Một đường chạy thẳng về Vô Tam điện, Nhiễm Mặc Phong hướng phòng mình chạy vào. Xích Đồng cùng Xích Đan nhìn thấy bộ dáng của nó, đầu tiên là run sợ một cái, rồi mới tiến lên can đản hỏi: “Chủ tử?”
“Ta muốn một mình.” Đi đến bên giường, Nhiễm Mặc Phong mở miệng, Xích Đồng cùng Xích Đan không dám chần chờ, lập tức lui ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.
Nhiễm Mặc Phong từ dười đệm giường rút ra một khối màu xám gì đó. Nó quay đầu lại nhìn nhìn cửa, rồi mới đem khối đồ vật kia mở ra, mặt trên vẽ đầy đường cong cong quẹo quẹo, dĩ nhiên là tấm bản đồ, ngày Nhiễm Mặc Phong tiến cung đó, nó ở trong thư phòng của phụ vương tìm được cái này, không ai biết nó cầm theo bản đồ tiến cung.
Hai mươi hai vạn chống bốn mươi vạn, ngón tay Nhiễm Mặc Phong ở trên tấm bản đồ chậm rãi di chuyển qua phương bắc của Bắc Uyên ── Kim Quốc.
“Bệ hạ......”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Xích Đồng, Nhiễm Mặc Phong nhanh chóng đem bản đồ xếp lại rồi giấu xuống dưới đệm giường, tiếp theo nhanh chóng quay ngược lại ngồi xuống giường, ngay lúc đó cửa bị người đẩy ra.
“Phong Nhi, con nhốt mình trong phòng làm gì vậy? Đi chơi cùng Lạc Tín không vui?” Nhiễm Mục Kì lười nhác mà đi vào, tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, không cài phát quan, tóc dài tới chân chỉ dùng một sợi dây buộc lại.
Nhiễm Mặc Phong nhìn hoàng bá đi bước một đến bên giường, mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không chút dao động. Nhiễm Mục Kì ngồi xuống, nhìn nhìn nó, cười hỏi: “Cùng Lạc Tín đi ra ngoài chơi cái gì?”
Nhiễm Mặc Phong nghĩ nghĩ, đáp: “Đu dây.” Thuận theo tư thế của hoàng bá, nó hướng ra sau ngồi, vừa lúc ngồi lên trên tấm bản đồ.
“Phong Nhi,” Nhiễm Mục Kì xoa xoa đôi mắt dần dần rút đi màu đỏ kia, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt, “Phong Nhi, phụ vương con cho người mang về cho con thứ gì đó.”
‘Tạch’ Nhiễm Mặc Phong ngồi thẳng người, trong mắt tỏa sáng, mà người vừa nói ra lời này thì chẳng có chút gì để ý, chậm rãi nằm xuống, còn ngáp một cái, không nói tiếp.
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong gấp gáp mở miệng.
“A, Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Kì không chút hảo ý mà cười rộ lên, “Con hôn hoàng bá một cái, hoàng bá liền đưa cho con thứ đó, bằng không......” Y nhắm mắt lại, đúng là muốn ngủ.
“......” Nhiễm Mặc Phong vừa vội vừa giận, nó chỉ quen hôn phụ vương.
Đợi nửa ngày, không chút động tĩnh, Nhiễm Mục Kì trở mình một cái, thực sẽ ngủ. Lại đợi một lát, giường có chút động tĩnh, chóp mũi truyền đến hơi thở đặc biệt có trên người đứa nhỏ, bên tai là tiếng thở dốc thô thô. Tiếp theo, lại là nửa ngày yên tĩnh, ngay tại lúc Nhiễm Mục Kì thật sự sắp ngủ, trên mặt bị gì đó mềm mềm ấm áp chạm nhẹ lướt qua một cái.
“Hoàng bá.” Lập tức thối lui, Nhiễm Mặc Phong lên tiếng.
Nhiễm Mục Kì “tỉnh”, cười đến cực kỳ vui vẻ, nói: “Ở trên bàn trong phòng hoàng bá, chính con đi lấy đi.”
Y vừa nói xong, người trên giường liền xông ra ngoài. Nhiễm Mục Kì cười nhìn nó chạy đi, rồi mới lập tức ngồi dậy, xốc tấm chăn lên xem xét, tìm nửa ngày, không thu hoạch được gì, y nhíu mày trầm tư.
Nhiễm Mặc Phong chạy vội vào trong phòng hoàng bá, nó liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bao vải đựng gì đó cùng một phong thư đặt ở trên bàn gỗ lớn.
Nó chạy đến trước bàn, khi nhìn thấy chữ viết trên bì thư, đỏ ửng trong mắt phải của nó bắt đầu tăng dần lên. Nhiễm Mặc Phong cầm phong thư lên, lấy lá thư ra, trong mắt nó phát ra ánh sáng chói mắt.
Phong Nhi:
Phụ vương nhớ con, rất nhớ con, nhớ con muốn chết. Ra khỏi cửa thành, phụ vương đã muốn quay trở lại đem con mang đi, thế nhưng phụ vương không thể mạo hiểm, phụ vương sợ con sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên Phong cố gắng nhẫn nại, phụ vương rất nhanh sẽ trở về đón con, nhớ rõ lời phụ vương, chờ phụ vương.
Phụ vương làm cho con cây kiếm gỗ, Phong Nhi, phụ vương không ở bên cạnh con, buổi tối khi con ngủ, hãy ôm cây kiếm gỗ này, coi như đang ôm phụ vương. Phụ vương mang theo gối đầu của Phong Nhi, buổi tối ngủ ôm nó liền như đang ôm Phong Nhi. Phong Nhi, phụ vương rất nhớ con, tựa như ngươi nhớ phụ vương vậy. Phong Nhi, chờ khi phụ vương chiến thắng quay về, con nhất định phải đi đón phụ vương, nếu không phụ vương liền một tháng không cạo mặt, đến lúc đó Phong Nhi cầu xin tha thứ cũng không tha.
Phong Nhi, chờ phụ vương trở về, nhớ phụ vương thì viết thư cho phụ vương, chẳng sợ chỉ vài chữ.
Phụ vương của Phong Nhi.
Đọc lại lần nữa, sau đó Nhiễm Mặc Phong đem thư xếp lại, bỏ vào bì thư, nhét vào trong vạt áo. Tay phải nó sờ nhẹ nhẹ lên thứ gì đó ở trên bàn, rồi mới cầm lấy, mở ra. Một thanh kiếm gỗ không tinh xảo xuất hiện, Nhiễm Mặc Phong cẩn thận sờ sờ, tưởng tượng ra bộ dáng phụ vương ngồi làm kiếm gỗ cho nó, trong mắt lóe sáng, đôi môi khẽ cong lên.
Trong phòng không một bóng người, vì thế chẳng có ai thấy được cảnh đẹp khó gặp này, thẳng đến rất nhiều năm sau, Nhiễm Mục Lân mới may mắn nhìn thấy.
Ôm kiếm gỗ phụ vương làm, Nhiễm Mặc Phong đi khỏi tẩm cung của hoàng bá, đi vào khoảng sân rộng ở phía ngoài cung. Tay cầm kiếm gỗ, nhớ lại một nửa kiếm phổ đã xem qua, rồi nó bắt chước theo hình vẽ trên kiếm phổ, chậm rãi múa kiếm, dần dần, chiêu thức càng lúc càng nhanh, tựa hồ nó đã đem kiếm gỗ biến thành bảo kiếm.
Tựa vào cạnh cửa, Nhiễm Mục Kì cười nhẹ mà nhìn thân ảnh nho nhỏ ở phía trước kia. Lân đệ, con của đệ...... Càng ngày càng thú vị.
—
Ban đêm, Nhiễm Mục Kì nằm ở trên giường, một người xoa ấn thái dương cho y.
“Phong Nhi hỏi Lạc Thành ta cho Lân bao nhiêu binh mã?”
“Dạ. Còn đánh bị thương thái tử.” Khương Vịnh bình thản nói.
“Ha hả......” Nhiễm Mục Kì cười rộ lên, đè lại cái tay trên trán, ý nói cho đối phương đã đủ, rồi mới ngồi dậy nói, “Lại nói tiếp, tính tình của Phong Nhi không tồi. Nếu là ta, Lạc Thành sao có thể bị thương nhẹ như vậy.”
Khương Vịnh không đáp lại, xuống giường đứng ở một bên.
“Aizz, ta còn tưởng Lạc Tín không sợ Phong Nhi chứ.” Giương mắt nhìn dĩa nho ở trên bàn cạnh giường, Nhiễm Mục Kì lại nằm xuống, Khương Vịnh rửa sạch tay, rồi lấy nho giúp y lột vỏ.
“Mắt phải của thế tử điện hạ thay đổi, nhị điện hạ sợ hãi cũng là bình thường.” Khương Vịnh mở miệng, đem nho đã lột sạch vỏ đút vào miệng Kì đế.
Nhiễm Mục Kì ngậm nho trong miệng, cười nói: “Tính tình Lạc Tín giống ta.”
Khương Vịnh nhìn y một cái, con ngươi ám trầm, mà sau đó Nhiễm Mục Kì cũng không nói gì nữa.
Không cho tôi tớ động tay vào, Nhiễm Lạc Tín nhẹ nhàng đẩy đu dây, người ngồi trên đu dây nắm chặt dây thừng hai bên, nhìn mặt đất dưới chân chớp lên.
“Mặc Phong, huynh dùng sức nga.” Nhiễm Lạc Tín hưng trí cực cao mà đẩy mạnh đu dây, tuy khí lực của hắn không lớn, nhưng đu dây vẫn chưng từng dừng lại. Bất quá hắn cười thực vui vẻ, còn người ngồi trên đu dây lại là ánh mắt xa xăm.
Phong Nhi, phụ vương dùng sức, nắm chặt.
Phong Nhi, cao không, Phong Nhi phải bay lên thật cao a.
Ha ha, xem ra Phong Nhi chẳng chút nào sợ nhỉ? tốt lắm, phụ vương tiếp tục dùng sức.
Phong Nhi, còn muốn cao nữa không? Nắm chặt.
Đu dây cứ lắc lư lên xuống, Nhiễm Mặc Phong không nghe được Nhiễm Lạc Tín ở phía sau nói cái gì, trước mắt nó tất cả đều là hình ảnh phụ vương dẫn nó chơi đu dây. Trong viện, nơi nó ở cùng phụ vương, có một cái đu dây mà phụ vương làm riêng cho nó. Mỗi tháng, phụ vương sẽ đem đu dây sửa lại một lần, sợ nó ngồi bị ngã, và nó cũng chưa từng một lần ngã qua.
“Mặc Phong? Mặc Phong?”
Đu dây ngừng lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt đầy lo lắng, Nhiễm Mặc Phong nhảy xuống khỏi đu dây, nói: “Ta phải đi về.”
“Mặc Phong?” Nhiễm Lạc Tín cũng không cố chấp giữ lại, mà đi theo Nhiễm Mặc Phong trở về, “Đệ đang nhớ hoàng thúc sao?”
Bước chân của Nhiễm Mặc Phong dừng một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước, Nhiễm Lạc Tín hiểu rõ.
“Mặc Phong, uy danh của hoàng thúc thiên hạ đều biết, tuy nói Vệ Quốc lần này phái hai mươi vạn đại quân, nhưng huynh biết hoàng thúc nhất định sẽ đánh bại Vệ Quốc, rất nhanh trở về.” Lời nói của Nhiễm Lạc Tín làm cho Nhiễm Mặc Phong dừng lại, Vệ Quốc phái hai mươi vạn? Cộng với hai mươi vạn nguyên bản đóng tại biên quan, là bốn mươi vạn đại quân. Mà Nhân Xương chỉ có mười lăm vạn quân đội, trong đó năm vạn là nhược quân, binh lực thật sự chỉ có hai vạn.
“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu nhân mã?” Nhiễm Mặc Phong khó được mở miệng, nhưng lần mở miệng này lại làm cho Nhiễm Lạc Tín có chút giật mình.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Huynh cũng không biết, chuyện này huynh chỉ ngoại công kể lại. Mẫu phi mỗi ngày ăn chay niệm phật, hy vọng Phật tổ có thể phù hộ hoàng thúc sớm ngày đánh bại Vệ Quốc.” Tiếp theo, Nhiễm Lạc Tín nói, “Huynh có thể đi hỏi phụ hoàng, nga, thái tử ca ca nhất định cũng biết. Chúng ta còn nhỏ, loại chuyện này phụ hoàng sẽ không nói cho chúng ta biết đâu.” Sau đó, hắn giữ chặt tay Nhiễm Mặc Phong, “Mặc Phong, đệ đang lo lắng cho hoàng thúc sao? Đệ đừng lo, hoàng thúc lợi hại như vậy, nhất định sẽ đánh bại vệ quân.”
Trên đời này lúc nào cũng có chuyện trùng hợp, Nhiễm Lạc Tín vừa nhắc tới thái tử, thì thái tử Nhiễm Lạc Thành vừa tan học, trên đường trở về cung liền chạm trán hai người bọn họ. Thấy Nhiễm Lạc Tín cùng Nhiễm Mặc Phong tay trong tay, hắn liền lửa giận tận trời mà bước qua.
“Nhị đệ.” Áp chế giọng mà kêu lên, Nhiễm Lạc Thành chán ghét nhìn Nhiễm Mặc Phong. Nhiễm Lạc Tín vừa thấy thái tử, lập tức hành lễ: “Thái tử ca ca, ngài vừa tan học?”
“Ân.” Đáp lời, hắn không vui mà đối với Nhiễm Lạc Tín nói, “Sao đệ lại đi chung với nó?”
Nhiễm Lạc Tín cười nói: “Phụ hoàng nói – khi đệ rảnh rỗi nên quan tâm Mặc Phong nhiều một chút, đúng lúc hôm nay đệ không có buổi học, nên nghĩ mang Mặc Phong đi dạo xung quanh hoàng cung. Mà cũng thực đúng dịp, hôm nay Mặc Phong cũng không đi học.”
“Hừ, nó đương nhiên không đi học.” Nhiễm Lạc Thành đối với người cũng đang giận trừng mắt nhìn mình, nói, “Mới sáng sớm, chẳng biết nó làm cách nào chuồn ra khỏi Vô Tam điện của phụ hoàng, làm hại trong cung gà bay chó sủa, loại người không quy củ thì chỉ biết gây phiền phức cho kẻ khác.”
Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi, hai đấm tay nắm chặt.
Nhiễm Lạc Tín vẫn là cười nói: “Thái tử ca ca, Mặc Phong vẫn luôn ở biên quan, nên nhất thời chưa quen được cuộc sống trong cung cũng thực bình thường a, ngày đầu tiên đệ đi học cũng muốn bỏ chạy về phòng. Thái tử ca ca, đệ đưa Mặc Phong trở về, huynh có muốn đi cùng không?”
“Nhị đệ, đệ muốn nịnh bợ nó để cho hoàng thúc đối với đệ có thêm hảo cảm thì tùy đệ, nhưng huynh cũng không tin đệ không sợ nó, muốn đi thì đệ đi một người đi, đừng kéo huynh vào, huynh chưa đến nổi giống một kẻ tôi tớ chạy theo sau đít nó.” Kinh thường mà nhìn nhìn Nhiễm Lạc Tín, Nhiễm Lạc Thành va một cái thật mạnh vào bả vai của Nhiễm Mặc Phong, rồi bỏ đi rồi.
Nhiễm Lạc Tín bị đối phương chế giễu mà ủy khuất đến mức sắp khóc ra: “Mặc Phong, huynh không có......”
Ấn bả vai bị va chạm đến đau nhức, Nhiễm Mặc Phong xoay người nhìn bóng dáng thái tử rời đi, rồi mới vọt đi lên.
“Mặc Phong!” Nhiễm Lạc Tín kinh sợ kêu lên, chỉ thấy thái tử bị Nhiễm Mặc Phong đẩy ngã, đập mặt xuống trên mặt đất.
“Nhiễm Mặc Phong! Ngươi là con chó dại!” Thái tử nghĩ muốn bật người dậy, lại bị Nhiễm Mặc Phong giữ chặt dưới thân, rồi ấn đầu hắn xuống đất.
“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu binh mã?” Túm lấy tóc thái tử, Nhiễm Mặc Phong cưỡi ở trên lưng hắn, hỏi.
Nhiễm Lạc Thành nghĩ đối phương là vì bị mình va chạm mới xông lên, nên mở miệng mắng chửi một hồi, rồi hét lớn: “Nhiễm Mặc Phong, ngươi cút xuống ngay cho bản thái tử! Ngươi cư nhiên dám cưỡi ở trên lưng bản thái tử ta!”
“Hoàng bá cho phụ vương ta bao nhiêu binh mã?” Nhiễm Mặc Phong tăng thêm lực trên tay, Nhiễm Lạc Thành căn bản không thể động đậy, cổ bị người giữ chặt, không thở nổi.
“Ngươi điên...... sao?” Nhiễm Lạc Thành nghiến răng nghiến lợi.
“Bao nhiêu binh mã?” mắt phải của Nhiễm Mặc Phong biến thành đỏ sẫm như máu.
Nhiễm Lạc Thành gần tắt thở, hắn gian nan nói, “Mười...... Mười vạn......” Nói xong, bàn tay túm chặt cổ được lấy ra, hắn khôi phục hơi thở liền mắng to, “Nhiễm Mặc Phong, ngươi lập tức cút xuống cho bản thái tử! Ngươi là con chó dại!”
Rất nhanh theo trên người Nhiễm Lạc Thành nhảy xuống, Nhiễm Mặc Phong xoay người đi nhanh. Nhiễm Lạc Thành nằm úp sấp dưới đất, vội vàng bật người dậy, muốn đánh lại, thì thấy đối phương đã đi xa hơn mười thước.
Thái tử mặt mũi bầm dập chạy đuổi theo: “Nhiễm Mặc Phong! Ngươi đứng lại cho bản thái tử!” Mà Nhiễm Mặc Phong làm sao nghe được lời hắn nói, nó cứ cắm đầu chạy, chỉ chớp mắt người đã biến mất. Nhiễm Lạc Thành tức giận đến giơ chân, nhưng cũng không dám thật sự đuổi theo đánh người, nhớ đến phụ hoàng cực kỳ thiên vị con chó dại đó, hắn càng thêm hận Nhiễm Mặc Phong.
“Hồi cung!” Hướng nô tài hầu hạ mình rống giận, Nhiễm Lạc Thành phất tay áo bỏ đi, cũng không để ý đến Nhiễm Lạc Tín đang đứng ở ven đường.
Khi chung quanh không còn ai, Nhiễm Lạc Tín bịt miệng ngồi xổm xuống: “Xém chết.... Mẫu phi... Con xém chết... Thật đáng sợ, thật đáng sợ... ” Cặp mắt kia thật đáng sợ.
Một đường chạy thẳng về Vô Tam điện, Nhiễm Mặc Phong hướng phòng mình chạy vào. Xích Đồng cùng Xích Đan nhìn thấy bộ dáng của nó, đầu tiên là run sợ một cái, rồi mới tiến lên can đản hỏi: “Chủ tử?”
“Ta muốn một mình.” Đi đến bên giường, Nhiễm Mặc Phong mở miệng, Xích Đồng cùng Xích Đan không dám chần chờ, lập tức lui ra ngoài, đóng chặt cửa phòng lại.
Nhiễm Mặc Phong từ dười đệm giường rút ra một khối màu xám gì đó. Nó quay đầu lại nhìn nhìn cửa, rồi mới đem khối đồ vật kia mở ra, mặt trên vẽ đầy đường cong cong quẹo quẹo, dĩ nhiên là tấm bản đồ, ngày Nhiễm Mặc Phong tiến cung đó, nó ở trong thư phòng của phụ vương tìm được cái này, không ai biết nó cầm theo bản đồ tiến cung.
Hai mươi hai vạn chống bốn mươi vạn, ngón tay Nhiễm Mặc Phong ở trên tấm bản đồ chậm rãi di chuyển qua phương bắc của Bắc Uyên ── Kim Quốc.
“Bệ hạ......”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Xích Đồng, Nhiễm Mặc Phong nhanh chóng đem bản đồ xếp lại rồi giấu xuống dưới đệm giường, tiếp theo nhanh chóng quay ngược lại ngồi xuống giường, ngay lúc đó cửa bị người đẩy ra.
“Phong Nhi, con nhốt mình trong phòng làm gì vậy? Đi chơi cùng Lạc Tín không vui?” Nhiễm Mục Kì lười nhác mà đi vào, tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, không cài phát quan, tóc dài tới chân chỉ dùng một sợi dây buộc lại.
Nhiễm Mặc Phong nhìn hoàng bá đi bước một đến bên giường, mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng không chút dao động. Nhiễm Mục Kì ngồi xuống, nhìn nhìn nó, cười hỏi: “Cùng Lạc Tín đi ra ngoài chơi cái gì?”
Nhiễm Mặc Phong nghĩ nghĩ, đáp: “Đu dây.” Thuận theo tư thế của hoàng bá, nó hướng ra sau ngồi, vừa lúc ngồi lên trên tấm bản đồ.
“Phong Nhi,” Nhiễm Mục Kì xoa xoa đôi mắt dần dần rút đi màu đỏ kia, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt, “Phong Nhi, phụ vương con cho người mang về cho con thứ gì đó.”
‘Tạch’ Nhiễm Mặc Phong ngồi thẳng người, trong mắt tỏa sáng, mà người vừa nói ra lời này thì chẳng có chút gì để ý, chậm rãi nằm xuống, còn ngáp một cái, không nói tiếp.
“Hoàng bá.” Nhiễm Mặc Phong gấp gáp mở miệng.
“A, Phong Nhi, ” Nhiễm Mục Kì không chút hảo ý mà cười rộ lên, “Con hôn hoàng bá một cái, hoàng bá liền đưa cho con thứ đó, bằng không......” Y nhắm mắt lại, đúng là muốn ngủ.
“......” Nhiễm Mặc Phong vừa vội vừa giận, nó chỉ quen hôn phụ vương.
Đợi nửa ngày, không chút động tĩnh, Nhiễm Mục Kì trở mình một cái, thực sẽ ngủ. Lại đợi một lát, giường có chút động tĩnh, chóp mũi truyền đến hơi thở đặc biệt có trên người đứa nhỏ, bên tai là tiếng thở dốc thô thô. Tiếp theo, lại là nửa ngày yên tĩnh, ngay tại lúc Nhiễm Mục Kì thật sự sắp ngủ, trên mặt bị gì đó mềm mềm ấm áp chạm nhẹ lướt qua một cái.
“Hoàng bá.” Lập tức thối lui, Nhiễm Mặc Phong lên tiếng.
Nhiễm Mục Kì “tỉnh”, cười đến cực kỳ vui vẻ, nói: “Ở trên bàn trong phòng hoàng bá, chính con đi lấy đi.”
Y vừa nói xong, người trên giường liền xông ra ngoài. Nhiễm Mục Kì cười nhìn nó chạy đi, rồi mới lập tức ngồi dậy, xốc tấm chăn lên xem xét, tìm nửa ngày, không thu hoạch được gì, y nhíu mày trầm tư.
Nhiễm Mặc Phong chạy vội vào trong phòng hoàng bá, nó liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bao vải đựng gì đó cùng một phong thư đặt ở trên bàn gỗ lớn.
Nó chạy đến trước bàn, khi nhìn thấy chữ viết trên bì thư, đỏ ửng trong mắt phải của nó bắt đầu tăng dần lên. Nhiễm Mặc Phong cầm phong thư lên, lấy lá thư ra, trong mắt nó phát ra ánh sáng chói mắt.
Phong Nhi:
Phụ vương nhớ con, rất nhớ con, nhớ con muốn chết. Ra khỏi cửa thành, phụ vương đã muốn quay trở lại đem con mang đi, thế nhưng phụ vương không thể mạo hiểm, phụ vương sợ con sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên Phong cố gắng nhẫn nại, phụ vương rất nhanh sẽ trở về đón con, nhớ rõ lời phụ vương, chờ phụ vương.
Phụ vương làm cho con cây kiếm gỗ, Phong Nhi, phụ vương không ở bên cạnh con, buổi tối khi con ngủ, hãy ôm cây kiếm gỗ này, coi như đang ôm phụ vương. Phụ vương mang theo gối đầu của Phong Nhi, buổi tối ngủ ôm nó liền như đang ôm Phong Nhi. Phong Nhi, phụ vương rất nhớ con, tựa như ngươi nhớ phụ vương vậy. Phong Nhi, chờ khi phụ vương chiến thắng quay về, con nhất định phải đi đón phụ vương, nếu không phụ vương liền một tháng không cạo mặt, đến lúc đó Phong Nhi cầu xin tha thứ cũng không tha.
Phong Nhi, chờ phụ vương trở về, nhớ phụ vương thì viết thư cho phụ vương, chẳng sợ chỉ vài chữ.
Phụ vương của Phong Nhi.
Đọc lại lần nữa, sau đó Nhiễm Mặc Phong đem thư xếp lại, bỏ vào bì thư, nhét vào trong vạt áo. Tay phải nó sờ nhẹ nhẹ lên thứ gì đó ở trên bàn, rồi mới cầm lấy, mở ra. Một thanh kiếm gỗ không tinh xảo xuất hiện, Nhiễm Mặc Phong cẩn thận sờ sờ, tưởng tượng ra bộ dáng phụ vương ngồi làm kiếm gỗ cho nó, trong mắt lóe sáng, đôi môi khẽ cong lên.
Trong phòng không một bóng người, vì thế chẳng có ai thấy được cảnh đẹp khó gặp này, thẳng đến rất nhiều năm sau, Nhiễm Mục Lân mới may mắn nhìn thấy.
Ôm kiếm gỗ phụ vương làm, Nhiễm Mặc Phong đi khỏi tẩm cung của hoàng bá, đi vào khoảng sân rộng ở phía ngoài cung. Tay cầm kiếm gỗ, nhớ lại một nửa kiếm phổ đã xem qua, rồi nó bắt chước theo hình vẽ trên kiếm phổ, chậm rãi múa kiếm, dần dần, chiêu thức càng lúc càng nhanh, tựa hồ nó đã đem kiếm gỗ biến thành bảo kiếm.
Tựa vào cạnh cửa, Nhiễm Mục Kì cười nhẹ mà nhìn thân ảnh nho nhỏ ở phía trước kia. Lân đệ, con của đệ...... Càng ngày càng thú vị.
—
Ban đêm, Nhiễm Mục Kì nằm ở trên giường, một người xoa ấn thái dương cho y.
“Phong Nhi hỏi Lạc Thành ta cho Lân bao nhiêu binh mã?”
“Dạ. Còn đánh bị thương thái tử.” Khương Vịnh bình thản nói.
“Ha hả......” Nhiễm Mục Kì cười rộ lên, đè lại cái tay trên trán, ý nói cho đối phương đã đủ, rồi mới ngồi dậy nói, “Lại nói tiếp, tính tình của Phong Nhi không tồi. Nếu là ta, Lạc Thành sao có thể bị thương nhẹ như vậy.”
Khương Vịnh không đáp lại, xuống giường đứng ở một bên.
“Aizz, ta còn tưởng Lạc Tín không sợ Phong Nhi chứ.” Giương mắt nhìn dĩa nho ở trên bàn cạnh giường, Nhiễm Mục Kì lại nằm xuống, Khương Vịnh rửa sạch tay, rồi lấy nho giúp y lột vỏ.
“Mắt phải của thế tử điện hạ thay đổi, nhị điện hạ sợ hãi cũng là bình thường.” Khương Vịnh mở miệng, đem nho đã lột sạch vỏ đút vào miệng Kì đế.
Nhiễm Mục Kì ngậm nho trong miệng, cười nói: “Tính tình Lạc Tín giống ta.”
Khương Vịnh nhìn y một cái, con ngươi ám trầm, mà sau đó Nhiễm Mục Kì cũng không nói gì nữa.
Bình luận truyện