Tác Đồng

Chương 59



Thân là thần võ Đại tướng quân, Nhiễm Mục Lân không chỉ thừa dịp trước khi chiến sự xảy ra tiếp theo mà luyện tập binh sĩ, còn phải đốc xúc công việc phòng ngự của những toàn thành gần Nhân Xương, ngoài ra còn ra lệnh cho binh sĩ giúp đỡ dân chúng làm nhà, thu hoạch lúa mạch, dự trữ lương thảo nhiều thêm một chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Cho nên mặc dù không có chiến sự, hắn cũng không rảnh rỗi, nhất là quản lý 3 tòa thành thuộc về Vệ Quốc kia. Vệ Quốc sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để lấy lại ba nơi này, trong sáng lẫn trong tối, bọn họ sẽ dùng hết tất thảy mọi thủ đoạn, cho nên đối với phòng ngự của ba nơi này, Nhiễm Mục Lân thắc rất chặt, thường thường tự mình đến kiểm tra một phen. Ngoài ra hắn còn phái một vài vị tướng đắc lực nhất tới nơi này để phòng thủ không cho Vệ Quốc thực hiện được.

Lúc trước sau khi Nhiễm Mục Lân đánh chiếm thành trì, từng hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho nên người của Vệ Quốc cùng Nam Quốc vừa nghe thấy tên của hắn là liền biến sắc, đồng thời cũng đối với hắn hận thấu xương. Bất quá những chuyện này đối với Nhiễm Mục Lân chẳng là gì cả, mặc dù đôi khi cũng thoáng lo lắng một chút. Nhất là khi con càng ngày càng lớn, hắn càng thêm lo lắng. Đừng nhìn con hắn không thích nói chuyện, không thích cười, nhưng tâm địa vô cùng thiện lương, lúc trước ám sát Tướng quân địch quốc cũng là vì giải nguy cho Nhân Xương cùng cứu hắn. Nếu để cho con biết phụ vương thân yêu nhất của nó từng hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, mà không chỉ một chỗ, thì con sẽ nhìn hắn như thế nào? Hắn ở trước mặt con cho tới bây giờ đều là một người phụ vương “ôn nhu hiền lành”.

Đặt bát rượu xuống, Quế Vưu – người được Nhiễm Mục Lân phái tới đóng ở Cẩm Đức, nói: “Vương gia, theo thuộc hạ thấy – ngài lo lắng quá nhiều.”

Uống một ngụm rượu, Nhiễm Mục Lân trừng mắt liếc gã một cái, làm sao là lo lắng quá nhiều? Vì chuyện này mà hắn đã mấy đêm không thể ngủ, nhất là mới đây không lâu đứa con lại dưỡng một đám mèo con mới sinh ở trong phủ, yêu thương đối với đám mèo con này sắp vượt qua người phụ vương này. Nhiễm Mục Lân không thừa nhận chính mình có chút bất mãn vì bị con lạnh nhạt, mà là yêu thương cùng kiên nhẫn của con đối đám mèo con này làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

Nhớ lại mấy năm trước đây, trừ bỏ trận đại chiến kia ra, con hắn không hề giết người, trừ bỏ cùng Nhiễm Lạc Thành đánh vài cái ra, con hắn chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, lại càng không dựa vào võ công của mình mà đi khi dễ người khác. Nhìn thấy ai gặp nạn, nó nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, bằng không chính là tìm đến người phụ vương này, thành Nhân Xương không có ác bá, bởi vì có con hắn ở đó. Cũng vì lý do này, cho nên từ già đến trẻ ở trong thành Nhân Xương đều càng ngày càng thích con hắn, chỉ cần con hắn ra ngoài đi một vòng, nhất định sẽ mang về nào là trứng, bánh bao, hoa quả, hài mới hoặc những đồ linh tinh khác, đây đều là dân chúng cưỡng ép nó nhận lấy.

“Vương gia, nếu ngài sợ Tiểu Phong biết, vì sao lại dẫn nó đến Cẩm Đức chứ?” Cùng chủ tử của mình ở tửu lâu không phân biệt lớn nhỏ mà ngồi uống rượu, Quế Vưu hỏi. Cẩm Đức nguyên bản là thành trì của Vệ Quốc, lại bị chủ tử của gã cường ngạnh đoạt về làm của riêng. Lúc trước tàn sát hàng loạt dân trong thành, người nơi này cơ hồ bị giết sạch sẽ, nhưng cũng sẽ có cá lọt lưới. Tuy đã qua nhiều năm, Cẩm Đức cùng Vệ Quốc tựa hồ không còn liên quan, thế nhưng tràng thảm sát kia căn bản không thế xòa nhòa được.

“Nghe lời, bằng không Quỷ Vương gia sẽ ăn thịt con.”

Cẩm Đức, Hoành Lâm, Xích Châu, là ba nơi từng bị Nhiễm Mục Lân hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, dân chúng ở tại 3 thành này mỗi lần hống đứa nhỏ đều lấy Quỷ Vương gia ra hù dọa, điều này có thể thấy được địa vị của Nhiễm Mục Lân ở trong lòng bọn họ là như thế nào.

Tàn sát hàng loạt dân trong thành trong vòng ba ngày, chẳng phân biệt trai gái già trẻ, đối với người của Vệ Quốc cùng Nam Quốc mà nói – đó quả thực là một hồi ác mộng, là địa ngục trần gian. Từ đó Nhiễm Mục Lân cũng trở thành Quỷ Vương gia ở trong miệng bọn họ, một Quỷ Vương gia giết người không chớp mắt, khát máu thèm mạng.

Nhiễm Mục Lân ăn hai quả lạc, thở dài. Hắn làm sao lại muốn mang con đến Cẩm Đức chứ, còn không phải do hai người ở trong phủ kia càng ngày càng quá phận sao, làm cho hắn không thể không mang con rời xa cái nơi ‘không sạch sẽ’ đó”.

“Trước kia nó muốn học chữ, ta mới có thể ‘nhốt’ nó lại trong phủ. Nhưng hiện tại nó đã lớn, Khấu Tuyên nói nó có thể xuất sư, nếu ta không cho Phong Nhi đến đây, nó sẽ càng thêm nghi ngờ.” Nhiễm Mục Lân biên đại một cái cớ. Quỷ Vương gia, Quỷ tướng quân, những người đó muốn gọi hắn thế nào thì cũng tùy bọn họ, hắn cho tới bây giờ cũng chẳng phải thánh nhân gì. Chính là, hắn không muốn để cho con biết chuyện hắn đã từng hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Quế Vưu rót đầy rượu cho hắn, khuyên nhủ: “Vương gia, trên đời này ‘giấy không thể bọc được lửa’, Tiểu Phong nhất định sẽ trở thành Đại tướng quân, cho nên nó cũng sẽ biết chuyện đó. Bất quá Vương gia, nếu biết thì đã sao chứ? Ngài là phụ vương của tiểu Phong a! Đám thuộc hạ chúng ta có người nào không biết giữa Tiểu Phong cùng ngài có bao nhiêu thân thiết, nó có biết cũng chỉ là biết, sẽ chẳng có gì khác cả.”

“Nhưng ta không muốn cho Phong Nhi biết a.” Lại trừng mắt liếc cái tên thuộc hạ chẳng cho hắn được chủ ý nào hay một cái, Nhiễm Mục Lân cúi đầu uống rượu giải sầu. Hắn hy vọng mình ở trong lòng con vĩnh viễn đều là một người phụ vương hiền lành dễ gần, mà không phải là Quỷ Vương gia giết người không chớp mắt.

Bị Trừng mắt, Quế Vưu mau lẹ châm rượu cho chủ tử, gã là tên đại quê mùa, làm sao có thể giúp chủ tử nghĩ ra ý kiến gì hay chứ. Bất quá......”Chủ tử, ngài không thể uống quá nhiều a, Tiểu Phong......” Thấp giọng nhắc nhở, chủ tử nói với Tiểu Phong là mình đi ra nhìn phòng ngự một cái, chút nữa trở về cả người đầy mùi rượu, không phải lòi đuôi nói dối sao.

Tiếp tục trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình, nhưng Nhiễm Mục Lân cũng cầm lấy chum trà. Thôi, đến lúc đó nghĩ ra cái cớ gì đó để giải thích với con vậy, dù sao cũng không thể phá hư hình tượng của hắn ở trong lòng con.

“Nhiễm Mục Lân, để mạng lại!”

Đột nhiên, có mấy người từ cửa sổ lầu hai nhảy liên tiếp vào. Còn chưa đáp xuống đất, thì kiếm trên tay của bọn họ đã đâm thẳng về phía Nhiễm Mục Lân.

Ngay khi ‘chỉ mành treo chuông’, Nhiễm Mục Lân ném cái bàn lên chắn lấy mũi kiếm, còn hắn lộn nhào trên mặt đất tránh thoát tấn công bất ngờ, tiếp theo hắn rút bội kiếm bên hông ra đỡ lấy kiếm phong liên tiếp phóng tới.

“Chủ tử!” Quế Vưu hất tung thích khách, rồi vọt tới trước mặt Nhiễm Mục Lân. Mục tiêu của thích khách là Nhiễm Mục Lân, mấy chục người liều lĩnh xông tới quyết giết chết hắn.

Nhiễm Mục Lân cùng Quế Vưu là cải trang ra ngoài, nên không mang theo thị vệ. Đối phương có khoảng ba bốn chục người, võ công thuộc dạng khá. Nhiễm Mục Lân cùng Quế Vưu đều là tướng quân ‘thân kinh bách chiến’, thân thủ của hai người đồng dạng không tồi, cho nên thích khách tuy đông, nhưng trong lúc nhất thời cũng không chiếm được nhiều lợi thế. Người trong tửu lâu tất cả đều chạy trốn, thích khách không có che mặt, nhìn như là giang hồ nhân sĩ, có nam có nữ. (trải qua hơn 100 trận chiến)

“Chủ tử, thuộc hạ ngăn cản bọn họ, ngài đi mau đi!”

“Muốn đi cùng nhau đi, còn không thì ít nói nhảm đi.”

Hai người tựa lưng vào nhau, Quế Vưu muốn Vương gia chạy thoát trước, nhưng Nhiễm Mục Lân càng không bỏ lại thuộc hạ mà chạy trốn một mình.

“Cẩu Vương gia, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.”

Nam tử cầm đầu hướng thuộc hạ ra hiệu, năm người cầm khóa xích đánh úp về phía Nhiễm Mục Lân. Bọn họ ra tay rất nhanh, phối hợp cũng rất ăn ý. Nhiễm Mục Lân cùng Quế Vưu tựa lưng vào nhau, nơi này mặc dù không phải chiến trường, nhưng bọn họ cũng không dám kinh địch. Mặc dù ba bốn chục tên thích khách này đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì. Hai người chém bị thương vài tên thích khách, tiến dần dần đến gần cửa sổ. Chỉ cần lao ra ngoài, bọn họ liền an toàn.

Đám thích khách không ngờ rằng hai người lại khó chơi như thế, công phu của Nhiễm Mục Lân cực cao, bọn họ đã chết vài người nhưng chỉ mới gây ra cho hắn vài đạo vết thương nhỏ. Người cầm đầu huýt một tiếng sáo, rồi mau chóng thối lui về sau.

“Phóng!”

Đột nhiên khói trắng bốc lên, có người phóng ra mê dược.

“Che mũi!” Hướng Quế Vưu hô to, Nhiễm Mục Lân túm vạt áo lên che mũi miệng lại. Nương theo đám sương này, mấy chục bả đao kiếm vượt qua khói mê chém về phía Nhiễm Mục Lân. Giữ chặt Quế Vưu không cẩn thận hít vào mê dược, Nhiễm Mục Lân bước lùi về sau 2 bước, vươn chân đá văng cái bàn bên người về phía thích khách. Thừa dịp bọn họ né tránh, hắn túm chặt Quế Vưu nhảy qua cửa sổ, chạy ra ngoài.

Vừa đáp xuống đất, Nhiễm Mục Lân liền lảo đảo quỳ gối trên mặt đất, hắn lắc lắc đầu, trước mắt hắn mọi thứ đều chớp nhoáng, xem ra hắn cũng hít vào một ít mê phấn. Đám thích khách cũng nhảy xuống theo, căn bản không cho hắn có cơ hội thở dốc.

“Chủ tử, ngài, chạy mau!” Quế Vưu giãy ra, đoạt lấy kiếm của Nhiễm Mục Lân, vừa rống to vừa vọt lên phía trước, gã như nổi điên mà chém giết thích khách, “Chủ tử, ngài chạy mau!” Quế Vưu quay đầu hô to. Một người từ trên tửu lâu nhảy xuống, hướng về phía Quế Vưu vung hai đao.

“Quế Vưu!” Nhiễm Mục Lân cắn răng nhảy lên, túm lấy sạp trúc bên đường quăng qua.

‘Rầm’, một dây khóa xích cuốn lấy tay trái của Nhiễm Mục Lân, lại một khác cuốn lấy chân phải của hắn.

“Quế Vưu!” Mắt thấy đao sẽ dừng ở trên cổ Quế Vưu, Nhiễm Mục Lân vội đến đỏ mắt, nội lực phóng ra, dây khóa xích bị hắn cường ngạnh bứt đứt.

“Cẩu Vương gia, để mạng lại!”

“Phụ vương!”

‘Keng đinh.’

Trời tháng sáu, cuồng phong gào thét, một thanh kiếm từ không trung phóng đến, chém đứt hai cách tay cầm hai thanh đao đang tính bổ lên trên cổ Quế Vưu. Từ xa xa có một người phóng ngựa như điên lại đây, trong nháy mắt đã dừng ở bên người Quế Vưu.

“Tiểu Phong.” Quế Vưu lung lay vài cái, rồi ngã ngồi xuống đất, gã suýt nữa chảy ra vài giọt nước mắt.

Biến cố đột nhiên tới này làm cho đám thích khách nhất thời rối loạn, nhưng bọn hắn cũng không có thêm cơ hội để lại ám sát Nhiễm Mục Lân. Ánh sáng trắng xẹt qua, trong cuồng phong không ai nhìn thấy trên mặt đất rơi đầy chân tay đã bị chém đứt, càng không thấy nó bị chém như thế nào, chỉ thấy máu bay đầy trời, thiếu niên mặc trường y màu đen ngồi ở trên lưng ngựa đen tựa như la sát, đem tất cả những người có ý đồ thương tổn phụ vương chém thành mấy khối. Mặc cho võ công của đám thích khách này có cao tới đâu, thì ở trước mặt thiếu niên, cũng không có cơ hội chạy trốn.

Gió ngừng, đám thích khách lúc nãy còn hét to gọi nhỏ muốn giết chết Nhiễm Mục Lân đã không còn một ai sống sót. Những người bán hàng rong ở hai bên đường sợ tới mức co rúm ở trên mặt đất, máu loãng cùng chân tay thân thể bị chém đứt rơi đầy đất, vừa nhìn đã làm cho người ta buồn nôn.

Vẫn ngồi ở trên lưng ngựa, hai tròng mắt màu đỏ của thiếu niên nhìn chằm chằm đám thích khách đã bị chém chết. Mũi kiếm trong tay phải nó ‘tí tách’ chảy xuống máu loãng. Mặt của thiếu niên tái nhợt đến cực điểm, nó hơi hơi hé miệng, tựa hồ đã vì hành động tàn bạo vừa rồi của mình mà kinh hãi.

“Phong Nhi.” Nhiễm Mục Lân xụi lơ ở trên mặt đất, kêu lên. Một tiếng kêu này thức tỉnh thiếu niên, nó lập tức thả kiếm ra, nhảy xuống ngựa, chạy vội tới trước mặt hắn.

“Phụ vương!” Quỳ trên mặt đất, hai tròng mắt của Nhiễm Mặc Phong tựa như máu sắp trào ra, nhưng khi nó nhìn thấy trên người phụ vương toàn là máu, thì trên mặt nó đã không còn hoảng hốt trước đó.

“Phong Nhi......” Nắm chặt bàn tay trở nên lạnh lẻo của con, Nhiễm Mục Lân miễn cưỡng cười cười, “Phong Nhi, phụ vương, không có việc gì...... chỉ là, hít chút, mê dược...... Đi nhìn xem, Quế thúc con …..”

“Chủ tử, thuộc hạ, không sao......” Quế Vưu nằm trên mặt đất, thở phì phò, lên tiếng trả lời, ánh mắt dĩ nhiên nhắm chặt.

Khẩn trương mà kiểm tra tỉ mỉ cho phụ vương một phen, Nhiễm Mặc Phong xoay người chạy đến trước mặt Quế Vưu, kiểm tra thương thế của gã. Cơ hồ đều là vết thương ngoài da, không có chỗ trí mạng, Nhiễm Mặc Phong kêu lên: “Tướng quân.”

Ngực đen thét dài một tiếng, chạy tới.

Đem Quế Vưu đỡ lên trên lưng ngựa, Nhiễm Mặc Phong quay lại bên người phụ vương, đỡ phụ vương dậy. Lúc này, ở phía xa có một đám người đang cưỡi ngựa chạy tới, là những binh sĩ nhận được tin tức vội chạy tới cứu viện.

“Tiểu Phong.” Chạy cầm đầu trong đám người đó không phải ai khác, chính là phu tử của Nhiễm Mặc Phong – Khấu Tuyên. Nhìn thấy thi thể đầy đất, sắc mặt gã hơi đổi.

“Vương gia, thuộc hạ đến chậm.” Một trong các phó tướng – Trình Lượng sai người dọn dẹp thi thể của thích khách, rồi mới quỳ gối ở trước mặt Nhiễm Mục Lân.

“Phong Nhi, đi về trước.” Nhiễm Mục Lân hết cầm cự không nổi, ở trước khi mê man hắn cố hết sức nói xong một câu, liền ngất đi.

“Phụ vương!” Nhiễm Mặc Phong khẩn trương kêu lên, Khấu Tuyên lập tức đè lại vai nó, “Phong Nhi, trước mang Vương gia trở về. Ta đã báo cho quân y biết.”

Nhiễm Mặc Phong vừa nghe xong, lập tức đỡ phụ vương lên ngựa. Sau đó lại nhìn nhìn tử thi trên mặt đất, rồi mới mang phụ vương cùng Quế Vưu đồng dạng mê man mà chạy như điên về phía quân doanh, trong nháy mắt, ba người một ngựa đã không thấy tăm hơi.

“Phó tướng, có một người còn sống.” Một gã binh sĩ hét lên.

“Đem hắn mang về! Đừng để cho hắn chết!”

“Dạ!”

Những binh sĩ phụ trách dọn dẹp động tác cực nhanh mà đem chân tay cùng thân thể bị chém đứt đặt vào thùng xe ngựa. Đều là người ở trên chiến trường chém giết qua, nên đối với máu tanh đã sớm chết lặng, nhưng Khấu Tuyên là văn nhân nên xoay mặt đi, không dám nhìn.

—–

Trở lại quân doanh, nhóm quân y lập tức kiểm tra thương thế cho Nhiễm Mục Lân cùng Quế Vưu. Hai người đều là bị thương da thịt, không có thương tổn nguy hiểm, cũng không có trúng độc, điều này làm cho mọi người thở phào một hơi. Kế tiếp chính là đi tra sét xem là người phương nào muốn giết Nhiễm Mục Lân.

Ngồi ở đầu giường của phụ vương, thiếu niên lặng yên không nói. Nó nắm chặt tay phụ vương, đôi mắt dị sắc hỗn loạn vì chuyện nó vừa làm khi nãy.

—–

“Phụ hoàng, có phải Mặc Phong sắp trở về không?”

Một người kích động chạy vội vào chòi nghỉ mát, mắt phượng xinh đẹp cùng người trong đình cực kỳ giống nhau. Mắt ngọc mày ngài, sắc mặt hồng nhuận, là một thiếu niên vô cùng tuấn tú.

Nam tử trong đình lười biếng nằm dài trên ghế nằm mềm, từ từ mở mắt ra, không đáp.

Thiếu niên thấy thế, vội vàng dừng lại, hành lễ: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

“Ân.” Lại nhắm mắt, trời oi bức làm cho Nhiễm Mục Kì chẳng có tí tinh thần nào.

“Phụ hoàng?” Thiếu niên mong chờ phụ hoàng trả lời, có phải “người đó” sắp trở về?

“Con đã biết, còn hỏi phụ hoàng làm gì?” Xoay người, tiếp tục ngủ.

“Phụ hoàng?!” Thiếu niên vừa nghe xong, liền vui vẻ nhảy nhót, nhưng vài giây sau nó lập tức dừng lại tỏ ra nho nhã, mặc dù đã hết sức áp chế, nhưng nụ cười trên môi làm cách nào cũng không nhịn được.

“Đi theo hắn, lễ nghi hoàng đều quên hết.” sắc mặt Nhiễm Mục Kì không vui, nói.

Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn y mỉm cười, “Phụ hoàng.”

“Phụ hoàng muốn ngủ trưa.” Phất tay đuổi người, người đêm qua ngủ không ngon ngáp một cái. Thiếu niên ‘hì hì’ cười, xoay người chạy đi, thuận tiện cùng một người ở cách đó không xa vẫy tay một cái.

“Ngô Tam.”

“Có thần.”

“Không cho bất luận kẻ nào quấy rầy trẫm, bất luận kẻ nào.” Ngay cả ‘người đó’.

“Dạ, bệ hạ.”

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Nhiễm Mục Kì lại trở mình, lần này cha con Tiết Kì cũng trở về, nên y nhất định phải đuổi được “người đó” về lại trên núi.

Gió nổi lên, y lâm vào mộng đẹp, nên không có phát hiện bên người mình xuất hiện thêm một người.

“Trú tiên nhân.” Khương Vịnh khó xử lên tiếng, bệ hạ nói không cho người quấy rầy.

Nâng mắt lên, lập tức làm cho đối phương ngậm miệng, Trú lấy từ trong ngực ra một quyển sách, rồi tự rót cho mình một chum trà, sau đó bắt đầu đọc sách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện