Tác Đồng

Chương 84



Vài ngày sau, Nhiễm Mặc Phong nhận được thư của Nhiễm Lạc Nhân, báo rằng 10 ngày sau trưởng công chúa Nhiễm Tiên sẽ rời kinh, do Nhiễm Lạc Nghĩa hộ tống đến thủ đô của Sở Quốc. Sở Quốc cùng Man tộc kết minh, Sa Dĩ Đát ở Bách Nghiệp học tập văn hóa dân tộc Hán, Nhiễm Tiên đi tới Bách Nghiệp cùng Sa Dĩ Đát lấy phương thức của dân tộc Hán mà thành hôn, sau đó đi theo Sa Dĩ Đát quay về Man tộc, dựa theo quy củ của Man tộc lại cử hành hôn lễ một lần nữa.

Đồng thời, Nhiễm Mặc Phong cũng nhận được thư của phụ vương, bất quá trong thư Nhiễm Mục Lân chỉ hỏi thăm con như thế nào, đối với đứa con không quan tâm chuyện triều chính mà nói, hắn cũng không có nhắc tới quá nhiều chuyện trong đó.

——

Nhiễm Lạc Nghĩa phụng ý chỉ của phụ hoàng, dẫn theo ba nghìn binh sĩ hộ tống hoàng tỷ xuất giá, bởi vì phải đi vào Sở Quốc, cho nên không thể mang quá nhiều binh mã, để tránh xảy ra tranh chấp. Nhiễm Mục Kì chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi rất phong phú, xe chở của hồi môn ước chừng từ thành đông kéo dài tới thành tây, xem như bày tỏ áy náy đối với nữ nhi.

Nhiễm Tiên vừa khóc vừa bái từ biệt phụ hoàng cùng mẫu hậu, bước lên xe phượng. Tất cả người trong Hoàng thất cơ hồ đều có mặt, ngoại trừ Nhiễm Lạc Nhân đang bị phong hàn. Sau khi hoàng thượng hạ chỉ đồng ý hòa thân, Nhiễm Mục Lân trở nên cực kỳ ít nói, cho dù là ở trên triều đình, hắn cũng là một bộ dáng thâm trầm, làm cho người ta cảm thấy e ngại.

“Hoàng thúc, ngài nói đại hoàng tỷ còn có thể trở về không?” Nhìn xe ngựa đi xa, Nhiễm Lạc Tín với hai mắt rưng rưng hỏi. Đối với chuyện ngoại công ủng hộ việc hòa thân, hắn cũng có chút bất mãn, thế nhưng hắn lại không thể trách cứ ngoại công đã làm sai, xuất phát từ đại cục, hoàng tỷ phải xuất giá, về chuyện này ngay cả ngoại công Ngũ Vũ Khôn của hoàng tỷ cũng chỉ có thể tán thành.

“Sẽ.” Tựa như tự nói, Nhiễm Mục Lân lên ngựa, quay về cung.

Nhiễm Lạc Tín lau lau khóe mắt, nhíu mày.

—-

“Xích Đồng, ta cho tới bây giờ cũng không muốn sinh ra trong hoàng thất.” Đứng ở trên nóc nhà của hoàng cung, Nhiễm Lạc Nhân khoát trên người tấm áo choàng bằng da hổ trắng mà Mặc Phong cho nó, nhìn theo hoàng tỷ đi xa. Xích Đồng đứng ở phía sau nó, lặng yên không nói.

“Mặc dù ta với hoàng tỷ cũng chẳng có tình cảm gì, thế nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể gả cho người mà nàng thích.” Thở dài, Nhiễm Lạc Nhân cười ‘hì hì’ vài tiếng, vỗ vỗ mặt mình.

“Xích Đồng, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm a, cũng không thể nhụt chí. Đi thôi.”

“Dạ.”

—–

Trong đêm tối đen, một đội quân âm thầm thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi Thú Thành.

“Quỷ một, trên đường không nghỉ, ba ngày sau đến cửa sông rồi nghĩ ngơi hồi phục.”

“Dạ!”

Nhiễm Mặc Phong để lại cho Khấu Tuyên một phong thơ, nói cho gã biết nó đi làm gì. Thú Thành tạm thời giao cho Khấu Tuyên cùng phó tướng của Nhiễm Mặc Phong ─ Điển Xương Bình, người này là do Nhiễm Mục Lân phái tới phụ giúp nó. Ứng Diên ở ngày hôm sau cũng không hỏi hành tung của nó, bất quá Lục U lại quấn lấy Khấu Tuyên hỏi không ngừng, Khấu Tuyên chỉ cười trừ, hoặc chuyển hướng câu chuyện, nhất quyết không nói, làm cho Lục U nổi giận.

Sau khi đi ba ngày đường, đoàn người Nhiễm Mặc Phong đi tới cửa sông. Tuy nơi này gọi là cửa sông, nhưng chẳng có nước sông gì, cực kỳ lạnh và khô ráo. Qua cửa sông chính là Vu Quận, xuyên qua Vu Quận đi tới Mậu Huyền, rồi từ Mậu Huyền có thể trực tiếp tiến vào Yến Quốc cũ.

Tìm một nơi bí ẩn nghỉ ngơi, Nhiễm Mặc Phong cùng tám trăm Quỷ quân đi theo nó ăn lương khô, và uống canh thịt nóng do Xích Đan nấu. Nhiễm Mặc Phong cũng không tính mang Xích Đan theo, thế nhưng Xích Đan làm nô tài cận thân của nó thì sao không biết khi nào chủ tử rời đi. Nhiễm Mặc Phong là một người không biết chiếu cố chính mình, cho nên nói gì đi nữa Xích Đan cũng muốn đi theo. Qua 2 năm, Xích Đan cao lên rất nhiều, cũng rắn chắc không ít. Ở trong cung, Xích Đồng cùng Xích Đan dưới sự yêu cầu của Nhiễm Lạc Nhân đều theo Trú tập võ, tuy công phu cũng không phải rất cao, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa lại trở nên dẻo dai cường tráng rất nhiều. Xích Đan theo Nhiễm Mặc Phong chạy ba ngày, mặc dù mệt, nhưng cũng không có cản trở chủ tử, ngược lại còn có tinh thần nấu thật nhiều canh để cho mọi người giữ ấm.

Nhiễm Mặc Phong vừa ăn vừa xem bản đồ. “Sau khi trời tối đen thì khởi hành, hiện tại nghỉ ngơi.”

“Dạ.” Quỷ một đi an bài người tuần tra, Quỷ hai đi bố trí người dựng lều.

Xích Đan nhìn chủ tử xem phương hướng trên bản đồ mà không rõ, nơi đó trước kia là địa bàn của Yến Quốc, hiện giờ là của Sở Quốc, chủ tử đi tới đó để làm gì? Bất quá gã sẽ không hỏi, nếu muốn cho gã biết, thì chủ tử sẽ nói cho gã biết.

Sau khi lều dựng xong, mọi người đều ngủ một chút. Bên tai Nhiễm Mặc Phong vang lên thanh âm ngủ say của Xích Đan, mặc dù nó cũng mỏi mệt nhưng chỉ nhắm mắt lại không ngủ được, trong đầu nó đều là bản đồ năm nước. Một lát sau, nó mơ mơ màng màng ngủ, thì hình như thấy được phụ vương. Đêm cuối trước khi nó rời khỏi Nhân Xương, phụ vương cơ hồ không để cho nó ngủ. Cùng phụ vương chung sống nương tựa lẫn nhau gần 13 năm, hiện giờ, nó phải rời xa phụ vương, một mình trấn thủ biên quan.

“Phong Nhi, con là của phụ vương, nhớ kỹ, ngoại trừ phụ vương ra, không được để cho bất luận kẻ nào chạm vào con.”

Phụ vương ghé vào tai nó lập đi lập lại hàng ngàn lần, bảo nó phải nhớ kỹ. Nó không hiểu vì sao phụ vương không tin nó, nó chỉ muốn cùng phụ vương làm chuyện thân mật nhất.

Phụ vương...... Nhiễm Mặc Phong không biết nó đã kêu ra tiếng.

Đang ở trong mộng cùng phụ vương thân cận, bỗng nhiên Nhiễm Mặc Phong nghe thấy động tĩnh, nó liền mở mắt, hai tròng mắt nháy mắt khôi phục thanh minh. Ngoài trướng, trừ bỏ những nhóm Quỷ quân đang tuần tra ra thì tất cả còn tại đều nghỉ ngơi. Không thể trách bọn họ phản ứng chậm, mặc dù Nhiễm Mặc Phong không thể gọi là “thiên lý nhãn thuận phong nhĩ”*, nhưng cũng gần như thế. Thấy nó đi ra, Quỷ ba, Quỷ bốn phụ trách tuần tra lập tức đi tới. (*trong tề thiên có đấy)

“Chủ tử?”

“Có người đến, Quỷ ba, ngươi đi cùng ta qua đó.”

Tướng Quân ngủ ở bên lều gần với lửa trại, sau khi Nhiễm Mặc Phong đi ra, liền đứng dậy, thong thả bước tới bên người nó. Nó nhảy lên ngựa, phân phó Quỷ bốn không cần đánh thức những người khác, nó dẫn Quỷ ba phi ngựa chạy tới nơi có tiếng động.

Thanh âm roi ngựa quất vang lên trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực kỳ kinh hãi. Trương Xuyên liều mạng mà vung roi, miệng liên tục nói: “Yểm Hắc, mau lên chút nữa, mau lên chút nữa.” Cả người gã đều là máu, thỉnh thoảng gã quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy người đang đuổi theo gã cách gã càng ngày càng gần.

“Xuyên thúc, có phải bọn họ đuổi kịp rồi không?” Một đứa bé đột nhiên hỏi. Bé vùi đầu vào trong lòng Trương Xuyên, hai tay ôm chặt lấy gã, trên gương mặt non nớt – nếu nhìn ở dưới ánh sáng mà nói – trắng bệch như tờ giấy. Thế nhưng mặc dù bé rất sợ hãi, nhưng bé không hề khóc nháo.

“Tiểu thiếu gia, ôm chặt.” Cũng không trả lời những người đó đã đuổi kịp hay không, Trương Xuyên quất mạnh mấy roi lên mông ngựa, cắn chặt răng, gã có chết cũng phải mang tiểu thiếu gia đến nơi an toàn.

“Giao người ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi.” Trong đám người đuổi theo phía sau, có người hét lên

Trương xuyên tức giận, lẩm bẩm: “Ta có chết cũng sẽ không giao tiểu thiếu gia cho các ngươi!” Ngựa dưới thân gã đang dần dần chậm lại, hắn bỏ roi ngựa xuống, rút đao trên lưng ra chém lên mông ngựa một đao. Ngựa bị đau, hí lên một tiếng, điên cuồng mà phóng về phía trước. Phía trước ẩn ẩn xuất hiện ánh sáng của cây đuốc, trong mắt Trương Xuyên hiện lên tuyệt vọng, tiếp theo gã nắm chặt đao, kiên quyết tiến lên!

Kéo dây cương Tướng Quân, Nhiễm Mặc Phong nhìn chăm chú phía trước, phía sau nó là Quỷ ba và năm mươi Quỷ quân. Vốn nó chỉ mang Quỷ ba đến xem là người phương nào, không muốn quấy rầy các nhóm Quỷ quân đã mệt mỏi sau ba ngày đường, thế nhưng nó vừa mới lên ngựa, thì những Quỷ quân vẫn ở trong tình trạng cảnh giới liền tỉnh giấc, bất đắc dĩ, nó phải dẫn theo năm mươi người, còn những người khác nó bảo tiếp tục nghỉ ngơi.

“Chủ tử, tựa hồ là báo thù.” Sau khi thấy rõ có một đám người đang đuổi theo một nam tử đang ôm một đứa bé, Quỷ ba lên tiếng.

Tướng quân không kiên nhẫn mà lắc lắc đầu, một chân trước cào cào xuống mặt đấy, tựa hồ muốn tiến lên cứu người. Trấn an mà vỗ vỗ Tướng Quân, Nhiễm Mặc Phong không nhìn cái người đằng đằng sát khí đang lao về phía trước, hạ lệnh: “Toàn bộ bắt.”

“Dạ!” Nhóm Quỷ quân rút trường đao ra, lập tức xông ra ngoài.

“Tránh ra! Ai cản ta đều phải chết!” Trương Xuyên vung đao lên, hai mắt đỏ ngầu, quay đầu ngựa sang sườn núi phía bên trái. Gã không chút nào để ý đến vết thương sâu đến có thể thấy được xương trên lưng. Phía sau có người đuổi theo gã, gã quay đầu nhìn lại, liền hoảng sợ. Mấy chục người kia không có đuổi theo gã, mà ngược lại ngăn cản đám người đuổi theo gã, chạy theo gã chỉ có hai người. Đã nhận ra cái gì đó, gã lập tức kéo dây cương ngựa, người đuổi theo gã cũng ngừng lại.

“Xuyên thúc?” Người trong lòng gã run rẩy hỏi, không dám nhìn xem người đuổi theo bé là ai. Chẳng lẽ không thể chạy thoát sao?

Phía sau truyền đến tiếng chém giết, Nhiễm Mặc Phong cũng không quay đầu lại nhìn xem, mà là nhìn chằm chằm vào mặt người ở phía trước, tiếng đao bị rơi xuống. Tiếp theo, người nọ cũng bị rớt xuống ngựa, ở một khắc khi rớt xuống kia, gã nhanh chóng bảo hộ đứa bé trong lòng mình.

“Xuyên thúc! Xuyên thúc!”

Nhiễm Mặc Phong xuống ngựa, đi tới bên người Trương Xuyên.

“Vị tráng sĩ này.... Cầu, cầu ngài....” Chạy trốn mấy ngày liền, lại còn bị trọng thương, Trương xuyên đã hao hết tất cả khí lực. Khi gã phát hiện người này cũng không phải cừu gia, thì sợi dây buộc chặt liền buông ra, và sinh mệnh cũng đã tới điểm cuối.

“Xuyên thúc! Xuyên thúc!” Tay của đứa nhỏ toàn là máu, bé lắc lắc thân mình Trương Xuyên vừa khóc vừa kêu lên.

“Tráng sĩ...... tiểu thiếu gia của ta, là họ đôi, họ Vũ Văn, tên Cát.... sinh vào ngày 15, tháng 5, năm sơ thần, giờ Thìn hai khắc,......”

“Xuyên thúc! Đừng bỏ lại con, đừng bỏ lại con một mình.....” Đứa nhỏ gọi là Vũ Văn Cát dựa vào trên người Trương Xuyên khóc rống lên, trong lòng bé biết sắp phát sinh chuyện gì.

“Tiểu thiếu gia...... Không cần, báo thù...... Sống, sống, sống......” Phun ra 2 ngụm máu, bàn tay Trương Xuyên nắm chặt tay đứa bé dần dần buông ra.

“Xuyên thúc!!”

Nhiễm Mặc Phong đứng ở một bên vẫn chưa lên tiếng, nó cũng không ý thức được chính mình vừa được người ta uỷ thác. Chính là theo bản năng mà tiến lên trước, kéo người đang khóc ra, kiểm tra thương tích trên người Trương Xuyên.

“Không được đụng Xuyên thúc!” Đối với người “độc nhãn” này, Vũ Văn cát Cũng không tin tưởng giống như Xuyên thúc của bé vậy.

Để tránh phiền toái, Nhiễm Mặc Phong mang ***g che mắt lên mắt phải. Quỷ ba tiến lên túm người đang gây trở ngại cho chủ tử kéo qua một bên, Nhiễm Mặc Phong lật người Trương Xuyên lại, phát hiện vết thương trí mạng là ở trên lưng gã.

“Buông! Buông!” Đứa bé thực sợ hãi, thân mình run rẩy đến lợi hại.

“Chủ tử, người đã bắt toàn bộ, tổng cộng 24 người.” Một gã Quỷ quân cưỡi ngựa lại đây báo cáo.

“Có tổn thương?”

“Bên ta không một người thương vong.”

Nhìn nhìn người đã chết, Nhiễm Mặc Phong nói: “Chôn hắn đi.” Tiếp theo nó đi tới bên người Tướng Quân, lên ngựa. Vừa muốn rời đi, thì nghe Quỷ ba hỏi: “Chủ tử, đứa nhỏ này?” Không phải chủ tử đã quên đi?

Nhiễm Mặc Phong không có quên, chính là suy nghĩ làm sao an trí cho đứa nhỏ này. Nó có chuyện quan trọng trong người, không thể mang theo đứa nhỏ bên người.

“Phái hai người đưa nó về giao cho phu tử.”

“Dạ.”

Phát giác hai tay của đứa nhỏ kia đều là máu, nó bổ sung thêm một câu: “Thoa dược cho nó.” Rồi vỗ vỗ tướng quân.

Tướng Quân phì mũi một cái vang dội, phóng chạy.

Quỷ ba ôm Vũ Văn Cát lên ngựa, mông vừa mới ngồi xuống, thì Vũ Văn Cát liền hôn mê bất tỉnh. Quỷ ba nhíu mày, thật sự là phiền toái.

Đám người đuổi theo Trương Xuyên đang quỳ trên mặt đất, Quỷ quân vây quanh bọn chúng. Nhìn thấy Nhiễm Mặc Phong đến đây, tên cầm đầu liền đứng lên nói: “Ngươi là kẻ cầm đầu đi, mau thả chúng ta ra, và giao thằng quỷ con kia ra đây, chủ nhân của ta sẽ bỏ qua cho các ngươi. Nếu chọc giận chủ nhân của ta, cho dù ngươi là.....” Gã còn chưa nói xong, đã bị một Quỷ quân đạp ngã lên mặt đất, rồi đá vào cằm gã. Tất cả Quỷ quân đều mặc thuần một màu đen, cho nên không ai có thể ngờ được bọn họ là quan binh.

“Chủ tử, những người này xử trí như thế nào?” Quỷ ba kinh thường mà nhìn kẻ đang bị đánh đau đến nổi lăn lộn trên mặt đất, hỏi.

Nhìn sắc trời, Nhiễm Mặc Phong hỏi: “Chủ nhân của các ngươi là ai?”

Không ai lên tiếng.

“Là ai?” Thực bình tĩnh mà hỏi lại một lần nữa.

Vẫn không ai lên tiếng.

Lúc này, Quỷ bốn cùng đám người Xích Đan đã thu xếp xong, mấy trăm Quỷ quân tập kết lại xuất hiện ở trong tầm nhìn của Nhiễm Mặc Phong. Nếu không có chuyện quan trọng đang cần làm, thì có lẽ Nhiễm Mặc Phong sẽ tra khảo mấy người này, nhưng hiện tại nó không có thời gian.

“Toàn bộ giết.”

Lập tức, tiếng kêu sợ hãi vang lên. Sau khi toàn bộ 24 người kia biến thành tử thi, thì Nhiễm Mặc Phong cầm lấy áo khoát của nó trên tay Xích Đan đưa cho Quỷ ba, hạ lệnh: “Đi.”

Sau khi Quỷ ba đóng gói Vũ Văn Cát thật kỹ trong tấm áo choàng thì giao cho hai Quỷ quân, bảo bọn họ mang bé về Thú Thành, rồi giục ngựa đuổi theo chủ tử.

Chỉ chốc lát sau, trên đường yên tĩnh chỉ còn lại 24 tử thi.

Dọc theo đường đi, Xích Đan thỉnh thoảng nhìn lén chủ tử. Gần một năm này, hình như chủ tử thay đổi, gã không thể nói rõ là thay đổi như thế nào, chủ tử vẫn không thích nói chuyện, không cười, đối với gã vẫn tốt như trước, thế nhưng gã vẫn cảm giác được chủ tử đã thay đổi.

Tất nhiên Nhiễm Mặc Phong sẽ không biết Xích Đan đang suy nghĩ cái gì, đối với chuyện giết chết 24 người kia nó cũng chẳng có cảm giác gì. Năm ngoái, sau khi nó nhớ lại toàn bộ kiếp trước của nó, thì nó lại trở thành Quỷ tướng, cho nên đối với chuyện giết chóc cùng huyết tinh đã sớm không còn cảm giác. Nó không nói cho phụ vương biết nó đã nhớ lại kiếp trước của nó, nó có thể khẳng định – nó chính là Quỷ tướng, mà Quỷ tướng chính là nó.

“Kiếp sau, không cần làm người.”

Nhưng nó vẫn làm người, không biết ba thuộc hạ chết thảm kia có giống như nó không? Đầu thai làm người. Nếu bọn họ đầu thai làm người, thì nó nhất định phải tìm được bọn họ!

“Không đi Mậu Huyền, theo Hành Sơn tiến vào Yến Quốc.”

“Dạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện