Tác Tử (Tìm Đường Chết)

Chương 3: Manh mối



“Anh thích tôi phải không?” Nam sinh gối đầu lên đùi người còn lại nằm trên sa lông, ngửa mặt nhìn người kia hỏi.

Người kia quào quào tóc cậu nhưng im lặng không trả lời.

Không nghe thấy câu trả lời mong muốn, nam sinh bèn giận dỗi bật dậy khỏi ghế sa lông định đi mất, thì bị người phía sau kéo vào trong lòng: “Ngoan, đừng có nhoi, cậu biết rõ mà.”

Cậu sung sướng nhoẻn miệng cười, hai tay ôm chầm lấy cổ người nọ, nghiêng đầu dán một nụ hôn lên môi anh: “Tôi thích anh, anh có thích tôi không?”

Người nọ tràn đầy khiếp sợ nhìn cậu, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cậu sẽ thổ lộ với anh, anh ôm lấy cậu nắm chặt tay cậu, ép người cậu lại sát với cơ thể mình, hôn lên đôi môi cậu, thỏa sức mà mút liếm.

Cậu nam sinh đột nhiên bị hôn môi đến tối tăm mặt mày, đầu óc trống rỗng, cảm xúc của toàn bộ cơ thể đều tập trung vào miệng lưỡi hai người đang quấn quýt bện rịt lấy nhau, cậu quên mất phải nghe câu trả lời, mà theo bản năng đón nhận nụ hôn ấy. Mãi đến khi người kia đưa tay tiến vào vạt áo, sờ mó khắp nơi sau lưng cậu, cuối cùng trượt tay lên ngực véo véo đầu ti, cậu nam sinh mới hết hồn tỉnh lại, vội vàng đẩy người kia ra, nghiêng đầu dựa vào anh: “Anh không trả lời thì tôi không cho hôn!”

Vì hôn dữ dội quá nên đôi môi cậu đỏ tươi như muốn chảy máu, người kia nhìn mà không nhịn được, tiến lại gần rồi chạm khẽ một cái, hôn nhẹ lên trán cậu: “Tôi thích cậu lắm, thương cậu từ cái nhìn đầu tiên, cho dù cậu ngang ngược hung hăng dữ tợn, tùy hứng, thích gây sự, nhưng tôi vẫn thương cậu, không cách chi kềm chế được.”

Nghe người ấy nói vậy, cậu không biết là nên mừng hay nên giận: “Anh đang tỏ tình với tôi hay đang chà đạp tôi đó?”

Người kia khẽ cười: “Cả hai.”

Cậu không vui, cong miệng lên: “Nếu tôi nhiều tính xấu như vậy, anh đừng thích tôi làm gì.”

“Không thể được, nếu có thể không thích đã không thích lâu rồi.”

Cậu lộ ra nụ cười, dạng chân lên đùi người kia, nâng mặt anh mà nói: “Anh nói thương tôi đi, tôi thích nghe.”

“Tôi thương cậu, tôi thích cậu.” Nam sinh bèn thưởng cho anh một cái hôn trên má bên phải.

“Tôi thích cậu.” Nam sinh lại đè má trái anh ra mà hôn.

“Tôi yêu cậu…”

Nam sinh đang xoa xoa hai má người kia, nghe vậy ngây ngẩn hết cả người, yêu so với thích khác xa một trời một vực à, cậu bối rối không biết nên trả lời lại làm sao.

Thấy nam sinh e sợ, người kia bèn nâng đầu cậu dậy kéo thân người lên.

“Tôi thích cậu, tôi yêu cậu…” rồi hôn từ môi hôn dần dần xuống dưới, từ cổ đến xương quai xanh, lưu lại trên da một dấu hôn.

Nam sinh chìm đắm trong lời thổ lộ của người ấy, không biết là quên đẩy ra hay không muốn đẩy ra, cứ để cho người kia tùy ý lột sạch quần áo của mình, để anh tha hồ mà hôn môi…

Không biết qua bao lâu, người kia đã đi mất, nam sinh quần áo xốc xếch nằm trên ghế sa lông, bàn tay mò vào khe vá của nệm ghế…

“Không, không muốn, đừng…” Thẩm Xán tỉnh lại kêu lên, trong phòng tối thui, có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, lo sợ bất an, cậu lấy điện thoại ra xem thì đã 19:45, nãy giờ ngủ lâu như vậy.

Không gặp được Quý Quân Húc, Thẩm Xán cũng không quay lại trường học mà về nhà ngủ luôn, không ngờ nằm mơ thấy tình hình khi đó, nếu như lúc trước không… Ngay lập tức Thẩm Xán xua tan ý nghĩ trong đầu, chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi, có hối hận đi chăng nữa cũng không thay đổi được.

“Bác Tường.” Thẩm Xán mặc thêm áo xuống lầu, “Còn cơm chiều không ạ?”

“Còn, bác chừa lại cho con đây.” Bác Tường đi vào nhà bếp.

Trong nhà rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bác Tường lục tục trong bếp thì không nghe thấy có ai cả.

“Ba của con đâu ạ?” Thẩm Xán đảo mắt nhìn quanh khắp nhà rồi hỏi.

“Thẩm tổng gọi về nói có liên hoan, mọi người cứ ăn cơm trước không cần chờ.”

“Dạ… còn Quý Quân Húc?”

“Tiểu Húc à, không rõ lắm, không gọi điện thoại về, đêm nay Giáng Sinh chắc đi hẹn hò với bạn gái rồi.”

Trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở rồi đóng “rầm” lại, bác Tường bận bịu đi ra từ trong bếp, phòng không có ai: “Tiểu Xán? Tiểu Xán ơi?” Chẳng có tiếng đáp lại.

“Thằng bé này sao lại đi đâu rồi? Cơm hâm sẵn cho nó đây.” Thím Tường thầm nói.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…”

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…”

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…”

“Xin lỗi…”

Thẩm Xán lập tức lên xe lái vọt đi mà quên thay cả bộ đồ ngủ ra, nhưng cậu chạy loạn xạ ngoài đường mà không biết đi nơi nào để tìm, vừa lái vừa liên tục gọi điện cho Quý Quân Húc, chuông reo mãi mà không ai bắt máy.

“Nhắc mới nhớ, tối nay chàng hẹn tôi đi ăn, chắc không về ngủ đâu, lúc kiểm tra phòng cô bao che giúp tôi cái nha.”

“Mấy người, khà khà khà…”

“Thấy ghét hà…”

“Tiểu Húc à, không rõ lắm, không gọi điện thoại về, đêm nay Giáng Sinh chắc đi hẹn hò với bạn gái rồi.”

Mấy đứa con gái ngồi sau hồi sáng nói đúng ghê, cả lời nói của bác Tường cùng với cảnh tượng trong mơ của Thẩm Xán cứ lần lượt dần dần hiện lên, thế nào cũng không tiêu tan được, làm Thẩm Xán gần như suy sụp.

“Sao, có chuyện gì?” Di động bỗng nhiên được bắt máy, Thẩm Xán vội vàng đỗ xe vào lề đường dừng lại: “Anh đang ở đâu? Giờ này còn chưa về?”

“Tôi có dặn chú Thẩm tối nay không về rồi.” Đầu dây bên kia có tiếng ầm ĩ khác thường, giọng nói của Quý Quân Húc không được rõ lắm.

“Anh đang ở với Đường Tiêu Vân hả?” Giọng Thẩm Xán run run.

“Không liên quan đến cậu.”

“Quay về! Tôi bảo anh đi về ngay và luôn!” Thẩm Xán hét to vào điện thoại, nhưng chỉ nhận được tiếng “tút tút” ngắt quãng.

Lại bị cắt kết nối một lần nữa, Thẩm Xán nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, quyết không chịu thua, nhưng ngón tay vẫn run rẩy không kiểm soát được.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”

Trong quán rượu Phú Phàm từ nhà vệ sinh trở ra quầy bar, vỗ vỗ vai Quý Quân Húc nói: “Làm gì tắt máy thế? Lỡ Đường Tiêu Vân gọi không được rồi sao.”

Quý Quân Húc lại lấy di động ra bấm giữ nút power: “Chắc không để ý đụng phải nút tắt.”

Nghe có vẻ vô lý nhưng Phú Phàm cũng chẳng truy cứu làm gì, hắn nép sát Quý Quân Húc nói bên tai: “Tôi bất đắc dĩ FA nên đêm Giáng Sinh cô đơn là chuyện bình thường, còn cậu có bạn gái rành rành ra mà cũng một mình là sao, hồi sáng thấy cậu có vẻ bất ổn trên đường, bộ cãi nhau với Đường Tiêu Vân à?”

Quý Quân Húc đưa một ly rượu tới trước mặt Phú Phàm: “Không có, tại vì muốn yên tĩnh một lúc.”

Phú Phàm nghe tiếng nhạc xập xình dập ầm ầm đinh tai nhức óc xung quanh thì thầm nghĩ tên này thật khéo chọn chỗ để “yên tĩnh”.

Sau khi mở máy điện thoại lại thì nó cứ rung liên tục, làm Phú Phàm cảm giác được, hắn ghé sát lại xem thì hay thật, năm mươi mấy cuộc gọi nhỡ chứ không giỡn: “Di động cậu trúng độc à? Đắc tội người nào mà bị dội bom kinh thế?”

“Tôi ra ngoài trả lời Tiêu Vân chút.”

Quý Quân Húc chân trước chân sau vừa đi khỏi thì Phú Phàm nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn liếm liếm môi rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu. Đêm Giáng Sinh này vốn là muốn tha cho cậu một mạng, vậy mà lại tự dâng mình tới cửa, đừng trách tôi không nể nang.

Chưa đi đến cửa thì chuông điện thoại lại reo vang, vẫn là Thẩm Xán, Quý Quân Húc bồi hồi châm một điếu thuốc, anh không nhận cũng không tắt cuộc gọi.

Chuông điện thoại vừa dừng thì lại vang lên ngay sau đó, cứ liên tục như vậy không gián đoạn chút nào, Quý Quân Húc rít một hơi thuốc cuối cùng rồi anh đưa tay ấn vào nút nhận cuộc gọi: “Gì nữa?”

“Anh muốn dằn vặt tôi tới lúc nào nữa đây?” Bên kia đầu dây nghe thổn thức tiếng khóc nức nở của Thẩm Xán, “Anh về đi, về có được không? Không muốn anh qua đêm bên ngoài với cô ta… Tôi van anh, anh về với tôi…” Nói đến đó Thẩm Xán kìm không nổi nữa ấm ức mà khóc òa lên, khóc không thành tiếng.

Quý Quân Húc im lặng, cảm thấy bực bội khó chịu thế nào, sờ sờ túi lấy ra hộp thuốc lá, trong điện thoại Thẩm Xán vẫn cứ khóc mà nói không nên lời, khóc đến tan nát cõi lòng, khóc đến mức khiến người ta tội nghiệp, anh vò hộp thuốc thành một cục rồi ném vào thùng rác: “Tôi không đi xe, cậu qua đây đón tôi…”

Quay trở lại quầy bar, Quý Quân Húc muốn chào Phú Phàm trước khi về, thì được phục vụ nói là Phú Phàm lúc nãy hắn giở trò sàm sở với một tên con trai, hai người hôn nhau đến kém nước không nuốt luôn tên còn lại vào bụng, sau đó nhịn không nổi chắc dắt nhau đi phá zin mất rồi.

Nghe kể xong Quý Quân Húc không tin vào tai mình nữa, con trai? Phá zin? Chẳng phải Phú Phàm là thẳng sao?

Lúc phục vụ kéo mạnh Quý Quân Húc thì phía bên kia xuất hiện Thẩm Xán mặc áo ngủ đang đi tới, khiến cậu thành trung tâm của mọi ánh nhìn, phục vụ cũng khựng lại nhìn chằm chặp vào cậu.

Quý Quân Húc nhìn theo ánh mắt của phục vụ thì trông thấy Thẩm Xán, ăn mặc kiểu gì xộc xệch ớn, khoác đại cái áo ngủ lên người làm lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, lúc bước đi áo ngủ cứ phập phồng khiến bên trong cơ thể ẩn ẩn hiện hiện, mấy người đứng xung quanh bu lại chỉ trỏ, có người còn huýt sáo trêu ghẹo nữa.

Ai nhìn, Thẩm Xán không hề quan tâm, trong mắt cậu chỉ biết có Quý Quân Húc đang đứng đó, vừa thấy cậu thì Quý Quân Húc túm cổ lôi ngay vào quầy bar.

“Cậu từ đâu qua đây?” Sắc mặt Quý Quân Húc không vui.

“Từ nhà…” Nói chuyện trong điện thoại thì cậu khóc như mưa nhưng khi đối mặt với Quý Quân Húc, cậu lại tỏ vẻ cứng rắn, cúi gầm mặt xuống khều khều chân ở dưới đất, không muốn anh nhìn thấy hai con mắt đã sưng đỏ.

“Mặc đồ ngủ mang dép lê đi ra đường?”

“Thì gấp mà.”

Câu trả lời này làm Quý Quân Húc dở khóc dở cười, thôi, hay là về nhà trước cái đã.

“Cậu xỏ dép lê vậy thì đừng lái xe, để tôi.”

Trời đông giá rét, Thẩm Xán mặc đồ ngủ chân xỏ dép lê toàn thân như bị đông cứng run lẩy bẩy hết lên, Quý Quân Húc chỉnh điều hòa nhiệt độ cho ấm, Thẩm Xán ngồi run cầm cập ở băng ghế phía sau, tay ôm lấy chân mà co rúc. Quý Quân Húc cởi áo khoác của anh ném qua: “Mặc vào.”

Thẩm Xán liếc nhìn chiếc áo khoác trước mặt, muốn lấy mà ngập ngừng không lấy.

Quý Quân Húc lại phải rời khỏi ghế lái, đi ra phía sau xe mở cửa bước vào ngồi bên cạnh Thẩm Xán, cầm áo khoác phủ lên người cậu: “Lần sau nhớ mặc đồ cho đàng hoàng rồi hãy đi.” Chiếc áo khoác vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh khiến Thẩm Xán cảm thấy ấm áp vô cùng.

Bất thình lình Thẩm Xán vươn tay ra nắm chặt lấy tay Quý Quân Húc đang mặc áo khoác cho cậu, nghiêng mình về phía trước chậm rãi nhích lại gần hơn, Quý Quân Húc có đôi môi mỏng đẹp tuyệt vời, người ta nói ai có môi mỏng thì bạc tình lắm. Thẩm Xán từ từ ghé sát bên anh, càng lúc càng gần, cậu muốn chạm môi anh lần nữa, nhưng lúc đó Quý Quân Húc lui lại kịp thời nên âm mưu đành thất bại.

Quý Quân Húc định mở cửa xuống xe thì bị Thẩm Xán kéo ngược về đẩy ngã trên ghế, cậu đè anh ra: “Tại sao? Chuyện đã qua lâu như vậy, sao anh không bỏ qua được cho tôi? Sao anh không chịu tin tưởng tôi?”

Quý Quân Húc cười khẩy: “Cậu cảm thấy cậu có điểm nào đáng để tôi tin tưởng?”

“Tôi… tôi…” Thẩm Xán không nói được gì, tình cảm của cậu đối với Quý Quân Húc trong lòng thì nghĩ khác mà thái độ biểu hiện ra ngoài thì cứ ngang ngược hung hăng. Cậu muốn thay đổi lắm mà mỗi lần cậu dẹp đi bao nhiêu tự tôn cao ngạo, hạ thấp bản thân mình để thể hiện mọi thiện ý với Quý Quân Húc, muốn thân mật với anh, thì anh chẳng khác nào khối băng, một mực tránh xa cậu ngàn dặm, nghĩ đến việc anh dịu dàng che chở Đường Tiêu Vân như vậy mà đối với mình lại lạnh như băng thì nhịn không được mà muốn bốc lửa, muốn xé nát cái mặt nạ giả tạo ấy, muốn đập tan hết tình hình lúc này, rồi kiếm củi ba năm thiêu một giờ trở lại từ đầu cũng được… Chính bản thân Thẩm Xán một mặt thì hận chết được, mặt khác thì bất lực không có cách nào sửa chữa không biết phải làm sao.

Trong lòng Thẩm Xán lúc này bất chấp hết dâng trào lên một ngọn lửa vô danh, cậu đè Quý Quân Húc ra nâng mặt anh lên áp môi hôn ngấu nghiến, miệng thì hôn tay thì lột áo bứt nút: “Tôi biết anh thích tôi, trước đây anh cũng rất thích…”

“Đủ rồi!” Quý Quân Húc đạp người đang đè mình ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo, “Thẩm thiếu, nếu cậu thấy cô đơn quá thì xin đi tìm người khác dùm, thứ lỗi cho tôi không phục vụ được.” Nói xong anh kéo cửa định xuống xe.

“Em thích anh.” Thẩm Xán ôm chầm lấy Quý Quân Húc từ phía sau, “Em thích anh, thật sự thích anh, hãy tin em, tin tưởng em một lần…”

Bàn tay từng ngón từng ngón lần lượt được gỡ ra, Quý Quân Húc mở cửa xuống xe rồi lên lại ghế lái, khởi động xe rời đi.

Sáng sớm hôm sau như thường lệ Quý Quân Húc đánh thức Thẩm Xán rời giường, Thẩm Xán vẫn nói lời cay độc, chỉ có đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhắc nhở hai người tối hôm qua không phải là giấc mơ, nhưng không phải mơ thì là gì? Chẳng có gì thay đổi, tất cả đều quay về như cũ.

Thật ra thì những chuyện như vậy không phải ngẫu nhiên, hàng năm đều xảy ra mấy lần, cuối cùng vẫn là như thế, tựa như giấc mơ vô căn cứ mà không chân thực.

Một người quyết tâm dứt áo ra đi không quay đầu, người còn muốn đem tấm lòng bền bỉ kiên trì theo sau, hai đường thẳng song song chẳng thể giao nhau, càng chạy càng xa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện