Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 1 - Chương 122: Trở thành Thánh Nữ Hắc Ám
"Nơi này là bên ngoài thần điện Hắc Ám, rừng rậm Mộng Ảo." Tập Ít Kì không nói gì, ông cụ áo đen giải thích "Ở đây là dưới mặt đất. Chúng ta xây dựng thần điện Hắc Ám dưới lòng đất mênh mông này.’’
"A, thần Hắc Ám cũng có thần điện của mình à." Khắc Lôi Nhã quan sát xung quanh, rừng cây như một bức tranh mỹ lệ.
"Chúng ta hao tốn rất nhiều tâm huyết để tạo nên khu rừng Mộng Ảo này, những cây cối ở đây có thể tạo ra một loại khói không màu không vị khiến mọi người không còn suy nghĩ, một khi hít vào sẽ sinh ra ảo giác. Hơn nữa đặc biệt là nhằm vào người của thần điện Quang Minh." Ông cụ áo đen đáp. Trong giọng nói có phần tôn kính. Khắc Lôi Nhã có thể tùy ý nói chuyện với vị thần tôn kính của bọn họ, thái độ đối với Khắc Lôi Nhã đã hoàn toàn thay đổi.
"A, hèn gì ta thấy Nữ Thần Quang Minh." Khắc Lôi Nhã chợt hiểu ra. Thì ra khi bị hút vào nơi này cơ thể sẽ sinh ra ảo giác.
"Tiểu thư, bạn người, bạn của người bị phân tán trong cánh rừng này. Có thể ra được khỏi rừng được hay không..." Ông cụ mặc áo đen cho chút lo lắng nói. Khắc Lôi Nhã thì có thể dể dàng ra được, những người đi chung với Khắc Lôi Nhã đều là người của thần điện Quang Minh, chắc chắn sẽ không thuận lợi ra khỏi rừng Mộng Ảo rồi.
"Bây giờ còn chưa có người nào ra được. Họ điều bị ảo giác kềm chế." Tập Ít Kì nhún vai nói, không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của ông cụ áo đen.
"Đặc biệt nhằm vào người của Thần điện Quang Minh?" Khắc Lôi Nhã cau mày nhớ lại lúc mình thấy ảo giác, cùng cầu nguyện với Nữ Thần Quang Minh, chẳng lẽ bọn họ cũng thấy ảo giác như vậy? Cũng sẽ thấy Nữ Thần Quang Minh kêu gọi họ cùng cầu nguyện?’’
"Đúng, những người ngu ngốc sùng bái mù quáng Nữ Thần Quang Minh, nhất định sẽ ở mãi trong ảo giác không cách nào thoát ra." Tập Ít Kì khinh thường nói. Ông cụ áo đen trợn trắng mắt. Sắp bị tên đồ đệ của mình làm cho tức chết. Cô gái này có thân phận không bình thường, những người kia là bạn của nàng, cái tên tiểu tử này đúng là không biết sống chết mà.
"A, ý của ngươi là chỉ cần lâm vào ảo giác thì không có cách nào tự thoát ra được. Ngược lại cũng vậy?" Khắc Lôi Nhã mỉm cười hỏi. Tẫn Diêm không phải là người sùng bái tôn thờ Nữ Thần Quang Minh, Lãnh Lăng Vân cũng không phải ‘Thiện Nam Tín Nữ’ gì. Nhưng, Thánh Nữ thì, trong lòng Khắc Lôi Nhã đánh giá, Thánh Nữ sẽ không thể ra được. Bởi vì cô gái kia, là Thánh Nữ cao quý của thần điện Quang Minh.
"Đúng." Tập Ít Kì không biết vì sao cô gái trước mặt có thể bình tỉnh thế.
"Đi thôi, đưa ta ra khỏi đây, pha trà hoa cho ta, tốt nhất là trà hoa hồng. Bạn ta ra ngoài thì tiện thể dẫn bạn ta qua. Lão già, dẫn đường đi." Khắc Lôi Nhã không chút khách khí nói. Khắc Lôi Nhã cảm thấy lúc này có thần Hắc Ám đứng ra bảo vệ cũng không tệ.
Tập Ít Kì khóe miệng giựt giựt, không biết cô gái này từ đâu mà có tự tin như vậy. Nàng làm sao biết chắc bạn của nàng có thể ra khỏi khu rừng?
"Bạn của ta một người là chiến sĩ, tóc màu nâu, là Tẫn Diêm, một người có mái tóc bạch kim mắt tím, là Lãnh Lăng Vân. Bọn họ sẽ đến ngay. Làm phiền ngươi, lão già." Khắc Lôi Nhã đứng bên cạnh ông cụ áo đen nói.
"Vâng" Ông cụ áo đen trả lời ngay.
"Đợi chút, Lãnh Lăng Vân? Không phải Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh sao? Ngươi khẳng định hắn sẽ ra được?" Tập Ít Kì cảm thấy cái tên này rất quen tai, sau khi nhớ ra liền kinh ngạc hỏi.
"Ra được." Khắc Lôi Nhã rất tự tin nhàn nhạt nói.
"Nếu thấy liền động thủ, còn dẫn gì mà dẫn!" Tập Ít Kì hừ lạnh.
"Cũng đúng, vậy thì chờ bọn họ ra khỏi rừng thì đưa họ ra ngoài luôn. Ta ở ngoài đợi họ." Khắc Lôi Nhã suy nghĩ một chút, mặc dù Lãnh Lăng Vân cũng không phải là tín đồ trung thành của Nữ Thần Quang Minh, nhưng gặp người của Thần điện Hắc Ám, nhất định là sẽ giết họ.
Tập Ít Kì nháy mắt, có nghi ngờ, có không tin. Hắn không thể nào tin lời nói của Khắc Lôi Nhã, Thánh Tử của thần điện Quang Minh lại có thể ra được khỏi rừng Mộng Ảo, nếu là thế thì Thánh Tử không tôn thờ sùng kính Nữ Thần Quang Minh á, điều này sao có thể?
"Việc ấy, tiểu thư, ta là Chủ tế của Thần điện Hắc Ám Nhĩ Bỉ Lai. Xin hỏi?......" Ông cụ thận trọng hỏi.
"Khắc Lôi Nhã." Khắc Lôi Nhã tùy tiện nói "Trà Hoa, trà hoa hồng, lão già, ta muốn uống trà hoa hồng." Khắc Lôi Nhã không chút khách khí yêu cầu với ông cụ áo đen.
"Được, được. Tiểu thư, xin đi bên này." Nhĩ Bỉ Lai đi phía trước dẫn đường, giọng nói tôn kính.
Khắc Lôi Nhã theo sau, Tập Ít Kì cũng vội vàng đi theo họ.
Tập Ít Kì đi gần Khắc Lôi Nhã nhỏ giọng hỏi: "Uy uy, Khắc Lôi Nhã, ta tên là Tập Ít Kì. Ngươi làm sao có thể tùy ý kêu gọi thần Hắc Ám của chúng ta? Tại sao thần Hắc Ám lại bảo vệ ngươi? Ngươi không phải là người của thần điện Quang Minh sao?" Tập Ít Kì làm như mình rất quen với Khắc Lôi Nhã, vội vàng hỏi. Trong lòng hắn rất ngứa ngáy như bị mèo cào, muốn biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Ta là người của Thần điện Quang Minh, nhưng chưa bao giờ ta tôn kính Nữ Thần Quang Minh." Khắc Lôi Nhã tức giận trả lời.
"Có ý gì? Có ý gì?" Tập Ít Kì có chút hồ đồ, người bình thường có thể tùy tiện được vào Thần điện Quang Minh sao? Tất cả người của Thần điện Quang Minh đều bị tẩy não rồi?
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã là bị buộc phải vào Thần điện Quang Minh?" Nhĩ Bỉ Lai đi phía trước quay lại nói, "Nữ Thần Quang Minh dối trá kia biết tiểu thư không phải người bình thường nên đã tìm cách buộc tiểu thư phải vào Thần điện Quang Minh."
"Sư phụ ngươi thông minh hơn ngươi nhiều."Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói khóe miệng Tập Ít Kì co rút.
‘‘Bất quá, tiểu thư Khắc Lôi Nhã, ta cũng không biết tại sao người có thể kêu gọi thần Hắc Ám của chúng ta, hơn nữa còn không cần dùng vật tế gì." Nhĩ Bỉ Lai nghi ngờ hỏi. Ông được rất nhiều bảo vật, lần này không giống với lần trước, không cần trao đổi, lần trước phải dùng rất nhiều lễ vật, còn vì thần Hắc Ám mở rộng thế lực.
Trong lòng Khắc Lôi Nhã thở dài, nói thế nào đây, chẳng lẽ nói mình là vật tế của thần Hắc Ám? Làm sao có thể!
"Ta là người của thần Hắc Ám, chỉ lẻn vào Thần điện Quang Minh thăm dò thôi." Khắc Lôi Nhã thuận miệng bịa chuyện. Nhĩ Bỉ Lai rất tin tưởng mà không có nghi ngờ nào. Thần Hắc Ám xuất hiện bảo vệ nàng, còn giả được sao?
Nét mặt Tập Ít Kì có chút hồ nghi, hắn cảm thấy trong chuyện này không đơn giản như vậy. Thái độ Khắc Lôi Nhã đối với Thần Hắc Ám, thật sự rất kỳ quái.
"Kế hoạch của các ngươi là gì?" Khắc Lôi Nhã đi bên cạnh Nhĩ Bỉ Lai nhàn nhạt hỏi "Diệt trừ người Thần điện Quang Minh, làm thế lực của Thần điện suy yếu?"
"Đúng, kế hoạch là thế, từng bước thực hiện. Một ngày nào đó, thần Hắc Ám sẽ thay thế Nữ Thần Quang Minh dối trá kia." Nhĩ Bỉ Lai gật đầu, nét mặt nghiêm túc.
Trong đầu Khắc Lôi Nhã xuất hiện cảnh tượng này.
Nữ Thần Quang Minh vốn được vạn người kính ngưỡng tôn thờ, nay bị vạn người phỉ nhổ. Còn Thần Hắc Ám không thể xuất hiện dưới ánh sáng lại được mọi người tôn kính.
Ừ, cảm giác không tệ.
Khắc Lôi Nhã và Tập Ít Kì theo sau Nhĩ Bỉ Lai ra khỏi rừng Mộng Ảo. Nơi này vô cùng rộng lớn được thắp sáng bằng một vòng tròn phát ra ánh sáng màu vàng treo ở trên cao.
"Nơi này là do Giáo chủ đại nhân và hậu vệ của Giáo chủ tạo nên." Nhĩ Bỉ Lai theo ánh mắt Khắc Lôi Nhã nhìn vòng tròn Chiếu Minh mỉm cười nói "Chúng ta gọi nó là mặt trời."
"Rất lợi hại." Khắc Lôi Nhã thật lòng than thở, có thể làm ra vật thần kì như thế.
"Không có biện pháp, chúng ta không thể ‘Quang Minh Chánh Đại’ xuất hiện trước mắt mọi người." Nhĩ Bỉ Lai nhẹ nhàng than thở.
"Tương lai sẽ được." Khắc Lôi Nhã nhìn lên không trung nhàn nhạt cười.
"Nhất định." Nhĩ Bỉ Lai gật đầu, ánh mắt kiên định.
Khắc Lôi Nhã theo Nhĩ Bỉ Lai vào Thần điện Hắc Ám lại kinh ngạc một lần nữa trước kiệt tác của bọn họ. Thần điện Hắc Ám không thua kém gì Thần điện Quang Minh, chỉ khác là nó nằm dưới mặt đất.
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, mời." Khắc Lôi Nhã theo Nhĩ Bỉ Lai vào Thần điện, trên đường đi, không ngừng bắt gặp những ánh mắt nghi hoặc.
Đi tới đại điện, Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, quan sát chung quanh.
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, mời dùng trà." Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Khắc Lôi Nhã quay đầu trông thấy một người rất giống với Tập Ít Kì. Trên tay cầm trà Hoa Hồng mà Khắc Lôi Nhã đã nói. "Chính là ngươi luôn quan sát ta?" Khắc Lôi Nhã cũng không khách khí nhận chén trà, uống. Vẻ mặt rất vui. Mặc dù không thể so sánh được với Tập Mễ Nhĩ, nhưng nàng cũng đã lâu không được uống Trà Hoa rồi.
Tập Ít Tư mỉm cười, không đáp.
"Người của thần điện Hắc Ám thật tài, lão già, người này có thể hiểu được môi ngữ." Khắc Lôi Nhã híp mắt uống một ngụm trà "Hơn nữa kỹ thuật pha trà không tồi.!"
Tập ít tư vẫn mỉm cười như cũ: "Tiểu thư, ta tên là Tập Ít Tư."
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, người đợi một chút, ta đi báo với Giáo chủ đại nhân." Nhĩ Bỉ Lai khách khí nói với Khắc Lôi Nhã.
"Được." Khắc Lôi Nhã đặt chén trà xuống, nhìn những người cố ý đi ngang qua cửa hay ngang qua đại điện để quan sát nàng. Những ánh mắt không tin và nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã biết, địa vị của Nhĩ Bỉ Lai và 2 anh em song sinh kia không thấp. Nhĩ Bỉ Lai khách khí với nàng như thế nên những người này liền rối rít suy đoán.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi là Ma Vũ song tu à!" Tập Ít Kì ngồi xuống cái ghế trước mặt Khắc Lôi Nhã, cảm thán.
"Là ngươi quá khinh địch." Tập Ít Tư nhẹ nhàng nói chen vào.
"Đúng vậy, đại thúc, nếu không có sư phụ của ngươi thì giờ này ngươi đã mỉm cười dưới cửu tuyền." Khắc Lôi Nhã cầm chén trà, bên trong đã hết Trà Hoa, đưa lên không trung, dừng trước mặt Tập Ít Tư. Ý tứ rất rõ. Tập Ít Tư im lặng, cầm bình trà rót vào chén cho Khắc Lôi Nhã.
Mỉm cười dưới cửu tuyền? Tập Ít Kì mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải lời nói tốt đẹp gì. Ý nghĩa là chắc chắn phải chết.
"Ta già vậy sao? Ngươi kêu ta là đại thúc!" Tập Ít Kì kháng nghị nói.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Khắc Lôi Nhã nhấp một ngụm trà, híp mắt hỏi.
"Hai mươi hai." Tập Ít Kì nghiêm túc trả lời.
"Được rồi, ta mới mười bốn." Khắc Lôi Nhã không biết xấu hổ nói. Đúng ra nàng cũng 22 tuổi, nhưng là bề ngoài thì 14 thôi, đâu có nói láo.
‘‘Lớn hơn có tám tuổi thôi mà, tại sao lại gọi ta là đại thúc!" Tập Ít Kì uốn qua uốn lại cái mông trên ghế kháng nghị. Không ngờ lại đụng vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Ngươi 22, thua trong tay một tiểu cô nương 14 tuổi." Tập Ít Tư nhẹ giọng chen vào. Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu kích.
Tập Ít Kì sắp bùng nổ.
Khắc Lôi Nhã ngửi chén trà, mỉm cười nhìn Tập Ít Kì sắp bùng nổ. Hai huynh đệ này, thật tình nghĩa.
Tập Ít Kì đang muốn đứng lên cãi nhau cùng Tập Ít Tư, tiếng bước chân dồn dập từ cửa vang lên.
Cửa đại điện xôn xao, nhân vật tới tuyệt không bình thường. "Giáo chủ đại nhân."
"Giáo chủ đại nhân."
Giọng nói không ngừng vang lên.
À, thì ra là Boss của Thần điện Hắc Ám? Giáo chủ của Thần điện Hắc Ám?
Khắc Lôi Nhã nhìn về phía cửa đại điện, một ông lão mặc áo đen xuất hiện, hắc bào trên người ông rất khác so với những người còn lại. Một đôi mắt chim ưng phát sáng, tóc và râu bạc trắng, những bước chân vững vàng, hơi thở rất khẽ. Vừa nhìn đã biết cao thủ.
"Thánh Nữ, người cuối cùng cũng xuất hiện!" Ông cụ nhìn Khắc Lôi Nhã nói làm cho Khắc Lôi Nhã ngây người. Những người bên ngoài đại điện cũng ngẩn ra.
Thánh Nữ?
Thánh nữ thần điện Hắc Ám?
"A, thần Hắc Ám cũng có thần điện của mình à." Khắc Lôi Nhã quan sát xung quanh, rừng cây như một bức tranh mỹ lệ.
"Chúng ta hao tốn rất nhiều tâm huyết để tạo nên khu rừng Mộng Ảo này, những cây cối ở đây có thể tạo ra một loại khói không màu không vị khiến mọi người không còn suy nghĩ, một khi hít vào sẽ sinh ra ảo giác. Hơn nữa đặc biệt là nhằm vào người của thần điện Quang Minh." Ông cụ áo đen đáp. Trong giọng nói có phần tôn kính. Khắc Lôi Nhã có thể tùy ý nói chuyện với vị thần tôn kính của bọn họ, thái độ đối với Khắc Lôi Nhã đã hoàn toàn thay đổi.
"A, hèn gì ta thấy Nữ Thần Quang Minh." Khắc Lôi Nhã chợt hiểu ra. Thì ra khi bị hút vào nơi này cơ thể sẽ sinh ra ảo giác.
"Tiểu thư, bạn người, bạn của người bị phân tán trong cánh rừng này. Có thể ra được khỏi rừng được hay không..." Ông cụ mặc áo đen cho chút lo lắng nói. Khắc Lôi Nhã thì có thể dể dàng ra được, những người đi chung với Khắc Lôi Nhã đều là người của thần điện Quang Minh, chắc chắn sẽ không thuận lợi ra khỏi rừng Mộng Ảo rồi.
"Bây giờ còn chưa có người nào ra được. Họ điều bị ảo giác kềm chế." Tập Ít Kì nhún vai nói, không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của ông cụ áo đen.
"Đặc biệt nhằm vào người của Thần điện Quang Minh?" Khắc Lôi Nhã cau mày nhớ lại lúc mình thấy ảo giác, cùng cầu nguyện với Nữ Thần Quang Minh, chẳng lẽ bọn họ cũng thấy ảo giác như vậy? Cũng sẽ thấy Nữ Thần Quang Minh kêu gọi họ cùng cầu nguyện?’’
"Đúng, những người ngu ngốc sùng bái mù quáng Nữ Thần Quang Minh, nhất định sẽ ở mãi trong ảo giác không cách nào thoát ra." Tập Ít Kì khinh thường nói. Ông cụ áo đen trợn trắng mắt. Sắp bị tên đồ đệ của mình làm cho tức chết. Cô gái này có thân phận không bình thường, những người kia là bạn của nàng, cái tên tiểu tử này đúng là không biết sống chết mà.
"A, ý của ngươi là chỉ cần lâm vào ảo giác thì không có cách nào tự thoát ra được. Ngược lại cũng vậy?" Khắc Lôi Nhã mỉm cười hỏi. Tẫn Diêm không phải là người sùng bái tôn thờ Nữ Thần Quang Minh, Lãnh Lăng Vân cũng không phải ‘Thiện Nam Tín Nữ’ gì. Nhưng, Thánh Nữ thì, trong lòng Khắc Lôi Nhã đánh giá, Thánh Nữ sẽ không thể ra được. Bởi vì cô gái kia, là Thánh Nữ cao quý của thần điện Quang Minh.
"Đúng." Tập Ít Kì không biết vì sao cô gái trước mặt có thể bình tỉnh thế.
"Đi thôi, đưa ta ra khỏi đây, pha trà hoa cho ta, tốt nhất là trà hoa hồng. Bạn ta ra ngoài thì tiện thể dẫn bạn ta qua. Lão già, dẫn đường đi." Khắc Lôi Nhã không chút khách khí nói. Khắc Lôi Nhã cảm thấy lúc này có thần Hắc Ám đứng ra bảo vệ cũng không tệ.
Tập Ít Kì khóe miệng giựt giựt, không biết cô gái này từ đâu mà có tự tin như vậy. Nàng làm sao biết chắc bạn của nàng có thể ra khỏi khu rừng?
"Bạn của ta một người là chiến sĩ, tóc màu nâu, là Tẫn Diêm, một người có mái tóc bạch kim mắt tím, là Lãnh Lăng Vân. Bọn họ sẽ đến ngay. Làm phiền ngươi, lão già." Khắc Lôi Nhã đứng bên cạnh ông cụ áo đen nói.
"Vâng" Ông cụ áo đen trả lời ngay.
"Đợi chút, Lãnh Lăng Vân? Không phải Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh sao? Ngươi khẳng định hắn sẽ ra được?" Tập Ít Kì cảm thấy cái tên này rất quen tai, sau khi nhớ ra liền kinh ngạc hỏi.
"Ra được." Khắc Lôi Nhã rất tự tin nhàn nhạt nói.
"Nếu thấy liền động thủ, còn dẫn gì mà dẫn!" Tập Ít Kì hừ lạnh.
"Cũng đúng, vậy thì chờ bọn họ ra khỏi rừng thì đưa họ ra ngoài luôn. Ta ở ngoài đợi họ." Khắc Lôi Nhã suy nghĩ một chút, mặc dù Lãnh Lăng Vân cũng không phải là tín đồ trung thành của Nữ Thần Quang Minh, nhưng gặp người của Thần điện Hắc Ám, nhất định là sẽ giết họ.
Tập Ít Kì nháy mắt, có nghi ngờ, có không tin. Hắn không thể nào tin lời nói của Khắc Lôi Nhã, Thánh Tử của thần điện Quang Minh lại có thể ra được khỏi rừng Mộng Ảo, nếu là thế thì Thánh Tử không tôn thờ sùng kính Nữ Thần Quang Minh á, điều này sao có thể?
"Việc ấy, tiểu thư, ta là Chủ tế của Thần điện Hắc Ám Nhĩ Bỉ Lai. Xin hỏi?......" Ông cụ thận trọng hỏi.
"Khắc Lôi Nhã." Khắc Lôi Nhã tùy tiện nói "Trà Hoa, trà hoa hồng, lão già, ta muốn uống trà hoa hồng." Khắc Lôi Nhã không chút khách khí yêu cầu với ông cụ áo đen.
"Được, được. Tiểu thư, xin đi bên này." Nhĩ Bỉ Lai đi phía trước dẫn đường, giọng nói tôn kính.
Khắc Lôi Nhã theo sau, Tập Ít Kì cũng vội vàng đi theo họ.
Tập Ít Kì đi gần Khắc Lôi Nhã nhỏ giọng hỏi: "Uy uy, Khắc Lôi Nhã, ta tên là Tập Ít Kì. Ngươi làm sao có thể tùy ý kêu gọi thần Hắc Ám của chúng ta? Tại sao thần Hắc Ám lại bảo vệ ngươi? Ngươi không phải là người của thần điện Quang Minh sao?" Tập Ít Kì làm như mình rất quen với Khắc Lôi Nhã, vội vàng hỏi. Trong lòng hắn rất ngứa ngáy như bị mèo cào, muốn biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Ta là người của Thần điện Quang Minh, nhưng chưa bao giờ ta tôn kính Nữ Thần Quang Minh." Khắc Lôi Nhã tức giận trả lời.
"Có ý gì? Có ý gì?" Tập Ít Kì có chút hồ đồ, người bình thường có thể tùy tiện được vào Thần điện Quang Minh sao? Tất cả người của Thần điện Quang Minh đều bị tẩy não rồi?
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã là bị buộc phải vào Thần điện Quang Minh?" Nhĩ Bỉ Lai đi phía trước quay lại nói, "Nữ Thần Quang Minh dối trá kia biết tiểu thư không phải người bình thường nên đã tìm cách buộc tiểu thư phải vào Thần điện Quang Minh."
"Sư phụ ngươi thông minh hơn ngươi nhiều."Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói khóe miệng Tập Ít Kì co rút.
‘‘Bất quá, tiểu thư Khắc Lôi Nhã, ta cũng không biết tại sao người có thể kêu gọi thần Hắc Ám của chúng ta, hơn nữa còn không cần dùng vật tế gì." Nhĩ Bỉ Lai nghi ngờ hỏi. Ông được rất nhiều bảo vật, lần này không giống với lần trước, không cần trao đổi, lần trước phải dùng rất nhiều lễ vật, còn vì thần Hắc Ám mở rộng thế lực.
Trong lòng Khắc Lôi Nhã thở dài, nói thế nào đây, chẳng lẽ nói mình là vật tế của thần Hắc Ám? Làm sao có thể!
"Ta là người của thần Hắc Ám, chỉ lẻn vào Thần điện Quang Minh thăm dò thôi." Khắc Lôi Nhã thuận miệng bịa chuyện. Nhĩ Bỉ Lai rất tin tưởng mà không có nghi ngờ nào. Thần Hắc Ám xuất hiện bảo vệ nàng, còn giả được sao?
Nét mặt Tập Ít Kì có chút hồ nghi, hắn cảm thấy trong chuyện này không đơn giản như vậy. Thái độ Khắc Lôi Nhã đối với Thần Hắc Ám, thật sự rất kỳ quái.
"Kế hoạch của các ngươi là gì?" Khắc Lôi Nhã đi bên cạnh Nhĩ Bỉ Lai nhàn nhạt hỏi "Diệt trừ người Thần điện Quang Minh, làm thế lực của Thần điện suy yếu?"
"Đúng, kế hoạch là thế, từng bước thực hiện. Một ngày nào đó, thần Hắc Ám sẽ thay thế Nữ Thần Quang Minh dối trá kia." Nhĩ Bỉ Lai gật đầu, nét mặt nghiêm túc.
Trong đầu Khắc Lôi Nhã xuất hiện cảnh tượng này.
Nữ Thần Quang Minh vốn được vạn người kính ngưỡng tôn thờ, nay bị vạn người phỉ nhổ. Còn Thần Hắc Ám không thể xuất hiện dưới ánh sáng lại được mọi người tôn kính.
Ừ, cảm giác không tệ.
Khắc Lôi Nhã và Tập Ít Kì theo sau Nhĩ Bỉ Lai ra khỏi rừng Mộng Ảo. Nơi này vô cùng rộng lớn được thắp sáng bằng một vòng tròn phát ra ánh sáng màu vàng treo ở trên cao.
"Nơi này là do Giáo chủ đại nhân và hậu vệ của Giáo chủ tạo nên." Nhĩ Bỉ Lai theo ánh mắt Khắc Lôi Nhã nhìn vòng tròn Chiếu Minh mỉm cười nói "Chúng ta gọi nó là mặt trời."
"Rất lợi hại." Khắc Lôi Nhã thật lòng than thở, có thể làm ra vật thần kì như thế.
"Không có biện pháp, chúng ta không thể ‘Quang Minh Chánh Đại’ xuất hiện trước mắt mọi người." Nhĩ Bỉ Lai nhẹ nhàng than thở.
"Tương lai sẽ được." Khắc Lôi Nhã nhìn lên không trung nhàn nhạt cười.
"Nhất định." Nhĩ Bỉ Lai gật đầu, ánh mắt kiên định.
Khắc Lôi Nhã theo Nhĩ Bỉ Lai vào Thần điện Hắc Ám lại kinh ngạc một lần nữa trước kiệt tác của bọn họ. Thần điện Hắc Ám không thua kém gì Thần điện Quang Minh, chỉ khác là nó nằm dưới mặt đất.
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, mời." Khắc Lôi Nhã theo Nhĩ Bỉ Lai vào Thần điện, trên đường đi, không ngừng bắt gặp những ánh mắt nghi hoặc.
Đi tới đại điện, Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, quan sát chung quanh.
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, mời dùng trà." Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Khắc Lôi Nhã quay đầu trông thấy một người rất giống với Tập Ít Kì. Trên tay cầm trà Hoa Hồng mà Khắc Lôi Nhã đã nói. "Chính là ngươi luôn quan sát ta?" Khắc Lôi Nhã cũng không khách khí nhận chén trà, uống. Vẻ mặt rất vui. Mặc dù không thể so sánh được với Tập Mễ Nhĩ, nhưng nàng cũng đã lâu không được uống Trà Hoa rồi.
Tập Ít Tư mỉm cười, không đáp.
"Người của thần điện Hắc Ám thật tài, lão già, người này có thể hiểu được môi ngữ." Khắc Lôi Nhã híp mắt uống một ngụm trà "Hơn nữa kỹ thuật pha trà không tồi.!"
Tập ít tư vẫn mỉm cười như cũ: "Tiểu thư, ta tên là Tập Ít Tư."
"Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, người đợi một chút, ta đi báo với Giáo chủ đại nhân." Nhĩ Bỉ Lai khách khí nói với Khắc Lôi Nhã.
"Được." Khắc Lôi Nhã đặt chén trà xuống, nhìn những người cố ý đi ngang qua cửa hay ngang qua đại điện để quan sát nàng. Những ánh mắt không tin và nghi ngờ. Khắc Lôi Nhã biết, địa vị của Nhĩ Bỉ Lai và 2 anh em song sinh kia không thấp. Nhĩ Bỉ Lai khách khí với nàng như thế nên những người này liền rối rít suy đoán.
"Khắc Lôi Nhã, ngươi là Ma Vũ song tu à!" Tập Ít Kì ngồi xuống cái ghế trước mặt Khắc Lôi Nhã, cảm thán.
"Là ngươi quá khinh địch." Tập Ít Tư nhẹ nhàng nói chen vào.
"Đúng vậy, đại thúc, nếu không có sư phụ của ngươi thì giờ này ngươi đã mỉm cười dưới cửu tuyền." Khắc Lôi Nhã cầm chén trà, bên trong đã hết Trà Hoa, đưa lên không trung, dừng trước mặt Tập Ít Tư. Ý tứ rất rõ. Tập Ít Tư im lặng, cầm bình trà rót vào chén cho Khắc Lôi Nhã.
Mỉm cười dưới cửu tuyền? Tập Ít Kì mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải lời nói tốt đẹp gì. Ý nghĩa là chắc chắn phải chết.
"Ta già vậy sao? Ngươi kêu ta là đại thúc!" Tập Ít Kì kháng nghị nói.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Khắc Lôi Nhã nhấp một ngụm trà, híp mắt hỏi.
"Hai mươi hai." Tập Ít Kì nghiêm túc trả lời.
"Được rồi, ta mới mười bốn." Khắc Lôi Nhã không biết xấu hổ nói. Đúng ra nàng cũng 22 tuổi, nhưng là bề ngoài thì 14 thôi, đâu có nói láo.
‘‘Lớn hơn có tám tuổi thôi mà, tại sao lại gọi ta là đại thúc!" Tập Ít Kì uốn qua uốn lại cái mông trên ghế kháng nghị. Không ngờ lại đụng vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Ngươi 22, thua trong tay một tiểu cô nương 14 tuổi." Tập Ít Tư nhẹ giọng chen vào. Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu kích.
Tập Ít Kì sắp bùng nổ.
Khắc Lôi Nhã ngửi chén trà, mỉm cười nhìn Tập Ít Kì sắp bùng nổ. Hai huynh đệ này, thật tình nghĩa.
Tập Ít Kì đang muốn đứng lên cãi nhau cùng Tập Ít Tư, tiếng bước chân dồn dập từ cửa vang lên.
Cửa đại điện xôn xao, nhân vật tới tuyệt không bình thường. "Giáo chủ đại nhân."
"Giáo chủ đại nhân."
Giọng nói không ngừng vang lên.
À, thì ra là Boss của Thần điện Hắc Ám? Giáo chủ của Thần điện Hắc Ám?
Khắc Lôi Nhã nhìn về phía cửa đại điện, một ông lão mặc áo đen xuất hiện, hắc bào trên người ông rất khác so với những người còn lại. Một đôi mắt chim ưng phát sáng, tóc và râu bạc trắng, những bước chân vững vàng, hơi thở rất khẽ. Vừa nhìn đã biết cao thủ.
"Thánh Nữ, người cuối cùng cũng xuất hiện!" Ông cụ nhìn Khắc Lôi Nhã nói làm cho Khắc Lôi Nhã ngây người. Những người bên ngoài đại điện cũng ngẩn ra.
Thánh Nữ?
Thánh nữ thần điện Hắc Ám?
Bình luận truyện