Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 10: Thích Ngạo Sương nổi giận (tiếp theo)



Canh thứ hai

Nam tử tóc xanh không phát hiện ra điểm khác thường của Thích Ngạo Sương, càng thêm liều lĩnh nhạo báng: “Nghe nói  mẫu thân ngu ngốc của ngươi là vật hy sinh cho cuộc tranh giành của hai hoàng tử. Ngươi cũng thật con mẹ nó khôi hài. Chết thì chết còn cứu làm gì. Cứu rồi lại giết. Đầu ngươi bị nước vào à?”

Sắc mặt của Phong Dật Hiên trở nên rất khó coi, quơ thanh kiếm lớn trong tay, định xông lên.

Vậy mà ngay sau đó, một bóng dáng thoáng qua. Thích Ngạo Sương đã nhảy lên nhanh như chớp, đột nhiên xuất hiện bên cạnh nam tử tóc xanh như quỷ mị.

Nam tử tóc xanh kinh hãi nhìn thiếu nữ tóc đen với khuôn mặt đẹp đẽ vô song nhưng lại vô cùng lạnh lẽo trước mặt, trong lòng run lên.

Trong tay Thích Ngạo Sương đột nhiên hiện ra một thanh bảo kiếm cổ vô cùng lợi hại, phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Trong mắt nam tử tóc xanh hiện lên sự tham lam. Vừa nhìn liền biết thanh bảo kiếm này không phải vật thường.

Còn chưa kịp nói gì thì thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén kia đã chém tới trước mặt hắn.

Ầm.

Tiếng nổ lớn chấn động cả góc trời.

Một kiếm này của Thích Ngạo Sương đã chém cột đá khổng lồ làm hai nửa. Người trên cột đá chật vật tránh ra các hướng khác nhau. Cột đá khổng lồ ầm ầm ngã xuống, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, bụi đất tung lên. Trong nhất thời, xung quanh đó trở nên mờ ảo.

Đối phương có năm người nhưng mục tiêu của Thích Ngạo Sương chỉ có một – chính là nam tử tóc xanh.

Mọi người đứng dưới hí mắt nhìn thì thấy nam tử tóc xanh đang đứng trên một cột đá khá xa đó cười lạnh. Thích Ngạo Sương đứng trên cột đá, lạnh lùng nhìn nam tử tóc xanh.

Ngay sau đó, một màn khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện.

“Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã, không ngờ đầu của ngươi đáng giá như thế.” Giọng nói kia vang lên, mọi người quay đầu lại thì thấy nam tử tóc xanh đứng trên cột đá sau lưng nhìn xuống bọn họ cười lạnh.

“Bảo kiếm trên tay ngươi là kiếm gì vậy? Thần khí hay nửa Thần khí?” giọng nói giống như thế mang theo tham lam truyền tới từ cột đá bên trái mọi người. Là nam tử tóc xanh!

Ảo ảnh?

“Hừm hừm, các ngươi đang nhìn đi đâu vậy?!” giọng nói giống như thế lại truyền tới từ bên phải mọi người.

Bốn nam tử tóc xanh?! Phân thân hay ảo ảnh?!

“Đoán xem ai mới là ta thật. Đoán đúng sẽ có thưởng.” Nam tử tóc xanh cười quang quác. Tiếng cười chói tai làm đau màng nhĩ của mọi người. Rầm! Trong nháy mắt, Lãnh Lăng Vân tạo ra một lá chắn ma pháp chặn mũi tên ma pháp bắn về phía mình. Đối phương đã bắt đầu động thủ! Hai hàng lông mày của Lãnh Lăng Vân cau chặt, trên tay bắt đầu thi triển ma pháp.

Phong Dật Hiên bổ một kiếm về phía thích khách ẩn thân về phía này. Thích khách chật vật lăn trên đất, tránh được một kiếm trí mạng này. Lần này, không hề thấy dấu chân nào trên mặt cát. Không phải hắn phát hiện mình qua dấu chân trên cát mà là thực lực của người này rất mạnh mẽ. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư cũng phối hợp công kích rất ăn ý, không ngừng gọi ra chiến sĩ Khô Lâu và Pháp Sư Vong Linh. Tóc ổ gà còn đang núp phía sau.

Thích Ngạo Sương đứng trên cột đá. Gió mạnh thổi qua khiến mái tóc đen của nàng tung bay.

Nam tử tóc xanh cười âm hiểm, trên tay tạo một dấu tay kỳ quái, ngoài miệng cũng lẩm bẩm chú ngữ. Ba nam tử tóc xanh khác cũng làm như vậy.

“Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên dùng một kiếm đánh lui thích khách quỷ dị kia xong thì chú ý tình huống bên này, cau mày quát khẽ rồi định xông lên.

Nhưng, màn tiếp theo khiến hắn sững sờ tại chỗ.

Trên người Thích Ngạo Sương từ từ tản ra ánh sáng màu đỏ, bao phủ quanh người nàng.

Nam tử tóc xanh hơi ngẩn ra. Đấu khí màu đỏ? Có màu đấu khí như vậy sao? Hắn đối diện với đôi mắt rét lạnh của Thích Ngạo Sương, trong lòng cũng rét run. Đôi mắt vốn đen nhánh lại phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt!

Đang khi nam tử tóc xanh ngẩn ra thì trước mắt nhoáng lên, khuôn mặt lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương đã ở ngay trước mặt hắn. Theo phản xạ, hắn định lui lại thì phát hiện ra thân thể mình không thể nhúc nhích được! Một cỗ áp lực vô hình khiến cho hắn không thể cử động chân của mình!

Dưới ánh mặt trời, bảo kiếm trong tay Thích Ngạo Sương lóe lên lạnh lẽo, cứ như vậy mà giáng một kiếm xuống. Hơi thở lạnh lẽo như Tử Thần giáng tới khiến người khác kinh hãi. Trong mắt nam tử tóc xanh hiện lên hoảng sợ! Nhiều năm như vậy, hắn tàn sát bao nhiêu người đã không nhớ nổi. Hắn chưa từng trải qua cảm giác này. Nó mạnh mẽ tới mức hắn không thể chống lại, không thể giãy giụa.

“Không giống nhau.” Nam tử tóc xanh còn chưa nói hết câu thì trên trán đã xuất hiện vết máu, trên mặt vẫn là kinh hãi như cũ, cứ như thế mà chia làm hai nửa. Tiếng động đáng sợ vang lên, cột đá khổng lồ mà nam tử tóc xanh kia đứng cũng bị chém thành hai nửa! Mà tay của hắn vẫn duy trì tư thế cũ. Hắn chưa thi triển ra bất kỳ ma pháp gì đã bị Thích Ngạo Sương giết trong nháy mắt.

“Sao tiểu thư biết đó là người thật?” Tập Thiểu Kỳ nhìn một màn kinh tâm động phách này, hỏi.

“Sao đệ biết được.” Tập Thiểu Tư tức giận trả lời. Vừa dứt lời thì hắn phát hiện ra sắc mặt đối thủ của họ xám ngắt.

Thích Ngạo Sương điểm nhẹ chân, rời khỏi cột đá đang sụp xuống, phi thân nhảy qua chỗ những nam tử tóc xanh khác.

“Đó không phải là ảo ảnh!” Tập Thiểu Tư kinh ngạc, thốt lên. Nếu là ảo ảnh thì vừa rồi khi Thích Ngạo Sương chém người thật, những ảo ảnh khác sẽ biến mất. Nhưng những nam tử tóc xanh kia vẫn kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương, chưa lấy lại được tinh thần.

Thích Ngạo Sương tới trước mặt một nam tử tóc xanh nhanh như chớp, huy kiếm chém tới. Nam tử tóc xanh bị chém thành hai nửa ở ngang hông. Máu tươi phun ra, tạo thành một vòi máu quỷ dị trong không trung rồi hắn trợn to hai mắt, rơi xuống. Chết không nhắm mắt! Hắn không thể tin là mình không có sức mà ngăn cản.

Trong mắt Thích Ngạo Sương không có độ ấm, một lần nữa đánh về phía nam tử tóc xanh khác.

“Không phải ảo ảnh! Đều là thực thể!” Tập Thiểu Kỳ há hốc miệng, quát thành tiếng đầy kinh ngạc. Bốn anh em ruột?

Thích khách muốn ám sát Phong Dật Hiên cũng lặng lẽ lui lại. Cung thủ giằng co với Lãnh Lăng Vân nhảy trên các cột đá, chuẩn bị rút lui. Rất rõ ràng rằng nam tử tóc xanh này là linh hồn của bọn họ, là trụ cột tinh thần của bọn họ.

Tóc ổ gà chạy nhanh nhất. Hắn làm mất bảo vật, lực chiến đấu giảm mất tám phần, phải chứng kiến lão đại chưa thi triển ma pháp đã bị người ta bổ như bổ dưa, không chạy thì đợi tới khi nào? Bây giờ thì tóc ổ gà đã hiểu vì sao nghiên mực Lưu Ly phải đổi chủ.

“Chạy đi đâu?” Phong Dật Hiên bay lên, đâm một kiếm thủng một cột đá lớn và thích khách ẩn sau cột đá đó. Kiếm xuyên qua ngực thích khách. Phong Dật Hiên thu kiếm, cột đá ầm ầm đổ xuống, vùi thích khách đã chết xuống.

Tình thế đã nghiêng về một bên, không cần phải lo nữa.

“Đi chết đi!” Thích Ngạo Sương chém chết một nam tử tóc xanh lần nữa rồi đuổi theo người cuối cùng đang hoảng hốt bỏ chạy. Nàng quơ kiếm chém đứt hai chân nam tử tóc xanh. Hắn kêu thảm rồi rơi khỏi cột đá. Bọn họ hiểu nhất là tạo ra ảo ảnh bốn anh em sau đó kết thành trận để thi triển ma pháp. Bây giờ bốn người đã mất ba, hắn không còn ý chí chiến đấu, chỉ muốn mau thoát khỏi thiếu nữ đang nổi điên này.

Thích Ngạo Sương lao đi như tên bắn, đuổi theo, kiếm trên tay cắm mạnh vào bụng nam tử tóc xanh.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang dội một góc trời khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Hai mắt Thích Ngạo Sương ửng đỏ, lại đâm mạnh vào một lần nữa, găm nam tử tóc xanh xuống đất. Hắn không thể kêu nữa, chỉ có thể thở mạnh, máu tươi không ngừng chảy khỏi khóe miệng. Cát vàng phía dưới đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Không phải ngươi nói rất giỏi sao? Nói tiếp đi!” Thích Ngạo Sương cười lạnh, rút kiếm ra rồi đâm mạnh vào bụng nam tử tóc xanh lần nữa.

Trong mắt nam tử tóc xanh ngoài hoảng sợ thì không có gì khác. Điên rồi! Biến thái! Ác ma! Thiếu nữ này không phải là người! Trong lòng nam tử tóc xanh chỉ có những ý nghĩ này. Hắn hận không thể chết ngay lập tức nhưng thiếu nữ trước mặt lại không cho hắn thoải mái, không đâm vào chỗ hiểm của hắn. 

Đây là hành hạ tới chết!

Một kiếm lại một kiếm, Thích Ngạo Sương dường như không biết mệt mà đâm nam tử tóc xanh trên đất. Oán giận tích tụ lâu ngày trong lòng nàng đã bộc phát ra như lũ quét vào giờ phút này.

Không biết qua bao lâu, bên tai nàng vang lên tiếng gọi dồn dập.

“Ngạo Sương!”

“Tiểu thư!”

Một đôi tay ấm áp nắm lấy cổ tay Thích Ngạo Sương, ngăn hành động mất khống chế của nàng lại.

Thích Ngạo Sương quay lại thì đối diện với đôi mắt tràn đầy đau lòng của Phong Dật Hiên.

“Đủ rồi, Ngạo Sương, dừng lại đi.” Giọng nói nhẹ nhàng của Lãnh Lăng Vân vang lên bên cạnh nàng. Ánh sáng màu đỏ trên người Thích Ngạo Sương từ từ tản đi, ánh mắt cũng hồi phục tiêu cự. Không thèm nhìn thi thể máu thịt lẫn lộn trên đất lấy một cái, nàng xoay người chậm rãi đi về phía trước. Phong Dật Hiên đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nàng, liếc nhìn Lãnh Lăng Vân, ăn ý không đuổi theo. Bây giờ Thích Ngạo Sương cần yên lặng một mình. Xung quanh bừa bãi. Tất cả mọi người đã bị giết, trên thi thể tìm được một cái huy chương nho nhỏ màu trắng có hoa văn hình tia chớp màu đen. Những người này là người của tổ chức Hắc Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện