Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 25: Vương Tử Tinh Linh kiêu ngạo



"Đưa vào." Hắc Long Bản lạnh lùng nói.

Cánh cửa mở ra, hai người mặc áo xám vẻ mặt lạnh lùng dẫn một cô gái có dáng vẻ rất chật vật vào, cô gái kia run lẩy bẩy, trên mặt tái nhợt, rất sợ hãi. Từ bộ quần áo đang mặc, thì biết chính là cô gái đã theo vương tử Ba Nạp Tư trà trộn vào. Chỉ là mặt mũi đã thay đổi, Thích Ngạo Sương đoán, cô gái này dùng dược thủy để trở nên xinh đẹp, bây giờ mới là dáng vẻ chân chính của nàng. Khuôn mặt không xem là xinh đẹp, nhưng cũng dễ nhìn có phần giống với Hạ Thiên. Chỉ là cô gái này có tâm kế quá nặng làm cho người khác không cách nào tôn trọng nàng. Từ lúc nàng lợi dụng sắc đẹp hấp dẫn Ba Nạp Tư là đã có thể nhìn ra.

"Ngươi tên gì." Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, nếu nàng thật sự là người thân của Hạ Thiên, mất mạng ở đây, thật đúng là không biết nên nói với Hạ Thiên như thế nào.

Sắc mặt cô gái sợ hãi run lẩy bẩy ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, ngây ngẩn cả người. Loài người? Cô gái tướng mạo bình thường mà nàng đã gặp ngoài cốc. Thật là cô gái kia? Mà nam nhân bên cạnh cũng đang ở đây. Xảy ra chuyện gì? Nàng quen biết Long tộc? Tên? Hỏi tên mình làm gì? Trong lòng nàng nỗi lên chút hi vọng, nói không chừng mình có thể sống sót. Vào Long Huyệt của Long tộc trộm đồ đó chính là quấy rầy linh hồn Long tộc, làm sao mà nàng không biết việc này. Một khi bị Long tộc bắt được, chỉ có đường chết. Vốn tưởng mình chết chắc, bây giờ thấy cô gái này hỏi như vậy, có lẽ mình còn có hy vọng sống sót.

"Ái La Kiều Mạch Nhi." Kiều Mạch Nhi vội vàng trả lời, quan sát sắc mặt Thích Ngạo Sương, thận trọng nói "Tiểu thư, ngài là bằng hữu với Long tộc sao? Xin ngài cứu ta, về sau ta nhất định sẽ báo đáp ngài. Xin ngài nói lời tốt đẹp giúp ta."

Sắc mặt của Thích Ngạo Sương không hề thay đổi, chỉ lấy ánh mắt trao đổi với Hắc Long Bản.

"Ái La Hạ Thiên là gì của ngươi?" Trong lòng Thích Ngạo Sương đã sáng tỏ, nhưng vẻ mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt. 

"Là, là...." Kiều Mạch Nhi nhìn nét mặt của Thích Ngạo Sương rồi nhìn nam tử tóc đen đang đứng bên cạnh, thấp thỏm. Nam tử tóc đen tuấn mỹ kia, chính là Long vương sao? Long tộc cũng có người tuấn mỹ thế sao?

"Trả lời vấn đề của nàng." Ánh mắt của Hắc Long Bản khẽ híp lại, trầm giọng nói.

"Là, là muội muội của ta!" Trong nháy mắt trong lòng Kiều Mạch Nhi ra quyết định. Đánh cuộc một lần, nói mình không biết Hạ Thiên là không thể nào. Liền đánh cuộc cô gái loài người tầm thường này biết Hạ Thiên, có lẽ sẽ cầu cạnh vì mình.

"Ngươi tới trộm răng rồng, muốn thông qua khảo nghiệm?" Thích Ngạo Sương không tỏ thái độ gì, mà nhàn nhạt hỏi, dừng lại một chút sau khẽ cau mày nói: "Ngươi là tỷ tỷ của nàng, vì sao tới giờ còn đang tiến hành khảo nghiệm này?"

Lời nói Thích Ngạo Sương dứt, sắc mặt của Kiều Mạch Nhi càng trắng hơn. Biết người trước mặt quen biết với Hạ Thiên.

"Ta, ta......" Đáy mắt Kiều Mạch Nhi đã hiện lên sự không cam lòng với phẫn hận. Thích Ngạo Sương cười lạnh, trong lòng biết được. Mặc dù Kiều Mạch Nhi là tỷ tỷ Hạ Thiên, nhưng tất nhiên không ưu tú bằng Hạ Thiên. Cho nên tới bây giờ mới có thể tiến hành khảo nghiệm cuối cùng. Nhìn đáy mắt nàng lóe lên một tia phẫn hận, sợ rằng quan hệ của nàng và Hạ Thiên không tốt. Tính tình âm độc của cô gái này, Không cách nào đảm bảo sẽ không tổn thương Hạ Thiên hay ra tay đối với Hạ Thiên. Đáy mắt Thích Ngạo Sương chợt lóe sát ý. Có nguy cơ, phải bóp chếtnó khi còn manh nha.

"Cút đi. Hôm nay tha cho ngươi, không nên một lần nữa đi vào Long Mạch." Lúc này Hắc Long Bản lạnh lùng mở miệng, kêu 2 thị vệ mang Kiều Mạch Nhi "Ném nàng ra ngoài, đến gần Long Mạch một lần nữa giết không tha."

Hai thị vệ Long không chất vấn quyết định của Vương, mà cung kính gật đầu, kéo Kiều Mạch Nhi rời đi.

Kiều Mạch Nhi quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt Hắc Long Bản, cho đến khi bị đưa ra tới cửa chính, ánh mắt vẫn không thu hồi lại.

"Tại sao ngươi thả nàng?" Giọng nói Thích Ngạo Sương thật bình tĩnh.

"Bởi vì, nàng là tỷ tỷ của Hạ Thiên." Hắc Long Bản buồn bực phun ra câu.

Thích Ngạo Sương nhẹ thở ra. Thở dài, trong lòng nàng đã hiểu. Hắc Long Bản, bởi vì thích Hạ Thiên. Cho nên không muốn lấy tánh mạng của cô gái kia. Dù sao nàng ta còn chưa làm tổn thương Hạ Thiên. Nhưng nếu Hạ Thiên biết Hắc Long Bản giết tỷ tỷ của nàng, chuyện này quả thật sẽ không đơn giản như vậy.

"Ta làm vậy không đúng sao?" Hắc Long Bản nhìn sắc mặt có chút trầm xuống của Thích Ngạo Sương khó hiểu hỏi.

Thích Ngạo Sương cũng không biết nên nói với hắn thế nào, tình cảm của nhân loại rất phức tạp, tâm trạng của nhân loại thâm trầm âm hiểm hơn Long tộc rất nhiều. Vừa rồi để cho cô gái kia thoát, Thích Ngạo Sương vẫn cảm thấy nàng ta không đơn giản.

"Không có gì. Về sau ngươi phải cẩn thận chút. Cô gái kia tâm cơ rất nặng, không được để nàng ta tổn thương Hạ Thiên." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói.

"Không thể nào, nàng không phải tỷ tỷ Hạ Thiên sao?" Hắc Long bản cau mày có chút hồ nghi.

"Không phải ngươi cũng bị huynh trưởng của ngươi hãm hại thiếu chút nữa là chết sao?" Thích Ngạo Sương tức giận quát Hắc Long Bản. 

Sắc mặt Hắc Long Bản biến hóa, cứng họng rồi.

"Vậy, vậy, ta biết rồi. Nếu có người dám đả thương Hạ Thiên, ta liền đem nàng ta chặt làm trăm mảnh." Trong mắt Hắc Long Bản hiện lên một vẻ đáng sợ thô bạo.

Trong lòng Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng than thở. Bị thương rồi mới báo thù, cũng đã chậm rồi, tổn thương đã tạo thành. Chỉ là, tính cách của Long tộc, đối với tình cảm và nhân tính vẫn là không biết nhiều. Thôi, từ từ dạy hắn vậy. Nếu hắn không lĩnh ngộ được. Điều quan trọng nhất là, Kiều Mạch Nhi đó hiện tại cũng không làm ra bất kỳ hành động gì. Tất cả cũng chỉ suy đoán của Thích Ngạo Sương mà thôi.

"Như vậy, bây giờ Hạ Thiên đang ở nơi nào?" Hắc Long Bản nhìn Thích Ngạo Sương hỏi. "Họ đi du lịch rồi, bây giờ ta cũng không biết họ ở nơi nào." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói "Nàng và Thuỷ Văn Mặc đi cùng nhau. Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu đi đến Thú Nhân tộc giúp ta lấy thần khí."

"Nếu như vậy, chúng ta cũng nhanh lên. Bây giờ tìm bao tay cổ trong bảo khố sau đó lập tức đến Tinh linh tộc." Hắc Long Bản không chút mơ hồ, vội vàng đứng lên thúc giục "Đi thôi, một giây ta cũng không thể chờ."

Thích Ngạo Sương nhìn dáng vẻ vội vàng của Hắc Long Bản, trong lòng ấm áp. Gật đầu một cái, đồng ý đi.

Hắc Long Bản mang theo Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân bay đến một dãy núi khổng lồ chậm rãi hạ xuống. Hai Cự Long đứng dưới chân núi, thấy Hắc Long Bản đến, đều tiến lên phía trước hành lễ. Hắc Long Bản giơ tay lên ngăn lại, nhẹ nhàng gật đầu sau nói: "Ta đến tìm một ít đồ."

"Dạ, bệ hạ." Khóe mắt hai Cự Long liếc nhìn Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân, biết hai người kia chính là bằng hữu của Vương, không nói gì.

Hắc Long Bản mang hai người đi vào sơn động khổng lồ, đi vào bên trong. Trong sơn động. Ánh sáng có chút mờ mờ. Nhưng càng đi vào sâu, càng sáng hơn. Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân hít một ngụm khí lạnh khi nhìn thấy bảo vật tràn đầy cả một sơn động. Nhiều như vậy! Ánh sáng xanh vàng rực rỡ, ánh sáng bắn ra bốn phía, cực kỳ chói mắt...... Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân không dùng từ nào có thể hình dung được những thứ này. Ở chỗ này tìm một đôi bao tay cổ. Thích Ngạo Sương lấy một cái mũ nhỏ tinh xảo ra từ trong chiếc nhẫn không gian, nói với Lãnh Lăng Vân và Hắc Long Bản: "Nếu Bản nói không sai thì đôi bao tay kia, hoa văn phía trên cũng sẽ phát ra ánh sáng như vật này. Chúng ta tìm một chút đi."

Hắc Long Bản nhìn vật phát ánh sáng kia: "Uh, ta chỉ biết Long tộc cũng có thứ này, Long Vương đời nào cũng biết, nhưng chưa từng thấy qua hình dáng của nó. Vậy tìm đi." Hắc Long Bản nói là làm ngay, nhớ hoa văn trên vương miệng, bắt đầu tìm kiếm trong đống bảo vật. Không biết rốt cuộc ba người kiếm bao lâu, rốt cuộc cũng tìm được bao tay cổ có hoa văn kia nằm trong một góc tràn đầy bụi bậm. Bạch Đế và Hắc Vũ có chút hăng hái ở trong đống bảo vật kia chạy qua chạy lại.

Thích Ngạo Sương lau sạch nó, so sánh với cái mũ nhỏ kia, hoa văn phía trên đều là cổ xưa thần bí.

"Đúng rồi, lấy đi. Chúng ta đến Tinh Linh tộc" Hắc Long Bản vốn có chút kích động gật đầu.

"Uh." Thích Ngạo Sương cẩn thận đem cái mũ và bao tay cổ bỏ vào chiếc nhẫn không gian, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Hắc Long Bản, nghiêm túc và trịnh trọng nói "Bản, cám ơn ngươi."

"Cám ơn cái gì? Chúng ta là bằng hữu không cần như thế?" Hắc Long Bản cười nhạt một tiếng, nói.

Trên mặt Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu không hề nói lời khách khí hay cảm tạ nữa.

Hắc Long Bản nói với các Trưởng lão Long tộc một ít chuyện, liền mang theo Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân đi xuyên qua Long mạch. Đi xa khỏi Long Mạch, lúc này Hắc Long Bản mới quay đầu lại bay bên cạnh Thích Ngạo Sương nói: "Hắc hắc, bây giờ trèo lên lưng của ta đi, ta mang theo các ngươi nhanh bay đến Khu Rừng Tinh Linh."

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân mỉm cười, Hắc Long Bản bản tính rất tốt. Ở Long Mạch, Hắc Long Bản không thể nào để cho hai bọn họ cưỡi trên lưng, dầu gì hắn cũng là Long vương, là thủ lĩnh kiêu ngạo của Long tộc. Làm sao có thể ngay trước mặt Long tộc mà để nhân loại cưỡi trên lưng.

Hiện tại ra khỏi Long mạch, Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân có thể ngồi trên lưng Hắc Long Bản. Hắc Long Bản than nhẹ một tiếng, đột nhiên vỗ cánh, nhanh chóng bay về phía trước. Cảnh vật phía dưới nhanh chóng biến mất.

Nửa ngày sau, đã nhìn thấy một màu xanh lá cây rừng rậm.

Hắc Long Bản hạ xuống: "Đến rồi, nơi này là rìa Khu rừng Tinh Linh rồi. Trước mặt là lãnh địa Tinh Linh tộc."

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn một mảnh rừng xanh um tùm trước mắt, trầm ngâm, lại thấy trước mặt là một tầng kết giới nhàn nhạt.

"Kết giới này, Thần Tinh Linh bày ra để bảo vệ con dân của hắn." Hắc Long Bản đi về phía trước, để tay đặt lên kết giới, kết giới kia liền bị rách một lổ lớn. "Đi thôi, vào rồi hãy nói."

Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân tiến vào kết giới, Hắc Long cũng chui vào. Sau lưng bọn hắn, kết giới từ từ khép lại, khôi phục dáng vẻ như cũ.

"Nơi này chỉ là ngoài rìa, bình thường không có Tinh linh ẩn thân." Hắc Long Bản giải thích, có chút khổ não gãi gãi đầu, "Ahhh. Tinh linh tộc ghét nhất chính là loài người. Đoán chừng nhìn thấy các ngươi sẽ phát cuồng, đừng có nói là muốn lấy thần khí. Huống chi hình như vật kia còn là bảo vật mà bọn họ thờ phụng."

Thích Ngạo Sương khẽ cau mày lạnh nhạt nói: "Đi gặp Vương của bọn họ hãy nói. Long tộc và Tinh linh tộc luôn luôn không qua lại, bây giờ ngươi lại là Long Vương. Tốt nhất ngươi không nên ra mặt."

"Không sao, cùng lắm thì đến lúc đó ta che mặt giúp ngươi giành thần khí." Hắc Long Bản cười hắc hắc, nói xong liền lấy ra một tấm vải che mặt đã chuẩn bị trước từ lúc nào. Thích Ngạo Sương vừa bực mình vừa buồn cười muốn nói cái gì đó, trước mặt có động tĩnh.

Có người đến rồi!

Đoàn người Thích Ngạo Sương trao đổi bằng ánh mắt, khẽ hí mắt cảnh giác nhìn về phía trước.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện