Tài Năng Tuyệt Sắc
Quyển 4 - Chương 30: Ngạo Sương thật ra là…
Trấn Bạch Vân cũng cách Học Viện không xa, chỉ cần nửa ngày là đến. Vừa vào trấn, tiếng người huyên náo, một dáng vẻ phồn thịnh. Đường phố rộng rãi bốn phương thông suốt, các loại cửa hàng đều có khách không ngừng ra vào. Tiệm châu báu, tiệm vũ khí, cửa hàng áo giáp, tiệm sủng vật, tiệm trang phục, đều là đầy ắp người, tiếng người huyên náo. Các đại thế lực đều ở đây lục tục đi tới nơi này.
Quả nhiên theo như lời Kiều Nạp Sâm, cái chỗ này mặc dù trên danh nghĩa là thị trấn, nhưng lại không hề kém so với các thành lớn. Thích Ngạo Sương đã đến thành Thiên Bảo và thành Cửu Thiên nhưng mà cũng không khác gì trấn Bạch Vân này. Nhưng ở cái thế giới này, lớn nhất vẫn là Học Viện Ngôi Sao thôi. Chỉ là tứ Thành ở ngoài sáng, Học viện ngôi sao thì ở trong tối.
"Thật ra thì chúng ta cũng không cần phải làm cái gì, chính là mặc đồng phục rồi đi qua đi lại ở đây, có xung đột xảy ra thì can thiệp. Dù sao các đại thế lực biết thân phận của chúng ta cũng nể mặt đôi chút" Kiều Nạp Sâm cảm thấy chẳng có gì thú vị, vén màn lên vừa nhìn vừa nói với Thích Ngạo Sương.
"Tất cả Thành chủ cùng thuộc hạ của bọn họ cũng ở tại khách điếm của Học Viện Ngôi Sao. Dàn xếp xong xuôi có thể tự do hoạt động. Gặp phải chuyện gì thì có thể thông báo cho chủ trì đại hội. Trước khi đại hội bắt đầu một ngày thì tập hợp ở trước đại sảnh." Địch Thản Tư kiên nhẫn cho Thích Ngạo Sương giải thích.
Tứ đại thành cùng các đại môn phái tề tụ cái chỗ này, khó tránh khỏi sẽ có xung đột. Thích Ngạo Sương và hai người còn lại có nhiệm vụ hóa giải xung đột đó.
"Đã biết" Thích Ngạo Sương gật đầu một cái. Xe ngựa dọc theo đường phố đi tới, cuối cùng dừng lại ở một tòa kiến trúc cao lớn. Trên cái Khách điếm khổng lồ này có khắc mấy chữ: Khách điếm của Học Viện Ngôi Sao. Được khắc trêm mấy phiến đá màu xanh vàng chói mắt nhìn không được hài hòa lắm.
"Cái này phiến đá này là do người sáng lập ra Học Viện khắc. Người sáng lập ra Học Viên không ở đây nữa. Hiệu trưởng cùng các Trưởng lão cũng chưa bao giờ nói đến chuyện của người đó, chỉ nói là đó là một người rất cường đại, là tấm gương của tất cả mọi người." Kiều Nạp Sâm nhìn ánh mắt của Thích Ngạo Sương dừng lại ở đó trên đá phiến, lên tiếng giải thích.
"A, thì ra là như vậy." Thích Ngạo Sương tùy ý đáp một tiếng. Nhưng trong lòng nổi lên một tia nghi ngờ. Học Viện Ngôi Sao, hình như không đơn giản như bề ngoài. Bây giờ nhìn lại thì nơi này thì nó chính là chúa tể. Nhưng là, lại có quá nhiều điểm nghi vấn. Người sáng lập ra Học Viện là ai tất cả học sinh đều không biết. Còn nữa, cái người lần đầu đạt tám sao, vì sao lại muốn công kích Học Viện, thậm chí còn cố gắng hủy diệt tháp Ngôi Sao. Cuối cùng nhà trường lại phong tỏa tin tức. Tất cả, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Ba người đi vào khách sạn, lập tức có người cung kính tiến lên đón. Mà ở đại sảnh, nhiều người khi nhìn đến họ thì trong mắt đã có biến hóa. Có cung kính, có sợ hãi, có chẳng để tâm, cũng có khiêu khích...... Khinh thường và khiêu khích dĩ nhiên chính là các Thành chủ làm khách rồi. Học Viện Ngôi Sao làm người chủ trì Đại Hội, dĩ nhiên là sẽ khiến cho rất nhiều người bất mãn. Những người đó mặc dù ánh mắt không tốt, vẫn đè nén không có tiến lên. Dù sao đây cũng chính là địa bàn của Học Viện Ngôi Sao.
Người phục vụ dẫn ba người bọn họ tới một nơi, đó là một không gian rất ưu nhã. Bên trong có ba phòng ngủ hào nhoáng. Mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, có phòng ăn chung ngoài đại sảnh.
" Được rồi, ngươi lui ra." Địch Thản Tư nhàn nhạt phất tay ý bảo người phục vụ kia đi xuống.
"Vâng" phục vụ cung kính, lui xuống.
"A ha, ta muốn gian này." Kiều Nạp Sâm ngay lập tức xông tới phòng ngủ đầu tiên.
Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư trao đổi ánh mắt cho nhau.
"Nghỉ ngơi trước đi, một hồi sẽ có người đưa tới gọi ngươi ăn cơm trưa." Địch Thản Tư nói xong hướng phòng ngủ bên trái mà đi tới. Dành cho Thích Ngạo Sương phòng ngủ ở giữa.
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái cũng vào phòng ngủ.
Ngắm xong phòng ngủ xa hoa, Thích Ngạo Sương nằm bẹp dí trên chiếc gi ường rộng rãi, nhưng trong lòng nghĩ đến xem Phá Thiên và A Bảo có đến hay không. Tính toán ăn cơm trưa xong thì đi hỏi thăm.
Quả nhiên buổi trưa đã có người đưa thức ăn phong phú tới.
"Ăn cơm. Ăn cơm." Kiều Nạp Sâm ngồi ở trong phòng ăn, hắng giọng kêu Thích Ngạo Sương cùng Địch Thản Tư. Hô xong, liền nhanh chóng cầm dao nĩa lên hưởng thụ.
"Bốn năm một lần, đại hội tứ thành đều bắt chúng ta phải tham gia là muốn chúng ta xem xét kĩ thực lực của các Thành khác. Để xem có Thành nào dễ dàng bị thu phục không. Chỉ là, lâu như vậy, chẳng thấy thế lực nào động đậy" Kiều Nạp Sâm nhai thức ăn trong miệng có chút bất mãn nói, "Quả thật lãng phí thời gian, tốn thời gian như vậy, đi ra ngoài sống phóng túng thật tốt hơn nhiều."
" Người của Thành Thiên Bảo đến rồi sao?"
( Ta là ta nghi ngờ “Thiên Bảo” là ghép từ “Phá Thiên” và “ A Bảo” lắm. Hắc hắc ~~)
Thích Ngạo Sương không để ý đến Kiều Nạp Sâm đang oán trách, mà là hỏi vấn đề nàng quan tâm.
"Đã tới rồi, bọn họ chắc đang ở đại sảnh phía đông. Đại hội lần trước là bọn họ đứng thứ nhất nên lần này bọn họ được ở phía đại sảnh phía đông." Kiều Nạp Sâm híp mắt, vừa lòng hưởng thụ mỹ vị vừa nói.
"A, đã biết, cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương gật đầu.
"Thật tốn thời gian mới ăn xong nha, ta đi ra ngoài tìm mùa xuân của mình đây." Kiều Nạp Sâm ưu nhã lau miệng, đứng lên, lại biến thành càng trai ấm áp như ánh mặt trời. (Vâng ~ ấm áp lắm ạ, với điều kiện anh đừng mở miệng (^¬_^)~
"Đi đi." Thích Ngạo Sương buồn cười nhìn Kiều Nạp Sâm. Thật ra thì trong lòng vẫn còn có chút hâm mộ thái độ của Kiều Nạp Sâm đối với cuộc sống. Hưởng thụ, sống phóng túng, không buồn không lo. Chỉ là cái đó không phải mục đích sống của nàng. Ít nhất thì bây giờ không phải.
"Ta đi cùng ngươi." Địch Thản Tư chợt trầm giọng mở miệng.
"Cái gì?cái gì? Cái gì?" Kiều Nạp Sâm đi tới cửa nghe được lời nói Địch Thản Tư thiếu chút nữa nhảy lên, đột nhiên xoay người không thể tin nhìn Địch Thản Tư, sau đó nhếch môi cười lên, vui mừng nói, "Ha ha, Địch Thản Tư, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt sao? Rốt cuộc muốn chuẩn bị cùng ta đi hưởng thụ cuộc sống sao?"
Địch Thản Tư vào lúc này chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Kiều Nạp Sâm đang cười hì hì nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Ta không phải đang nói chuyện với ngươi."
Nụ cười trên mặt Kiều Nạp Sâm cứng đờ, nhìn Địch Thản Tư không lộ vẻ mặt gì, rốt cuộc giựt giựt khóe miệng, hừm hừ rời đi.
Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm, không tự chủ mỉm cười. Kiều Nạp Sâm thật đúng là kẻ dở hơi, cùng người như vậy ở chung một chỗ, tâm tình ngược lại rất là buông lỏng.
"Thật ra thì nếu như ngươi có chuyện cũng không cần theo ta đi. Tự ta có thể đi." Thích Ngạo Sương nhìn Địch Thản Tư mỉm cười nói.
"Không có chuyện gì." Địch Thản Tư lạnh nhạt nói, "Ăn xong hãy đi."
"Được, cám ơn nhiều." Thích Ngạo Sương vẫn như cũ mỉm cười gật đầu.
Đông sảnh, náo thành một đoàn.
"Không cần, meo meo, không cần." Trong thanh âm trong tràn đầy không kiên nhẫn.
"A Bảo ngoan, tới mặc một cái nữa, mặc nữa một cái nữa thôi là tốt rồi." Một thanh âm khác tràn đầy lấy lòng
Thích Ngạo Sương bước vào cửa chính đông sảnh, liền nhìn thấy trong sân một nữ tử chỉ mặc một cái váy mỏng đang chạy, phía sau là Phá Thiên đang lo lắng đuổi theo, trên tay còn cầm một cái áo khoác. Giờ phút này Phá Thiên còn đâu phong thái của cao thủ giống lần đầu nàng gặp hắn chứ? Dáng vẻ lấy lòng đó thật khiến thích Ngạo Sương mở rộng tầm mắt. Mà mĩ nữ kia, dáng người thật làm cho người ta máu nóng sôi sục. Mặc dù thời tiết này chỉ cần mặc cái váy đó cũng rất phù hợp. Hơn nữa cũng không có lộ ra chỗ nhạy cảm nào nha, vì cớ gì mà Phá Thiên còn mắt nàng mặc một cái áo khoác nữa thế?
Đây là lý do gì nha?
Thích Ngạo Sương trừng to mắt mà nhìn một màn trước mắt.
"Meo meo! Ngạo Sương cứu ta. Phá Thiên thật đáng ghét!"Tuyệt thế mĩ nữ kia nhìn thấy Thích Ngạo Sương thì nhào vào ngực nàng, chết cũng không buông.
Địch Thản Tư khẽ cau mày nhìn một màn trước mắt.
"A Bảo?" Thích Ngạo Sương thử dò xét. Trời ạ, nhìn dáng người bốc lửa, tướng mạo tuyệt trần lại là A Bảo bé nhỏ kia ư? Có phải nhầm lẫn gì không? Cái diện mạo này thật không phù hợp với A Bảo ngây thơ ngốc nghếch đâu!
"Meo meo, meo meo, là ta nha. Ngạo Sương, Phá Thiên thật đáng ghét. Người ta không thích mặc quần áo, Phá Thiên bắt ta mặc, ta đành làm theo. Nhưng Phá Thiên còn bắt mặc thêm, nóng quá, ta mới không cần mặc nữa!" A Bảo đầu lắc, sau đó như bạch tuộc tám chân quấn chặt Thích Ngạo Sương, nói thế nào cũng không buông.
Thích Ngạo Sương co quắp khóe miệng, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ cùng lúng túng của Phá Thiên, nhìn lại A Bảo đang tựa đầu trong ngực mình, không biết nói cái gì cho phải.
"Phá Thiên, ngươi, ngươi cũng quá nhỏ mọn rồi." Thích Ngạo Sương khinh bỉ nhìn Phá Thiên đang lúng túng, dĩ nhiên hiểu Phá Thiên làm như vậylà do nguyên nhân gì. Còn không phải là không muốn A Bảo lộ dáng người trước mặt người khác sao. Nhưng đến nỗi đó sao? Những nữ tử khác cũng mặc như vậy mà.
Phá Thiên lúng túng cười gượng, co quắp khóe miệng một hồi lâu nói không ra lời.
"A Bảo, tốt rồi, xuống trước rồi nói." Thích Ngạo Sương sờ sờ đầu A Bảo mỉm cười nói.
"Meo meo, ta không xuống, trừ phi Phá Thiên không bắt ta mặc nữa." A Bảo gắt gao ôm cổ của Thích Ngạo Sương, chính là một mực không chịu xuống.
"Phá Thiên ——" Thích Ngạo Sương khinh bỉ nhìn nam nhân chuyên ăn dấm trước mặt.
“ Được được, A Bảo, không mặc nữa, ngoan a, tới đây với ta. Ngạo Sương là một nam nhân, ngươi không thể núp trong ngực hắn như vậy được." ánh mắt của Phá Thiên từ đầu tới cuối vẫn để ý A Bảo đang ôm Thích Ngạo Sương, vẫn trơ mắt nhìn, hiện tại không nhịn được mà nói ra.
"Meo meo? Vậy thì có sao đâu, Ngạo Sương thật ra thì......" A Bảo miệng lập tức bị bàn tay Phá Thiên duỗi ra che lại, tay kia lôi A Bảo từ trong ngược Thích Ngạo Sương ra, ôm vào lòng mình
"Ô, meo meo, ô, ô ~~" a Bảo nói không ra lời, chỉ có trừng tròng mắt nhìn Phá Thiên.
Đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua một tia thâm trầm. Mới vừa rồi, nữ nhân này, rốt cuộc là muốn nói cái gì? Thích Ngạo Sương thật ra thì thế nào?
_________________
Quả nhiên theo như lời Kiều Nạp Sâm, cái chỗ này mặc dù trên danh nghĩa là thị trấn, nhưng lại không hề kém so với các thành lớn. Thích Ngạo Sương đã đến thành Thiên Bảo và thành Cửu Thiên nhưng mà cũng không khác gì trấn Bạch Vân này. Nhưng ở cái thế giới này, lớn nhất vẫn là Học Viện Ngôi Sao thôi. Chỉ là tứ Thành ở ngoài sáng, Học viện ngôi sao thì ở trong tối.
"Thật ra thì chúng ta cũng không cần phải làm cái gì, chính là mặc đồng phục rồi đi qua đi lại ở đây, có xung đột xảy ra thì can thiệp. Dù sao các đại thế lực biết thân phận của chúng ta cũng nể mặt đôi chút" Kiều Nạp Sâm cảm thấy chẳng có gì thú vị, vén màn lên vừa nhìn vừa nói với Thích Ngạo Sương.
"Tất cả Thành chủ cùng thuộc hạ của bọn họ cũng ở tại khách điếm của Học Viện Ngôi Sao. Dàn xếp xong xuôi có thể tự do hoạt động. Gặp phải chuyện gì thì có thể thông báo cho chủ trì đại hội. Trước khi đại hội bắt đầu một ngày thì tập hợp ở trước đại sảnh." Địch Thản Tư kiên nhẫn cho Thích Ngạo Sương giải thích.
Tứ đại thành cùng các đại môn phái tề tụ cái chỗ này, khó tránh khỏi sẽ có xung đột. Thích Ngạo Sương và hai người còn lại có nhiệm vụ hóa giải xung đột đó.
"Đã biết" Thích Ngạo Sương gật đầu một cái. Xe ngựa dọc theo đường phố đi tới, cuối cùng dừng lại ở một tòa kiến trúc cao lớn. Trên cái Khách điếm khổng lồ này có khắc mấy chữ: Khách điếm của Học Viện Ngôi Sao. Được khắc trêm mấy phiến đá màu xanh vàng chói mắt nhìn không được hài hòa lắm.
"Cái này phiến đá này là do người sáng lập ra Học Viện khắc. Người sáng lập ra Học Viên không ở đây nữa. Hiệu trưởng cùng các Trưởng lão cũng chưa bao giờ nói đến chuyện của người đó, chỉ nói là đó là một người rất cường đại, là tấm gương của tất cả mọi người." Kiều Nạp Sâm nhìn ánh mắt của Thích Ngạo Sương dừng lại ở đó trên đá phiến, lên tiếng giải thích.
"A, thì ra là như vậy." Thích Ngạo Sương tùy ý đáp một tiếng. Nhưng trong lòng nổi lên một tia nghi ngờ. Học Viện Ngôi Sao, hình như không đơn giản như bề ngoài. Bây giờ nhìn lại thì nơi này thì nó chính là chúa tể. Nhưng là, lại có quá nhiều điểm nghi vấn. Người sáng lập ra Học Viện là ai tất cả học sinh đều không biết. Còn nữa, cái người lần đầu đạt tám sao, vì sao lại muốn công kích Học Viện, thậm chí còn cố gắng hủy diệt tháp Ngôi Sao. Cuối cùng nhà trường lại phong tỏa tin tức. Tất cả, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Ba người đi vào khách sạn, lập tức có người cung kính tiến lên đón. Mà ở đại sảnh, nhiều người khi nhìn đến họ thì trong mắt đã có biến hóa. Có cung kính, có sợ hãi, có chẳng để tâm, cũng có khiêu khích...... Khinh thường và khiêu khích dĩ nhiên chính là các Thành chủ làm khách rồi. Học Viện Ngôi Sao làm người chủ trì Đại Hội, dĩ nhiên là sẽ khiến cho rất nhiều người bất mãn. Những người đó mặc dù ánh mắt không tốt, vẫn đè nén không có tiến lên. Dù sao đây cũng chính là địa bàn của Học Viện Ngôi Sao.
Người phục vụ dẫn ba người bọn họ tới một nơi, đó là một không gian rất ưu nhã. Bên trong có ba phòng ngủ hào nhoáng. Mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, có phòng ăn chung ngoài đại sảnh.
" Được rồi, ngươi lui ra." Địch Thản Tư nhàn nhạt phất tay ý bảo người phục vụ kia đi xuống.
"Vâng" phục vụ cung kính, lui xuống.
"A ha, ta muốn gian này." Kiều Nạp Sâm ngay lập tức xông tới phòng ngủ đầu tiên.
Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư trao đổi ánh mắt cho nhau.
"Nghỉ ngơi trước đi, một hồi sẽ có người đưa tới gọi ngươi ăn cơm trưa." Địch Thản Tư nói xong hướng phòng ngủ bên trái mà đi tới. Dành cho Thích Ngạo Sương phòng ngủ ở giữa.
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái cũng vào phòng ngủ.
Ngắm xong phòng ngủ xa hoa, Thích Ngạo Sương nằm bẹp dí trên chiếc gi ường rộng rãi, nhưng trong lòng nghĩ đến xem Phá Thiên và A Bảo có đến hay không. Tính toán ăn cơm trưa xong thì đi hỏi thăm.
Quả nhiên buổi trưa đã có người đưa thức ăn phong phú tới.
"Ăn cơm. Ăn cơm." Kiều Nạp Sâm ngồi ở trong phòng ăn, hắng giọng kêu Thích Ngạo Sương cùng Địch Thản Tư. Hô xong, liền nhanh chóng cầm dao nĩa lên hưởng thụ.
"Bốn năm một lần, đại hội tứ thành đều bắt chúng ta phải tham gia là muốn chúng ta xem xét kĩ thực lực của các Thành khác. Để xem có Thành nào dễ dàng bị thu phục không. Chỉ là, lâu như vậy, chẳng thấy thế lực nào động đậy" Kiều Nạp Sâm nhai thức ăn trong miệng có chút bất mãn nói, "Quả thật lãng phí thời gian, tốn thời gian như vậy, đi ra ngoài sống phóng túng thật tốt hơn nhiều."
" Người của Thành Thiên Bảo đến rồi sao?"
( Ta là ta nghi ngờ “Thiên Bảo” là ghép từ “Phá Thiên” và “ A Bảo” lắm. Hắc hắc ~~)
Thích Ngạo Sương không để ý đến Kiều Nạp Sâm đang oán trách, mà là hỏi vấn đề nàng quan tâm.
"Đã tới rồi, bọn họ chắc đang ở đại sảnh phía đông. Đại hội lần trước là bọn họ đứng thứ nhất nên lần này bọn họ được ở phía đại sảnh phía đông." Kiều Nạp Sâm híp mắt, vừa lòng hưởng thụ mỹ vị vừa nói.
"A, đã biết, cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương gật đầu.
"Thật tốn thời gian mới ăn xong nha, ta đi ra ngoài tìm mùa xuân của mình đây." Kiều Nạp Sâm ưu nhã lau miệng, đứng lên, lại biến thành càng trai ấm áp như ánh mặt trời. (Vâng ~ ấm áp lắm ạ, với điều kiện anh đừng mở miệng (^¬_^)~
"Đi đi." Thích Ngạo Sương buồn cười nhìn Kiều Nạp Sâm. Thật ra thì trong lòng vẫn còn có chút hâm mộ thái độ của Kiều Nạp Sâm đối với cuộc sống. Hưởng thụ, sống phóng túng, không buồn không lo. Chỉ là cái đó không phải mục đích sống của nàng. Ít nhất thì bây giờ không phải.
"Ta đi cùng ngươi." Địch Thản Tư chợt trầm giọng mở miệng.
"Cái gì?cái gì? Cái gì?" Kiều Nạp Sâm đi tới cửa nghe được lời nói Địch Thản Tư thiếu chút nữa nhảy lên, đột nhiên xoay người không thể tin nhìn Địch Thản Tư, sau đó nhếch môi cười lên, vui mừng nói, "Ha ha, Địch Thản Tư, ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt sao? Rốt cuộc muốn chuẩn bị cùng ta đi hưởng thụ cuộc sống sao?"
Địch Thản Tư vào lúc này chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Kiều Nạp Sâm đang cười hì hì nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Ta không phải đang nói chuyện với ngươi."
Nụ cười trên mặt Kiều Nạp Sâm cứng đờ, nhìn Địch Thản Tư không lộ vẻ mặt gì, rốt cuộc giựt giựt khóe miệng, hừm hừ rời đi.
Thích Ngạo Sương nhìn Kiều Nạp Sâm, không tự chủ mỉm cười. Kiều Nạp Sâm thật đúng là kẻ dở hơi, cùng người như vậy ở chung một chỗ, tâm tình ngược lại rất là buông lỏng.
"Thật ra thì nếu như ngươi có chuyện cũng không cần theo ta đi. Tự ta có thể đi." Thích Ngạo Sương nhìn Địch Thản Tư mỉm cười nói.
"Không có chuyện gì." Địch Thản Tư lạnh nhạt nói, "Ăn xong hãy đi."
"Được, cám ơn nhiều." Thích Ngạo Sương vẫn như cũ mỉm cười gật đầu.
Đông sảnh, náo thành một đoàn.
"Không cần, meo meo, không cần." Trong thanh âm trong tràn đầy không kiên nhẫn.
"A Bảo ngoan, tới mặc một cái nữa, mặc nữa một cái nữa thôi là tốt rồi." Một thanh âm khác tràn đầy lấy lòng
Thích Ngạo Sương bước vào cửa chính đông sảnh, liền nhìn thấy trong sân một nữ tử chỉ mặc một cái váy mỏng đang chạy, phía sau là Phá Thiên đang lo lắng đuổi theo, trên tay còn cầm một cái áo khoác. Giờ phút này Phá Thiên còn đâu phong thái của cao thủ giống lần đầu nàng gặp hắn chứ? Dáng vẻ lấy lòng đó thật khiến thích Ngạo Sương mở rộng tầm mắt. Mà mĩ nữ kia, dáng người thật làm cho người ta máu nóng sôi sục. Mặc dù thời tiết này chỉ cần mặc cái váy đó cũng rất phù hợp. Hơn nữa cũng không có lộ ra chỗ nhạy cảm nào nha, vì cớ gì mà Phá Thiên còn mắt nàng mặc một cái áo khoác nữa thế?
Đây là lý do gì nha?
Thích Ngạo Sương trừng to mắt mà nhìn một màn trước mắt.
"Meo meo! Ngạo Sương cứu ta. Phá Thiên thật đáng ghét!"Tuyệt thế mĩ nữ kia nhìn thấy Thích Ngạo Sương thì nhào vào ngực nàng, chết cũng không buông.
Địch Thản Tư khẽ cau mày nhìn một màn trước mắt.
"A Bảo?" Thích Ngạo Sương thử dò xét. Trời ạ, nhìn dáng người bốc lửa, tướng mạo tuyệt trần lại là A Bảo bé nhỏ kia ư? Có phải nhầm lẫn gì không? Cái diện mạo này thật không phù hợp với A Bảo ngây thơ ngốc nghếch đâu!
"Meo meo, meo meo, là ta nha. Ngạo Sương, Phá Thiên thật đáng ghét. Người ta không thích mặc quần áo, Phá Thiên bắt ta mặc, ta đành làm theo. Nhưng Phá Thiên còn bắt mặc thêm, nóng quá, ta mới không cần mặc nữa!" A Bảo đầu lắc, sau đó như bạch tuộc tám chân quấn chặt Thích Ngạo Sương, nói thế nào cũng không buông.
Thích Ngạo Sương co quắp khóe miệng, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ cùng lúng túng của Phá Thiên, nhìn lại A Bảo đang tựa đầu trong ngực mình, không biết nói cái gì cho phải.
"Phá Thiên, ngươi, ngươi cũng quá nhỏ mọn rồi." Thích Ngạo Sương khinh bỉ nhìn Phá Thiên đang lúng túng, dĩ nhiên hiểu Phá Thiên làm như vậylà do nguyên nhân gì. Còn không phải là không muốn A Bảo lộ dáng người trước mặt người khác sao. Nhưng đến nỗi đó sao? Những nữ tử khác cũng mặc như vậy mà.
Phá Thiên lúng túng cười gượng, co quắp khóe miệng một hồi lâu nói không ra lời.
"A Bảo, tốt rồi, xuống trước rồi nói." Thích Ngạo Sương sờ sờ đầu A Bảo mỉm cười nói.
"Meo meo, ta không xuống, trừ phi Phá Thiên không bắt ta mặc nữa." A Bảo gắt gao ôm cổ của Thích Ngạo Sương, chính là một mực không chịu xuống.
"Phá Thiên ——" Thích Ngạo Sương khinh bỉ nhìn nam nhân chuyên ăn dấm trước mặt.
“ Được được, A Bảo, không mặc nữa, ngoan a, tới đây với ta. Ngạo Sương là một nam nhân, ngươi không thể núp trong ngực hắn như vậy được." ánh mắt của Phá Thiên từ đầu tới cuối vẫn để ý A Bảo đang ôm Thích Ngạo Sương, vẫn trơ mắt nhìn, hiện tại không nhịn được mà nói ra.
"Meo meo? Vậy thì có sao đâu, Ngạo Sương thật ra thì......" A Bảo miệng lập tức bị bàn tay Phá Thiên duỗi ra che lại, tay kia lôi A Bảo từ trong ngược Thích Ngạo Sương ra, ôm vào lòng mình
"Ô, meo meo, ô, ô ~~" a Bảo nói không ra lời, chỉ có trừng tròng mắt nhìn Phá Thiên.
Đáy mắt Địch Thản Tư thoáng qua một tia thâm trầm. Mới vừa rồi, nữ nhân này, rốt cuộc là muốn nói cái gì? Thích Ngạo Sương thật ra thì thế nào?
_________________
Bình luận truyện