Tắm Cho Đại Ca

Chương 29: Lực bền bỉ



Hoa Kì trở thành đồng tính luyến ái hoàn toàn là vì Giang Hạo.

Lúc ấy trong thành phố có một quảng trường, mỗi khi đến mùa hè quảng trường đều sẽ tụ tập không ít người nghe ca nhạc khiêu vũ. Có một lần, Giang Hạo mang theo Hoa Kì tới quảng trường, hai người ngồi bên cạnh suối phun chơi nước, chốc lát nơi xa có một người đàn ông mặc đồ đỏ đi tới vặn vặn xoay xoay, Hoa Kỳ vui vẻ nhìn.

Sau đó Giang Hạo nói cho Hoa Kì, người nọ là khách quen ở quảng trường, người ta đặt ngoại hiệu là ‘em gái quảng trường’.

Khéo là, dịp đó Giang Hạo cùng em gái quảng trường có một chân, ban đầu em gái quảng trường mới vừa vào vòng, lần đầu tiên là dành cho Giang Hạo, mà Giang Hạo người này quá súc sinh, hoàn toàn không hiểu được thương hương tiếc ngọc, lỗ mãng làm em gái quảng trường đến chảy máu, nghe người trên quảng trường nói đùa chắc một tuần đó dì cả mẹ đẻ của em gái quảng trường đến.

Từ lúc đó trở đi, Hoa Kì sâu sắc cảm thấy, một nửa của đàn ông quả thật là phụ nữ.

Không lâu về sau, Giang Hạo liền nói muốn làm với Hoa Kì một lần, vậy mà Hoa Kì lại từ chối hắn, từ đây về phía sau hai người cũng rất ít gặp mặt.

Khi đó Hoa Kì đã quen với kỹ thuật tắm kỳ rồi, tìm được công việc đầu tiên, cậu liền cắm rễ trong thế giới đàn ông, mỗi ngày nghe bọn họ nói chút chuyện màu vàng, tai nghe mắt nhiễm, nghe không chịu nổi liền len lén chạy vào cầu tiêu bắn pháo.

Hoa Kì là một người có lòng hiếu kỳ rất nặng, khi đó cậu rất muốn biết tinh – hoa của mình có mùi vị gì, vì vậy, khi bốn bề vắng lặng Hoa Kì nằm trên giường sưởi, cặp chân nâng lên, cùng thân thể giữ vững thế song song, sau đó nhanh chóng triệt động, lúc muốn bắn Hoa Kì liền há miệng. Thật ra trước khi muốn bắn Hoa Kì đã cảm thấy ghê tởm, vì vậy lại khôi phục tư thế vốn có, bắn rồi liền cầm giấy lau qua không nghĩ chuyện này nữa.

Ngay cả khi Hoa Kì có thể tự giải quyết, nhưng cậu không có cách nào giải tỏa nội tâm trống không, trước khi gặp Trang Hào, cậu hoàn toàn không tưởng tượng ra dùng miệng cũng có thể thư thái như vậy, thỏa mãn như vậy.

Vì vậy, Hoa Kì rất muốn chân chân chính chính đập một pháo, vứt bỏ danh hiệu ‘ con nít ’đeo trên vai hơn hai mươi năm.

Cảm nhận được nhị đệ của Trang Hào chống đỡ cửa khẩu, Hoa Kì lại do dự.

Hoa Kì run run rẩy rẩy, không hạ được quyết tâm.

“Cậu thật không dám thì đừng làm, dùng miệng được rồi.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng nói.

“Đừng” Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt: “Em không sao .” Nói xong, tay Hoa Kì run rẩy, cầm Nhị đệ của Trang Hào chống sau lưng, từ từ ngồi lên.

Cái đó của Trang Hào chỉ có tiến vào một cái đoạn trên nóc Hoa Kì đã đau nhe răng nhếch miệng rồi, cả người toát mồ hôi lạnh chậm chạp thở hổn hển.

Trang Hào không dễ chịu hơn Hoa Kì bao nhiêu, cái loại khít khao đè ép đó làm cho anh khó chịu thở không thông.

Hoa Kì bất động tại chỗ hồi lâu, lấy dũng khí đặt mông ngồi xuống, theo đó là tiếng gào thét tê tâm liệt phế: “A. . . . . .”

Trang Hào giật mình, nơi này khít khao thiếu chút nữa làm anh nhịn không được mà bắn, anh cắn chặt hàm răng nhịn xuống.

“Má ơi, đau chết mất.” Hoa Kì vội vàng quỳ đứng dậy, khiến cái đó của Trang Hào tuột ra từ phía sau. Hoa Kì xoay tay lại sờ sờ đít mình, cảm giác cúc hoa muốn rách ra, nếp uốn phía trên cũng bị căng đầy. Hoa Kì qua lại co rúc mấy cái, lại phun vào hớp nước miếng lên tay.

Cảm giác trống rỗng khiến Trang Hào rất khó chịu, cau mày nói: “Miệng là được rồi.”

“Không có chuyện gì, thử một lần nữa, lần này bảo đảm có thể.” Hoa Kì vươn tay ra sau lưng, vừa trêu ghẹo một phen, lần nữa cầm cái đó của Trang Hào. Cảm giác lúc này là, lần này thứ kia còn lớn hơn trước, sờ lên thủ cảm mười phần, thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên phía trên.

Hoa Kì vểnh mông, lấy tay đỡ cái đó của Trang Hào đưa ra sau lưng, từ từ ngồi xuống.

Lần này tiến vào coi như thuận lợi, cảm giác trướng rách chợt giảm, cho đến khi vào hết Hoa Kì mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán nói: “Cuối cùng cũng vào.”

Trang Hào không lên tiếng, ngược lại co rút bụng, cứ như vậy, Hoa Kì rõ ràng cảm thấy cái kia ở trong thân thể mình lại bành trướng, căng ra co lại, căng ra co lại, loại cảm giác đó không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

“Ca. . . . . . Em động a.” Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu.

Trang Hào trầm thấp ừ một tiếng.

Hoa Kì khẽ điều chỉnh tư thế, hai tay đáp lên chân mình, từ từ nâng mông, lại chậm rãi rơi xuống, một lên hai xuống, Hoa Kì từ từ thích ứng loại cảm giác này, thỉnh thoảng cậu tăng tốc độ phập phòng, sau đó phía dưới sẽ phát ra âm thanh làm cho người ta đỏ mặt tía tai.

Tần suất Hoa Kì phập phồng lên xuống cũng không phải rất nhanh, cho nên cũng không đau bao nhiêu, cảm giác coi như sảng khoái. Vậy mà Hoa Kì lại có chút thẹn thùng, nhất là lúc cậu phập phồng lên xuống thì cái đó của cậu sẽ tùy theo động tác mà lên xuống trái phải loạn quạng, thỉnh thoảng còn đánh lên bụng Trang Hào, chất lỏng tiết ra sẽ lưu lại một vệt trong suốt trên bụng anh, làm cho người ta lúng túng.

Có lẽ Trang Hào không để ý, hoặc giả anh vốn không có chú ý tới, anh đang đắm chìm trong cảm giác thoải mái khít khao, quên mình hưởng thụ niềm vui Hoa Kì mang đến cho anh.

Hoa Kì lại động một lát, lúng túng quyết định đổi lại tư thế, cậu từ từ xoay người, dùng lưng hướng về phía mặt Trang Hào, như vậy nhị đệ sẽ không gặp mặt anh.

Lúc Hoa Kì chuyển động thân thể Trang Hào khẽ mở mắt, từ trong bóng tối quan sát Hoa Kì.

Lưng Hoa Kì rất bóng loáng, hơn nữa bả vai nhìn còn rất hẹp, không rộng lớn như đàn ông bình thường, điều này lại khiến Trang Hào mơ mộng nhiều hơn một phần. Lúc Hoa Kì xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía anh, Trang Hào vươn tay một trái một phải nắm chặt eo Hoa Kì.

Hoa Kì ngước đầu, cảm thụ nhiệt độ của anh từ bên hông truyền đến.

Hoa Kì động, tần số nhanh chóng tăng lên, rốt cuộc cậu cũng biết ý nghĩa chân chính của đập pháo là gì, một từ để hình dung, đó là ‘ thoải mái ’.

Hoa Kì càng động càng nhanh, theo đó là tiếng giường đung đưa, tiếng két két vang xuyên cả phòng bệnh, thậm chí xuyên thấu qua vách tường, truyền đến phòng bệnh sát vách.

Hoa Kì làm quên mình, Trang Hào hưởng thụ sung sướng, hai người đắm chìm trong niềm vui đập pháo thì sát vách đột nhiên truyền đến một tiếng gào cao vút, âm thanh kia không phải là người khác phát ra tới, mà là Bàng Suất.

Hoa Kì nghe sững sờ, dừng lại động tác nghiêng tai nghe.

Tình hình chiến sự phòng bệnh sát vách hình như rất kịch liệt, mới đầu chỉ có tiếng phụ nữ rên rỉ, giờ Bàng Suất cũng đã gia nhập chiến trường, hừ hừ a a không ngừng, thỉnh thoảng còn nói đôi câu gia tăng tình thú cho chiến dịch.

Hoa Kì nghiêm túc nghe: “Ca, anh nói Bàng Suất vừa nói gì?”

Trang Hào không nhịn được nói: “ĐM, hắn nói gì ăn thua gì đến tôi, nhanh lên!” Trang Hào khẽ giật giật thân thể, đội lên trên .

Bụng Hoa Kì co rụt lại, toét miệng nói: “Ca, anh nói xem làm chuyện này kêu ra sẽ thoải mái sao?”

Trang Hào sửng sốt: “Cậu một đại lão gia kêu lên thì ra cái gì? Ngộ nhỡ bị người ngoài hành lang nghe được thì có phải mất mặt không?”

“Em muốn thử một chút.” Hoa Kì quay đầu lại nhìn Trang Hào cười nói: “Anh nghe Bàng Suất cũng kêu, sợ gì a.”

Trang Hào liếc mắt: “Hắn không phải là người, cậu cũng không phải là người sao?”

“Ai nha, em thử một chút.” Nói xong, Hoa Kì liều mạng động, tiếp bắt chước phòng cách vách lên tiếng kêu rống lên: “Rống. . . . . . Ha. . . . . .”

Hoa Kì kêu thoải mái vui vẻ nhưng Trang Hào nghe lại khó có thể chịu được: “Hoa tiểu cẩu cậu câm miệng cho tôi, cái đó mà cũng gọi là rên rỉ à? Cắt tiết thì có?”

“Không dễ nghe sao?” Hoa Kì nghi ngờ nói.

“Ngu vãi~.” Nói xong, Trang Hào ngồi dậy trên giường bệnh, đưa tay từ phía sau lưng ôm Hoa Kì, tới gần, Trang Hào nhỏ giọng nói: “Hạ thấp giọng chút.” Trang Hào ôm Hoa Kì, đẩy mông lên trên, Hoa Kì thuận thế động, cậu từ từ nhắm hai mắt lại theo động tác của mình từ từ kêu.

Hoa Kì tự nhận đã động cực kì nhanh nhưng theo Trang Hào thấy, quả thực là tìm đường chết, hoàn toàn không chiếm được phóng thích, còn bị thít khó có thể chịu được, nếu không phải trên đùi có vết thương, anh đã sớm lật người áp Hoa Kì phía dưới mà xxoo rồi.

“A. . . . . . ông xã chơi em đi~.”

Đây là tiếng gào sát vách truyền đến, âm thanh khá lớn.

Hoa Kì từ từ động lên: “Ca, anh nói cánh tay cùng chân của Bàng Suất cũng bó thạch cao thì ai làm? Có phải cũng giống chúng ta hay không.”

Trang Hào không nhịn được nói: “Mày cứ quan tâm hắn làm gì?”

“Cũng không phải là quan tâm.” Hoa Kì thở dốc nói: “Anh không phải cảm thấy hắn đang tranh tài cùng chúng ta hay sao?”

Trang Hào sững sờ, hình như bị Hoa Kì nói đúng, Trang Hào cười nhạo nói: “Hắn muốn so thì cậu cứ cố chết mà gọi cho tôi.”

Hoa Kì hiểu ngầm trong lòng, tiếp theo đó là một hồi cuồng hét điên cuồng tê tâm liệt phế, hai gian phòng bệnh lọt vào trận đấu kéo co kịch liệt, không những so ai kêu lớn hơn, còn phải so với giường ai lợi hại hơn, sau đó là lực kéo dài.

Đêm đông giá rét trong thành phố nhỏ, từ từ đến hai giờ sáng, cuối cùng trong bệnh viện cũng yên tĩnh trở lại, thân thể Hoa Kì trần truồng ngủ thiếp trong ngực Trang Hào. Hai người ôm nhau đã sớm quên trận tranh tài vô hình kia.

Hơn chín giờ ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng bệnh, ấm áp dễ chịu. Lúc này y tá đẩy cửa vào, Hoa Kì vừa đúng lúc vào phòng vệ sinh đi tiểu. Y tá liếc nhìn Trang Hào trên giường bệnh, ánh mắt quái dị nói: “Tiêm thuốc.”

Trang Hào để trần nửa người dựa vào đầu giường, anh theo bản năng đắp chăn lên, bởi vì lúc này Trang Hào không một mảnh vải vẫn trơn mông như cũ.

Y tá tiêm xong nhanh chóng rời đi.

Hoa Kì từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, ghé đầu nhìn về cửa: “Ca, vừa rồi ai tới vậy ?”

Trang Hào nói: “Y tá.”

Hoa Kì ồ một tiếng, vội vàng ôm mông chui vào trong chăn.

Đêm qua Trang Hào hao phí quá nhiều thể lực, cảm giác hơi mệt một chút, nói: “Hoa tiểu cẩu, sắp mười giờ rồi, một lát nữa ba tôi tới, đến lúc đó tôi chịu không nổi.”

Hoa Kì ừ một tiếng: “Em nằm mười phút.” Nói xong, Hoa Kì lại cọ xát ngực Trang Hào.

Trang Hào cúi đầu nhìn đầu Hoa Kì nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi nằm viện không mang quần áo tắm rửa, tối hôm qua cậu lấy quần lót tôi lau đúng không? Một lát giặt cho tôi.”

Hoa Kì ở trong ngực anh gật đầu: “Em dậy sẽ tắm cho anh.”

Trang Hào cười cười, xoay tay lại cầm điện thoại di động trên bàn, nhìn mấy lần lại nói: “Hoa tiểu cẩu, ba tôi nói một lát tới đây đưa cơm cho chúng ta.”

“Hả? Ba anh tới sao?” Hoa Kì từ trong chăn thò đầu ra.

“Đúng, mới vừa gửi tin nhắn.”

“Mẹ ơi, em vẫn nên dậy thôi.” Hoa Kì vén chăn lên nhảy xuống giường, đứng trên đất mặc quần áo, sau đó chạy vào trong phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, lúc đi ra, Hoa Kì lấy quần lót cùng vớ của Trang Hào trong khe trên đầu giường bỏ vào trong chậu, nói: “Cúc hoa của em đau quá.”

Trang Hào cau mày nhìn cậu không lên tiếng.

Hoa Kì bĩu môi, khom lưng ngồi xổm xuống, bắt đầu giặt đồ.

Công việc của Hoa Kì ngoài đàn ông còn liên quan tới nước. Lúc không tắm kỳ còn phải quét dọn vệ sinh, vì vậy Hoa Kì dưỡng thành thói quen không có chuyện gì liền hừ hừ hát.

“Mùa hè yên tĩnh, Trang Hào không muốn mặt mũi, cởi hết quần lộ JJ, còn đại tiểu tiện khắp nơi, tôi có thể làm bộ không nhìn thấy, cũng có thể chụp hình làm lưu niệm, cho nên hãy để tôi sờ chỗ nóng bỏng của người kia. . . . . .”

“Hoa tiểu cẩu cậu muốn bị đánh đúng không?” Trang Hào nằm trên giường mắng.

Hoa Kì ngẩng đầu lên nhe răng cười nói: “Em hát chơi thôi mà.”

Trang Hào trừng mắt liếc cậu một cái: “Ngày hôm qua tôi nghĩ cậu nên về lại Ngũ Hành đi.”

“Gì?” Hoa Kì sửng sốt.

Trang Hào nghiêm túc nói: “Bàng Suất người này cũng tạm được, cậu trở về hắn cũng sẽ không nói gì, về phần chuyện hai ta sẽ không liên lụy đến cậu.”

“Em không đi.” Hoa Kì ném quần lót vào trong chậu, văng không ít bọt nước: “Em mà đi, sẽ không có cách gặp mặt anh.”

Trang Hào nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, về sau có nhiều cơ hội gặp mặt lắm, không tin cứ chờ đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện