Tắm Cho Đại Ca
Chương 43: Cho ăn bằng miệng
Trang Hào thích Hoa Kì sao? Đoán chừng ngay cả anh cũng không biết rõ, không ghét mà ngược lại còn thích thật. Nếu như là trước kia, có đánh chết anh cũng không dám tin mình sẽ ôm một người đàn ông, thậm chí còn làm nữa. Có lúc, Trang Hào đã từng nghĩ tới việc đoạn tuyệt quan hệ với Hoa Kì, nhưng lúc nhìn thấy Hoa Kì, lại không nói ra khỏi miệng được.
Vẫn là câu nói kia, nếu như Hoa Kì là con gái, Trang Hào không nói hai lời nhất định sẽ cưới cậu làm vợ.
Hoa Kì nghe Trang Hòa nói câu ‘Làm sao em biết anh không thích em?’, khiến trong lòng cậu vang như sấm dậy, lại càng gào thét trong ngực Trang Hào, mới đầu Trang Hào còn sờ đầu an ủi Hoa Kì, lúc sau đã mất kiên nhẫn, nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng cho anh, khóc nữa anh đánh em bây giờ.”
Hoa Kì nhất thời im bặt, đôi tay ôm Trang Hào càng chặt hơn.
Trang Hào cười mắng: “Con mẹ cậu, không mắng thì không chịu yên phải không?”
Lúc này Hoa Kì mới từ ngẩng đầu lên khỏi ngực Trang Hào, hai mắt đỏ bừng nói: “Anh xuống tay quá độc ác, em chưa bao giờ bị đánh như vậy đâu.”
Trang Hào giơ tay lên xoa xoa cái đầu trọc của cậu, cười nói: “Bản thân mình làm lại còn kêu.” Nói xong, Trang Hào buông Hoa Kì ra, hỏi “Buổi tối đã ăn cơm chưa?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Cả ngày vẫn chưa ăn, luôn ngồi trong phòng đợi anh tới.”
Trang Hào cười khổ nói: “Em đúng là tên ngốc mà.” Trang Hào đi tới cửa, kéo cửa ra nói: “Ngồi chờ anh ở đây đi, anh đi làm gì đó cho em ăn.”
Trang Hào đi ra ngoài, Hoa Kì vội vàng đuổi theo: “Em muốn đi cùng anh cơ.”
Trang Hào không có từ chối, hai người cùng nhau ra khỏi phòng nghỉ.
Đoàn xe vẫn còn sáng đèn, lúc dẩy cửa vào, bên trong có một ông chú mặc đồng phục đang chuẩn bị nấu rượu, ông chú thấy Trang Hào vào cửa, vội vàng đứng lên: “Cậu đã tới rồi?”
Trang Hào khoát tay áo: “Chú bận rộn rồi, cháu chỉ đến lấy ít đồ ăn thôi.”
Ông chú gật đầu một cái, tự động nhường chỗ cho hai người.
Trang Hào lấy mòn ăn từ trong lò vi sóng ra, lại từ trong ngăn kéo lấy hai quả trứng gà cùng một gói mì sợi, quay đầu lại hỏi nói: “Một gói đủ không?”
Hoa Kì liên tục không ngừng gật đầu: “Đủ rồi.”
Trang Hào cười cho nước vào nồi, nước sôi liền thả mì vào.
“Để tôi đi lấy thêm than.” Ông chú đột nhiên lên tiếng nói.
Trang Hào quay đầu lại nhìn ông ta một cái: “Đúng rồi, tối hôm nay trời rất lạnh, chú lấy thêm tí than ngủ cho ấm.”
“Được.” Ông chú cầm thùng sắt ra khỏi phòng.
Trang Hào quay người lại, đập một quả trứng gà vào nồi.
Hoa Kì thấy trong phòng không còn ai khác, đột nhiên xông tới ôm lưng Trang Hào, nhỏ giọng nói: “Anh, anh vừa mới nói thích em đúng không?”
Trang Hào nhìn chằm chằm vào trong nồi, nhỏ giọng nói: “Đừng làm rộn, sẽ có người nhìn thấy đấy.”
“Không có chuyện gì, ôm một lát thôi.” Hoa Kì dựa đầu trên lưng Trang Hào: “Anh, anh đang nghĩ gì vậy?”
Trang Hào hỏi ngược lại: “Vậy em đang nghĩ gì?”
“Anh thích em thật không, nếu thích thật thì chúng ta qua lại đi?” Hoa Kì nói bình thản như nước, mà Trang Hào nghe được thất kinh, vội vàng nói: “Mấy lời này để trong bụng là được rồi.”
Hoa Kì ôm Trang Hào, tay hơi run lên, sau đó từ từ buông lỏng ra, lúc Hoa Kì bỏ tay khỏi người Trang Hào thì tự nhiên anh lại giữa chặt lấy tay cậu, mạnh mẽ kéo cậu ôm lấy mình: “Đừng có suy nghĩ linh tinh cả ngày như thế.”
Hoa Kì nắm chặt lấy tay anh, nhe răng cười nói: “Anh không sợ người khác nhìn thấy à?”
“Thấy thì thấy, quan tâm đến họ nhìn làm gì?” Trang Hào dùng đũa đảo đều trong nồi, thấy mì đã chín, Trang Hào đổ vào trong bát to: “Cả đời, anh chỉ nấu cho mỗi mẹ anh ăn, bây giờ đến lượt em, nhưng mà từ đó đến giờ anh chỉ biết nấu mỗi món này thôi.”
Hoa Kì buông tay ra, nhìn bát mì đặt ở trên bàn, trêu ghẹo nói: “Em thấy nó rất khó ăn đấy.”
Trang Hào cười nói: “Không ăn thì thôi.” Trang Hào rửa tay: “Để anh bưng đi.” Nói xong mở cửa ra khỏi phòng trà.
Hoa Kì vội vàng bưng chén đi theo ra ngoài, phòng trà lại trở nên vắng vẻ, Hoa Kì nhanh chân đi theo Trang Hào, nhỏ giọng hỏi “Anh, ông chú sửa xe lúc nãy cố tình tránh đi có phải không? Nếu không thì sao bây giờ vẫn chưa về?”
Trang Hào nhìn cậu: “Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, chỗ lấy than không gần đây đâu.”
Trở về phòng nghỉ, Hoa Kì ngồi ăn mì tôm, bát mì thế mà ăn rất ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cười đùa nói: “Anh, anh nấu mì thật là siêu.”
Trang Hào cười cười, ngồi trên giường gạch cởi áo lông cừu, ngáp dài: “Ăn hết đi, xong rồi ngủ sớm, sáng mai còn nhiều việc lắm.”
“À ừ nhỉ” Hoa Kì cúi đầu ăn thật nhanh.
“Đúng rồi.” Trang Hào nhìn chăm chú vào Hoa Kì, dò hỏi: “Quần áo này em lấy ở đâu ra đấy?”
Hoa Kì liếc nhìn quần áo trên người mình, nhẹ giọng nói: “Chương Thỉ cho em mượn.”
Trang Hào thở dài: “Về sau đứng có làm mấy việc đấy nữa, anh ta nói gì em cũng tin là thật à?”
Hoa Kì uất ức nói: “Biết rồi, bảo đảm không có lần sau.”
Trang Hào quan sát Hoa Kì, cười nói: “Sao em mặc vào lại khó coi thế nhỉ.”
“Hả? Không phải như vậy chứ” Hoa Kì vội vàng đứng dậy, xoay xoay mấy cái: “Bọn họ đều khen đẹp mà, em có thấy xấu đâu.”
“Không tệ cái rắm, chẳng lẽ anh lại đi nói dối em.” Trang Hào cởi giày ngồi xếp bằng trên giường gạch: “So với trước kia chả đẹp hơn tí nào cả.”
Hoa Kì tự nói: “Hay là thay bộ khác mặc cho thoải mái nhỉ.”
Trang Hào vẫn cười, cho đến khi Hoa Kì ăn hết bát mì vỗ cái bụng nói: “Cuối cùng cũng no, cả ngày hôm nay em chỉ được gặm mỗi hai cái cánh vịt cay.”
Trang Hào híp mắt cười nói: “Đáng đời em.” Nói xong, Trang Hào xoay người lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp quà màu đỏ: “Hôm qua người khác tặng ít đồ, nhà anh lại chẳng có trẻ con, cho em chơi vậy.”
Trang Hào cầm trong tay là một hộp kẹo lớn, đủ các loại vị.
Hoa Kì nhìn thấy, hai mắt sáng lên: “Là kẹo à? Em từ bé đã thích ăn rồi, em cũng thích hãng này.” Hoa Kì nhận lấy gói quà từ trong tay anh, mở ra lấy một cái, lúc ăn Trang Hào cười nói: “Em không sợ no chết à, vừa mới ăn mì xong mà đã ăn cái này ngay rồi.”
Hoa Kì nói lầm bầm: “Cả đời em có 3 thứ để yêu, một là tiền, hai là ăn, ba là đàn ông.” Hoa Kì đột nhiên ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ sung: “À, là yêu anh.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Được rồi, cởi quần áo lên giường ngủ đi.” Trang Hào xoay người lại, chăn đã được trải ra, cởi quần áo chui vào chăn, Hoa Kì đứng trên đất vừa cởi vừa ăn, ném đồ ăn vặt sang một bên, chui vào chăn, rúc ngay vào ngực Trang Hào.
Trang Hào không nói gì, đưa tay tắt đèn.
Đèn tắt, ngoài phòng tiếng gió hình như ngày càng mạnh, ào ào thổi qua cửa sổ, không khỏi làm người ta rét run.
Hai người ôm nhau không nói gì cả, Trang Hào có chút không quen, thường ngày vào lúc này, Hoa Kì đều sẽ chủ động nói ‘Anh, em muốnnnnn~’, mà hôm nay lại im lặng khác thường.
Hai ngày nay Trang Hào cũng mãi làm việc trong đoàn xe, không rảnh để ý mấy chuyện này, buối tối còn được yên tĩnh một lát lại nghĩ đến người đang nằm trong chăn, phía dưới cảm thấy nóng ran, phản ứng mãnh liệt, buổi tối hôm qua làm có mỗi một lần, nghĩ tới đây, Trang Hào bất tri bất giác liền cứng rắn.
Hoa Kì an tĩnh nằm trong ngực Trang Hào, hô hấp đều đều giả vờ ngủ thiếp đi, cảm thấy rất tự đắc, Trang Hào đợi năm sáu phút cũng không thấy Hoa Kì có động tĩnh gì, lúc này mới lên tiếng nói: “Hoa tiểu cẩu, ngủ rồi à?”
“Không có.”
Trang Hào ho khan hai tiếng: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả, chuẩn bị ngủ thôi.”
Trang Hào à một tiếng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh rất muốn làm, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định mặc kệ, nhắm mắt lại không nghĩ gì nữa, tập trung ngủ, nhưng mà sau khi nhắm mặt lại, móng chó của Hoa Kì lại bắt đầu không chịu an phận, ở trên người anh vô tình hoặc cố ý nhóm lên lửa, một lúc thì sờ ngực, một lúc lại sờ eo.
Trang Hào thật không chịu được trêu chọc như vậy, nhiều lần giãy giụa, cuối cùng giơ tay lên bắt đầu vuốt ve đầu trọc của Hoa Kì, sau đó dùng sức ấn xuống , ai ngờ Hoa Kì đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Anh, anh cứ sờ đầu em làm gì?”
Trong nhà mặc dù tối đến mức không nhìn thấy tay, nhưng Trang Hào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng giả vờ của Hoa Kì, cợt nhã: “Ngậm miệng lại.” Trang Hào dùng sức ấn đầu Hoa Kì xuống, nhưng Hoa Kì cũng nhất định không chịu nằm yên, hai người cứ như vậy đưa đưa đẩy đẩy, một lát sau, Hoa Kì đột nhiên lên tiếng nói: “Anh, mông của em bị thương rồi, bị anh đá nhiều quá, hôm nay không để anh làm được rồi.”
Trang Hào trong lòng tràn đầy hỏa khí, sớm biết vậy đã nhẹ chân một chút rồi.
“Nhưng mà, em có thể dùng miệng mà.” Nói xong, Hoa Kì liền chui xuống, cách quần lót trêu chọc, một lúc sau, quần lót đã bị thấm ướt, Hoa Kì kéo quần lót Trang Hào xuống, cảm giác nhị đệ nháy mắt bắn ra ngoài, cậu không chút do dự nhét vào trong miệng, Trang Hào a một tiếng giật mình, Hoa Kì nháy mắt đẩy nhanh tốc độ.
Một lúc sau, Trang Hào giảm dần tốc độ, anh mãnh liệt đứng dậy áp Hoa Kì xuống dưới thân, đè ép đầu Hoa Kì bắt đầu nhanh chóng đẩy thật nhanh.
Hoa Kì ngửa cổ, đem hầu kết ép xuống, nhịn được khoảng năm sau phút quai hàm cũng bắt đầu ê ẩm, cậu đẩy Trang Hào một cái, lúc này Trang Hào mới rời khỏi miệng Hoa Kì: “Sao vậy?”
Hoa Kì thở hổn hển nói: “Anh định phát nát miệng em đấy à?”
Trang Hào cười khổ nói: “Câm miệng. . . . . . Không đúng, há miệng ra, sắp xong rồi.” Nói xong, ép xuống lần nữa, lần này tốc độ so với lần trước còn nhanh hơn, Hoa Kì cẩn thận há miệng, chỉ sợ răng vập phải cái đó của Trang Hào.
“Aaaaa.” Trang Hào đột nhiên kêu ra tiếng, sau đấy liền bắn ra.
Hoa Kì sợ tất cả tinh dịch trôi tuột vào họng, vội vàng đẩy Trang Hào ra, như vậy có thể giữ lại trong miệng, sau khi làm xong, Trang Hào liền lôi Hoa Kì ra khỏi chăn, ôm trong ngực nói: “Có mệt hay không?”
Hoa Kì không lên tiếng.
Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu, trong bóng tố, cặp mắt đột nhiên vụt sáng, Trang Hào lại nói: “Anh đang hỏi em đấy.”
Hoa Kì như cũ không chịu lên tiếng, mà lúc này Trang Hào lại muốn nói chuyện, Hoa Kì đột nhiên tới gần.
Trang Hào híp mắt cười, cho là Hoa Kì muốn hôn thôi, đương nhiên lại sát gần cậu hôn, ai ngờ miệng vừa mới mở, một dòng dòng tinh dịch từ miệng cậu chui vào mồm anh, Trang Hào chau mày, vội vàng đẩy Hoa Kì ra nói: “Con mẹ cậu, cậu vừa cho tôi ăn gì đấy hả?” (Snoo: =))))))))))))))). Thông minh ghê cơ)
Hoa Kì đem phần lớn chất lỏng đưa vào miệng Trang Hào, phần còn lại thì tự nuốt, chép chép miệng nói: “Con trai của anh đấy.” (Snoo: hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà. Uhuhuhu)
Trang Hào chán ghét chùi miệng: “Hoa tiểu cẩu em lại muốn ăn đòn à?”
Hoa Kì cợt nhã nói: “Chính là con của anh, sợ gì chứ, em muốn cho anh nếm thử mà.”
“Em muốn uống thì uống, còn bắt anh uống làm gì, em cố ý à.” trong miệng Trang Hào đầy mùi tinh dịch, anh thật hận không đem Hoa Kì đánh cho một trận tơi bời được.
Hoa Kì vỗ vỗ miệng, hài lòng chui vào trong chăn, cười nói: “Uống no rồi, ngủ đây.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, em cố tình trả thù anh đúng không.” Trang Hào mắng.
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Ai bảo anh đá em chứ.”
“ĐM, em chờ đấy, chờ cái mông em khỏi, ông đây nhất định chơi chết em.” Trang Hào bị tức đến váng đầu, cũng không đoái hoài tới vô sỉ không vô sỉ: “Đến lúc đó đừng có mà cầu xin anh tha thứ.”
Hoa Kì lắc đầu nói: “Cầu còn không được.”
Trang Hào giận quá hóa cười: “ĐM, thật đáng chết mà.”
“Em đây rất có phẩm vị mà, người bình thường còn lâu mơi được thưởng thức.” Hoa Kì lè lưỡi liếm ngực Trang Hào một cái, Trang Hào đưa tay bắt lấy: “Em lmuốn bị thao đúng không? Cái mông không đau phải không?”
Hoa Kì vội vàng nói: “Đau mà, em ngủ đây.”
Trang Hào thoải mái thở dốc một hơi, vừa nãy mới bắn ra, Trang Hào cảm thấy rất kích thích, mặc dù Hoa Kì là nam, nhưng anh lại cảm thấy rất thoải mái, trước nay chưa hề cảm thấy như vậy.
“Anh” Hoa Kì đột nhiên lên tiếng gọi.
“Hả? Cái gì?”
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Anh biết Trần Hổ sao?”
Trang Hào sửng sốt: “Em đột nhiên nhắc đến hắn làm gì?”
“Không có gì, em chỉ muốn biết anh có biết hắn ta hay không, Tôn Tử từng nói, hắn tên là Trần Hổ, trước kia đã từng có qua lại với Bàng Suất.”
Trang Hào suy nghĩ một chút: “Nhớ không ra, nhưng mà cứ để chuyện này cho anh giải quyết.”
“Bàng Suất không phải nói hắn cũng muốn tham dự sao?”
Trang Hào cười nói: “Thằng nhóc ngốc, Bàng Suất nói chỉ là bề ngoài mà thôi, hắn đã tự mình ra tay lâu rồi, nhưng mà hắn vẫn là con cá nhỏ, đang phải ẩn núp sau lưng con cá lớn.”
“Cá lớn? Ai vậy?” Hoa Kì nghi ngờ hỏi.
Trang Hào lắc đầu một cái: “Anh không biết, Bàng Suất cũng không biết, cho nên anh vẫn đang chờ, chắc hắn đang ngồi yên lặng theo dõi.”
“Vậy anh sẽ làm gì?”
Trang Hào gật đầu một cái: “Không biết, cái gì tới thì tự ứng phó thôi.”
Tối hôm đó Hoa Kì nằm mơ, lại còn là mộng xuân nữa, người trong mộng không thấy rõ mặt, nhưng cậu nhớ thân thể của người ấy thật đặc biệt, người nọ dáng người cường tráng, eo ếch rõ ràng, cái mông tròn vểnh lên, bắp đùi tráng kiện, rắn chắc, trong giấc mộng người ấy đang ra sức cầy cấy trên người cậu, từng cái nặng nề hữu lực, khiến cho cậu thể nghiệm đủ loại cảm giác.
Đang lúc Hoa Kì muốn đem giấc mộng kéo dài tiếp, đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ, đánh thức cậu tỉnh dậy từ trong mộng, cậu mở mắt, liếc nhìn người đang nằm bên cạnh mình đã tỉnh, nhỏ giọng hỏi “Ai tới vậy?”
Trang Hào có chút thất kinh: “Mẹ anh về.” Trang Hào hốt hoảng mặc quần áo, còn không quên dặn dò: “Nằm đàng hoàng trong chăn, giả bộ ngủ đi.”
Hoa Kì vội vàng nhắm hai mắt lại.
Trang Hào mặc quần áo tử tế nhảy xuống giường, chạy nhanh ra mở cửa.
“Sao bây giờ con mới chịu ra mở cửa?” Mẹ Trang Hào giơ điểm tâm lên, đi vào phòng thuận thế nằm trên giường, cả kinh nói: “Ai vậy?”
Trang Hào cười nói: “Hoa Kì.”
“Ơ, đứa nhỏ này hôm qua sao lại ngủ cùng con.” Mẹ Trang Hào để bữa sáng ở trên bàn, đi tới nhìn mặt Hoa Kì: “Đứa nhỏ cuối cùng cũng cắt tóc rồi.”
Trang Hào ngồi trên ghế, theo thói quen nồi hút thuốc: “Ừ, chỉ tại chuyện lần trước mà liên lụy đến cậu ấy.”
“Cũng không thể làm gì hơn mà.” Mẹ Trang Hào nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này gia đình điều kiện bình thường chứ?”
Trang Hào nói: “Tạm được, cụ thể thế nào con cũng không biết nữa.”
Mẹ Trang Hào ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này giúp con rất nhiều, nếu con không bận gì thì nên dắt nó ra ngoài chơi một chút, ở trong này mãi không tốt đâu.”
Trang Hào hì hì cười: “Lời này của mẹ, thật quan tâm cậu ta như con đẻ vậy.”
“Không phải sao?” Mẹ Trang Hào chỉ vào chiếc bát ở trên bàn, bên trong còn dư hai, ba sợi mì: “Con lại cho cậu ấy ăn mì à, có keo kiệt quá không đấy?”
Trang Hào cười khổ nói: “Nửa đêm nửa hôm lấy đâu ra thức ăn cho cậu ấy ăn chứ?”
“Thật tệ quá mà.” Mẹ Trang Hào cười nói: “Đúng rồi, bác cả con hôm qua mới tới đấy.”
“Bác ấy tới làm gì vậy mẹ?” Trang Hào hỏi ngược lại.
“Còn vì chuyện gì nữa, vì chuyện mộ của bà nội con chứ gì nữa, đang muốn con cho thêm ít tiền.”
Trang Hào bình tĩnh nói: “Tưởng chuyện gì chứ, bà nội đối xử với con tốt mà, tiền này con nên bỏ ra.”
“Nói thì nói như thế, nhưng bác cả con, còn thêm bác hai và cô nhỏ nữa, giống một người trưởng bối sao? Đến đây để xem con có tiền hay không, trước kia lúc nhà chúng ta không có tiền, mẹ mượn họ có 50 tệ đi mua thuốc thôi mà họ cũng không chịu cho mượn, sợ chúng ta không trả nổi, đem tiền so với tính mạng con người còn quan trọng hơn, hiện tại thì tốt rồi, con có tiền, bây giờ còn dở trò đòi tiền của chúng ta.” Mẹ Trang Hào càng nói càng tức: “Nghĩ tới 50 tệ kia mẹ lại thấy tức, ba con lúc đầu đi nơi khác làm ăn, mẹ lại không dám nói với con, sợ con trở mặt với bọn họ, mượn mỗi 50 tệ cũng không cho, cuối cùng may mà chị con rút ra 20 tệ từ quỹ giúp mẹ. . . . . .”
“Chuyện cũ năm xưa mẹ còn nhớ tới làm gì?” Trang Hào bất đắc dĩ nói.
“Sao lại không nhớ? Mẹ cả đời đều nhớ đến bọn họ, lúc có chuyện thì tìm đến nhờ vả, yên bình lại giả vờ như không quen biết. Anh chị em gì chứ, tất cả chỉ như ao nước lã thôi, chuyện mộ phần, hoặc là mọi người chia đều, hoặc là giữ nguyên chỗ đó.” Mẹ Trang Hào càng nói càng kích động.
Trang Hào hít mũi một cái, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Mộ nhất định phải di dời, Thủy tiên sinh đã nói, di dời mộ sang hướng khác mới có lợi cho nhà chúng ta.”
“Hừ, cái đó chỉ là mê tín thôi.”
“Mê tín hay không thì con không biết, tóm lại con muốn mộ của bà phải ở chỗ tốt.”
Mẹ Trang Hào thở dài nói: “Mẹ không phải xót tiền, nhưng mà cứ nghĩ đến bọn họ là lại thấy giận, tưởng chúng ta là lũ ngốc mà lợi dụng.”
Trang Hào cười nói: “Mẹ đừng vì chuyện này mà tức giận.”
“Không phải là mẹ muốn nổi giận đâu, chỉ vì nghĩ đến lúc trước mà thấy không chịu được thôi, lại nói đến công việc của bác hai, lúc ấy bà nội bảo để mẹ đi làm chung, nhưng bác hai con không những chiếm cả xe mà ngay cả để mẹ làm người soát vé cũng không cho làm, nói mẹ là đàn bà không làm được, nhưng đến cuối cùng không phải soát vé là do cô của con làm sao! Thật là quá đáng mà!”
Trang Hào không muốn nói thêm chuyện đã qua, bởi vì anh cũng rất tức giận, mẹ mình bị người khác xỉ nhục nhiều năm như thế, thân làm con cũng thấy tức thay cho mẹ.
“Con trai à, nếu không phải con là người có tiền đồ, cả đời này mẹ vẫn bị bọn họ coi thường.” Mẹ Trang Hào có chút nghẹn ngào, nói tiếp: “Còn nữa, chồng cô con ra ngoài làm ăn vỡ nợ, về nhà lấy cô con ra trút giận, cô con bị đánh sưng hết cả mặt mũi, chạy đến khóc lóc với mẹ là chịu không nổi cứ đòi ly hôn. Mẹ ra mặt giúp, dượng con còn mắng um lên rồi đẩy ngã mẹ, mẹ muốn gọi cảnh sát nhưng cô của con nói sao? Sợ mẹ nằm viện, còn tiếc hai ba đồng tiền của mình, cuối cùng vẫn không ly hôn, giờ nhìn thấy mẹ chỉ biết đi đường vòng. . . . . .” Nói xong, Mẹ Trang Hào lại khóc.
“Ai nha, sao mẹ khóc nhiệt tình thế, chuyện đã qua nhớ lại làm gì.” Trang Hào căm tức nói: “Bác cả muốn để cho mình bao nhiêu mình cứ lấy, về sau đừng qua lại với bọn họ nữa là được.”
“Ai. . . . . . nhưng mẹ không chịu được.” Mẹ Trang Hào lau mặt, nói tiếp: “Hôm nay đến chỗ bác con một chuyến đi, mang theo cậu nhóc này nữa.”
“Hả ? Mang theo Hoa Kì đi làm gì?” Trang Hào kinh ngạc hỏi.
Mẹ Trang Hào nặn ra vẻ mỉm cười nói: “Dẫn cậu ta đi ngâm ngâm suối nước nóng, suối nước nóng chỗ bác con không tệ, nếu không phải vì ngại gặp bọn họ, mẹ cũng sẽ đến đấy tắm.”
Trang Hào lộ ra vẻ mặt u sầu: “Vốn hôm nay còn có việc khác, vì chuyện này mà phải đẩy lại sau.”
“Có chuyện gì? Nói mẹ nghe đi.”
Trang Hào liếc mắt: “Không có chuyện gì.”
“Có phải có bạn gái rồi hay không?” Mẹ Trang Hào gạt gạt, trêu ghẹo nói: “Nếu có bạn gái phải nói ngay cho mẹ biết, để mẹ thay con xem thử, nếu mà không vừa ý mẹ, sống chết mẹ cũng không để cô ta vào cửa đâu.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Thôi đi, không có chuyện đấy đâu. . . . . .” Trang Hào suy nghĩ một chút: “Trong đoàn xe của con, có một người trông rất được, ai ngờ cậu ấy lại thích nam, cùng một đứa bé ở chung một chỗ, mọi người đồn đại nhiều quá, con phải đi xem tính hình như thế nào.”
“Má ơi, cùng một đứa bé ư? Mẹ có biết cậu ta không?”
Trang Hào lắc đầu một cái: “Mẹ chưa gặp cậu ta đâu, cậu ta đi suốt mà.”
“Thật là. Mà con định tính sao đây?”
Trang Hào hơi cúi đầu nói: “Có thể nói sao, ngăn chứ, nhưng mà cậu ta rất thích đứa bé kia, mẹ cậu ta rất tức giận, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, trên thực tế chuyện này khiến hai gia đình rất căng thẳng.”
“Haiz, cũng thế, không ngăn được chỉ có thể tức giận.”
Trang Hào gật đầu một cái, còn nói: “Mẹ cậu ta bây giờ không buồn nhìn mặt cậu ấy, để mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm.”
“Biết trách ai bây giờ?” Mẹ Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Cha mẹ nào chẳng mong muốn con mình sống tốt chứ.”
Trang Hào bĩu môi cười nói: “Mẹ không có chuyện gì khác sao?”
“Không có.” Mẹ Trang Hào cười đùa nói.
“Vậy thì đi thôi, con chuẩn bị một chút nữa mang Hoa Kì đến chỗ bác cả.”
Mẹ Trang Hào kéo kéo quần áo, đứng dậy chỉ đống điểm tâm ở trên bàn nói: “Mẹ không biết cậu ấy cũng ở đây, nếu không đủ thì con dẫn cậu ấy ra ngoài ăn, ăn cái gì ngon ngon một chút.”
“Biết rồi mà.”
Mẹ Trang Hào soi gương chải chải lại tóc, sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ của Trang Hào.
Nghe được tiếng đóng cửa, Hoa Kì thở gấp, than: “Má ơi, giả bộ ngủ thật là quá khó chịu.”
“Đứng lên đi, anh dẫn em đi suối nước nóng mà bác cả nói.” Trang Hào cởi quần ngủ, lấy cái quần bò trong chăn ra mặc vào.
Hoa Kì nằm ở trên giường gạch, xoa mông nói: “Anh, lời anh vừa nói là sao?”
” Sao trăng gì, mau dậy đi.” Trang Hào cố ý đổi chủ đề, cúi đầu thắt dây lưng.
Hoa Kì cợt nhã ngồi dậy, mặc quần áo: “Anh, em đang nói chuyện lúc nãy mà.”
“Chuyện gì?” Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu.
Hoa Kì đưa tay chỉ đệm giường nói: “Anh, tối hôm qua em nằm mộng xuân, bây giờ chỗ kia ướt rồi.”
“Hả?” Trang Hào hết sức kinh ngạc, vội vàng đi tới vén chăn lên nhìn, phía trên ướt một mảng, Trang Hào chau mày nói: “Không có gì, em tự đi giặt là được rồi.”
Hoa Kì bĩu môi: “Em còn tưởng anh sẽ đánh em đấy.”
“ĐM, vì việc cỏn con này mà đánh em vậy anh chẳng phải là tên rảnh rỗi không có việc gì làm sao.” Trang Hào ngồi ở trên mép giường đi tất, nói: “Mà em đấy, đói khát như vậy sao, đã làm một trận rồi mà còn nằm mộng xuân.”
“Nói nhảm.” Hoa Kì mất hứng nói: “Tối hôm qua chỉ có anh thoải mái chứ em có thoải mái đâu.”
Trang Hào cười đùa nói: “Vậy nên khó chịu trong người à?”
“Thế thì sao chứ? Không thỏa mãn thì nằm mộng thôi, ai bảo phía sau không được an ủi.”
Trang Hào bạo phát: “Nghe ghê cả người.”
“Sao nào, có gan anh mở mồm nói lại xem.” Hoa Kì cười đứng lên, nâng eo trước sau dao động, nhị đệ giữa hai chân cũng đung đưa theo, chọc cười Trang Hào: “Đừng có đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, mau mặc quần áo thôi.”
Hoa Kì cười đùa nói: “Anh, anh cảm thấy của em có lớn không?” (Snoo: @_@)
“Có lớn hay không em cũng không dùng được.” Trang Hào vừa nói vừa cười.
Hoa Kì chân không bước xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lúc đang đi giày, Trang Hào luôn miệng nói: “Em lại không chịu đi tất, anh nói đến cả chục lần rồi, không đi tất sẽ ảnh hưởng đến chân đấy.”
“Nhưng mà em quen thế.”
“Quen gì mà quen.” Trang Hào trừng mắt liếc cậu một cái, xoay người đi đến chỗ hộc tủ lấy ra một đôi tất trắng, quay trở về lại ngồi xổm xuống, nắm chân Hoa Kì dặn dò: “Ngồi im nào.”
Trang Hào nâng chân Hoa Kì, giữ chặt chân không cho cậu làm loạn, chờ Trang Hào đi xong tất cho cậu, cậu giật giật đầu ngón chân: “Màu trắng rất dễ bẩn, em đi một ngày là bẩn ngay.”
“Đi đi, ấm là được rồi” Trang Hào cầm lấy áo vét tông khoác lên người: “Không cần đánh răng rửa mặt nữa, đến chỗ bác cả rồi làm.” Trang Hào cầm chìa khóa ở trên bàn, Hoa Kì vội vàng đi giày vào đuổi theo.
Bác cả Trang Hào ngày trước mở hồ tắm, sau này ăn nên làm ra xây một khu suối nước trong làng du lịch, thật ra nơi đó cũng không lớn, tới tới lui lui chỉ có hơn hai mươi hồ, nhưng giá vé vào cửa lại rất đắt, mỗi lượt 100 tệ, từ sáng sớm đã có cả hàng dài cô chú già đứng chờ ở cửa rồi.
Hoa Kì cùng Trang Hào đi đúng mùa du lịch, đã sắp mười hai giờ trưa, hai người đi ăn ở một cửa hàng nhỏ, sau đó mới đi đến suối nước nóng.
Hoa Kì nhìn thấy bác của Trang Hào cảm giác đầu tiên đúng là, người đàn ông này thật là đen, vóc dáng lại cao, thân thể vô cùng tráng, quả thật Lý Quỳ tái thế sao!
Trang Hào cùng bác mình hàn huyên đôi câu, sau đó mang theo Hoa Kì đi vào, lúc này, Hoa Kì nhỏ giọng hỏi một câu: “Bác cả anh hình như là người có tiền.”
Trang Hào gật đầu một cái: “Có rất nhiều tiền .”
“Trang Hào tới rồi à.” Trong phòng mọi người chen lấn không ít, chồng cô nhỏ nói chuyện với Trang Hào, bên cạnh hắn còn đi theo hai ba bé trai, Trang Hào đi tới nói: “Ừ, dượng cũng tới à?”
“Ừ, tới cũng lâu rồi.” Chồng cô nhỏ liếc nhìn Hoa Kì: “Đây là ai vậy?”
Trang Hào quay người lại kéo tay áo Hoa Kì, Hoa Kì vội vàng đi tới: “Hoa Kì, đây là dượng của anh, còn đó là bác hai và bác ba.”
Hoa Kì theo Trang Hào giới thiệu chào mỗi người, sau đó đi theo Trang Hào thay quần áo.
Trong lúc Hoa Kì thay quần hỏi: “Anh, em cùng người nhà anh gặp mặt. Sau này vào cửa có cần giả thẹn thùng với bọn họ hay không?”
Trang Hào sửng sốt: “Cút đi.”
Hoa Kì đi đến chỗ suối nước nóng, nhìn khá là mới, đặc biệt đây lại là khu du lịch lộ thiên, vừa ra đến nơi đã thấy rét run cầm cập, nhưng những thứ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình Hoa Kì, không bỏ xót nơi nào, đi qua chỗ rửa chân, chỗ bể nước nóng, chỗ nào cũng nhìn dáo dác liên tục.
“Đi vào chờ một lát, chỗ này vừa mới bơm nước.” Trang Hào bỏ khăn tắm bên hông xuống, mặc quần bơi thì phải vào bên trong, mới vừa bước một bước, chỉ nghe thấy Hoa Kì la ầm lên: “Anh xem chỗ đó kìa.”
Trang Hào theo Hoa Kì chỉ, trên đó viết: “Uyên ương nghịch nước” .
“Anh, chúng ta đi chỗ đó đi, cũng không có ai cả, chỗ này nhiều người chen lấn quá.” Hoa Kì nói.
Trang Hào bất đắc dĩ rút chân về, đi theo Hoa Kì đến hồ tắm uyên ương kia, đến bên cạnh, Hoa Kì không đợi Trang Hào nói liền nhảy vào trong hồ, chỉ nghe một tiếng kêu thê thảm, Trang Hào vội vàng lôi Hoa Kì ra khỏi hồ, mắng: “Em là đồ ngu à, nước vừa mới đun, cũng phải lúc nữa mới hạ nhiệt .”
Hoa Kì nhảy vào trong thời gian rất ngắn nhưng lúc đi ra cặp chân đã nóng đỏ lên rồi, vậy mà Hoa Kì lại che mông, khổ sở nói: “Con mẹ nó chứ, nước này quá nóng rồi, nóng đến cái mông em cũng đau luôn.”
Trang Hào dở khóc dở cười, giơ chân đá Hoa Kì một cái: “Nhỏ giọng một tí đi.”
Hoa Kì vừa xoa mông vừa cười nói: “Anh, chúng ta chơi uyên ương nghịch nước nhé.”
Vẫn là câu nói kia, nếu như Hoa Kì là con gái, Trang Hào không nói hai lời nhất định sẽ cưới cậu làm vợ.
Hoa Kì nghe Trang Hòa nói câu ‘Làm sao em biết anh không thích em?’, khiến trong lòng cậu vang như sấm dậy, lại càng gào thét trong ngực Trang Hào, mới đầu Trang Hào còn sờ đầu an ủi Hoa Kì, lúc sau đã mất kiên nhẫn, nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng cho anh, khóc nữa anh đánh em bây giờ.”
Hoa Kì nhất thời im bặt, đôi tay ôm Trang Hào càng chặt hơn.
Trang Hào cười mắng: “Con mẹ cậu, không mắng thì không chịu yên phải không?”
Lúc này Hoa Kì mới từ ngẩng đầu lên khỏi ngực Trang Hào, hai mắt đỏ bừng nói: “Anh xuống tay quá độc ác, em chưa bao giờ bị đánh như vậy đâu.”
Trang Hào giơ tay lên xoa xoa cái đầu trọc của cậu, cười nói: “Bản thân mình làm lại còn kêu.” Nói xong, Trang Hào buông Hoa Kì ra, hỏi “Buổi tối đã ăn cơm chưa?”
Hoa Kì lắc đầu một cái: “Cả ngày vẫn chưa ăn, luôn ngồi trong phòng đợi anh tới.”
Trang Hào cười khổ nói: “Em đúng là tên ngốc mà.” Trang Hào đi tới cửa, kéo cửa ra nói: “Ngồi chờ anh ở đây đi, anh đi làm gì đó cho em ăn.”
Trang Hào đi ra ngoài, Hoa Kì vội vàng đuổi theo: “Em muốn đi cùng anh cơ.”
Trang Hào không có từ chối, hai người cùng nhau ra khỏi phòng nghỉ.
Đoàn xe vẫn còn sáng đèn, lúc dẩy cửa vào, bên trong có một ông chú mặc đồng phục đang chuẩn bị nấu rượu, ông chú thấy Trang Hào vào cửa, vội vàng đứng lên: “Cậu đã tới rồi?”
Trang Hào khoát tay áo: “Chú bận rộn rồi, cháu chỉ đến lấy ít đồ ăn thôi.”
Ông chú gật đầu một cái, tự động nhường chỗ cho hai người.
Trang Hào lấy mòn ăn từ trong lò vi sóng ra, lại từ trong ngăn kéo lấy hai quả trứng gà cùng một gói mì sợi, quay đầu lại hỏi nói: “Một gói đủ không?”
Hoa Kì liên tục không ngừng gật đầu: “Đủ rồi.”
Trang Hào cười cho nước vào nồi, nước sôi liền thả mì vào.
“Để tôi đi lấy thêm than.” Ông chú đột nhiên lên tiếng nói.
Trang Hào quay đầu lại nhìn ông ta một cái: “Đúng rồi, tối hôm nay trời rất lạnh, chú lấy thêm tí than ngủ cho ấm.”
“Được.” Ông chú cầm thùng sắt ra khỏi phòng.
Trang Hào quay người lại, đập một quả trứng gà vào nồi.
Hoa Kì thấy trong phòng không còn ai khác, đột nhiên xông tới ôm lưng Trang Hào, nhỏ giọng nói: “Anh, anh vừa mới nói thích em đúng không?”
Trang Hào nhìn chằm chằm vào trong nồi, nhỏ giọng nói: “Đừng làm rộn, sẽ có người nhìn thấy đấy.”
“Không có chuyện gì, ôm một lát thôi.” Hoa Kì dựa đầu trên lưng Trang Hào: “Anh, anh đang nghĩ gì vậy?”
Trang Hào hỏi ngược lại: “Vậy em đang nghĩ gì?”
“Anh thích em thật không, nếu thích thật thì chúng ta qua lại đi?” Hoa Kì nói bình thản như nước, mà Trang Hào nghe được thất kinh, vội vàng nói: “Mấy lời này để trong bụng là được rồi.”
Hoa Kì ôm Trang Hào, tay hơi run lên, sau đó từ từ buông lỏng ra, lúc Hoa Kì bỏ tay khỏi người Trang Hào thì tự nhiên anh lại giữa chặt lấy tay cậu, mạnh mẽ kéo cậu ôm lấy mình: “Đừng có suy nghĩ linh tinh cả ngày như thế.”
Hoa Kì nắm chặt lấy tay anh, nhe răng cười nói: “Anh không sợ người khác nhìn thấy à?”
“Thấy thì thấy, quan tâm đến họ nhìn làm gì?” Trang Hào dùng đũa đảo đều trong nồi, thấy mì đã chín, Trang Hào đổ vào trong bát to: “Cả đời, anh chỉ nấu cho mỗi mẹ anh ăn, bây giờ đến lượt em, nhưng mà từ đó đến giờ anh chỉ biết nấu mỗi món này thôi.”
Hoa Kì buông tay ra, nhìn bát mì đặt ở trên bàn, trêu ghẹo nói: “Em thấy nó rất khó ăn đấy.”
Trang Hào cười nói: “Không ăn thì thôi.” Trang Hào rửa tay: “Để anh bưng đi.” Nói xong mở cửa ra khỏi phòng trà.
Hoa Kì vội vàng bưng chén đi theo ra ngoài, phòng trà lại trở nên vắng vẻ, Hoa Kì nhanh chân đi theo Trang Hào, nhỏ giọng hỏi “Anh, ông chú sửa xe lúc nãy cố tình tránh đi có phải không? Nếu không thì sao bây giờ vẫn chưa về?”
Trang Hào nhìn cậu: “Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, chỗ lấy than không gần đây đâu.”
Trở về phòng nghỉ, Hoa Kì ngồi ăn mì tôm, bát mì thế mà ăn rất ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cười đùa nói: “Anh, anh nấu mì thật là siêu.”
Trang Hào cười cười, ngồi trên giường gạch cởi áo lông cừu, ngáp dài: “Ăn hết đi, xong rồi ngủ sớm, sáng mai còn nhiều việc lắm.”
“À ừ nhỉ” Hoa Kì cúi đầu ăn thật nhanh.
“Đúng rồi.” Trang Hào nhìn chăm chú vào Hoa Kì, dò hỏi: “Quần áo này em lấy ở đâu ra đấy?”
Hoa Kì liếc nhìn quần áo trên người mình, nhẹ giọng nói: “Chương Thỉ cho em mượn.”
Trang Hào thở dài: “Về sau đứng có làm mấy việc đấy nữa, anh ta nói gì em cũng tin là thật à?”
Hoa Kì uất ức nói: “Biết rồi, bảo đảm không có lần sau.”
Trang Hào quan sát Hoa Kì, cười nói: “Sao em mặc vào lại khó coi thế nhỉ.”
“Hả? Không phải như vậy chứ” Hoa Kì vội vàng đứng dậy, xoay xoay mấy cái: “Bọn họ đều khen đẹp mà, em có thấy xấu đâu.”
“Không tệ cái rắm, chẳng lẽ anh lại đi nói dối em.” Trang Hào cởi giày ngồi xếp bằng trên giường gạch: “So với trước kia chả đẹp hơn tí nào cả.”
Hoa Kì tự nói: “Hay là thay bộ khác mặc cho thoải mái nhỉ.”
Trang Hào vẫn cười, cho đến khi Hoa Kì ăn hết bát mì vỗ cái bụng nói: “Cuối cùng cũng no, cả ngày hôm nay em chỉ được gặm mỗi hai cái cánh vịt cay.”
Trang Hào híp mắt cười nói: “Đáng đời em.” Nói xong, Trang Hào xoay người lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp quà màu đỏ: “Hôm qua người khác tặng ít đồ, nhà anh lại chẳng có trẻ con, cho em chơi vậy.”
Trang Hào cầm trong tay là một hộp kẹo lớn, đủ các loại vị.
Hoa Kì nhìn thấy, hai mắt sáng lên: “Là kẹo à? Em từ bé đã thích ăn rồi, em cũng thích hãng này.” Hoa Kì nhận lấy gói quà từ trong tay anh, mở ra lấy một cái, lúc ăn Trang Hào cười nói: “Em không sợ no chết à, vừa mới ăn mì xong mà đã ăn cái này ngay rồi.”
Hoa Kì nói lầm bầm: “Cả đời em có 3 thứ để yêu, một là tiền, hai là ăn, ba là đàn ông.” Hoa Kì đột nhiên ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ sung: “À, là yêu anh.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Được rồi, cởi quần áo lên giường ngủ đi.” Trang Hào xoay người lại, chăn đã được trải ra, cởi quần áo chui vào chăn, Hoa Kì đứng trên đất vừa cởi vừa ăn, ném đồ ăn vặt sang một bên, chui vào chăn, rúc ngay vào ngực Trang Hào.
Trang Hào không nói gì, đưa tay tắt đèn.
Đèn tắt, ngoài phòng tiếng gió hình như ngày càng mạnh, ào ào thổi qua cửa sổ, không khỏi làm người ta rét run.
Hai người ôm nhau không nói gì cả, Trang Hào có chút không quen, thường ngày vào lúc này, Hoa Kì đều sẽ chủ động nói ‘Anh, em muốnnnnn~’, mà hôm nay lại im lặng khác thường.
Hai ngày nay Trang Hào cũng mãi làm việc trong đoàn xe, không rảnh để ý mấy chuyện này, buối tối còn được yên tĩnh một lát lại nghĩ đến người đang nằm trong chăn, phía dưới cảm thấy nóng ran, phản ứng mãnh liệt, buổi tối hôm qua làm có mỗi một lần, nghĩ tới đây, Trang Hào bất tri bất giác liền cứng rắn.
Hoa Kì an tĩnh nằm trong ngực Trang Hào, hô hấp đều đều giả vờ ngủ thiếp đi, cảm thấy rất tự đắc, Trang Hào đợi năm sáu phút cũng không thấy Hoa Kì có động tĩnh gì, lúc này mới lên tiếng nói: “Hoa tiểu cẩu, ngủ rồi à?”
“Không có.”
Trang Hào ho khan hai tiếng: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả, chuẩn bị ngủ thôi.”
Trang Hào à một tiếng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh rất muốn làm, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định mặc kệ, nhắm mắt lại không nghĩ gì nữa, tập trung ngủ, nhưng mà sau khi nhắm mặt lại, móng chó của Hoa Kì lại bắt đầu không chịu an phận, ở trên người anh vô tình hoặc cố ý nhóm lên lửa, một lúc thì sờ ngực, một lúc lại sờ eo.
Trang Hào thật không chịu được trêu chọc như vậy, nhiều lần giãy giụa, cuối cùng giơ tay lên bắt đầu vuốt ve đầu trọc của Hoa Kì, sau đó dùng sức ấn xuống , ai ngờ Hoa Kì đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Anh, anh cứ sờ đầu em làm gì?”
Trong nhà mặc dù tối đến mức không nhìn thấy tay, nhưng Trang Hào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng giả vờ của Hoa Kì, cợt nhã: “Ngậm miệng lại.” Trang Hào dùng sức ấn đầu Hoa Kì xuống, nhưng Hoa Kì cũng nhất định không chịu nằm yên, hai người cứ như vậy đưa đưa đẩy đẩy, một lát sau, Hoa Kì đột nhiên lên tiếng nói: “Anh, mông của em bị thương rồi, bị anh đá nhiều quá, hôm nay không để anh làm được rồi.”
Trang Hào trong lòng tràn đầy hỏa khí, sớm biết vậy đã nhẹ chân một chút rồi.
“Nhưng mà, em có thể dùng miệng mà.” Nói xong, Hoa Kì liền chui xuống, cách quần lót trêu chọc, một lúc sau, quần lót đã bị thấm ướt, Hoa Kì kéo quần lót Trang Hào xuống, cảm giác nhị đệ nháy mắt bắn ra ngoài, cậu không chút do dự nhét vào trong miệng, Trang Hào a một tiếng giật mình, Hoa Kì nháy mắt đẩy nhanh tốc độ.
Một lúc sau, Trang Hào giảm dần tốc độ, anh mãnh liệt đứng dậy áp Hoa Kì xuống dưới thân, đè ép đầu Hoa Kì bắt đầu nhanh chóng đẩy thật nhanh.
Hoa Kì ngửa cổ, đem hầu kết ép xuống, nhịn được khoảng năm sau phút quai hàm cũng bắt đầu ê ẩm, cậu đẩy Trang Hào một cái, lúc này Trang Hào mới rời khỏi miệng Hoa Kì: “Sao vậy?”
Hoa Kì thở hổn hển nói: “Anh định phát nát miệng em đấy à?”
Trang Hào cười khổ nói: “Câm miệng. . . . . . Không đúng, há miệng ra, sắp xong rồi.” Nói xong, ép xuống lần nữa, lần này tốc độ so với lần trước còn nhanh hơn, Hoa Kì cẩn thận há miệng, chỉ sợ răng vập phải cái đó của Trang Hào.
“Aaaaa.” Trang Hào đột nhiên kêu ra tiếng, sau đấy liền bắn ra.
Hoa Kì sợ tất cả tinh dịch trôi tuột vào họng, vội vàng đẩy Trang Hào ra, như vậy có thể giữ lại trong miệng, sau khi làm xong, Trang Hào liền lôi Hoa Kì ra khỏi chăn, ôm trong ngực nói: “Có mệt hay không?”
Hoa Kì không lên tiếng.
Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu, trong bóng tố, cặp mắt đột nhiên vụt sáng, Trang Hào lại nói: “Anh đang hỏi em đấy.”
Hoa Kì như cũ không chịu lên tiếng, mà lúc này Trang Hào lại muốn nói chuyện, Hoa Kì đột nhiên tới gần.
Trang Hào híp mắt cười, cho là Hoa Kì muốn hôn thôi, đương nhiên lại sát gần cậu hôn, ai ngờ miệng vừa mới mở, một dòng dòng tinh dịch từ miệng cậu chui vào mồm anh, Trang Hào chau mày, vội vàng đẩy Hoa Kì ra nói: “Con mẹ cậu, cậu vừa cho tôi ăn gì đấy hả?” (Snoo: =))))))))))))))). Thông minh ghê cơ)
Hoa Kì đem phần lớn chất lỏng đưa vào miệng Trang Hào, phần còn lại thì tự nuốt, chép chép miệng nói: “Con trai của anh đấy.” (Snoo: hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà. Uhuhuhu)
Trang Hào chán ghét chùi miệng: “Hoa tiểu cẩu em lại muốn ăn đòn à?”
Hoa Kì cợt nhã nói: “Chính là con của anh, sợ gì chứ, em muốn cho anh nếm thử mà.”
“Em muốn uống thì uống, còn bắt anh uống làm gì, em cố ý à.” trong miệng Trang Hào đầy mùi tinh dịch, anh thật hận không đem Hoa Kì đánh cho một trận tơi bời được.
Hoa Kì vỗ vỗ miệng, hài lòng chui vào trong chăn, cười nói: “Uống no rồi, ngủ đây.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, em cố tình trả thù anh đúng không.” Trang Hào mắng.
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Ai bảo anh đá em chứ.”
“ĐM, em chờ đấy, chờ cái mông em khỏi, ông đây nhất định chơi chết em.” Trang Hào bị tức đến váng đầu, cũng không đoái hoài tới vô sỉ không vô sỉ: “Đến lúc đó đừng có mà cầu xin anh tha thứ.”
Hoa Kì lắc đầu nói: “Cầu còn không được.”
Trang Hào giận quá hóa cười: “ĐM, thật đáng chết mà.”
“Em đây rất có phẩm vị mà, người bình thường còn lâu mơi được thưởng thức.” Hoa Kì lè lưỡi liếm ngực Trang Hào một cái, Trang Hào đưa tay bắt lấy: “Em lmuốn bị thao đúng không? Cái mông không đau phải không?”
Hoa Kì vội vàng nói: “Đau mà, em ngủ đây.”
Trang Hào thoải mái thở dốc một hơi, vừa nãy mới bắn ra, Trang Hào cảm thấy rất kích thích, mặc dù Hoa Kì là nam, nhưng anh lại cảm thấy rất thoải mái, trước nay chưa hề cảm thấy như vậy.
“Anh” Hoa Kì đột nhiên lên tiếng gọi.
“Hả? Cái gì?”
Hoa Kì nhỏ giọng nói: “Anh biết Trần Hổ sao?”
Trang Hào sửng sốt: “Em đột nhiên nhắc đến hắn làm gì?”
“Không có gì, em chỉ muốn biết anh có biết hắn ta hay không, Tôn Tử từng nói, hắn tên là Trần Hổ, trước kia đã từng có qua lại với Bàng Suất.”
Trang Hào suy nghĩ một chút: “Nhớ không ra, nhưng mà cứ để chuyện này cho anh giải quyết.”
“Bàng Suất không phải nói hắn cũng muốn tham dự sao?”
Trang Hào cười nói: “Thằng nhóc ngốc, Bàng Suất nói chỉ là bề ngoài mà thôi, hắn đã tự mình ra tay lâu rồi, nhưng mà hắn vẫn là con cá nhỏ, đang phải ẩn núp sau lưng con cá lớn.”
“Cá lớn? Ai vậy?” Hoa Kì nghi ngờ hỏi.
Trang Hào lắc đầu một cái: “Anh không biết, Bàng Suất cũng không biết, cho nên anh vẫn đang chờ, chắc hắn đang ngồi yên lặng theo dõi.”
“Vậy anh sẽ làm gì?”
Trang Hào gật đầu một cái: “Không biết, cái gì tới thì tự ứng phó thôi.”
Tối hôm đó Hoa Kì nằm mơ, lại còn là mộng xuân nữa, người trong mộng không thấy rõ mặt, nhưng cậu nhớ thân thể của người ấy thật đặc biệt, người nọ dáng người cường tráng, eo ếch rõ ràng, cái mông tròn vểnh lên, bắp đùi tráng kiện, rắn chắc, trong giấc mộng người ấy đang ra sức cầy cấy trên người cậu, từng cái nặng nề hữu lực, khiến cho cậu thể nghiệm đủ loại cảm giác.
Đang lúc Hoa Kì muốn đem giấc mộng kéo dài tiếp, đột nhiên cửa vang lên tiếng gõ, đánh thức cậu tỉnh dậy từ trong mộng, cậu mở mắt, liếc nhìn người đang nằm bên cạnh mình đã tỉnh, nhỏ giọng hỏi “Ai tới vậy?”
Trang Hào có chút thất kinh: “Mẹ anh về.” Trang Hào hốt hoảng mặc quần áo, còn không quên dặn dò: “Nằm đàng hoàng trong chăn, giả bộ ngủ đi.”
Hoa Kì vội vàng nhắm hai mắt lại.
Trang Hào mặc quần áo tử tế nhảy xuống giường, chạy nhanh ra mở cửa.
“Sao bây giờ con mới chịu ra mở cửa?” Mẹ Trang Hào giơ điểm tâm lên, đi vào phòng thuận thế nằm trên giường, cả kinh nói: “Ai vậy?”
Trang Hào cười nói: “Hoa Kì.”
“Ơ, đứa nhỏ này hôm qua sao lại ngủ cùng con.” Mẹ Trang Hào để bữa sáng ở trên bàn, đi tới nhìn mặt Hoa Kì: “Đứa nhỏ cuối cùng cũng cắt tóc rồi.”
Trang Hào ngồi trên ghế, theo thói quen nồi hút thuốc: “Ừ, chỉ tại chuyện lần trước mà liên lụy đến cậu ấy.”
“Cũng không thể làm gì hơn mà.” Mẹ Trang Hào nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này gia đình điều kiện bình thường chứ?”
Trang Hào nói: “Tạm được, cụ thể thế nào con cũng không biết nữa.”
Mẹ Trang Hào ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này giúp con rất nhiều, nếu con không bận gì thì nên dắt nó ra ngoài chơi một chút, ở trong này mãi không tốt đâu.”
Trang Hào hì hì cười: “Lời này của mẹ, thật quan tâm cậu ta như con đẻ vậy.”
“Không phải sao?” Mẹ Trang Hào chỉ vào chiếc bát ở trên bàn, bên trong còn dư hai, ba sợi mì: “Con lại cho cậu ấy ăn mì à, có keo kiệt quá không đấy?”
Trang Hào cười khổ nói: “Nửa đêm nửa hôm lấy đâu ra thức ăn cho cậu ấy ăn chứ?”
“Thật tệ quá mà.” Mẹ Trang Hào cười nói: “Đúng rồi, bác cả con hôm qua mới tới đấy.”
“Bác ấy tới làm gì vậy mẹ?” Trang Hào hỏi ngược lại.
“Còn vì chuyện gì nữa, vì chuyện mộ của bà nội con chứ gì nữa, đang muốn con cho thêm ít tiền.”
Trang Hào bình tĩnh nói: “Tưởng chuyện gì chứ, bà nội đối xử với con tốt mà, tiền này con nên bỏ ra.”
“Nói thì nói như thế, nhưng bác cả con, còn thêm bác hai và cô nhỏ nữa, giống một người trưởng bối sao? Đến đây để xem con có tiền hay không, trước kia lúc nhà chúng ta không có tiền, mẹ mượn họ có 50 tệ đi mua thuốc thôi mà họ cũng không chịu cho mượn, sợ chúng ta không trả nổi, đem tiền so với tính mạng con người còn quan trọng hơn, hiện tại thì tốt rồi, con có tiền, bây giờ còn dở trò đòi tiền của chúng ta.” Mẹ Trang Hào càng nói càng tức: “Nghĩ tới 50 tệ kia mẹ lại thấy tức, ba con lúc đầu đi nơi khác làm ăn, mẹ lại không dám nói với con, sợ con trở mặt với bọn họ, mượn mỗi 50 tệ cũng không cho, cuối cùng may mà chị con rút ra 20 tệ từ quỹ giúp mẹ. . . . . .”
“Chuyện cũ năm xưa mẹ còn nhớ tới làm gì?” Trang Hào bất đắc dĩ nói.
“Sao lại không nhớ? Mẹ cả đời đều nhớ đến bọn họ, lúc có chuyện thì tìm đến nhờ vả, yên bình lại giả vờ như không quen biết. Anh chị em gì chứ, tất cả chỉ như ao nước lã thôi, chuyện mộ phần, hoặc là mọi người chia đều, hoặc là giữ nguyên chỗ đó.” Mẹ Trang Hào càng nói càng kích động.
Trang Hào hít mũi một cái, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Mộ nhất định phải di dời, Thủy tiên sinh đã nói, di dời mộ sang hướng khác mới có lợi cho nhà chúng ta.”
“Hừ, cái đó chỉ là mê tín thôi.”
“Mê tín hay không thì con không biết, tóm lại con muốn mộ của bà phải ở chỗ tốt.”
Mẹ Trang Hào thở dài nói: “Mẹ không phải xót tiền, nhưng mà cứ nghĩ đến bọn họ là lại thấy giận, tưởng chúng ta là lũ ngốc mà lợi dụng.”
Trang Hào cười nói: “Mẹ đừng vì chuyện này mà tức giận.”
“Không phải là mẹ muốn nổi giận đâu, chỉ vì nghĩ đến lúc trước mà thấy không chịu được thôi, lại nói đến công việc của bác hai, lúc ấy bà nội bảo để mẹ đi làm chung, nhưng bác hai con không những chiếm cả xe mà ngay cả để mẹ làm người soát vé cũng không cho làm, nói mẹ là đàn bà không làm được, nhưng đến cuối cùng không phải soát vé là do cô của con làm sao! Thật là quá đáng mà!”
Trang Hào không muốn nói thêm chuyện đã qua, bởi vì anh cũng rất tức giận, mẹ mình bị người khác xỉ nhục nhiều năm như thế, thân làm con cũng thấy tức thay cho mẹ.
“Con trai à, nếu không phải con là người có tiền đồ, cả đời này mẹ vẫn bị bọn họ coi thường.” Mẹ Trang Hào có chút nghẹn ngào, nói tiếp: “Còn nữa, chồng cô con ra ngoài làm ăn vỡ nợ, về nhà lấy cô con ra trút giận, cô con bị đánh sưng hết cả mặt mũi, chạy đến khóc lóc với mẹ là chịu không nổi cứ đòi ly hôn. Mẹ ra mặt giúp, dượng con còn mắng um lên rồi đẩy ngã mẹ, mẹ muốn gọi cảnh sát nhưng cô của con nói sao? Sợ mẹ nằm viện, còn tiếc hai ba đồng tiền của mình, cuối cùng vẫn không ly hôn, giờ nhìn thấy mẹ chỉ biết đi đường vòng. . . . . .” Nói xong, Mẹ Trang Hào lại khóc.
“Ai nha, sao mẹ khóc nhiệt tình thế, chuyện đã qua nhớ lại làm gì.” Trang Hào căm tức nói: “Bác cả muốn để cho mình bao nhiêu mình cứ lấy, về sau đừng qua lại với bọn họ nữa là được.”
“Ai. . . . . . nhưng mẹ không chịu được.” Mẹ Trang Hào lau mặt, nói tiếp: “Hôm nay đến chỗ bác con một chuyến đi, mang theo cậu nhóc này nữa.”
“Hả ? Mang theo Hoa Kì đi làm gì?” Trang Hào kinh ngạc hỏi.
Mẹ Trang Hào nặn ra vẻ mỉm cười nói: “Dẫn cậu ta đi ngâm ngâm suối nước nóng, suối nước nóng chỗ bác con không tệ, nếu không phải vì ngại gặp bọn họ, mẹ cũng sẽ đến đấy tắm.”
Trang Hào lộ ra vẻ mặt u sầu: “Vốn hôm nay còn có việc khác, vì chuyện này mà phải đẩy lại sau.”
“Có chuyện gì? Nói mẹ nghe đi.”
Trang Hào liếc mắt: “Không có chuyện gì.”
“Có phải có bạn gái rồi hay không?” Mẹ Trang Hào gạt gạt, trêu ghẹo nói: “Nếu có bạn gái phải nói ngay cho mẹ biết, để mẹ thay con xem thử, nếu mà không vừa ý mẹ, sống chết mẹ cũng không để cô ta vào cửa đâu.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Thôi đi, không có chuyện đấy đâu. . . . . .” Trang Hào suy nghĩ một chút: “Trong đoàn xe của con, có một người trông rất được, ai ngờ cậu ấy lại thích nam, cùng một đứa bé ở chung một chỗ, mọi người đồn đại nhiều quá, con phải đi xem tính hình như thế nào.”
“Má ơi, cùng một đứa bé ư? Mẹ có biết cậu ta không?”
Trang Hào lắc đầu một cái: “Mẹ chưa gặp cậu ta đâu, cậu ta đi suốt mà.”
“Thật là. Mà con định tính sao đây?”
Trang Hào hơi cúi đầu nói: “Có thể nói sao, ngăn chứ, nhưng mà cậu ta rất thích đứa bé kia, mẹ cậu ta rất tức giận, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, trên thực tế chuyện này khiến hai gia đình rất căng thẳng.”
“Haiz, cũng thế, không ngăn được chỉ có thể tức giận.”
Trang Hào gật đầu một cái, còn nói: “Mẹ cậu ta bây giờ không buồn nhìn mặt cậu ấy, để mặc cậu ấy muốn làm gì thì làm.”
“Biết trách ai bây giờ?” Mẹ Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Cha mẹ nào chẳng mong muốn con mình sống tốt chứ.”
Trang Hào bĩu môi cười nói: “Mẹ không có chuyện gì khác sao?”
“Không có.” Mẹ Trang Hào cười đùa nói.
“Vậy thì đi thôi, con chuẩn bị một chút nữa mang Hoa Kì đến chỗ bác cả.”
Mẹ Trang Hào kéo kéo quần áo, đứng dậy chỉ đống điểm tâm ở trên bàn nói: “Mẹ không biết cậu ấy cũng ở đây, nếu không đủ thì con dẫn cậu ấy ra ngoài ăn, ăn cái gì ngon ngon một chút.”
“Biết rồi mà.”
Mẹ Trang Hào soi gương chải chải lại tóc, sau đó đi ra khỏi phòng nghỉ của Trang Hào.
Nghe được tiếng đóng cửa, Hoa Kì thở gấp, than: “Má ơi, giả bộ ngủ thật là quá khó chịu.”
“Đứng lên đi, anh dẫn em đi suối nước nóng mà bác cả nói.” Trang Hào cởi quần ngủ, lấy cái quần bò trong chăn ra mặc vào.
Hoa Kì nằm ở trên giường gạch, xoa mông nói: “Anh, lời anh vừa nói là sao?”
” Sao trăng gì, mau dậy đi.” Trang Hào cố ý đổi chủ đề, cúi đầu thắt dây lưng.
Hoa Kì cợt nhã ngồi dậy, mặc quần áo: “Anh, em đang nói chuyện lúc nãy mà.”
“Chuyện gì?” Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu.
Hoa Kì đưa tay chỉ đệm giường nói: “Anh, tối hôm qua em nằm mộng xuân, bây giờ chỗ kia ướt rồi.”
“Hả?” Trang Hào hết sức kinh ngạc, vội vàng đi tới vén chăn lên nhìn, phía trên ướt một mảng, Trang Hào chau mày nói: “Không có gì, em tự đi giặt là được rồi.”
Hoa Kì bĩu môi: “Em còn tưởng anh sẽ đánh em đấy.”
“ĐM, vì việc cỏn con này mà đánh em vậy anh chẳng phải là tên rảnh rỗi không có việc gì làm sao.” Trang Hào ngồi ở trên mép giường đi tất, nói: “Mà em đấy, đói khát như vậy sao, đã làm một trận rồi mà còn nằm mộng xuân.”
“Nói nhảm.” Hoa Kì mất hứng nói: “Tối hôm qua chỉ có anh thoải mái chứ em có thoải mái đâu.”
Trang Hào cười đùa nói: “Vậy nên khó chịu trong người à?”
“Thế thì sao chứ? Không thỏa mãn thì nằm mộng thôi, ai bảo phía sau không được an ủi.”
Trang Hào bạo phát: “Nghe ghê cả người.”
“Sao nào, có gan anh mở mồm nói lại xem.” Hoa Kì cười đứng lên, nâng eo trước sau dao động, nhị đệ giữa hai chân cũng đung đưa theo, chọc cười Trang Hào: “Đừng có đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, mau mặc quần áo thôi.”
Hoa Kì cười đùa nói: “Anh, anh cảm thấy của em có lớn không?” (Snoo: @_@)
“Có lớn hay không em cũng không dùng được.” Trang Hào vừa nói vừa cười.
Hoa Kì chân không bước xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lúc đang đi giày, Trang Hào luôn miệng nói: “Em lại không chịu đi tất, anh nói đến cả chục lần rồi, không đi tất sẽ ảnh hưởng đến chân đấy.”
“Nhưng mà em quen thế.”
“Quen gì mà quen.” Trang Hào trừng mắt liếc cậu một cái, xoay người đi đến chỗ hộc tủ lấy ra một đôi tất trắng, quay trở về lại ngồi xổm xuống, nắm chân Hoa Kì dặn dò: “Ngồi im nào.”
Trang Hào nâng chân Hoa Kì, giữ chặt chân không cho cậu làm loạn, chờ Trang Hào đi xong tất cho cậu, cậu giật giật đầu ngón chân: “Màu trắng rất dễ bẩn, em đi một ngày là bẩn ngay.”
“Đi đi, ấm là được rồi” Trang Hào cầm lấy áo vét tông khoác lên người: “Không cần đánh răng rửa mặt nữa, đến chỗ bác cả rồi làm.” Trang Hào cầm chìa khóa ở trên bàn, Hoa Kì vội vàng đi giày vào đuổi theo.
Bác cả Trang Hào ngày trước mở hồ tắm, sau này ăn nên làm ra xây một khu suối nước trong làng du lịch, thật ra nơi đó cũng không lớn, tới tới lui lui chỉ có hơn hai mươi hồ, nhưng giá vé vào cửa lại rất đắt, mỗi lượt 100 tệ, từ sáng sớm đã có cả hàng dài cô chú già đứng chờ ở cửa rồi.
Hoa Kì cùng Trang Hào đi đúng mùa du lịch, đã sắp mười hai giờ trưa, hai người đi ăn ở một cửa hàng nhỏ, sau đó mới đi đến suối nước nóng.
Hoa Kì nhìn thấy bác của Trang Hào cảm giác đầu tiên đúng là, người đàn ông này thật là đen, vóc dáng lại cao, thân thể vô cùng tráng, quả thật Lý Quỳ tái thế sao!
Trang Hào cùng bác mình hàn huyên đôi câu, sau đó mang theo Hoa Kì đi vào, lúc này, Hoa Kì nhỏ giọng hỏi một câu: “Bác cả anh hình như là người có tiền.”
Trang Hào gật đầu một cái: “Có rất nhiều tiền .”
“Trang Hào tới rồi à.” Trong phòng mọi người chen lấn không ít, chồng cô nhỏ nói chuyện với Trang Hào, bên cạnh hắn còn đi theo hai ba bé trai, Trang Hào đi tới nói: “Ừ, dượng cũng tới à?”
“Ừ, tới cũng lâu rồi.” Chồng cô nhỏ liếc nhìn Hoa Kì: “Đây là ai vậy?”
Trang Hào quay người lại kéo tay áo Hoa Kì, Hoa Kì vội vàng đi tới: “Hoa Kì, đây là dượng của anh, còn đó là bác hai và bác ba.”
Hoa Kì theo Trang Hào giới thiệu chào mỗi người, sau đó đi theo Trang Hào thay quần áo.
Trong lúc Hoa Kì thay quần hỏi: “Anh, em cùng người nhà anh gặp mặt. Sau này vào cửa có cần giả thẹn thùng với bọn họ hay không?”
Trang Hào sửng sốt: “Cút đi.”
Hoa Kì đi đến chỗ suối nước nóng, nhìn khá là mới, đặc biệt đây lại là khu du lịch lộ thiên, vừa ra đến nơi đã thấy rét run cầm cập, nhưng những thứ này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình Hoa Kì, không bỏ xót nơi nào, đi qua chỗ rửa chân, chỗ bể nước nóng, chỗ nào cũng nhìn dáo dác liên tục.
“Đi vào chờ một lát, chỗ này vừa mới bơm nước.” Trang Hào bỏ khăn tắm bên hông xuống, mặc quần bơi thì phải vào bên trong, mới vừa bước một bước, chỉ nghe thấy Hoa Kì la ầm lên: “Anh xem chỗ đó kìa.”
Trang Hào theo Hoa Kì chỉ, trên đó viết: “Uyên ương nghịch nước” .
“Anh, chúng ta đi chỗ đó đi, cũng không có ai cả, chỗ này nhiều người chen lấn quá.” Hoa Kì nói.
Trang Hào bất đắc dĩ rút chân về, đi theo Hoa Kì đến hồ tắm uyên ương kia, đến bên cạnh, Hoa Kì không đợi Trang Hào nói liền nhảy vào trong hồ, chỉ nghe một tiếng kêu thê thảm, Trang Hào vội vàng lôi Hoa Kì ra khỏi hồ, mắng: “Em là đồ ngu à, nước vừa mới đun, cũng phải lúc nữa mới hạ nhiệt .”
Hoa Kì nhảy vào trong thời gian rất ngắn nhưng lúc đi ra cặp chân đã nóng đỏ lên rồi, vậy mà Hoa Kì lại che mông, khổ sở nói: “Con mẹ nó chứ, nước này quá nóng rồi, nóng đến cái mông em cũng đau luôn.”
Trang Hào dở khóc dở cười, giơ chân đá Hoa Kì một cái: “Nhỏ giọng một tí đi.”
Hoa Kì vừa xoa mông vừa cười nói: “Anh, chúng ta chơi uyên ương nghịch nước nhé.”
Bình luận truyện