Tắm Cho Đại Ca

Chương 77: Tươi đẹp vô cùng



Hoa Kì làm sao cũng không ngờ một ngày không gặp Trang Hào đã biến thành Độc Nhãn Long rồi.

Phải nói công việc của Trang Hào là một công việc có hệ số an toàn và thể lực trái ngược nhau. (Ý là làm việc nặng mà an toàn kém đó) Mỏ than Trang Hào làm việc là một mỏ than tư nhân nhỏ, trong thành phố này cũng không thiếu mỏ than lớn, nhưngTrang Hào không muốn đi làm ở mỏ than lớn, mục đích anh đi mỏ than nhỏ là để học tập kinh nghiệm, lúc còn ở thành phố cũ thì Trang Hào đã có ý tưởng mở một mỏ than rồi.

Điều kiện làm việc ở mỏ than nhỏ không thể so với mỏ than lớn, hệ số an toàn đương nhiên cũng không khá hơn chút nào, nhưng dù sao cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng.

Từ mặt ngoài mà nói, mỏ than lớn hay nhỏ xảy ra sự cố đều là chuyện thường, mồi nổ nổ, hoặc là xe đi dưới giếng chệch đường ray nhìn mãi cũng quen mắt, hôm nay có người bị đập phải chân, sáng mai có người bị xe chở than đụng phải, nghỉ ngơi mấy ngày bồi thường ít tiền sẽ không ai đi so đo.

Có thể thấy xã hội này, tiền so với cái gì cũng quan trọng.

Làm việc ở mỏ than phải có một thân thể khỏe mạnh, không nói dưới giếng gặp phải nguy hiểm, chỉ nói môi trường làm việc dưới giếng đã tương đối khổ cực, lối đi bảy uốn tám lệch, trên dưới có xe cáp, hơn nữa trong không khí còn đầy bụi, quanh năm tích lũy sẽ bị bệnh phổi, sỏi phổi...... đối với công nhân làm việc dưới giếng thì đó là cơn ác mộng.

Lần này Trang Hào bị thương coi như nhẹ, lúc ngòi nổ nổ tung đứt đoạn cáp điện anh nhanh chóng tránh ra khỏi chỗ cáp điện đánh tới, bằng phản ứng nhanh nhất quay đầu sang chỗ khác, cho nên, cáp điện chỉ đánh tới chung quanh mắt, lúc đi bệnh viện khám thì có chút sưng, thị lực chưa hồi phục, mắt truyền tới từng cơn đau đớn, quả thật có chút khó có thể chịu được.

“Anh, anh đừng đi làm việc đó nữa.” Quách Tĩnh ngồi xuống sau khi Trang Hào vào nhà, nói: “Làm như vậy không đáng, muốn xoay mình cũng không nhất định phải đi con đường này.” Quách Tĩnh vẫn luôn không tán thành Trang Hào đi làm việc ở mỏ than, quá nguy hiểm.

Trang Hào cũng không phải đồng ý: “Không có chuyện gì, về phía anh sẽ chú ý.”

“Anh......” Quách Tĩnh nhìn anh, thở dài bất đắc dĩ nói: “Thôi, nói cũng vô ích.” Quách Tĩnh đưa tới một điếu thuốc, Trang Hào đón lấy, lại nói: “Giờ sao? Quản lý mỏ có cho người bị tai nạn lao động nghỉ phép không?”

“Cho, nhưng mà anh lại không muốn nghỉ phép.” Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc nói: “Nhanh chóng giải quyết cho rồi.” Trang Hào nói xong, từ trong túi áo móc ra một quyển sổ nhỏ, ném tới trước mặt Quách Tĩnh, nói: “Đây là gần đây anh ghi chép lại, giúp anh xem xem thế nào.”

Nghe vậy, Quách Tĩnh cầm quyển sổ lên, cẩn thận nhìn từng tờ một từ đầu tới đuôi, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lại mỉm cười, sau khi xem xong, Quách Tĩnh đóng sổ lại: “Ý tưởng thật tốt, đến lúc đó đưa cái này cho chú em xem một chút, bảo đảm có thể thành công.”

Trang Hào gật đầu một cái: “Đây là chuyện sau này, giờ còn phải phiền toái chú ấy nhiều.”

“Khách khí cái gì, chú của em là chú của anh mà.” Quách Tĩnh cợt nhã nói.

Trang Hào mỉm cười, vô tâm để ý tới những lời nói không biết điều của Quách Tĩnh, lấy sổ lại nhét vào trong túi, quay đầu nhìn Hoa Kì bên cạnh bếp: “Hoa tiểu cẩu làm món gì ngon đấy?”

Hoa Kì vẫn luôn nghiêng tai dự thính, cậu có có một thói quen từ nhỏ bồi dưỡng ra, đó là chuyện lớn cậu không chen miệng vào.

Trước kia ở nhà, dù ba mẹ nói gì cậu cũng không chen miệng, cho nên thói quen này vẫn duy trì đến bây giờ, nói trắng ra là, có chút cảm giác như khi xã hội cũ, đàn ông ở trên bàn ăn cơm, phụ nữ trẻ em ở trong phòng bếp ăn vậy.

“Hôm nay tan việc em mua một con cá trích, nấu canh cho anh uống.”

Trang Hào nhìn Hoa Kì, trong mắt sáng ngời lóe ra dịu dàng nói: “Vốn nói tối về mua đồ ăn ngon cho em, nhưng mà...... Ngày mai anh đền cho.”

Nghe xong lời này, Hoa Kì tương đối cảm động, vội vàng khoát tay nói: “Anh đã vậy còn nghĩ mua đồ ăn ngon cho em làm gì? Ta ăn ít cũng không chết được, đừng nói ăn ngon, dù hôm nay anh mang về dưa muối bánh màn thầu em cũng cảm thấy không có gì.”

Trang Hào bất đắc dĩ cười cười, lúc này Quách Tĩnh đột nhiên xen vào nói: “Ca, anh đừng nói, Hoa Kì thằng nhóc này đối với anh là thật lòng, ngay cả em là người ngoài cũng nhìn ra, anh có biết lúc trước em đi thăm Văn Đào, Văn Đào nói gì không?”

Trang Hào hiếu kỳ nói: “Nói gì?”

Quách Tĩnh hé miệng cười: “Văn Đào hỏi anh ra sao, cùng Hoa Kì như thế nào? Cậu ta nói, nếu Hoa Kì một lòng đi theo anh … anh cũng đừng chú ý nhiều như vậy, trong ngục giam loại chuyện này quá nhiều, ngay cả cậu ta cũng té ngựa.”

“Cậu nói cái gì?” Trang Hào kinh ngạc nói.

Quách Tĩnh không nhịn được cười: “Ý của em là, giờ Văn Đào cũng cùng nam đó, anh nghĩ xem, Văn Đào háo sắc như vậy, trước kia cậu ta tìm không ít tiểu thư, lúc này vào tù anh nghĩ cậu ta có thể nhịn được sao? Cậu ta nói, vừa mới đầu còn có chút không thích ứng, nhưng sau này thành thói quen, hơn nữa bây giờ cậu ta ở trong tù có bạn đặc biệt, nghe cậu ta hình dung người kia còn dễ nhìn hơn Hoa Kì nữa đó.”

Trang Hào khinh bỉ nói: “Cậu ta chỉ giỏi khoe khoang, thẩm mỹ cậu ta có vấn đề thì có.”

“Ý anh là, Hoa Kì nhà anh đẹp mắt sao?” Quách Tĩnh tận dụng mọi thứ nói.

Nghe vậy, Trang Hào theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Kì, dò xét một phen lại không hề nói gì, chỉ phát ra một tiếng hắng nhỏ từ lỗ mũi, âm thanh kia nhỏ đến Quách Tĩnh ở gần trong gang tấc cũng không nghe được.

Lúc ăn cơm tối, Quách Tĩnh xuống lầu mua một chút thức ăn nguội, hạt đậu phộng cái gì, nhân tiện mang hai chai rượu trở lại, Hoa Kì và Trang Hào đã bắt đầu ăn rồi, Quách Tĩnh oán giận nói: “Các người sao không đợi tôi với?”

Hoa Kì cùng Trang Hào nhìn nhau, tiếp tục trong đầu buồn bực ăn cơm.

Quách Tĩnh thấy không có ai đoái hoài đến hắn, không thể làm gì khác đành bĩu môi ngồi xếp bằng xuống oán trách nói: “Haiz, đột nhiên tôi phát hiện mình ngu vãi ra, chết tử tế không xong tới chỗ các người làm gì, tư vị làm kỳ đà cản mũi không dễ chịu chút nào.” Quách Tĩnh mở ra nắp chai rượu, rót một chén vừa mới chuẩn bị để bình xuống liền thấy trước mặt đưa tới ly rượu trống không.

Quách Tĩnh híp mắt cười nói: “Anh đã vậy còn muốn uống?”

Trang Hào ừ một tiếng: “Tới một chén, ánh mắt đỡ đau.”

Quách Tĩnh thay Trang Hào rót đầy ly, không đợi nói chuyện Trang Hào liền ngửa đầu uống một hớp.

“Ca, canh cá này anh đừng uống.” Hoa Kì dặn dò. (Chắc bị đau mắt không uống được canh cá???)

Trang Hào hiểu ý Hoa Kì, suy nghĩ một chút nói: “Vậy em uống đi.”

“Hả?” Hoa Kì ngớ ngẩn.

Trang Hào vội vàng chậc một tiếng: “Anh nói em uống em cứ uống.”

Hoa Kì có chút mơ hồ, nhưng lúc cầm chén uống vài ngụm canh cá, tư vị tươi đẹp thật tốt, trong lòng cậu ca ngợi mình vô số lần, nếu như Trang Hào có thể nếm thử thì tốt biết bao!

Mà đầu này, Trang Hào thấy Hoa Kì buông bát xuống liền đưa tay kéo Hoa Kì đang ngây ngẩn qua, cứ thế mà dán lên, lúc đôi môi dán chặt nhau còn dùng răng cắn nhẹ Hoa Kì mấy cái.

“Ai nha con mẹ nó chứ, tôi còn ở đây đó, hai người có cần phải như vậy hay không?” Quách Tĩnh kinh hãi không ngậm miệng được.

Trang Hào buông Hoa Kì ra, lúc tách ra còn liếm môi một cái, nói: “Canh cá rất ngon.”

Hoa Kì bị hành động của Trang Hào làm cho trở tay không kịp, vừa sợ lại vừa mừng, trên gương mặt phủ một tầng hồng nhạt, vì che giấu lúng túng, cậu bật cười hì hì, cười láo lĩnh nói: “Anh, anh cũng thật lãng mạn.”

Trang Hào cười cười, cầm đôi đũa lên không nói gì nữa.

Quách Tĩnh nhìn hai mắt, cười nói: “Anh, anh thích Hoa Kì đúng không?”

Trang Hào trừng mắt liếc hắn một cái: “Ăn cơm của cậu đi.”

“Hắc, chuyện mình làm còn không cho người ta nói là sao?” Quách Tĩnh quay đầu nhìn Hoa Kì, nói: “Hoa Kì, tôi nói cho cậu biết, anh tôi là vậy, thích ai cũng chẳng bao giờ nói ra khỏi miệng, cứ để mãi trong lòng.” Quách Tĩnh tiếc hận nói: “Trước kia có một cô gái thích anh ấy, anh ấy cũng thích cô gái kia, nhưng anh ấy lại không nói, kết quả cô gái kia cùng người khác chạy mấy, khi đó anh ấy hối hận nhưng làm được gì nữa? Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như anh ấy thổ lộ thì chắc cậu và anh ấy không có duyên phận ngày hôm nay rồi, thật ra cái này gọi là... cái này gọi là duyên phận, vận mệnh nhất định phải vậy.”

Hoa Kì cảm thấy Quách Tĩnh phân tích tương đối thấu đáo, không khỏi đồng ý nói: “Rất có đạo lý.”

“Có phải anh cũng chưa từng nói thích cậu hay không?”

Hoa Kì thở dài một tiếng, uất ức nói: “Không phải vậy sao, anh ấy không nói, nhưng tôi là người rộng lượng, xem như anh ấy nói rồi.”

“Là cậu tính tình tốt, đỉnh đạc không dễ bị thương.” Quách Tĩnh từ phía sau cầm lấy một ly rượu rỗng, rót đầy rượu để xuống trước mặt Hoa Kì: “Hôm nay Tĩnh ca ca của cậu và cậu uống đi.”

Hoa Kì buồn cười, tính tình tốt thì cậu thừa nhận, nhưng nói sẽ không bị thương, dường như có chút miễn cưỡng, cậu cũng là người, cũng có thứ mình muốn, cũng có điều muốn nghe, ai mà chẳng vậy, cậu nào có ngoại lệ? Nhiều nhất là cậu không nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, cậu tình nguyện tin tưởng có một ngày nào đó, Trang Hào sẽ nói với cậu.

“Em ấy không thể uống rượu.” Trang Hào bất thình lình lên tiếng, đưa tay đoạt lấy ly rượu của Hoa Kì.

“Anh cũng quá bảo vệ cậu ta rồi, làm sao anh biết Hoa Kì không thể uống?” Quách Tĩnh đưa tay giành lại, Trang Hào dùng tốc độ nhanh nhất nâng cốc uống, Quách Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ uống như vậy sao? Vậy được, em lại rót cho Hoa Kì một ly.”

“Cậu rót một ly tôi liền uống một ly.” Trang Hào vẫn nhất quyết không tha như cũ.

“Vậy anh nói anh thích Hoa Kỳ đi rồi em không rót cho cậu ta nữa.” Quách Tĩnh đùa vui, bằng trực giác của hắn Trang Hào chắc chắn có ý với Hoa Kì, là cái loại thích không phải một lời hai lời có thể nói rõ kia.

Trang Hào không có cười, nghiêm túc nói: “Đừng nói nhảm, nhanh ăn cơm của cậu đi.”

Quách Tĩnh thấy Trang Hào nghiêm túc thì không dám tiếp tục nói đề tài này nữa, Hoa Kì hơi có chút mất mát, như cũ vẫn không đợi được.

Nhất thời trong phòng hơi trầm mặc, Quách Tĩnh có chút không thích ứng liền tìm một đề tài nói: “Anh, Bàng Suất và Chương Thỉ trở mặt thật rồi, lúc này Chương Thỉ rút cổ phần ở Ngũ Hành về, Ngũ Hành mấy ngày liên tiếp không có tiền mở cửa hoạt động, Bàng Suất lại không thể dời tiền ở đội xe tới Ngũ Hành, cho nên, em đoán Ngũ Hành sắp đổi chủ.”

Trang Hào lắng nghe, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Chương Thỉ cứ đồng ý giải tán như vậy sao?”

“Đúng là vậy, em cũng thật kinh ngạc, Bàng Suất tức giận mới nói giải tán với Chương Thỉ, ai ngờ Chương Thỉ không nói hai lời liền đồng ý, anh nói xem, có phải y đã sớm muốn thế này đúng không?” Quách Tĩnh nghi ngờ nói.

Trang Hào trầm mặc một hồi lâu: “Chắc là vậy, ban đầu Chương Thỉ thay Chương Viễn tiến hành giao dịch với Bàng Suất, y hứa hẹn đưa hai phần ba số tiền lời cho Bàng Suất, anh đoán sau khi giải tán hậu, Chương Thỉ chắc hẳn sẽ không đưa tiền đi?”

“Không phải vậy sao, lúc này mọi người không biết Chương Thỉ đi đâu, Bàng Suất tìm y khắp nơi.”

Trang Hào gật đầu một cái: “Ngũ Hành coi như là bị đào rỗng, còn một cái vỏ trống không.”

“Ai nói không phải vậy, lúc này ngay cả tiền lương nhân viên cũng không thể thanh toán, không ít người chận cửa đòi tiền đâu.” Quách Tĩnh có chút hả hê.

Trang Hào nghiêm túc suy tư, còn nói: “Bên đoàn xe Chương Thỉ thế nào?”

“Cái này em không biết, lúc đó em chỉ chú ý Ngũ Hành, đoàn xe bên kia không chú ý kỹ.” Nói đến đây, Quách Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra, chợt đập bàn nói: “Anh, thằng cháu nội Chương Thỉ này đang vơ vét tiền sao? Nếu như em đoán không sai, lúc này đoàn xe chắc cũng bị đào rỗng, một chút tiền cũng không có.”

Trang Hào không đáp, ngược lại nói với Hoa Kì: “Nhanh lên, cơm nước xong giúp anh tắm kỳ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện