Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 106: Ám sát (1)



Khi chúng ta tới bên ngoài Khang Đô, sắc trời còn chưa sáng rõ, chân trời phía đông có một tia sáng kéo dài giống như than chì, tâm trạng của ai trong chúng ta cũng thoải mái hơn .

Đã tới thành trì nên binh sĩ thủ vệ đã hoàn thành sứ mạng của họ, lấy thân phận của họ không cách nào hộ tống ta vào trong thành được .

Mà ta cũng không làm loại hành động bất kính như thế này với Hâm Đức hoàng đế, mặc dù không có ý nghĩ gì khi suất lĩnh năm nghìn binh lính vào trong thành, thế nhưng vào miệng của người khác lại không hay .

Ngoại trừ thị vệ của Ung vương, ta để toàn bộ năm nghìn binh lính của Miện trì thành ở bên ngoài, Ung vương cho thủ hạ thân tín dẫn bọn họ về nơi đóng quân của Long Kỳ binh, năm ngày sau sẽ phản hồi Miện trì thành .

Trần Tử Tô một mình tới tìm ta, vẻ mặt của hắn ngưng trọng nói :

"Công tử cho rằng nguy cơ đã qua ư?"

Ta lắc đầu, trên đường tuy rằng bình an thế nhưng Khang Đô mới là trung tâm của sự rối loạn .

Trần Tử Tô nói :

"Tuyệt đối không có loại khả năng này, càng là nơi chúng ta cho rằng an toàn, thì tư tưởng sẽ lơ là mất cảnh giác, đối phương mà thừa cơ xuất thủ thì cơ hội thành công rất lớn. "

Ta nhíu mày, từ khi bước chân vào Đại Khang, thì tâm tình của ta đã thả lòng rất nhiều .

Lúc này có Trần Tử Tô nhắc nhở, thần kinh của ta lại căng thẳng, trước kia Tả Trục Lưu đã muốn ám sát ta trên đường thủy, khi kế hoạch thất bại, hắn sẽ không cam tâm ngồi yên .

Trên đường đi ta có năm nghìn binh mã bảo hộ, cơ hội hạ thủ của hắn xa vời, nhưng khi tiến nhập Khang Đô lại là một cơ hội tốt .

Trần Tử Tô nói :

"Từ khi công tử bước chân vào Đại Khang cho tới nay, bách tính ở khắp phố lớn ngõ nhỏ đều hoan nghênh. Lúc này chúng ta mới về tới Khang đô, nhưng tin tức sợ rằng đã truyền vào bên trong thành từ lâu rồi, nếu lại xuất hiện tình cảnh hỗn loạn, thì công tử sẽ nguy hiểm vạn phần. "

Gia Cát Tiểu Liên ngồi xe lăn chậm rãi đi tới chỗ chúng ta, hắn mỉm cười nói :

"Công tử có phải đang nghĩ vấn đề an toàn khi vào thành đúng không?"

Ta gật đầu, Trần Tử Tô đúng là đã đưa cho ra cho chúng ta một vấn để khó, nếu như lúc đó mà xuất hiện cục diện bách tính hoan nghênh, thì nhất định ta phải lộ diện trước mặt mọi người .

Trần Tử Tô nói :

"Đường Muội đã vào thành tìm hiểu từ trước, công tử kiên nhẫn chờ một chút. "

Gia Cát Tiểu Liên nói :

"Trần tiên sinh nói không sai, hiểu rõ tình huống bên trong thành sẽ có lợi cho chúng ta. "

Một lúc sau Đường Muội từ trong thành trở về, hắn lớn tiếng nói :

"Hai bên đường đi trong thành đều đứng chật ních bách tính tới hoan nghênh Bình vương trở về, họ đợi từ sáng sớm hôm qua, tới lúc này đã tròn một đêm. "

"Tin tức truyền đi thật nhanh, trên đường đi chúng ta đã cố ý làm lỡ một ngày một đêm hành trình, vì sao bách tính còn biết rõ như vậy? Việc này có phải do người khác cố ý an bài hay không?"

Trần Tử Tô tràn ngập khả nghi nói .

Ta tán thành gật đầu .

Trần Tử Tô kiến nghị nói :

"Không bằng công tử tạm hoãn việc vào thành!"

Ta lắc đầu nói :

"Nếu như người muốn đối phó ta truyền tin cho toàn bộ bách tính Đại Khang, thì khẳng định sẽ đến tai phụ hoàng, ta mà tạm hoãn vào thành, sẽ làm cho người phản cảm, cho là ta có tâm lý kiêu căng. "

Gia Cát Tiểu Liên nói :

"Việc này giản đơn, chúng ta có thể an bài hai cỗ kiệu giống nhau, làm rối loạn mục tiêu của chúng. "

Trần Tử Tô yên lặng không nói gì nhìn về phía ta, hiển nhiên là hắn đang đợi ta trả lời .

Ta cười nhạt, kế sách hoàn mỹ thế nào nữa cũng không có tác dụng, trong lòng ta đã sớm có đáp án, đại đa số bách tính ở đây đều tới đón tiếp ta, ta mang lại cho họ hòa bình, mang lại cho họ hi vọng, đây là thời khắc lấy dân tâm tốt nhất .

Nếu như ta lựa chọn lùi bước thì sẽ đánh mất một cơ hội gần gũi với dân chúng, bên nặng bên nhẹ ta đã trọn xong, lựa chọn này cần dũng khí để đối mặt .

Ta mỉm cười nói :

"Nếu như ta đã lựa chọn trở về thì cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt từ lâu rồi. "

Đường Muội nặng nề gật đầu nói :

"Công tử, thuộc hạ và Tiêu đại ca sẽ bảo vệ người!"

Trần tử Tô và Gia Cát Tiểu Liên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều hiện lên sự vui mừng .

Con người sống thế nào đi nữa cũng phải đối mặt, ta mặc dù có thể an toàn được hôm nay, nhưng địch nhân cũng có thể tiếp tục hành động vào ngày mai .

Ta có tự tin của riêng mình, ngoài những huynh đệ tình như thủ túc, ngoài bộ hạ trung tâm, thì còn có bách tính yêu quý ta đang ở đây, trên đời này còn cái gì khiến ta phải sợ hãi nữa cơ chứ?

Cửa thành Khang Đô đã mở từ lâu, binh sĩ thủ thành khôi giáp sáng loáng chia làm hai hàng đứng ở hai bên, tám gã thị vệ của Ung vương đi trước mở đường, sau đó là Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ .

Ta cưỡi Hắc sư tử đã khôi phục lại dáng vẻ khi xưa đi giữa đội ngũ, Đường Muội và Đột Tạ đi phía sau, sau cùng là Ung vương và xa đội gia quyến của ta .

Đi vào đại môn Khang Đô, trước mắt ta là một biển người cuồng nhiệt, vạn dân bách tính đừng ở hai bên, đang chờ ta đến .

Ánh mặt trời xuất hiện ở sau đường chân trời, nắng sớm vàng óng bao phủ lên toàn thân của ta, khí phách oai hùng của ta lại tăng thêm vài phần .

"Bình vương thiên tuế!"

Không biết là ai hô lên tiếng đầu tiên đã làm cho toàn bộ bách tính đứng đây sôi trào, ai nấy đều quỳ xuống hai bên đường .

Ta chưa bao giờ gặp cảnh tượng cảm động tới như vậy, tuấn mã đi tới đâu, bách tính liền cung kính quỳ xuống tới đó, không rối loạn, không có tiếng la hét .

"Ta đã trở về!"

Trong lòng ta cũng lớn tiếng la lên, những thiếu nữ đứng ở hai bên đường rải những bông hoa tươi trước ngựa của ta, điều đó biểu thị sự tôn kính và ái mộ của họ .

Tuệ Kiều, Vân Na. Tư Hầu, Thải Tuyết tất cả đều vén màn xe nhìn cảnh tượng kích động này, họ yên lặng dõi theo vinh quang của ta, ta là niềm tự hào và kiêu ngạo của các nàng .

Đoàn ngựa đi tới trước "Thăng Long Môn", ta lập tức xoay người nhảy xuống, đây chính là nơi mà khai quốc hoàng đế của Đại Khang là Thác Đế treo áo long bào, phiêu nhiên rời bỏ cung cấm, từ đó về sau không thấy tung tích .

Căn cứ vào Khang sử ghi lại, sau khi Thác Đế vứt bỏ tước vị đã tới Ngũ Đài Sơn xuất gia, pháp hiệu Viên Đức, tu thành chính quả .

Để nhớ lại công đức của hắn, các vị đế vương đời sau đều tu sửa nơi này, lúc mới đầu nó có tên là "Khí Bào Môn" (cửa treo áo), sau nhiều lần cải biến, cuối cùng có tên là "Thăng Long Môn" .

Trước Thăng Long môn phải xuống ngựa là quy củ bất thành văn của đế vương bách tính .

Ta đem cương ngựa giao cho Đột Tạ đi tới trước cửa Thăng Long môn .

Có một lão giả tóc trắng xóa run rẩy từ trong đám người đi ra. Hắn chính là Hàn Lâm viện Tiêu Mông Hiên, là một trong những người có tài văn chương nhất : ở Đại Khang ta . Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyenbathu.vn chấm cơm.

Trước khi ta rời khỏi Đại Khang, hắn phụ trách biên soạn Khang sử, với lại ta cùng hắn cũng có một đoạn duyên phận thầy trò, mẫu thân ta từng bảo hắn chỉ điểm thơ từ ca phú cho ta .

Người này làm quan ngay thẳng, là một nhân vật có thể tin .

Phía sau hắn còn có một thiếu nữ mảnh mai, đây là cháu gái của hắn .

Tiêu Mông Hiên nhìn ta với ánh mắt tràn ngập kính ý :

"Bình vương điện hạ, lão hủ được bách tính Đại Khang đề cử, đặc biệt tới đây mời rượu người. "

Ta gật đầu, mỉm cười nói :

"Đa tạ ý tốt của Tiêu đại nhân. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện