Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Chương 341: Tiếp ứng (1)
Ta nở nụ cười ha ha, từ trong lời nói của hắn ta đã biết, người nhất định là Đường Muội không thể nghi ngờ, hắn sở dĩ sai những mã tặc này cưỡi ngựa của mục trường Ô thị đi quanh khắp nơi mục đích khẳng định là muốn khiến cho ta chú ý đến .
Ta nói với Cao Nhị Ngưu :
"Ngươi dẫn chúng ta đi đến đồi Hoàng Mao ngay, ta sẽ tha cho ngươi tội chết. "
Cao Nhị Ngưu run giọng nói :
"Nhưng mà. .. ta đã đắc tội với Tô lão đại, hắn. .. hắn sẽ không bỏ qua cho ta. "
Ta cả giận nói :
"Không chịu hả? Vậy ngươi muốn hiện tại chết dưới đao của ta phải không?"
Cao Nhị Ngưu sợ đến run lên một trận :
"Ta. .. giờ ta mang đại gia đi. .. "
Cự ly đồi Hoàng Mao cách vị trí của chúng ta cũng không xa, không tới nửa canh giờ, chúng ta đã đi tới dưới chân đồi Hoàng Mao, ta mặc dù cũng không sợ đám đạo tặc này, nhưng là vì cẩn thận ta vẫn để cho Cao Nhị Ngưu lên núi trước mặt báo .
A Đông nói :
"Lẽ nào thật sự là Đường Muội?"
Ta cười, gật đầu nói :
"Hẳn là sẽ không sai, tuy nhiên bản thân Đường Muội tuyệt đối nghĩ không ra được biện pháp này. "
Đang khi nói chuyện, trên đồi Hoàng Mao đã có hơn mười kỵ sĩ như cơn gió mạnh lao về phía chúng ta, dẫn đầu quả nhiên là Đường Muội .
Đường Muội suýt nữa đà không thể tin vào hai mắt của mình, vọt tới trước mặt ta xoay người xuống ngựa và quỳ xuống hành lễ, kinh hỉ nói :
"Công tử. .. cậu quả nhiên đã trở về!"
Hắn từ trên mặt nạ đương nhiên nhận không ra ta, thế nhưng A Đông đứng ở phía sau, hơn nữa hắn đối với thân hình khí lực của ta rất tinh tường, đơn giản đã đoán được thân phận của ta .
Ta cười ha hả nói :
"Đường Muội a Đường Muội, không nghĩ tới ta rời khỏi có vài ngày mà ngươi lại biến thành sơn đại vương (thủ lĩnh trên núi) như thế này rồi. "
Ta đưa tay đỡhắn đứng dậy, lại hướng về hơn mười võ sĩ phía sau hắn nói :
"Cũng đứng lên đi. "
Những võ sĩ lúc này mới đứng dậy .
Đường Muội nói :
"Công tử, từ khi nghe được cậu tại Bắc Hồ gặp chuyện không may, ta liền dựa theo Trần tiên sinh phân phó đến nơi đây chờ đợi, không nghĩ tới quả nhiên đợi được cậu đến đây. "
Ta cười nói :
"Lần này các ngươi rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu con ngựa?"
Đường Muội cười nói :
"Ngoại trừ những con ngựa chúng ta cưỡi cũng không có mang thừa con ngựa nào, đại đa số ngựa đều là mua ở chợ ngựa trong Ngọc Môn quan, sau khi mua được liền làm lên ấn ký của mục trường Ô thị, hơn nữa mấy ngày nay cướp được chí ít phải có bốn năm trăm con nữa. Nếu còn đợi không được công tử, ta sẽ tiếp tục mang thêm ngựa qua đây, làm cho cả thảo nguyên Yên bắc nơi nơi cũng chạy đầy tuấn mã của mục trường Ô thị. "
Ta cười nói :
"Trần tiên sinh quả nhiên lợi hại, thủ đoạn cao minh như thế cũng có thể nghĩ ra được. "
Đường Muội đi đằng trước dẫn đường cho nhóm chúng ta đi về hướng sơn trại .
Đường Muội nói :
"Trần tiên sinh suy tính công tử sẽ đi qua Yên quốc rồi mới trở về đại Khang, Ngọc Môn quan là con đường là công tử nhất định phải đi qua cho nên mới bảo ta dẫn người qua đây tiếp ứng. Vì để ổn thỏa, Xa Hạo dẫn người đến biên cảnh Hồ Khang ở Lục Hải Nguyên nghênh tiếp, còn Nhã Khắc trở về Âm sơn nghênh tiếp, mỗi một con đường trở về có khả năng đều có người của chúng ta tiếp ứng hết. "
Ta thưởng thức gật đầu, hỏi :
"Trần tiên sinh còn làm chuyện gì khác nữa không?"
Đường Muội cười nói :
"Vương phi nương nương bảo Tiêu đại ca phái ba vạn tinh binh đóng quân tại biên cảnh Lục Hải Nguyên, nếu như Bắc Hô dám can đảm làm hại công tử, chúng ta lặp tức sẽ đánh vào cứ điểm quan trọng Bố Lỗ Đông ở phía nam của hắn. "
Ta thản nhiên cười nói :
"Thác Bạt Thuần Chiểu sẽ không sợ chúng ta hù dọa hắn đâu. "
Đường Muội nói :
"Trần tiên sinh nói qua, chỉ cần phương pháp có thể sử dụng, chúng ta đều phải nghĩ đến. Tiêu Tín mang theo nhóm tiêu huynh đệ của hắn lẻn vào biên cảnh Bắc Hồ, vừa qua cũng đã tập kích người Hồ, còn thỉnh thoảng rải ra các tin tức đại Khang sẽ đòi dụng binh đối với Bắc Hồ làm nhiễu loạn dân tâm của bọn chúng. Khả Hãn Bắc Hồ mặc dù không sợ chiến tranh, thế nhưng nhưng dân chúng của Bắc Hồ vừa mới trải qua một trận chiến hỏa, nội tâm căn bản không có sức tiếp nhận thêm một trận chiến tranh khác. "
Đi vào cửa trại, thấy ngay Tô Thiết Đảm mang theo một đám thủ hạ mới vừa trở về, tất cả đang quỳ rạp trên đất, vừa khóc vừa nói :
"Chúng ta có mắt như mù quấy nhiễu chủ nhân, xin chủ nhân thứ tội!"
Ta không khỏi mỉm cười, hướng Đường Muội nói :
"Đám đạo tặc này cũng biết thân phận của ta hả?"
Đường Muội cười nói :
"Họ biết cậu là chủ nhân của ta, mà ta là chủ nhân của họ, kính trọng cậu là điều đương nhiên rồi. "
Ta cười khoát tay áo nói :
"Tô Thiết Đản(trứng), các ngươi đứng lên đi!"
Ta mơ hồ nhớ tên của hắn gọi là Tô Thiết Đản thì phải .
Tô Thiết Đảm đỏ mặt, nhưng lại không dám chỉ ra chỗ sai của ta, hắn cười ha ha nói :
"Chủ nhản đặt cho ta cái tên này thiệt hay, các huynh đệ sau này cứ gọi ta là Tô Thiết Đản!"
Buổi trưa hôm đó, Tô Thiết Đản liền bày tiệc đón gió cho ba người cho chúng ta ở trong sơn trại, đám thổ phỉ này mặc dù thô lỗ, thế nhưng tính tình thẳng thắn, bầu không khí của bữa tiệc cũng tương đối hòa hợp .
Ta có chút khó hiểu :
"Thiết Đản, cự ly ở đây gần Ngọc Môn quan như thế, các ngươi ở chỗ này chiếm núi làm vương, không sợ quan binh bao vây tiêu trừ hả?"
Tô Thiết Đản nói :
"Chủ nhân có điều không biết, đám võ tướng của Yên quốc đều là bọn giá áo túi cơm, chúng ta ở chỗ này làm thảo khấu đã tròn ba năm, lúc đầu chúng cũng từng tới vây quét hai lần, nhưng mà mỗi lần đều bị thiết đang của ta đánh cho hoa rơi nước chảy. .. "
Cao Nhị Ngưu đang ăn khí thế ở bên cạnh ngắt lời :
"Cái đám Yên binh kia tất cả đều là phế vật, Tô lão đại của chúng ta vừa xuất sơn, thiết đang vừa xuất thiên hạ vô địch. .. "
Hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt của Tô Thiết Đản có chút không đúng, vội vàng nuốt những lời còn lại vào trong bụng . Nguồn: https://truyenbathu.net
Tô Thiết Đản mắng :
"Ngậm cái miệng chó của ngươi lại đi!"
Hắn có chút xấu hổ nhìn ta, nói :
"Một chút bản lĩnh của ta cũng chỉ có thể đối phó với mấy tên tướng Yên, cùng so sánh với chủ nhân ta quả thực không chịu nổi một kích. "
Ta cười nói :
"Thiết Đản, các ngươi đều là người Yên hả?"
Tô Thiết Đản lắc đầu nói :
"Ta là người nước Khang, mấy năm trước Tuyên Thành tai hoạ không ngừng, ở lại nơi đó cũng chỉ có chết đói cho nên liền mang theo mấy huynh đệ đi tới biên giới nước Yên kiếm ăn. Nhưng mà người Yên ma cũ bắt nạt ma mới, ở chỗ này kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, ta bị buộc bất đắc dĩ liên họp mười mấy huynh đệ đi tới khu đồi Hoàng Mao này làm thảo khấu, sau đó từ từ lại thu thêm một ít huynh đệ, có người Hò, người Khiết Đan, người Yên, hiện tại sơn trại chúng ta đã có hơn trăm huynh đệ, mấy năm nay chúng ta dựa vào cướp đoạt khách thương qua đường cũng có thể ăn uống no đủ. "
Ta gật đầu nói :
"Cướp đoạt chung quy cũng không phải là biện pháp, nghe nói hiện tại Tuyên Thành đã trở nên giàu có hơn rất nhiều, bách tính cũng ổn định cuộc sống, vì sao các ngươi không quay về?"
Tô Thiết Đản thở dài :
"Chẳng phải chúng ta không muốn trở lại, nhưng chúng ta ngoại trừ đi cướp bóc cũng không có sở trường gì khác, trở về thì có ích lợi gì?"
Ta cười nói :
"Các ngươi biết võ công, lại có rất nhiều sức lực, hiện tại Tuyên Thành đang trưng binh, các ngươi có thể tòng quân, vì nước hiệu lực, tương lai có thể kiếm một chức quan cũng có thể làm vinh dự cửa nhà. "
Ánh mắt Tô Thiết Đản lộ ra vẻ kích động, nhưng lập tức lại lắc đầu nói :
"Chỉ sợ họ sẽ không thu ta. "
Đường Muội cùng ta nhìn nhau đều nở nụ cười .
Ta cười nói :
"Nếu như ngươi thật sự muốn trở lại, ta có thể giúp ngươi việc này. "
Tô Thiết Đản vừa mừng vừa sợ nói :
"Thật sao?"
Ta gật đầu nói :
"Chờ một lát ta sẽ viết một phong thư cho Tiêu tướng quân - tướng thủ Tuyên Thành, hắn là bạn tốt nhiều năm của ta, ngươi cứ cầm thư đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ thu ngươi cùng các huynh đệ vào trong quân. "
Tô Thiết Đản vội vàng quỳ xuống nói :
"Đa tạ đại ân đại đức của chủ nhân!"
Ta cười khoát tay nói :
"Chờ tương lai ngươi lên làm tướng quân rồi cảm tạ ta cũng không muộn. "
Ở lại sơn trại nghỉ ngơi tạm một lúc, sau đó ta cùng đoàn người Đường Muội lên đường trở về. Tô Thiết Đản mang theo các huynh đệ của hắn tiễn chúng ta đến tận chân núi mới trở về núi .
Đường Muội giới thiệu cho ta tình huống gần đây nhất ở Tuyên Thành, tất cả mọi người bởi vì chuyện của ta mà trở nên lo lắng .
Nhớ tới mấy vị thê tử, trong nội tâm ta không khỏi cảm thấy ấm áp, lúc này mới bình yên trở về, không biết bọn họ lo lắng cho ta đến cỡ nào đây?
Đường Muội nói :
"Lần này mặc dù ôn dịch gây cho Tuyên Thành tổn thất rất lớn, thế nhưng lại vô hình trung cũng khảo nghiệm phong trào của bách tính chúng ta. Trong lúc tai hoạ không có phát sinh các chuyện cướp giật đốt phá, bách tính cũng biểu hiện tương đối đoàn kết, trùng kiến sau tai hoạ cũng được tiến hành khá thuận lợi. "
Ta cười nói :
"Triệu Đông Tề cùng Công Tôn Lộc đích thật là cao thủ trong việc quản lý, Tuyên Thành có thể có cục diện trước mắt, cũng phần lớn là nhờ vào nỗ lực của họ. "
Ta nói với Cao Nhị Ngưu :
"Ngươi dẫn chúng ta đi đến đồi Hoàng Mao ngay, ta sẽ tha cho ngươi tội chết. "
Cao Nhị Ngưu run giọng nói :
"Nhưng mà. .. ta đã đắc tội với Tô lão đại, hắn. .. hắn sẽ không bỏ qua cho ta. "
Ta cả giận nói :
"Không chịu hả? Vậy ngươi muốn hiện tại chết dưới đao của ta phải không?"
Cao Nhị Ngưu sợ đến run lên một trận :
"Ta. .. giờ ta mang đại gia đi. .. "
Cự ly đồi Hoàng Mao cách vị trí của chúng ta cũng không xa, không tới nửa canh giờ, chúng ta đã đi tới dưới chân đồi Hoàng Mao, ta mặc dù cũng không sợ đám đạo tặc này, nhưng là vì cẩn thận ta vẫn để cho Cao Nhị Ngưu lên núi trước mặt báo .
A Đông nói :
"Lẽ nào thật sự là Đường Muội?"
Ta cười, gật đầu nói :
"Hẳn là sẽ không sai, tuy nhiên bản thân Đường Muội tuyệt đối nghĩ không ra được biện pháp này. "
Đang khi nói chuyện, trên đồi Hoàng Mao đã có hơn mười kỵ sĩ như cơn gió mạnh lao về phía chúng ta, dẫn đầu quả nhiên là Đường Muội .
Đường Muội suýt nữa đà không thể tin vào hai mắt của mình, vọt tới trước mặt ta xoay người xuống ngựa và quỳ xuống hành lễ, kinh hỉ nói :
"Công tử. .. cậu quả nhiên đã trở về!"
Hắn từ trên mặt nạ đương nhiên nhận không ra ta, thế nhưng A Đông đứng ở phía sau, hơn nữa hắn đối với thân hình khí lực của ta rất tinh tường, đơn giản đã đoán được thân phận của ta .
Ta cười ha hả nói :
"Đường Muội a Đường Muội, không nghĩ tới ta rời khỏi có vài ngày mà ngươi lại biến thành sơn đại vương (thủ lĩnh trên núi) như thế này rồi. "
Ta đưa tay đỡhắn đứng dậy, lại hướng về hơn mười võ sĩ phía sau hắn nói :
"Cũng đứng lên đi. "
Những võ sĩ lúc này mới đứng dậy .
Đường Muội nói :
"Công tử, từ khi nghe được cậu tại Bắc Hồ gặp chuyện không may, ta liền dựa theo Trần tiên sinh phân phó đến nơi đây chờ đợi, không nghĩ tới quả nhiên đợi được cậu đến đây. "
Ta cười nói :
"Lần này các ngươi rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu con ngựa?"
Đường Muội cười nói :
"Ngoại trừ những con ngựa chúng ta cưỡi cũng không có mang thừa con ngựa nào, đại đa số ngựa đều là mua ở chợ ngựa trong Ngọc Môn quan, sau khi mua được liền làm lên ấn ký của mục trường Ô thị, hơn nữa mấy ngày nay cướp được chí ít phải có bốn năm trăm con nữa. Nếu còn đợi không được công tử, ta sẽ tiếp tục mang thêm ngựa qua đây, làm cho cả thảo nguyên Yên bắc nơi nơi cũng chạy đầy tuấn mã của mục trường Ô thị. "
Ta cười nói :
"Trần tiên sinh quả nhiên lợi hại, thủ đoạn cao minh như thế cũng có thể nghĩ ra được. "
Đường Muội đi đằng trước dẫn đường cho nhóm chúng ta đi về hướng sơn trại .
Đường Muội nói :
"Trần tiên sinh suy tính công tử sẽ đi qua Yên quốc rồi mới trở về đại Khang, Ngọc Môn quan là con đường là công tử nhất định phải đi qua cho nên mới bảo ta dẫn người qua đây tiếp ứng. Vì để ổn thỏa, Xa Hạo dẫn người đến biên cảnh Hồ Khang ở Lục Hải Nguyên nghênh tiếp, còn Nhã Khắc trở về Âm sơn nghênh tiếp, mỗi một con đường trở về có khả năng đều có người của chúng ta tiếp ứng hết. "
Ta thưởng thức gật đầu, hỏi :
"Trần tiên sinh còn làm chuyện gì khác nữa không?"
Đường Muội cười nói :
"Vương phi nương nương bảo Tiêu đại ca phái ba vạn tinh binh đóng quân tại biên cảnh Lục Hải Nguyên, nếu như Bắc Hô dám can đảm làm hại công tử, chúng ta lặp tức sẽ đánh vào cứ điểm quan trọng Bố Lỗ Đông ở phía nam của hắn. "
Ta thản nhiên cười nói :
"Thác Bạt Thuần Chiểu sẽ không sợ chúng ta hù dọa hắn đâu. "
Đường Muội nói :
"Trần tiên sinh nói qua, chỉ cần phương pháp có thể sử dụng, chúng ta đều phải nghĩ đến. Tiêu Tín mang theo nhóm tiêu huynh đệ của hắn lẻn vào biên cảnh Bắc Hồ, vừa qua cũng đã tập kích người Hồ, còn thỉnh thoảng rải ra các tin tức đại Khang sẽ đòi dụng binh đối với Bắc Hồ làm nhiễu loạn dân tâm của bọn chúng. Khả Hãn Bắc Hồ mặc dù không sợ chiến tranh, thế nhưng nhưng dân chúng của Bắc Hồ vừa mới trải qua một trận chiến hỏa, nội tâm căn bản không có sức tiếp nhận thêm một trận chiến tranh khác. "
Đi vào cửa trại, thấy ngay Tô Thiết Đảm mang theo một đám thủ hạ mới vừa trở về, tất cả đang quỳ rạp trên đất, vừa khóc vừa nói :
"Chúng ta có mắt như mù quấy nhiễu chủ nhân, xin chủ nhân thứ tội!"
Ta không khỏi mỉm cười, hướng Đường Muội nói :
"Đám đạo tặc này cũng biết thân phận của ta hả?"
Đường Muội cười nói :
"Họ biết cậu là chủ nhân của ta, mà ta là chủ nhân của họ, kính trọng cậu là điều đương nhiên rồi. "
Ta cười khoát tay áo nói :
"Tô Thiết Đản(trứng), các ngươi đứng lên đi!"
Ta mơ hồ nhớ tên của hắn gọi là Tô Thiết Đản thì phải .
Tô Thiết Đảm đỏ mặt, nhưng lại không dám chỉ ra chỗ sai của ta, hắn cười ha ha nói :
"Chủ nhản đặt cho ta cái tên này thiệt hay, các huynh đệ sau này cứ gọi ta là Tô Thiết Đản!"
Buổi trưa hôm đó, Tô Thiết Đản liền bày tiệc đón gió cho ba người cho chúng ta ở trong sơn trại, đám thổ phỉ này mặc dù thô lỗ, thế nhưng tính tình thẳng thắn, bầu không khí của bữa tiệc cũng tương đối hòa hợp .
Ta có chút khó hiểu :
"Thiết Đản, cự ly ở đây gần Ngọc Môn quan như thế, các ngươi ở chỗ này chiếm núi làm vương, không sợ quan binh bao vây tiêu trừ hả?"
Tô Thiết Đản nói :
"Chủ nhân có điều không biết, đám võ tướng của Yên quốc đều là bọn giá áo túi cơm, chúng ta ở chỗ này làm thảo khấu đã tròn ba năm, lúc đầu chúng cũng từng tới vây quét hai lần, nhưng mà mỗi lần đều bị thiết đang của ta đánh cho hoa rơi nước chảy. .. "
Cao Nhị Ngưu đang ăn khí thế ở bên cạnh ngắt lời :
"Cái đám Yên binh kia tất cả đều là phế vật, Tô lão đại của chúng ta vừa xuất sơn, thiết đang vừa xuất thiên hạ vô địch. .. "
Hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt của Tô Thiết Đản có chút không đúng, vội vàng nuốt những lời còn lại vào trong bụng . Nguồn: https://truyenbathu.net
Tô Thiết Đản mắng :
"Ngậm cái miệng chó của ngươi lại đi!"
Hắn có chút xấu hổ nhìn ta, nói :
"Một chút bản lĩnh của ta cũng chỉ có thể đối phó với mấy tên tướng Yên, cùng so sánh với chủ nhân ta quả thực không chịu nổi một kích. "
Ta cười nói :
"Thiết Đản, các ngươi đều là người Yên hả?"
Tô Thiết Đản lắc đầu nói :
"Ta là người nước Khang, mấy năm trước Tuyên Thành tai hoạ không ngừng, ở lại nơi đó cũng chỉ có chết đói cho nên liền mang theo mấy huynh đệ đi tới biên giới nước Yên kiếm ăn. Nhưng mà người Yên ma cũ bắt nạt ma mới, ở chỗ này kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, ta bị buộc bất đắc dĩ liên họp mười mấy huynh đệ đi tới khu đồi Hoàng Mao này làm thảo khấu, sau đó từ từ lại thu thêm một ít huynh đệ, có người Hò, người Khiết Đan, người Yên, hiện tại sơn trại chúng ta đã có hơn trăm huynh đệ, mấy năm nay chúng ta dựa vào cướp đoạt khách thương qua đường cũng có thể ăn uống no đủ. "
Ta gật đầu nói :
"Cướp đoạt chung quy cũng không phải là biện pháp, nghe nói hiện tại Tuyên Thành đã trở nên giàu có hơn rất nhiều, bách tính cũng ổn định cuộc sống, vì sao các ngươi không quay về?"
Tô Thiết Đản thở dài :
"Chẳng phải chúng ta không muốn trở lại, nhưng chúng ta ngoại trừ đi cướp bóc cũng không có sở trường gì khác, trở về thì có ích lợi gì?"
Ta cười nói :
"Các ngươi biết võ công, lại có rất nhiều sức lực, hiện tại Tuyên Thành đang trưng binh, các ngươi có thể tòng quân, vì nước hiệu lực, tương lai có thể kiếm một chức quan cũng có thể làm vinh dự cửa nhà. "
Ánh mắt Tô Thiết Đản lộ ra vẻ kích động, nhưng lập tức lại lắc đầu nói :
"Chỉ sợ họ sẽ không thu ta. "
Đường Muội cùng ta nhìn nhau đều nở nụ cười .
Ta cười nói :
"Nếu như ngươi thật sự muốn trở lại, ta có thể giúp ngươi việc này. "
Tô Thiết Đản vừa mừng vừa sợ nói :
"Thật sao?"
Ta gật đầu nói :
"Chờ một lát ta sẽ viết một phong thư cho Tiêu tướng quân - tướng thủ Tuyên Thành, hắn là bạn tốt nhiều năm của ta, ngươi cứ cầm thư đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ thu ngươi cùng các huynh đệ vào trong quân. "
Tô Thiết Đản vội vàng quỳ xuống nói :
"Đa tạ đại ân đại đức của chủ nhân!"
Ta cười khoát tay nói :
"Chờ tương lai ngươi lên làm tướng quân rồi cảm tạ ta cũng không muộn. "
Ở lại sơn trại nghỉ ngơi tạm một lúc, sau đó ta cùng đoàn người Đường Muội lên đường trở về. Tô Thiết Đản mang theo các huynh đệ của hắn tiễn chúng ta đến tận chân núi mới trở về núi .
Đường Muội giới thiệu cho ta tình huống gần đây nhất ở Tuyên Thành, tất cả mọi người bởi vì chuyện của ta mà trở nên lo lắng .
Nhớ tới mấy vị thê tử, trong nội tâm ta không khỏi cảm thấy ấm áp, lúc này mới bình yên trở về, không biết bọn họ lo lắng cho ta đến cỡ nào đây?
Đường Muội nói :
"Lần này mặc dù ôn dịch gây cho Tuyên Thành tổn thất rất lớn, thế nhưng lại vô hình trung cũng khảo nghiệm phong trào của bách tính chúng ta. Trong lúc tai hoạ không có phát sinh các chuyện cướp giật đốt phá, bách tính cũng biểu hiện tương đối đoàn kết, trùng kiến sau tai hoạ cũng được tiến hành khá thuận lợi. "
Ta cười nói :
"Triệu Đông Tề cùng Công Tôn Lộc đích thật là cao thủ trong việc quản lý, Tuyên Thành có thể có cục diện trước mắt, cũng phần lớn là nhờ vào nỗ lực của họ. "
Bình luận truyện