Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 398: Đả huyệt (2)



Khinh Nhan lau nước mắt, nhẹ giọng nói :

"Lực lượng bên trong cơ thể của muội là do Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên truyền cho, phương pháp Kim Châm Đả Huyệt cũng là do nàng truyền cho muội. "

Nội tâm của ta bỗng nhiên chấn động, ta không biết vì sao Lãnh Cô Huyên lại dùng phương pháp này để làm hại con gái ruột của mình?

Ta nâng khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Khinh Nhan lên :

"Nàng có thể nói cho ta biết, vì sao lúc trước nàng phải trợ giúp cho Lãnh Cô Huyên?"

Ta hỏi việc này cũng có dụng ý, ta muốn biết là Khinh Nhan có biết Lãnh Cô Huyên là mẹ ruột của nàng hay không?

Khinh Nhan nói :

"Bởi vì nàng biết nơi ở của phụ mẫu muội, chỉ cần muội giúp nàng ta hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ mang ta đi gặp phụ mẫu của muội. .. "

Không ngờ trên đời này còn có một mẫu thân ác độc như vậy, ngay cả con gái của mình mà cũng lợi dụng? Ta định nói thân thế của Khinh Nhan ra, thế nhưng lời nói tới miệng, ta vẫn nuốt trở vào, chuyện này không nên nói cho Khinh Nhan biết thì tốt hơn, sự thật tàn khốc như vậy nàng sao có thể chịu nổi?

Khinh Nhan nói :

"Huynh có nhớ lời mà muội lần trước ly khai nói với huynh hay không, chỉ cần muội làm xong mọi việc trong môn phái, muội sẽ đi gặp huynh, đến lúc đó muội sẽ quên mọi thứ trong gian hồ, toàn tâm toàn ý hầu hạ bên người huynh. "

Ta gật đầu nói :

"Ta cũng từng nói trong thiên hạ này không có bất kỳ ai có thể bắt chúng ta xa nhau!"

Khinh Nhan rưng rưng nước mắt, nói :

"Thế nhưng muội đã làm nhiều việc xấu như vậy, huynh vẫn còn muốn muội ư?"

Ta gắt gao ôm thân thể mềm mại, hôn lên khuôn mặt đang tái nhợt của nàng :

"Tất cả đều là do Lãnh Cô Huyên ép buộc nàng, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là Khinh Nhan của ta. .. "

Khinh Nhan "Oa!" một tiếng rồi khóc lớn lên, áp lực trong nội tâm hoàn toàn bộc phát ra. Nàng run giọng nói :

"Chỉ tiếc là lúc đầu muội không trân trọng tình cảm quý báu của chúng ta. .. muội biết mình. .. muội không còn nhiều thời gian nữa. .. "

Ta khẽ hôn lên mái tóc dài của nàng, trong lòng vô cùng đau xót, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi nàng :

"Y thuật của Tuệ Kiều là giỏi nhất trong thiên hạ, nàng ấy nhất định sẽ có biện pháp cứu nàng. "

Khinh Nhan buồn bã cười nói :

"Bệnh của muội muội biết rất rõ. "

Ta lo lắng thân thể của nàng đang suy yếu, nên khuyên nàng trở lại phòng, Tuệ Kiều đã vì nàng nấu một chén thuốc. Khinh Nhan có lẽ là không muốn ta lo lắng, nên nhanh chóng uống chén thuốc vào, nằm trên giường bắt đầu chìm vào giấc ngủ .

Ta và Tuệ Kiều đứng dậy rời khỏi phòng của Khinh Nhan, ta tới lúc này mới nhớ một việc, thấp giọng nói với Tuệ Kiều :

"Tuệ Kiều, việc võ công của ta bị Khinh Nhan hút đi, đừng để cho người khác biết. "

Tuệ Kiều khẽ gật đầu, ôn nhu cười nói :

"Huynh có phải là sợ sau khi người khác biết sẽ đi tìm Khinh Nhan gây hại?"

Ta cười nói :

"Quả nhiên là hiểu chồng không ngoài vợ, trong lòng ta nghĩ cái gì, nàng đều biết hết. "

Tuệ Kiều kéo ta tới đến một chỗ yên lặng, nhẹ giọng nói :

"Việc của A Y Cổ Lệ, huynh đã nói với nàng chưa?"

Ta lắc đầu nói :

"Chuyện này có chút khó nói, ta không biết phải mở miệng như thế nào nữa. "

Tuệ Kiều thở dài một hơi, nói :

"Chuyện này trước sau gì huynh cũng phải cho nàng biết, lẽ nào huynh thật sự muốn mang nàng đến Yên đô gả cho tên ngốc con của Lý Triệu Cơ ư?"

Ta không nói gì, ngửa đầu nhìn bầu trời . Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net

Tuệ Kiều nói :

"Huynh không nói nhưng muội cũng nhìn ra được, kỳ thực huynh rất có hảo cảm với A Y Cổ Lệ đúng không?"

Ta cuống quít giải thích :

"Việc không như nàng nghĩ đâu. "

Tuệ Kiều dịu dàng cười nói :

"Huynh gấp cái gì, muội cũng đâu có trách huynh!"

Nàng vươn ngón chỉ vào trán của ta :

"Chẳng những là muội, mà còn tất cả các tỷ muội đều nhìn thấu tâm tư của huynh, hơn nữa A Y Cổ Lệ từ lâu đã có tình ý đối với huynh, người mù cũng thấy được!"

Ta cười nói :

"Nhưng sao ta lại không nhìn ra?"

Tuệ Kiều thản nhiên cười :

"Chính vì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, muội lần này đến đây, Vân Na và Sở Nhi đều giao phó cho muội phải thúc đẩy việc giữa hai người, nếu như có gì sai lầm thì chỉ hối hận cả đời. "

Ta ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Tuệ Kiều, nói :

"Long Dận Không ta không biết tu thế nào mà lại có may mắn như thế, có thể cưới được các thê tử thông tình đạt lý như các nàng. "

Tuệ Kiều gắt giọng :

"Chẳng qua là chúng ta không các nào quản lý nên đành phải mặc kệ thôi!"

Ta cười ha hả .

Tuệ Kiều nói :

"Được rồi tình trạng của Khinh Nhan không tốt cho lắm, muội sợ rằng muội không thể chữa khỏi nội thương cho nàng. "

Ta thấp giọng nói :

"Theo nàng, Khinh Nhan còn bao nhiêu thời gian?"

Đôi mi của Tuệ Kiều nhíu lại :

"Muội chỉ biết y thuật, đối với võ công chi đạo, muội từ trước đến nay vẫn không hiểu nhiều cho lắm, có thể từ trên phương diện võ công tìm được phương pháp cứu sống nàng ấy. .. "

Lời của nàng làm cho ta thấy một tia hi vọng, Khinh Nhan sở dĩ bị như vậy, là do con tiện nhân Lãnh Cô Huyên kia ban tặng, nếu như đi tìm ả, có lẽ là có thể tìm ra phương pháp cứu Khinh Nhan .

Tuệ Kiều nói :

"Vị Khinh Nhan cô nương này kiên cường hơn rất nhiều người, đối mặt với sống chết, vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, chỉ riêng phần chí khí này, chúng ta đã không thể so với nàng. "

Ta lắc đầu, thật tâm mà nói tình cảm của ta với Khinh Nhan vẫn không hề thay đổi, thế nhưng ta vẫn đang vẫn không thể hoàn toàn tin lời nàng, trong chuyận này có rất nhiều chỗ đáng ngờ. Lãnh Cô Huyên biết rõ Khinh Nhan là con gái của nàng, nhưng vì sao nàng lại hạ độc thủ như vậy? Lẽ nào cốt nhục thân tình trong lòng nàng lại nhạt nhẽo như vậy ư?

Tuệ Kiều thấy ta vẫn không nói gì, nhẹ giọng nói :

"Huynh đang lo lắng thương thế của nàng ư?"

Ta gật đầu, ghé vào bên tai Tuệ Kiều, thấp giọng nói :

"Thương thế của Khinh Nhan có thể là giả vờ hay không?"

Trong lòng Tuệ Kiều kinh hãi, đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy ngạc nhiên, nàng chậm rãi lắc đầu nói :

"Tẩu hỏa nhập ma chỉ sợ là không thể giả mạo, huynh. .. huynh hoài nghi nàng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện