Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 445: Đánh cuộc (4)



Ta nâng chén trà lên, một mùi hương trong lành thoang thoảng truyền ra. Mở chén trà nhỏ ra, thấy nước trà trong xanh, vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái. Ta nhấp một ngụm nhỏ, thấy trong mùi thơm ngát của nước trà hơi có chút vị đắng, cảm nhận tỉ mỉ, vị đắng trên đầu lưỡi tản đi, chỉ cảm thấy một vị ngọt kéo dài .

Ta kìm lòng không được nói :

"Trà ngon!"

Cốc Tiêm Tiêm cười nói :

"Ngài chẳng qua chỉ khen ngợi, có thể nói được tên trà không?"

Ta cười nói :

"Có gì hiếm lạ đâu, chẳng qua chỉ là trà Long Tỉnh của Tây Hồ trộn thêm chút ít rễ Nho đắng, ta nói có đúng không?"

Cốc Tiêm Tiêm cười duyên nói :

"Thật không ngờ, thái tử cũng thực sự có bản lãnh. "

Huyền Anh nói :

"Thái tử chính là cao thủ trong trà đạo, lần trước trong phủ của Cao tướng quốc Huyền Anh đã được lĩnh giáo. .. "

Nàng dừng lại một lát rồi nói :

"Công phu dịch dung của Thái tử cũng thuộc loại đứng đầu. "

Ta cười phá lên :

"Huyền Anh sư phụ chớ trách. Ngày đó do tình thế bức bách nên Dận Không mới phải che giấu thân phận của mình, cũng không có ý lừa gạt ai cả. "

Huyền Anh lạnh nhạt cười nói :

"Huyền Anh là người ngoài thế tục, Thái tử đương nhiên không cần thiết phải lừa gạt ta làm gì, cũng sẽ không mang đến cho Huyền Anh bất cứ tổn thất nào. Nhưng ngàn vạn dân chúng nước này đều đem hy vọng đặt lên người Thái tử, mong rằng Thái tử không nên lừa gạt bọn họ. "

Ta trịnh trọng gật đầu nói :

"Lời của Huyền Anh sư phụ, Dận Không ghi khắc tận đáy lòng. "

Ánh mắt ta rơi vào giá đàn ở một bên, đứng dậy đi tới giá đàn :

"Huyền Anh sư phụ chắc hẳn cũng là cao thủ về âm luật, sắp tới lúc ly biệt, Dận Không không có gì để tặng, tình nguyện gảy một khúc nhạc để tiễn Huyền Anh sư phụ. "

Cốc Tiêm Tiêm cười nói :

"Xem ra hôm nay Tiêm Tiêm không có chút địa vị nào trong lòng Thái tử rồi. Đàn có bảy dây, chẳng lẽ không có một dây nào vang lên vì Tiêm Tiêm?"

Ta mỉm cười nói :

"Cùng một tiếng đàn nhưng người nghe khác nhau sẽ có cảm nhận khác nhau. Tiêm Tiêm cô nương lắng nghe cẩn thận, tất nhiên có thể nghe được tình ý với nàng trong tiếng đàn của Dận Không. "

Nhẹ nhàng vén mảnh lụa đỏ phủ trên đàn lên, ta mới phát hiện đàn này tên là Cầm Tiêu Vĩ. Ngón tay chậm rãi lướt qua lướt lại trên dây đàn, đối với ta mà nói, gặp được danh cầm cũng giống như uống rượu ngon lại gặp được bạn hiền .

Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu tiến vào một cảnh giới hư vô trông trải, tu luyện Vô Gian Huyền Công lại vô tình giúp tu vi của ta tăng lên trên mọi phương diện. Cảnh giới tối cao của gảy đàn ở chỗ tự nhiên, đạt tới tiếng đàn và âm thanh của tự nhiên hòa vào một thể .

Ta nghe thấy tiếng chim hót vui tai, tiếng nước chảy róc rách, tiếng xào xạc phát ra do gió xuân lay động lá cây, nghe được âm thanh rất nhỏ của đóa hoa đang nở. Môi của ta bất giác nở một nụ cười bình thản . Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenbathu.vn

Tiếng đàn du dương cuối cùng cũng vang lên, tiếng đàn này khéo léo dung nhập vào trong tiết tấu của tự nhiên, tiếng đàn của ta đã trở thành một phần không thể thiếu của sắc xuân .

Đôi mắt đẹp tựa như hồng trần phủ đầy bụi của Huyền Anh hiện lên một chút ánh sáng hiếm có, trong tai nàng nghe thấy chính là cảnh đêm yên tĩnh trên núi vắng sau cơn mưa xuân .

Tâm cảnh con người khác nhau, cảm nhận âm thanh đương nhiên cũng khác nhau .

Vẻ mặt Cốc Tiêm Tiêm từ kinh ngạc lúc ban đầu biến thành thưởng thức, rồi lại từ thưởng thức biến thành say mê. Nàng hẳn đã nghe ra được ta khúc nhạc ta gảy chính là "Xuân Thủy dao", Trong thiên hạ, người chỉ cần nhìn một lần là có thể gảy được cả một khúc đàn không có mấy, mà người lần đầu tiên gảy một khúc nhạc có thể đạt tới cảnh giới như thế lại càng hiếm thấy .

Ta vuốt khẽ dây đàn, tiếng đàn đột nhiên trở nên ôn nhu kiều diễm, như một đôi tình nhân ở bụi râm có trăm hoa, nhẹ giọng thì thầm, tình cảm sâu sắc triền miên. Trong đầu ta càng trở nên tĩnh lặng, nội dung Vong Tinh thiên trong Vô Gian Huyền Công khắc trong đầu ta vô cùng rõ ràng, ta đột nhiên hiểu vong tình cũng không phải là vô tình, vong ngã cũng không phải là vô ngã. (Vong ngã là quên mất bản thân mình, vô ngã là không coi bản thân còn tồn tại)

Cảnh vật xung quanh dường như biến mất trong mất, xung quanh ta biến thành một màu tinh khiết, cảm giác của ta trở nên nhạy cảm trước nay chưa từng có .

Ta thậm chí có thế nghe thấy nhịp đập trái tim của Cốc Tiêm Tiêm trở nên nhanh hơn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng tỏa ra. Chẳng lẽ trong lúc vô tình ta đã đem Vô Gian Huyền Công dung nhập vào với tiếng đàn, cùng tiếng đàn tạo nên tác dụng cộng hưởng?

Huyền Anh lại cho ta cảm giác hoàn toàn khác, cả người nàng như một khối băng không cách nào hòa tan được. Cho dù ta dùng cách nào cũng không thể đến gần nàng .

Bỗng nhiên tiếng chén trà rơi xuống đất vang lên, chính là Huyền Anh lỡ tay làm rơi chén trà xuống đất. Tiếng vang làm rối loạn sự hài hòa trong tiếng đàn của ta, muốn trở lại cảnh giới vong tình vừa rồi rất khó, ta gảy thêm hai dây đàn, dư âm phiêu miễu, lặng lẽ kết thúc .

Huyền Anh áy náy nói :

"Đều do Huyền Anh lắng nghe quá nhập tâm, thậm chí còn lỡ tay đánh vỡ chén trà. .. "

Ta lại rất rõ ràng, vừa rồi lúc nàng làm rơi vỡ chén trà vừa vặn đến đoạn nhạc khúc chuyển ngoặt, nếu không, không thể dễ dàng quấy nhiễu tiếng đàn của ta như vậy .

Ta ngẩng đầu lên nhìn Cốc Tiêm Tiêm, thấy khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm ửng đỏ, trong mắt toát ra vẻ mờ mịt. Nếu không phải Huyền Anh quấy nhiễu ta gảy đàn, tiếng đàn chắc chắn có thế gõ mở nội tâm đã động tình của nàng .

Ta thầm than đáng tiếc, lại thấy tỳ nữ giúp Huyền Anh thay một bộ trà cụ khác. Nàng dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục uống trà .

Rõ ràng là bất luận Huyền Anh hay Cốc Tiêm Tiêm đều hiểu rõ lẫn nhau, Huyền Anh có thể siêu thoát ở ngoài tiếng đàn, đại khái là có quan hệ mật thiết với xuất thân Phật môn của nàng .

Nhưng vừa rồi rõ ràng là nàng cố ý gây nên, hẳn là thấy Cốc Tiêm Tiêm bị trầm mê trong tiếng đàn của ta, trong lúc mấu chốt lợi dụng làm rơi chén trà để quấy nhiều ta gảy đàn, làm cho Cốc Tiêm Tiêm trở lại với thực tại .

Lúc này một tỳ nữ xinh đẹp đến cạnh ta, nhẹ giọng nói :

"Thái tử điện hạ, có một vị cô nương ở ngoài cửa tìm ngài. "

Ta hởi ngẩn ra :

"Nàng có nói tên họ của mình?"

Tỳ nữ xinh đẹp kia nói :

"Nàng nói nàng tên Khinh Nhan!"

Ta hơi giật mình, vội vàng đứng dậy, trong lòng lúc này vô cùng kích động. Ngày đó trên đường đến Yên đô, Khinh Nhan đi không từ biệt, mặc dù có thể là được Tào Duệ cứu đi, nhưng không lúc nào ta không lo lắng cho an toàn của nàng. Bây giờ nàng đến tìm ta, chứng tỏ rằng nàng bình an vô sự .

Ta nói với Huyền Anh và Cốc Tiêm Tiêm :

"Tại hạ có chuyện quan trọng, e rằng lúc này phải cáo từ. "

Huyền Anh mỉm cười nói :

"Ta cũng muốn đi. "

Cốc Tiêm Tiêm nói :

"Ta đưa Huyền Anh tỷ tỷ ra ngoài từ cửa sau. "

Huyền Anh là đệ tử cửa Phật, đương nhiên không thể ra vào từ của chính Tiên Vũ Lâu. Cốc Tiêm Tiêm nhìn ta nói :

"Chẳng lẽ Thái tử đã quên, ước định của chúng ta chỉ còn lại có một đêm thôi. "

Ta cười nói :

"Dận Không thân bất do kỷ, mong Tiêm Tiêm cô nương lượng thứ. Chờ sau khi xử lý xong chuyện này, Dận Không lại tới bái phỏng. "

Cốc Tiêm Tiêm ý tứ sâu xa nói :

"Chỉ sợ Thái tử không còn cơ hội. "

Ta không muốn nói chuyện lâu với nàng, bước nhanh ra cửa trước Tiên Vũ Lâu. Đi ra tới cửa lại không thấy bóng dáng Khinh Nhan, không nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng :

"Chẳng lẽ có người gạt ta?"

Ngẩng đầu nhìn ra xa, lại thấy một bóng trắng xinh đẹp đột nhiên ẩn vào hẻm nhỏ phía trước. Trong lòng ta mừng rỡ, lấy tốc độ cao nhất đuổi theo nàng .

Đến đầu hẻm nhỏ lại phát hiện mất đi mục tiêu một lần nữa. Con hẻm này dài không thấy cuối, xung quanh lại không có người đi lại, trong lòng ta âm thầm cảnh giác, nếu là địch nhân của ta cố ý bố trí dụ dỗ ta, ta đuổi theo vào trong hẻm chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện