Tam Nhật Triền Miên

Chương 107



Liễu Dịch Trần thoáng ngừng đũa, sau đó rất thoải mái mà rằng: “Ta được nghỉ phép mà.”

“Thật không?” Lâm Thiên Long nghi hoặc hỏi, hắn chưa từng nghe nói bộ khoái cũng được nghỉ phép.

“Thật mà.” Liễu Dịch Trần đáp lại không chút do dự.

“Ừ.” Lâm Thiên Long gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Liễu Dịch Trần lén lau mồ hôi lạnh, quyết định lát nữa trở về nhất định phải nhớ hủy toàn bộ chỗ thư thúc giục trở về mà Liễu đại nhân gửi cho y.

“À, Thiên Long này, hai ngày trước ta nghe nói, hôm nay nơi những người Nhật ở hình như tổ chức “Đại hội ẩm thực” gì đó.” Nhằm đề phòng vạn nhất, Liễu Dịch Trần quyết định tìm một lý do an toàn, chuyển sự chú ý của Lâm Thiên Long.

“Đại hội ẩm thực? Là cái gì vậy?” Lâm Thiên Long hiếu kì hỏi.

“Kiểu như các đầu bếp Nhật Bản muốn để người Trung Nguyên thưởng thức mỹ thực Nhật Bản ấy.” Vẫn là Trương Mộc Phương đưa ra câu trả lời.

“Hứ, người Nhật làm ra được món gì ngon lành kia chứ?” Lam Linh đầy vẻ khinh thường.

“Hừm, dẫu sao cũng rỗi việc, qua đó xem thử cũng được.” Lâm Thiên Long lại có chút hứng thú, mỹ thực Nhật Bản? Xem chừng có vẻ không ngon, nhưng thử đồ mới lạ cũng rất thú vị.

“Được.” Liễu Dịch Trần nhìn dáng vẻ hứng thú của Lâm Thiên Long, đương nhiên không chối từ.

“Xì, thê nô.” Lam Linh nhỏ giọng nói, tuy đã nói nhỏ rồi, nhưng mọi người cách nhau gần như vậy, đương nhiên đều nghe rõ mồn một.

Trương Mộc Phương không khỏi bật cười.

Lâm Thiên Long thì ngượng nghịu.

Chỉ có Liễu Dịch Trần là bình tĩnh vô cùng, tựa như không nghe thấy, chỉ lầm bầm nói một câu:

Ít nhất ta còn có vợ…

Ăn xong bữa sáng, rồi luyện công một hồi, bộ đao pháp đã được Lâm Thiên Long luyện tới vô cùng thành thục, tuy bởi nội công có hạn, không thể phát huy được hết uy lực của bộ đao pháp, nhưng Lâm Thiên Long lúc này ít nhất cũng mạnh hơn lúc trước mười lần.

Mắt thấy đã quá giờ ngọ, sờ sờ bụng, có hơi cảm thấy đói, Lâm Thiên Long liền kéo Liễu Dịch Trần cùng đi xem Đại hội ẩm thực.

Cổng vào hội quán Nhật Bản lúc này tuy không đến mức cả núi người biển người, nhưng vẫn đông nghịt, thích náo nhiệt vốn là bản tính của người Trung Quốc, tuy không có hứng thú với cái gọi là mỹ thực Nhật Bản, nhưng người đến góp vui quả thực không ít.

Rất nhanh, cổng hội quán đặt một loạt bàn ăn theo hình chữ nhất, trên bàn để rất nhiều hộp gỗ cẩm được chạm khắc tinh tế, nắp hộp mở ra, bên trong đựng một vài thứ dạng dài trắng trắng đỏ đỏ, vị trí đứng của Lâm Thiên Long khá xa, nhìn không rõ là thứ gì.

“Đó là cái gì vậy?” Lâm Thiên Long dùng vai huých huých Liễu Dịch Trần.”

“Sushi.” Liễu Dịch Trần nghĩ một lát rồi đáp.

“Sushi? Có gì thú vị không?” Tiếp tục truy vấn.

“Nếu nhớ không nhầm, thì là món ăn đặt thịt cá lên trên bề mặt cơm.” Liễu Dịch Trần nhớ lại cuốn sách nói về Nhật Bản mình từng đọc.

“Hóa ra thứ trắng trắng đỏ đỏ đó là cá.” Lâm Thiên Long nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

“Nhưng sao cá lại có màu đó?”

“Thì thịt sống mà.”

“Sống á?” Trợn tròn mắt, Lâm Thiên Long có chút không dám tin. “Sống thì sao ăn?”

“Không biết.” Liễu Dịch Trần nhún vai, cuốn sách kia chỉ giới thiệu một vài món ăn Nhật Bản, không nói rõ cách làm cũng như cách thưởng thức.

“Cá sống tanh lắm…” Lâm Thiên Long lè lưỡi, người Nhật có phải người rừng đâu, sao vẫn còn thói ăn tươi nuốt sống như vậy.

“Ai biết. Ngươi muốn thử không.” Liễu Dịch Trần nhìn về phía bàn ăn.

“Thôi quên đi…” Lâm Thiên Long xin kiếu, ăn đồ chưa chín… ngộ nhỡ đau bao tử thì sao.

“Hầy… Tùy ngươi thôi.”

Không ít người xung quanh vốn còn định đi nếm thử món ăn kia, nhưng nghe Liễu Dịch Trần nói, biết ấy là cá sống liền hết hứng. Thế nhưng cũng vẫn có vài người lớn gan, nhào tới thử một cái, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ, người xung quanh cũng không muốn thử nữa.

“Đi thôi, chẳng bằng đi ăn vịt bát bảo.” Cảm thấy không có gì thú vị, sờ sờ cái bụng đang sôi sùng sục, Lâm Thiên Long vô cùng thất vọng nói. Sớm biết thì đ ăn ở nhà cho xong, thật phí công hắn trông chờ mỹ thực nước ngoài.

“Được, thế nhưng… tầm này, vịt bát bảo chắc bán hết sạch rồi.” Liễu Dịch Trần nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra. “Chúng ta đi ăn cái muối úp thịt* đi. Ta nghe nói quán ăn phía trước tay nghề được lắm.”

“Được đó, mau đi thôi, ta sắp đói chết rồi.” Mắt Lâm Thiên Long sáng lên, rất dễ hài lòng.

Từ đầu chí cuối y không phát hiện ra, ở một góc giữa biển người có một cặp mắt hung ác nhìn chòng chọc mình đầy vẻ hứng thú.

Hanagi Shizuwa hài lòng nhìn vẻ mặt tham lam của Ikeda Hayashi sau khi trông thấy Liễu Dịch Trần, lén cười lạnh một tiếng, đi đi, đi rước rắc rối của ngươi đi, chỉ cần ngươi đi, thì chết chắc rồi.

Cho đến tận khi Liễu Dịch Trần quay lưng bỏ đi, Ikeda mới khôi phục tinh thần, liếm liếm môi, mỹ nhân ban nãy đúng là cực phẩm, chưa nói đến ngoại hình của y, cái hiếm có nhất ấy chính là khí chất, thứ khí chất có vài phần chính trực ấy luôn khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, cảm giác đè người đó dưới thân mặc sức lăng nhục chắc chắn tuyệt hơn nhiều so với chú cừu nhỏ mà hắn chơi đùa hôm qua. Tiếc thật đấy, chú cừu nhỏ kia thật chẳng biết chơi đùa, hắn chẳng qua chỉ dùng dao đâm xuyên qua tứ chi của y, ghim y trên mặt bàn mà thôi, ấy thế mà không ngờ y đã lăn đùng ra chết, hại hắn chẳng tận hứng gì cả.

Ikeda nhếch mép cười, nhìn Hanagi Shizuwa mà rằng: “Hanagi này, thật không ngờ rằng, Trung Nguyên lại có nhiều mỹ nhân như vậy.”

“Ikeda huynh, ta khuyên huynh tốt nhất đừng có ý gì với người đó.” Hanagi Shizuwa nghiêm túc nói.

“Hử? Y có ai chống lưng sao?” Vẻ mặt của Ikeda cũng trở nên nghiêm túc, hắn tuy háo sức bạo tàn, nhưng cũng biết nặng biết nhẹ, ở Nhật Bản không ai dám động vào hắn, không có nghĩa ở Trung Nguyên cũng có thể hoành hành.

“Y là bộ khoái của quan phủ.”

“Ha ha ha…” Ikeda Hayashi cuồng tiếu, “Ta còn tưởng y tai to mặt lớn thế nào, hóa ra chỉ là một tiểu bộ khoái mà thôi.”

Ikeda vừa cười, vừa ra hiệu cho thị vệ bên cạnh mình, một võ sĩ lập tức lần theo hướng Liễu Dịch Trần vừa bỏ đi.

“Ikeda huynh…” Hanagi Shizuwa cười đến yêu mị khó bì. “Thành Tô Châu hiện giờ rất phồn thịnh, Trương Mộc Phương kia cũng đang ở  Thủy Nguyệt các, khi ở trong thành, tốt nhất đừng nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hơn.”

Ikeda Hayashi đương nhiên hiểu rõ, ý của đối phương là muốn mình ra tay cẩn thận một chút, chớ để lại dấu vết, ngộ nhỡ tra ra bọn họ thì cũng không có gì to tát, nhưng nếu làm hỏng kế hoạch của sư phụ, chỉ e không có kết quả tốt đẹp gì.

“Ha ha, Hanagi yên tâm, ta đương nhiên biết nặng nhẹ, chẳng qua… đã là bộ khoái, trong quá trình làm nhiệm vụ, ngẫu nhiên mất một người, cũng là chính đáng thôi mà.” Ikeda nở nụ cười dâm tà.
Lão: Không hiểu khẩu vị của dân Tàu thế nào chứ lão là lão thích sushi lắm lắm luôn. Thích cả sashimi (cá sống) nữa:3 Ăn hoài không chán, nghĩ tới là thèm:3

*Dưa muối úp thịt: Tên gốc là 梅菜扣肉 là một món ăn theo lão thấy là rất chi công phu và nhiều bước nhưng nhìn chung có vẻ ngấy ngấy mỡ mỡ.

Nguyên liệu: Thịt ba chỉ, dưa muối khô*, gừng, tỏi, tương nồng, tương nhạt, đường kính,tương chao, rượu nấu ăn và ngũ vị hương.

Cách làm:

– Dưa muối khô ngâm trong nước từ 10-15 phút.

– Thịt ba chỉ cắt khối vuông luộc chung với gừng, rượu và phần đầu trắng của hành lá.

– Vớt thịt ra, dùng một lượng vừa đủ tương nhạt để lên màu cho thịt. Sau đó rán sơ và thái lát mỏng.

– Dưa muối sau khi vớt ra thì nêm ra vị vừa ăn. Đặt lên trên bề mặt thịt vừa mới thái. Bọc bát đựng bằng giấy bạc, sau đó cho vào nồi hấp tầm 50-60 phút thì lấy ra và bày lên đĩa ~

Cách làm cơ bản theo như cái video lão xem nhá:v

*Dưa muối khô: Dưa muối của tàu cũng dùng cải bẹ như mình nhưng mà là trộn đủ loại cải bẹ với nhau ấy. Thực tế thì chuyên dùng một loại cải bẹ tên là Tuyết lí nhưng lão chịu không biết Việt Nam gọi là gì Muối hong khô chứ ko phải muối nước như bên mình đâu.

* Vịt bát bảo: Thôi thì hiểu đơn giản và vịt quay nhồi thuốc bắc nhé ~ (Cái này thì ngon thôi rồi:3)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện